Tiểu Nhị bàng hoàng một hồi rồi nói: "Nói rất đúng, xin Thượng Đế hãy tha

thứ cho ta." Vừa nói, một thanh kim ti đại hoàn đao đã được rút ra, chém thẳng

về phía gia đinh bên trái. Gia đinh bên trái vung ngang kiếm, phát ra tiếng vang

nhè nhẹ, trước mắt mọi người là một luồng điện quang lóe lên. Tiểu Nhị nâng

đao nặng như không, chém xuống mạnh mẽ nhưng lại là hạ nhẹ. Giữa chừng đổi

chiêu, lại nâng đao khinh như lông hồng, hung hăng chém xuống trường kiếm.

Chỉ nghe tiếng coong coong vang lên, trường kiếm của gia đinh bên trái rung

động dữ dội, suýt nữa tuột khỏi tay. Pháo Thiên Minh và Kiếm Cầm chỉ nắm

chặt tay phải của gia đinh bên phải, ba người không ra tay. Tiểu Nhị thừa thắng

xông lên, tay phải sử dụng đao pháp cao cấp "Phi Điện Bôn Lôi đao" lưu loát

đến tuyệt đỉnh, mỗi nhát chém đều kèm theo một ánh chớp, tốc độ ngang với

chớp giật, chấn động tâm thần người xem.

Hai tia chớp bay lượn mang tới một cảm giác chấn động mãnh liệt đối với

thị giác, độ sáng này vượt xa điện hàn. Ba người nhìn một hồi, chỉ có thể nhắm

mắt lại, một lúc sau Kiếm Cầm không chịu nổi phải kêu lên "Á". Pháo Thiên

Minh cũng bị chói mắt đến choáng váng đầu óc. Ngay cả hai người đang chiến

đấu, sau một hồi cũng phải ngưng lại chớp mắt vài cái, có thể thấy cả hai đều rất

khó chịu.

Pháo Thiên Minh mắng: "Mẹ kiếp! Ngươi làm nhanh lên đi."

Tiểu Nhị đáp lời: "OK!" Rồi va chạm binh khí với gia đinh bên trái, cùng lui

lại hai bước, nhanh chóng đeo một chiếc kính râm đen lên giải thích: "Trưởng

thôn cho đấy." Lại xoay tay, hàng chục tia chớp quấn vào nhau thành một. Cũng

phải nói chiêu này khiến gia đinh bên trái phải lùi dần. Tiểu Nhị hét lớn rồi

chém mạnh đại đao xuống kiếm, kiếm vỡ làm đôi theo tiếng hét. Tất cả tia chớp

biến mất, ngoại trừ Tiểu Nhị đeo kính, mọi người khác đều ộc một tiếng nôn

mửa.

Tiểu Nhị ngượng ngùng nói: "Có phải rất khó chịu không? Lúc ta mới học

đao pháp này, mỗi ngày phải ói đến ba lần đấy."

Kiếm Cầm hỏi: "Không phải ngươi có kính à?"

Tiểu Nhị đáp: "Cặp kính này là hàng cao cấp, chất lượng tốt lắm, nhưng vừa

đeo vào là mù tịt luôn. Ngay cả mặt trời cũng thành màu hồng, bình thường

không nhìn rõ người và vật, mà mỗi lần phải đeo nửa tiếng mới tháo ra được.

Người vào trong trò chơi vẫn có thể thấy, chứ ta đeo vào là không còn thấy gì

nữa cả."

Một giọng nói oang vọng cất lên: "Cho họ vào đây, ta muốn xem xem họ có

đạo hạnh gì."

Gia đinh bên phải đáp: "Vâng" rồi nói: "Tứ trang chủ mời ba vị vào trong."

Pháo Thiên Minh gật đầu, cùng Kiếm Cầm bước vào, bỗng nghe "Rầm" một

tiếng, quay lại thì thấy Tiểu Nhị đập đầu vào tường cạnh cửa, đang nằm rên rỉ,

đầu sưng cục. Tiểu Nhị gượng dậy, hai tay sờ soạng mò mẫm khóc lóc: "Đừng

bỏ rơi ta..."

Pháo Thiên Minh ngồi xổm che bụng, coi như hắn có ý thức ngoại giao,

không cười ra tiếng. Vẫn là Kiếm Cầm tốt bụng, kéo áo Tiểu Nhị nói: "Theo ta

vào..." Chưa dứt lời đã tát mạnh vào mặt Tiểu Nhị, quát: "Sờ lung tung cái gì

đấy? Đồ lưu manh!" Rồi bỏ mặc Tiểu Nhị, đi trước vào trong.

Pháo Thiên Minh vừa cố nhịn cười, vừa nắm tay Tiểu Nhị dẫn vào trong.

Tiểu Nhị vội nói: "Tâm địa ngươi thật tốt đẹp, không giống Chử Trà, tới rắm

cũng không thèm thả một cái. Nhưng sao tay ngươi thô thế?"

Pháo Thiên Minh tức giận, đá Tiểu Nhị một cái rồi vung tay bước vào trong.

Tiểu Nhị kêu lên thảm thiết: "Ta không biết hắn là phu quân của ngươi..." Chưa

dứt lời, Kiếm Cầm mặt đỏ bừng chạy ra, giẫm lên chân Tiểu Nhị mấy cái. Cuối

cùng vẫn là gia đinh bên trái không đành lòng, đỡ Tiểu Nhị vào trong. Tiểu Nhị

vẫn còn mơ màng nói: "Ra là ngươi thích đồng tính à."

