Dịch: Hạnh / Ảnh: Jas
Thấy tự dưng lại bị đổ vấy, Dư Tô bất lực lắc đầu, nói: "Nhiệm vụ này rất kỳ lạ, chúng ta không thể suy luận theo lẽ thường. Khi công bố nhiệm vụ, Ứng dụng đã nói rõ các người chơi phải đồng tâm hiệp lực. Vậy mà lại có... một Ngô Nhĩ không biết là thật hay giả xuất hiện. Giờ tôi cũng bị nghi ngờ rồi, vậy người tiếp theo mắc hiềm nghi sẽ là ai đây? Liệu có phải cuối cùng tất cả mọi người đều sẽ quên mất lời nhắc nhở nhiệm vụ, người nào người nấy đều ôm lòng hoài nghi?"
"Ý cô nói," Vinh Huy chầm chậm thốt từng chữ: "có lẽ điểm quái quỷ của nhiệm vụ lần này là cố tình khiến chúng ta hiểu lầm lẫn nhau, nếu vậy chúng ta cũng không thể hoàn thành màn chơi được."
Anh Què sửng sốt rồi gật đầu theo: "Cũng có thể là vậy." Anh ta nói với Dư Tô: "Nhưng không phải tôi nghi ngờ cô vô căn cứ. Tối qua chắc chắn cô đã ra ngoài cùng Ngô Nhĩ, e là cô phải đưa ra một lời giải thích hợp lý cho chuyện này."
Ngô Nhĩ kêu to: "Khỉ thật, tôi ngủ say sưa cả đêm qua, có đi đâu đâu."
Dư Tô nhìn anh ta, trầm giọng: "Được rồi, đừng lãng phí thời gian, tiếp tục bàn đến vấn đề khó phân thật giả này nữa. Tiếp theo đây mọi người hãy nghe tôi nói. Vì để hoàn thành nhiệm vụ, cũng là do lời nhắc nhở trong miêu tả nhiệm vụ, tôi sẽ kể hết với mọi người toàn bộ những chuyện mình đã gặp phải đêm qua."
Ánh mắt những người khác đều hướng về phía Dư Tô, thấy vẻ nghiêm túc của cô, bọn họ tập trung ngay tức khắc, chẳng ai dám mở miệng nói tiếng nào.
Dư Tô lựa lời bắt đầu kể lại câu chuyện xảy ra đêm qua, thuật lại toàn bộ những dòng thời gian mình đã trải qua.
Ban nãy khi còn ngồi trên xe, Dư Tô cũng đã nghĩ rồi. Dựa theo biểu hiện của các người chơi khác, thì có vẻ họ chỉ nhớ được tới đoạn thời gian cuối khi đào được xác Ngô Nhĩ, mà chẳng hề hay biết mình đã từng tìm thấy thi thể Lý Nhị. Cũng có nghĩa họ chỉ có ký ức về dòng thời gian số 1 và số 3, mà không hề nhớ tới dòng thời gian thứ 2 có liên quan tới Lý Nhị.
Mà trong dòng thời gian số 1, tất cả những người chơi khác đều ngủ say, chỉ mình Lý Vân và Dư Tô là tỉnh giấc đi tìm manh mối. Lý Vân ở lại chuồng gà đào xác, Dư Tô một mình trở lại phòng gọi mọi người dậy thì lại đụng phải thi thể của Ngô Nhĩ.
Vậy nên giờ đây cô không thể không thuật lại tất thảy sự việc xảy ra tối qua cho mọi người mà chẳng giấu diếm chi tiết nào.
"... Lúc đó tôi rất nghi ngờ Ngô Nhĩ, anh ta dường như lại chẳng sợ bị tôi nghi ngại gì mà cuống cuồng đi theo Đường Sam ngay trước mặt tôi. Còn tôi thì thứ nhất là do chỉ nghi ngờ mà thôi, thứ hai là muốn xem xem rốt cuộc Ngô Nhĩ có vấn đề không, vậy nên tôi đã không ngăn Đường Sam bỏ đi. Còn về những sự kiện trong dòng thời gian thứ ba mọi người cũng đều biết cả rồi, tôi cũng không cần nhiều lời nữa?"
Dư Tô nói xong bèn đưa mắt quét qua đám người chơi một lượt, chờ bọn họ đáp lời.
