Edit: Lune

Nghi ngờ trong lòng Dụ Trạch Xuyên sớm đã có lời giải đáp ngay từ lúc Tiết Tấn xuất hiện ở công viên giải trí rồi, cho dù chưa có thì khoảng thời gian ngồi xe về nhà cũng đủ để hắn nghĩ thông suốt nhiều chuyện.

A Diên.

A Diên.

Bên cạnh Dụ Trạch Xuyên chưa từng xuất hiện người nào tên A Diên cả, người duy nhất có thể coi là có chút ân oán chính là nhân tình của Tưởng Bác Vân - Lục Diên.

Khi người ta đã nổi giận đến cực điểm rồi thì thực sự không thể trút nổi cơn bực tức ra ngoài, mà sẽ chỉ cảm thấy máu trong cơ thể đang từ từ đông cứng lại, trái tim cũng chầm chậm rơi xuống vực sâu, giống như một cái xác đang dần thối rữa, không còn chút hơi ấm nào.

"Rốt cuộc cậu đã lừa tôi những gì..."

Dụ Trạch Xuyên cúi đầu nhìn Lục Diên đang hôn mê, gân xanh nổi rõ trên mu bàn tay, giọng nói vang lên trong căn phòng tĩnh lặng chẳng khác nào vũng nước tù không gợn sóng.

Tiết Tấn liên tục bấm chuông cửa ở bên ngoài, thấy không ai mở cửa thì dừng lại. Y không chắc Lục Diên có đang ở trong nhà Dụ Trạch Xuyên hay không, do dự trong giây lát, y đang định nhập mật khẩu thì cánh cửa lại đột nhiên "cạch" một tiếng mở ra.

Tiết Tấn sửng sốt: "Anh Trạch Xuyên?"

Dụ Trạch Xuyên đứng sau cửa, chỉ nói: "Vào đi."

Hắn im lặng khác thường, nói xong thì xoay người bước vào trong nhà. Phòng khách trống trải, không thấy bóng dáng của người thứ hai, trên bàn có đặt một cốc thủy tinh trong suốt, còn có một quả cam chưa bóc xong, lớp màng màu trắng bên trong đã hơi sẫm màu do oxy hóa.

Tiết Tấn theo vào nhà, đảo mắt nhìn quanh một vòng: "Lục Diên đâu?"

Tiết Tấn nói xong mới nhớ ra mình còn chưa nói cho Dụ Trạch Xuyên biết sự thật, mặc dù y đã cố gắng giữ bình tĩnh nhưng giọng nói cố ý hạ thấp vẫn để lộ sự tức giận:

"Anh có biết người ở cạnh nhà anh là ai không? Cậu ta chính là nhân tình của Tưởng Bác Vân, Lục Diên!"

"Trạch Xuyên, anh bị hỏng đầu rồi phải không? Sao lại dây dưa với cái loại người như cậu ta chứ, cậu ta mà có ý xấu gì thì anh muốn khóc cũng chẳng có chỗ nào mà khóc đâu!"

Tiết Tấn tưởng rằng sau khi biết sự thật, Dụ Trạch Xuyên sẽ sốc và giận dữ lắm, sẽ vô cùng đau khổ, vì dù sao hắn vốn căm ghét bị lừa dối tới vậy cơ mà. Thế như ngoài dự đoán, Dụ Trạch Xuyên lại không có bất cứ phản ứng nào.

Đối phương chỉ ngồi trên ghế sô pha, cúi đầu lặng lẽ hút thuốc, rõ ràng trong phòng bật đèn nhưng hắn lại như một khối mực đen đặc quánh không tan được. Khói thuốc vị bạc hà dần lan tỏa trong không khí, hun đỏ đôi mắt đầy tia máu của Dụ Trạch Xuyên, cũng làm nhòe bóng dáng gầy gò của hắn.

Tiết Tấn hơi lo lắng: "Anh Trạch Xuyên?"

Điếu thuốc cháy quá nhanh, tàn lửa bén vào da để lại một vệt bỏng màu den. Nhưng Dụ Trạch Xuyên lại như thể không cảm thấy gì, hắn bình thản dụi tắt đầu thuốc vào gạt tàn, giọng khàn khàn ừ một tiếng: "Anh biết."

"Anh biết, cậu ta là nhân tình của Tưởng Bác Vân."

"Anh cũng biết, cậu ta lừa anh."

Nói xong, chẳng biết có phải bị sặc khói hay không mà Dụ Trạch Xuyên đột nhiên ho khan mấy tiếng. Hắn cúi đầu che miệng, cố gắng muốn nén tiếng ho, nhưng lại càng ho dữ dội hơn, khóe mắt hắn đỏ bừng, ngay cả nước mắt cũng trào ra.

Dụ Trạch Xuyên cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình đang quặn thắt hết cả, trong không khí như có một bàn tay vô hình đang bóp nghẹt lấy cổ họng hắn, ngay cả hít thở cũng khó khăn. Hắn không kiềm chế được mà ngã khỏi ghế sô pha, sau đó che miệng loạng choạng chạy vào nhà vệ sinh nôn mửa.

"Ọe --"

Hắn nằm úp sấp lên bồn rửa tay nôn một lúc lâu, nôn đến nỗi ruột gan như muốn đứt từng khúc mà vẫn chẳng nôn ra được gì, nước mắt nước mũi cùng trào ra, đầu đau như muốn nổ tung, chẳng biết đã bao lâu rồi hắn mới lại thảm hại đến vậy.

Dụ Trạch Xuyên mở vòi nước, xoa rửa chất lỏng không rõ là gì trên mặt, tóc ướt nhẹp dính thành từng lọn. Hắn nhìn vào gương, chỉ cảm thấy mình giống như ác quỷ được vớt từ dưới nước lên, bên trong còn phản chiếu hình ảnh của Tiết Tấn, người kia đang đứng ở cửa nhìn thẳng vào hắn.

Tiết Tấn biết không phải Dụ Trạch Xuyên đang phát bệnh, chỉ là hắn đang quá đau khổ mà thôi.

Đau khổ đến cực hạn, ngay cả dạ dày cũng bắt đầu co thắt run rẩy.

Ngày trước, lúc mẹ Dụ Trạch Xuyên qua đời hắn cũng có phản ứng thế này, không chịu nói gì, một hạt cơm cũng không chịu ăn, đau khổ đến nỗi chỉ còn biết nôn mửa.

Tiết Tấn đứng ở cửa phòng vệ sinh, ánh mắt phức tạp xen lẫn vẻ không thể tin nổi: "Dụ Trạch Xuyên, sao anh có thể thích loại người đó?"

Nghe vậy, Dụ Trạch Xuyên bỗng ngẩng phắt đầu lên, đôi mắt đỏ au nhìn y, trong giây phút này, cảm xúc bên trong mãnh liệt đến nỗi khiến người ta kinh hãi, thậm chí còn mang theo vài phần cố chấp: "Tại sao anh không thể thích cậu ấy?"

Tiết Tấn bước tới một bước, vì quá phẫn nộ nên y giật phắt kính ném xuống sàn: "Cậu ta là nhân tình của Tưởng Bác Vân! Anh thử nói xem tại sao hả? Loại người có thể vì lợi ích mà tiếp cận Tưởng Bác Vân thì đương nhiên cũng có thể vì lợi ích mà tiếp cận anh!"

Dụ Trạch Xuyên bỗng gào lên: "Cậu ấy không phải!"

Dụ Trạch Xuyên siết chặt nắm tay đập xuống mép bồn rửa mặt, lồng ngực phập phồng, trán nổi đầy gân xanh, hắn khàn giọng lặp lại: "Cậu ấy không phải..."

Dụ Trạch Xuyên nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không cam lòng nhiều hơn là hận, giờ khắc này, chẳng hiểu sao Tiết Tấn lại cảm thấy đối phương giống như một đứa bé bị oan ức, từng chữ đều run rẩy nghẹn ngào:

"Tiết Tấn, anh không tin..."

"Anh không tin cả đời anh không gặp được người tốt, anh không tin đời anh chỉ bị người khác lừa..."

"Một Tưởng Bác Vân đã đủ rồi, tại sao còn thêm một Lục Diên?"

Dụ Trạch Xuyên không muốn tin những điều đó là giả, hắn đỏ mắt lắc đầu, không chịu thừa nhận: "Anh không thể bị lừa hai lần được, Tiết Tấn."

Sắc mặt hắn tái nhợt, song vẫn cố chấp lặp lại: "Tiết Tấn, anh không thể bị lừa hai lần được, không thể..."

Thực sự không thể...

Hắn chẳng lưu luyến thế giới này chút nào, nếu như ngay cả hơi ấm cuối cùng có được cũng là vì mục đích khác, Dụ Trạch Xuyên không biết mình sẽ làm ra chuyện gì nữa.

Tiết Tấn đứng tại chỗ, lồng ngực phập phồng bất an: "Lục Diên đâu rồi?"

Cuối cùng y cũng ý thức được vấn đề, cau mày hỏi: "Lục Diên đâu rồi?"

Nhắc đến Lục Diên, Dụ Trạch Xuyên mới yên tĩnh lại, thật lâu sau mới thốt ra một câu:

"Cậu ta đang ở trong tay anh."

Đáy mắt Tiết Tấn lóe lên vẻ hoảng hốt, còn tưởng hắn định giết Lục Diên bèn vội vàng bước tới nắm lấy vai Dụ Trạch Xuyên: "Trạch Xuyên, anh nghe em nói, đừng vội ra tay, mục tiêu của chúng ta là Tưởng Bác Vân, anh đừng hành động thiếu suy nghĩ vào lúc này!"

Tiết Tấn không muốn Lục Diên chết, hoặc nói đúng hơn, y cho rằng tội của đối phương không đáng chết, cũng không đáng để tay họ vấy máu, y vắt óc khuyên can: "Lục Diên... Chuyện Lục Diên làm nhân tình có thể là bị Tưởng Bác Vân ép buộc, anh không cần thiết vì chuyện này mà giết cậu ta..."

Dụ Trạch Xuyên ngắt lời y: "Em yên tâm, anh sẽ không giết cậu ta đâu."

Hắn nhếch khóe miệng, giọng đầy mỉa mai: "Sao anh nỡ giết cậu ta chứ."

Hắn còn rất nhiều câu hỏi phải tìm Lục Diên để chứng thực, trước khi có được câu trả lời, hắn sẽ không để đối phương chết đâu.

Tiết Tấn trực giác có điều bất thường, thế nhưng dù y có hỏi thế nào thì Dụ Trạch Xuyên cũng không chịu tiết lộ tung tích của Lục Diên, cuối cùng y chỉ đành nhặt cặp kính dưới sàn lên, rời khỏi căn hộ với tâm sự nặng nề.

Không phải Tiết Tấn không biết Lục Diên đang bị giấu trong nhà Dụ Trạch Xuyên.

Nhưng y có thể làm gì cơ chứ? Thả Lục Diên? Nhưng y vẫn chưa rõ lai lịch đối phương.

Bắt lại? Có vẻ như vậy chỉ khiến mọi chuyện tồi tệ hơn.

Tiết Tấn bỗng hơi oán hận thế giới này, y nghĩ mãi mà không rõ những năm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà ép một người tốt biến thành bộ dạng điên loạn thế này.

Đêm dài đằng đẵng, từng phút từng giây trôi qua đều cực kỳ dằn vặt, chỉ có người đang nằm trên giường trong phòng ngủ là không hề hay biết. Cơ thể Lục Diên kháng thuốc hơi kém, loại thuốc mà người bình thường uống vào cùng lắm chỉ hôn mê vài tiếng, còn anh lại ngủ liền một mạch đến tối hôm sau.

Trong khoảng thời gian này, Dụ Trạch Xuyên kiểm tra tất cả đồ mà Lục Diên từng đưa tới, ngay cả chậu xương rồng hắn trân trọng đặt bên cạnh máy tính cũng nhổ cả gốc lên, cẩn thận bới đất bên trong một lượt --

Cuối cùng chẳng phát hiện ra gì cả.

Đáp án này chẳng biết là tốt hay xấu, Dụ Trạch Xuyên chỉ cảm thấy tâm trạng tồi tệ của mình vẫn không được giải thoát dù chỉ một phần. Hắn ngồi một mình trong phòng khách tối om, không biết đang nghĩ gì, cuối cùng cầm con dao găm lạnh lẽo trên bàn trà, lặng lẽ đẩy cửa phòng ngủ ra.

Lưỡi dao sắc bén kề vào người đàn ông đang say giấc trên giường, động tác vô cùng dứt khoát.

Rất rõ ràng, Dụ Trạch Xuyên không chỉ một lần muốn giết Lục Diên, nhưng mỗi lần hắn đều không nỡ ra tay.

Lục Diên vừa tỉnh lại từ cơn hôn mê thì đối mặt với tình cảnh này, anh phát hiện lưỡi dao sắc bén đang kề bên cổ mình, bị nhiệt độ lạnh buốt đó làm cho không kiềm được mà run lên, mà động tác này cũng bại lộ việc anh đã tỉnh.

Dụ Trạch Xuyên nhận ra, hắn cúi đầu nhìn Lục Diên, kết quả lại thấy đối phương đang ngơ ngác nhìn mình, lại là cái vẻ vô tội đáng ghét kia.

"Cuối cùng cậu cũng tỉnh."

Dụ Trạch Xuyên nắm chặt con dao trong tay, hắn từ từ nghiêng người đến gần Lục Diên, đôi môi tái nhợt ghé sát tai anh, mỗi chữ thốt ra đều mang hơi ấm song lại khiến người ta lạnh đến tận xương tủy: "Cậu mà không tỉnh, tôi sẽ nghĩ cậu đã chết thật rồi đó."

Giọng điệu nghiến răng nghiến lợi.

Lục Diên biết Dụ Trạch Xuyên đã biết sự thật nhưng anh vẫn chưa nắm bắt được suy nghĩ của đối phương, có điều còn sống đã là tốt lắm rồi: "Anh muốn biết gì, em sẽ giải thích cho anh."

Thậm chí nội tâm anh còn thấy hơi nhẹ nhõm, sống trong cảm giác lúc nào cũng có mũi kiếm treo lơ lửng trên đầu cuối cùng cũng kết thúc.

Dụ Trạch Xuyên lại đột nhiên cười một tràng, hắn trở tay cất con dao vào, vùi mặt vào cổ Lục Diên, môi áp sát vào động mạch yếu ớt như đang nghĩ xem nên cắn mạnh xuống thế nào: "Nếu tôi không muốn nghe cậu giải thích mà chỉ muốn giết cậu thì sao?"

Chuôi dao kia tựa như con rắn đang bò trườn trong bóng tối, cuối cùng xuyên qua chăn kề vào bụng Lục Diên, giọng hắn trầm thấp vang lên: "Lục Diên, tôi muốn giết cậu."

Lục Diên nhắc nhở: "Người anh nên giết là Tưởng Bác Vân."

Dụ Trạch Xuyên khựng lại: "Nhưng tôi hận cậu hơn, phải làm sao đây?"

Lục Diên im lặng: "Đúng là anh nên hận em, em không nói sự thật cho anh biết."

Dụ Trạch Xuyên không ngờ Lục Diên lại chẳng thèm biện hộ gì cả, hắn đưa tay bóp cổ họng của người nọ rồi từ từ siết chặt lại, ánh mắt u ám: "Ngay hôm đầu tiên chuyển đến, cậu đã nhận ra tôi rồi phải không?"

Giọng điệu Lục Diên bình tĩnh: "Đúng."

Đầu ngón tay Dụ Trạch Xuyên đột nhiên run rẩy dữ dội, cơ mặt hắn giần giật như muốn gượng cười, nhưng lại cứng đờ chẳng thể làm ra được bất cứ biểu cảm nào, chỉ có khóe mắt dần đỏ ửng ướt át như sắp nhỏ máu: "Vậy cậu tiếp cận tôi..."

Giọng Dụ Trạch Xuyên đột nhiên nghẹn lại, hắn hít thở một hơi thật sâu, trong bóng tối có thứ chất lỏng nóng hổi nào đó rơi xuống mặt Lục Diên, mãi sau hắn mới khó nhọc thốt ra nửa câu còn lại:

"Vậy cậu tiếp cận tôi cũng là vì mục đích khác sao?"

Chỉ cần Lục Diên nói một tiếng "Đúng", tức là tất cả những việc tốt anh từng làm với Dụ Trạch Xuyên đều là giả, những miếng hình xếp thành tòa cao ốc bất ngờ bị rút mất điểm tựa ở tầng thấp nhất, kết cục chỉ có sụp đổ ầm ầm.

Dường như đã qua rất lâu, lại dường như chỉ ngắn ngủi trong chốc lát, ngay lúc Dụ Trạch Xuyên đã chờ đến mức bực bội thì cuối cùng Lục Diên cũng lên tiếng phá vỡ sự im lặng ngột ngạt này: "Không đúng."

Lực trên cổ nới lỏng vài phần.

Nhưng Dụ Trạch Xuyên lập tức đã phát hiện ra vấn đề, hắn lập tức siết chặt bàn tay: "Cậu dám nói lúc chuyển tới không nhận ra tôi không?"

Nguyên chủ đã làm việc ở Tập đoàn Ngân Xuyên nhiều năm, nếu nói không nhận ra Dụ Trạch Xuyên e là quá giả dối.

Lục Diên cảm nhận được sự ngạt thở đang kéo đến, anh vô thức ngửa đầu lên, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ bừng của Dụ Trạch Xuyên, trong lòng biết rõ tỷ lệ chiến thắng lần này của mình lớn hơn bất cứ lần nào, khó nhọc cất tiếng: "Nhận ra..."

"Chính là vì nhận ra nên mới muốn tiếp cận anh..."

Trái tim Dụ Trạch Xuyên càng lúc càng chìm xuống, càng chìm càng sâu, thì ra Lục Diên tiếp cận mình thực sự là vì mục đích khác: "Vì sao?"

Lục Diên lặng lẽ mấp máy môi, khó khăn thốt ra một câu nói chẳng khác gì sét đánh với Dụ Trạch Xuyên:

"Em thích anh."

"Từ bảy năm trước đã thích anh rồi..."

Lục Diên rất thích một câu Dụ Trạch Xuyên từng nói, "Muốn lừa, thì lừa cả đời." Lần đầu nói dối, lương tâm anh thấy bất an, nhưng sau lại vỡ lẽ ra rằng, đối với anh và Dụ Trạch Xuyên, nói dối không để bị phát hiện lại là lựa chọn tốt nhất.

Kẻ xấu ngụy trang làm một việc tốt, hắn vẫn là kẻ xấu, nhưng nếu hắn ngụy trang cả đời, làm việc tốt cả đời thì ai còn có thể nói hắn là người xấu đây?

Cái cớ này ở ván trước dùng quá đột ngột, nhưng dùng ở ván này lại vừa khéo.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện