Trên bàn tiệc tràn đầy tiếng cười nói hỏi thăm nhau của mọi người, phía bên kia của bàn ăn Tử Khanh và Giang Thư Kì như đôi vợ chồng son ra mắt họ hàng. Cười đùa vô cùng thoải mái, bọn họ gắp đồ ăn cho nhau và cùng nâng ly chúc mừng.
Ngồi yên lặng, Tú Vy cố gắng làm ngơ cảnh tượng trước mắt. Cô dường như vô hình trong chính nơi cô được nuôi dưỡng
* à...cô có được ngày hôm nay là nhờ được người ta cưu mang mà. Được sống tốt là đủ lắm rồi còn học đòi thói ganh tị !*
Cảm xúc hỗn độn, mớ suy nghĩ cứ châu vào nhau rối rắm.
Đang suy nghĩ thì cô chợt nhận ra trong miệng mình có chút ngứa, mùi vừng thơm xộc lên mũi nhưng cô nhóc lại chẳng nuốt được. Thức ăn vừa trôi xuống cổ lại như muốn trào lên.
" cháu no rồi ạ, cháu xin phép được ra ngoài "
" sao ăn ít vậy Vy Vy. Nhìn con gầy lắm rồi đó"
Lão phu nhân nhìn cô ân cần hỏi thăm còn muốn cô ăn thêm chút nữa. Tú Vy cố nhịn cơn buồn nôn trong cổ họng mỉm cười
" dạ con no rồi bà... Con ra ngoài trước ạ, mọi người cứ dùng tự nhiên "
Cô chạy vào nhà vệ sinh đóng kín cửa rồi nôn thốc nôn tháo, ăn không được bao nhiêu đã trào ra bằng sạch.
Tú Vy bị dị ứng với vừng, cô không nói cho ai biết chuyện này cả. Cô dùng ngón tay móc họng để thức ăn còn sót nôn ra hết.
" chắc hồi nãy không để ý lại gắp trúng vừng rồi ."
Khoang miệng ngứa râm ran, lòng bàn tay cũng tím dần rồi nổi lên từng hạt. Hơi thở đã bắt đầu có chút khó khăn hơn , sắc mặt xanh xao trông đến lo.
Sợ mọi người nhìn thấy mình bị như vậy, cô đẩy cánh cửa ngó nghiêng quan sát một hồi rồi dứt khoát chạy lên lầu.
Bên trên có phòng nghỉ cho khách, lần nào về cô cũng sẽ ở đây nên không mất quá nhiều thời gian tìm.
Tú Vy cố đảo mắt tìm balo của mình, nó nằm trong góc phòng cách cô không xa. Với lấy rồi vội vàng đổ tất cả mọi thứ bên trong ra cũng không tìm thấy vỉ thuốc dị ứng của mình
" thật sự không ổn rồi "
Cơ thể phát tác đã nổi mẩn đỏ, ngứa ngáy cộng với đau rát. Lồng ngực như căng phồng khó khăn hít thở.
" mọi người sẽ biết chuyện này mất !"
......................
Thời gian nhanh chóng trôi qua, sau bữa tiệc tối mọi người cùng nhau trò chuyện ở phòng khách. Tiếng cười nói ngập tràn trong căn biệt là phủ. Có vẻ thư giãn trong nơi của người giàu thì sẽ thoải mái hơn ? Và cũng chẳng có ai phát hiện ra Tú Vy đã không xuất hiện kể từ khi rời khỏi bàn ăn.
Đến tối muộn, ai về phòng nấy, Tử Khanh vốn không định ở lại nhưng vì Thư Kì năn nỉ cũng đành nán lại quá đêm.
" chú Tô, chú tìm Vy báo con bé tối nay ngủ lại đây giúp con !"
Bác Tô chuẩn bị đi dọn phòng cho anh thì bị gọi lại, khi này ông cũng mới nhớ ra nhóc con.
" vâng !"
Ông lên tầng tìm phòng của Tú Vy. Đứng ngoài cửa, gõ mãi cũng chẳng thấy ai thưa nên đoán cô đã ngủ.
" tiểu thư chắc đã ngủ quên rồi, tôi có gọi nhưng không thấy trả lời "
" chắc nó đi đường xa nên mệt đã ngủ rồi. Thôi chú cũng nghỉ đi"
" vâng!"
Tử Khanh quay về phòng cũ của mình ở lầu 3. Căn phòng dẫu không có người ở nhưng vẫn được dọn dẹp thường xuyên.Mọi thứ được sắp xếp ngăn nắp, gọn gàng.
Nước nóng được chuẩn bị sẵn. Sau khi vệ sinh cá nhân, anh trở lại giường nghịch điện thoại.
Lúc này, Tử Khanh mới chợt nhận ra hôm nay nhóc con ngủ sớm hơn bình thường và cũng không nhắc anh uống thuốc như mọi ngày. Trong lòng nổi lên chút bất an ,bèn xuống dưới kiểm tra thử
* cốc *cốc *cốc*
" Nhóc con, ngủ rồi sao?"
Người bên trong không có bất kì động tĩnh nào cả. Sự lo lắng ngày càng lớn hơn, khiến một người không bao giờ xâm phạm quyền riêng tư của ai như anh cũng phải đi tìm chìa khoá dự phòng.
Ngay khi cánh cửa được mở ra, người thiếu nữ nằm sõng soài trên mặt đất, cơ thể tím tái và nổi đầy mẩn đỏ.
" Vy Vy !"
Tiếng hét thất thanh làm kinh động người trong nhà, Tử Khanh nhấc bổng cô lên, toàn thân nóng ran. Dù có gọi bảo nhiêu cũng không nhận được hồi âm
" có chuyện gì vậy ?"
" con bé bị sao vậy ?"
" mau gọi bác sĩ !"
Mọi người nhốn nháo, bàng hoàng với cảnh tượng trước mắt. Từ đây đến bệnh viện khá xa, nên chỉ có thể gọi bác sĩ tư nhân của gia đình đến.
......................
" cô bé bị dị ứng với một thứ gì đó, vốn không phải vấn đề nghiêm trọng nhưng do không phát hiện kịp thời mới xảy ra tình trạng như thế này. Tôi đã tiêm cho tiểu thư thuốc đặc trị, chờ khoảng 30 phút nữa sẽ tỉnh lại "
" sao lại dị ứng ?"
Mọi người đổ dồn ánh mắt về phía Tử Khanh, nhưng chính anh cũng không biết nhóc con bắt đầu bị dị ứng từ bao giờ.
" mọi người thử nhớ lại xem cô bé đã ăn những gì và có dấu hiệu lạ nào không?"
Mọi người lại nhìn nhau nhưng không ai lên tiếng .
" thật ra cũng khó để mà biết chắc chắn là món nào gây dị ứng, tốt nhất là chờ cô bé tỉnh lại rồi hỏi hoặc đi kiểm tra "
" tôi biết rồi !"
Lão phu nhân ngồi trên ghế nhìn nhóc con không khỏi xót xa. Bà luôn coi cô như con cháu trong nhà, hôm nay bị như vậy mà không nói cho ai biết thì cảm thấy vô cùng có lỗi.
" thôi mọi người về nghỉ trước đi ,để dì Dương và ta ở lại trông con bé !"
" bà lớn tuổi rồi, để cháu trông cho "
" thế thì cháu cũng ở lại ạ!"
Thư Kì thấy Tử Khanh muốn ở lại chăm sóc Tú Vy thì cũng đứng ra xin ở lại cùng. Lão phu nhân ái ngại vì cô là khách nên khuyên cô về nghỉ .
Mọi người dần tản ra rồi trở về phòng , bây giờ chỉ còn lại Tử Khanh và cô. Tú Vy được tiêm thuốc thì cơ thể đã hồi phục lại chút ít, mệt mỏi nhắm ghiền mắt.
Ngồi trên sô pha vừa làm việc vừa trông chừng nhóc con. Sự yên tĩnh yêu thích của anh bây giờ lại trở nên đáng ghét và phiền phức.
" hay rồi, bình thường càm ràm giỏi lắm cơ mà. Có miệng nói nhưng lại không có miệng than ?"
Ngồi yên lặng, Tú Vy cố gắng làm ngơ cảnh tượng trước mắt. Cô dường như vô hình trong chính nơi cô được nuôi dưỡng
* à...cô có được ngày hôm nay là nhờ được người ta cưu mang mà. Được sống tốt là đủ lắm rồi còn học đòi thói ganh tị !*
Cảm xúc hỗn độn, mớ suy nghĩ cứ châu vào nhau rối rắm.
Đang suy nghĩ thì cô chợt nhận ra trong miệng mình có chút ngứa, mùi vừng thơm xộc lên mũi nhưng cô nhóc lại chẳng nuốt được. Thức ăn vừa trôi xuống cổ lại như muốn trào lên.
" cháu no rồi ạ, cháu xin phép được ra ngoài "
" sao ăn ít vậy Vy Vy. Nhìn con gầy lắm rồi đó"
Lão phu nhân nhìn cô ân cần hỏi thăm còn muốn cô ăn thêm chút nữa. Tú Vy cố nhịn cơn buồn nôn trong cổ họng mỉm cười
" dạ con no rồi bà... Con ra ngoài trước ạ, mọi người cứ dùng tự nhiên "
Cô chạy vào nhà vệ sinh đóng kín cửa rồi nôn thốc nôn tháo, ăn không được bao nhiêu đã trào ra bằng sạch.
Tú Vy bị dị ứng với vừng, cô không nói cho ai biết chuyện này cả. Cô dùng ngón tay móc họng để thức ăn còn sót nôn ra hết.
" chắc hồi nãy không để ý lại gắp trúng vừng rồi ."
Khoang miệng ngứa râm ran, lòng bàn tay cũng tím dần rồi nổi lên từng hạt. Hơi thở đã bắt đầu có chút khó khăn hơn , sắc mặt xanh xao trông đến lo.
Sợ mọi người nhìn thấy mình bị như vậy, cô đẩy cánh cửa ngó nghiêng quan sát một hồi rồi dứt khoát chạy lên lầu.
Bên trên có phòng nghỉ cho khách, lần nào về cô cũng sẽ ở đây nên không mất quá nhiều thời gian tìm.
Tú Vy cố đảo mắt tìm balo của mình, nó nằm trong góc phòng cách cô không xa. Với lấy rồi vội vàng đổ tất cả mọi thứ bên trong ra cũng không tìm thấy vỉ thuốc dị ứng của mình
" thật sự không ổn rồi "
Cơ thể phát tác đã nổi mẩn đỏ, ngứa ngáy cộng với đau rát. Lồng ngực như căng phồng khó khăn hít thở.
" mọi người sẽ biết chuyện này mất !"
......................
Thời gian nhanh chóng trôi qua, sau bữa tiệc tối mọi người cùng nhau trò chuyện ở phòng khách. Tiếng cười nói ngập tràn trong căn biệt là phủ. Có vẻ thư giãn trong nơi của người giàu thì sẽ thoải mái hơn ? Và cũng chẳng có ai phát hiện ra Tú Vy đã không xuất hiện kể từ khi rời khỏi bàn ăn.
Đến tối muộn, ai về phòng nấy, Tử Khanh vốn không định ở lại nhưng vì Thư Kì năn nỉ cũng đành nán lại quá đêm.
" chú Tô, chú tìm Vy báo con bé tối nay ngủ lại đây giúp con !"
Bác Tô chuẩn bị đi dọn phòng cho anh thì bị gọi lại, khi này ông cũng mới nhớ ra nhóc con.
" vâng !"
Ông lên tầng tìm phòng của Tú Vy. Đứng ngoài cửa, gõ mãi cũng chẳng thấy ai thưa nên đoán cô đã ngủ.
" tiểu thư chắc đã ngủ quên rồi, tôi có gọi nhưng không thấy trả lời "
" chắc nó đi đường xa nên mệt đã ngủ rồi. Thôi chú cũng nghỉ đi"
" vâng!"
Tử Khanh quay về phòng cũ của mình ở lầu 3. Căn phòng dẫu không có người ở nhưng vẫn được dọn dẹp thường xuyên.Mọi thứ được sắp xếp ngăn nắp, gọn gàng.
Nước nóng được chuẩn bị sẵn. Sau khi vệ sinh cá nhân, anh trở lại giường nghịch điện thoại.
Lúc này, Tử Khanh mới chợt nhận ra hôm nay nhóc con ngủ sớm hơn bình thường và cũng không nhắc anh uống thuốc như mọi ngày. Trong lòng nổi lên chút bất an ,bèn xuống dưới kiểm tra thử
* cốc *cốc *cốc*
" Nhóc con, ngủ rồi sao?"
Người bên trong không có bất kì động tĩnh nào cả. Sự lo lắng ngày càng lớn hơn, khiến một người không bao giờ xâm phạm quyền riêng tư của ai như anh cũng phải đi tìm chìa khoá dự phòng.
Ngay khi cánh cửa được mở ra, người thiếu nữ nằm sõng soài trên mặt đất, cơ thể tím tái và nổi đầy mẩn đỏ.
" Vy Vy !"
Tiếng hét thất thanh làm kinh động người trong nhà, Tử Khanh nhấc bổng cô lên, toàn thân nóng ran. Dù có gọi bảo nhiêu cũng không nhận được hồi âm
" có chuyện gì vậy ?"
" con bé bị sao vậy ?"
" mau gọi bác sĩ !"
Mọi người nhốn nháo, bàng hoàng với cảnh tượng trước mắt. Từ đây đến bệnh viện khá xa, nên chỉ có thể gọi bác sĩ tư nhân của gia đình đến.
......................
" cô bé bị dị ứng với một thứ gì đó, vốn không phải vấn đề nghiêm trọng nhưng do không phát hiện kịp thời mới xảy ra tình trạng như thế này. Tôi đã tiêm cho tiểu thư thuốc đặc trị, chờ khoảng 30 phút nữa sẽ tỉnh lại "
" sao lại dị ứng ?"
Mọi người đổ dồn ánh mắt về phía Tử Khanh, nhưng chính anh cũng không biết nhóc con bắt đầu bị dị ứng từ bao giờ.
" mọi người thử nhớ lại xem cô bé đã ăn những gì và có dấu hiệu lạ nào không?"
Mọi người lại nhìn nhau nhưng không ai lên tiếng .
" thật ra cũng khó để mà biết chắc chắn là món nào gây dị ứng, tốt nhất là chờ cô bé tỉnh lại rồi hỏi hoặc đi kiểm tra "
" tôi biết rồi !"
Lão phu nhân ngồi trên ghế nhìn nhóc con không khỏi xót xa. Bà luôn coi cô như con cháu trong nhà, hôm nay bị như vậy mà không nói cho ai biết thì cảm thấy vô cùng có lỗi.
" thôi mọi người về nghỉ trước đi ,để dì Dương và ta ở lại trông con bé !"
" bà lớn tuổi rồi, để cháu trông cho "
" thế thì cháu cũng ở lại ạ!"
Thư Kì thấy Tử Khanh muốn ở lại chăm sóc Tú Vy thì cũng đứng ra xin ở lại cùng. Lão phu nhân ái ngại vì cô là khách nên khuyên cô về nghỉ .
Mọi người dần tản ra rồi trở về phòng , bây giờ chỉ còn lại Tử Khanh và cô. Tú Vy được tiêm thuốc thì cơ thể đã hồi phục lại chút ít, mệt mỏi nhắm ghiền mắt.
Ngồi trên sô pha vừa làm việc vừa trông chừng nhóc con. Sự yên tĩnh yêu thích của anh bây giờ lại trở nên đáng ghét và phiền phức.
" hay rồi, bình thường càm ràm giỏi lắm cơ mà. Có miệng nói nhưng lại không có miệng than ?"
Danh sách chương