Lâm Việt sửng sốt mất ba giây mới có thể tỉnh táo lại. Anh bước tới cạnh Phong Mặc, lạnh nhạt hỏi: “Con bé này là ai? Có chuyện gì thế?”

Đó là một đứa bé da trắng rất xinh xắn, chỉ là quần áo có chút bẩn, khắp người dính máu, mái tóc dài màu nâu cũng bết lại vì máu khô. Cô nhóc đang rúc vào lòng Phong Mặc, hai bàn tay nhỏ bé nắm chặt vạt áo hắn, ánh mắt sợ hãi nhìn về phía Lâm Việt.

Lâm Việt chú ý thấy trên chân trái cô bé kia có một vết thương. Vết thương thoạt trông rất khủng khiếp, phần đầu gối trái gần như đã bị khoét mất một mảng thịt lớn, dây chằng cũng đứt lìa khiến nó không thể bước đi, máu ròng ròng tuôn ra không dứt.

Cô bé không ngừng lẩm bẩm từng từ đứt đoạn: “đừng”, “xin anh”, “em rất ngoan”. Cứ lặp đi lặp lại những từ đó một hồi, sau đó dường như sợ rằng mình làm ồn sẽ chọc giận Lâm Việt, cô bé tội nghiệp ngậm miệng lại, ngước mắt nhìn anh.

Phong Mặc mỉm cười: “Lúc tôi đi ngang qua đây thì gặp con bé đang lục lọi đống rác, thấy đáng thương nên tôi mới đứng lại xem sao. Con bé vừa kể là sau khi đám động vật biến dị thì nó bị ép đổi vị trí với con chó nhà mình, nó làm thú nuôi, chó thì thành chủ, nhưng mà con chó mới nuôi nó được một ngày đã chê phiền phức, vứt nó đi luôn.”

Lâm Việt cau mày.

Chẳng trách anh cứ cảm thấy đôi mắt cô bé này quen thuộc đến thế… Ánh mắt đó khiến anh nhớ tới một con chó hoang vô cùng thảm thương từng gặp trên đường, cách nó nhìn người qua kẻ lại cũng giống hệt như vậy.

Ánh mắt vừa kính sợ vừa mang chút chờ mong, đa nghi lại buồn tủi, muốn đến gần mà lại không dám, lo lắng bất an.

Lâm Việt lạnh lùng liếc Phong Mặc. Anh không tin hắn có lòng trắc ẩn đến vậy, lại thêm những chuyện kỳ lạ xảy ra chiều hôm đó khi hắn lái xe, anh có muốn cũng không thể không nghi ngờ.

Tuy vậy, Lâm Việt vẫn không lên tiếng chọc thủng màn kịch này, bởi anh đã nhìn thấy Phong Mặc kín đáo nháy mắt với mình, tựa hồ đang ra hiệu anh hãy phối hợp với hắn.

Lâm Việt rất hợp tác bày ra vẻ mặt khó đăm đăm, cố ý dùng tiếng Anh trò chuyện: “Đúng là đáng thương, nhưng mà cậu định mang nó theo à? Nó nhỏ như thế tôi không biết chăm đâu.”

Nghe được lời anh nói, cô nhóc tức thì hai mắt sáng rỡ, vội vàng chen ngang: “Em không cần chăm sóc đâu, em biết các anh là “siêu nhân”, chỉ xin anh chữa lành chân cho em thôi! Anh có thể đưa em đến một nơi an toàn để chữa trị không?”

Một yêu cầu không hề quá đáng, hơn nữa còn có phần hèn mọn. Thế nhưng… anh lại ngửi được mùi âm mưu.

Năm đó trên chiến trường, anh đã từng chứng kiến rất nhiều thủ đoạn tấn công điên rồ khiến người căm phẫn, bao gồm một phương thức được đám tín đồ tà giáo địa phương châm biếm gọi là “TNT angel”.

Cách thức tấn công này cực kỳ đáng sợ. Đầu tiên, bọn họ sẽ buộc lựu đạn trên người những đứa trẻ chừng mười tuổi trở xuống, cố ý gây thương tích rồi đặt chúng gần doanh trại quân đối địch. Người lớn thông thường đều không đề phòng trẻ con, nếu như quân đối địch quyết định cứu đứa trẻ kia, nó sẽ chạy vào giữa đám người rồi kích nổ lựu đạn, thậm chí có những kẻ tàn nhẫn còn khâu chất nổ vào trực tràng lũ trẻ, như vậy càng khó bị phát hiện.

Những đứa bé cảm tử đó đều đã bị đám tà giáo tẩy não, không những không nghĩ mình là người bị hại, chúng ngược lại còn tin rằng mình là “thiên sứ”, tin rằng mình đang dùng sinh mệnh để diệt trừ “ác ma”.

Những kinh nghiệm từng chính mình trải qua nói cho Lâm Việt biết, bộ dạng vội vã muốn được chữa trị của cô bé này có gì đó không đúng, hơn nữa vết thương của nó cũng không bình thường…

Mặt không đổi sắc, Lâm Việt khom mình bế cô bé lên: “Được rồi, anh đưa em đi chữa vết thương.”

Cô bé thu mình núp trong lòng Lâm Việt, xé một góc gấu váy che lên đầu gối.

Chỉ một động tác nhỏ lại khiến lòng nghi ngờ của Lâm Việt càng thêm sâu.

Phong Mặc vẫn đeo nụ cười ấm áp bám sát gót chân anh, thật không biết hắn rốt cuộc muốn làm gì.

Mới đi được vài bước, Lâm Việt giả bộ vô ý trượt chân vấp ngã trên bậc thang khiến cô bé trong lồng ngực cũng té nhào xuống đất. Anh vội vàng vừa xin lỗi vừa kiểm tra chân cô bé: “Xin lỗi, có đụng vào vết thương của em không?”

Cô bé lắc đầu, im lặng xé thêm một đoạn vải đắp lên đầu gối rồi cong bên chân lành che đi, không để anh nhìn thấy vết thương của mình nữa.

Có điều chỉ vài giây ngắn ngủi như vậy cũng đã đủ cho Lâm Việt thấy được thứ mình muốn thấy.

Vết thương trên chân cô bé không phải do động vật cắn xé mà thành, tuy quanh miệng vết thương có một vòng dấu răng, nhưng dấu vết khá nông rất giống dấu răng của chính con người. Thủ phạm gây ra vết thương cũng không phải là chó, bởi hàm răng chó vừa nhọn vừa dài, nếu cắn vào da thịt sẽ để lại những lỗ máu rất sâu, mà trên đầu gối kia một lỗ máu cũng không có.

Cô nhóc đang nói dối.

Thế nhưng anh nghĩ mãi vẫn không ra, vì sao nó phải nói dối? Mục đích của nó là gì? Lúc này Phong Mặc đã bước tới, thản nhiên bế lấy cô bé trong lòng Lâm Việt. Động tác của hắn trông có vẻ vô cùng thành thạo, hơn nữa còn thuận miệng trách cứ anh: “Có đứa trẻ con cũng không biết bế, để tôi.”

Lâm Việt không nói gì, rất hợp tác để yên cho Phong Mặc bế cô nhóc con.

Phong Mặc ôm cô bé đi phía trước, Lâm Việt theo sau. Hắn không đưa cô bé về nhà xưởng mà đi tới một con đường nhỏ hoàn toàn xa lạ.

Lâm Việt vừa bám sát Phong Mặc vừa cẩn thận quan sát động tĩnh xung quanh.

Anh nghe thấy một vài tiếng bước chân rất khẽ.

Có người đang bám theo cách họ không xa. Nghe tiếng bước chân này, hẳn kẻ địch phải có bốn năm người, bọn họ đang cố gắng di chuyển thật nhẹ nhàng tránh bị phát hiện.

Lâm Việt linh cảm có chuyện chẳng lành. Phong Mặc nhất định đã biết gì đó, hắn cố ý trêu chọc cô nhóc kia rốt cuộc vì mục đích gì?

Anh thậm chí còn nảy ra nghi ngờ: Phong Mặc trước mắt mình liệu có thật là Phong Mặc?

Nếu như hắn chỉ là ảo giác, là con rối, là kẻ cải trang?

Nghĩ vậy, Lâm Việt không dám tiếp tục mạo hiểm nữa. Nếu là con rối hoặc cải trang, anh còn có thể dùng vài câu hỏi liên quan đến những chuyện hai người từng trải qua để kiểm chứng, vậy nhưng nếu là ảo giác sinh ra từ tâm trí anh thì khác, dù kiểm tra bằng cách nào cũng vô dụng.

Không thể chắc chắn người trước mặt là ai, Lâm Việt dứt khoát lựa chọn phương án an toàn nhất – chạy trước rồi tính!

Sau khi lặng lẽ kéo giãn khoảng cách giữa mình và Phong Mặc, Lâm Việt liền nhanh nhẹn biến thành hình thú, chạy về hướng ngược với nơi bọn họ trú chân! Trước khi xác định được thực lực đối phương, anh sẽ không dẫn kẻ địch tìm tới Lâm Dương Dương và những đồng đội khác.

Chỉ là còn chưa chạy được bao xa, anh đã va mạnh vào một hàng rào lóe sáng.

Hàng rào này cũng giống như những hàng rào dựng quanh sân vườn thường thấy, khe hở nhỏ hẹp giữa các thanh chắn chỉ đủ cho một con mèo chui qua. Điểm khác biệt duy nhất là vật liệu tạo thành nó cứng vô cùng, với sức lực của anh cộng thêm lực quán tính khi va chạm mà vẫn không thể khiến nó sứt mẻ!

Lâm Việt quay đầu toan chạy theo hướng ngược lại, thế nhưng chỉ trong chớp mắt, bốn phía đã bị vây kín bởi bốn dãy rào. Cách đó không xa, Phong Mặc đang ôm đứa trẻ cũng bị nhốt lại cùng anh, rơi vào lồng giam không còn đường thoát.

Sau tầng rào chắn, bốn bóng người chậm rãi bước ra từ màn đêm.

Họ cũng là người luân hồi.

Phong Mặc tỏ vẻ hoang mang cúi đầu nhìn thoáng qua cô bé trong lòng, lo lắng che chở cho nó: “Các người muốn gì? Chuyện gì cũng có thể thương lượng được, đừng manh động tấn công chúng tôi, trẻ con vô tội, đừng làm hại nó.”

Lời nói ra vô cùng dễ nghe, thế nhưng còn chưa nói dứt câu, hắn đã vung tay bổ thẳng tới giữa trán cô bé!

Một đòn này của Phong Mặc không thể đánh chết đứa bé. Trên vầng trán bị đánh lõm xuống không có một giọt máu rỉ ra, chỉ thấy đầy vụn gỗ, mảnh nhựa và đinh ốc.

Thân thể cô bé bắt đầu vỡ tan, giống như một món đồ chơi ghép hình hoàn chỉnh đột nhiên bị người ta tách ra từng mảnh, thân thể tứ tán thành vô số “linh kiện” lộn xộn. Mỗi mảnh linh kiện kia đều như mọc thêm chân, nháy mắt đã lăn ra xa, vừa nhảy vừa bò kéo nhau chui ra khỏi khe hở hàng rào chật chội.

Mắt thấy quá nửa đống linh kiện đã bỏ trốn, Phong Mặc vẫn không hề mảy may nóng nảy. Hắn nhẹ mỉm cười, ánh mắt đảo qua một chiếc đinh ốc nhựa màu xám lạnh lẽo lẫn trong mớ hỗn độn, vươn tay nhặt nó lên.

Khoảnh khắc chiếc đinh ốc xám xịt kia bị Phong Mặc tìm được, những mẩu linh kiện lăn lóc khắp nơi bỗng như mất hết sức sống, khựng lại cứng đờ.

Sau đó, chúng điên cuồng tràn ngược lại trong hàng rào, thậm chí còn vội vã hơn khi bỏ trốn!

Phong Mặc vẫn điềm nhiên mỉm cười, bóp nát cây đinh ốc trong tay.

Cây đinh ốc kia chỉ là một mẩu nhựa yếu đuối, hắn chẳng cần tốn công đã có thể dễ dàng bóp nó thành mảnh vụn. Mà chiếc đinh vừa bị phá nát, đống linh kiện rời rạc khắp nơi cũng thay hình đổi dạng, để lộ ra từng bộ phận cơ thể người.

Kim loại hóa thành xương trắng, nhựa hóa thành bắp thịt, gỗ tan thành máu đỏ…

Trên nền đất lúc này là một thi thể phụ nữ, cái xác rách bươm như bị người ta phanh thây xẻ thịt, đứt lìa từng mảnh.

Thi thể kia bị tách thành mười sáu khối, mà những mảnh vụn còn sót lại của cây đinh trong tay Phong Mặc cũng vừa vặn là mười sáu khối.

Đương nhiên, đây chính là âm mưu của hắn.

Trong suốt thời gian Thế giới luân hồi gặp lỗi, Phong Mặc đã chú ý quan sát rất nhiều người. Hắn biết người luân hồi nữ này có khả năng biến thành con rối có bề ngoài giống hệt con người bình thường, mà nhược điểm của cô ta chính là một cây đinh ốc tầm thường xám xịt. Hắn còn biết nhóm của cô ta thường xuyên dùng cô ta để lừa những người luân hồi hiền lành, sau đó thừa cơ giết chết nạn nhân xui xẻo cướp chiến lợi phẩm. Tất cả thành viên của đội ngũ này đều sở hữu những dị năng không phù hợp dùng trong chiến đấu, bởi vậy chúng chỉ có thể sử dụng thủ đoạn bẩn thỉu kiếm ăn.

Có điều đây cũng không phải lý do chính đáng, nếu những người đó tự nguyện lập đội khi còn ở thành Cực Lạc thì nhất định cũng đã nắm rõ năng lực của nhau, chắc hẳn bọn họ đã lựa chọn đi con đường hèn hạ này từ trước khi bắt đầu.

Phong Mặc kích hoạt dị năng, đột ngột thu nhỏ trước ánh mắt ngạc nhiên của Lâm Việt. Lợi dụng ưu thế về kích thước của mình, hắn hiên ngang chui qua khe hở, dễ dàng thoát khỏi lồng giam vững chãi!

Bốn người luân hồi đối diện còn chưa kịp phản ứng, thân hình nhỏ bé kia bỗng nhiên lao vọt về phía một trong số họ.

Tốc độ của Phong Mặc vô cùng nhanh, hơn nữa đối thủ tất nhiên sẽ không lo lắng rằng một con phốc sóc nhỏ thó liệu có bao nhiêu sức lực.

Phong Mặc liếc mắt đã tìm ra kẻ sử dụng hàng rào bao vây hắn và Lâm Việt. Hắn hùng hổ đâm đầu vào ngực gã ta như một viên đạn pháo tấn công, lồng ngực gã kia tức thì thủng một lỗ lớn!

Phong Mặc lộn nhào xuống đất, bộ lông trắng tuyết đã bị nhuộm thành màu máu. Mà gã đàn ông vừa chết, hàng rào bao vây Lâm Việt liền biến mất theo.

Lâm Việt đứng đó, đôi mắt tối đen liếc qua Phong Mặc…

Quay đầu bỏ chạy!

Trong đầu anh hiện tại chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Dị năng của Phong Mặc là giao tiếp với linh hồn, chắc chắn không thể đột ngột biến thành một con chó. Tên Phong Mặc này quả nhiên là giả!

Nhìn bóng lưng Lâm Việt chớp mắt đã đi xa, Phong Mặc trợn tròn hai mắt.

Bỏ chạy… thật dứt khoát.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện