“Tôi nghi là có người giở trò với các cô…”
Lâm Việt bình tĩnh kể lại chuyện của Giang Thủy Hàn và Anna cho Tuyết Nhi nghe. Tuyết Nhi nhẹ nghiêng đầu, tập trung nghe anh nói, con ngươi khẽ đảo như đang suy tư chuyện gì.
Trong lúc Lâm Việt nói chuyện, Tuyết Nhi vẫn không thể khống chế được cơn buồn ngủ của mình mà ngáp đến bốn lần.
Những cái ngáp liên tục khiến sắc mặt Tuyết Nhi thoáng chốc tối sầm. Sau khi nghe chuyện của Giang Thủy Hàn và Anna, nó cau mày, bắt đầu đăm chiêu suy nghĩ…
Giang Thủy Hàn vốn rất lạc quan vui vẻ, sau khi Lâm Việt gia nhập căn cứ của Tống Kim Dân, anh ta bỗng vô cớ mà nhảy lầu tự sát.
Anna vốn đang suy tính một kế hoạch lớn, nhưng ngay thời khắc quan trọng nhất, cô ta lại bất ngờ phái toàn bộ chiến xa ra ngoài một cách vô lý, như muốn tìm đường chết mà dâng cả mấy trăm sinh mạng đến tay Tống Kim Dân.
Cả hai người này đều có chung một điểm đặc biệt, đó chính là dễ mệt mỏi, luôn uể oải rã rời.
Đặc điểm này, bản thân Tuyết Nhi cũng có.
Mà sau tất cả, kẻ được lợi rõ ràng chỉ có Tống Kim Dân!
Nhớ lại những chuyện xảy ra khi Tống Kim Dân tiếp cận mình, Tuyết Nhi càng nghĩ càng cảm thấy khả nghi!
Khi Tống Kim Dân tìm đến nó, nó vẫn còn là một con thú biến dị rất tầm thường, không có gì mạnh mẽ nổi trội. Tuy dị năng của nó có chút tác dụng đặc thù, nhưng chung quy vẫn không đủ để tranh giành với những con thú khác.
Cái ngày gặp Tống Kim Dân đó, nó bỗng nhiên cực kỳ may mắn, giết được rất nhiều người luân hồi, nhặt được vô số chiến lợi phẩm, còn tìm được một nhà kho chất đầy lương thực. Cũng nhờ vào những “vận may” này, nó mới lôi kéo được một đám đồng bọn, đội ngũ được bồi đắp ngày càng mạnh mẽ, thực lực tăng nhanh như cầu tuyết lăn dốc.
Bây giờ nghĩ lại… nếu như tất cả “vận may” đó đều nằm trong kế hoạch của Tống Kim Dân thì sao? Trong đôi mắt Tuyết Nhi chợt lóe sát khí. Nó khẽ giật đôi tai trên đỉnh đầu, vẻ mặt âm độc chỉ tay về phía cửa: “Xem xem hai tên chủ tớ Tống Kim Dân chạy chưa?”
Bốn con thú biến dị đứng bên cạnh Tuyết Nhi lập tức tuân lệnh xông ra ngoài, sử dụng năng lực của mình dò tìm vị trí của Tống Kim Dân và Trịnh Hạc.
Ba phút sau, bọn chúng quay trở lại, nơm nớp lo sợ báo cáo kết quả tra xét…
Tống Kim Dân và Trịnh Hạc đã chạy trốn, không rõ hướng đi, trước khi đi, Tống Kim Dân còn lợi dụng năng lực dịch chuyển tức thời của mình phá hủy tất cả “túi”!
Nghe được tin này, Tuyết Nhi tức giận đến toàn thân run rẩy, cổ họng vang lên âm thanh gầm gừ, móng vuốt bén nhọn bật ra, cào nát mặt ghế salon bên dưới.
“Hắn phá “túi”?! Tên lừa đảo này! Con người quả nhiên là loài không thể tin tưởng được!”
Cơn giận của Tuyết Nhi khiến mái tóc dài của nó như nhiễm tĩnh điện, từng sợi tóc bay lơ lửng trên không trung tạo thành một hình quạt sau gáy. Mang theo mái tóc dựng đứng, Tuyết Nhi gạt đuôi váy đứng dậy lao ra khỏi phòng, trước khi đi còn ném lại một câu cho nhóm thuộc hạ tại đó: “Ta còn muốn dùng bọn nó cho có ích, bảo vệ cẩn thận, đừng để Tống Kim Dân giết mất.”
Nó vẫn cần hỏi nhóm Lâm Việt vài vấn đề liên quan đến Tống Kim Dân, giờ không đủ thời gian, nó chỉ đành khống chế bọn họ trước rồi tính.
Chạy ra ngoài mới đầy nửa phút, Tuyết Nhi lại cảm thấy không yên tâm. Nó bèn lộn trở lại, túm lấy một cánh tay Lâm Việt: “Không được, tao muốn đích thân trông coi chúng mày, theo tao đi.”
Trong lúc nói chuyện, trên người Tuyết Nhi tỏa ra một quầng sáng đỏ mờ ảo. Dưới tác dụng của ánh sáng này, Lâm Việt bắt đầu cảm thấy thân thể mình trượt khỏi tầm khống chế, chỉ có thể mặc cho Tuyết Nhi kéo đi.
Anh cứ vậy bị lôi ra ngoài, ngay cả cơ hội ra hiệu với đồng đội cũng không có.
Ánh sáng đỏ tỏa ra từ Tuyết Nhi khiến Lâm Việt cảm thấy vô cùng khó chịu. Năng lực của nó rất đặc biệt, đó không phải khống chế tư tưởng hay cơ thể anh, mà là khiến anh đột nhiên không thể chống cự lại nó.
Cảm giác đó rất phức tạp, có sợ hãi, có kính nể, có tin phục, có ngưỡng vọng… giống như bản năng thần phục của sinh vật. Tựa như khi dã thú ăn thịt đe dọa những động vật ăn cỏ yếu ớt, nó sẽ để lộ ra sự uy hiếp mạnh mẽ, thậm chí có thể khiến người yếu đuối phải sợ hãi đến bất tỉnh!
Cái mà Tuyết Nhi có chính là loại năng lực uy hiếp có thể trấn áp kẻ khác này.
Vậy thì xem ra khả năng Tuyết Nhi bị Tống Kim Dân khống chế lại càng cao hơn, năng lực của nó đúng là rất thích hợp làm kẻ lãnh đạo.
Tuyết Nhi dẫn theo Lâm Việt đi qua bãi cỏ trong công viên, tới trước một cầu thang thông xuống lòng đất ẩn dưới bóng gò đồi thấp.
Lâm Việt theo Tuyết Nhi xuống cầu thang, bước vào một ga tàu bỏ hoang.
Ga tàu này có lẽ đã được xây từ thời chiến tranh vài thập niên trước, lâu ngày không được tu sửa, vừa hoang tàn đổ nát vừa phảng phất một thứ mùi khó ngửi. Ngay cả đám thú biến dị cũng chỉ làm ổ nghỉ ngơi trên mặt đất, chẳng con nào muốn ở trong không gian âm u ẩm ướt còn đầy mùi hôi hám này.
Đó chính là nơi nuôi trữ “túi” của bọn chúng.
Dù đã từng nghe đám thú biến dị nhắc đến “túi”, nhưng nó rốt cuộc là gì, họ hoàn toàn không biết.
Lúc này đây, Lâm Việt cuối cùng đã hiểu cái gì là “túi”.
Trong khu vực này bày đầy các loại bồn tắm với đủ hình dạng. Có bồn tròn, bồn vuông, bồn hình quạt, có chiếc bằng thủy tinh, bằng gốm sứ, bằng nhựa…
Những chiếc bồn tắm màu sắc rực rỡ đặt kín sân ga, nước bẩn tràn ngập khắp nơi, thấm ướt những mặt tường bong tróc, xung quanh còn có rất nhiều gián và giòi bọ bò lổm ngổm. Căn cứ nuôi “túi” này thoạt trông hoàn toàn không vệ sinh, chất bẩn đầy đất khiến người ta nhìn mà ghê tởm.
Mười mấy con thú biến dị canh gác bồn tắm đều mang vẻ mặt vô cùng sợ hãi. Thấy Tuyết Nhi tới, chúng nó tức thì không dám hé răng nửa lời, im lặng lùi sang một bên, hoảng hốt nhìn mặt thủ lĩnh.
Gương mặt xinh đẹp của Tuyết Nhi lúc này chỉ còn phẫn nộ. Nó nắm chặt cánh tay Lâm Việt, lôi anh cùng đi kiểm tra các bồn tắm, cũng cho anh thấy được những thứ bên trong.
Trong mỗi chiếc bồn là một người đang nằm, tất cả đều có bề ngoài khá đẹp đẽ, nếu không thì cũng là mặt mũi thanh tú. Bọn họ bị ngâm trong một loại chất lỏng màu nâu xám không rõ, toàn thân trần trụi, cả nam lẫn nữ đều có vùng bụng nhô lên như phụ nữ mang thai. Từ hình xăm trên mu bàn tay có thể nhận ra phần lớn người nằm ở đây là người luân hồi, ngoài ra cũng có vài NPC người bình thường.
Hiện tại bọn họ đều đã chết, những gương mặt bình tĩnh hệt như đang ngủ say, chết rất thanh thản.
Xung quanh các bồn tắm rải rác vài ống tiêm, trên thi thể cũng có một hai lỗ kim nhỏ, xem ra Tống Kim Dân đã dùng cách tiêm thuốc độc để giết chết bọn họ!
Tuyết Nhi đi tới bên chiếc bồn gần nhất, đôi mắt hơi híp lại, tay không vạch bụng một thi thể ra, lục tìm thứ gì trong đó.
Vùng bụng nhô cao của cái xác bị móng vuốt xé toạc, chất dịch tím đen tanh tưởi tràn ra. Tuyết Nhi vươn tay đảo trong chất lỏng đó, vớt ra một quái thai nửa người nửa mèo.
Quái thai đó trông rất giống bào thai người bảy, tám tháng, phần lớn bộ phận cơ thể đã hình thành, chỉ là hơi gầy yếu một chút. Nó lúc này cũng đã chết, mà dường như còn chết rất đau đớn, biểu cảm gương mặt vô cùng dữ tợn, hai mắt trợn tròn.
Lâm Việt bị hình ảnh máu tanh kích thích không khỏi quay đầu đi, nhắm chặt hai mắt không dám nhìn nữa.
Mắt có thể che, nhưng tai lại không thể chặn. Lâm Việt bị Tuyết Nhi kéo theo bên cạnh đi kiểm tra ba bồn tắm liên tiếp, từng âm thanh khi nó xé toạc bụng thi thể, lục tìm thai nhi vang lên bên tai khiến anh khó chịu đến thiếu chút nôn mửa.
Kiểm xong bốn cái xác, Tuyết Nhi cuối cùng đã chẳng quan tâm liệu Lâm Việt có âm mưu đánh lén lấy mạng mình hay không, đột nhiên bật khóc nức nở.
Nó vừa khóc vừa thêm vội vã xem những “túi” khác. Hoảng hốt tìm kiếm hồi lâu, cuối cùng nó phát điên tức giận khóc rống: “Tống Kim Dân! Tao phải làm thịt mày!”
Tiếng gào khóc vang dội khắp nhà ga ngầm, nỗi tuyệt vọng tràn ngập khiến Lâm Việt đang nhắm mắt cũng có thể cảm nhận được.
Anh chậm rãi mở mắt, nhìn bốn phía xung quanh.
Vừa thấy Tuyết Nhi nổi giận, những con thú biến dị canh gác lập tức câm như hến, ngồi sụp trong góc run rẩy. Gương mặt Tuyết Nhi lúc này đã nhuốm vẻ điên cuồng, giận dữ rạch bụng từng cái xác, moi ra từng cái thai, mà mỗi lần nhìn thấy thai nhi trong tay mình đã chết, ánh mắt của nó lại tăm tối hơn một phần.
Mãi cho tới khi xé toang bụng của tất cả thi thể ở đây, nó cũng không thể tìm được một bào thai còn sống.
Trái tim lạnh ngắt như tro, Tuyết Nhi gom tất cả thai chết lại, cẩn thận xếp chúng trong một bồn tắm sạch sẽ. Nó vẫn chưa từ bỏ hy vọng mà kiểm tra thêm một lần, còn không ngừng thì thầm lặp đi lặp lại một câu: “Thượng đế ơi, cầu xin ngài cho tôi một đứa sống đi, dù chỉ một cũng được…”
Không biết có phải “Thượng đế” đã nghe được nỗi bi thương trong lời cầu nguyện của Tuyết Nhi, khi nó chạm tới một con quái thai nhỏ thoạt trông vô cùng yếu ớt, bào thai vốn không nhúc nhích đột nhiên hé miệng, nhẹ nhàng ho một tiếng!
Toàn thân Tuyết Nhi run lên, vội vàng nâng bào thai đặt trong lòng bàn tay, cẩn thận ve vuốt nó.
Quái thai này lớn chậm hơn những con khác rất nhiều, chỉ vừa mới thành hình, tay chân vẫn là nửa trong suốt, có lẽ vì thế mà lượng độc tố nó hấp thu từ cơ thể mẹ ít hơn, cũng nhờ vậy mà giữ được mạng. Bề ngoài của nó không giống với những cái thai còn lại, trong khi những con quái vật nhỏ bên cạnh đều có nhiều đặc điểm của mèo, mặt mũi nó lại hệt như loài người, duy chỉ có đôi tai mèo nho nhỏ trên đỉnh đầu là bằng chứng chứng minh giống loài của nó, mà việc nó phát triển chậm dường như cũng có liên quan tới nguyên nhân ấy.
Được Tuyết Nhi dịu dàng vuốt ve, tiếng ho của quái thai chợt dừng lại, sau đó nó bắt đầu hé miệng khóc – tiếng khóc của mèo con.
Tìm được một cái thai sống, Tuyết Nhi lập tức nín khóc, vừa mỉm cười vừa ôm quái thai vào ngực như bảo vệ báu vật. Có điều bào thai này quả thực quá nhỏ, dù bây giờ nó còn một hơi tàn, thế nhưng nếu không có dị năng phù hợp trợ giúp thì cũng chẳng giữ được lâu.
Tuyết Nhi trừng mắt liếc đám thú canh gác, sốt ruột hỏi: “Ai có năng lực chữa trị, ra đây trị cho nó một chút!”
Một con thú biến dị có khả năng chữa trị lập tức lảo đảo chạy tới, bắt đầu trị liệu cho quái thai.
Chỉ một lát, độc tố trên người quái thai đã bị thanh trừ hết, hai vết thương do Tuyết Nhi cào trúng khi moi nó ra cũng được chữa lành.
Tuy vậy, do cơ thể còn chưa phát triển hoàn toàn nên nó vẫn rất yếu ớt, đây không phải tổn thương do yếu tố bên ngoài gây ra, cũng không thể dùng dị năng chữa trị.
Quái thai này dường như vô cùng quan trọng đối với Tuyết Nhi. Mắt thấy nó dù được chữa trị vẫn không khá hơn, ngay cả sức kêu lên cũng không có, hai tay đang ôm nó của Tuyết Nhi bắt đầu run rẩy, đôi mắt rưng rưng ngấn lệ.
Cảnh tượng ấy không hiểu sao lại khiến Lâm Việt bình tĩnh hơn rất nhiều. Tất cả những chuyện này… hẳn cũng nằm trong kế hoạch của Phong Mặc phải không?
Anh đã hiểu rồi.
Lâm Việt dùng tiếng Anh nói với Tuyết Nhi: “Em gái tôi có một dị năng tên là [Vạn vật sinh trưởng], tác dụng của nó là thúc đẩy quá trình phát triển, có lẽ sẽ hữu dụng đấy.”
Lời của anh khiến Tuyết Nhi thoáng sững sờ, nó vừa ôm quái thai vào lòng vừa nhìn anh chằm chằm, cố gắng kiềm chế vẻ chờ mong trên gương mặt: “Chữa cho nó khỏe lại, tao sẽ không giết bốn người chúng mày! Tao nói được thì làm được!”
Với bộ dạng lo lắng kia của Tuyết Nhi, tin rằng nếu lúc này anh ra thêm vài điều kiện, chỉ cần không quá đáng thì nó nhất định sẽ đồng ý tất cả.
Thế nhưng anh không nói thêm một lời dư thừa nào. Dù sao con quái vật trong lòng nó là quan trọng nhất, là thứ có liên quan trực tiếp tới tính mạng của bốn người họ, anh không dám lãng phí thời gian mặc cả.
Lâm Việt gật đầu, theo Tuyết Nhi trở lại tìm ba đồng đội.
…
Tuyết Nhi trịnh trọng đặt quái thai vào tay Lâm Dương Dương, cô nhẹ gật đầu, lập tức bắt đầu kích hoạt dị năng của mình, sử dụng sức mạnh [Vạn vật sinh trưởng].
Sau khi được Lâm Dương Dương dùng năng lực kích thích, quả nhiên quái thai đã có chút phản ứng. Vẻ mặt nó vốn dĩ đang nhăn nhó khổ sở, hô hấp khó khăn, thế nhưng lúc này lồng ngực đã dần phập phồng mạnh hơn, cơ mặt cũng giãn ra.
Trong suốt thời gian Lâm Dương Dương chữa trị cho quái thai, Tuyết Nhi vẫn luôn luống cuống quanh quẩn bên cạnh săn sóc. Thế nhưng hiển nhiên nó chưa từng làm mẹ, cũng không biết phải săn sóc thế nào, tay chân vụng về khiến quái vật con òa khóc không biết bao nhiêu lần, thậm chí còn bất cẩn để móng vuốt cào xước cái tay nhỏ xíu.
Tuyết Nhi vừa sốt ruột vừa lo lắng, vội tìm một con thú biến dị cái đã từng nuôi con tới giúp chăm “trẻ sơ sinh”. Có điều quái thai kia rất giống người, đám động vật trong bầy trước kia chỉ biết nuôi thú non mà chưa từng tiếp xúc với trẻ con loài người, hơn nữa chúng cũng biết rõ tầm quan trọng của quái thai đối với Tuyết Nhi, chỉ sợ mình vô ý làm nó bị thương, ngay cả chạm vào nó cũng không dám.
Chứng kiến chúng cứ vậy loay hoay với con non hồi lâu, Lâm Việt thật sự không nhịn nổi nữa, đưa tay ra: “Để tôi.”
Tuyết Nhi nửa tin nửa ngờ nhìn qua, một phần e ngại anh sẽ làm hại quái vật nhỏ, một phần lại càng nghi ngờ khả năng của anh: “Nhưng… mày là đàn ông mà.”
Lâm Việt lạnh nhạt đáp: “Khi còn nhỏ tôi từng chăm sóc em gái rồi, cũng biết sơ sơ.”
Nghe thấy câu này, Lâm Dương Dương đang bận rộn bỗng ngẩng đầu lên nhìn Lâm Việt một cái, sau đó lại yên lặng quay đi.
Cô nhớ bố mẹ quả thực từng nhắc tới chuyện anh trai chăm sóc mình khi còn bé, có điều ngày ấy cô còn quá nhỏ, bởi vậy khi nghe anh nói cũng chỉ cảm thấy thật xa lạ.
Tuyết Nhi hỏi Lâm Dương Dương: “Có đúng không?”
Lâm Dương Dương đang tập trung điều khiển dị năng cũng chẳng có thời gian suy nghĩ về những ký ức mơ hồ xưa cũ, thế nên khi Tuyết Nhi hỏi cô, cô chỉ có thể giả bộ thật thà trả lời: “Đúng, anh ấy biết.”
Tuyết Nhi đồng ý để Lâm Việt giúp chăm sóc quái thai, có điều hai mắt nó vẫn không ngừng nhìn anh chằm chằm, nếu anh dám động tay làm gì sẽ giết ngay lập tức.
Lâm Việt vừa nhớ lại những việc cần làm khi chăm trẻ vừa lấy vài món đồ từ trong không gian ra. Sau khi lau sạch cơ thể cho quái vật con, anh dùng quần áo mềm mại bọc nó thật kín, cho nó uống một chút sữa dành cho em bé.
Quái thai được cho ăn xong có vẻ thoải mái hơn nhiều, nó dần dần yên tĩnh, ngoan ngoãn nằm trong chăn nhỏ ngủ say.
Thấy Lâm Việt quả thật biết trông trẻ, Tuyết Nhi cuối cùng mới dám thở phào một tiếng. Lúc này Lâm Dương Dương đang sử dụng dị năng cũng cố ý giảm tốc độ thúc đẩy sinh trưởng, giả bộ vất vả vô cùng, cứ vài phút lại ngừng tay nghỉ một hồi, tỏ vẻ mệt mỏi thở hổn hển, xong đâu đấy lại tiếp tục công việc.
Kỳ thực cô có thể dễ dàng kích thích bào thai này phát triển đến khi lớn bằng một đứa trẻ sơ sinh đủ tháng bình thường, thế nhưng cô cảm thấy mình nhất định phải thể hiện quá lên một chút, như vậy Tuyết Nhi mới có thời gian để bình tĩnh lại. Thậm chí trong lúc điều khiển dị năng, cô còn oán trách một câu: “Đây rốt cuộc là con gì? Sao mà khó kích thích thế?”
Tuyết Nhi nghe thấy lời Lâm Dương Dương nói nhưng lại không hiểu tiếng Bàn Cổ, cảnh giác hỏi Lâm Việt: “Cô ta đang nói gì?”
Lâm Việt liền thuật lại câu phàn nàn của Lâm Dương Dương cho nó.
Dường như chợt nhớ tới ký ức không hay nào đó, gương mặt Tuyết Nhi bỗng trở nên lạnh lẽo. Nó hỏi anh: “Tống Kim Dân nói cho tôi biết những người luân hồi như các anh đến từ một thế giới khác, không phải người ở thế giới chúng tôi. Vậy… anh có biết mười ba quy tắc đặc biệt của thành phố này không?”
Lâm Việt gật đầu: “Biết.”
Tuyết Nhi mỉm cười với anh, nâng mười ngón tay trắng nõn thon dài cởi dây buộc váy: “Nhìn tôi.”
Nó vừa cất lời, thân thể anh tức thì cứng đờ như gỗ đá, không sao cử động!
Chết tiệt, lại là cái năng lực đè ép kẻ khác này?
Lâm Việt chỉ có thể trợn mắt nhìn Tuyết Nhi cởi áo, ngay cả mí mắt cũng không khép được, lại càng không biết vì sao nó đột nhiên cởi đồ.
Đáp án hiện ra rất nhanh. Dưới lớp vải áo là vùng ngực bằng phẳng, mà từ đường cong vùng thắt lưng cũng có thể nhận thấy, nó hoàn toàn không phải giống cái!
Tuy mang khuôn mặt xinh đẹp, mặc váy lụa mỏng màu hồng, còn sống trong một căn nhà đầy chất mộng mơ, thế nhưng nó thật sự là một con đực.
Tuyết Nhi cúi đầu nhìn bộ phận giữa hai chân của mình, không cởi phần váy che nửa thân dưới. Trên mặt nó thoáng lộ vẻ xấu hổ, dường như đang giấu một thứ không dám cho ai biết: “Nếu đã biết mười ba quy tắc ấy thì chắc chắn anh cũng biết tất cả thú cưng trong thành phố này đều bắt buộc phải triệt sản trước khi trưởng thành, bằng không sẽ bị giết chết.”
Lâm Việt gật đầu, tựa hồ đã hiểu ra điều gì: “Đây đúng là một vấn đề lớn.”
Tuyết Nhi thở dài: “Đúng vậy. Trong thành phố rất ít thú hoang, chỉ có chúng nó có khả năng sinh sản, nhưng… Đây là thành phố của thú cưng bọn tôi, theo lý thì phải để chúng tôi quản lý, những con thú hoang có thể sinh sản kia chỉ là mối đe dọa. Thế nên tôi đã dẫn theo một số đồng bạn đi tiêu diệt phần lớn chúng nó, còn một số con sống sót nếu muốn ở lại thì nhất định phải tự thiến.”
Lâm Việt ngẫm nghĩ một chút, quả thật trong ổ thú này rất nhiều chó mèo.
Tuyết Nhi nhìn con quái vật con đang ngủ say, ánh mắt bỗng trở nên dịu dàng không gì sánh nổi: “Tống Kim Dân đã dạy cho tôi một cách để gây giống tạo ra đời sau, đó chính là làm “túi”. Trong số thú cưng chúng tôi có một số con thuộc giống quý hiếm, thường bọn nó nếu là con cái sẽ không bị triệt sản, con đực thì thiến tương đối muộn, hơn nữa trước khi thiến còn được giữ lại một ít t*ng trùng để lai giống. Tống Kim Dân đưa tôi số t*ng trùng đông lạnh ấy rồi bảo tôi dùng phương pháp đặc biệt cấy nó vào cơ thể con người, sau khi bọn trẻ hấp thụ đủ chất dinh dưỡng từ vật chủ, chúng sẽ lớn thành thú non trong ba ngày. Tống Kim Dân còn nói tốt nhất nên chọn “túi” có tính cách hiền lành lương thiện, người như thế thì cơ thể mới không bài thải thai nhi, mà nếu “túi” có bề ngoài đẹp thì cũng sẽ sinh ra thai nhi xinh đẹp hơn.”
Giọng nói của Tuyết Nhi hời hợt bình thản, cứ như thể những người bị dùng làm “túi” chỉ là một món hàng. Có thể thấy lòng căm hận con người sâu sắc khiến nó không có nửa phần thương hại với bọn họ, e rằng Tống Kim Dân đã lợi dụng chính điểm này nên mới khống chế được nó, cuối cùng phá cho sào huyệt của thú biến dị thành một mớ bòng bong.
Lâm Việt cảm thấy Tuyết Nhi thật đáng ghê tởm, nhưng nghĩ kĩ lại, hành động của nó hoàn toàn có thể giải thích được.
Vấn đề lớn nhất của bầy động vật này chính là không thể tạo ra đời sau. Nếu không có đời sau, dù chúng có tiêu diệt hết người trong thành phố hay chinh phục cả thế giới, cuối cùng cũng sẽ nhanh chóng tuyệt chủng. Sức mạnh lớn đến mấy thì tuổi thọ vẫn có hạn, chỉ khi giống loài phát triển chúng mới có thể tạo nên một chủng tộc bền vững.
Lựa chọn của Tuyết Nhi và đồng bọn là bất đắc dĩ, nhưng cũng là vì lợi ích mà bản thân mong muốn, dù Tống Kim Dân không giật dây thì chúng cũng chỉ có thể đi trên con đường này.
Vô số người luân hồi hiền lành đã chết dưới tay Tống Kim Dân và Tuyết Nhi, còn có máu của biết bao người vô tội đã đổ, bọn chúng chính là kẻ đồ tể cùng hung cực ác.
Nói hết chuyện về “túi”, Tuyết Nhi liền hỏi một số chuyện về Tống Kim Dân. Lâm Việt cũng thuật lại cho nó toàn bộ những gì mình mắt thấy tai nghe trong căn cứ dưới lòng đất kia, không giấu nửa lời.
Nghe anh nói xong, Tuyết Nhi có vẻ đã ngộ ra một vài điều, nó cười lạnh một tiếng rồi gọi thuộc hạ của mình tới bắt đầu bàn bạc kế hoạch. Chúng nói chuyện bằng một thứ ngôn ngữ mà bọn họ không hiểu, có lẽ là phương thức giao tiếp riêng của các loài động vật biến dị.
Mà kể từ khi Tuyết Nhi bắt đầu nghi ngờ bản thân đang bị khống chế, nó bỗng cảm thấy mình đã không còn uể oải như trước, trở nên tỉnh táo hơn nhiều.
Thấy tâm trạng Tuyết Nhi có vẻ đã khá lên, Lâm Dương Dương liền lặng lẽ tăng tốc độ kích thích phát triển. Hơn một giờ sau, quái thai đã lớn tương đương với một đứa trẻ sinh đủ tháng, khỏe mạnh trắng trẻo, tay chân bụ bẫm, đường nét khuôn mặt cũng rất xinh đẹp.
Tuyết Nhi dịu dàng nhìn đứa bé đang ngủ ngon lành, nhẹ đụng cái tai mèo trên đầu nó: “Con là con của ta, là đứa con đầu tiên, ta sẽ bảo vệ con thật tốt, không để con phải chịu bất kì tổn thương gì.”
Thì ra đây chính là lứa thai nhi được tạo ra bằng t*ng trùng của Tuyết Nhi, chẳng trách nó lại phẫn nộ như vậy.
Bốn người lo lắng đề phòng đứng một bên, chờ Tuyết Nhi “tuyên án”.
Tuyết Nhi vuốt ve con của mình một hồi mới nhớ ra mình còn chưa giải quyết bọn họ, đảo mắt liếc qua.
Suy nghĩ một hồi, cuối cùng nó quay sang nói với một thuộc hạ bên cạnh: “Tiễn họ ra ngoài, cho thêm ít thẻ luân hồi và đá dị năng để phòng thân, lưu trữ lại mùi của họ, thông báo cho tất cả biết, từ giờ trở đi chỉ cần họ không tấn công chúng ta thì chúng ta cũng không tấn công họ.”
Tên lính kia theo lệnh mang tới cho họ rất nhiều vật phẩm, giữ lại áo quần và đồ dùng cá nhân của bốn người làm mẫu mùi, lại phái thêm vài con thú biến dị hộ tống họ rời công viên, đưa họ ra khỏi sào huyệt của chúng.
Bước ra khỏi ổ thú, Lâm Việt rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.
Thật may mắn! Xem ra linh hồn Phong Mặc quả nhiên không hại anh.
…
Sâu trong một con hẻm nhỏ tĩnh lặng, Tống Kim Dân đang nghỉ ngơi trong phòng, Trịnh Hạc cũng ở đó canh gác cho hắn.
Nhìn người đang nằm ngủ say kia, trong lòng Trịnh Hạc bỗng có chút trĩu nặng.
Hai người đã đồng hành hơn ba mươi năm, Tống Kim Dân quả thực tin anh ta vô điều kiện, chỉ khi ở bên cạnh anh ta mới có thể ngủ ngon đến thế. Đổi lại, Trịnh Hạc cũng coi hắn ta như ánh đèn dẫn lối duy nhất trong đời mình, cam tâm tình nguyện đi theo bảo vệ hắn ta, giúp hắn ta dựng nên tất cả, giúp hắn ta gặt hái danh vọng và địa vị.
Nhưng những gì Tống Kim Dân làm sau khi bước vào thế giới này đều chứng minh một điều – hắn ta quá ích kỷ.
Trịnh Hạc vốn cho rằng mình là người đặc biệt trong mắt Tống Kim Dân, kết quả, một đồng đội bên hắn ta ba mươi năm, thế mà hắn ta thực sự có thể nói bỏ là bỏ.
Trịnh Hạc vẫn luôn tán thưởng sự quyết đoán và tàn nhẫn của Tống Kim Dân, nhưng đến khi bị hắn ta dùng cái quyết đoán và tàn nhẫn này để đối đãi thì anh ta mới phát hiện… Hình như mình cũng không thể biến mất đơn giản như vậy.
Giống như Phong Mặc, Trịnh Hạc là một phần ý thức được tách ra từ Thế giới luân hồi, bản tính anh ta lại vốn không phải loại hình tình cảm phong phú, đây chính là lần đầu tiên anh ta phải phiền não vì cảm xúc của mình.
Trịnh Hạc còn đang âm thầm bối rối không biết phải làm sao, Tống Kim Dân bên cạnh bỗng nhiên tỉnh lại. Hắn ta gục đầu trên mép giường ho sặc sụa, ho ra một ngụm máu!
Trịnh Hạc lập tức quên hết mớ băn khoăn vừa nảy ra trong đầu, vội vàng vỗ vỗ lưng Tống Kim Dân giúp hắn bớt ho.
Sau khi nôn ra máu vài lần, cuối cùng Tống Kim Dân cũng ổn định trở lại. Hắn ta đưa tay lau khóe miệng, vẻ mặt kinh ngạc: “Con mẹ nó… Không ngờ Tuyết Nhi lại thoát khỏi khống chế của tôi!”
“… Thật sao?”
Nghe thấy tin này, Trịnh Hạc vẫn bình tĩnh lạ thường, cũng không phẫn nộ hay lo lắng cho hắn ta. Biểu hiện khác thường đó không qua mắt được Tống Kim Dân nhạy bén, hắn ta lạnh lùng nhìn qua: “Cậu sao thế?”
“Tôi nghĩ…”
Trịnh Hạc rất muốn nói hết những tâm tư vừa rồi của mình cho Tống Kim Dân nghe, nhưng ngẫm lại thì… E rằng hắn ta chưa chắc sẽ nghe lọt.
Anh ta đột nhiên cảm thấy mệt mỏi vô cùng, thở dài lắc đầu: “Không có gì, tôi ra ngoài kiểm tra tình hình xem sao.”
Nói rồi anh ta liền đứng dậy, rời khỏi căn nhà Tống Kim Dân đang ẩn nấp.
Nhìn bóng lưng Trịnh Hạc dần xa, không hiểu tại sao trong lòng Tống Kim Dân bỗng có chút hoảng sợ.
Giống như…
Lần này Trịnh Hạc đi rồi… sẽ không quay lại nữa.
—
*Chú thích để đề phòng lỡ ai đấy thắc mắc tại sao xưng hô của Tuyết Nhi với Lâm Việt lại thay đổi, tại ban đầu thì nó rất hận con người nên tớ để mày mày tao tao, nhưng sau đấy Lâm Việt cứu con rồi chăm con giúp nó nên tớ cho nó đổi sang cách nói lịch sự hơn xíu. Bản gốc tiếng Trung thì tất nhiên đều là wo với ni, tớ thấy thế này logic nên tớ để thôi nha.
Danh sách chương