Ba người vào phòng, một ông lão râu tóc bạc phơ, tay trái cầm chén rượu,

mặt ửng đỏ say khướt hỏi: "Các ngươi là người xông vào Mai Trang của ta? Có

việc gì cứ nói thẳng ra đi."

Tiểu Nhị mặt mày bầm dập nói: "Ta tìm ngài mua rượu nho."

Ông lão ồ lên rồi hỏi: "Hóa ra là đồng đạo? Thế cứ chờ đã." Bước vào

phòng, không lâu sau mang ra ba chén rượu nói: "Chỉ cần ngươi nói đúng tên ba

loại rượu này, ta sẽ tặng ngươi một bình rượu nho ba lần chưng bốn lần ủ."

Tiểu Nhị mặt mày rầu rĩ nói: "Ta chỉ uống bia thôi. Hơn nữa ta còn không

nhìn thấy gì cả."

Ông lão hỏi: "Vậy ngươi đoán được không?"

Tiểu Nhị liếc nhìn Pháo Thiên Minh và Kiếm Cầm cầu cứu. Pháo Thiên

Minh trả lời: "Ta thường chỉ uống nước ngọt và bia."

Kiếm Cầm híp nhắm mắt lại ngửi mùi một hồi, lắc đầu nói: "Ta chỉ biết loại

ở giữa, cha ta hay uống, gọi là Phần Tửu. Hai loại kia không biết."

Ông lão lắc đầu nói: "Thôi cũng được, các ngươi về đi."

Pháo Thiên Minh lấy ra nửa chai bia, xé nhãn đi hỏi: "Ông có biết đây là

loại rượu gì không?"

Ông lão ngửi một cái, nhấp một ngụm rồi phun ra, tức giận nói: "Tiểu tử vô

liêm sỉ, dám lấy nước tiểu ngựa ra lừa Đan Thanh Sinh ta." Nói đoạn rút kiếm

tấn công tới. Pháo Thiên Minh rút kiếm đỡ đòn. Mặc dù bên ngoài ồn ào nhưng

ba cánh cửa còn lại vẫn đóng, hai gia đinh im lặng không xuất thủ.

Pháo Thiên Minh gửi tin nhắn cho hai người: "Đừng ra tay, ta nghi là muốn

đấu tay đôi với từng người, bốn cửa mở hết mới hoàn thành nửa nhiệm vụ."

Pháo Thiên Minh đánh một lúc, hai bên ngang tài ngang sức. Bỗng Đan Thanh

Sinh phát ra kiếm quang sáng rực, chiếu sáng khuôn mặt tái xanh của Pháo

Thiên Minh. Một tiếng quát lớn, hàng chục vòng sáng lớn nhỏ bay tới Pháo

Thiên Minh. Đó là tuyệt chiêu trong kiếm pháp của Đan Thanh Sinh, kết hợp

hàng chục chiêu thành một. Mỗi chiêu đều sắc bén biến ảo, kết hợp lại cực kỳ

phức tạp.

Pháo Thiên Minh thấy vậy, thi vẽ vòng tròn với mình, đúng là không coi

Pháo ra gì. Tay y rung lên, cũng tập trung vẽ vòng tròn. Đan Thanh Sinh thấy

hàng chục vòng tròn xuất hiện trước mặt Pháo Thiên Minh thì tức giận, cho là

đạo nhái. Hắn gầm lên, bỏ sát chiêu, cũng tập trung vẽ tròn. Pháo Thiên Minh

thấy hắn chỉ chú trọng số lượng chứ không quan tâm chất lượng, hơn nữa đã

vượt qua số lượng của mình. Pháo Thiên Minh cũng gầm lên, bỏ chiêu sát đang

chuẩn bị, tập trung vẽ vòng tròn.

Hai người Kiếm Cầm ngây ngốc nhìn, không nhắc hai người đây là luận võ

chứ không phải vẽ trứng như Da Vinci. Kiếm Cầm không hiểu Pháo Thiên

Minh đang làm gì, còn Tiểu Nhị thì không rõ Trung Quốc có tập tục này không.

Hai bên đổ mồ hôi nhễ nhại, hiển nhiên nội lực Pháo Thiên Minh kém hơn

Đan Thanh Sinh, vòng tròn của Pháo Thiên Minh biến mất nhanh hơn nhưng vẽ

rất chuyên nghiệp, hình tròn tạo ra rất nhanh. Chẳng mấy chốc, Pháo Thiên

Minh đã bị vây quanh bởi vòng tròn do mình vẽ. Đan Thanh Sinh thở dài, dừng

tay nói: "Được, ngươi qua ải. Tam ca, ra đây." Tiếp đó quay đầu nói: "Muốn đến

địa lao cứu người, cách trực tiếp nhất là phải chọc tức ép người chúng ta ra tay,

đồng thời toàn thắng hết mới được."

Một cánh cửa nữa mở ra, một người lùn tịt, đầu hói bóng loáng, tay cầm cây

bút lớn, trên áo có nhiều vết mực bước ra. Đan Thanh Sinh giới thiệu: "Đây là

tam ca ta, Thương Bút Ông."

Thương Bút Ông nhìn ba người hỏi: "Các ngươi ai biết thư pháp? Không

biết thì không thể qua cửa của ta. Cho dù các ngươi giết ta thì cũng không mở

được cửa phòng thứ ba."

Tiểu Nhị liền giơ tay nói: "Ta biết!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện