Trương Thiên Phi cho rằng bản thân lầm rồi, nên liền ngẩn người. Nhưng Hồ Tần Nhàn lại đứng dậy, cười mỉm một chút với y, cực kỳ khách sáo. Trương Thiên Phi đành phải khách sáo gật đầu chào lại. Hồ Tần Nhàn nói: “Tôi đến làđể bàn mấy vấn đề trong game với bạn của anh.”
Trương Thiên Phi khẽ nhếch khóe miệng cười cười: “À, vậy tôi không quấy rầy các anh nữa, hay là tôi ra ngoài, các anh cứ tiếp tục.”
Hồ Tần Nhàn nói: “Không cần, đã trao đổi xong rồi.”Đuôi mắt khẽ liếc Lạc Thành một cái, Lạc Thành nắm chặt tay đặt trên đầu gối, giả dối cười he he với Trương Thiên Phi. Hồ Tần Nhàn đi về cửa chính, lại mỉm cười khách sáo với Trương Thiên Phi, Trương Thiên Phi vội vã tránh người, dõi theo Hồ Tần Nhàn ra khỏi cửa.
Sau đó, Trương Thiên Phi giả bộ vôý hỏi Lạc Thành, Hồ Tần Nhàn cùng gã nói chuyện gì, Lạc Thành ấp úng né tránh nói: “Cũng, cũng không có gì.” Trương Thiên Phi không có hỏi lại, song ở trong lòng nghĩ, Hồ Tần Nhàn sẽ không đến mức bắt Lạc Thành gán thân trả nợ chứ.
Buổi tối thứ hai, Trương Thiên Phi đang ăn cơm chiều, chuông cửa liền vang lên, mở cửa, Hồ Tần Nhàn đứng ở bên ngoài, khách sáo hỏi y: “Xin hỏi Lạc Thành cóở nhà không?”
Trương Thiên Phi cười nhạt nói: “Có, có, để tôi gọi nó cho anh.”Để Hồ Tần Nhàn vào cửa, Hồ Tần Nhàn liền rất khách sáo: “Quấy rầy anh dùng bữa rồi.” Trương Thiên Phi đáp: “Không có gì, không có gì.”
Lạc Thành nghe nói Hồ Tần Nhàn đến, lập tức vào phòng đổi sang quần áo ra ngoài, chắc là Hồ Tần Nhàn có báo trước với gã, nên đầu tóc Lạc Thành cũng đãđược chải vào nếp, râu ria cũng được cạo sạch, tút tát lại bản thân trông cũng ra vẻ phết. Hồ Tần Nhàn nhìn gã một lượt từ trên xuống dưới, dường như rất hài lòng nên gật đầu, hai người ra khỏi cửa, để lại cho Trương Thiên Phi một cái cửa mở toang, gió mát lùa vào.
Mấy ngày sau, Lạc Thành ra ngoài càng lúc càng nhiều, có khi Trương Thiên Phi tan tầm về nhà không lâu sau thì gã trở về, lại có khi Trương Thiên Phi mới tan tầm về thì gã đi ra ngoài. Hồ Tần Nhàn có lúc tự mình đến cửa đón gã, có lúc không đến tìm gã, mà lần nào đến thìđều rất khách sáo với Trương Thiên Phi. Trương Thiên Phi nín thinh, mắt lạnh nhìn hai người, tâm trạng càng ngày càng… phức tạp hơn.
Hôm nay, sau khi tan ca, vì không đểý mà y đã uống hơn hai ly, lúc lái xe cảm thấy nó lắc lư hơn bình thường rất nhiều, cảnh vật trước mắt cũng mơ hồ. Chạy đến ngã tư, một chiếc xe như tên bay quẹo sang, Trương Thiên Phi vội chuyển tay lái, chỉ cảm thấy thân xe nghiêng ngả, đâm vào cột điện ven đường. Trước mắt hơi tối đi, cái trán ươn ướt, Trương Thiên Phi muốn đưa tay lên sờ xem có phải chảy máu không nhưng trước mắt càng tối lại, rồi lâm vào hôn mê.
Trương Thiên Phi tỉnh lại thì phát hiện mình đã trong bệnh viện, đầu giường chất đầy hoa, trái cây rồi cả thuốc bổ nữa. Đuôi giường có một đống đồng nghiệp đứng đó, phấn khởi chúc mừng y tỉnh lại, bị cô y tá quát yên lặng mới thôi.
Đám đồng nghiệp an ủi, báo cho y biết xe bị hỏng cũng không sao, còn bảo hiểm mà, còn y may mắn không bị gì, chỉ mê man có một đêm như ngủ một giấc thôi. Cuối cùng Triệu Tề thở dài nói: “Đừng nói nữa, quan hệ của Thiên Phi cậu với cậu chủ Hồ kia thật tốt, đêm qua sau khi cậu ta tới, liền đưa cậu vào phòng bệnh tốt nhất, bác sĩ giỏi cộng thêm thuốc xịn, kẻ có tiền đúng là luôn khác biệt vậy đấy. Bản thân cậu ta cũng rất tốt, ngồi ngốc chờ một đêm, đến lúc bác sĩ nói sáng mai cậu có thể tỉnh lại, cậu ta mới đi, chắc là về nhà nghỉ ngơi.”
Trương Thiên Phi à một tiếng, mấy đồng nghiệp nói dông dài mấy câu xong liền quay vềđài hết. Lạc Thành từ ngoài bước vào, ngồi trước giường của Trương Thiên Phi, chà chà tay: “Thiên Phi, tao có chuyện rất mâu thuẫn, mời mày phân tích một chút.”
Trương Thiên Phi nói: “Vậy à, mày nói đi, nhưng mà tao mới bị tai nạn… có thể khả năng tư duy sẽ không tốt đâu.”
Lạc Thành nói: “Không sao, mày nghe là tốt rồi. Mày nói coi, nếu có một người, người đó phạm sai lầm, nó vì muốn bùđắp lại sai lầm đó mà bị người ta uy hiếp phải đụng chạm vào một người khác, mày nói người này cóđáng được tha thứ không?”
Trương Thiên Phi nói: “Nói thẳng đi, Hồ Tần Nhàn uy hiếp mày cái gì?”
Lạc Thành gãi gãi đầu: “Kỳ thực cũng không có gì, trong thời gian này anh ta đem tao đi gặp mấy bạn hàng của công ty, nói là giúp tao tìm một công việc, song điều kiện là nếu ta tìm được việc rồi thì phải rời khỏi chỗ của mày. Thiên Phi, tao vẫn cảm thấy cậu chủ Hồ này đang nghĩ biện pháp đối phó mày, nó muốn chỉnh mày.” Lạc Thành ngẩng đầu nhìn Trương Thiên Phi, “Thiên Phi, có phải mày đãđắc tội nó chuyện gì không, vì sao tao cứ thấy nó chủ yếu nhằm vào mày, chỉnh mày chứ không phải tao? Rõ ràng tao mới là thủ phạm chính mà.”
Trương Thiên Phi thấy đầu có chút mịt mờ, khụ một tiếng rồi nói: “Cái kia…”
Lạc Thành tiếp tục: “Thật ra tao đã tìm được việc rồi, phòng cũng tìm được luôn rồi. Nhưng không biết phải mở miệng với mày chuyện tao phải đi thế nào.”Đột nhiên cầm lấy tay của Trương Thiên Phi, “Thiên Phi, tuy giờ tao làm việc thiếu đạo đức, bịép phải dọn đi, nhưng nếu Hồ Tần Nhàn kia thực sự làm chuyện gì với mày, mày nhất định phải nói cho tao biết đấy, Lạc Thành tao tuy vô dụng nhưng tuyệt đối dù liều mạng cũng giúp mày!”
Tay của Trương Thiên Phi bị gã nắm chặt đến phát đau, cố gượng cười, nói: “Biết rồi.”
Sau khi xuất viện, Trương Thiên Phi nghỉở nhà hai ngày, cuối cùng Lạc Thành trong một buổi sáng âm u thì dọn đi, khi đi vẻ mặt bi tráng, mạnh mẽ dặnTrương Thiên Phi chúý giữ gìn sức khỏe. Trương Thiên Phi đứng trong phòng khách nhìn căn nhà vắng vẻ, cầm điện thoại lên gọi tới máy của Hồ Tần Nhàn: “Tối nay rảnh không, có thể cùng tìm một chỗ ngồi nói chuyện không?”
Hồ Tần Nhàn trầm mặc một lát rồi nói: “Bảy giờ tối, tôi qua nhà anh.”
Bảy giờ, chuông cửa đúng giờ vang lên, Trương Thiên Phi mở cửa, Hồ Tần Nhàn đứng ở ngoài. Hôm nay hắn mặc một cái áo màu vàng nhạt, khuôn mặt có chút mệt mỏi rã rời, đột nhiên lại cảm giác giống như lần đầu hẹn Trương Thiên Phi đến quán bar uống rượu.
Hồ Tần Nhàn vào phòng khách, ngồi xuống sofa, Trương Thiên Phi khóa kỹ cửa rồi quay lại phòng khách, hai người ngồi đối diện nhau, nhất thời bầu không khí rất tẻ nhạt.
Chính Trương Thiên Phi là người mở miệng trước: “Tôi nghe đồng nghiệp nói, tối đó anh ở bệnh viện phải cực nhọc nhiều…”
Hồ Tần Nhàn ngáp một cái: “Ừ, mấy bữa nay lại không thể nghỉ nhiều. Hôm nay anh gọi cho tôi vừa lúc tôi cũng muốn tìm anh. Tôi nghĩ tôi và anh đãđến lúc tính toán lại nợ trước kia.”
Trương Thiên Phi nhìn Hồ Tần Nhàn, không nói chuyện.
Hồ Tần Nhàn nói: “Là như vầy, chuyện trong game, anh chỉ là tòng phạm, cũng không phải chủ mưu, cho dù tôi muốn truy cứu cũng không truy cứu được gì. Thế nên, chuyện tôi sắp nói đây chỉ là một lời thỉnh cầu, nếu anh không có hứng thú, hoàn toàn có thể từ chối, cho dù từ chối thì chuyện kia tôi vẫn sẽ coi nhưđã qua.”
Trương Thiên Phi gật đầu, tỏ vẻđã hiểu.
Hồ Tần Nhàn nhìn bức tường ởđằng xa: “Tôi muốn mời anh, giống như bạn của anh và tôi trong game kia, chơi lại một trò chơi. Đương nhiên không phải bắt anh giả gái, anh vẫn là chính anh, cũng không vào game, anh và tôi, muốn anh và tôi có quan hệ bạn bè trong đó, anh… có hiểu không.”
Trương Thiên Phi lại gật đầu: “Hiểu.”
Hồ Tần Nhàn đổi tư thế ngồi trên sofa: “Trò chơi này lúc nào cũng có thể bắt đầu, thời gian tôi và anh có thể thương lượng một chút. Nhắc lại một lần nữa, cái này chỉ làđề nghị của tôi, anh nếu không muốn, giờ có thể gạt bỏ.”
Trương Thiên Phi lại gật đầu: “Ờ.”
Hồ Tần Nhàn đứng dậy, đi nhanh tới trước mặt Trương Thiên Phi, kéo lấy cổáo Trương Thiên Phi: “Đừng ậm ờ vậy chứ, anh rốt cuộc có hiểu ý không đó, đồng ý hay không? Trò chơi này có thể không dễ chơi đâu đấy, thế nhưng …” Cười lạnh một tiếng, mạnh mẽđặt môi mình lên môi Trương Thiên Phi, sau một lát, rời ra xa, trên mặt hơi ửng đỏ, lớn tiếng nói, “Nhưng loại chuyện này, giờđã biết rõ rồi đó, chơi hay không?”
Trương Thiên Phi ra vẻ còn rất bình tĩnh, nói: “Được.”
Hồ Tần Nhàn giận dữ: “Được là cóý gì?” Tay giữ lấy cổáo Trương Thiên Phi dùng chút lực, lại đột nhiên miệng bị cái gìđó che lại.
Sau N thời gian, Trương Thiên Phi kết thúc môi lưỡi dây dưa, thu người lại, nhìn Hồ Tần Nhàn vẫn giữ cổáo y như cũ, mỉm cười: “Được ý là, tôi đồng ý.”
End
Trương Thiên Phi khẽ nhếch khóe miệng cười cười: “À, vậy tôi không quấy rầy các anh nữa, hay là tôi ra ngoài, các anh cứ tiếp tục.”
Hồ Tần Nhàn nói: “Không cần, đã trao đổi xong rồi.”Đuôi mắt khẽ liếc Lạc Thành một cái, Lạc Thành nắm chặt tay đặt trên đầu gối, giả dối cười he he với Trương Thiên Phi. Hồ Tần Nhàn đi về cửa chính, lại mỉm cười khách sáo với Trương Thiên Phi, Trương Thiên Phi vội vã tránh người, dõi theo Hồ Tần Nhàn ra khỏi cửa.
Sau đó, Trương Thiên Phi giả bộ vôý hỏi Lạc Thành, Hồ Tần Nhàn cùng gã nói chuyện gì, Lạc Thành ấp úng né tránh nói: “Cũng, cũng không có gì.” Trương Thiên Phi không có hỏi lại, song ở trong lòng nghĩ, Hồ Tần Nhàn sẽ không đến mức bắt Lạc Thành gán thân trả nợ chứ.
Buổi tối thứ hai, Trương Thiên Phi đang ăn cơm chiều, chuông cửa liền vang lên, mở cửa, Hồ Tần Nhàn đứng ở bên ngoài, khách sáo hỏi y: “Xin hỏi Lạc Thành cóở nhà không?”
Trương Thiên Phi cười nhạt nói: “Có, có, để tôi gọi nó cho anh.”Để Hồ Tần Nhàn vào cửa, Hồ Tần Nhàn liền rất khách sáo: “Quấy rầy anh dùng bữa rồi.” Trương Thiên Phi đáp: “Không có gì, không có gì.”
Lạc Thành nghe nói Hồ Tần Nhàn đến, lập tức vào phòng đổi sang quần áo ra ngoài, chắc là Hồ Tần Nhàn có báo trước với gã, nên đầu tóc Lạc Thành cũng đãđược chải vào nếp, râu ria cũng được cạo sạch, tút tát lại bản thân trông cũng ra vẻ phết. Hồ Tần Nhàn nhìn gã một lượt từ trên xuống dưới, dường như rất hài lòng nên gật đầu, hai người ra khỏi cửa, để lại cho Trương Thiên Phi một cái cửa mở toang, gió mát lùa vào.
Mấy ngày sau, Lạc Thành ra ngoài càng lúc càng nhiều, có khi Trương Thiên Phi tan tầm về nhà không lâu sau thì gã trở về, lại có khi Trương Thiên Phi mới tan tầm về thì gã đi ra ngoài. Hồ Tần Nhàn có lúc tự mình đến cửa đón gã, có lúc không đến tìm gã, mà lần nào đến thìđều rất khách sáo với Trương Thiên Phi. Trương Thiên Phi nín thinh, mắt lạnh nhìn hai người, tâm trạng càng ngày càng… phức tạp hơn.
Hôm nay, sau khi tan ca, vì không đểý mà y đã uống hơn hai ly, lúc lái xe cảm thấy nó lắc lư hơn bình thường rất nhiều, cảnh vật trước mắt cũng mơ hồ. Chạy đến ngã tư, một chiếc xe như tên bay quẹo sang, Trương Thiên Phi vội chuyển tay lái, chỉ cảm thấy thân xe nghiêng ngả, đâm vào cột điện ven đường. Trước mắt hơi tối đi, cái trán ươn ướt, Trương Thiên Phi muốn đưa tay lên sờ xem có phải chảy máu không nhưng trước mắt càng tối lại, rồi lâm vào hôn mê.
Trương Thiên Phi tỉnh lại thì phát hiện mình đã trong bệnh viện, đầu giường chất đầy hoa, trái cây rồi cả thuốc bổ nữa. Đuôi giường có một đống đồng nghiệp đứng đó, phấn khởi chúc mừng y tỉnh lại, bị cô y tá quát yên lặng mới thôi.
Đám đồng nghiệp an ủi, báo cho y biết xe bị hỏng cũng không sao, còn bảo hiểm mà, còn y may mắn không bị gì, chỉ mê man có một đêm như ngủ một giấc thôi. Cuối cùng Triệu Tề thở dài nói: “Đừng nói nữa, quan hệ của Thiên Phi cậu với cậu chủ Hồ kia thật tốt, đêm qua sau khi cậu ta tới, liền đưa cậu vào phòng bệnh tốt nhất, bác sĩ giỏi cộng thêm thuốc xịn, kẻ có tiền đúng là luôn khác biệt vậy đấy. Bản thân cậu ta cũng rất tốt, ngồi ngốc chờ một đêm, đến lúc bác sĩ nói sáng mai cậu có thể tỉnh lại, cậu ta mới đi, chắc là về nhà nghỉ ngơi.”
Trương Thiên Phi à một tiếng, mấy đồng nghiệp nói dông dài mấy câu xong liền quay vềđài hết. Lạc Thành từ ngoài bước vào, ngồi trước giường của Trương Thiên Phi, chà chà tay: “Thiên Phi, tao có chuyện rất mâu thuẫn, mời mày phân tích một chút.”
Trương Thiên Phi nói: “Vậy à, mày nói đi, nhưng mà tao mới bị tai nạn… có thể khả năng tư duy sẽ không tốt đâu.”
Lạc Thành nói: “Không sao, mày nghe là tốt rồi. Mày nói coi, nếu có một người, người đó phạm sai lầm, nó vì muốn bùđắp lại sai lầm đó mà bị người ta uy hiếp phải đụng chạm vào một người khác, mày nói người này cóđáng được tha thứ không?”
Trương Thiên Phi nói: “Nói thẳng đi, Hồ Tần Nhàn uy hiếp mày cái gì?”
Lạc Thành gãi gãi đầu: “Kỳ thực cũng không có gì, trong thời gian này anh ta đem tao đi gặp mấy bạn hàng của công ty, nói là giúp tao tìm một công việc, song điều kiện là nếu ta tìm được việc rồi thì phải rời khỏi chỗ của mày. Thiên Phi, tao vẫn cảm thấy cậu chủ Hồ này đang nghĩ biện pháp đối phó mày, nó muốn chỉnh mày.” Lạc Thành ngẩng đầu nhìn Trương Thiên Phi, “Thiên Phi, có phải mày đãđắc tội nó chuyện gì không, vì sao tao cứ thấy nó chủ yếu nhằm vào mày, chỉnh mày chứ không phải tao? Rõ ràng tao mới là thủ phạm chính mà.”
Trương Thiên Phi thấy đầu có chút mịt mờ, khụ một tiếng rồi nói: “Cái kia…”
Lạc Thành tiếp tục: “Thật ra tao đã tìm được việc rồi, phòng cũng tìm được luôn rồi. Nhưng không biết phải mở miệng với mày chuyện tao phải đi thế nào.”Đột nhiên cầm lấy tay của Trương Thiên Phi, “Thiên Phi, tuy giờ tao làm việc thiếu đạo đức, bịép phải dọn đi, nhưng nếu Hồ Tần Nhàn kia thực sự làm chuyện gì với mày, mày nhất định phải nói cho tao biết đấy, Lạc Thành tao tuy vô dụng nhưng tuyệt đối dù liều mạng cũng giúp mày!”
Tay của Trương Thiên Phi bị gã nắm chặt đến phát đau, cố gượng cười, nói: “Biết rồi.”
Sau khi xuất viện, Trương Thiên Phi nghỉở nhà hai ngày, cuối cùng Lạc Thành trong một buổi sáng âm u thì dọn đi, khi đi vẻ mặt bi tráng, mạnh mẽ dặnTrương Thiên Phi chúý giữ gìn sức khỏe. Trương Thiên Phi đứng trong phòng khách nhìn căn nhà vắng vẻ, cầm điện thoại lên gọi tới máy của Hồ Tần Nhàn: “Tối nay rảnh không, có thể cùng tìm một chỗ ngồi nói chuyện không?”
Hồ Tần Nhàn trầm mặc một lát rồi nói: “Bảy giờ tối, tôi qua nhà anh.”
Bảy giờ, chuông cửa đúng giờ vang lên, Trương Thiên Phi mở cửa, Hồ Tần Nhàn đứng ở ngoài. Hôm nay hắn mặc một cái áo màu vàng nhạt, khuôn mặt có chút mệt mỏi rã rời, đột nhiên lại cảm giác giống như lần đầu hẹn Trương Thiên Phi đến quán bar uống rượu.
Hồ Tần Nhàn vào phòng khách, ngồi xuống sofa, Trương Thiên Phi khóa kỹ cửa rồi quay lại phòng khách, hai người ngồi đối diện nhau, nhất thời bầu không khí rất tẻ nhạt.
Chính Trương Thiên Phi là người mở miệng trước: “Tôi nghe đồng nghiệp nói, tối đó anh ở bệnh viện phải cực nhọc nhiều…”
Hồ Tần Nhàn ngáp một cái: “Ừ, mấy bữa nay lại không thể nghỉ nhiều. Hôm nay anh gọi cho tôi vừa lúc tôi cũng muốn tìm anh. Tôi nghĩ tôi và anh đãđến lúc tính toán lại nợ trước kia.”
Trương Thiên Phi nhìn Hồ Tần Nhàn, không nói chuyện.
Hồ Tần Nhàn nói: “Là như vầy, chuyện trong game, anh chỉ là tòng phạm, cũng không phải chủ mưu, cho dù tôi muốn truy cứu cũng không truy cứu được gì. Thế nên, chuyện tôi sắp nói đây chỉ là một lời thỉnh cầu, nếu anh không có hứng thú, hoàn toàn có thể từ chối, cho dù từ chối thì chuyện kia tôi vẫn sẽ coi nhưđã qua.”
Trương Thiên Phi gật đầu, tỏ vẻđã hiểu.
Hồ Tần Nhàn nhìn bức tường ởđằng xa: “Tôi muốn mời anh, giống như bạn của anh và tôi trong game kia, chơi lại một trò chơi. Đương nhiên không phải bắt anh giả gái, anh vẫn là chính anh, cũng không vào game, anh và tôi, muốn anh và tôi có quan hệ bạn bè trong đó, anh… có hiểu không.”
Trương Thiên Phi lại gật đầu: “Hiểu.”
Hồ Tần Nhàn đổi tư thế ngồi trên sofa: “Trò chơi này lúc nào cũng có thể bắt đầu, thời gian tôi và anh có thể thương lượng một chút. Nhắc lại một lần nữa, cái này chỉ làđề nghị của tôi, anh nếu không muốn, giờ có thể gạt bỏ.”
Trương Thiên Phi lại gật đầu: “Ờ.”
Hồ Tần Nhàn đứng dậy, đi nhanh tới trước mặt Trương Thiên Phi, kéo lấy cổáo Trương Thiên Phi: “Đừng ậm ờ vậy chứ, anh rốt cuộc có hiểu ý không đó, đồng ý hay không? Trò chơi này có thể không dễ chơi đâu đấy, thế nhưng …” Cười lạnh một tiếng, mạnh mẽđặt môi mình lên môi Trương Thiên Phi, sau một lát, rời ra xa, trên mặt hơi ửng đỏ, lớn tiếng nói, “Nhưng loại chuyện này, giờđã biết rõ rồi đó, chơi hay không?”
Trương Thiên Phi ra vẻ còn rất bình tĩnh, nói: “Được.”
Hồ Tần Nhàn giận dữ: “Được là cóý gì?” Tay giữ lấy cổáo Trương Thiên Phi dùng chút lực, lại đột nhiên miệng bị cái gìđó che lại.
Sau N thời gian, Trương Thiên Phi kết thúc môi lưỡi dây dưa, thu người lại, nhìn Hồ Tần Nhàn vẫn giữ cổáo y như cũ, mỉm cười: “Được ý là, tôi đồng ý.”
End
Danh sách chương