Vô Song Ngư vội hỏi: “Tìm ở đâu? Pháo Thiên Minh đáp: “Thường thì luật sư như vậy rất hiếm, hơn nữa họ

cũng không thích nhận vụ kiện cho dân thường như chúng ta...”

Pháo Thiên Minh nói được một nửa thì dừng lại, nhìn sang Huyết Ảnh.

Huyết Ảnh đã rất phối hợp ngồi thẳng dậy, ho khan một tiếng trịnh trọng, vờ

như đang trầm tư suy nghĩ với tách trà trên tay.

“Cái này..." Vô Song Ngư hiểu ý, luật sư cao cấp thường chỉ phục vụ giới

nhà giàu, không chỉ vì tiền mà còn vì địa vị xã hội thượng lưu của họ. Nhưng

hắn và Huyết Ảnh vốn có thù oán, tuy giờ gặp mặt coi như bỏ qua, nhưng bắt

hắn phải nhún nhường thì thật không thể nào.

Tinh Ảnh hiểu rõ, đứng bên cạnh hỏi: “Ngươi thật sự yêu Thiên Hậu à?

Vô Song Ngư gật đầu khẳng định.

“Ngươi không yêu cô. Nếu ngươi yêu cô, sẽ không ngại hy sinh chút tôn

nghiêm của mình. Nếu Tiểu Tuyết nhà ta gặp chuyện tương tự, ta sẵn sàng hôn

chân Huyết Ảnh.”

“Thật vậy sao?" Tiểu Tuyết từ ngoài cửa lao vào, xúc động hỏi: “Chàng nói

thật chứ?"

Pháo Thiên Minh cực kỳ nghi ngờ thằng nhãi Tinh Ảnh này có kỹ năng biến

thái "tia X".

Tinh Ảnh vội đứng dậy, cũng không hỏi Tiểu Tuyết tới đây bằng cách nào,

chỉ khẳng định một cách chắc chắn: "Thật chứ."

"Oa!" Cuối cùng Tiểu Tuyết cũng khóc, cắm đầu vào lòng Tinh Ảnh. Sau

đó... không cần phải nói nữa, Hắc Bạch Song Sát từ trên trời giáng xuống, lập

tức trói gô hai người rồi kéo đi.

Pháo Thiên Minh thở dài nói: "Giờ là năm giờ sáng, may ra vẫn kịp khúc

cuối của Thất Tịch. Phía nữ hình như vẫn còn một lần quyền mời." Lời này tuy

nói với Tinh Ảnh, nhưng ánh mắt lại hướng về phía Vô Song Ngư.

Vô Song Ngư lấy hết can đảm tiến đến trước mặt Huyết Ảnh đang giữ vẻ

nghiêm túc: "Ừm... Ảnh ca, ngài xem..."

"Được rồi! Ta hiểu ý ngươi rồi." Huyết Ảnh chỉ muốn một thái độ từ Vô

Song Ngư, chứ không hề có ý định phá hỏng nền tảng làm đàn ông của hắn.

"Chử Trà, ngươi đưa địa chỉ của Thiên Hậu cho ta, ta sẽ cho luật sư đi tìm cô ta

ngay."

...

Huyết Ảnh lại đăng nhập, nhún vai nói với Vô Song Ngư đang chờ đợi:

"Xong rồi! Luật sư của ta nói bảo đảm không sao. Cũng đảm bảo Chử Trà

không gặp vấn đề gì."

Pháo Thiên Minh tiến lại vỗ vai Vô Song Ngư: "Nếu như vậy mà vẫn không

đổi được trái tim của Thiên Hậu, ta đề nghị ngươi giết cô ta, rồi tự nhảy lầu

luôn."

"Đa tạ! Đa tạ!" Vô Song Ngư kích động đến nỗi nói năng lộn xộn.

...

Sáu giờ sáng: Pháo Thiên Minh, Phích Lịch, Bất Túy, Huyết Ảnh, Vô Song

Ngư, Độc Hành - sáu gã độc thân cùng một tên Chân Hán Tử không biết giới

tính là gì vẫn đang chiếm giữ Vô Gian quán rượu. Nhìn dáng vẻ mọi người chơi

mạt chược, xắn tay áo lên, hôm nay thề phải ngồi xuyên ngày trong quán rượu.

Nói theo cách của Huyết Ảnh, quán rượu của Pháo Thiên Minh có khí hoa đào,

chỉ trong vài giờ mà đã tác hợp được hai đôi oan gia. Tất cả đều hy vọng oan

gia kế tiếp là chính mình.

Mạt chược thì mạt chược, ù thì ù! Một đám độc thân không khí náo nhiệt.

Lúc này, cửa lớn mở ra, vang lên tiếng gõ cửa, rồi một giọng nói hào sảng vang

lên: "Ông chủ Thanh Mai, cung hỉ phát tài."

Pháo Thiên Minh ngẩng đầu lên nhìn, hóa ra là Lam Sắc dẫn theo Phá Phá

đến. Phá Phá thấy Pháo Thiên Minh nghi hoặc, bèn giải thích: "Trong ngày lễ

như vậy, chúng ta có thể ở bên nhau, trước hết phải đến cảm tạ ngươi đã."

Cảm tạ ta? Cảm tạ ta giết ngươi? Cảm tạ ta ném phu quân ngươi vào hang

rắn? Cảm tạ ta cho một cước đạp ngươi chết đuối? Hay là cảm tạ ta bẫy chết

phu quân ngươi mấy lần? Pháo Thiên Minh nghĩ thầm, nhưng lập tức đứng dậy

khách sáo: "Nào có! Đó đều là những gì ta nên làm thôi." Dù sao người ta cũng

cảm tạ, biết đâu phu thê này lại có sở thích bị ngược đãi?

Lam Sắc lại chắp tay với Pháo Thiên Minh rồi tiến đến bên cạnh Huyết

Ảnh, vươn tay nói: "Tam Tử! Xin lỗi ngươi."

Nhìn bàn tay vươn ra, Huyết Ảnh cảm thấy muốn khóc. Dù sao cũng là bạn

từ thuở nhỏ, đã hơn hai mươi năm làm bằng hữu. Huyết Ảnh nhìn chằm chằm

bàn tay kia, trầm mặc hồi lâu, cuối cùng gạt phắt nó đi: "Cút đi! Cút đi lêu lổng

đằng ngươi đi."

Lam Sắc thu tay lại, mỉm cười, đi đến bên cạnh Phá Phá vẫy tay chào: "Vậy

chúng ta đi lêu lổng trước đây."

Phá Phá dẫm mạnh lên chân Lam Sắc, khiến hắn đau đớn vội vàng ôm chân.

Phá Phá không tin hắn thật sự đau, nhưng thấy bộ dạng đó cũng coi như đã thỏa

mãn, giơ tay chào: "Chúng ta đi đây, chúc mọi người Thất Tịch vui vẻ."

Nghe câu này, nụ cười trên mặt đám nam nhân lập tức chuyển thành sắc mặt

đen xì.

"Ba con!"

"Ta chặn!"

Tất cả lũ độc thờ hoàn toàn phớt lờ Phá Phá đang vẫy tay nhiệt tình, khiến

cô rất xấu hổ đứng im một bên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện