(*Trong chương này có mấy chỗ tác giả để nhân vật dùng từ địa phương của vùng Hồ Bắc Trung Quốc – theo như tớ tra được – nên tớ dùng từ địa phương miền Trung cho mấy câu ấy nhé. Ví dụ như “mần” nghĩa là “làm”, “răng” nghĩa là “sao” ấy.
*Trong chương có 1 chỗ nhắc đến “thành mây” thì chính là thành Vân nhé.)
10 giây sau, Lâm Việt đã suy nghĩ xong – anh quyết định đánh cược một lần.
Mặc dù không mấy công bằng với đôi vợ chồng già, nhưng anh vẫn dành hai cơ hội sống này cho Chung Linh và Uông Tư Thần, xác nhận hai vị trí đồng đội còn trống.
Uông Tư Thần đã giúp anh rất nhiều ở thế giới này, có ân với anh, còn Chung Linh… Phong Mặc kỳ thực cũng không khẳng định rằng cô đã chết, chỉ nói thấy cô bị thương nặng, lỡ may cô còn sống thì sao? Nếu Thế giới luân hồi xếp cô vào danh sách lựa chọn, có lẽ cô cũng có thể biến thành thần thủ hộ trở về? Bất kể ra sao, anh đã quyết định thì sẽ không hối hận.
Lâm Việt bình tĩnh nhìn đồng hồ đếm ngược. Việc chọn ai bỏ ai dường như khiến anh phải âm thầm băn khoăn rất lâu, có điều trên thực tế anh chỉ cần 15 giây đã xác nhận xong cả bốn đồng đội.
Thế nhưng ngay sau đó, anh lại thấy một tình huống không bình thường…
Đồng hồ đếm ngược vốn vẫn còn 35 giây. Trước đó nó vẫn luôn ổn định nhảy số từng giây một, nhưng giờ rõ ràng phải nhảy đến số 34, nó đột nhiên hiển thị số 23!
Tiếp sau 23 cũng không phải 22 mà là 6!
Sau 6, nó trực tiếp nhảy về 0.
Nói cách khác, tuy thông báo viết rằng họ có 60 giây lựa chọn, trên thực tế họ chỉ được cho 28 giây!
Rút ngắn quá nửa, không biết sẽ có bao nhiêu người luân hồi vì vội vàng mà chọn bừa, bao nhiêu người thậm chí không kịp xác nhận đồng đội của mình. May thay anh đã từng bị Thế giới luân hồi chơi xấu nhiều lần, lại biết rõ nó đã phát điên nên mới không dám lãng phí thời gian, nhanh chóng đưa ra quyết định.
Nhưng… những người luân hồi không biết chân tướng thì sao?
Gai lạnh bò dọc sống lưng anh.
Lý trí của Thế giới luân hồi vừa sụp đổ, cái hệ thống điên cuồng kia lập tức dùng cách này phá tan các đội ngũ?!
Đồng hồ chuyển về số [0], cảnh tượng trước mắt Lâm Việt cũng thay đổi.
Bọn họ xuất hiện trong một thế giới thuần trắng tinh khiết.
Thế giới này rất giống với “thành mây” trong ký ức của Phong Mặc. Những đám mây trắng muốt phủ kín nền đất, mênh mang ngàn dặm không thấy điểm dừng.
Trên tầng mây có rất nhiều đài phun nước nhỏ, tiếng nước chảy róc rách êm tai.
Nhưng Lâm Việt không có tâm trạng nghiên cứu thế giới này. Anh thử sử dụng thẻ và dị năng của mình, phát hiện ra cả hai đều ở trạng thái không thể kích hoạt, vậy thì không cần lo bị người khác đánh lén.
Lâm Việt đảo mắt quan sát một vòng, xác nhận xung quanh an toàn rồi bắt đầu tìm kiếm đồng đội của mình.
Phong Mặc đứng ngay bên trái anh, chỉ cách một bước chân. Hắn vỗ vai anh, híp mắt cười.
Lâm Dương Dương đứng bên phải anh, gương mặt đầy vẻ ngơ ngác. Vừa thấy anh trai bên cạnh, cô liền vươn tay nắm ống tay áo anh, cuối cùng cũng không kìm nén nổi cảm xúc mà lao vào lòng anh òa lên nức nở: “Anh! Anh không chết! Sau này anh đừng như thế nữa, em sợ, sợ anh chết, sợ em phải một mình…”
Lâm Việt dịu dàng nhìn cô, nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài trắng muốt, an ủi: “Xin lỗi. Sau này anh sẽ không bỏ em lại nữa.”
Bốn phía quanh họ là những người luân hồi đứng tụm năm tụm ba, không ít người đang nguyền rủa quy tắc đột ngột xuất hiện khiến họ phản ứng không kịp. Ngoài họ ra, đa số người vẫn còn mang vẻ mặt mơ hồ, cảnh giác quan sát mọi người và hoàn cảnh xung quanh.
Điều khiến Lâm Việt cảm thấy bất an là… anh không nhìn thấy Chung Linh và Uông Tư Thần ở gần đó.
Anh toan tìm xem hai người kia đang ở đâu, nhưng ba dòng thông báo đã lập tức chắn trước mặt họ.
[Thật đáng tiếc, “Chung Linh” đã chết, không thể trở về đội ngũ.]
[Thật đáng tiếc, “Uông Tư Thần” sở hữu thân thể của linh hồn, không thể trở thành đồng đội của bạn.]
[Người chết không thể sống lại, quỷ cũng không thể trở thành đồng đội, con người tham lam như bạn thật sự chỉ toàn mơ tưởng hão huyền.]
Lâm Việt mới nhấc nửa bước chân chợt khựng lại, không khỏi trợn tròn hai mắt.
Tham lam?!
Mơ tưởng hão huyền?!
Anh siết chặt nắm tay, bị ba dòng thông báo châm chọc của Thế giới luân hồi chọc giận đến toàn thân run rẩy.
Đã có quy tắc này thì tại sao còn ghi tên họ trong danh sách đồng đội?!
Cho người khác hy vọng rồi lại tàn nhẫn cướp đi, sau đó giẫm đạp thêm vài lần, còn nhổ nước bọt lên họ. Thế giới luân hồi hiện tại đúng là một kẻ điên không thể cứu vãn!
Là một thứ biến thái độc ác!
Lâm Việt nghiến răng giận dữ: “Mẹ kiếp!”
Thân là đồng đội, Phong Mặc và Lâm Dương Dương cũng đồng thời nhận được ba thông báo kia.
Lâm Dương Dương nắm tay anh trai, cố kéo lại sự chú ý của anh: “Anh, đừng nóng. Chúng ta còn chưa biết tại sao mình lại phải đến thế giới này, có lẽ sẽ có cái bẫy lớn hơn nữa đang chờ… Anh, anh phải tỉnh táo.”
Kỳ thực viền mắt Lâm Dương Dương đã đỏ hồng. Cái chết của Giang Thủy Hàn và Chung Linh cũng khiến cô vô cùng đau khổ, cô phải cố nén nước mắt mà trấn an Lâm Việt.
Nhìn bộ dạng cố gắng kiềm nén của em gái, trong lòng Lâm Việt càng thêm nặng nề.
Anh vỗ nhẹ đỉnh đầu cô, thở ra một hơi thật dài, khó khăn lắm mới hé được một tiếng “ừm” từ hai hàm răng cắn chặt.
Đúng như Lâm Dương Dương nói, hiện tại họ không có thời gian bi thương phẫn nộ. Thông báo của Thế giới luân hồi gọi nơi này là [Thế giới hồ ước nguyện], về phần nó sẽ mang đến thử thách mới gì… Tất cả đều là ẩn số.
Có quá nhiều người luân hồi xuất hiện ở đây. Thế giới này rất lớn, phóng hết tầm mắt vẫn không thấy bờ, cũng chẳng thể đếm hết số lượng người đang chen chúc.
Nhưng ít nhất cũng lên tới sáu chữ số.
Có vẻ như người luân hồi được chia theo quốc gia, tất cả người bên cạnh ba người đều đang nói tiếng Bàn Cổ.
Bọn họ mang theo muôn vàn sắc thái của đời người.
Cách Lâm Việt vài mét có một người đàn ông đang khóc, khóc đến đứt ruột đứt gan. Người đó vô cùng cường tráng, cao đến hơn hai mét, cơ bắp cuồn cuộn, bàn tay lớn như chiếc quạt hương bồ, người bình thường nếu lãnh một cái tát của anh ta ít nhất cũng sẽ bị chấn động não, gân cốt tổn thương, thậm chí chết ngay lập tức.
Mà người đàn ông đó giờ đây lại đang gào khóc, tiếng khóc tuyệt vọng bất lực như một đứa trẻ lạc mẹ giữa nơi xa lạ…
“Con mẹ nó tôi đang ngủ mà!! Các người đều kêu có tiếng điện xẹt báo tin, sao tôi mẹ nó hoàn toàn không nghe thấy gì cả! Sao tôi lại ngu như thế?! Chết hết rồi, bốn người! Chết hết rồi! Vợ tôi cũng chết rồi!”
Một người đàn ông cao lớn sừng sững như ngọn núi lại khóc đến như vậy, giọng nói còn đặc sệt khẩu âm Đông Bắc, tiếng khóc yếu đuối tuyệt không hề tương xứng với hình tượng của anh ta. Nhưng không ai cảm thấy anh ta đáng xấu hổ, cũng không ai bình phẩm nửa lời, tiếng khóc ấy trái lại khiến người xung quanh chìm trong yên lặng.
Những người luân hồi ở đây cơ bản đều có thể hiểu tâm trạng của anh ta. Một người phụ nữ bước ra từ đám đông, lấy một chiếc khăn mặt lông nhỏ từ trong túi đưa cho người đàn ông đang khóc, nhẹ vỗ lưng anh ta.
Người đàn ông siết chặt chiếc khăn, chôn cả gương mặt vào đó. Thanh âm nức nở thoáng ngừng vài giây, sau đó anh ta trái lại khóc càng tuyệt vọng hơn.
Không ai biết vì sao anh ta được an ủi rồi lại càng thêm khó chịu. Tiếng khóc thê thiết khiến không ít người cảm thấy bức bối, còn hành động phúc hậu của người phụ nữ vừa đưa khăn cho anh ta lại khiến lòng đề phòng của mọi người với cô ta giảm xuống đôi phần.
Có một đội ngũ chủ động tới bắt chuyện với người phụ nữ, trò chuyện một hồi, càng lúc càng có nhiều nhóm khác tập trung lại hơn. Những người đó mở miệng là nguyền rủa không ngừng, vừa mắng chửi vừa trao đổi về tình huống mình đã trải qua…
“Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Tôi đang ở sòng bạc trong thành Cực Lạc, đang đà ngon ăn sắp thắng rồi, 16 lần đấy! Đáng lẽ cầm được tiền thắng là tôi mua được nhà rồi! Kết quả hệ thống lại báo là từ giờ chúng ta chẳng có thành Cực Lạc gì nữa! Cái nhà tôi đây vất vả lắm mới cược được… Ấy không, là gom góp được thì sao đây?!”
“Gì? Không có thành Cực Lạc nữa? Tổ sư! Chúng tôi thì đột nhiên bị đá ra khỏi Thế giới luân hồi, còn tưởng thế giới kia dính lỗi nên tạm thời bốc mình sang đây, sao đến cả thành Cực Lạc cũng mất rồi? Ở đây nhiều người thế này… Sao tôi cảm thấy như không chỉ có một thành Cực Lạc ấy…”
“Thế là ý gì? Chúng ta từ giờ… không có nhà mà về sao… Chẳng lẽ phải sống luôn trong cái thế giới quái dị này? Ở đây chẳng có gì cả, chỉ có một đống đài phun nước thôi…”
“Chờ đi, chờ nó ra thông báo mới rồi chúng ta sẽ biết phải mần gì? Tui vừa thử rồi, không dùng được thẻ cũng không dùng được dị năng, chúng ta chẳng mần nổi gì cả, chỉ có thể mặc người ta chém giết thôi.”
“…”
Lâm Việt không tham dự vào cuộc thảo luận của họ.
Bởi anh và Phong Mặc là hai người biết rõ chân tướng, anh không định tiết lộ cho bất kỳ kẻ nào.
Thậm chí anh cũng không dự định để Lâm Dương Dương biết sự thật. Biết rồi thì sao? Chẳng qua là tăng phiền não, thêm hoảng sợ, lại càng khiến người ta tuyệt vọng hơn.
Anh có thể tưởng tượng, nếu đám người kia biết chân tướng thì mối quan hệ vốn đã rất nhạt giữa người với người sẽ càng trở nên căng thẳng.
Độ khó của quy tắc tỷ lệ thuận với độ khó của cuộc chiến sinh tồn. Trong hoàn cảnh sinh tồn gian nan, những người luân hồi lại không có cách nào thay đổi quy tắc, họ chỉ có thể chĩa mũi đao vào người khác, tranh đoạt thật nhiều chiến lợi phẩm, dùng chúng bảo đảm an toàn cho chính mình.
Lâm Việt âm thầm cầu nguyện, hy vọng Thế giới luân hồi sẽ không chủ động nói ra chân tướng.
Những người luân hồi tụ lại phàn nàn trách mắng hồi lâu, cuối cùng thông báo mới của Thế giới luân hồi cũng xuất hiện.
Theo chuỗi tiếng điện xẹt chói tai, trên nền trời bật ra từng dòng chữ.
[Xin chào. Đây là “thế giới hồ ước nguyện”, từ giờ sẽ là trạm trung chuyển duy nhất của mọi người. Bởi rất nhiều lý do nên thành Cực Lạc đã bị đóng cửa vĩnh viễn, toàn bộ tài nguyên trong thành đều bị xóa sạch, cũng sẽ không có bất kỳ phần bồi thường nào.]
[Tôi sẽ giới thiệu sơ lược về quy tắc của [Thế giới hồ ước nguyện]: Tuy Thế giới hồ ước nguyện làm trạm trung chuyển sẽ không phồn hoa hay thú vị như thành Cực Lạc, nhưng nơi này có thể đổi được tất cả phần thưởng mà các bạn mong muốn.]
[Các bạn có thể tự do họp thành đội tại đây, sau khi đội ngũ đủ năm người, các bạn hãy chạm vào các đài phun nước để vào Thế giới luân hồi, đội ngũ không đủ năm người sẽ không thể mở cửa trung chuyển.]
[Nếu do nhân số không chia hết cho 5, số người còn ở lại cuối cùng không đủ năm người thì những người này sẽ là ngoại lệ, được chấp nhận vào Thế giới luân hồi với đội hình dưới năm người.]
[Trong Thế giới luân hồi, bạn phải giành lấy điểm chiến đấu tích lũy, số điểm này có thể đổi sang tiền ước nguyện. Sau khi ném tiền ước nguyện vào đài phun nước, bạn có thể nhận được thứ mình muốn (có tỷ lệ thành công nhất định). Bạn có thể thử nghiệm bất cứ điều ước gì.]
[Rất tiếc, từ giờ quy tắc của Thế giới luân hồi sẽ có thay đổi rất lớn, mong rằng các bạn sẽ sớm thích ứng với chúng.]
[Lần đầu chia đội này sẽ không có hạn chế về thời gian, các bạn có thể kiên trì tìm kiếm đồng đội phù hợp. Nhưng từ lần tiếp theo, mỗi đội ngũ chỉ có mười phút dừng chân tại đây, nếu như trong vòng mười phút không tìm được đồng đội mới, hệ thống sẽ chọn ngẫu nhiên một người luân hồi chưa có đội ngũ để bổ sung cho các bạn.]
[Vậy nên hiện tại các bạn có thể từ từ tìm kiếm đồng đội thích hợp, đừng hành động bất cẩn.]
Những người luân hồi xung quanh ba người đều vô cùng bất an với tin tức này. Bọn họ ồn ào thảo luận cùng đồng đội hoặc những người gần đó.
“Ôi, răng tui cảm thấy… ngữ điệu của Thế giới luân hồi không đúng chỗ nào?”
“Tôi cũng thấy… Sao lại dùng ngôi thứ nhất? Hơn nữa còn có cảm giác rất trầm trọng.”
“Có chuyện gì thế? Hệ thống dính BUG to à? Nó bảo quy tắc có thay đổi nhưng lại không nói rốt cục là đổi ở đâu, sao mà cứ úp úp mở mở…”
“Ai biết được… Không đúng… Đối với chúng ta thì những thế giới trước kia đều là luyện tập, từ giờ trở đi trò chơi sinh tồn mới chính thức bắt đầu đấy.”
Hầu hết người luân hồi đều ý thức được rằng quy định không đủ năm người không được vào Thế giới luân hồi là phiền toái nhất, bởi phần lớn đội ngũ đều không đủ năm người.
Lâm Việt nhìn qua Lâm Dương Dương và Phong Mặc bên cạnh.
Bọn họ chỉ có ba người.
Thành viên càng nhiều, tỷ lệ sống sót càng cao.
Xem ra họ cũng cần tìm hai đồng đội mới.
Danh sách chương