Hình ảnh có liên quan

Những con ngựa gỗ trên vòng quay hầu như đều đã tróc sơn bay màu, có vài con còn gãy chân sứt mình. Đèn nhấp nháy bảy màu gắn trong mắt ngựa loe lóe rọi ra, tô điểm cho chúng thêm vài phần quái ác.

Đám ngựa gỗ chậm chạp xoay vài vòng rồi cót két dừng lại. Trên bầu trời, loạt thông báo nhiệm vụ mới lại được treo lên.

[Xin mời trải nghiệm vòng quay ngựa gỗ.]

[Nhiệm vụ của bạn là ngồi vững trên thân ngựa gỗ, nếu ngã khỏi lưng ngựa bạn sẽ bị loại bỏ.]

[Thời gian một vòng chơi là 4 phút 30 giây.]

Lâm Việt và Phong Mặc liếc nhìn nhau. Bọn họ đều biết tuy hiện tại đám ngựa gỗ này không có gì khác thường, thế nhưng sau khi họ ngồi lên còn chưa biết chúng sẽ biến thành thứ gì nữa, việc duy nhất bọn họ có thể làm chỉ là lựa chọn con ngựa nào mà thôi.

Phong Mặc vuốt cằm, nhìn mấy con ngựa gãy chân có vẻ hứng thú: “Nếu nhiệm vụ là không bị ngựa hất xuống… chẳng phải ngựa không chân là an toàn nhất sao? Chúng ta trói cô nhóc kia lên ngựa gỗ gãy chân đi, hẳn là sẽ dễ sống sót hơn?”

Trên lý thuyết quả là như vậy, thế nhưng Lâm Việt vẫn luôn cảm thấy trò chơi này có bẫy rập khó lường, mà Phong Mặc cũng nhanh chóng gạt đi giả thuyết của chính bản thân: “Thôi thôi, cứ cho nó lên con ngựa bình thường đi.”

Lâm Việt gật đầu. Thiếu nữ vẫn hôn mê gọi mãi không tỉnh, anh đành đặt cô lên một con ngựa gỗ trắng, cẩn thận tìm cách trói cô sao cho thật chặt, trụ được trên đó qua bốn phút rưỡi đồng hồ.

Cô gái vóc người không cao, chân cũng ngắn, xem ra không thể buộc hai chân cô với nhau dưới bụng ngựa. Lâm Việt đành tháo sợi thừng lính nhảy dù trên người mình trói hai cánh tay cô gái, giúp cô “ôm” chặt ngựa gỗ, dây buộc xong còn thừa một đoạn thì quấn thêm vài vòng vào cổ ngựa. Cảm thấy vẫn chưa đủ an toàn, anh lại cởi áo khoác của mình, dùng nó làm dây buộc một chân cô gái vào ống thép gắn ngựa với khung đu quay.

Chuyện có thể làm anh đều đã làm hết, cô bé này sống hay chết đành phó mặc số phận mà thôi.

Để đảm bảo yên tâm, Lâm Việt chọn con ngựa gần ngựa của cô gái nhất, chẳng may vạn nhất xảy ra chuyện gì có lẽ anh vẫn giúp được ít nhiều. Phong Mặc cũng nhanh chóng lựa chọn ngựa gỗ ngay trước mặt anh, cẩn thận ngồi xuống.

Sau khi ba người đều đã “ngồi vững”, NPC gấu trúc không biết móc đâu ra một chiếc còi, thổi lên một hơi dài.

Vòng quay ngựa gỗ phát ra tiếng nhạc êm ái, bắt đầu chậm chạp chuyển động.

Lâm Việt bước vào trạng thái tập trung tinh thần cao độ. Anh nắm chặt hai tai ngựa gỗ, chân kẹp cứng bụng ngựa không một giây lơ là.

Vòng thứ nhất, tất cả bình thường.

Vòng thứ hai, không có gì kỳ lạ.

Đến khi đi được nửa vòng thứ ba, tiếng ngựa hí đột nhiên vang lên bên tai Lâm Việt. Con ngựa gỗ màu xám anh đang ngồi bỗng ấm áp hẳn lên, cũng cao lớn thêm không ít, trở thành một con ngựa hoang màu lông hỗn tạp, bộ lông ngắn tỏa mùi hôi hám, tiếng kêu khàn đục khó nghe, cơ thể cũng gầy gò không mấy khỏe mạnh.

Những ống thép vốn là thứ nối ngựa gỗ với chiếc đu quay giờ đã biến thành từng sợi thừng to bản, thô bạo ghìm chặt cổ đám ngựa hoang. Mớ dây thừng này xoay tròn co lên, chớp mắt đã siết quanh cái cổ dài của ngựa, treo chúng lơ lửng trên không. Ngựa hoang bị thắt cổ rít lên từng tiếng càng thêm ghê người, bắt đầu vùng vẫy quẫy đạp, cố sức thoát khỏi thứ vướng víu trên cổ mình.

Trong lúc đó, người bị hành hạ chính là Lâm Việt ngồi trên lưng ngựa. Anh cong mười ngón như vuốt mèo, cố sức nắm lấy xương quai xanh dưới cổ ngựa. Bộ lông trên mình ngựa khiến anh không thể bám chặt, nhưng khớp xương nhô ra tạm thời có thể dùng làm nơi bấu víu, chí ít sẽ không dễ dàng bị hất văng.

Dây treo cổ ngựa càng lúc càng rút lên cao, tình hình của ba người luân hồi cũng ngày một thêm nguy hiểm. Chẳng mấy chốc dây đã kéo lũ ngựa lên tận trần đu quay, đám ngựa hoang bị treo lơ lửng liều mạng giãy giụa, thân thể vặn vẹo điên cuồng. Mà đồng thời khi đám ngựa bị lôi lên, mặt đất bằng phẳng bên dưới cũng hóa thành một biển dung nham cháy rực.

Lâm Việt kẹp chặt bụng ngựa, sức lực cả người đều dồn hết vào tứ chi. Ngay cả hàm răng cũng không dám nghỉ ngơi, anh bất chấp ngựa hoang hôi hám bẩn thỉu há miệng cắn ngập vào gáy nó, sống chết không nhả ra.

Trái ngược với anh, Phong Mặc có vẻ ung dung hơn nhiều. Trước khi ngựa hoang bị dây thừng kéo lên hắn đã lôi lưỡi cưa nhỏ trong túi ra, thô bạo khoét một cái lỗ ngay trên sống lưng đen bóng, đào sâu cái lỗ đó rồi nhét nguyên cả cánh tay mình vào, vừa chắc ăn lại vừa tiết kiệm sức lực.

Hai người đều thầm thấy may mắn vì lúc trước không chọn mấy con ngựa gãy chân. Trên cổ đám ngựa tàn phế đó từ đầu đến cuối đều không xuất hiện mấy sợi thừng kia, bởi vậy trong khi những con ngựa lành lặn đều bị treo lơ lửng thì ngựa gãy chân lại chỉ có thể nằm sấp không động đậy, cuối cùng chìm sâu vào biển lửa, bị nung thành tro bụi.

Hơi nóng hầm hập bỏng rát phả lên, Lâm Việt không dám cúi nhìn dung nham sục sôi bên dưới, chỉ sợ mình sẽ nhìn đến thất thần mà ngã khỏi thân ngựa.

Đám ngựa hoang đã bị treo lên chừng một phút đồng hồ, chúng không còn có thể hí lên từng tràng hoảng sợ, chỉ có thể giãy giụa ngày càng điên cuồng, bốn cái chân không ngừng đạp đạp trên không. Hai bàn tay chảy máu đầm đìa của Lâm Việt khó khăn bấu lấy cổ ngựa trơn trượt, có một thoáng con ngựa giãy quá mạnh khiến anh bất ngờ tuột tay rơi xuống một đoạn, may mắn anh phản ứng nhanh nhạy, vội nắm càng chặt hơn.

Lâm Việt vừa nghiến răng tranh đấu cho mạng sống của chính bản thân mình vừa để tâm liếc qua hai người còn lại. Trước khi vòng quay khởi động, Lâm Việt đã trói một chân của cô gái lên cột thép – giờ chính là dây treo cổ ngựa, hai tay thì buộc vòng lại trước thân ngựa, tuy hiện tại tư thế ngồi của cô đã biến thành tư thế treo ngược, thế nhưng có thể nói cô chính là người an toàn nhất. Phong Mặc thủ đoạn tàn nhẫn thì đang khoét thêm một cái lỗ nữa trên lưng con ngựa đen, nhét luôn cả cánh tay còn lại vào bắp thịt, động tác thành thạo cứ như dân nhà nghề.

Xem ra người vất vả nhất ở đây chính là anh, nhưng thật ra cũng chỉ bởi trước đó anh tiêu hao thể lực quá nhiều, giờ có chút mệt mỏi mà thôi. Nói về sức bền thì anh vẫn có lòng tin rất lớn, chỉ cần không quan tâm tới nham thạch dâng trào phía dưới, giữ cho tinh thần bình tĩnh ổn định thì anh sẽ không phạm phải sai lầm gì.

Đu quay đã xoay được khoảng ba phút đồng hồ, cũng chính là thời điểm mà đám ngựa hoang phản kháng mạnh mẽ nhất. Chúng cứ như từng con cá bị câu khỏi hồ nước quen thuộc, dốc hết sức lực quẫy đạp muốn trở về. Lâm Việt cau chặt đôi mày, đôi tay bám cứng lấy cổ ngựa trơ xương, một giây cũng không dám lơi lỏng.

Bị hất rơi xuống có thể gọi là một bi kịch, nhưng hơi nóng của dung nham bên dưới thì chính là cực hình. Hơi nóng từ dòng chất lỏng đỏ rực bốc lên dần dần ăn mòn dưỡng khí, bao vây ba người luân hồi giống như vịt nướng bị xiên trong lò. Ai nấy đều tí tách mồ hôi, oxy trong phổi cũng nhanh chóng cạn kiệt, bầu không khí nóng đến khiến người phát hoảng, cuống họng bỏng rát như bị lửa thiêu, vừa đau vừa ngứa.

Trong khi họ cắn răng chịu đựng màn tra tấn hành hạ, đu quay ngựa gỗ vẫn chậm rãi xoay một vòng rồi lại một vòng.

Bốn phút sau khi vòng quay khởi động, tất cả ngựa hoang đều ngừng giãy giụa, đã chết. Đám ngựa treo lủng lẳng trên nóc khung đu quay, thi thể khe khẽ đung đưa theo nhịp, biến vòng quay ngựa gỗ thành một chiếc chuông gió câm lặng.

Khi vòng quay ngựa gỗ rốt cục dừng lại, Lâm Việt kiệt sức thở phào. Anh có thể cảm nhận được nhiệt độ xung quanh đang dần hạ xuống, biển dung nham cháy rực đã trở lại nguyên trạng tấm thép cũ gỉ sét. Đám ngựa bị thắt cổ cũng từ từ hạ xuống, chỉ khác là xác ngựa ngổn ngang trên sàn kim loại không trở lại thành khúc gỗ mà thôi.

Ba người luân hồi đều bị cửa ải này nướng đến mặt mũi đỏ bừng, mồ hôi nhễ nhại. Thế nhưng đến tận khi trò chơi kết thúc mà cô gái vẫn chưa tỉnh lại, cũng không biết còn sống hay không.

Lâm Việt sốt ruột chạy tới bên cô gái kiểm tra một lượt. Cô vẫn đang thở từng hơi yếu ớt, chết thì chưa chết, có điều bị lăn qua lộn lại như vậy trông cũng như hấp hối rồi.

Việc cô gái không tỉnh lại dường như đã khơi lên bất mãn của NPC. Nó nhìn chòng chọc cái đầu nhỏ bất động, cánh tay nhẹ nhàng đong đưa, tựa hồ đang cân nhắc có nên vung móng lên cho nổ đầu cô như những người trước.

Vừa rồi bị treo lên cao lắc qua lắc lại mà cô gái vẫn không có phản ứng gì, Lâm Việt thật sự không biết còn có cách nào khiến cô tỉnh dậy nữa. Tuy anh không muốn nhìn cô chết thảm, thế nhưng anh cũng chẳng thể ngăn cản NPC.

Phong Mặc lần này cũng không lên tiếng. Lúc trước hắn tranh thủ tìm cơ hội cho cô là vì nghĩ cô sẽ tỉnh lại trên đu quay ngựa gỗ này, nhưng hiện thực chứng minh cô đã quá suy kiệt, còn sống cũng chỉ là gánh nặng kéo chân mình, chẳng thà để NPC cho cô được giải thoát.

NPC lắc qua lắc lại cái tay phủ đầy lông mịn, chần chừ hồi lâu. Cuối cùng, nó vẫn không giết cô gái, chỉ dùng giọng nói buồn phiền thắc mắc: “Sao cô ta còn chưa tỉnh nhỉ? Chẳng lẽ công viên của chúng tôi thật ra chán lắm hả?”

Lâm Việt hừ lạnh. Nực cười, thứ công viên đem tính mạng con người ra đùa giỡn này còn mong có người cảm thấy nó thú vị hay sao? Thế nhưng họ phải trả lời câu hỏi của NPC như thế nào? Tám chín phần đây cũng là một cái bẫy rập.

Trong lúc Lâm Việt còn đang suy tính không biết nên đưa ra đáp án gì, Phong Mặc lại trưng ra nụ cười tủm tỉm, không chút do dự nói: “Tôi thấy chơi vui lắm.”

Nghe được câu trả lời của Phong Mặc, NPC thoáng nghiêng đầu, dùng giọng nói cổ quái tiếp tục hỏi Lâm Việt: “Anh thì sao?”

Bộ dạng này… Chẳng lẽ nó rất hy vọng vào câu trả lời của mình?

Lâm Việt bất đắc dĩ học theo Phong Mặc: “Chơi vui lắm.”

NPC trong bộ đồ gấu trúc quay sang nhìn cô gái còn đang ngất xỉu, lẩm bẩm: “Không biết cô ta có thấy trò này chơi vui không nhỉ… Thôi chờ cô ta tỉnh lại rồi hỏi sau!”

Nói rồi NPC gấu trúc ngẩng đầu, nhấc chân di chuyển về hướng đông: “Kịch rối sắp mở màn rồi! Ba vị du khách nhớ theo sát tôi nhé, đừng để lạc đấy.”

Cùng lúc đó, trên bầu trời lẳng lặng nổi lên bốn chữ: [Trả lời chính xác.].

Chỉ có bốn chữ, đủ khiến Lâm Việt lạnh toát sống lưng!

Câu hỏi của NPC vừa rồi quả nhiên là một cái bẫy? Nếu bọn họ không thể cho nó một đáp án vừa ý… Kết cục của họ sẽ thế nào?

Lâm Việt không dám nghĩ nữa. Tuy NPC này vẫn mang giọng nói quái dị kia, thế nhưng so với cảm giác thờ ơ ban đầu, hình như nó ngày càng thay đổi, cung bậc cảm xúc cũng nhiều hơn một chút.

Thật không biết là may mắn hay bất hạnh.

Lâm Việt đỡ thiếu nữ mê man đuổi theo bước chân NPC. Trên đường họ đi có một đài phun nước nho nhỏ cao hơn nửa người, thành quanh đài lớn bằng chậu rửa mặt, trong đó sóng sánh ngập tràn là nước. Nước trong vắt thấy đáy, chỉ có điều giữa đài lại là một con chuột chết há hốc miệng lộ ra hai cái răng cửa dài ngoẵng, cái xác trương phềnh khiến người buồn nôn. Trên đài phun nước lơ lửng một dòng chữ nhỏ lóe sáng: [Nước không độc không nhiễm khuẩn, có thể uống.].

Mấy phút quay cuồng trên vòng quay ngựa gỗ lửa cháy hừng hực vừa rồi khiến bọn họ đều khát khô cổ họng, thế nhưng đối mặt một chậu nước như vậy, Lâm Việt quả thật không thể không chùn tay.

Dựa theo kinh nghiệm từ khi họ tới đây, những dòng thông báo của Thế giới luân hồi đều chỉ nêu sự thực, nó đã nói nước này không độc không nhiễm khuẩn thì chắc hẳn sẽ an toàn. Chỉ là con chuột chết nằm đó…

Lâm Việt dứt khoát nhấc xác chuột lên ném ra ngoài, tự đánh lừa mình nước kia hoàn toàn sạch sẽ, cúi đầu uống ừng ực. Trước kia lăn lộn trên chiến trường anh chưa bao giờ dám uống nước bừa bãi, thế nhưng hiện tại đã chẳng còn cách nào khác.

Lâm Việt uống đã rồi liền cẩn thận dùng tay làm gáo, múc nước đổ vào miệng thiếu nữ bên cạnh. Phong Mặc cũng dùng hai tay vốc nước uống luôn, không có vẻ gì lo ngại về con chuột chết trước đó.

Hai gò má đỏ bừng của cô gái vẫn chưa dịu bớt, Lâm Việt tiếp tục đặt tay trên đôi môi bị khâu chặt của cô, cố gắng tiếp cho cô thêm chút nước nữa. Tay anh còn đang chảy máu, đôi môi bị khâu của cô gái cũng ri rỉ máu tươi, nước pha lẫn máu đầy vị sắt tanh nồng chảy thẳng vào cuống họng khiến cô gái nhíu chặt đôi mày, bật ra một tiếng ho khan tắc nghẹn.

Cô đã tỉnh!

Thiếu nữ đau đớn mở mắt. Cô ngơ ngác hồi lâu mới hoàn toàn ý thức được hoàn cảnh xung quanh, cố gắng chống đỡ bản thân đứng vững. NPC gấu trúc dẫn đường vừa thấy cô gái tỉnh liền dừng lại, nó phăm phăm đi tới trước mặt cô, nhấn mạnh từng chữ mà hỏi.

“Cô thấy công viên này chơi vui không?”

Nói rồi cánh tay béo mập vung lên, chỉ khâu trên môi cô gái tức thì biến mất.

Cô gái ngây người. Hiện giờ đầu óc cô rất lộn xộn, khi lơ lửng trên lưng ngựa trước đó còn bị dây thừng cọ tróc da chảy máu, cả người đau đớn rã rời vết thương chồng chất khiến cô không thể tập trung, cũng chẳng thể lý giải được tại sao NPC đột nhiên lại hỏi mình câu này.

Nhưng cô nhanh chóng phát hiện biểu cảm của Lâm Việt có gì đó bất thường.

Bản năng muốn sống sót lập tức cảnh báo câu hỏi này có vấn đề, cô gái dè dặt dùng thanh âm khàn đặc đáp: “Vui… chơi vui lắm.”

NPC gấu trúc không nói thêm nửa chữ, xoay người tiếp tục đi về phía trước như không có chuyện gì xảy ra.

Thiếu nữ lúc trước mất máu quá nhiều lại bị “nướng” liền mấy phút, cổ họng đã khô đến dính cả vào nhau, vội vã cúi xuống đài phun nước uống từng ngụm lớn, mãi đến khi bụng no căng mới thôi.

Phong Mặc bên cạnh vẫn giữ nguyên nụ cười híp mắt nhìn cô uống nước. Đợi đến khi cô uống xong, vẻ mặt đầy thỏa mãn đang lau khóe miệng, hắn liền cười cợt đá con chuột chết dưới đất về phía cô gái: “Nước tắm chuột chết có ngon không?”

Thiếu nữ vừa nhìn thấy xác chuột nằm ngay đơ dưới đất, dạ dày cuộn lên ọe ra một tiếng, bụm miệng u oán nhìn Phong Mặc. Thấy cô vẫn còn sức làm mặt nhăn nhó, Phong Mặc hài lòng gật gật đầu: “Còn khỏe lắm, đi thôi.”

Dứt lời, hắn nhấc cái chân dài sải bước theo hướng NPC vừa đi, Lâm Việt và cô gái cũng nhanh chóng đuổi theo họ.

Cô gái vừa đi vừa trò chuyện với Lâm Việt, hỏi anh những chuyện xảy ra sau khi mình bất tỉnh. Biết mạng mình là do hai người đồng đội này cứu lại, thiếu nữ cảm động muốn khóc, không ngừng cám ơn: “Cám ơn! Cám ơn các anh! Các anh giúp em nhiều như thế mà em cả tên các anh còn chưa biết… Em tên là Chung Linh, anh tên là gì?”

Lâm Việt gật đầu, âm thầm ghi nhớ tên cô gái: “Anh là Lâm Việt, cái cậu đeo kính tên Phong Mặc.”

Chung Linh cố chịu đôi môi đau đớn, khó khăn mỉm cười: “Em nhớ rồi, anh Lâm Việt.” – Nói rồi lại hô với lên Phong Mặc phía trước – “Anh Phong Mặc, cám ơn anh.”

Phong Mặc khoát khoát tay, tỏ ý không có gì.

Chung Linh vốn còn định nói thêm vài câu bày tỏ lòng biết ơn, thế nhưng ngẫm nghĩ một hồi vẫn nuốt lại những lời này vào bụng. Cần gì mấy lời nói suông vô nghĩa đó, muốn cảm ơn thì dùng hành động mà làm, lát nữa nếu có gì có thể giúp được, cô chắc chắn sẽ dốc hết sức lực giúp hai người!

Chung Linh được ý chí chiến đấu sôi sục lên dây cót khiến tinh thần phấn chấn, thế nhưng chỉ một thoáng sau, cảm giác đau đớn tê dại khắp người lại lần nữa kéo cô trở về hiện thực. Cái bộ dạng sống dở chết dở này thì lực ở đâu ra mà dốc đây, xem ra chỉ có thể cố gắng không gây cản trở mà thôi.

Ba người theo NPC gấu trúc đi thêm mấy phút, dừng lại trước một rạp biểu diễn ngoài trời. Khu rạp này đã vô cùng cũ nát, sàn thủng lỗ chỗ, ghế khán giả xếp bên dưới cũng mẻ góc thiếu chân. Trên sân khấu đang bày một loạt con rối, tất cả đều có vóc dáng y như người trưởng thành, đầu tạc từ gỗ, lớp sơn vẽ mặt đã bạc phếch phai màu, chỉ có thể dựa vào kiểu tóc mà đoán ra giới tính và vai diễn của chúng.

Chúng nó lần lượt là nhà vua, hoàng tử, công chúa, phù thủy, tinh linh, người hầu, hiệp sĩ, nhưng kỳ dị là quần áo của đám rối này không hề đồng nhất với cái đầu gắn trên nó. Dưới cái đầu nhà vua là hai cánh tay mảnh khảnh khoác tay áo bồng màu hồng phấn, nửa người trên mặc áo yếm đen tuyền, phần ngực nhô ra rõ ràng là của nữ, nửa người dưới lại mặc quần nam vải thô, hai chân xỏ giày mũi nhọn hoắt. Không chỉ có nó, sáu con rối còn lại cũng tay chân quần áo lộn xộn y như vậy.

NPC gấu trúc vỗ vỗ móng vuốt, giọng nói trẻ thơ lanh lảnh cất lên: “Hình như rạp biểu diễn kịch rối có chút vấn đề rồi. Các du khách, giúp một tay được chứ?”

NPC vừa dứt lời, ba quả cầu ánh sáng liền xuất hiện trước mặt ba người luân hồi, mỗi quả cầu đều bao bọc một thanh mã tấu. Lâm Việt, Phong Mặc và Chung Linh vươn tay vào quả cầu trước mặt, lấy thanh đao trong đó ra.

Trên nền trời xanh lại hiện lên vài dòng thông báo.

[Chào mừng các bạn đến với rạp biểu diễn kịch rối.]

[Mục tiêu: Trong vòng 30 phút sắp xếp lại các phần thân bị ráp sai thành bảy thân thể bình thường, giúp chúng có thể diễn xong vở kịch.]

[Chỉ cần hoàn thành mục tiêu trong thời gian quy định, ba người luân hồi còn sống sót đều được tiến vào vòng tiếp theo.]

Lâm Việt nhìn những cái đầu rối lộn xộn trên sân khấu, lại nhìn mã tấu trong tay mình. Đám rối này rõ ràng là làm bằng gỗ, nếu muốn sắp xếp lại phần thân cho chúng thì dùng cưa chẳng phải phù hợp hơn dùng đao sao?

Anh có dự cảm chuyện tiếp theo không hề tốt đẹp rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện