Sáng sớm mà Tử Khanh đã ra ngoài, hôm nay anh phải tới trường để hoàn thành luận án tốt nghiệp. Khó mà tin được mới hai mươi tuổi anh đã học xong đại học, thậm chí còn nằm top đầu toàn trường.
Với gia thế khủng và thành tích xuất sắc, Quách Tử Khanh chính là thái tử mà người người ao ước được làm quen.
Không quá phô trương, anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi và chiếc quần tây suông dài khoe trọn chiều cao 1m80 của mình.
Vừa xuống đến phòng khách, Tử Khanh đã nhìn thấy một cô bé với thân hình nhỏ nhắn đang cố gắng lau chùi từng ngóc ngách trên bức tranh gỗ trạm khắc .
Con sóc mà anh mang về hơi nhỏ rồi thì phải, nhìn xem nó chật vật với lên cao lau mấy cái ngách nhỏ
Tú Vy làm việc hăng say tới nỗi chẳng để ý thấy người thanh niên đã đứng nhìn mình từ lâu
" sao giờ này cháu lại ở đây ?"
Nhìn lại đồng hồ để chắc chắn bây giờ đang rất sớm, Tử Khanh lên tiếng hỏi cô bé.
Bé con bị hỏi bất chợt thì không khỏi giật mình
" Dạ cháu đang lau dọn ạ !"
" tôi thấy mà, nhưng tại sao cháu lại làm việc này ?"
Tú Vy tròn xoe mắt nhìn anh, cái tay bấu vào miếng khăn lau. Con bé tưởng mình đã làm sai điều gì nên cảm thấy rất có lỗi
" dạ, hôm qua chú đã cho cháu ăn ngon nên cháu sẽ lau dọn nhà để cảm ơn. Nếu chú không thích cháu lau cái này để cháu xuống bếp lau dọn ạ !".
Vừa nói cô bé vừa thu dọn đồ đạc nhanh chân chạy vào trong. Tử Khanh thấy con bé ngây thơ vẫn chưa hiểu ý của mình nên gọi lại. Có vẻ như nó nghĩ bản thân sẽ phải làm việc để được sống ở đây thật thì phải.
" tôi mang cháu về là để nuôi cháu ăn học. Muốn trả ơn cũng không phải bằng cách này, từ nay về sau Vy Vy sẽ không phải làm mấy chuyện này nữa, đợi cháu lớn lên tôi sẽ bắt cháu trả bằng tiền !"
Anh nhìn thẳng vào mắt cô bé mà nói, đây là lần đầu tiên kể từ khi sinh ra vị thiếu gia này nhẹ nhàng với người khác nên ngôn từ còn có vẻ ngượng nghịu.Có ý tốt còn không quên kèm theo trêu chọc.
" cháu sẽ được đi học ạ ?"
Anh nói cả câu dài như thế nhưng cô bé chỉ nghe được mỗi ba chữ được đi học
" đương nhiên !"
" wow, cháu chưa bao giờ được đi học chắc đi học tốn nhiều tiền lắm chú nhỉ ?"
Cô bé gấp gọn cái khăn bỏ vào chậu nước, hai tay nhỏ cọ xát để phủi bụi. Gương mặt rạng rỡ hẳn ra.
" đúng vậy, nên cháu phải chú tâm học hành biết chưa !"
" vâng ạ"
" được rồi. Tôi phải đến trường cháu đi ngủ đi, dậy sớm quá rồi đấy"
Nói rồi Tử Khanh nhanh chóng rời đi, tiếng xe nổ giòn chạy xa dần. Trong đầu tiểu Vy lúc này cứ ong ong mãi câu nói của chú. Cô bé sẽ được đi học, được tới trường và có thêm nhiều bạn mới. Nếu được thế thật thì thích quá.
Nhờ câu nói đó của Tử Khanh mà bé con đã vui cả ngày, nó nhỏ nhắn nhưng nhanh nhẹn hết lau chùi lại dọn dẹp. Mấy người giúp việc trong nhà thấy bé con ngoan thì quý lắm, ấy thế mà cũng sợ sẽ bị anh quở trách
......................
Chiều tối ngày hôm đó,Tử Khanh trở về nhà , trên người toàn mùi bia rượu chẳng biết lại đá chân vào quán bar nào.
Nhìn thấy vị thiếu gia nhà mình về vị quản gia nhanh tay đỡ lấy anh, khiếp cái cơ thể bị rượu tẩm ướp. Ấy thế mà trông anh vẫn tỉnh táo lắm, day thái dương rồi ngồi phịch xuống ghế.
" cậu lại uống rượu ở đâu vậy?"
" cháu đi uống với bạn, có chút thôi "
" cậu còn trẻ mà đã như vậy rồi...hzzz"
Tử Khanh vốn đã quen với mấy câu lèn bèm của ông chú này rồi nên cũng chẳng thèm để tâm.
Vịn tay vào ghế, anh đứng dậy định đi lên phòng tắm rửa thì vô tình lia phải ánh mắt hiếu kì của ai kia
" à...quên mất đấy!"
Tử Khanh quên mất mình mới cưu mang một cô bé, không nên để nó thấy mấy cảnh này sẽ hư người mất.
" cháu đứng đó làm gì ? Còn không nhanh ngồi vào bàn ăn cơm của cháu đi"
" chú uống rượu ạ ?"
Nhìn thấy anh uống rượu cô bé như lo lắng điều gì. Phải chăng khi sống ở khu ổ chuột kia nó đã phải chứng kiến nhiều cảnh tương tự như vậy. Thậm chí còn bị mấy con ma men đó đánh đập
" à...uống có một ít thôi, tôi lên phòng tắm rửa cháu ăn nhanh rồi về phòng đi "
Tử Khanh nhanh chóng rời khỏi đó trở về phòng mình. Tầng hai này chỉ có mình anh ở vì không muốn bị làm phiền, đặc biệt những người hầu bình thường đều không được phép vào phòng của vị thiếu gia này.
Dọn dẹp phòng ngủ đều một tay bác Tô lo liệu, ông là quản gia cũ của nhà anh. Sau khi Tử Khanh ra ở riêng vì không yên tâm nên mẹ anh mới để ông ấy theo đến đây.
Tắm rửa xong xuôi cũng là chuyện của 30 phút sau. Định lên giường ngủ thì bên ngoài có người gõ cửa.
Tú Vy thấy anh uống rượu thì lo lắng, lại thêm không thấy chú xuống ăn tối nên đã chuẩn bị phần ăn riêng rồi tự mình đem lên.
Mới đến đây nên con bé không biết quy định,cứ vô tư nâng khay thức ăn lên lầu gõ cửa.
" cháu còn chưa về phòng của mình?...cái này là sao?"
" chú uống rượu mà không ăn gì đó sẽ đau bụng đó ạ. Cháu nghe mấy chị bảo thế, nên đã mang cơm lên đây"
" cháu mang xuống đi, tôi không ăn !"
Con bé nghe thấy thế thì xụ mặt xuống nhưng vẫn cương quyết đứng đó.
" cháu không cho chú ăn phần của cháu đâu, đây là phần mà ông đã chuẩn bị riêng cho chú. Nếu chú không ăn cháu sẽ không ăn hết thay chú được đâu"
Tử Khanh nghe cô bé nói thì ngớ người ra, con bé vì sợ nó ăn không nổi nên mới mang lên đây cho anh. Đây là đang sợ phí thức ăn mà.
Bất giác anh với tay ra cầm lấy phần thức ăn rồi mang vào phòng
" chú cầm rồi nhé, giờ cháu về phòng của mình được rồi !"
Cánh cửa đóng lại, Tử Khanh nâng khay cơm vào bàn rồi ngoãn ngoãn ngồi ăn. Chẳng hiểu sao anh lại sợ con nhóc này giận nữa, cả ngày nay đều cư xử khác hẳn đi.
Tưởng như sau khi đưa cơm xong Tú Vy đã về phòng mình nhưng không, đến khi anh bước ra cô bé vẫn ngồi đó quay lưng lại với cánh cửa. Cánh chân khoanh tròn rồi lắc lư như chú lật đật.
" cháu vẫn còn ngồi đấy làm gì,tôi nhận đồ rồi mà?"
" ấy... Cháu sợ chú không ăn nên cháu ngồi đây canh "
Thấy anh bước ra nó đứng phắt dậy, vừa trả lời câu hỏi vừa nhón chân ngó xem ông chú này đã ăn hết hay chưa
" chú ơi chú không ăn hết cơm ạ! "
Nó chỉ vào bát cơm còn phân nửa rồi nói khiến Tử Khanh cứng người không biết nên làm gì tiếp theo. Tưởng nó sẽ đuổi thẳng cổ xuống vậy mà anh lại thở dài rồi cầm thìa xúc hết cơm cho vào miệng.
Nó thấy mâm cơm đã không còn gì thì mới vui vẻ căm xuống nhà để lại Tử Khanh đang bất lực cố gắng nuốt chỗ cơm trong miệng.
Bên dưới người hầu không tìm thấy cô bé đâu thì lật đật đi tìm. Chỉ có bác Tô là lo lắng con bé sẽ bị thiếu gia nhà mình vứt ra đường.
Nhìn thấy Tú Vy cầm khay cơm đã hết sạch tung tăng chạy xuống mà ai nấy đều há hốc mồm. Vậy mà nó lại mang cơm cho cậu chủ sao? Lại còn ép người ta ăn hết nhẵn, đúng là tuổi trẻ tài cao mà.
" ông ơi chú ăn hết rồi ạ?"
Bác Tô cho người cất mâm cơm rồi xoa đầu tán dương cô bé. Có lẽ vị thiếu gia nhà ông đã có người trị rồi
Với gia thế khủng và thành tích xuất sắc, Quách Tử Khanh chính là thái tử mà người người ao ước được làm quen.
Không quá phô trương, anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi và chiếc quần tây suông dài khoe trọn chiều cao 1m80 của mình.
Vừa xuống đến phòng khách, Tử Khanh đã nhìn thấy một cô bé với thân hình nhỏ nhắn đang cố gắng lau chùi từng ngóc ngách trên bức tranh gỗ trạm khắc .
Con sóc mà anh mang về hơi nhỏ rồi thì phải, nhìn xem nó chật vật với lên cao lau mấy cái ngách nhỏ
Tú Vy làm việc hăng say tới nỗi chẳng để ý thấy người thanh niên đã đứng nhìn mình từ lâu
" sao giờ này cháu lại ở đây ?"
Nhìn lại đồng hồ để chắc chắn bây giờ đang rất sớm, Tử Khanh lên tiếng hỏi cô bé.
Bé con bị hỏi bất chợt thì không khỏi giật mình
" Dạ cháu đang lau dọn ạ !"
" tôi thấy mà, nhưng tại sao cháu lại làm việc này ?"
Tú Vy tròn xoe mắt nhìn anh, cái tay bấu vào miếng khăn lau. Con bé tưởng mình đã làm sai điều gì nên cảm thấy rất có lỗi
" dạ, hôm qua chú đã cho cháu ăn ngon nên cháu sẽ lau dọn nhà để cảm ơn. Nếu chú không thích cháu lau cái này để cháu xuống bếp lau dọn ạ !".
Vừa nói cô bé vừa thu dọn đồ đạc nhanh chân chạy vào trong. Tử Khanh thấy con bé ngây thơ vẫn chưa hiểu ý của mình nên gọi lại. Có vẻ như nó nghĩ bản thân sẽ phải làm việc để được sống ở đây thật thì phải.
" tôi mang cháu về là để nuôi cháu ăn học. Muốn trả ơn cũng không phải bằng cách này, từ nay về sau Vy Vy sẽ không phải làm mấy chuyện này nữa, đợi cháu lớn lên tôi sẽ bắt cháu trả bằng tiền !"
Anh nhìn thẳng vào mắt cô bé mà nói, đây là lần đầu tiên kể từ khi sinh ra vị thiếu gia này nhẹ nhàng với người khác nên ngôn từ còn có vẻ ngượng nghịu.Có ý tốt còn không quên kèm theo trêu chọc.
" cháu sẽ được đi học ạ ?"
Anh nói cả câu dài như thế nhưng cô bé chỉ nghe được mỗi ba chữ được đi học
" đương nhiên !"
" wow, cháu chưa bao giờ được đi học chắc đi học tốn nhiều tiền lắm chú nhỉ ?"
Cô bé gấp gọn cái khăn bỏ vào chậu nước, hai tay nhỏ cọ xát để phủi bụi. Gương mặt rạng rỡ hẳn ra.
" đúng vậy, nên cháu phải chú tâm học hành biết chưa !"
" vâng ạ"
" được rồi. Tôi phải đến trường cháu đi ngủ đi, dậy sớm quá rồi đấy"
Nói rồi Tử Khanh nhanh chóng rời đi, tiếng xe nổ giòn chạy xa dần. Trong đầu tiểu Vy lúc này cứ ong ong mãi câu nói của chú. Cô bé sẽ được đi học, được tới trường và có thêm nhiều bạn mới. Nếu được thế thật thì thích quá.
Nhờ câu nói đó của Tử Khanh mà bé con đã vui cả ngày, nó nhỏ nhắn nhưng nhanh nhẹn hết lau chùi lại dọn dẹp. Mấy người giúp việc trong nhà thấy bé con ngoan thì quý lắm, ấy thế mà cũng sợ sẽ bị anh quở trách
......................
Chiều tối ngày hôm đó,Tử Khanh trở về nhà , trên người toàn mùi bia rượu chẳng biết lại đá chân vào quán bar nào.
Nhìn thấy vị thiếu gia nhà mình về vị quản gia nhanh tay đỡ lấy anh, khiếp cái cơ thể bị rượu tẩm ướp. Ấy thế mà trông anh vẫn tỉnh táo lắm, day thái dương rồi ngồi phịch xuống ghế.
" cậu lại uống rượu ở đâu vậy?"
" cháu đi uống với bạn, có chút thôi "
" cậu còn trẻ mà đã như vậy rồi...hzzz"
Tử Khanh vốn đã quen với mấy câu lèn bèm của ông chú này rồi nên cũng chẳng thèm để tâm.
Vịn tay vào ghế, anh đứng dậy định đi lên phòng tắm rửa thì vô tình lia phải ánh mắt hiếu kì của ai kia
" à...quên mất đấy!"
Tử Khanh quên mất mình mới cưu mang một cô bé, không nên để nó thấy mấy cảnh này sẽ hư người mất.
" cháu đứng đó làm gì ? Còn không nhanh ngồi vào bàn ăn cơm của cháu đi"
" chú uống rượu ạ ?"
Nhìn thấy anh uống rượu cô bé như lo lắng điều gì. Phải chăng khi sống ở khu ổ chuột kia nó đã phải chứng kiến nhiều cảnh tương tự như vậy. Thậm chí còn bị mấy con ma men đó đánh đập
" à...uống có một ít thôi, tôi lên phòng tắm rửa cháu ăn nhanh rồi về phòng đi "
Tử Khanh nhanh chóng rời khỏi đó trở về phòng mình. Tầng hai này chỉ có mình anh ở vì không muốn bị làm phiền, đặc biệt những người hầu bình thường đều không được phép vào phòng của vị thiếu gia này.
Dọn dẹp phòng ngủ đều một tay bác Tô lo liệu, ông là quản gia cũ của nhà anh. Sau khi Tử Khanh ra ở riêng vì không yên tâm nên mẹ anh mới để ông ấy theo đến đây.
Tắm rửa xong xuôi cũng là chuyện của 30 phút sau. Định lên giường ngủ thì bên ngoài có người gõ cửa.
Tú Vy thấy anh uống rượu thì lo lắng, lại thêm không thấy chú xuống ăn tối nên đã chuẩn bị phần ăn riêng rồi tự mình đem lên.
Mới đến đây nên con bé không biết quy định,cứ vô tư nâng khay thức ăn lên lầu gõ cửa.
" cháu còn chưa về phòng của mình?...cái này là sao?"
" chú uống rượu mà không ăn gì đó sẽ đau bụng đó ạ. Cháu nghe mấy chị bảo thế, nên đã mang cơm lên đây"
" cháu mang xuống đi, tôi không ăn !"
Con bé nghe thấy thế thì xụ mặt xuống nhưng vẫn cương quyết đứng đó.
" cháu không cho chú ăn phần của cháu đâu, đây là phần mà ông đã chuẩn bị riêng cho chú. Nếu chú không ăn cháu sẽ không ăn hết thay chú được đâu"
Tử Khanh nghe cô bé nói thì ngớ người ra, con bé vì sợ nó ăn không nổi nên mới mang lên đây cho anh. Đây là đang sợ phí thức ăn mà.
Bất giác anh với tay ra cầm lấy phần thức ăn rồi mang vào phòng
" chú cầm rồi nhé, giờ cháu về phòng của mình được rồi !"
Cánh cửa đóng lại, Tử Khanh nâng khay cơm vào bàn rồi ngoãn ngoãn ngồi ăn. Chẳng hiểu sao anh lại sợ con nhóc này giận nữa, cả ngày nay đều cư xử khác hẳn đi.
Tưởng như sau khi đưa cơm xong Tú Vy đã về phòng mình nhưng không, đến khi anh bước ra cô bé vẫn ngồi đó quay lưng lại với cánh cửa. Cánh chân khoanh tròn rồi lắc lư như chú lật đật.
" cháu vẫn còn ngồi đấy làm gì,tôi nhận đồ rồi mà?"
" ấy... Cháu sợ chú không ăn nên cháu ngồi đây canh "
Thấy anh bước ra nó đứng phắt dậy, vừa trả lời câu hỏi vừa nhón chân ngó xem ông chú này đã ăn hết hay chưa
" chú ơi chú không ăn hết cơm ạ! "
Nó chỉ vào bát cơm còn phân nửa rồi nói khiến Tử Khanh cứng người không biết nên làm gì tiếp theo. Tưởng nó sẽ đuổi thẳng cổ xuống vậy mà anh lại thở dài rồi cầm thìa xúc hết cơm cho vào miệng.
Nó thấy mâm cơm đã không còn gì thì mới vui vẻ căm xuống nhà để lại Tử Khanh đang bất lực cố gắng nuốt chỗ cơm trong miệng.
Bên dưới người hầu không tìm thấy cô bé đâu thì lật đật đi tìm. Chỉ có bác Tô là lo lắng con bé sẽ bị thiếu gia nhà mình vứt ra đường.
Nhìn thấy Tú Vy cầm khay cơm đã hết sạch tung tăng chạy xuống mà ai nấy đều há hốc mồm. Vậy mà nó lại mang cơm cho cậu chủ sao? Lại còn ép người ta ăn hết nhẵn, đúng là tuổi trẻ tài cao mà.
" ông ơi chú ăn hết rồi ạ?"
Bác Tô cho người cất mâm cơm rồi xoa đầu tán dương cô bé. Có lẽ vị thiếu gia nhà ông đã có người trị rồi
Danh sách chương