Lão Triệu xem đồng hồ trên cổ tay, ánh mắt lộ ra chút cay đắng.
“Sáu giờ bảy phút mỗi ngày tôi đều đến đây chờ, chờ lâu như vậy cuối cùng cũng gặp được các cậu.”
Lão Triệu này hóa ra cũng là người luân hồi? Lâm Việt có chút bất ngờ. Thái độ, hành động của ông ta lần trước chẳng hề giống người luân hồi, chỉ như một ông lão nông thôn bình thường nhất, thế nhưng bây giờ… lại không giống nữa.
Khi lão Triệu chìa hình xăm trên mu bàn tay ra, sống lưng ông ta bất giác thẳng tắp, dáng đứng cao hẳn lên, con ngươi u tối trở nên thâm thúy mà quỷ quyệt, quần áo mộc mạc trên người cũng không thể che giấu vẻ sắc sảo của ông ta.
Diễn xuất của người này quả thật cao siêu!
Giờ nghĩ lại mới nhận ra, lão Triệu kia quả thực từng để lộ vài điểm đáng ngờ, chỉ là trước đó Lâm Việt bị ấn tượng ban đầu che mắt, vô thức bỏ qua những dấu hiệu đó mà thôi.
Phong Mặc không khỏi cười hỏi: “Ông có ký ức về hai lần đó à? Thế sao lần trước gặp mặt ông không nói toạc ra?”
Lão Triệu nhìn Phong Mặc, cũng cười đáp: “Lần đầu tiên gặp mặt tôi vốn đã định nói cho các cậu biết rồi, ai ngờ cậu chẳng nói tiếng nào bẻ cổ tôi rõ đau, thế nên tôi mới trả thù các cậu một chút, cố ý để các cậu chặt củi cho tôi một đêm.”
“Ông ghi thù ghê. Với lại ông không chịu nói họ tên đầy đủ cho chúng tôi là vì sợ chúng tôi từng nghe tên ông ở khu Bạch Cốt, sợ lộ tẩy rồi thì không trả thù được nữa phải không?” Phong Mặc vô tư tiếp lời, làm bộ không nhận ra oán giận trong mắt ông lão.
Lão Triệu thản nhiên thừa nhận, vẻ mặt quang minh chính đại: “Đúng! Tôi hẹp hòi thế đấy.”
Lâm Việt nhịn hồi lâu rốt cuộc không kiên nhẫn im lặng làm nền nổi nữa, anh liền hỏi vấn đề duy nhất mình quan tâm: “Nhật ký của cháu ông là giả?”
Ông lão gật đầu: “Đúng, là giả. Nhật ký đấy tôi viết lúc các cậu đốn củi, chủ yếu để nhắc nhở các cậu, lúc sắp xếp chăn đệm phòng ốc cho hai cậu tôi tiện tay nhét vào hòm thôi. Thẻ của cậu là không gian đúng không? Cho tôi bao thuốc đi, tôi nói cho các cậu một bí mật.”
Lâm Việt móc thuốc lá và bật lửa trong nhẫn không gian ra đưa cho lão Triệu. Ông lão ngậm thuốc lá, vừa nhả khói vừa giải thích.
“Cái thế giới của núi Tứ Quý này rất thú vị. Tất cả người mới tới chết trong khu Bạch Cốt đều sẽ bị hút vào Thế giới luân hồi làm NPC, họ không có thẻ luân hồi, cũng không hề nhớ những chuyện xảy ra khi còn là người luân hồi, cuộc đời họ sẽ được thế giới này sắp đặt sẵn, thường thường đều chỉ mắc kẹt giữa những cái chết lặp đi lặp lại, không có chút gì gọi là hạnh phúc. Chỉ có người luân hồi vẫn đang trong thời gian được bảo vệ mới có thể mang theo thẻ luân hồi và trí nhớ của bản thân tiến vào thế giới này, nhiệm vụ của chúng ta chính là cứu những người đang chìm trong vòng tuần hoàn chết chóc, cho họ một cuộc sống hạnh phúc hơn. Xét ra thì kỳ thực Thế giới luân hồi cũng có chút lòng từ bi.”
Điếu thuốc tàn, lão Triệu nhét bao thuốc còn lại vào túi, trịnh trọng nói: “Các cậu chắc cũng bị Yulia đẩy vào đây nhỉ? Tôi tự giới thiệu lần nữa, tôi tên Triệu Thiên Minh, là người đầu tiên phát hiện cửa vào núi Tứ Quý, cũng là người luân hồi đầu tiên đi vào, tiếc là tôi thất bại, cuối cùng bị nhốt lại thế giới nhỏ này.”
Lâm Việt lạnh lùng nhìn Triệu Thiên Minh: “Ông nói những chuyện này với chúng tôi vì muốn chúng tôi cứu ông ra?”
Ông lão liếc mắt: “Đương nhiên! Không bằng tôi giúp các cậu nhé! Có thẻ luân hồi không? Cho tôi một tấm đi, thẻ của tôi đã cạn năng lượng từ lâu rồi, giờ bổ sung là lát nữa tôi có thể hỗ trợ các cậu, ba người chúng ta hợp sức thì giết con nữ quỷ lửa kia chỉ dễ như trở bàn tay.”
Tấm thẻ không gian của Lâm Việt khá đặc biệt, mỗi lần sử dụng không cần tiêu tốn năng lượng, bởi vậy ngoại trừ lúc thăng cấp ra thì không cần dùng thẻ luân hồi khác. Có điều vì thẻ của Phong Mặc cần bổ sung năng lượng, trong không gian của anh cũng trữ sẵn mười mấy tấm thẻ cấp một và cấp hai.
Anh lấy một tấm thẻ cấp một đưa cho Triệu Thiên Minh: “Đủ rồi chứ?”
Lão Triệu gật đầu, nhận lấy tấm thẻ dung hợp vào hình xăm của mình.
“Không đủ, ít nhất phải năm tấm nữa.”
Lâm Việt do dự một chút, lắc đầu: “Cho tôi xem năng lực của ông là gì trước.”
Triệu Thiên Minh đồng ý. Sau khi bổ sung năng lượng, hình xăm trên mu bàn tay ông ta đậm hơn lúc trước một chút. Ông ta vươn tay ra, hình xăm lập tức tỏa ánh sáng vàng rực rỡ.
Cùng lúc đó, quanh người Phong Mặc cũng sáng lên một màu vàng lấp lánh.
Triệu Thiên Minh chỉ vào Phong Mặc, ngón tay ông ta vạch một đường giữa không trung, dừng lại trên nóc nhà cách họ hơn mười mét. Phong Mặc chỉ cảm thấy dưới chân nhẹ hẫng, giây tiếp theo đã thấy mình đứng trên nóc nhà đọng lớp tuyết dày.
Triệu Thiên Minh giải thích cho Lâm Việt: “Thẻ của tôi là thẻ cấp ba, công dụng là “dịch chuyển linh hồn”, có thể di chuyển tức thời người hoặc vật đến một vị trí khác, khoảng cách dịch chuyển xa nhất là hai mươi mét, nhưng nhất định phải có vật để bám vào, không thể di chuyển người ta đến giữa không trung được.”
Lâm Việt nhìn Phong Mặc trên nóc nhà, chỉ trầm ngâm một chút rồi lấy năm tấm thẻ cấp một đưa cho Triệu Thiên Minh.
“Tôi biết cách đối phó nữ quỷ lửa rồi. Tới đây, chúng ta bàn bạc cụ thể hơn.”
Triệu Thiên Minh nhận thẻ luân hồi, dịch chuyển Phong Mặc trên nóc nhà trở lại mặt đất. Ba người cần thảo luận kế hoạch tác chiến, còn cần luyện tập phối hợp ăn ý với nhau, đường lớn không phải là nơi phù hợp để làm những việc đó, bởi vậy họ quyết định tới nhà Triệu Thiên Minh.
Mới đi mấy bước, một thiếu niên khoác áo bông nâu vàng đạp xe ngang qua mặt họ, Triệu Thiên Minh vừa thấy liền lên tiếng hỏi: “Vương Bảo Cương, tan học hả? Tối nay mẹ cháu làm thịt kho tàu cho cháu đấy, ông thấy mùi thơm lắm rồi, nhanh về ăn đi!”
Thiếu niên tên Vương Bảo Cương không để ý đến Triệu Thiên Minh, sự chú ý của cậu ta đã bị Lâm Việt và Phong Mặc thu hút hết. Cậu nhóc tò mò đánh giá hai người, vẻ mặt tràn đầy ước ao.
Một thiếu niên mười ba mười bốn, tuy sống trong thôn nhỏ nhưng cũng đã đến tuổi biết cái gì là hàng hiệu, cậu ta nhìn qua cũng biết áo khoác hai người kia mặc chính là hàng cao cấp, chắc chắn rất đắt.
“Đúng là có tiền… Đến cái chỗ chết tiệt này làm gì không biết.” – Thiếu niên hơi giảm tốc độ khi phóng ngang qua hai người, giọng có chút chua lầm bầm một câu, sau đó đạp nhanh lướt đi mất.
Nghe thấy lời thiếu niên lẩm bẩm, Triệu Thiên Minh cười mắng: “Nhãi con, còn ghét giàu nữa.”
Ba người không để ý tới thiếu niên kia nữa, tiếp tục đi về phía trước. Hiện giờ đang là giờ cơm tối, ngoài đường không có mấy người, mỗi khi đi ngang qua một căn nhà, Lâm Việt đều có thể thấy rõ khung cảnh trong nhà qua ô cửa sổ. Hầu hết người dân thôn đều đang ngồi trên giường lò ấm áp, cả nhà cùng ăn cơm, xem ti vi, vừa nói vừa cười rôm rả, thỉnh thoảng Triệu Thiên Minh bên cạnh còn kể đôi ba câu về những người trong nhà cho anh nghe.
“Cái lão họ Trịnh này ngày xưa mê cờ bạc lắm, về sau không trả nổi nợ bị người ta chém mất đầu ngón út, từ đó hắn cũng đổi tính đổi nết đàng hoàng hẳn lên, giờ cả nhà yên ổn lắm.”
“Con gái nhà lão Vương tốt số, có lần bị một thằng ranh lừa ra sau núi, suýt nữa hỏng cả đời, cuối cùng lại có con sói từ đâu chui ra dọa thằng khốn kia chạy té khói, mà con sói cũng chẳng ăn thịt con bé, hình như là vì con sói ấy có một chân với con chó nhà lão Vương.”
“Nhà lão Lý chỉ có hai vợ chồng già, tuy có thể sinh con mà hai người ấy chẳng muốn sinh, lão già viết ít sách báo kiếm tiền nhuận bút nuôi vợ, hai người ở ẩn trong thôn này cũng mấy chục năm rồi, yêu thương nhau lắm.”
“Cậu xem xem, những gia đình ở đây tuy không khá giả nhưng cũng không đến nỗi nào, chỉ cần nữ quỷ lửa kia đừng đến tàn sát thì họ hẳn vẫn có thể yên ổn sống tiếp.”
Khi Triệu Thiên Minh nói những lời này, nụ cười ánh lên trên gương mặt già nua, dường như tương lai tươi đẹp của những người kia chính là điều ông ta hằng mong mỏi.
Lâm Việt hiểu, ông ta mang cảm tình sâu đậm với những người trong thôn nhỏ này.
Phong Mặc vô cùng tò mò với chuyện nhà của dân làng, chăm chú nghe lão Triệu lải nhải suốt dọc đường không biết chán.
Trở lại nhà Triệu Thiên Minh, Lâm Việt vạch ra một kế hoạch tác chiến đơn giản, ba người cùng đưa ý kiến, tìm những điểm thiếu sót, hoàn thiện từng bước, sau đó còn bổ sung hai kế hoạch dự phòng.
Lập kế hoạch xong xuôi, ba người bắt đầu luyện tập phối hợp trong sân nhà, mục đích chính là để Lâm Việt và Phong Mặc làm quen với năng lực dịch chuyển tức thời của lão Triệu. Sau vài chục lần thử nghiệm, lãng phí hai tấm thẻ luân hồi, cuối cùng ba người đã có thể hành động vô cùng ăn ý.
Lâm Việt chỉ để lại đồ ăn và thẻ luân hồi trong không gian, còn tất cả những thứ khác đều lấy ra chất vào sân nhà Triệu Thiên Minh, phủ một tấm vải bạt che đi. Hiện giờ, nhẫn không gian của anh phải dùng để chứa vài thứ cần thiết.
Lúc trước khi rảnh rỗi anh đã từng thử thí nghiệm vài lần, bỏ vài thứ linh tinh vào không gian, phát hiện ra ngoại trừ vật sống, bất cứ thứ gì cũng có thể đưa vào.
Triệu Thiên Minh mở máy bơm nước trong bếp, đặt đầu vòi trong chum bắt đầu xả nước. Lâm Việt hướng chiếc nhẫn của mình vào đó, nước xả ra bao nhiêu anh hút bấy nhiêu, hút tới khi không gian còn lại trong nhẫn ngập đầy nước mới thôi.
Ba người đã chuẩn bị sẵn sàng cùng tới cuối thôn, mai phục trên con đường nữ quỷ lửa sẽ đi qua.
Phải ngăn cản cô ta từ xa, không thể để cô ta vào thôn gây chuyện.
Nửa giờ sau, một luồng ánh sáng đỏ rực đột nhiên xuất hiện trên sườn núi xa, ánh lửa chói mắt càng lúc càng gần!
Tới rồi!
Lâm Việt cởi áo khoác nặng trịch trên người, thoăn thoắt leo lên thân cây lớn gần đó, im lặng ngồi trên cành cây chờ cơ hội. Phong Mặc cũng cởi áo phao, nhặt tấm khiên đặt bên chân lên, đứng giữa đường nhỏ nhìn chằm chằm bóng nữ quỷ đang đến.
Gần… rất gần…
Khi nữ quỷ lửa chỉ còn cách đó mười mấy mét, Phong Mặc nhắm đúng thời cơ, vác tấm khiên cứng cáp xông lên!
Lần trước khi chiến đấu với xác quỷ này hắn đã nhận ra một điều – khi tấn công, cô ta sẽ thu bớt khí nóng lại, chỉ cần không tiếp xúc trực tiếp với cơ thể cô ta, hắn sẽ không bị thương.
Bởi vậy, hắn chỉ cần giằng co với cô ta chốc lát, giúp Lâm Việt tranh thủ tìm cơ hội.
Nữ quỷ lửa đã chú ý tới Lâm Việt ngồi trên tán cây bên cạnh, tuy cô ta vẫn không ngừng tấn công Phong Mặc nhưng cái đầu lại quay một trăm tám mươi độ, đôi mát đỏ hừng hực nhìn chòng chọc vào anh.
Lâm Việt mặt không đổi sắc giơ tay ra hiệu với Triệu Thiên Minh cách đó vài mét.
Luồng ánh sáng vàng kim rực rỡ bao bọc toàn thân, giây tiếp theo, anh đã biến mất khỏi cành cây, xuất hiện ngay sau lưng xác quỷ!
Lâm Việt hất tay, cột nước phun ra từ chiếc nhẫn lập tức dội cho nữ quỷ lạnh ngắt, lửa bốc ngùn ngụt trên đỉnh đầu và đôi mắt cháy rực tắt ngấm. Khí nóng trên người nữ quỷ biến mất theo ánh sáng trên thân thể, nhiệt độ giảm xuống mức dễ chịu hơn hẳn. Phong Mặc nhân cơ hội liền vung tấm khiên cứng rắn chém xuống, xả đứt một cánh tay của cô ta.
Để đề phòng nữ quỷ này có khả năng nối lại cánh tay cụt, Lâm Việt nhanh nhẹn nhào về phía cánh tay, thử thu nó vào nhẫn không gian của mình, lòng thầm nghĩ thật may, bộ phận cơ thể của ma nữ không được tính là vật sống, có thể nhét vào được.
Triệu Thiên Minh lần nữa kích hoạt thẻ luân hồi, ánh sáng vàng lóe lên quanh người Lâm Việt và Phong Mặc, cả hai đồng thời được kéo về bên cạnh ông ta.
Triệu Thiên Minh hành động rất kịp thời, ngay khi bóng hai người còn chưa hoàn toàn biến mất, nữ quỷ lửa đã tỉnh táo lại. Cô ta gào thét vung tay đánh tới vị trí trước đó của họ, tốc độ cao tới mắt thường khó mà nhìn thấy. Nếu không nhờ lão Triệu đúng lúc sử dụng dịch chuyển tức thời, giờ họ cũng chỉ còn là hai cái xác.
Sau khi rơi xuống đất, Phong Mặc bấm nút trên gọng kính, thông báo cho hai đồng đội.
“18!”
Con số này chính là thời gian kéo dài trạng thái cuồng bạo của nữ quỷ lửa. Tốc độ của cô ta quá nhanh, bởi vậy tín hiệu quy ước của bọn họ cũng cần ngắn gọn hết mức, nếu không sẽ không kịp phản ứng.
Chỉ cần chống đỡ thêm mười tám giây, họ có thể thực hiện màn tấn công liên tục tiếp theo!
Ma nữ lúc này chỉ còn lại một cánh tay, vết thương khiến cô ta càng thêm điên cuồng, tiếng kêu cũng chói tai thê thiết hơn hẳn. Dưới sự hỗ trợ của Triệu Thiên Minh, Lâm Việt và Phong Mặc bắt đầu luân phiến tiến tới quấy rầy cô ta.
Khả năng sử dụng dịch chuyển tức thời của Triệu Thiên Minh vô cùng xuất sắc, ông ta luôn có thể chọn đúng thời gian chuẩn xác nhất di chuyển hai người, không để họ gặp phải dù chỉ một chút nguy hiểm.
Tình thế hoàn toàn khác với ngày hôm trước, lúc này Lâm Việt và Phong Mặc đang chiếm thế thượng phong. Tuy vậy, hai người vẫn luôn cảnh giác cao độ, vừa đánh vừa nhìn chằm chằm từng cử động của Triệu Thiên Minh, đề phòng ông ta đâm sau lưng mình.
Lợi dụng dịch chuyển tức thời qua mười tám giây, ba người lại dùng mánh cũ. Lâm Việt lần nữa dội cho nữ quỷ lửa ướt đầm đìa, dập tắt ngọn lửa trên người cô ta, Phong Mặc ra tay chém nốt cánh tay còn lại.
Lần thứ hai tỉnh lại, nữ quỷ lảo đảo hầu như không còn giữ được thăng bằng, cũng không thể dùng hai cánh tay công kích họ nữa.
Phong Mặc sử dụng kính mắt đánh giá số liệu, sức chiến đấu của xác quỷ lửa mất hai cánh tay chỉ còn 42 điểm.
“16! Sức chiến đấu 42!”
Nghe thông báo của Phong Mặc, Lâm Việt và Triệu Thiên Minh nháy mắt lên tinh thần. Kế hoạch của họ vô cùng thuận lợi! Chỉ cần tiếp tục đánh du kích như vậy, họ sẽ nhanh chóng giết được nữ quỷ lửa.
Phong Mặc chạy một vòng quanh nữ quỷ, đường nhìn rơi vào một bên chân cô ta, ánh mắt sáng quắc.
Kế tiếp, hắn quyết định sẽ xé nó xuống.
…
Tiếng kêu khóc của nữ quỷ lửa vang vọng khắp thôn, khiến người người giật mình, gà bay chó sủa.
Dân làng đều bị tiếng thét dọa hết hồn, mọi người nhao nhao ra cửa ngóng nhìn về phía ngọn núi sau thôn, thế nhưng không một ai dám bước quá xa khỏi cửa nhà mình. Có đứa trẻ nhát gan đã ôm cứng lấy mẹ mà khóc ầm ĩ, bà mẹ cũng rất sợ nhưng không dám nói, chỉ có thể nhìn chồng mình oán trách.
Đám đàn ông trong thôn ai nấy mặt mũi trắng bệch, có vài người đã lộ vẻ chột dạ rõ ràng.
Không ít người trong số họ vừa nghe tiếng khóc của nữ quỷ đã đoán ra đó chính là cái xác bị nhốt trong hầm trú ẩn, một số người khác tuy không nhận ra thanh âm nhưng vẫn biết cô ta là ai. Dù sao thôn họ nhỏ như vậy, xảy ra chuyện lớn gì họ đều ngầm hiểu cả.
Người thì khóc, người thì mắng, vài người đàn ông trẻ tuổi cường tráng tập hợp lại ở cuối thôn, tay cầm vũ khí, chuẩn bị đi xem có chuyện gì.
Khi họ lấy hết can đảm tìm tới chiến trường, cuộc chiến của ba người cũng đã đến hồi kết.
Xác quỷ đã mất cả hai chân, chỉ có thể chống đầu gối trên mặt đất, gian nan kéo lê thân thể đi về phía trước. Lúc này, hơi nóng trên người nữ quỷ đang trong trạng thái cuồng bạo khiến Lâm Việt và Phong Mặc không thể tới quá gần, chỉ có thể chờ đến thời điểm thích hợp lại dội cho lửa của cô ta tắt lịm, chặt nốt cái đầu kia xuống.
Nữ quỷ lửa vừa nhìn thấy những dân làng xuất hiện, tiếng gào khóc đinh tai nhức óc bỗng nhiên im bặt…
Tiếng khóc thê lương trở thành lời tố cáo đau xót, cô ta điên dại thét lên: “Là bọn họ nhốt tôi trong hầm trú ẩn! Ai cũng nhúng tay! Không ai vô tội cả! Tất cả họ đều đáng chết!”
Bọn họ? “Bọn họ” trong lời cô ta là ai?
Lâm Việt lạnh lùng nhìn những người vừa tới, vẻ mặt ai nấy đều gượng gạo, xem ra quả thực có chút chuyện mờ ám chưa rõ ở đây.
Suy nghĩ này chỉ lướt qua rồi biến mất trong tâm trí anh, Lâm Việt quyết định không cần nhọc công đào bới chuyện xưa của nữ quỷ lửa. Cứ cho là người trong thôn sai, nhưng họ phải hoàn thành nhiệm vụ, vậy nên cô ta nhất định phải chết!
Lâm Việt cân nhắc rất nhanh, anh giơ tay về phía Triệu Thiên Minh ra hiệu. Triệu Thiên Minh hiểu ý, lập tức di chuyển anh tới phía sau ma nữ.
Nước lạnh như băng đổ xuống, tưới tắt ánh lửa trên người cô ta.
Giây tiếp theo, Phong Mặc cũng được đưa tới sau lưng nữ quỷ, chiếc khiên méo mó nhằm vào gáy cô ta giáng xuống. Cái đầu cháy đen nhanh như chớp lăn lông lốc trên nền đất, bị Lâm Việt nhét vào không gian.
Thông báo trên bầu trời tức thì xuất hiện.
[Bạn đã hoàn thành nhiệm vụ.]
[Đang chuyển tiếp bối cảnh, xin vui lòng chờ trong ít phút.]
[Đang tổng hợp số liệu… Thời gian hoàn thành dự kiến: 30 phút sau.]
Những lần trước đều thay đổi bối cảnh trong chớp mắt, lần này lại phải đợi đến ba mươi phút mới có thể tiến vào thế giới tiếp theo?
Xem ra thế giới bọn họ sắp phải tới khá phức tạp đây.
Lâm Việt thu nốt phần thân nữ quỷ lửa vào không gian. Ngay khi anh vừa “dọn dẹp” sạch sẽ cái xác, đứng thẳng người, phía sau bỗng vang lên giọng nói của Triệu Thiên Minh.
“Chúng ta giống như cá, đại dương cũng chỉ là một cái bể cá lớn, vẫn có nơi tận cùng, thế nhưng bị nhốt trong đại dương dù sao vẫn hạnh phúc hơn cả đời mắc kẹt trong bể cá chật hẹp.”
Không biết tại sao, thanh âm của lão Triệu lúc này tràn đầy bi thương và tiếc nuối.
Những lời này… có ý gì?
Lâm Việt quay phắt đầu lại, thế nhưng nơi Triệu Thiên Minh vừa đứng đã không còn ai nữa.
Trên mặt đất chỉ sót lại một tấm thẻ im lìm. Đây hẳn là một tấm thẻ luân hồi cấp ba, ánh sáng rực rỡ tỏa ra bốn phía.
Phong Mặc đi tới nhặt tấm thẻ kia lên, hoang mang nói: “Là thẻ “dịch chuyển linh hồn” cấp ba… Triệu Thiên Minh chết như thế nào?”
Lâm Việt cũng không hiểu. Tại sao Triệu Thiên Minh đột nhiên chết? Lẽ nào nữ quỷ lửa chết thì ông ta cũng chết theo? Vậy tại sao ông ta lại cố ý giấu giếm chuyện này?
Để chứng thực suy đoán của mình, Lâm Việt chỉ thiếu niên Vương Bảo Cương lẫn trong đám người lố nhố: “Cậu qua đây một chút.”
Những người dân ở đây đều nhìn Lâm Việt và Phong Mặc đầy cảm kích, nhưng trong ánh mắt của họ, ngoài cảm kích còn có nỗi sợ hãi đề phòng. Có điều thiếu niên kia khá vô tư, cậu ta chỉ thấy vừa rồi khi hai người giết quái vật trông rất ngầu, bởi vậy cũng không hề sợ Lâm Việt, nghe lời đi tới.
Vương Bảo Cương hỏi: “Anh trai, các anh là thầy trừ tà à?”
Lâm Việt gật đầu: “Chúng tôi là thầy trừ tà. Cậu có thấy Triệu Thiên Minh đi đâu rồi không?”
Gương mặt thiếu niên bị gió lạnh thổi đến đỏ bừng, cậu ta vừa dùng tay xoa xoa mặt vừa ngơ ngác hỏi: “Anh này… Ai là Triệu Thiên Minh?”
Lâm Việt sửng sốt, vội bổ sung thông tin: “Người ở nhà đầu tiên ngay cửa thôn, trong nhà nuôi con chó núi đen trắng ấy.”
Vẻ mặt thiếu niên bỗng có chút cổ quái: “A? Nhưng mà… người nhà ấy đã chuyển lên huyện lâu rồi, làm gì có ai ở! Chó núi đen trắng… Ở đây chỉ mỗi nhà lão Vương có con chó núi đen trắng thôi, nó lúc nào cũng chạy khắp nơi như chó hoang, cũng có thể nó lẻn vào đấy. Nhưng mà chắc chắn không phải chó của nhà đầu thôn nuôi đâu.”
Lâm Việt không tin, tiếp tục miêu tả kĩ càng hơn: “Là một ông lão sáu mươi tuổi, mắt nhỏ, sống mũi cao, cao chừng mét bảy.”
Thiếu niên lúc này đã có chút sợ, vẻ mặt áy náy nói: “Xin lỗi, thật sự em chưa từng thấy ai như thế cả. Hôm nào em tan học tối về cũng đi ngang qua nhưng chưa bao giờ thấy nhà kia sáng đèn! Anh… Anh thấy có phải ông ta cũng là ảo giác con ma nữ kia tạo ra không?”
Lâm Việt bỗng có một phán đoán không mấy tốt đẹp.
Anh lạnh mặt đi hỏi thêm vài người trong thôn. Câu trả lời không có gì khác biệt, những người này đều nhìn thấy nữ quỷ lửa, thấy anh và Phong Mặc anh dũng chiến đấu với cô ta, thấy họ thoắt ẩn thoắt hiện, cũng thấy cột nước lạnh toát đột ngột đổ xuống đỉnh đầu cái xác…
Nhưng không ai thấy Triệu Thiên Minh.
Nếu mọi người đều có thể thấy hiệu quả của tấm thẻ dịch chuyển tức thời mà Triệu Thiên Minh sử dụng, vậy chứng minh ông ta thật sự có tồn tại, không phải là nhân vật do hai người tưởng tượng ra.
Nhưng những người dân này lại nghĩ rằng năng lực dịch chuyển tức thời đó là của bản thân anh và Phong Mặc.
Không chỉ vậy, thái độ của dân làng cũng rất kỳ lạ. Khi nhắc đến lai lịch của nữ quỷ lửa, tất cả đều vô cùng thận trọng, giả bộ chẳng biết gì, thế nhưng lại dễ dàng tin tưởng thân phận “thầy trừ tà” của Lâm Việt và Phong Mặc, cảm thấy như đó là chuyện đương nhiên.
Có điều hiện tại Lâm Việt cũng chẳng rảnh rỗi đi khám phá bí mật của họ, anh bắt đầu đăm chiêu suy nghĩ.
Có lẽ… chỉ có người luân hồi mới thấy được Triệu Thiên Minh? Những NPC “dân làng bình thường” tuy cũng từng là người luân hồi, thế nhưng họ đã sớm chẳng còn ký ức của người luân hồi nữa. Giờ họ chỉ là những bộ phận của Thế giới luân hồi, được cài sẵn đủ loại trí nhớ và thân phận tương ứng.
Có lẽ… chẳng phải nữ quỷ lửa mà chính Triệu Thiên Minh mới đúng là một u hồn nơi đây. Khi thế giới này đã không cần tiếp tục trải qua vòng tuần hoàn chết chóc vô cùng vô tận nữa, sự tồn tại của ông ta cũng hoàn toàn trở thành thứ dư thừa.
Nếu quả thật như thế…
Triệu Thiên Minh đã nếm trải cuộc sống như thế nào?
Không có bất kỳ ai có thể nói chuyện với ông ta, ông ta không có cách nào báo nguy cho dân làng, không có cách nào cứu họ, chỉ có thể trơ mắt nhìn từng người chết đi.
Ông ta biết tất cả người dân trong thôn, có thể kể vanh vách sở thích hay tính cách của mỗi người, rõ ràng trong suốt thời gian im lặng ở bên quan sát họ, ông ta đã dần dần có tình cảm sâu đậm với những con người đó. Ông ta xách theo một thùng than đá cũ nát, mỗi ngày đúng sáu giờ bảy phút lại đứng chờ trên con đường trước cửa thôn, không ai biết rốt cục ông ta đã đợi bao nhiêu cái hoàng hôn mới gặp được người luân hồi có thể thấy mình tồn tại.
Triệu Thiên Minh chắc chắn đã biết trước, sau khi người luân hồi mới tới hoàn thành nhiệm vụ, ông ta sẽ chết. Nhưng sống thì sao chứ, ông ta cũng chỉ có thể tiếp tục lặp lại những tháng ngày cô độc mà thôi.
Bởi vậy, ông ta lựa chọn giúp đỡ Lâm Việt và Phong Mặc hoàn thành nhiệm vụ, giải thoát chính mình, giải thoát những sinh mạng còn cả quãng đời tươi đẹp phía trước. Thậm chí ông già này còn nói được một câu, “kỳ thực Thế giới luân hồi cũng có chút lòng từ bi”.
Đối với ông ta, rõ ràng Thế giới luân hồi tàn nhẫn đến tột cùng!
Lâm Việt cuối cùng cũng hiểu được lời lão Triệu nói khi nữ quỷ lửa ngã xuống…
“Chúng ta giống như cá, đại dương cũng chỉ là một cái bể cá lớn, vẫn có nơi tận cùng, thế nhưng bị nhốt trong đại dương dù sao vẫn hạnh phúc hơn cả đời mắc kẹt trong bể cá chật hẹp.”
Nếu như coi toàn bộ Thế giới luân hồi là đại dương bao la, vậy ngôi làng nhỏ chính là bể cá. Triệu Thiên Minh hoàn toàn có thể khiến Lâm Việt và Phong Mặc mắc kẹt lại nơi này cùng ông ta, thế nhưng ông ta không làm vậy, bởi ông ta không muốn thấy lại có thêm những “con cá” khác bị nhốt trong “bể cá” ngập tràn tuyệt vọng này, ông ta muốn giúp hai người quay về “đại dương”.
Sau khi hiểu ra tất cả, Lâm Việt không tiếp tục chất vấn người trong thôn nữa. Anh chỉ đứng đó thở dài, yên lặng nhả khói.
Phong Mặc cũng nhanh chóng đoán được mọi chuyện. Hắn đi tới bên cạnh Lâm Việt, có chút khó hiểu nói: “Tôi thấy ông ta đúng là ngốc. Nếu tôi mà là ông ta, tôi sẽ cố ý quấy rối cho người luân hồi mới tới cũng thất bại mười lần, sau đó mọi người cùng bị nhốt ở đây, thế thì sẽ không buồn chán nữa.”
Lâm Việt sâu xa liếc Phong Mặc một cái: “Biết đâu… hai lần đầu Triệu Thiên Minh cũng cố ý quấy rối thật? Lần thứ ba có lẽ ông ta bỗng cắn rứt lương tâm, không đành lòng hại chúng ta nữa.”
Chỉ là, dù hai lần đầu lão Triệu thật sự có ý đồ khác, anh vẫn cảm thấy kính nể ông ta. Nếu chính anh rơi vào hoàn cảnh đó, liệu anh có vô tư được như thế?
Anh tự cảm thấy, e là không thể rồi.
Đang lúc Lâm Việt trầm ngâm suy nghĩ, Phong Mặc bỗng nhiên chỉ lên bầu trời, vỗ vai anh: “Có chuyện!”
Lâm Việt ngẩng đầu nhìn lên, đồng tử đột ngột co lại.
[Đang tổng hợp số liệu… Thời gian hoàn thành dự kiến: 4 phút sau.]
Vừa mới thông báo thời gian chờ chuyển tiếp bối cảnh là ba mươi phút, sao giờ lại chỉ còn bốn phút?!
Anh nhìn đồng hồ đeo tay, rõ ràng mới qua bảy phút! Thời gian hiển thị trên trời không phải thời gian thực!
Lâm Việt đột nhiên nhớ tới một việc cực kỳ quan trọng: đồ đạc anh lấy ra khỏi nhẫn không gian vẫn còn nằm trong “nhà Triệu Thiên Minh”!
Chút xúc động vừa nổi lên lập tức bị sự căng thẳng thế chỗ, nếu không nhanh chóng cất lại đồ vào không gian, anh sẽ không thể mang theo chúng tới thế giới kế tiếp!
Lâm Việt điên cuồng chạy về phía căn nhà kia, thế nhưng vừa lao tới cửa nhà, trước mắt anh bỗng hoa lên.
Cảnh vật xung quanh dần dần mờ nhạt, anh liếc nhìn nền trời đêm hiện ra một hàng chữ mới.
[Tổng hợp số liệu hoàn tất.]
Chết tiệt, phần lớn đồ trong không gian còn nằm trong sân, không kịp mang theo bất cứ thứ gì cả!
Trái tim Lâm Việt chìm xuống đáy vực.
Xong đời rồi!
“Sáu giờ bảy phút mỗi ngày tôi đều đến đây chờ, chờ lâu như vậy cuối cùng cũng gặp được các cậu.”
Lão Triệu này hóa ra cũng là người luân hồi? Lâm Việt có chút bất ngờ. Thái độ, hành động của ông ta lần trước chẳng hề giống người luân hồi, chỉ như một ông lão nông thôn bình thường nhất, thế nhưng bây giờ… lại không giống nữa.
Khi lão Triệu chìa hình xăm trên mu bàn tay ra, sống lưng ông ta bất giác thẳng tắp, dáng đứng cao hẳn lên, con ngươi u tối trở nên thâm thúy mà quỷ quyệt, quần áo mộc mạc trên người cũng không thể che giấu vẻ sắc sảo của ông ta.
Diễn xuất của người này quả thật cao siêu!
Giờ nghĩ lại mới nhận ra, lão Triệu kia quả thực từng để lộ vài điểm đáng ngờ, chỉ là trước đó Lâm Việt bị ấn tượng ban đầu che mắt, vô thức bỏ qua những dấu hiệu đó mà thôi.
Phong Mặc không khỏi cười hỏi: “Ông có ký ức về hai lần đó à? Thế sao lần trước gặp mặt ông không nói toạc ra?”
Lão Triệu nhìn Phong Mặc, cũng cười đáp: “Lần đầu tiên gặp mặt tôi vốn đã định nói cho các cậu biết rồi, ai ngờ cậu chẳng nói tiếng nào bẻ cổ tôi rõ đau, thế nên tôi mới trả thù các cậu một chút, cố ý để các cậu chặt củi cho tôi một đêm.”
“Ông ghi thù ghê. Với lại ông không chịu nói họ tên đầy đủ cho chúng tôi là vì sợ chúng tôi từng nghe tên ông ở khu Bạch Cốt, sợ lộ tẩy rồi thì không trả thù được nữa phải không?” Phong Mặc vô tư tiếp lời, làm bộ không nhận ra oán giận trong mắt ông lão.
Lão Triệu thản nhiên thừa nhận, vẻ mặt quang minh chính đại: “Đúng! Tôi hẹp hòi thế đấy.”
Lâm Việt nhịn hồi lâu rốt cuộc không kiên nhẫn im lặng làm nền nổi nữa, anh liền hỏi vấn đề duy nhất mình quan tâm: “Nhật ký của cháu ông là giả?”
Ông lão gật đầu: “Đúng, là giả. Nhật ký đấy tôi viết lúc các cậu đốn củi, chủ yếu để nhắc nhở các cậu, lúc sắp xếp chăn đệm phòng ốc cho hai cậu tôi tiện tay nhét vào hòm thôi. Thẻ của cậu là không gian đúng không? Cho tôi bao thuốc đi, tôi nói cho các cậu một bí mật.”
Lâm Việt móc thuốc lá và bật lửa trong nhẫn không gian ra đưa cho lão Triệu. Ông lão ngậm thuốc lá, vừa nhả khói vừa giải thích.
“Cái thế giới của núi Tứ Quý này rất thú vị. Tất cả người mới tới chết trong khu Bạch Cốt đều sẽ bị hút vào Thế giới luân hồi làm NPC, họ không có thẻ luân hồi, cũng không hề nhớ những chuyện xảy ra khi còn là người luân hồi, cuộc đời họ sẽ được thế giới này sắp đặt sẵn, thường thường đều chỉ mắc kẹt giữa những cái chết lặp đi lặp lại, không có chút gì gọi là hạnh phúc. Chỉ có người luân hồi vẫn đang trong thời gian được bảo vệ mới có thể mang theo thẻ luân hồi và trí nhớ của bản thân tiến vào thế giới này, nhiệm vụ của chúng ta chính là cứu những người đang chìm trong vòng tuần hoàn chết chóc, cho họ một cuộc sống hạnh phúc hơn. Xét ra thì kỳ thực Thế giới luân hồi cũng có chút lòng từ bi.”
Điếu thuốc tàn, lão Triệu nhét bao thuốc còn lại vào túi, trịnh trọng nói: “Các cậu chắc cũng bị Yulia đẩy vào đây nhỉ? Tôi tự giới thiệu lần nữa, tôi tên Triệu Thiên Minh, là người đầu tiên phát hiện cửa vào núi Tứ Quý, cũng là người luân hồi đầu tiên đi vào, tiếc là tôi thất bại, cuối cùng bị nhốt lại thế giới nhỏ này.”
Lâm Việt lạnh lùng nhìn Triệu Thiên Minh: “Ông nói những chuyện này với chúng tôi vì muốn chúng tôi cứu ông ra?”
Ông lão liếc mắt: “Đương nhiên! Không bằng tôi giúp các cậu nhé! Có thẻ luân hồi không? Cho tôi một tấm đi, thẻ của tôi đã cạn năng lượng từ lâu rồi, giờ bổ sung là lát nữa tôi có thể hỗ trợ các cậu, ba người chúng ta hợp sức thì giết con nữ quỷ lửa kia chỉ dễ như trở bàn tay.”
Tấm thẻ không gian của Lâm Việt khá đặc biệt, mỗi lần sử dụng không cần tiêu tốn năng lượng, bởi vậy ngoại trừ lúc thăng cấp ra thì không cần dùng thẻ luân hồi khác. Có điều vì thẻ của Phong Mặc cần bổ sung năng lượng, trong không gian của anh cũng trữ sẵn mười mấy tấm thẻ cấp một và cấp hai.
Anh lấy một tấm thẻ cấp một đưa cho Triệu Thiên Minh: “Đủ rồi chứ?”
Lão Triệu gật đầu, nhận lấy tấm thẻ dung hợp vào hình xăm của mình.
“Không đủ, ít nhất phải năm tấm nữa.”
Lâm Việt do dự một chút, lắc đầu: “Cho tôi xem năng lực của ông là gì trước.”
Triệu Thiên Minh đồng ý. Sau khi bổ sung năng lượng, hình xăm trên mu bàn tay ông ta đậm hơn lúc trước một chút. Ông ta vươn tay ra, hình xăm lập tức tỏa ánh sáng vàng rực rỡ.
Cùng lúc đó, quanh người Phong Mặc cũng sáng lên một màu vàng lấp lánh.
Triệu Thiên Minh chỉ vào Phong Mặc, ngón tay ông ta vạch một đường giữa không trung, dừng lại trên nóc nhà cách họ hơn mười mét. Phong Mặc chỉ cảm thấy dưới chân nhẹ hẫng, giây tiếp theo đã thấy mình đứng trên nóc nhà đọng lớp tuyết dày.
Triệu Thiên Minh giải thích cho Lâm Việt: “Thẻ của tôi là thẻ cấp ba, công dụng là “dịch chuyển linh hồn”, có thể di chuyển tức thời người hoặc vật đến một vị trí khác, khoảng cách dịch chuyển xa nhất là hai mươi mét, nhưng nhất định phải có vật để bám vào, không thể di chuyển người ta đến giữa không trung được.”
Lâm Việt nhìn Phong Mặc trên nóc nhà, chỉ trầm ngâm một chút rồi lấy năm tấm thẻ cấp một đưa cho Triệu Thiên Minh.
“Tôi biết cách đối phó nữ quỷ lửa rồi. Tới đây, chúng ta bàn bạc cụ thể hơn.”
Triệu Thiên Minh nhận thẻ luân hồi, dịch chuyển Phong Mặc trên nóc nhà trở lại mặt đất. Ba người cần thảo luận kế hoạch tác chiến, còn cần luyện tập phối hợp ăn ý với nhau, đường lớn không phải là nơi phù hợp để làm những việc đó, bởi vậy họ quyết định tới nhà Triệu Thiên Minh.
Mới đi mấy bước, một thiếu niên khoác áo bông nâu vàng đạp xe ngang qua mặt họ, Triệu Thiên Minh vừa thấy liền lên tiếng hỏi: “Vương Bảo Cương, tan học hả? Tối nay mẹ cháu làm thịt kho tàu cho cháu đấy, ông thấy mùi thơm lắm rồi, nhanh về ăn đi!”
Thiếu niên tên Vương Bảo Cương không để ý đến Triệu Thiên Minh, sự chú ý của cậu ta đã bị Lâm Việt và Phong Mặc thu hút hết. Cậu nhóc tò mò đánh giá hai người, vẻ mặt tràn đầy ước ao.
Một thiếu niên mười ba mười bốn, tuy sống trong thôn nhỏ nhưng cũng đã đến tuổi biết cái gì là hàng hiệu, cậu ta nhìn qua cũng biết áo khoác hai người kia mặc chính là hàng cao cấp, chắc chắn rất đắt.
“Đúng là có tiền… Đến cái chỗ chết tiệt này làm gì không biết.” – Thiếu niên hơi giảm tốc độ khi phóng ngang qua hai người, giọng có chút chua lầm bầm một câu, sau đó đạp nhanh lướt đi mất.
Nghe thấy lời thiếu niên lẩm bẩm, Triệu Thiên Minh cười mắng: “Nhãi con, còn ghét giàu nữa.”
Ba người không để ý tới thiếu niên kia nữa, tiếp tục đi về phía trước. Hiện giờ đang là giờ cơm tối, ngoài đường không có mấy người, mỗi khi đi ngang qua một căn nhà, Lâm Việt đều có thể thấy rõ khung cảnh trong nhà qua ô cửa sổ. Hầu hết người dân thôn đều đang ngồi trên giường lò ấm áp, cả nhà cùng ăn cơm, xem ti vi, vừa nói vừa cười rôm rả, thỉnh thoảng Triệu Thiên Minh bên cạnh còn kể đôi ba câu về những người trong nhà cho anh nghe.
“Cái lão họ Trịnh này ngày xưa mê cờ bạc lắm, về sau không trả nổi nợ bị người ta chém mất đầu ngón út, từ đó hắn cũng đổi tính đổi nết đàng hoàng hẳn lên, giờ cả nhà yên ổn lắm.”
“Con gái nhà lão Vương tốt số, có lần bị một thằng ranh lừa ra sau núi, suýt nữa hỏng cả đời, cuối cùng lại có con sói từ đâu chui ra dọa thằng khốn kia chạy té khói, mà con sói cũng chẳng ăn thịt con bé, hình như là vì con sói ấy có một chân với con chó nhà lão Vương.”
“Nhà lão Lý chỉ có hai vợ chồng già, tuy có thể sinh con mà hai người ấy chẳng muốn sinh, lão già viết ít sách báo kiếm tiền nhuận bút nuôi vợ, hai người ở ẩn trong thôn này cũng mấy chục năm rồi, yêu thương nhau lắm.”
“Cậu xem xem, những gia đình ở đây tuy không khá giả nhưng cũng không đến nỗi nào, chỉ cần nữ quỷ lửa kia đừng đến tàn sát thì họ hẳn vẫn có thể yên ổn sống tiếp.”
Khi Triệu Thiên Minh nói những lời này, nụ cười ánh lên trên gương mặt già nua, dường như tương lai tươi đẹp của những người kia chính là điều ông ta hằng mong mỏi.
Lâm Việt hiểu, ông ta mang cảm tình sâu đậm với những người trong thôn nhỏ này.
Phong Mặc vô cùng tò mò với chuyện nhà của dân làng, chăm chú nghe lão Triệu lải nhải suốt dọc đường không biết chán.
Trở lại nhà Triệu Thiên Minh, Lâm Việt vạch ra một kế hoạch tác chiến đơn giản, ba người cùng đưa ý kiến, tìm những điểm thiếu sót, hoàn thiện từng bước, sau đó còn bổ sung hai kế hoạch dự phòng.
Lập kế hoạch xong xuôi, ba người bắt đầu luyện tập phối hợp trong sân nhà, mục đích chính là để Lâm Việt và Phong Mặc làm quen với năng lực dịch chuyển tức thời của lão Triệu. Sau vài chục lần thử nghiệm, lãng phí hai tấm thẻ luân hồi, cuối cùng ba người đã có thể hành động vô cùng ăn ý.
Lâm Việt chỉ để lại đồ ăn và thẻ luân hồi trong không gian, còn tất cả những thứ khác đều lấy ra chất vào sân nhà Triệu Thiên Minh, phủ một tấm vải bạt che đi. Hiện giờ, nhẫn không gian của anh phải dùng để chứa vài thứ cần thiết.
Lúc trước khi rảnh rỗi anh đã từng thử thí nghiệm vài lần, bỏ vài thứ linh tinh vào không gian, phát hiện ra ngoại trừ vật sống, bất cứ thứ gì cũng có thể đưa vào.
Triệu Thiên Minh mở máy bơm nước trong bếp, đặt đầu vòi trong chum bắt đầu xả nước. Lâm Việt hướng chiếc nhẫn của mình vào đó, nước xả ra bao nhiêu anh hút bấy nhiêu, hút tới khi không gian còn lại trong nhẫn ngập đầy nước mới thôi.
Ba người đã chuẩn bị sẵn sàng cùng tới cuối thôn, mai phục trên con đường nữ quỷ lửa sẽ đi qua.
Phải ngăn cản cô ta từ xa, không thể để cô ta vào thôn gây chuyện.
Nửa giờ sau, một luồng ánh sáng đỏ rực đột nhiên xuất hiện trên sườn núi xa, ánh lửa chói mắt càng lúc càng gần!
Tới rồi!
Lâm Việt cởi áo khoác nặng trịch trên người, thoăn thoắt leo lên thân cây lớn gần đó, im lặng ngồi trên cành cây chờ cơ hội. Phong Mặc cũng cởi áo phao, nhặt tấm khiên đặt bên chân lên, đứng giữa đường nhỏ nhìn chằm chằm bóng nữ quỷ đang đến.
Gần… rất gần…
Khi nữ quỷ lửa chỉ còn cách đó mười mấy mét, Phong Mặc nhắm đúng thời cơ, vác tấm khiên cứng cáp xông lên!
Lần trước khi chiến đấu với xác quỷ này hắn đã nhận ra một điều – khi tấn công, cô ta sẽ thu bớt khí nóng lại, chỉ cần không tiếp xúc trực tiếp với cơ thể cô ta, hắn sẽ không bị thương.
Bởi vậy, hắn chỉ cần giằng co với cô ta chốc lát, giúp Lâm Việt tranh thủ tìm cơ hội.
Nữ quỷ lửa đã chú ý tới Lâm Việt ngồi trên tán cây bên cạnh, tuy cô ta vẫn không ngừng tấn công Phong Mặc nhưng cái đầu lại quay một trăm tám mươi độ, đôi mát đỏ hừng hực nhìn chòng chọc vào anh.
Lâm Việt mặt không đổi sắc giơ tay ra hiệu với Triệu Thiên Minh cách đó vài mét.
Luồng ánh sáng vàng kim rực rỡ bao bọc toàn thân, giây tiếp theo, anh đã biến mất khỏi cành cây, xuất hiện ngay sau lưng xác quỷ!
Lâm Việt hất tay, cột nước phun ra từ chiếc nhẫn lập tức dội cho nữ quỷ lạnh ngắt, lửa bốc ngùn ngụt trên đỉnh đầu và đôi mắt cháy rực tắt ngấm. Khí nóng trên người nữ quỷ biến mất theo ánh sáng trên thân thể, nhiệt độ giảm xuống mức dễ chịu hơn hẳn. Phong Mặc nhân cơ hội liền vung tấm khiên cứng rắn chém xuống, xả đứt một cánh tay của cô ta.
Để đề phòng nữ quỷ này có khả năng nối lại cánh tay cụt, Lâm Việt nhanh nhẹn nhào về phía cánh tay, thử thu nó vào nhẫn không gian của mình, lòng thầm nghĩ thật may, bộ phận cơ thể của ma nữ không được tính là vật sống, có thể nhét vào được.
Triệu Thiên Minh lần nữa kích hoạt thẻ luân hồi, ánh sáng vàng lóe lên quanh người Lâm Việt và Phong Mặc, cả hai đồng thời được kéo về bên cạnh ông ta.
Triệu Thiên Minh hành động rất kịp thời, ngay khi bóng hai người còn chưa hoàn toàn biến mất, nữ quỷ lửa đã tỉnh táo lại. Cô ta gào thét vung tay đánh tới vị trí trước đó của họ, tốc độ cao tới mắt thường khó mà nhìn thấy. Nếu không nhờ lão Triệu đúng lúc sử dụng dịch chuyển tức thời, giờ họ cũng chỉ còn là hai cái xác.
Sau khi rơi xuống đất, Phong Mặc bấm nút trên gọng kính, thông báo cho hai đồng đội.
“18!”
Con số này chính là thời gian kéo dài trạng thái cuồng bạo của nữ quỷ lửa. Tốc độ của cô ta quá nhanh, bởi vậy tín hiệu quy ước của bọn họ cũng cần ngắn gọn hết mức, nếu không sẽ không kịp phản ứng.
Chỉ cần chống đỡ thêm mười tám giây, họ có thể thực hiện màn tấn công liên tục tiếp theo!
Ma nữ lúc này chỉ còn lại một cánh tay, vết thương khiến cô ta càng thêm điên cuồng, tiếng kêu cũng chói tai thê thiết hơn hẳn. Dưới sự hỗ trợ của Triệu Thiên Minh, Lâm Việt và Phong Mặc bắt đầu luân phiến tiến tới quấy rầy cô ta.
Khả năng sử dụng dịch chuyển tức thời của Triệu Thiên Minh vô cùng xuất sắc, ông ta luôn có thể chọn đúng thời gian chuẩn xác nhất di chuyển hai người, không để họ gặp phải dù chỉ một chút nguy hiểm.
Tình thế hoàn toàn khác với ngày hôm trước, lúc này Lâm Việt và Phong Mặc đang chiếm thế thượng phong. Tuy vậy, hai người vẫn luôn cảnh giác cao độ, vừa đánh vừa nhìn chằm chằm từng cử động của Triệu Thiên Minh, đề phòng ông ta đâm sau lưng mình.
Lợi dụng dịch chuyển tức thời qua mười tám giây, ba người lại dùng mánh cũ. Lâm Việt lần nữa dội cho nữ quỷ lửa ướt đầm đìa, dập tắt ngọn lửa trên người cô ta, Phong Mặc ra tay chém nốt cánh tay còn lại.
Lần thứ hai tỉnh lại, nữ quỷ lảo đảo hầu như không còn giữ được thăng bằng, cũng không thể dùng hai cánh tay công kích họ nữa.
Phong Mặc sử dụng kính mắt đánh giá số liệu, sức chiến đấu của xác quỷ lửa mất hai cánh tay chỉ còn 42 điểm.
“16! Sức chiến đấu 42!”
Nghe thông báo của Phong Mặc, Lâm Việt và Triệu Thiên Minh nháy mắt lên tinh thần. Kế hoạch của họ vô cùng thuận lợi! Chỉ cần tiếp tục đánh du kích như vậy, họ sẽ nhanh chóng giết được nữ quỷ lửa.
Phong Mặc chạy một vòng quanh nữ quỷ, đường nhìn rơi vào một bên chân cô ta, ánh mắt sáng quắc.
Kế tiếp, hắn quyết định sẽ xé nó xuống.
…
Tiếng kêu khóc của nữ quỷ lửa vang vọng khắp thôn, khiến người người giật mình, gà bay chó sủa.
Dân làng đều bị tiếng thét dọa hết hồn, mọi người nhao nhao ra cửa ngóng nhìn về phía ngọn núi sau thôn, thế nhưng không một ai dám bước quá xa khỏi cửa nhà mình. Có đứa trẻ nhát gan đã ôm cứng lấy mẹ mà khóc ầm ĩ, bà mẹ cũng rất sợ nhưng không dám nói, chỉ có thể nhìn chồng mình oán trách.
Đám đàn ông trong thôn ai nấy mặt mũi trắng bệch, có vài người đã lộ vẻ chột dạ rõ ràng.
Không ít người trong số họ vừa nghe tiếng khóc của nữ quỷ đã đoán ra đó chính là cái xác bị nhốt trong hầm trú ẩn, một số người khác tuy không nhận ra thanh âm nhưng vẫn biết cô ta là ai. Dù sao thôn họ nhỏ như vậy, xảy ra chuyện lớn gì họ đều ngầm hiểu cả.
Người thì khóc, người thì mắng, vài người đàn ông trẻ tuổi cường tráng tập hợp lại ở cuối thôn, tay cầm vũ khí, chuẩn bị đi xem có chuyện gì.
Khi họ lấy hết can đảm tìm tới chiến trường, cuộc chiến của ba người cũng đã đến hồi kết.
Xác quỷ đã mất cả hai chân, chỉ có thể chống đầu gối trên mặt đất, gian nan kéo lê thân thể đi về phía trước. Lúc này, hơi nóng trên người nữ quỷ đang trong trạng thái cuồng bạo khiến Lâm Việt và Phong Mặc không thể tới quá gần, chỉ có thể chờ đến thời điểm thích hợp lại dội cho lửa của cô ta tắt lịm, chặt nốt cái đầu kia xuống.
Nữ quỷ lửa vừa nhìn thấy những dân làng xuất hiện, tiếng gào khóc đinh tai nhức óc bỗng nhiên im bặt…
Tiếng khóc thê lương trở thành lời tố cáo đau xót, cô ta điên dại thét lên: “Là bọn họ nhốt tôi trong hầm trú ẩn! Ai cũng nhúng tay! Không ai vô tội cả! Tất cả họ đều đáng chết!”
Bọn họ? “Bọn họ” trong lời cô ta là ai?
Lâm Việt lạnh lùng nhìn những người vừa tới, vẻ mặt ai nấy đều gượng gạo, xem ra quả thực có chút chuyện mờ ám chưa rõ ở đây.
Suy nghĩ này chỉ lướt qua rồi biến mất trong tâm trí anh, Lâm Việt quyết định không cần nhọc công đào bới chuyện xưa của nữ quỷ lửa. Cứ cho là người trong thôn sai, nhưng họ phải hoàn thành nhiệm vụ, vậy nên cô ta nhất định phải chết!
Lâm Việt cân nhắc rất nhanh, anh giơ tay về phía Triệu Thiên Minh ra hiệu. Triệu Thiên Minh hiểu ý, lập tức di chuyển anh tới phía sau ma nữ.
Nước lạnh như băng đổ xuống, tưới tắt ánh lửa trên người cô ta.
Giây tiếp theo, Phong Mặc cũng được đưa tới sau lưng nữ quỷ, chiếc khiên méo mó nhằm vào gáy cô ta giáng xuống. Cái đầu cháy đen nhanh như chớp lăn lông lốc trên nền đất, bị Lâm Việt nhét vào không gian.
Thông báo trên bầu trời tức thì xuất hiện.
[Bạn đã hoàn thành nhiệm vụ.]
[Đang chuyển tiếp bối cảnh, xin vui lòng chờ trong ít phút.]
[Đang tổng hợp số liệu… Thời gian hoàn thành dự kiến: 30 phút sau.]
Những lần trước đều thay đổi bối cảnh trong chớp mắt, lần này lại phải đợi đến ba mươi phút mới có thể tiến vào thế giới tiếp theo?
Xem ra thế giới bọn họ sắp phải tới khá phức tạp đây.
Lâm Việt thu nốt phần thân nữ quỷ lửa vào không gian. Ngay khi anh vừa “dọn dẹp” sạch sẽ cái xác, đứng thẳng người, phía sau bỗng vang lên giọng nói của Triệu Thiên Minh.
“Chúng ta giống như cá, đại dương cũng chỉ là một cái bể cá lớn, vẫn có nơi tận cùng, thế nhưng bị nhốt trong đại dương dù sao vẫn hạnh phúc hơn cả đời mắc kẹt trong bể cá chật hẹp.”
Không biết tại sao, thanh âm của lão Triệu lúc này tràn đầy bi thương và tiếc nuối.
Những lời này… có ý gì?
Lâm Việt quay phắt đầu lại, thế nhưng nơi Triệu Thiên Minh vừa đứng đã không còn ai nữa.
Trên mặt đất chỉ sót lại một tấm thẻ im lìm. Đây hẳn là một tấm thẻ luân hồi cấp ba, ánh sáng rực rỡ tỏa ra bốn phía.
Phong Mặc đi tới nhặt tấm thẻ kia lên, hoang mang nói: “Là thẻ “dịch chuyển linh hồn” cấp ba… Triệu Thiên Minh chết như thế nào?”
Lâm Việt cũng không hiểu. Tại sao Triệu Thiên Minh đột nhiên chết? Lẽ nào nữ quỷ lửa chết thì ông ta cũng chết theo? Vậy tại sao ông ta lại cố ý giấu giếm chuyện này?
Để chứng thực suy đoán của mình, Lâm Việt chỉ thiếu niên Vương Bảo Cương lẫn trong đám người lố nhố: “Cậu qua đây một chút.”
Những người dân ở đây đều nhìn Lâm Việt và Phong Mặc đầy cảm kích, nhưng trong ánh mắt của họ, ngoài cảm kích còn có nỗi sợ hãi đề phòng. Có điều thiếu niên kia khá vô tư, cậu ta chỉ thấy vừa rồi khi hai người giết quái vật trông rất ngầu, bởi vậy cũng không hề sợ Lâm Việt, nghe lời đi tới.
Vương Bảo Cương hỏi: “Anh trai, các anh là thầy trừ tà à?”
Lâm Việt gật đầu: “Chúng tôi là thầy trừ tà. Cậu có thấy Triệu Thiên Minh đi đâu rồi không?”
Gương mặt thiếu niên bị gió lạnh thổi đến đỏ bừng, cậu ta vừa dùng tay xoa xoa mặt vừa ngơ ngác hỏi: “Anh này… Ai là Triệu Thiên Minh?”
Lâm Việt sửng sốt, vội bổ sung thông tin: “Người ở nhà đầu tiên ngay cửa thôn, trong nhà nuôi con chó núi đen trắng ấy.”
Vẻ mặt thiếu niên bỗng có chút cổ quái: “A? Nhưng mà… người nhà ấy đã chuyển lên huyện lâu rồi, làm gì có ai ở! Chó núi đen trắng… Ở đây chỉ mỗi nhà lão Vương có con chó núi đen trắng thôi, nó lúc nào cũng chạy khắp nơi như chó hoang, cũng có thể nó lẻn vào đấy. Nhưng mà chắc chắn không phải chó của nhà đầu thôn nuôi đâu.”
Lâm Việt không tin, tiếp tục miêu tả kĩ càng hơn: “Là một ông lão sáu mươi tuổi, mắt nhỏ, sống mũi cao, cao chừng mét bảy.”
Thiếu niên lúc này đã có chút sợ, vẻ mặt áy náy nói: “Xin lỗi, thật sự em chưa từng thấy ai như thế cả. Hôm nào em tan học tối về cũng đi ngang qua nhưng chưa bao giờ thấy nhà kia sáng đèn! Anh… Anh thấy có phải ông ta cũng là ảo giác con ma nữ kia tạo ra không?”
Lâm Việt bỗng có một phán đoán không mấy tốt đẹp.
Anh lạnh mặt đi hỏi thêm vài người trong thôn. Câu trả lời không có gì khác biệt, những người này đều nhìn thấy nữ quỷ lửa, thấy anh và Phong Mặc anh dũng chiến đấu với cô ta, thấy họ thoắt ẩn thoắt hiện, cũng thấy cột nước lạnh toát đột ngột đổ xuống đỉnh đầu cái xác…
Nhưng không ai thấy Triệu Thiên Minh.
Nếu mọi người đều có thể thấy hiệu quả của tấm thẻ dịch chuyển tức thời mà Triệu Thiên Minh sử dụng, vậy chứng minh ông ta thật sự có tồn tại, không phải là nhân vật do hai người tưởng tượng ra.
Nhưng những người dân này lại nghĩ rằng năng lực dịch chuyển tức thời đó là của bản thân anh và Phong Mặc.
Không chỉ vậy, thái độ của dân làng cũng rất kỳ lạ. Khi nhắc đến lai lịch của nữ quỷ lửa, tất cả đều vô cùng thận trọng, giả bộ chẳng biết gì, thế nhưng lại dễ dàng tin tưởng thân phận “thầy trừ tà” của Lâm Việt và Phong Mặc, cảm thấy như đó là chuyện đương nhiên.
Có điều hiện tại Lâm Việt cũng chẳng rảnh rỗi đi khám phá bí mật của họ, anh bắt đầu đăm chiêu suy nghĩ.
Có lẽ… chỉ có người luân hồi mới thấy được Triệu Thiên Minh? Những NPC “dân làng bình thường” tuy cũng từng là người luân hồi, thế nhưng họ đã sớm chẳng còn ký ức của người luân hồi nữa. Giờ họ chỉ là những bộ phận của Thế giới luân hồi, được cài sẵn đủ loại trí nhớ và thân phận tương ứng.
Có lẽ… chẳng phải nữ quỷ lửa mà chính Triệu Thiên Minh mới đúng là một u hồn nơi đây. Khi thế giới này đã không cần tiếp tục trải qua vòng tuần hoàn chết chóc vô cùng vô tận nữa, sự tồn tại của ông ta cũng hoàn toàn trở thành thứ dư thừa.
Nếu quả thật như thế…
Triệu Thiên Minh đã nếm trải cuộc sống như thế nào?
Không có bất kỳ ai có thể nói chuyện với ông ta, ông ta không có cách nào báo nguy cho dân làng, không có cách nào cứu họ, chỉ có thể trơ mắt nhìn từng người chết đi.
Ông ta biết tất cả người dân trong thôn, có thể kể vanh vách sở thích hay tính cách của mỗi người, rõ ràng trong suốt thời gian im lặng ở bên quan sát họ, ông ta đã dần dần có tình cảm sâu đậm với những con người đó. Ông ta xách theo một thùng than đá cũ nát, mỗi ngày đúng sáu giờ bảy phút lại đứng chờ trên con đường trước cửa thôn, không ai biết rốt cục ông ta đã đợi bao nhiêu cái hoàng hôn mới gặp được người luân hồi có thể thấy mình tồn tại.
Triệu Thiên Minh chắc chắn đã biết trước, sau khi người luân hồi mới tới hoàn thành nhiệm vụ, ông ta sẽ chết. Nhưng sống thì sao chứ, ông ta cũng chỉ có thể tiếp tục lặp lại những tháng ngày cô độc mà thôi.
Bởi vậy, ông ta lựa chọn giúp đỡ Lâm Việt và Phong Mặc hoàn thành nhiệm vụ, giải thoát chính mình, giải thoát những sinh mạng còn cả quãng đời tươi đẹp phía trước. Thậm chí ông già này còn nói được một câu, “kỳ thực Thế giới luân hồi cũng có chút lòng từ bi”.
Đối với ông ta, rõ ràng Thế giới luân hồi tàn nhẫn đến tột cùng!
Lâm Việt cuối cùng cũng hiểu được lời lão Triệu nói khi nữ quỷ lửa ngã xuống…
“Chúng ta giống như cá, đại dương cũng chỉ là một cái bể cá lớn, vẫn có nơi tận cùng, thế nhưng bị nhốt trong đại dương dù sao vẫn hạnh phúc hơn cả đời mắc kẹt trong bể cá chật hẹp.”
Nếu như coi toàn bộ Thế giới luân hồi là đại dương bao la, vậy ngôi làng nhỏ chính là bể cá. Triệu Thiên Minh hoàn toàn có thể khiến Lâm Việt và Phong Mặc mắc kẹt lại nơi này cùng ông ta, thế nhưng ông ta không làm vậy, bởi ông ta không muốn thấy lại có thêm những “con cá” khác bị nhốt trong “bể cá” ngập tràn tuyệt vọng này, ông ta muốn giúp hai người quay về “đại dương”.
Sau khi hiểu ra tất cả, Lâm Việt không tiếp tục chất vấn người trong thôn nữa. Anh chỉ đứng đó thở dài, yên lặng nhả khói.
Phong Mặc cũng nhanh chóng đoán được mọi chuyện. Hắn đi tới bên cạnh Lâm Việt, có chút khó hiểu nói: “Tôi thấy ông ta đúng là ngốc. Nếu tôi mà là ông ta, tôi sẽ cố ý quấy rối cho người luân hồi mới tới cũng thất bại mười lần, sau đó mọi người cùng bị nhốt ở đây, thế thì sẽ không buồn chán nữa.”
Lâm Việt sâu xa liếc Phong Mặc một cái: “Biết đâu… hai lần đầu Triệu Thiên Minh cũng cố ý quấy rối thật? Lần thứ ba có lẽ ông ta bỗng cắn rứt lương tâm, không đành lòng hại chúng ta nữa.”
Chỉ là, dù hai lần đầu lão Triệu thật sự có ý đồ khác, anh vẫn cảm thấy kính nể ông ta. Nếu chính anh rơi vào hoàn cảnh đó, liệu anh có vô tư được như thế?
Anh tự cảm thấy, e là không thể rồi.
Đang lúc Lâm Việt trầm ngâm suy nghĩ, Phong Mặc bỗng nhiên chỉ lên bầu trời, vỗ vai anh: “Có chuyện!”
Lâm Việt ngẩng đầu nhìn lên, đồng tử đột ngột co lại.
[Đang tổng hợp số liệu… Thời gian hoàn thành dự kiến: 4 phút sau.]
Vừa mới thông báo thời gian chờ chuyển tiếp bối cảnh là ba mươi phút, sao giờ lại chỉ còn bốn phút?!
Anh nhìn đồng hồ đeo tay, rõ ràng mới qua bảy phút! Thời gian hiển thị trên trời không phải thời gian thực!
Lâm Việt đột nhiên nhớ tới một việc cực kỳ quan trọng: đồ đạc anh lấy ra khỏi nhẫn không gian vẫn còn nằm trong “nhà Triệu Thiên Minh”!
Chút xúc động vừa nổi lên lập tức bị sự căng thẳng thế chỗ, nếu không nhanh chóng cất lại đồ vào không gian, anh sẽ không thể mang theo chúng tới thế giới kế tiếp!
Lâm Việt điên cuồng chạy về phía căn nhà kia, thế nhưng vừa lao tới cửa nhà, trước mắt anh bỗng hoa lên.
Cảnh vật xung quanh dần dần mờ nhạt, anh liếc nhìn nền trời đêm hiện ra một hàng chữ mới.
[Tổng hợp số liệu hoàn tất.]
Chết tiệt, phần lớn đồ trong không gian còn nằm trong sân, không kịp mang theo bất cứ thứ gì cả!
Trái tim Lâm Việt chìm xuống đáy vực.
Xong đời rồi!
Danh sách chương