Lách cách.
Tiếng động này… hình như là âm thanh xích sắt nhẹ nhàng gõ trên bề mặt kim loại.
Lâm Việt đang ngủ mê mệt bị âm vang khiến cho bừng tỉnh, hai mắt nhắm nghiền đột ngột mở ra.
Anh đang ngồi trong một căn buồng hẹp, bốn bề đều có ô cửa sổ nhỏ. Nhìn từ cửa sổ đối diện ra ngoài, Lâm Việt có thể thấy mấy thanh thép rỉ sét nối thẳng tới gian phòng này, mà cả gian phòng thì đang chậm rãi di chuyển về phía trước.
Là vòng quay khổng lồ.
Cabin ngắm cảnh của chiếc đu quay khổng lồ này vô cùng rách nát, rõ ràng đã bỏ hoang lâu lắm rồi. Lớp sơn màu lục ngọc đã sớm bong tróc từng mảng, lộ ra lõi thép bị rỉ sét ăn mòn, cửa kính ám màu xám xịt đè chặt dưới lớp bụi dày chẳng biết đã bao năm không được lau qua, cả cabin treo lơ lửng trên một chuỗi xích sắt, lay lắt đung đưa trong gió mạnh, một đầu dây xích như đánh nhịp không ngừng gõ tấm kim loại dày cui.
Bỗng nhiên tỉnh lại tại một nơi quỷ quái, Lâm Việt chỉ cảm thấy như mình đang mơ.
Tại sao mình lại ở đây…? Mình chẳng phải đã chết rồi sao?
Lâm Việt vẫn nhớ rõ ràng, trong lúc làm nhiệm vụ ngăn chặn một vụ ẩu đả, anh bị sáu tên côn đồ bao vây đánh hội đồng, vùng ngực và bụng trúng hai mươi ba nhát dao, mỗi dao đều khắc vào tâm trí anh một vết.
Anh vẫn còn nhớ, trước khi chết mình đã đau đớn thế nào.
Phổi bị đâm thủng, anh há miệng ra sức nuốt lấy không khí, thế nhưng làm sao cũng không bơm đầy được lá phổi này. Cảm giác ngạt thở đè ép anh, máu ồ ạt tuôn ra khiến anh lạnh run bần bật, ánh nắng giữa mùa hè cũng không thể cho anh ấm áp…
Lâm Việt còn chưa kịp ôn xong hồi ức đau khổ về cái chết của bản thân, não bộ của anh bỗng nhói lên từng đợt!
Tiếp đó, một đoạn ký ức lạnh lẽo giá băng tràn tới. Khoảnh khắc những thông tin đó trút vào đại não Lâm Việt, anh đã hiểu tình cảnh hiện tại của mình.
Lâm Việt đúng là đã chết.
Nơi mà anh đang đứng là “thế giới luân hồi”, mảnh đất chỉ có người chết có thể đặt chân. “Thế giới luân hồi” hợp thành từ vô số thế giới nhỏ, mà mỗi thế giới nhỏ đó lại là một khung cảnh tận thế khác nhau. Những người như anh được gọi là “người luân hồi”, có nhiệm vụ đi tới ngày tận thế của từng thế giới, dùng sinh mệnh duy nhất vùng vẫy tìm một sinh cơ. Về phần tại sao phải sống, người sống sót sẽ được lợi gì thì lại không thấy nhắc đến một lời.
Phải trải qua “luân hồi” vô tận giữa ngày tàn của thế giới sao?
Lâm Việt trầm mặc hồi lâu.
Nếu như trên đời có địa ngục, “thế giới luân hồi” này hẳn chính là địa ngục rồi.
Người đã chết một lần thì thường sẽ càng thêm quý mạng. Cho dù vẫy vùng trong địa ngục, dù sao vẫn tốt hơn hoàn toàn tiêu tan.
Chí ít Lâm Việt cho là như vậy.
Lâm Việt nhấc tay gạt bụi bặm đóng trên ô cửa kính bên trái, ngước nhìn những dòng chữ nổi lên trên bầu trời xanh trong…
[Bạn đã vào Thế giới luân hồi – Công viên điên cuồng.]
[Đây là thế giới dành cho người mới tham gia, tổng số người luân hồi là 10 người.]
[Nhiệm vụ của bạn là sống sót trong công viên này, thời gian quy định: 4 tiếng.]
[Nếu giết chết 9 người luân hồi khác, bạn sẽ được kết thúc thế giới trước thời gian quy định.]
[Bạn nhận được một tấm thẻ luân hồi có tác dụng hỗ trợ bạn sống sót, thẻ luân hồi nằm trong túi quần bên trái, xin chú ý kiểm tra và nhận.]
[Thẻ luân hồi cướp được của người khác có thể dùng bổ sung năng lượng cho thẻ của bản thân, giúp nâng cấp thẻ.]
Những câu này chỉ là một vài quy tắc cơ bản, chúng không cho Lâm Việt biết thế giới này sẽ nguy hiểm đến thế nào.
Lâm Việt đào túi quần bên trái, móc ra một tấm thẻ màu xám lớn cỡ lá bài tú lơ khơ, mặt trước vẽ hình một chiếc hộp, mặt sau viết bốn chữ màu đen “không gian chứa đồ”.
Lâm Việt bất giác tự hỏi không biết phải làm sao để sử dụng nó. Ý nghĩ này vừa nảy sinh, tấm thẻ màu xám liền tan thành vô số đốm sáng hội tụ trên ngón giữa tay trái, biến thành một chiếc nhẫn đen tuyền.
Lâm Việt chạm nhẹ vào chiếc nhẫn kia, một dòng chữ tức thì hiện ra trước mắt.
[Không gian chứa đồ của bạn hiện còn trống. Diện tích trống: 1m2.]
Lâm Việt cởi giày ra thử nhét vào chiếc nhẫn không gian, sau đó lại lấy nó ra ngoài. “Tấm thẻ” này quả thật có thể nhét đồ vào lấy đồ ra tùy theo ý nghĩ của anh, hơn nữa mang theo cũng thuận tiện.
Lâm Việt ngẫm nghĩ một hồi, 1m2 không chứa được bao nhiêu đồ đạc, nếu nhét đầy đồ ăn thức uống cũng chẳng đủ cho anh cầm cự quá một tháng, nhưng nó có thể giúp anh tiết kiệm rất nhiều thể lực, bớt chút phiền. Tiếc rằng tấm thẻ này không thể hỗ trợ anh chiến đấu, có điều dù gì anh cũng là quân nhân đã lăn lộn chém chém giết giết năm năm trời trên chiến trường, có thể tay không đối phó bốn người đàn ông trưởng thành chưa qua huấn luyện chuyên nghiệp, chuyện tự vệ không cần lo lắng.
Lâm Việt ngồi vững trong cabin của đu quay khổng lồ, từ trên cao quan sát địa hình xung quanh.
Đây là một công viên đổ nát, dù hiện giờ đang là giữa trưa, ánh nắng tràn ngập vẫn không thể xua đi không khí u ám tàn tạ nơi này. Ngoại trừ đu quay khổng lồ, trong công viên còn có rất nhiều trò chơi khác: nhà ma, sân bắn súng, cáp treo, vòng quay ngựa gỗ, rạp biểu diễn kịch rối, rạp xiếc thú. Cả công viên chỉ có một cổng vào, dựa theo bóng mặt trời đổ xuống, Lâm Việt xác định được cổng vào đó nằm ở hướng bắc.
Có cửa mà không thể ra, rõ ràng cánh cửa chỉ là tấm bùa mê quấy nhiễu lòng người.
Cabin đã đi qua đỉnh vòng quay chọc trời, bắt đầu từ từ xuống thấp.
Lâm Việt kiểm tra lại các túi trên người mình. Anh vẫn đang mặc bộ đồng phục chống đạn trước kia, nhưng nước ớt trong túi, dao găm chiến thuật, dùi cui cảnh sát, bộ đàm… Tất cả đều biến mất.
Thứ duy nhất còn sót lại chỉ có nửa bao Ngọc Khê trong túi quần.
Lâm Việt moi nửa bao Ngọc Khê ra, tìm nửa ngày cũng không thấy bật lửa, anh thở dài, lại nhét bao thuốc về chỗ cũ.
Ngay khi vừa rút tay khỏi túi, Lâm Việt đột nhiên nghe thấy tiếng động.
Âm thanh rất giòn, như tiếng lớp băng rạn nứt.
Không đợi Lâm Việt phản ứng, một cơn gió mạnh ào ào thổi qua, khoang ngắm cảnh của đu quay khổng lồ bắt đầu ầm ầm rung lắc!
Lâm Việt đứng không vững bị quăng ngã nhào về mé trái. Anh vội vã chống tay vào cửa cabin toan đứng dậy, nhưng không ngờ tấm sắt kia chẳng những không cho anh điểm tựa, ngược lại còn cứ thế bật tung, anh lập tức văng ra ngoài!
Cánh cửa kim loại cứng rắn chẳng chịu nổi một cú đẩy của anh, bản lề gãy vụn tách tấm sắt rời ra khỏi cabin cũ nát, bốn “bức tường” cứ thế bay mất một! May mà Lâm Việt thân thủ linh hoạt, trước khi hoàn toàn rơi khỏi cabin, anh đã nhanh nhẹn vung tay tóm được khung cửa phía sau, nhờ vậy mới không ngã tan xương nát thịt.
Khoang ngắm cảnh vẫn không ngừng lắc lư!
Lâm Việt dùng cả hai tay nắm lấy khung cửa sổ, tạm thời giữ được thăng bằng. Ấy vậy mà còn chưa kịp định thần, tiếng băng nứt lại vang lên lần nữa.
Lâm Việt có dự cảm, sau âm thanh này chắc chắn cabin lại đổ thêm một “bức tường”. Để đảm bảo an toàn, anh vội vươn một tay ra nắm chặt một ô cửa sổ khác.
Sự thực chứng minh, anh đã làm đúng.
Anh nắm chặt cửa khoang, “bức tường” có khung cửa sổ anh bám vào trước đó bung ra, rơi xuống mặt đất. Nhưng Lâm Việt không có cơ hội thở phào, bởi vì khung cửa mà tay phải anh đang bám vào cũng chẳng còn gắn vào căn phòng sắt này nữa!
Lâm Việt không dám trông cậy vào mặt “tường” cuối cùng còn sót lại, anh ngồi thụp xuống ôm lấy băng ghế trong khoang. Chiếc ghế rất trơn, hơn nữa vách khoang đã bung hết, chiếc ghế này thoạt nhìn cũng chẳng vững chắc bao nhiêu. Theo nhịp đung đưa của cabin sắt, chiếc ghế hệt như con thuyền trôi nổi giữa biển khơi, lung lay không kiểm soát nổi.
Lâm Việt nhìn thoáng qua bên ngoài, ước lượng độ cao hiện tại.
Còn chừng hơn mười mét.
Cố thêm chút nữa, sắp an toàn rồi!
Ngay khi anh đang tự nhắc mình như vậy, dưới chân bỗng nhẹ hẫng, thân thể đột ngột rơi tự do!
Chết tiệt, lần này là sàn cabin!
Sàn khoang ngắm cảnh rời ra, tấm thép nặng nề nện lên những mảnh “tường” rơi trước đó, phát ra tiếng kim loại va chạm chát chúa.
Lâm Việt ôm chiếc ghế không còn điểm tựa, cứ thế tuột xuống không trung. May mắn anh phản xạ kịp thời, ngay khi rơi xuống đã theo bản năng vươn cao hai tay, tay trái móc vào khung thép của cabin, hiểm hóc giữ được một mạng.
Lại một tiếng băng đá vỡ tan, mặt “tường” cuối cùng ầm ầm rớt xuống.
Hiện giờ, khoang ngắm cảnh này chỉ còn lại một cái trần nhà và một bộ khung thép, tầm nhìn xem như thoáng đãng.
Lâm Việt liếc xuống dưới chân, anh chỉ còn cách mặt đất bảy, tám mét. Từ độ cao này mà ngã xuống đất, không chết cũng tàn.
Lâm Việt cả người đu trên khung kim loại, cơ bắp hai cánh tay cuộn lên, anh rướn người, chân dài một bước leo lên sườn khung thép. Anh vươn hai chân móc lên hai thanh thép đối diện nhau, như vậy dù cái khung này có gãy thêm lần nữa, ít nhất anh vẫn còn một cơ hội trụ lại.
Có điều Lâm Việt lo xa quá rồi, thử thách vòng quay khổng lồ của anh đã kết thúc. Cho đến khi hạ tới trạm dừng, khung thép cabin vẫn chắc chắn vô cùng, hoàn toàn không có dấu hiệu vẹo gãy.
Khi chỉ còn cách mặt đất một mét ngắn ngủi, Lâm Việt nhẹ nhàng nhảy xuống, vững vàng tiếp đất. Những tấm sắt rơi xuống không lâu trước chẳng biết đã biến mất từ lúc nào, xung quanh trống không không còn vết tích.
Lâm Việt không dám dừng lại bên đu quay khổng lồ, anh vội vàng chạy xuống cầu thang, đứng trên quảng trường nhỏ cách vòng quay kia một quãng. Mãi đến lúc này anh mới dám thở phào nhẹ nhõm, nheo mắt nhìn vòng quay chọc trời vẫn đang từ từ chuyển động.
Các cabin ngắm cảnh đều có vẻ rất bình thường, ngoại trừ khoang đánh số 17 bỗng nhiên lắc lư một cách quái dị.
Thần kinh Lâm Việt thoáng căng lên.
Cabin số 17 đung đưa một lát, mặt “tường” phía anh đang đứng đột ngột bung ra. Trong khoang là một thiếu niên áo trắng rất trẻ, nhưng cậu ta không có tố chất thân thể và khả năng phản ứng tốt như Lâm Việt.
Thiếu niên rơi khỏi cabin.
Tiếng thét chói tai thảm thiết kéo dài, mãi đến khi âm thanh vật nặng rơi “bịch” một tiếng vang lên mới chấm dứt.
Thiếu niên ngã xuống cách Lâm Việt hơn mười mét, tứ chi vặn vẹo, sọ não vỡ toang. Máu chầm chậm loang ra từ vết thương trên đầu, nhuộm chiếc áo phông trắng của cậu nhóc thành màu đỏ sẫm.
Trên nền trời xuất hiện một hàng chữ màu máu.
[Người luân hồi số 6 Mục Vân chết do rơi từ trên cao. Số người còn lại: 9.]
Nhìn thi thể còn mới kia, toàn thân Lâm Việt cứng đờ. Hai tay buông thõng hai bên của anh thoáng run rẩy, hít thở cũng có chút khó khăn.
Vừa thấy máu tươi bắn ra, Lâm Việt sẽ không thể ngăn mình nhớ lại những năm tháng liều mạng trên chiến trường xưa ấy.
Anh từng là chiến sĩ gìn giữ hòa bình năm năm, cùng những đồng bào chung chí hướng chia tay quê hương tổ quốc, đi tới một đất nước cách xa vạn dặm giúp họ chống lại kẻ thù xâm lăng.
Suốt năm năm, anh làm bạn với đủ loại thi thể. Có đồng đội bị mìn nổ nát hai chân, có đồng đội bị lựu đạn thổi bay nửa sọ, có đồng đội trúng đạn RPG nổ tan lồng ngực, có đồng đội bị dao găm cắt đứt yết hầu, lại có đồng đội kẹt trong xe tăng biến dạng, bị ngọn lửa hừng hực ăn sống nuốt tươi…
Chiến trường ám ảnh anh, khắc vào lòng anh nỗi sợ hãi không gì sánh được.
Trên chiến trường, anh thậm chí không dám ngủ, bởi mỗi khi tỉnh lại, anh có thể đã mất một, thậm chí rất nhiều chiến hữu. Hơn nữa, anh cũng không chắc chắn được kẻ bỏ mạng tiếp theo có phải là mình hay không.
Năm năm cuộc đời trên trận địa, hơn 1800 ngày đêm, anh hầu như mỗi giây phút đều lo lắng không biết liệu ánh dương ngày mai có còn phản chiếu trong đôi mắt mình.
Sự ghê tởm đối với máu tanh và chết chóc đã ăn sâu vào xương tủy.
Sau khi trở về từ chiến trường khốc liệt, Lâm Việt lập tức xin gia nhập lực lượng chống bạo động quốc gia. Nhiệm vụ của lực lượng chống bạo động thực ra tương đối an toàn, thường chỉ xử lý mấy vụ ẩu đả dân sự hoặc bảo vệ trị an cho các hội nghị, miễn là cục diện chính trị ổn định, anh sẽ không mấy khi thấy được xác người.
Không ngờ công việc này lại khiến anh trở nên chủ quan sơ suất.
Anh từng là con sư tử dũng mãnh giữa chiến tranh, cuối cùng lại chết trong tay một đám lưu manh như chó hoang khốn kiếp. Mà sau khi anh chết vẫn không thoát được bóng ma chiến trường hành hạ mình khổ sở.
Lâm Việt, một người mắc chứng rối loạn tâm lý sau chiến tranh điển hình.
Nhận thấy tâm trạng mình bắt đầu không ổn định, Lâm Việt vội móc bao Ngọc Khê trong túi quần, rút một điếu đưa lên miệng.
Anh nghiện thuốc rất nặng, bởi vì hút thuốc có thể giúp anh trấn an cái đầu hỗn loạn này. Có điều trên người không có bật lửa…
Đang lúc Lâm Việt sốt ruột không tìm ra thứ gì châm thuốc, một thanh niên trẻ tuổi anh tuấn mặc áo đen nhảy xuống từ cabin đang cách mặt đất không xa.
Khoang cabin mà thanh niên áo đen ngồi cũng đã bung ra từng mảnh, nhưng cậu ta may mắn hơn Lâm Việt nhiều, ít nhất mặt sàn và hai tấm tường cabin đó vẫn còn, thế nên cậu ta có thể coi là đã “bình yên vô sự” tiếp đất.
Thi thể rách nát của thiếu niên áo trắng vừa rồi im lặng nằm cạnh chân thanh niên áo đen, cậu ta chỉ nhìn lướt qua, không hề sợ hãi ngồi xuống bên xác chết, lục lấy thẻ luân hồi của người ta mang đi.
Cậu ta vô cùng bình tĩnh, tựa hồ thứ cậu ta nhìn thấy không phải cái xác đẫm máu mà là một tảng đá ven đường.
Sau khi lấy được thẻ luân hồi, người áo đen nhanh nhẹn bước xuống cầu thang, dừng lại trên quảng trường nhỏ. Hắn đứng cách Lâm Việt hơn ba mét, sống mũi gác cặp kính gọng đen, đôi con ngươi màu trà nhạt xuyên qua thấu kính, hưng phấn đánh giá Lâm Việt.
Đôi mắt đó trắng trợn chiếu vào anh vài giây, sau đó bỗng sáng lên như hải tặc phát hiện kho báu, lộ vẻ mừng rỡ và thân thiện không sao hiểu nổi.
Ánh mắt cổ quái khiến Lâm Việt cau mày giật lùi nửa bước, tính cảnh giác lập tức dâng cao.
Thanh niên áo đen đeo trên mặt một nụ cười rạng rỡ, hắn để ý thấy điếu thuốc bên môi Lâm Việt, móc từ túi quần ra chiếc bật lửa zippo ném tới…
“Thiếu bật lửa hả? Tôi có này.”
Lâm Việt không nhận bật lửa, trái lại hốt hoảng lùi mấy bước tránh xa thứ kia.
Nó khiến anh nhớ tới những trái lựu đạn từng bay về phía mình trên chiến trường năm ấy.
Bật lửa rơi xuống đất.
Không nổ.
Lâm Việt lúc này mới yên tâm. Anh đi tới nhặt bật lửa lên, châm điếu thuốc ngậm trong miệng. Mặc dù anh chưa thể tin tưởng người trẻ tuổi trước mặt này, nhưng bây giờ ổn định tinh thần mới là việc quan trọng.
Lâm Việt đốt thuốc xong liền ném lại bật lửa cho thanh niên áo đen: “Cảm ơn.”
Anh rít liền mấy hơi thuốc, cảm xúc dâng trào trong lòng dần dần rút xuống, cảm giác khó thở cũng không còn. Mà trong lúc anh hút thuốc, người áo đen tuấn tú kia vẫn nhìn anh chằm chằm, khóe miệng hơi mỉm cười, mắt tỏa ánh sáng.
Cuối cùng, Lâm Việt bị nhìn đến nổi da gà.
Anh nghiền tắt tàn thuốc dưới chân, nhíu mày hỏi: “Cậu nhìn tôi như thế làm gì?”
Thanh niên áo đen chỉ cười nhã nhặn. Hắn nhẹ nhàng ấn một nút đỏ bên trái gọng kính, mắt kính bình thường bỗng tỏa ra tầng sáng vàng nhàn nhạt.
“Bởi vì thẻ luân hồi của tôi có tác dụng “phân tích số liệu”. Đàn ông trưởng thành bình thường sức chiến đấu chỉ có 5, ấy thế mà anh lại lên đến 16, không chê vào đâu được. Trước khi tìm hiểu được hoàn cảnh xung quanh, tôi nghĩ những người luân hồi như chúng ta không cần thiết phải chém giết lẫn nhau, anh có đồng ý hợp tác với tôi không?”
Hợp tác?
Lâm Việt lướt qua vóc người thanh niên áo đen, hắn cao ước chừng 185cm, có thể nhìn thấy cơ bắp ẩn dưới da thịt, tố chất thân thể không tồi. Anh cũng hiểu trước khi nắm rõ thế giới này, nội chiến chắc chắn không phải hành động khôn ngoan, là người từng trải qua năm năm chiến trận, anh hoàn toàn không nghi ngờ cái gọi là người đông thế mạnh.
Vậy thì hợp tác.
Lâm Việt vươn một bàn tay: “Được. Tôi tên Lâm Việt.”
Thanh niên áo đen cũng đưa tay nắm lấy tay anh: “Tôi là Phong Mặc.”
—
Thuốc lá Ngọc Khê này.
Danh sách chương