Đoàn Duyên Khánh vẫn một mực im lặng bước đi, Pháo Thiên Minh đi theo

sau, chỉ cần Đoàn Duyên Khánh dừng lại, Pháo Thiên Minh cũng dừng lại. Qua

một giờ, Pháo Thiên Minh bắt đầu la lối: "Đói quá! Đói quá!"

"Vậy thì nghỉ ngơi đi." Đoàn Duyên Khánh dừng bước, ngồi xuống một

tảng đá bên cạnh, lấy ra ít lương khô từ trong bọc. Dùng tay mở miệng ra, ném

thức ăn vào trong, không thấy tiếng nhai chỉ nghe tiếng nuốt. Pháo Thiên Minh

trố mắt nhìn, như thấy cái máy rút tiền sau khi nuốt thẻ ngân hàng vào thì im

lặng không động đậy. Đoàn Duyên Khánh thấy biểu hiện Pháo Thiên Minh

nhưng không buồn để ý, vẫn lấy tay mở miệng, ném đồ ăn vào cổ họng.

Pháo Thiên Minh mở nắp chai nước ngọt đưa cho Đoàn Duyên Khánh.

Đoàn Duyên Khánh nhìn Pháo Thiên Minh một cái, cầm lấy rồi vẫn dùng tay

mở miệng, đổ nước ngọt vào. Uống ực một cái, trả chai lại cho Pháo Thiên

Minh. Im lặng một lúc rồi hỏi: "Ngươi đang thương hại ta phải không?"

Pháo Thiên Minh gượng cười hỏi lại: "Hay là ngươi ghét người khác thương

hại ngươi?"

"Đúng!"

"Vậy ta sẽ không thương hại ngươi nữa, nhưng ta rất tò mò muốn hỏi, sao

mà ngươi lại thành ra như vậy?"

Đoàn Duyên Khánh nhìn Pháo Thiên Minh một lúc rồi từ từ kể lại: Hơn 10

năm trước, vào năm Thượng Đức thứ 5 đời Đại Lý, Đại Lý Thượng Đức đế

Đoàn Liêm Nghĩa đang tại vị, bỗng nhiên trong triều xảy ra biến loạn lớn,

Thượng Đức đế bị gian thần Dương Nghĩa Trinh giết chết. Sau đó cháu nội

Thượng Đức đế là Đoàn Thọ Huy nhờ sự trợ giúp của chư vị cao tăng Thiên

Long tự và các trung thần đã dẹp tan Dương Nghĩa Trinh. Đoàn Thọ Huy lên

ngôi, tức Thượng Minh đế. Thượng Minh đế không thích làm vua, chỉ tại vị

được 11 năm rồi lui về Phu Long tự xuất gia tu hành, truyền ngôi cho đường đệ

Đoàn Chính Minh, tức Bảo Định đế. Thượng Đức đế có một người con ruột, lúc

đó được gọi là Duyên Khánh thái tử. Khi gian thần Dương Nghĩa Trinh đảo

chính, cả nước hỗn loạn, không rõ Duyên Khánh thái tử đi đâu. Từ đó Đoàn

Duyên Khánh căm phẫn hoàng tộc Đại Lý, cộng với bản thân bị tàn tật, càng

thêm căm ghét thế tục. Sau khi bồi hồi giữa thiện ác, cuối cùng đã đi vào con

đường tà đạo.

Đoàn Duyên Khánh nói: "Không còn nước để về, không còn nhà để trở lại,

không thể đi lại bằng chân, không thể nói năng bằng miệng. Tất cả những thứ

này ta phải đòi lại từ Đoàn gia, nếu không ta chết cũng không nhắm mắt."

"À... đây gọi là chuyển hướng căm thù. Thực ra ngươi cũng biết không thể

trách họ..."

Đoàn Duyên Khánh tức giận cắt ngang: "Tại sao không thể trách họ? Ngôi

vị hoàng đế vốn thuộc về ta mà họ lại cho người khác. Một tay nắm cổ áo Pháo

Thiên Minh nói: "Vốn dĩ tất cả những thứ đó đều là của ta, ngươi phải biết

hoàng đế đời tiếp theo Đoàn Chính Thuần phong lưu thành tính, chỉ biết tới

phong hoa tuyết nguyệt, tại sao ngôi vua lại là của hắn chứ?" Có thể thấy Đoàn

Duyên Khánh khá bất mãn với hoàng đế hiện tại. Hai người im lặng một lúc lâu,

Đoàn Duyên Khánh khai mở huyệt đạo cho Pháo Thiên Minh nói: "Ngươi đi

đi!"

Thấy võ công và liên lạc đã phục hồi, Pháo Thiên Minh hỏi: "Vậy ngươi thì

sao? Ngươi không về Đại Lý à?"

Đoàn Duyên Khánh nói: "Không cần ngươi bận tâm, ta cần bắt người nào

đó là được. Ngươi mau đi đi, trước khi ta thay đổi ý định." Đoàn Duyên Khánh

không quay đầu, cứ thế bước đi. Đi được vài bước, bỗng nghe tiếng gió phía

sau, quay lại hỏi: "Sao ngươi còn đi theo?"

"Ta rảnh rỗi, chán quá... Thật sự rất chán. Ta đi cùng ngươi một đoạn đường.

Nếu gặp Đoạn Chính Thuần thì có thể giúp ngươi bẻ gãy hắn ta luôn."

"Hả? ta cho ngươi biết, ngươi không họ Đoàn, ta sẽ không cho ngươi chút

ích lợi nào. Hơn nữa ngươi đừng quên biệt hiệu của ta là Ác Quán Mãn Doanh."

Pháo Thiên Minh nói: "Ta thật sự rảnh rỗi, hơn nữa người xấu và người tốt

đâu có phân chia rõ ràng như vậy. Dù sao ta chỉ hứa giúp ngươi giết một tên

ngựa giống mà thôi, chứ đâu đến mức nghiêm trọng như vậy."

Đoàn Duyên Khánh dừng bước hỏi: "Ngựa giống?"

Pháo Thiên Minh nói: "Đi gieo giống lung tung không phải gọi là ngựa

giống sao?"

Đoàn Duyên Khánh cười nói: "Ha ha, hay lắm! Dùng từ này rất đúng.

Ngươi có biết hắn là phụ thân của bằng hữu ngươi không?"

"Đoàn Dự?"

Đoàn Duyên Khánh gật đầu. Pháo Thiên Minh suy nghĩ rồi nói: "Cái này...

ta khó ra tay lắm! Tuy nhiên ta có thể nhờ bằng hữu của ta ra tay. Ngươi kể kể

về Đoạn Chính Thuần là người thế nào trước đã, ta sẽ cân nhắc xem nên tìm ai."

Pháo Thiên Minh gửi tin nhắn nhóm: Có một người chiếm đoạt rất nhiều mỹ

nữ, chỉ gieo giống không chịu trách nhiệm. Khiến N gia đình tan nát, N đứa con

phải sống thiếu cha, N người đàn ông phải mọc sừng. Chúng ta nên làm thế nào

đây? Phích Lịch: Giết đi!

Tiểu Nhị: Có bí quyết thành công nào không?

Xa: Nghĩa là sao?

Mã: Tệ hại hơn cả ta, giết đi.

Vô Song Ngư: Chắc chắn người này rất giàu có.

Một Giới: Trời ạ! Ta căm ghét nhất loại nhà giàu tìm "bé đường" rồi.

Ái Niếp Niếp: Ta rất muốn sống cuộc sống như vậy, nhưng ta không sống

được như vậy, thì đừng hòng có ai sống được như vậy.

Bất Túy: Pháp luật ước thúc, cần khuyên bảo trước, rồi mới ra tay.

Kiếm Cầm: Loại người này không có nhân tính, chỉ biết phong lưu nhất

thời, gieo giống xấu ác mà không nghĩ tới hậu quả. Báo tên ra, ta sẽ trừng trị.

Tinh Ảnh: Chẳng trách ta vẫn độc thân.

Pháo Thiên Minh: Tập hợp tại trạm dịch XX.

"Hì hì! Một đám cao thủ tới rồi! Mọi người đều căm ghét loại người này.

Nếu không được, chúng ta sẽ kéo tới hoàng cung Đại Lý... diễu hành phản đối,

đòi loại người này phải thoái vị."

Đoàn Duyên Khánh hỏi: "Tại sao ngươi lại giúp ta?"

"À... không vì lý do gì cả, thật đấy. Ngươi có thể cho là đồng cảm với ngươi

hay là cho rằng Đoạn Chính Thuần rất đáng ghét. Chúng ta vốn là đám người

nhàm chán, ngươi chỉ cần kiểm soát Diệp Nhị Nương và Vân Trung Hạc một

chút, thân thế của ngươi rất dễ khiến mọi người đồng cảm giúp đỡ ngươi. Mặc

dù nhiều người sợ ngươi là tên ác nhân đầu sỏ, nhưng có một người ngoại quốc

tên là Milton viết cuốn Paradise Lost, trong đó viết rằng ngay cả Ma Vương

Lucifer cầm quyền địa ngục, cũng không chịu nổi nỗi đau khi nhớ lại mình từng

là "con trai của ánh sáng". Ta đọc quyển sách đó hai lần, nên ta hiểu tâm trạng

của ngươi. Chỉ cần có thể giết Đoạn Chính Thuần để ngươi được giải thoát, ta

rất vui lòng giúp ngươi việc này, bởi vì ta đang rất nhàm chán, cần tìm việc gì

đó để làm." Pháo Thiên Minh cười tươi trả lời.

Đoàn Duyên Khánh trầm ngâm rất lâu rồi mới nói: "Ngươi là người đầu tiên

nói như vậy, ta sẽ cố gắng ước thúc bọn Diệp Nhị Nương và Vân Trung Hạc,

coi như để cảm tạ ngươi đã nói lại chuyện này."

Thị trấn nhỏ XX, người cư trú gần như đã tuyệt diệt. Mọi người tụ tập lại

với nhau, Pháo Thiên Minh giới thiệu một phen, ai nấy đều phản đối cách

chuyển hướng căm hận của Đoàn Duyên Khánh, nhưng đều vô cùng cảm thông

nỗi gian truân của hắn, đặc biệt là sau khi thấy Đoàn Duyên Khánh ăn bát chào

loãng mà Pháo Thiên Minh cố tình dặn dò mang đến. Ngoài ra, mọi người còn

căm ghét cuộc sống phóng đãng và thiếu trách nhiệm của Đoạn Chính Thuần.

Quan trọng nhất là bây giờ mọi người không có việc gì làm, Pháo Thiên Minh

vừa mở miệng, cho dù có bảo làm chuyện xấu thì cũng có hơn một nửa số người

sẽ cùng đi.

Mấy người đến Vân Nam, xuống xe ngựa ở một tiểu trấn gần đó rồi hướng

về Vạn Kiếp cốc. Rõ ràng đoạn đường này nhộn nhịp hơn nhiều, hiếm khi thấy

tất cả mọi người tụ tập lại với nhau, nói ríu rít không ngừng. Vô Song Ngư, Xa,

Tinh Ảnh, Hát Bất Túy, Một Giới, Ái Niếp Niếp đều nhận một tấm "Thưởng Ác

Phạt Thiện lệnh", sau bảy ngày nữa sẽ đến Hiệp Khách đảo uống cháo loãng.

Tiểu Nhị và Phích Lịch nhận nhiệm vụ giải cứu NPC Địch Vân nhưng tạm thời

chưa có manh mối. Phích Lịch tình cờ nhận được nhiệm vụ về chưởng thứ ba,

nhưng cần chờ thêm một thời gian. Chỉ riêng Mã, Kiếm Cầm và Pháo Thiên

Minh là nhóm không có việc gì làm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện