Chương có nội dung bằng hình ảnh
Hoài Hâm nán lại phòng pantry một lúc lâu mới lấy lại được bình tĩnh, cô vừa bực bội vừa xấu hổ đẩy Úc Thừa ra ngoài trước, một mình tĩnh tâm.
Son môi trôi sạch cả rồi, cô cũng không mang son theo bên người, chỉ đành lấy khăn giấy lau đi, lại giả vờ vừa nhấp cà phê vừa bước ra ngoài.
May là văn phòng hôm nay vắng người, trong mười phút "vàng" vừa nãy cũng không có ai sang đây, nếu không thì trái tim bé nhỏ này của cô chắc không chịu nổi mất.
Quay về chỗ ngồi, hai tên khơi mào "cuộc chiến" là Hồ Vi và Tần Hiểu Nguyệt đã yên vị trên ghế của mình, chẳng hay biết gì mà còn vui vẻ chào hỏi Hoài Hâm.
Hai cô nàng cũng chẳng nhận ra điểm khác thường, đáy lòng Hoài Hâm trào dâng hai hàng nước mắt, lôi chiếc gương trang điểm mang theo bên mình ra tô lại son.
Màn hình điện thoại sáng lên, cô nhìn sang, là Úc Thừa.
Anh mang đến cho cô một cảm giác rằng, chỉ cần nghĩ đến anh thôi là trái tim cô lại trở nên rộn ràng, Hoài Hâm mím môi vỗ lên trán một cái, rồi bấm vào khung chat xem tin nhắn.
Úc Thừa, [Em ăn cơm với cậu ta tổng cộng bao nhiêu lần]
Còn chẳng có lấy một cái dấu chấm câu, đúng là ghen điên lên rồi, Hoài Hâm đưa tay che đi khoé môi đang rướn lên, trả lời anh, [Không nhiều lắm đâu, ba lần à ~]
Vài phút trôi qua.
Úc Thừa, [Lần sau còn hẹn nữa?]
Hồ Vi và Tần Hiểu Nguyệt đang ngồi bên cạnh, Hoài Hâm cố nhịn cười. Cô ngẫm nghĩ một lúc, sau đó đi tới một góc vắng người, ung dung gửi tin nhắn thoại cho anh, "Sếp bắt đầu thấy lo rồi hả?"
Anh chưa trả lời lại, Hoài Hâm tiếp tục ấn nút ghi âm, "Có cần em chỉ cho sếp một chiêu không?"
"Chiêu gì?" Giọng người đàn ông không rõ cảm xúc.
Hoài Hâm rủ hàng mi, đôi mắt cong cong vẽ lên một nụ cười yêu kiều, "Chỉ cần bữa cơm nào sếp cũng hẹn em đi ăn thì cậu ấy sẽ chẳng còn cơ hội nữa."
Một lát sau.
Úc Thừa khẽ cười, cất giọng trầm thấp, "Vậy thì bắt đầu từ tối nay nhé?"
...
Qua lại với Úc Thừa khiến người ta vô cùng thoải mái, anh chín chắn, biết săn sóc, lại còn biết suy nghĩ, cân nhắc chu đáo mọi vấn đề.
Khi cùng ra ngoài ăn với nhau, anh sẽ cho cô vài lựa chọn, sau đó đặt bàn trước. Trên đường lái xe đến nhà hàng và cả lúc dùng bữa, cô cũng phát hiện ra rất nhiều chi tiết nho nhỏ thể hiện sự galant được giáo dục tốt của anh.
Ví dụ như anh sẽ mở cửa xe cho cô, kéo ghế ngồi giúp cô, lúc gọi món cũng sẽ quan tâm đến khẩu vị của cô trước tiên, giúp cô cắt beefsteak và ti tỉ thứ khác, vừa chu toàn lại cực kỳ kiên nhẫn.
Phải công nhận, Úc Thừa là một người tình hoàn hảo không có điểm nào để chê, vừa đẹp trai lại quyến rũ. Mỗi khi ở cạnh anh, cô sẽ tạm quên đi những chuyện không đáng nhớ, chỉ còn lại niềm vui sướng trước mắt.
Dùng bữa xong, anh lái xe đưa Hoài Hâm về nhà, lúc bước vào thang máy khu chung cư, anh nắm tay cô vô cùng tự nhiên. Lòng Hoài Hâm ngứa râm ran, ngón tay cuộn lại nắm chặt lấy tay anh.
Úc Thừa cúi nhìn, trong mắt thấp thoáng ý cười.
Tối nay anh còn phải xử lý thêm một chút chuyện, việc thẩm định công ty công nghệ sinh học Thụy Thế sắp đi đến giai đoạn cuối. Lần này, Quan tổng - Quan Lâm Sơn của quỹ đầu tư Hoành Đạt không dành được dự án này, nên quay sang để mắt đến hai dự án Hảo Thời Gia và Phong Thú trên tay Úc Thừa. Hai bên đang tranh thủ giành giật từng phút từng giây để đàm phán với phía doanh nghiệp.
Mọi chuyện bên Hong Kong đang đi đến bước cuối cùng, đồng thời cũng cần một cú hích, Hoài Hâm biết anh sẽ rất bận trong thời gian sắp tới.
Lúc về đến trước cửa nhà, cả hai đều dừng bước.
Úc Thừa vòng tay qua sau lưng Hoài Hâm kéo cô vào lòng mình. Gương mặt điển trai hơi hạ thấp xuống, anh cụp mắt nhìn cô chăm chú, bên trong ánh mắt ấy tràn ngập vẻ dịu dàng.
"Tuần sau là kỳ nghỉ lễ mùng 1 tháng 5, em đã có kế hoạch gì chưa?" Anh thấp giọng hỏi.
"Vẫn chưa ạ." Hoài Hâm nhón chân lên, thân mật ôm lấy cổ anh, "Anh có kế hoạch gì sao?"
Úc Thừa hơi khom người, cọ nhẹ chóp mũi lên mặt cô, hơi thở ấm áp phả xuống, "Ừm."
Đôi mắt hoa đào cụp xuống ánh lên ý cười quyến rũ, "Có muốn ra ngoài nghỉ dưỡng với anh không?"
"Đi nghỉ dưỡng sao?" Hoài Hâm hấp háy đôi mắt, "Đi đâu ạ?"
"Macao."
Bờ môi Úc Thừa lướt đến, chỉ nhẹ nhàng mơn man khẽ chạm lại rời đi, càng giống như đang dụ dỗ hơn. Môi son Hoài Hâm hé mở, cổ tay mảnh mai hơi gập lại, kéo anh cúi thấp xuống một tí.
Khoảng cách bé tẹo teo nhanh chóng biến mất trong tích tắc, môi hai người quấn quýt lấy nhau.
Thánh địa nghỉ dưỡng nổi tiếng với ngành công nghiệp casino thịnh vượng, nơi nơi ngợp trong vàng son, nhuốm đầy dục vọng, sự lựa chọn này của Úc Thừa cực kỳ thích hợp với bọn họ.
Xa Bắc Kinh một chút sẽ không cần phải lo lắng bị người trong công ty phát hiện, bọn họ lại càng tự do hơn.
"Được đó." Hoài Hâm đón lấy ánh mắt của anh, đôi mắt long lanh ánh nước, "Em rất mong chờ."
...
Dự án Phong Thú là một công ty điện tử tiêu dùng chuyên về các sản phẩm thực tế ảo VR, tận dụng các kỹ thuật tiên tiến như trí tuệ nhân tạo, ML*, Big data, cảm biến thông minh... để nâng cao trải nghiệm của khách hàng về phương diện ăn uống, nhà ở, giao thông vận tải, trò chơi, vừa hay khá phù hợp với khái niệm Metaverse đang hot hiện nay.
* Machine Learning - Học máy: Là một lĩnh vực của trí tuệ nhân tạo.
Đây tuy không phải là dự án được săn đón nhất trên thị trường, nhưng Bác Nguyên cảm thấy sản phẩm sau khi ra mắt của công ty rất có triển vọng, cũng không chạy theo xu hướng.
Dự án này vốn là nguồn của Đào tổng, nhưng vì anh ta có dự án quan trọng khác nên đã giao lại cho Úc Thừa.
Bên phía quỹ Bác Nguyên, ba dự án bao gồm Thụy Thế, Hảo Thời Gia và Phong Thú đồng thời được đẩy mạnh, Hoành Đạt đã sớm không thể chờ được nữa. Quan Lâm Sơn cũng thuộc dạng lão làng dày dặn kinh nghiệm, Úc Thừa đã từng tiếp xúc với ông ta khi còn làm việc ở MGS. Người này am hiểu một vài thủ đoạn, sẽ không vì lần thất bại trước đó mà từ bỏ ý đồ.
Thực tế đúng là vậy, dường như Quan Lâm Sơn đang ngắm vào anh, bao lần Úc Thừa bàn chuyện làm ăn với đối tác đều đụng mặt ông ta.
Giai đoạn gọi vốn và phát triển công ty của Hảo Thời Gia thuận lợi hơn Phong Thú, quy mô đầu tư cũng lớn hơn. Nếu có thể bắt được hợp đồng này với một cái giá hợp lý thì đây có thể xem là một trong những dự án tạo tiếng vang của quỹ Bác Nguyên. Vì thế Úc Thừa theo dự án này rất sát sao, gần như là cứ cách vài ngày lại đàm phán với bên phía Hảo Thời Gia, để hoàn thiện các điều khoản đầu tư cụ thể hơn.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hai bên sẽ ký Term Sheet (Bản điều khoản đầu tư) sau kỳ nghỉ lễ mùng 1 tháng 5, chuyện phía bên này xem như đã đi đến hồi kết thúc. Nhân lúc chưa nghỉ lễ, Úc Thừa lại mời vài nhà tài trợ lửng của Quỹ đầu tư công nghiệp Trung Tín và Bác Nguyên ăn cơm, nhằm thúc đẩy tái cơ cấu nợ** của công ty con bất động sản của nhà họ Phan.
* Term sheet là bản thỏa thuận nhưng không mang tính ràng buộc, bao gồm các điều khoản và điều kiện cơ bản, thường được các startup sử dụng trong quá trình thương thảo với các nhà đầu tư.
** Tái cơ cấu nợ (tiếng Anh: Debt Restructuring) là quá trình được các công ty sử dụng để tránh rủi ro vỡ nợ đối với khoản nợ hiện có hoặc để tận dụng mức lãi suất thấp hơn.
Thật ra, dự án khu phức hợp phim trường vốn có nền móng khá tốt, lần này quả thật là do sơ suất của Phan Tuyển. Sau khi điều chỉnh lại kế hoạch kinh doanh một lần nữa thì hẳn sẽ không còn vấn đề nghiêm trọng gì. Thử thách đầu tiên của Phan Tấn Nhạc giao cho Úc Thừa xem như đã qua được tám mươi phần trăm.
Kỳ nghỉ lễ Quốc tế lao động năm nay kéo dài năm ngày, cực kỳ dư dả. Úc Thừa bảo cứ giao hết cho anh nên Hoài Hâm không hỏi lịch trình thế nào. Cô chỉ cần chịu trách nhiệm ăn diện thật xinh đẹp, thoải mái tận hưởng kỳ nghỉ là được.
Một ngày trước khi chuẩn bị xuất phát, cũng là ngày làm việc cuối cùng, mọi người ai nấy đều nôn nao trong lòng, đến chiều không nhịn được bắt đầu mở hội tám chuyện. Cặp đôi dở hơi Hồ Vi và Tần Hiểu Nguyệt lại ríu rít bên tai.
"Dạo này mệt quá trời quá đất, chẳng muốn làm gì cả, chỉ muốn nằm lì ở trong nhà thôi."
"Đừng mà, tới năm ngày nghỉ lận đó, nghĩ thôi đã thấy hạnh phúc rồi, cứ nằm lì trong nhà thì uổng lắm!"
"Chứ mình cũng chẳng biết làm gì hết."
"Đi du lịch không? Mình định hẹn bạn học ra ngoại ô ngâm nước nóng, he he he."
Hai người lại hỏi Hoài Hâm, "Hâm Hâm, nghỉ lễ năm nay cậu có dự định gì?"
Chiều mai bọn họ sẽ bay sang Macao, Hoài Hâm chống cằm, chưa kịp trả lời đã thấp thoáng trông thấy bóng dáng cao lớn của người đàn ông đang đi xuyên qua hành lang tiến đến khu vực của bọn họ.
"Mình á hả?" Hoài Hâm vui vẻ lên tiếng, như cảm nhận được, Úc Thừa cũng nhìn sang, ánh mắt hai người chạm nhau trong không trung, cô lém lỉnh nhướng đuôi mắt, "Đi chơi với bạn trai nè."
Bước chân Úc Thừa chợt khựng lại, trước khi Hồ Vi và Tần Hiểu Nguyệt phát hiện ra, anh lại tiếp tục cất bước, giống như chưa từng nghe thấy gì.
Hồ Vi và Tần Hiểu Nguyệt hoảng sợ thốt lên, "Thật không thế Hâm Hâm, mấy bữa trước tụi mình còn nói sao không thấy cậu có bạn trai, vậy mà giờ đã thoát ế nhanh thế á?"
"Ây." Hoài Hâm ngại ngùng vén sợi tóc bên tai, "Duyên đến ấy mà."
...
Cô đã sắp xếp hành lí đâu vào đấy, nghĩ rằng sang bên đó sẽ mua sắm nhiều nên mang theo một cái vali size cực to.
Sau khi Úc Thừa đàm phán với bên Phong Thú xong sẽ đến thẳng sân bay, anh cho tài xế đi đón Hoài Hâm trước. Khi cô vừa đến phòng chờ VIP, Úc Thừa cũng vào theo. Hai người tìm một góc vắng, ngồi xuống cạnh nhau.
Vẫn còn đang ở nơi công cộng thuộc Bắc Kinh, Hoài Hâm có hơi e dè, nhỏ giọng hỏi thăm anh, "Sếp hết bận chưa?"
Úc Thừa lấy que khuấy gạt lớp bọt sữa trên mặt ly cà phê sang một bên, anh không thích uống đồ ngọt, động tác lại rất từ tốn, "Vẫn chưa."
Hoài Hâm sững sờ, "Anh còn bận gì nữa thế?"
Úc Thừa ngước lên, đuôi mắt vương nét cười thản nhiên.
Giọng anh cười êm tai đến lạ, "Bận dẫn em bé nào đó đi chơi."
Lúc này Hoài Hâm mới nhận ra mình bị anh trêu, cô hừ một tiếng, lại nhận lấy que khuấy trong tay anh, giúp anh gạt sạch lớp bọt sữa trong ly.
Đây là lần hẹn hò đầu tiên của hai người, Hoài Hâm không muốn gò bó bản thân, muốn được tùy hứng một chút. Vừa lên máy bay cô liền tựa vào vai Úc Thừa chợp mắt một lúc, nạp năng lượng cho chuyến du lịch sắp tới.
Bọn họ đã đặt một phòng hạng Executive Suite của Wynn Palace - một khách sạn cao cấp hàng đầu Macao.
Tuy cách sắp xếp này có hơi tế nhị, nhưng Hoài Hâm lại thấy nếu đã đi chơi mà còn chia ra hai phòng thì đúng là có hơi làm màu.
Lúc làm thủ tục check in ở sảnh tiếp tân, không ai nhắc đến chuyện này, hành lý đều được chất lên xe đẩy và chuyển về phòng riêng, ngay sau đó, có nhân viên đi tới cung kính dẫn đường đưa bọn họ lên tầng.
Đại sảnh xa hoa lộng lẫy phủ đầy hoa tươi, dọc hành lang được trang trí rất nhiều tác phẩm điêu khắc và tranh treo tường quý giá. Khi cửa phòng được mở ra, đập vào mắt chính là khung cửa sổ sát sàn cực lớn và mặt gương trên bức tường chạm khắc tinh xảo, mọi thứ đều vô cùng hài hoà. Đứng từ đây nhìn xuống có thể ngắm trọn vẻ đẹp của mặt hồ nhân tạo dưới lầu, đến tối còn có thể xem biểu diễn nhạc nước.
Trên bàn đặt hộp bánh macaron rất đẹp mắt, bên cạnh là một đóa hồng đỏ thắm.
Phòng khách có không gian khá rộng, phía trong góc là phòng Spa, đằng sau là bồn tắm tròn lớn bằng đá cẩm thạch được dát vàng, chính giữa con được bố trí một bàn trang điểm dành riêng cho phái nữ khá rộng rãi.
Đi sâu vào bên trong là phòng ngủ được thiết kế với một chiếc giường king size, và một tủ quần áo được chuẩn bị sẵn áo choàng tắm với đầy đủ kiểu dáng để lựa chọn. Hoài Hâm vội vàng đặt vali xuống, ngăn lại nhịp tim đang rộn ràng trong lòng, chạy lon ton ra ngoài phòng khách.
Cô thoải mái ngồi bên ngoài chơi một lúc, lại xoay người chạy vào phòng ngủ.
Úc Thừa đang thay đồ trong phòng. Lúc đến đây anh ăn mặc khá thoải mái, nhưng bây giờ đã thay sang áo sơ mi mặc kèm gile, áo vest thì được vắt ở một bên.
Lúc viên cúc áo cuối cùng được cài lại, cả người anh chợt toát lên khí chất nhã nhặn và "cấm dục", đường cong cơ bắp nơi cánh tay cũng hiện rõ ràng. Đúng lúc này, người đàn ông ngước lên, vô tình bắt gặp đôi mắt nai con ngơ ngác của cô.
"Anh định đi đâu sao?" Hoài Hâm tò mò bước tới.
Úc Thừa kéo lấy tay cô, vuốt ve lòng bàn tay mềm mại kia, "Tối nay anh đi gặp mấy người bạn, em đi cùng anh nhé."
Bọn họ đã bàn với nhau rằng buổi tối ngày đầu tiên sẽ tự do hoạt động, thế nên anh đã hẹn gặp bạn.
Có lẽ là mấy người bạn như Chân Tư Minh hoặc cũng có thể là khách từ bên Hong Kong sang. Nhưng anh đã lên tiếng mời cô, Hoài Hâm không thể từ chối, bèn gật đầu đồng ý.
"Em cũng thay đồ nhé?" Úc Thừa nói, "Anh đã nhờ người chuẩn bị cho em một bộ lễ phục, không biết em có thích không."
Ngay cả lễ phục đều đã chuẩn bị xong rồi ư? Hoài Hâm đứng bên cạnh nhìn anh tháo tag, là một thương hiệu thời trang của Pháp, trước đây từng phục vụ cho Hoàng gia.
Không biết chiếc váy này có giá bao nhiêu, hẳn là đắt lắm. Thật ra, đây là một món quà, nhưng cái cách anh tặng lại vô cùng tự nhiên, không để người ta có cơ hội từ chối.
Chiếc váy dài chất liệu tơ lụa màu xanh đậm càng tôn lên nước da trắng ngần của Hoài Hâm, mái tóc đen mượt được búi lên, bờ vai và phần cổ tạo nên một độ cong cực kỳ xinh đẹp, vòng eo nhỏ nhắn chỉ vừa tầm một nắm tay, trông cô quyến rũ mê người.
Hoài Hâm nhấc váy đi vài vòng quanh phòng, làn váy được xếp thành nhiều tầng tựa như một đóa hoa đang nở rộ, xinh đẹp không gì sánh bằng.
Ánh mắt Úc Thừa sẫm lại, anh ngắm cô một lúc lâu, rồi lại ôm cô thở dài, "Giống hệt như anh nghĩ, đẹp lắm."
Chiếc váy có kiểu dáng cúp ngực, một bên dây áo được cài một đóa hải đường, phần cổ lộ ra bên ngoài của Hoài Hâm hơi nóng lên, cô phồng má hỏi, "Anh biết số đo của em hả?"
Úc Thừa khẽ cười, không trả lời.
Anh khom người rút ngắn khoảng cách giữa hai người, khẽ cọ chóp mũi lên chóp mũi cô, "Đợi bé chuẩn bị xong, chúng ta sẽ xuất phát."
Hoài Hâm đoán không sai, nhóm người lần này có người đến từ Bắc Kinh, cũng có người đến từ Hong Kong. Chân Tư Minh không đến, nhưng anh chàng họ Diệp nào đó trong tiệc rượu lần trước sẽ đến, nghe nói gia đình anh ta kinh doanh bất động sản ở Bắc Kinh.
Đối phương đã từng gặp Lisa, thế nên cô quyết định trang điểm đậm -- Dù sao thì cách ăn mặc như thế này khiến cô trông chín chắn hơn, cũng khiến cô có cảm giác an toàn hơn khi bước vào giới nhà giàu xa hoa kia.
Mất hơn một tiếng đồng hồ để make up, Úc Thừa lại vô cùng kiên nhẫn, không hề giục hay hối cô.
Đợi đến khi cô bước ra khỏi phòng trang điểm, Úc Thừa rướn môi bước đến nắm tay cô, Hoài Hâm nhướng mày, hỏi anh, "Anh thích em trang điểm hay không trang điểm?"
Đây là hai phong cách hoàn toàn khác hẳn nhau, cô rất tò mò không biết liệu anh sẽ thích Olivia hay là Lisa hơn. Úc Thừa khẽ cười, cúi xuống hôn lên mấy đốt ngón tay nhỏ nhắn của cô, "Em bé dù có trang điểm hay không cũng đều đẹp cả."
Anh rất giỏi "rót" mấy lời đường mật thế này, trái tim Hoài Hâm lạc hẳn vài nhịp, cô tròn xoe đôi mắt nhìn anh, dường như đang quan sát thật kỹ.
"Sao thế?" Úc Thừa cười tủm tỉm.
"... Sao anh lại nhận ra em là Lisa?"
Trước đây Hoài Hâm nghĩ mãi mà vẫn không ra, cô nghi ngờ bản thân mình đã để lộ ở chi tiết nào đó, trong lòng vẫn cứ canh cánh mãi.
Úc Thừa đưa cô rời khỏi phòng, khi cánh cửa thang máy màu vàng mở ra, cuối cùng anh cũng chịu giải đáp thắc mắc của cô.
"Ban đầu anh chỉ thấy có hơi giống, nhưng về sau lại nhận ra có rất nhiều điểm trùng hợp."
"Ví dụ?"
"Ví dụ như viết tiểu thuyết, lại ví dụ như chuyến du lịch Đạo Thành. Em vừa nói trong điện thoại với anh rằng em chuẩn bị đi chơi, thì anh lại gặp được em ngay ở đó, nên khó mà không liên hệ những chuyện này lại với nhau."
Chuyện này thì Hoài Hâm nhận thua, cô thật sự không ngờ anh cũng đến đó.
"Còn gì nữa không?"
"Còn cả... anh bạn lúc em tham gia họp lớp." Úc Thừa nheo mắt, hờ hững buông câu, "Anh nên nói là bạn trai cũ nhỉ? Lần đầu tiên gặp em ở Flipped, hình như cậu ta cũng có mặt ở đó."
Họp lớp? Sớm thế sao?
Hoài Hâm kinh ngạc.
Người anh nói chính là Lục Dư Gia, lúc ấy bọn họ cùng uống rượu ở tầng hai, có lẽ Úc Thừa đã nhìn thấy, nhưng cô không ngờ anh lại tinh mắt và nhớ dai như thế.
Cô đảo mắt một vòng, Úc Thừa cúi xuống, hỏi một câu cực bén, "Em còn liên lạc với cậu ta không?"
Chuyện này... phải nói sao đây?
Lục Dư Gia đúng là bám dai như đỉa, cô đã xóa kết bạn với anh ta, ấy vậy mà anh ta còn dám liên tục gửi lời mời kết bạn lại với cô, cứ một hai phải chường mặt ra để tìm cảm giác tồn tại.
Nhưng cô không chấp nhận lời mời.
"Không, em chặn anh ta từ lâu rồi." Hoài Hâm nũng nịu kéo tay Úc Thừa, đón lấy ánh mắt của anh, hàng mi khẽ chớp, cất giọng trêu chọc, "Chẳng lẽ em bây giờ mà còn cần phải liên lạc với anh ta sao?"
Cô bóng gió rất rõ ràng, lấy lòng anh một cách lộ liễu. Ánh mắt Úc Thừa lướt một vòng trên gương mặt xinh đẹp của cô, anh khẽ bật cười.
Tối nay không phải buổi tiệc chỉ vài ba người bạn, mà là một bữa tiệc cỡ nhỏ, do bên phía nam chủ trì, chính là thái tử nhà họ Phó của Hong Kong.
Đèn chùm pha lê trên đỉnh đầu tỏa xuống một tầng ánh sáng rực rỡ, tấm thảm lót sàn sẫm màu với những hoa văn phức tạp trải dài đến tận cầu thang xoắn ốc tầng hai.
Bên cạnh là khu casino, nhằm tạo điều kiện cho các khách mời trong bữa tiệc có thể vui chơi thoả thích. Yến tiệc linh đình, trước đây Hoài Hâm từng theo Hoài Diệu Khánh tham gia mấy trường hợp tương tự, nhưng hiển nhiên cảm giác khi ấy vẫn kém xa so với hiện giờ.
- - Tựa như đang tiến vào một cơn sóng ngầm cuồn cuộn.
Úc Thừa đặt tay sau lưng cô, đưa cô gia nhập bữa tiệc.
Anh vẫn cư xử lịch thiệp như mọi khi, bàn tay chỉ đỡ hờ chứ không đụng chạm nhiều đến thân thể của cô.
Hoài Hâm mở to đôi mắt, quan sát tỉ mỉ khung cảnh xa hoa nhưng cũng đầy nóng bỏng trước mặt. Cô cực kỳ tò mò, muốn được tìm hiểu kỹ hơn.
Phó Đình Hựu là bạn nối khố với Úc Thừa, bọn họ chơi với nhau từ thời còn đi học, thấy anh đưa người đến, ngạc nhiên không kém, "Hiếm khi thấy A Thừa đưa phụ nữ đến gặp tôi, cô đây là?"
Úc Thừa nghiêng người, hạ tầm mắt nhìn Hoài Hâm chăm chú, chỉ cười không đáp.
Ý anh là muốn giao lại quyền lựa chọn cho cô.
Phó Đình Hựu nói chuyện mang theo giọng Quảng Đông, gương mặt tuấn tú, dịu dàng, lịch sự. Mấy người xung quanh nghe thế cũng chuyển tầm mắt sang, lẳng lặng đánh giá tình hình phía bên này.
Bọn họ biết Úc Thừa, anh là cậu hai nhà họ Phan, có điều thân phận trước đây có hơi tế nhị, cũng hiếm khi xuất hiện. Nhưng dạo gần đây có tin đồn anh cũng đã bắt đầu tham gia quản lý công việc của gia tộc, hơn nữa còn là con của vợ cả, tương lai trở mình là chuyện nằm trong tầm tay.
Không chỉ những người đứng sau Phó Hựu Đình trao đổi ánh mắt với nhau, mà ngay cả Hoài Hâm cũng nhận ra tình hình phức tạp hơn cô nghĩ rất nhiều, cô cẩn thận tìm câu trả lời thích hợp, nói rằng mình là bạn gái tối nay của Úc Thừa.
Ánh mắt người đàn ông trầm lắng, nghe cô trả lời anh cũng không lộ ra cảm xúc gì. Phó Đình Hựu lập tức hiểu ra, nói chuyện với Hoài Hâm cũng không còn vẻ khách sáo.
Úc Thừa dẫn Hoài Hâm ngồi xuống, cô nhóc này hết nhìn đông lại ngó tây, vừa tò mò lại muốn khám phá. Anh biết với cái đầu nhạy bén của cô hẳn có thể nhận ra điều gì, nhưng hiện giờ anh tạm thời không muốn để cô dính dáng quá sâu.
Biết nhiều quá cũng không tốt cho cô.
Bữa tiệc này trên danh nghĩa là tiệc sinh nhật của em họ Phó Đình Hựu, nhưng thực chất là tiệc tẩy trần dành cho Úc Thừa. Với những người quan tâm, đây là tín hiệu cho việc anh chính thức quay trở về nhà họ Phan. Họ đã cố tình chọn Macao, thời gian và địa điểm đều thích hợp, quy mô không lớn, đủ để che giấu tai mắt người khác.
Những mối quan hệ trước đây ở Hong Kong phải được vực dậy một lần nữa, Úc Thừa đã được trải đường sẵn, không cần phải lao tâm khổ tứ bước từng bước một.
Suốt cả đêm nay, không ít người đến mời rượu Úc Thừa, Hoài Hâm và anh nhìn nhau, cô chủ động lên tiếng, "Em đi dạo một lát nhé?"
Anh vuốt ve tay cô một lúc, mỉm cười yếu ớt, "Ừ, đừng đi xa quá, phải để anh lúc nào cũng có thể nhìn thấy em."
Hoài Hâm xách làn váy đứng dậy, đi sang khu trà bánh lấy bánh ngọt.
Cô ngồi bên một chiếc bàn cạnh cửa sổ sát sàn, vừa thong thả nhâm nhi bánh ngọt vừa chìm vào suy tư.
Mấy người vừa đến chào hỏi Úc Thừa kia có nhắc đến nhà họ Phan, cô nghĩ đó hẳn là gia thế thật sự của anh.
Úc Thừa không hề giấu giếm cô, nhưng mấy người bọn họ cũng không nói rõ ràng. Hoài Hâm chỉ láng máng cảm giác anh sẽ có hành động, chỉ là bây giờ vẫn còn đang "bày binh" mà thôi.
Cô nghĩ, mọi chuyện anh làm hẳn đều nằm trong khả năng của mình. Anh là một người thận trọng và khéo léo, cũng là người biết bày mưu nghĩ kế, anh sẽ không bao giờ làm những chuyện mà mình không chắc chắn.
Thế giới thế này vốn chẳng xa lạ gì với Hoài Hâm, nhưng ở đây nó lại càng cao cấp hơn. Nếu dựa vào nỗ lực của bản thân, có lẽ vài chục năm sau cô cũng có thể bước chân vào nơi đó. Chẳng qua là do lần này quá đột ngột nên cô không có cảm giác an toàn.
Nơi mà danh lợi càng thịnh thì chân tình càng mỏng manh, rất nhiều người ở đây đều quên mất bản thân.
Hoài Hâm biết mình không phải là người như thế, nhưng cô rất sợ sẽ có người trở nên giống với những người kia.
Đang rơi vào trầm tư, bỗng dưng có người đến bắt chuyện với cô.
"Cô là cô Hoài phải không? Nghe anh Phó nói cô vẫn còn đang đi học?"
Vừa nãy hai người đã chào hỏi qua, là một thiếu gia của nhà nào đó ở Thượng Hải, hình như tên là Thích Hành.
Hoài Hâm nhìn thái độ lân la muốn làm quen của đối phương liền biết anh ta không rõ quan hệ giữa mình và Úc Thừa. Cô khách sáo chạm ly với anh ta, đáp, "Đúng thế, đến chỗ này của anh Phó mở mang tầm mắt một chút."
Lời này vừa thể hiện sự khiêm tốn lại vừa toát ra vẻ lém lỉnh, Thích Hành bật cười, tìm vài chủ đề trò chuyện với cô. Hoài Hâm vẫn tiếp lời anh ta nhưng lại không đi sâu vào, khiến anh ta không tài nào tìm được cơ hội trò chuyện, không mò được phương hướng tấn công.
Người có mặt ở đây đều có xuất thân quyền thế, hiển nhiên chẳng mấy kiên nhẫn với trò vờn đuổi, Thích Hành đụng phải "tường" nên vội vàng bỏ đi. Nhưng ngay sau đó, lại có một người khác xuất hiện - Diệp hồng, cô từng gặp người này ở bữa tiệc lần trước.
"Lisa." Đối phương thân thiết chào hỏi cô, "Vừa nãy đã thấy cô, nhưng không có cơ hội chào cô một tiếng."
"Chào Diệp tổng." Hoài Hâm nhận lấy ly rượu anh ta mời.
Môi đỏ hơi mím lại, cô không uống nhiều, hàng mi khẽ chớp, cô chỉ nhấp môi rồi thôi.
Diệp Hồng lẳng lặng ngắm nhìn cô, một lúc sau lại hỏi, "Cô là người của Úc Thừa sao?"
Trên lý thuyết thì đúng là thế, Hoài Hâm gật đầu.
"Theo anh ta bao lâu rồi?"
Hoài Hâm niết chặt cái ly chân cao, bấy giờ mới hiểu anh ta đang nói gì.
Diệp Hồng nghĩ cô là tình nhân của Úc Thừa, nói cách khác chính là quan hệ bao nuôi.
Đây chính là hình thức giao lưu với phụ nữ của những người như bọn họ, thế nên anh ta đã hỏi câu này như một điều hiển nhiên.
Tuy không quá bất ngờ về chuyện này, nhưng Hoài Hâm cũng thấy có hơi đột ngột. Cô cắn môi cân nhắc sắp xếp lại câu chữ, không trả lời ngay.
Diệp Hồng tưởng rằng cô cảm thấy bị xúc phạm, biết tỏng phụ nữ ai cũng như nhau, lúc nào cũng tỏ vẻ thanh cao, không muốn bị vạch trần thân phận, anh ta cười đầy ẩn ý, tiến lại gần, "Tôi không có ý gì cả, chẳng qua là thấy cô quá nổi bật nên có hơi tò mò mà thôi."
Hoài Hâm ngước mắt nhìn anh ta.
Diệp Hồng lấy ra một tấm danh thiếp, mỉm cười ngả ngớn, "Có thể liên lạc với tôi bất cứ khi nào."
Liên hệ với những câu hỏi trước đó của anh ta, lòng Hoài Hâm đã sáng như gương. Cô đoán có lẽ anh ta không biết mối quan hệ giữa Phó Đình Hựu và Úc Thừa, cũng không rõ lai lịch của Úc Thừa, nếu không anh ta sẽ không ngang nhiên chơi trò đòi "đập chậu cướp bông thế" này.
Mà cô sẽ không lắm miệng tiết lộ cho anh bất cứ điều gì.
Sau khi Diệp Hồng rời đi, Hoài Hâm đăm chiêu nhìn tấm danh thiếp kia.
Là một công ty bất động sản có tiếng, ngón tay Hoài Hâm hạ xuống, thả tấm danh thiếp vào trong ly chân cao.
Vết mực in nhuốm thẫm chất lỏng màu đỏ, dần biến thành một vết bẩn.
Bóng đêm bên ngoài cửa sổ càng thêm quyến rũ, Hoài Hâm ngắm nhìn một lúc, sau lưng bỗng phủ đến một luồng hơi thở nóng ấm, ngay sau đó, người nọ ôm lấy eo Hoài Hâm, kéo cô dán vào lòng mình.
"Có phải chờ chán rồi không?"
Giọng người đàn ông rất trầm, còn lờ mờ cảm nhận được hương rượu vang. Anh uống không ít.
"Không ạ." Hoài Hâm xoay người, hai tay vòng sang ôm lấy cổ anh, yêu kiều nghiêng đầu cười, "Có điều hơi nhớ anh."
Úc Thừa nhìn thoáng qua món đồ nằm trong ly rượu chân cao đặt trên bàn của cô, im lặng không nói gì.
Hoài Hâm vừa ăn xong phần gan ngỗng xốt rượu vang do nhân viên mang lên, bờ môi đỏ mọng còn vương chút hương vị ngọt ngào. Anh rủ hàng mi, ngậm lấy môi cô, đầu lưỡi chầm chậm mơn man miêu tả từng đường nét, nhấm nháp chút mứt anh đào còn lại.
Hoài Hâm cười, đây là một lời khen gián tiếp.
Cô nghiêng người hôn đáp lại anh, dịu dàng trêu chọc anh.
"Dù có bao nhiêu người ngấp nghé em..." Hoài Hâm tinh nghịch kề sát bên tai Úc Thừa, hôn lên vành tai anh rồi thỏ thẻ, "Em cũng chỉ ra về cùng anh thôi."
***
Jeongie:
Ní nào tò mò anh Thừa nghi ngờ bé Hâm từ lúc nào thì giờ anh đã bật mí rồi nha. =))) Cái câu "Tưởng là gà hoá ra là thóc" được đo ni đóng giày cho bé Hâm đó =)))
Tuần này xem như là 2 – 2 – 1 rồi, chương này với chương Đỏ mặt toàn 6 -7000 chữ thôi. TT TT