Lâm Việt điều khiển nhân vật trong trò chơi tìm đến tọa độ 460, 88.
Trên tọa độ đó có một chiếc rương chứa đồ, trong rương chỉ có duy nhất một chai thuốc trữ dưỡng khí*. Bên cạnh nơi này chính là cửa biển, xem ra Phong Mặc đã để lại cho anh bí mật gì đó dưới đáy biển sâu.
Thuốc trữ dưỡng khí có tác dụng trong vòng ba phút, nếu Phong Mặc chỉ cho anh một chai, vậy thì bí mật kia hẳn cũng chỉ nằm cách cửa biển không quá ba phút đi bộ mà thôi.
Lâm Việt nhặt chai thuốc lên, bước tới bờ biển.
Lặn xuống mặt nước, anh bắt đầu tìm kiếm những manh mối khác của Phong Mặc. Bản thân Lâm Việt cũng có thể chế tạo thuốc trữ khí, bởi vậy anh không hề lo lắng việc tìm kiếm sẽ tốn bao nhiêu thời gian, chỉ cần khoanh vùng được phạm vi của địa điểm mình cần tới là đủ rồi.
Sau khi dùng hết sáu chai thuốc, Lâm Việt rốt cuộc tìm được thông tin mà Phong Mặc để lại cho mình.
Phong Mặc đã rải huỳnh thạch* tạo thành một con đường màu vàng nhạt dưới đáy nước. Men theo con đường mòn uốn lượn mò mẫm về phía khơi xa, cứ thế đi chừng hơn hai phút, anh rốt cuộc tới trước một cánh cửa dưới lòng biển.
Lâm Việt đẩy cánh cửa dẫn vào một đường hầm, cuối đường hầm sâu hun hút là một cung điện.
Cung điện vô cùng rộng lớn, bên trong bày một loạt tượng người được đắp từ những hình khối lập phương. Vừa nhìn thấy những bức tượng này, khuôn mặt lạnh nhạt thường ngày của Lâm Việt cũng không khỏi lộ ra nụ cười vui vẻ.
Là tiểu đội của họ. Lâm Việt, Phong Mặc, Lâm Dương Dương, Chung Linh, Giang Thủy Hàn, đủ năm người không thiếu một ai.
Tuy chỉ là hình nhân được dựng bằng khối hộp vuông vức, nhưng Lâm Việt có thể nhận ra Phong Mặc đã vô cùng nghiêm túc đắp nặn chúng. Từ quần áo, biểu cảm, kiểu tóc, động tác… tất cả đều bộc lộ ra cái thần của bọn họ.
Lâm Việt không nán lại lâu bên dãy tượng, anh nhanh chóng rà soát từng góc nhỏ trong cung điện, tìm kiếm những đầu mối khác. Nơi này rất rộng lớn, nhưng bởi thời gian có hạn nên đa phần không được xây dựng tỉ mỉ, ngoài năm bức tượng cũng chỉ có một hành lang bích họa được chế tạo cẩn thận tinh xảo mà thôi.
Những bức tranh phủ kín hai mặt tường của hành lang khiến Lâm Việt cảm thấy vô cùng quen thuộc, giống như hành lang ghi lại ký ức xuất hiện sau khi kết thúc vòng Thế giới luân hồi đầu tiên.
Hành lang đó lưu giữ tất thảy ký ức khi còn sống của người luân hồi, nhưng duy độc ký ức của Phong Mặc lại hoàn toàn trống rỗng.
Mà những nhân vật trong bức tường bích họa trước mắt anh hiện giờ chính là hình bóng những người luân hồi ở thế giới đầu tiên. Tranh được tạo thành từ khối hộp không khỏi có phần thô sơ, nhưng vẫn có thể nhận ra cậu nhóc ba tuổi Lâm Vong Vân, hai vợ chồng Thẩm Kha và Bạch Kiến Quốc, cô gái mặc váy đỏ…
Bức tranh áp chót là hình ảnh Lâm Việt đang ngậm thuốc lá, sau lưng có Lâm Dương Dương, Chung Linh và Giang Thủy Hàn.
Duy chỉ không có Phong Mặc.
Nhìn đến bức tranh cuối cùng, Lâm Việt thốt nhiên cảm thấy trái tim thắt lại.
Trên bức tranh đó là một tấm bia mộ. Mặt bia không khắc tên tuổi, chỉ vẻn vẹn đề hai hàng chữ…
[Mọi người đã cho tôi những ký ức rất tuyệt vời, cám ơn.]
[Tiếc rằng tôi không thể tiếp tục đi cùng mọi người nữa.]
Gần như chỉ trong chớp mắt, Lâm Việt đã hiểu những chữ kia có ý gì.
Phong Mặc phải đi? Là chết? Hay chỉ là tạm thời chia ly? Nếu hắn đã vẽ bia mộ, vậy hẳn chính là cái chết!
Bởi biết mình có thể bị theo dõi qua vòng tay bất cứ lúc nào, Lâm Việt chỉ có thể âm thầm hoảng hốt mà không dám biểu lộ, vẫn giữ nguyên gương mặt lạnh nhạt như thường. Sau khi nhìn rõ hai hàng chữ trên tranh, anh liền nhanh chóng đổi góc nhìn trong trò chơi, chuyển sang thăm dò những nơi khác.
Cuối cùng, Lâm Việt lại trở về bên năm bức tượng trong đại sảnh. Anh giả bộ đăm chiêu quan sát dãy tượng này, thế nhưng kỳ thực trong lòng lại rối bời không yên.
Phong Mặc vừa nhắc tới 51 giờ đồng hồ… xem ra đó chính là thời gian còn lại của hắn. Nếu hắn đã sớm biết ngày tận cùng sinh mạng của mình, vậy chắc chắn đã có thông báo từ Thế giới luân hồi, là mệnh lệnh không thể cưỡng lại, bản án do số phận thi hành.
Phong Mặc là người thủ hộ của anh, theo lý thuyết đáng ra không thể chết dễ dàng như vậy. Chẳng lẽ là bởi hắn từng lợi dụng BUG?
Lâm Việt cảm thấy chân tướng sự việc hẳn không ngoài đáp án này. Nếu cái chết của Phong Mặc quả thật liên quan tới BUG, anh và ba đồng đội khác đều phải gánh một phần trách nhiệm. Nếu không phải nhờ hắn lợi dụng BUG kia, bọn họ sẽ không thể kiếm được nhiều thẻ luân hồi và đá dị năng đến thế, cũng không thể bình an vô sự sống sót trong thành phố, rõ ràng tất cả mọi người đều được lợi nhưng lại để Phong Mặc một mình gánh chịu hậu quả, có phải quá bất công hay không?
Lâm Việt ôm tâm trạng nặng nề tắt trò chơi, liếc nhìn Phong Mặc đang giả bộ ngủ trên chiếc giường bên cạnh.
Trong lòng anh có rất nhiều câu hỏi, nhưng chiếc vòng tay chết tiệt lại luôn rình rập không rời, không cho bọn họ cơ hội làm rõ những khúc mắc ấy.
Đang lúc Lâm Việt vừa nhìn Phong Mặc vừa suy tính tìm cách bí mật nói chuyện với hắn, Phong Mặc bỗng nhẹ nhàng trở mình.
Gương mặt đẹp trai quay về phía Lâm Việt, hắn mỉm cười nháy mắt trái với anh, con mắt nửa híp và khóe mắt ửng đỏ phảng phất men say, thế nhưng đáy mắt lại vô cùng tỉnh táo.
Hai người đối diện nhìn nhau.
Phong Mặc nhìn thấu lo lắng trong mắt Lâm Việt, mà anh cũng nhận ra sự thản nhiên không biết sợ hãi trong mắt hắn.
Bọn họ cứ vậy lẳng lặng nhìn nhau ba giây. Giây tiếp theo, Phong Mặc ngáp một cái cắt đứt sợi dây căng thẳng, lần nữa cuộn mình vào chăn, lẩm bẩm “nói mơ”…
“Ăn bánh bao nhân thịt nào… Thế này là tốt lắm rồi, cứ thế đi, ừm… ừm…”
Bỏ đi câu “ăn bánh bao nhân thịt nào”, phần sau đó chắc hẳn chính là điều hắn muốn nói?
Lâm Việt nằm trên giường, cầm cuốn sách đặt bên gối lên lật vài trang, tuy đường nhìn không rời trang sách, kỳ thực anh lại chẳng đọc vào một chữ nào.
Anh đang nghĩ nếu như mình là Phong Mặc, hiện giờ mình sẽ có cảm giác gì?
Nhìn chằm chằm cuốn sách hơn mười phút, rốt cuộc anh đã hiểu.
Từ ngày mới gặp gỡ tới bây giờ, Phong Mặc chưa từng sợ hãi cái chết, dù một lần cũng chưa. Xét từ góc độ nào đó, hắn hệt như một đứa trẻ sơ sinh vô tri, tuy có một vài ký ức lẻ tẻ, thế nhưng những ký ức này đều do Thế giới luân hồi nhồi nhét, đan dệt thành một chuỗi “quá khứ”, mà thứ đó đối với hắn cũng không có mấy phần chân thực.
Không có quá khứ sẽ không có bao nhiêu lưu luyến sợ hãi, vội vã mà tới, ung dung mà đi. Có lẽ đối với Phong Mặc, như vậy đã là một cuộc đời xứng đáng.
Hắn không quan tâm sống chết.
Mà Lâm Việt vốn đã quen với sinh tử biệt ly, mỗi khi gặp phải chuyện đó, phản ứng của anh chính là khóa lại tất cả bi thương khổ sở, không để cho bất kỳ ai thấy mình suy sụp, sau đó tìm một nơi yên tĩnh tự mình gặm nhấm những đau đớn giày vò.
Khi hai người như họ đối mặt với khoảnh khắc sinh tử sẽ rất khó biểu hiện ra cảm xúc mãnh liệt. Lâm Việt chỉ trầm mặc một lát rồi đứng lên, nói một tiếng với Phong Mặc: “Tôi ra ngoài chút.”
Phong Mặc trùm chăn kín đầu, líu ríu đáp một tiếng: “Hút thuốc ít thôi.”
“Ừm.”
Lâm Việt ra khỏi phòng, đi tới nhà vệ sinh cuối hành lang.
Nhà vệ sinh này có mười gian buồng nhỏ, sự nhạy bén của người luân hồi khiến anh dễ dàng nhận ra còn có hai người khác bên trong, nhưng bọn họ chẳng gây ảnh hưởng gì tới anh, bởi vậy anh cũng không để ý.
Chọn căn buồng tận cùng bên trong, Lâm Việt dựa tường, lấy ra một gói thuốc lá từ trong nhẫn không gian, rút một điếu, châm lửa.
Mùi thuốc lá không thể át hết thứ mùi khó ngửi trong nhà vệ sinh, trái lại hai loại mùi trộn lẫn còn khiến người ta khó chịu hơn, ngay cả hít thở cũng như đang tự ngược đãi.
Đã vậy, chỉ có cách dùng thật nhiều khói thuốc xua tan mùi hương nồng nặc đó thôi.
Lâm Việt hút hết một điếu lại một điếu, trong không gian chật hẹp này, chẳng ai có thể nhìn thấy ưu sầu trên gương mặt anh nặng nề đến thế nào.
Quạt thông gió trong nhà vệ sinh đã hỏng, khói tụ càng lúc càng nhiều, bắt đầu tỏa ra mịt mù khắp nơi. Khi Lâm Việt rút đến điếu thứ tư, người đàn ông trong căn phòng bên cạnh rủa một tiếng mùi thuốc quá nồng rồi vội vã bỏ đi, mà khi anh vứt đến đầu lọc thứ bảy vào bồn cầu, cửa phòng đột ngột vang lên tiếng gõ.
Hiện tại trong nhà vệ sinh chỉ còn Lâm Việt và một người luân hồi, anh lại đang vô cùng phiền não không hề muốn đáp lại, thầm nghĩ nếu đối phương là người nước ngoài, vậy anh cứ giả bộ không hiểu lời hắn ta nói, tiếp tục hút thuốc là được.
Người ngoài cửa lên tiếng, là tiếng Anh pha giọng Thiên Trúc đặc trưng: “Anh Lâm? Anh có chuyện gì không vui sao?”
Thanh âm non nớt này… Là cậu bé tên Rehalo đó.
Rehalo à…
Nghĩ tới chuyện Rehalo có lẽ đã gặp nhóm Lâm Dương Dương, Lâm Việt càng thêm khó chịu. Thế nhưng trước khi biết chân tướng, anh không cách nào trách móc cậu ta, chỉ có thể tự điều chỉnh lại tâm trạng của mình, nhàn nhạt đáp một câu: “Không có gì, chỉ là tôi thèm thuốc quá thôi. Khói bay qua chỗ cậu hả? Xin lỗi.”
Lâm Việt nghe thấy tiếng cửa gian cách vách mở ra, sau đó là tiếng thầm thì xuyên qua tấm ván mỏng ngăn giữa hai buồng: “Không, không bay đến chỗ tôi. Chỉ là… Tôi có một chuyện muốn nói với anh, nếu như không nói thì tôi bứt rứt không yên được.”
Sau chuyện buổi sáng, Lâm Việt vốn đã nảy sinh chút địch ý với Rehalo, nhưng vừa nghe cậu ta nói vậy, anh bất giác nhíu mày, tâm trạng cũng thả lỏng một chút: “Chuyện cậu cần nói quan trọng lắm sao? Không sợ bị nghe lén hả?”
Rehalo thấp giọng đáp: “Tôi nghĩ chẳng ai lại theo dõi chúng ta đi vệ sinh lâu thế đâu nhỉ? Cả hai chúng ta ở trong này nãy giờ chí ít cũng hai mươi phút, người nào phải giám sát chắc cũng ngán rồi.”
Vừa dứt lời, một chuỗi tiếng bước chân từ từ tiến tới, dừng trước cửa nhà vệ sinh. Người đàn ông mới vào dùng tiếng Anh phàn nàn khói thuốc quá nhiều rồi nhanh chóng bỏ đi, càu nhàu nói phải tìm người tới sửa hệ thống thông gió.
Lâm Việt chẳng hề ngần ngại châm thêm một điếu thuốc: “Không có ai, nói đi.”
Rehalo cất giọng áy náy: “Xin lỗi anh Lâm, nhiệm vụ của chúng tôi đêm qua chính là đến chỗ em gái và mấy người đồng đội của anh đang ẩn nấp, đưa họ về căn cứ. Ừm… Anh cũng biết chúng tôi gia nhập vào phe Tống Kim Dân chính là muốn nương nhờ ông ta, nhiệm vụ này cũng chẳng phải độc ác tàn bạo gì nên chúng tôi nhận, nhưng mà không biết tại sao khi chúng tôi tìm tới nơi thì ba người họ đã đi trước một bước rồi, đội trưởng của tôi mới bảo chúng tôi mang đồ đạc của họ về nộp cho Tống Kim Dân. Anh Lâm, tôi muốn nói là anh hãy tin tưởng tôi, chúng tôi chỉ được nhận vào làm vệ sĩ chứ tuyệt đối không làm sát thủ, nếu như nhiệm vụ kia là giết đồng đội của anh, chúng tôi chắc chắn sẽ không đồng ý!”
Tiếp đó, Rehalo liền miêu tả lại tỉ mỉ những gì mình đã thấy cho Lâm Việt nghe, muốn chứng minh rằng khi đội bọn họ tới nơi, ba người kia thực sự đã rời khỏi hầm trú ẩn.
Từ thái độ thành khẩn, hoảng loạn lại hổ thẹn của cậu nhóc, Lâm Việt có thể nghe ra lời cậu ta tám phần mười là thật, địch ý mới nảy sinh cũng tan bớt vài phần: “Tôi biết rồi, nếu đúng như lời cậu nói thì chúng ta vẫn là bạn. Rehalo, cám ơn cậu nói chuyện này cho tôi, không cần quan tâm vấn đề đồ đạc vật phẩm đâu.”
Giọng nói của Rehalo tức thì trở nên mừng rỡ: “Anh không giận thật? Thế thì tôi yên tâm hơn rồi. Nhưng mà chuyện đồ đạc không thể cứ mặc kệ được, đội trưởng cũng biết tôi muốn nói thẳng với anh rồi, chị ấy bảo nên lén trả lại cho anh một nửa, thật sự xin lỗi, nửa còn lại chúng tôi phải dùng để báo cáo kết quả nhiệm vụ nên phải giữ, chị ấy bảo tôi nói một tiếng mong anh thông cảm.”
Đối mặt với cậu nhóc rụt rè mà chân thành tạ lỗi, tâm trạng u ám của Lâm Việt thoáng nhẹ nhõm hơn. Người luân hồi gia nhập căn cứ này hầu hết đều khá lương thiện, biết nói chuyện phải trái, dù sao đó cũng là một trong những tiêu chuẩn chọn người của Tống Kim Dân.
Không biết đã bao lâu rồi anh mới lại cảm nhận được bầu không khí của xã hội văn minh trật tự này? Kỳ thực từ ngày bước vào Thế giới luân hồi, những thế giới anh trải qua đều méo mó quái dị, kẻ biến thái anh đã gặp không ít, người bình thường trái lại thật hiếm hoi…
Anh nhớ sự “bình thường” đó biết bao…
Lâm Việt mở cửa gian buồng. Rehalo đứng ngoài cửa, mỉm cười áy náy giơ lên chiếc nhẫn không gian của mình.
Vệt sáng lóe lên, một lượng lớn đồ đạc đã được chuyển tới không gian của Lâm Việt. Giao đồ xong, cậu nhóc còn cẩn thận dặn dò: “Ây, đúng rồi, tôi chưa thạo dùng nhẫn không gian lắm nên trong này có thể sẽ có ít đồ linh tinh lẫn vào, không sao chứ?”
Lâm Việt nhìn chằm chằm cậu ta hồi lâu: “… Chỉ cần là đồ bình thường thì không sao.”
“Tôi chẳng có sở thích quái dị nào đâu, tuyệt đối bình thường! Thế nhé, tạm biệt!”
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ trả đồ và xin lỗi, Rehalo như vừa trút được gánh nặng, vẻ mặt thoải mái chạy ra ngoài. Lâm Việt liếc nhìn căn buồng đặc sệt khói trắng, cũng không còn hứng thú tiếp tục hút thuốc nữa.
Lời của Rehalo… tạm thời cứ tin đi. Hơn nữa nếu như cậu ta nói thật, vậy Tống Kim Dân đã biết nơi ẩn nấp của ba người Lâm Dương Dương?
Chi tiết nhỏ này khiến anh có chút hoảng sợ. Chỉ là anh vẫn không thể nghĩ ra, tên Tống Kim Dân đó rốt cuộc đang có âm mưu gì?
Lâm Việt cất thuốc lá, chuẩn bị quay về phòng ký túc xá. Anh muốn ở bên Phong Mặc, xem xem mình có thể giúp hắn làm gì hay không.
Mới vừa ra khỏi nhà vệ sinh, chiếc vòng trên cổ tay chợt sáng lên. Tiếp đó, một màn hình giả lập xuất hiện trước mắt anh, người thủ hộ của Tống Kim Dân – Trịnh Hạc xuất hiện trong hình, nhẹ nhàng gật đầu chào hỏi.
“Có một nhiệm vụ cho anh và Phong Mặc, đến phòng làm việc của chúng tôi nói chuyện chi tiết đi.”
Lâm Việt vẫn duy trì thái độ lạnh nhạt “ừm” một tiếng.
Màn hình tự động đóng lại, anh lập tức nhấc chân trở về phòng.
…
Khi Lâm Việt ra ngoài hút thuốc, Phong Mặc cũng đã tỉnh táo từ lâu. Kỳ thực không phải hắn đau lòng khổ sở nên mất ngủ, chỉ là hắn vốn không buồn ngủ nên không muốn ngủ mà thôi.
Quan trọng nhất là bởi hắn mới uống rượu lần đầu, cảm giác không dễ chịu lắm. Đầu óc choáng váng lại rất đau, tựa như linh hồn cũng bị ai xé rách toạc, trong đầu ong ong đủ loại âm thanh ồn ã, hắn bắt đầu không tự chủ được mà nhớ lại rất nhiều chuyện mình không muốn nhớ chút nào.
Những ký ức đó quấy rầy Phong Mặc, ý thức của hắn dần dần mờ đi, cơn đau càng lúc càng thêm dồn dập.
Phong Mặc biết mình không say, mà đây cũng không phải là phản ứng thông thường sau khi uống rượu. Ban đầu hắn không coi đó là chuyện gì nghiêm trọng, chỉ im lặng chịu trận, thế nhưng cuối cùng cơn đau lại hành hạ đến mức hắn không sao nằm yên được nữa.
Hắn đứng lên định tới nhà vệ sinh cố nôn ra xem có đỡ hơn chút nào không, chỉ là vừa đi tới cửa, tay còn chưa kịp mở chốt, một giọng nói chua ngoa vô cùng quen thuộc bỗng vang lên trong đầu hắn, nhả từng tiếng từng tiếng rõ ràng…
“Ha ha ha ha! Muốn nhốt ông đây hả?! Con mẹ nó mày tưởng ngon ăn lắm hả! Cái thằng cầm thú Phong Mặc này, mày muốn giết tao á? Muốn vứt bỏ tao á? Không có cửa đâu! Ông đây về rồi, ha ha ha ha, hạnh phúc chưa, bất ngờ chưa?!”
Phách lối không ai bằng!
Một con yểng nho nhỏ chui ra từ giữa trán Phong Mặc, thoạt trông như nó vừa thoát khỏi gông xiềng vô hình nào đó, hưng phấn không thôi bay loạn xạ trong phòng.
Chính là thần hộ vệ “Cháu Ngoan” của hắn!
Cùng lúc đó, một khung thông báo cũng nảy ra trước mắt Phong Mặc: [Hệ thống rà soát ra kết quả bạn lợi dụng BUG thay đổi dị năng, hiện tại đã thiết lập lại dị năng của bạn! Khôi phục dị năng gốc “thần hộ vệ”.].
Chuyện thiết lập lại dị năng đối với Phong Mặc là hợp tình hợp lý, nhưng cũng ngoài dự liệu. Con thần hộ vệ kia vừa xuất hiện thì đầu hắn cũng không còn đau nữa, xem ra cơn đau đầu chính là dấu hiệu của quá trình khôi phục kia.
Phong Mặc vẻ mặt sầu khổ bóp trán, ảo não thở dài.
Đã sắp chết còn bị con chim thối này quấy phá, thật sự chết cũng không yên! Không phải hắn chỉ lợi dụng BUG một chút thôi sao? Có cần thiết phải phạt nặng như vậy không hả?
—
*Thuốc trữ dưỡng khí: Nguyên văn là thuốc bình khí, kiểu bình thợ lặn ấy, nhưng mà nghe thuốc bình khí nó sao sao nên tớ đổi thành trữ dưỡng khí nhé.
*Huỳnh thạch – CaF2: đá quý có cấu tạo tinh thể màu vàng, lục hoặc tím và là clorua canxi tự nhiên (theo wiki, nhưng tớ dốt hóa nên vẫn không hiểu lắm sao gọi nó là clorua canxi trong khi công thức hóa học không có Cl).
Danh sách chương