Nhưng nhìn vẻ mặt đan xen lẫn lộn giữa kinh ngạc và ngơ ngác của mọi người, chắc hẳn họ đều đang tự chìm vào dòng suy nghĩ của riêng mình. Một lúc lâu mà chẳng ai thốt tiếng nào.
Dư Tô đợi vài phút thì nghe Lý Vân cất lời: "Sao chỉ có mình cô là có trải nghiệm nhiều dòng thời gian như vậy?"
"..." Dư Tô bất lực nhún vai: "Tôi cũng muốn biết lắm."
Ngô Nhĩ nói: "Tôi thật sự không thể hiểu nổi! Nếu tôi là ma thật thì có thể đứng đây tán dóc với mấy người giữa ban ngày ban mặt được sao?"
"Ngươi anh em, anh đừng có lấy đây ra làm lý do." Trương Tam nói: "Trước đây không phải tôi chưa từng bị ma đuổi giữa ban ngày đâu."
Ngô Nhĩ có mồm năm miệng mười cũng không cự cãi nổi, cuối cùng anh ta nản lòng thét lên, nói: "Được được được, tùy mấy người muốn nghĩ thế nào thì nghĩ! Ông đây đi tìm manh mối một mình cũng được!"
Nói xong, anh ta tức giận bỏ đi, băng qua con đường nhỏ cạnh rừng trúc rồi bước lại một gian nhà đất ngoài đầu bên kia.
Thấy Ngô Nhĩ bước xa dần, Dư Tô khẽ thở dài, nói: "Vậy chúng ta cũng đi xung quanh xem xét tình hình, đừng lãng phí thời gian."
Vinh Huy hếch cằm với đám người đằng sau. Các người chơi vừa quay đầu lại đã thấy Mã Tứ và hai người đàn ông khác đang đứng trước khoảng sân nhỏ ngoài cổng, bọn họ vừa hút thuốc vừa nhìn chằm chằm đám người chơi.
Trong mắt bọn họ thì việc các người chơi đứng túm tụm lén lút trò chuyện chẳng phải là điều gì tốt lành.
Các người chơi lục tục tản ra, Vinh Huy men theo con đường rời xóm, Anh Què chống gậy đi cùng anh ta. Trương Tam nghĩ ngợi một hồi rồi hạ giọng: "Trong xóm có người già và trẻ nhỏ, tôi cũng muốn tới đầu xóm xem thử thế nào."
Trương Tam chống gậy bước theo sau Anh Què.
Giờ chỉ còn Dư Tô và Lý Vân. Hai người đưa mắt nhìn nhau rồi đi theo hướng Ngô Nhĩ vừa rời đi.
Lý Vân rất kiệm lời, dù rằng Dư Tô và cô ta cùng sóng vai nhau bước đi nhưng hai người đều chẳng nói một lời.
Căn nhà bên rừng trúc vô cùng tồi tàn, bờ tưởng đã sập xuống một nửa, đương nhiên cũng chẳng có ai. Hai người đưa mắt nhìn rồi tiếp tục tiến thẳng về phía trước.
Lúc này, Dư Tô nghe thấy đằng sau có tiếng bước chân. Cô quay đầu lại thì thấy Mã Tứ cũng đã tiến tới.
Cũng phải thôi, đám bảo kê cho những người ăn xin ra ngoài vận động cũng là để giảm thấp bớt ham muốn chạy trốn của họ.
Nhưng khi nãy đám người chơi vừa tụ lại nói chuyện một hồi, giờ lại chia thành nhóm, đi về hai hướng khác nhau, chỉ e trong mắt đám bảo kê, bọn họ đang có ý bàn kế hoạch bỏ trốn.
Lúc này Mã Tứ mà không bám theo bọn họ mới lạ, có lẽ cũng đã có người đi theo giám sát nhóm Trương Tam rồi.
Dư Tô thôi không nhìn Mã Tứ nữa, cô bước thêm một đoạn, thấy Ngô Nhĩ đứng đằng xa, vừa bước khỏi một căn nhà thẳng phía trước.
Thấy Dư Tô và Lý Vân, rồi lại nhìn thấy Mã Tứ đứng sau, bước chân Ngô Nhĩ khựng lại. Dường như anh ta định nói gì đó, nhưng lại không thốt nên lời mà chỉ tiếp tục bước về phía trước.
Nếu Ngô Nhĩ dã đi tiếm thì chắc hẳn nơi này không có manh mối gì rồi. Nhưng Dư Tô cũng không thể tin tưởng cái người tên Ngô Nhĩ này 100% được, dù sao đêm qua anh ta cũng là một nhân tố rất nguy hiểm.
Vậy nên khi bước qua phía căn nhà này, Dư Tô bèn dừng lại, đi thẳng vào cổng.
Lý Vân lưỡng lự ngoài cửa một hồi, dường như cũng đang không biết có thể tin tưởng Dư Tô được không. Cuối cùng Lý Vân lựa chọn không tin cô mà bước theo vào nhà.
Tìm xong cả tòa nhà, bọn họ cũng đạt được kết quả như trong dự liệu: không hề tìm được manh mối nào.
Lúc hai người bước khỏi cửa, Mã Tứ cũng đang đứng bên ngoài, hắn vừa ném điếu thuốc lá trong tay xuống đất, đang lấy đế giày di tắt đầu thuốc.
Thấy hai người bọn họ bước ra, Mã Tứ không nén được hỏi một câu: "Chúng mày làm gì vậy, sao hôm nay cứ đi khắp nơi bới tung phòng người khác lên?"
Dư Tô cười: "Dù sao cũng không có ai ở, bọn tôi buồn quá nên vào xem chơi thôi."
Mã Tứ không mấy tin câu trả lời của Dư Tô, hắn nhìn cô chòng chọc bằng cặp mắt sắc như mắt ưng, nói: "Tốt nhất là mày đừng có giở trò, nếu không thì..."
Hắn kéo dài âm cuối, vì không nói hết câu mà lại càng khiến người ta phải e dè khiếp sợ thêm.
Dư Tô lắc đầu đầu thật mạnh: "Anh yên tâm đi, bọn tôi không ngốc, chẳng lẽ bọn tôi có thể chạy nhanh hơn xe ô tô sao?"
Mã Tứ cười một tiếng giễu cợt, không nói gì nữa.
Dư Tô lại tiếp tục cùng Lý Vân tiến về phía trước, sau khi kiểm tra xong hai căn nhà, bọn họ lại thấy Ngô Nhĩ đang trò chuyện cùng một bà cụ ngoài khoảng sân nhỏ đằng trước.
Thấy hai người, Ngô Nhĩ bèn vẫy tay từ xa.
Xem ra anh ta đã phát hiện được điều gì rồi.
Dư Tô và Lý Vân không hẹn mà cùng bước thật nhanh lại.
Trước căn nhà đất có lớp rào bao lại. Giờ cửa hàng rào đang được mở, bà cụ già ngồi trong sân, Ngô Nhĩ thì ở kế bên, lắng nghe bà nói chuyện.
Lúc đi ngang qua, hai người cũng nghe được một phần câu chuyện.
"... Nó chẳng ra gì cả, toàn giở trò hại người ta, ôi, nó có chết cũng đáng!"
Sau khi hai người tiến lại, Ngô Nhĩ bèn nói thêm: "Người bà ấy nhắc đến là con trai bà, cậu con trai này vừa qua đời năm ngoái."
Bà cụ thấy lại có thêm người tới bèn trỏ chiếc ghế dài đặt giữa mái hiên, nói: "Mấy đứa tự ra lấy ghế ngồi đi, bà gặp mấy đứa nhiều lần rồi mà sao hôm nay tự nhiên lại rảnh rỗi tới đây hết vậy?"
Lý Vân bước lại bưng ghế, Dư Tô cười, nói: "Mấy hôm trước bọn cháu mệt quá, hôm nay cũng đỡ rồi nên mới ra ngoài xem."
"Ôi, mấy đứa cũng vất vả quá." Bà cụ thở dài, nhìn nơi bị khuyết mất cánh tay trái của Dư Tô với vẻ thông cảm, bà thương xót hỏi: "Giờ mấy đứa có thể xin ăn kiếm chút tiền, nhưng về sau lớn tuổi rồi thì biết làm sao?"
Nghe giọng điệu thì có vẻ bà cụ nghĩ đám Dư Tô tự tụ lại với nhau đi ăn xin chứ không phải một nhóm người bị bắt cóc, khống chế.
Có thể khi tới đây, đám bảo kê đã nói với bọn họ như vậy.
Ngô Nhĩ hỏi: "Bà ơi, lúc nãy bà nói con trai bà hại người ta nên mới chết à?"
Đây là câu chuyện khiến bà cụ cảm thấy đau lòng, nhưng cũng là vấn đề mà các người chơi buộc phải học.
Bà cụ rũ mắt, im lặng hồi lâu mới nói: "Nó kết bạn với một người tên Trương Tam rồi học điều xấu theo cậu này. Cả ngày chỉ toàn lang thang khắp nơi, năm ngoái nó và Trương Tam vào thành phố, nửa đêm không về. Hôm sau trời còn chưa sáng, Trương Tam đã trở lại, nói là... con trai bà uống say, chạy ra nằm ngủ giữa đường cái rồi bị xe cán chết."
Nghe thấy cái tên "Trương Tam", ba người chơi đều ngỡ ngàng.
Đương nhiên bọn họ đều quan tâm tới "Trương Tam" hơn là cậu con trai đã chết của bà cụ.
Chuyện này chỉ là trùng hợp thôi sao? Hay là...
"Bà ơi, cái tên Trương Tam đó giờ thế nào rồi?" Lý Vân hỏi.
Bà cụ ngẩng đầu nhìn cô ta, rồi lại lắc đầu, nói: "Cậu ta mới chết rồi, nghe nói Trương Tam làm chuyện xấu bên ngoài cùng đám bạn bè, động phải một tên xã hội đen, hình như mọi người gọi tên này là anh Long. Thế là bị người ta lấy dao đâm đến chết, khắp người từ trên xuống dưới toàn là vết dao dâm."
Chết rồi? Còn cả cái tên "anh Long" đã nhiều lần được bọn Lý Nhị nhắc tới nữa...
"Vậy bà có nhớ trông mặt mũi Trương Tam thế nào không?" Dư Tô hỏi.
Bà cụ ngẫm nghĩ một lúc, rồi lại nhìn cô với vẻ quái lạ: "Cháu hỏi như vậy làm gì?"
Dư Tô nói bừa: "Cháu cũng có quen một người tên Trương Tam, nhưng năm ngoái thì mất liên lạc với anh ta, không biết Trương Tam cháu quen và kẻ bà nhắc đến có phải cùng một người không."
Cũng may là bà cụ không để ý chuyện này mấy, bà đáp rất nhanh: "Lông mày cậu ta rất rậm, mắt không mấy lớn, mặt vuông, môi dày... Trông rất bình thường, không có điểm nào dặc biệt."
Nhưng cái dáng vẻ bình thường này với các người chơi mà nói cũng đã đủ rồi.
Dư Tô và Ngô Nhĩ đưa mắt nhìn nhau, rồi lại quay sang Lý Vân, vẻ mặt hai người họ lúc này vô cùng nặng nề, Lý Vân cũng không khác gì. Vì người chơi Trương Tam cũng có một gương mặt thường thường chẳng chút gì đặc sắc.
Dù rằng có hàng nghìn hàng vạn người phù hợp với miêu tả của bà cụ, nhưng ở đây, trong tình huống này, cả tên lẫn mô tả về Trương Tam lại hoàn toàn ăn khớp, có thể chẳng phải trùng hợp.
Mà theo lời bà cụ thì trước đó không lâu Trương Tam đã bị đâm chết rồi. Vậy thì sự xuất hiện của người chơi Trương Tam này là thế nào đây? Ngô Nhĩ đưa mắt ra hiệu với hai người, tỏ ý bảo hai cô rời khỏi đây đi.
Ba người bèn chào tạm biệt bà cụ, kéo nhau bước khỏi hàng rào, thấy Mã Tứ đứng đó không xa, bọn họ cũng chưa dám trò chuyện.
Đến tận khi trở lại căn nhà đất mình đang ở, ba người khi nãy đi theo hướng tới đầu xóm còn chưa về, mấy người Dư Tô bèn quay lại phòng ngủ. Tới lúc này bọn họ mới có thể thoát khỏi sự giám sát của đám bảo kê, có thời gian để suy xét bàn bạc với nhau.
Ngô Nhĩ thấp giọng cất lời, nghe có phần kích động: "Cuối cùng tôi cũng biết chuyện khỉ gì đang xảy ra rồi! Chắc chắn là hệt như những điều tôi đang nghĩ!"
Dư Tô và Lý Vân nhìn anh ta mà không nói gì, Ngô Nhĩ cũng chẳng buồn đợi họ hỏi, cứ thế nói tiếp: "Đêm nào chúng ta cũng sẽ được trao cho manh mối khác nhau, cùng với đó là kẻ địch khác nhau. Đêm qua, manh mối mọi người phát hiện chính là cái xác giả của tôi, nếu trước khi Đường Sam chết mà mọi người tìm được cái xác này thì sẽ biết ngay kẻ thù là ai, Đường Sam cũng chẳng phải đi đời.
Manh mối hôm nay chính là lời của bà cụ nọ, bà ấy đã cho chúng ta biết kẻ địch tối nay chính là Trương Tam! Giờ ta biết chuyện này rồi, đến tối chỉ cần đề phòng Trương Tam thôi là sẽ không phải chết!"
Dư Tô thầm nghĩ, suy luận của anh ta giống với cô, có lẽ Lý Vân cũng đã nghĩ tới khả năng này rồi.
Dư Tô ngẫm nghĩ rồi hỏi: "Vậy thì chúng ta có nên kể cho Vinh Huy và người đàn ông què chân manh mối này không?"
Ngô Nhĩ khi nãy còn đang kích động ngay tức khắc đã bình tĩnh lại, anh ta rũ mắt, im lặng suy nghĩ.
Lúc này Lý Vân lại cất lời: "Không được kể."
Dư Tô gật đầu, nhìn cô ta: "Tôi cũng có ý như vậy, nếu tự bọn họ phát hiện được thì thôi, nhưng nếu mấy người họ không biết gì thì chúng ta cũng không được nói."
Dựa theo kinh nghiệm của những màn chơi trước, chắc chắn tới đêm sẽ có người phải chết, chỉ trừ nhiệm vụ Trò chơi Bút Tiên là sử dụng NPC chết thay đám người chơi.
Nhưng dường như màn chơi lần này không có loại quy tắc giống nhiệm vụ Bút Tiên, vậy nên người chết chỉ có thể là người chơi.
Nếu tất cả các người chơi đều biết kẻ địch chính là Trương Tam, chỉ e sẽ không có ai chết nổi. Đến lúc đó, chỉ e sẽ còn có nhiều ảo giác xuất hiện hơn cả đêm qua.
Hơn nữa, nếu hai người này không hay biết gì thì tỷ lệ tử vong của bọn họ sẽ cao hơn, ngược lại thì đám Dư Tô đã đề phòng cảnh giác cũng sẽ an toàn hơn phần nào.
"Vậy thì thôi không kể nữa." Ngô Nhĩ nói: "Chúng ta cũng đừng thể hiện rõ ràng quá, trước đó đối xử với Trương Tam ra sao thì giờ cứ giữ nguyên như vậy, chỉ là ta không thể ở cùng anh ta một mình được thôi..."
Anh ta nhìn Dư Tô, nói: "Theo những gì cô nói thì đêm qua cô đã ở cùng "Ngô Nhĩ giả" một mình, chỉ là khoảng thời gian đó rất ngắn. Mà sau khi Đường Sam ra ngoài cùng kẻ này thì phải mất một lúc lâu mới thét kêu cứu. Vậy nên tôi cảm thấy oan hồn này muốn giết người cũng chẳng đơn giản chỉ cần dụ chúng ta ra ngoài là xong.
Vậy nếu chỉ ở cùng Trương Tam trong khoảng vài phút ngắn ngủi thôi thì chắc không sao. Nhưng gì thì gì cũng nên cố gắng tránh hành động đơn độc."
Dư Tô gật đầu, vừa định cất lời đã nghe thấy có tiếng bước chân từ ngoài vọng lại.
Vinh Huy là người đầu tiên tiến vào, Trương Tam đi ngay sau lưng anh ta, cuối đoàn là Anh Què.
Sau khi ba người này bước vào, Ngô Nhĩ bèn hỏi ngay: "Sao rồi, có phát hiện được manh mối gì không?"
Vinh Huy lắc đầu, Trương Tam thì nói: "Không, bọn tôi tìm hết những nơi có thể tìm rồi, cũng đã nói chuyện với rất nhiều người, nhưng không phát hiện được gì. Còn mọi người thì sao, có thấy gì không?"
Ngô Nhĩ nhún vai, nói: "Nếu thấy gì thì tôi đã chẳng ngồi không ở đây với vẻ mặt này."
Nghe cuộc trò chuyện của bọn họ, Dư Tô chợt nghĩ có khi nào cả hai bên đều đang giấu diếm nhau không?
Đêm đen lại buông xuống, các người chơi ngồi về đúng chỗ nằm của mình, tất cả cùng gắng sức mở to mắt, không dám thiếp ngủ.
Anh Què là người đầu tiên há miệng ngáp. Những người chơi khác cũng liên tiếp ngáp ngủ. Chưa được bao lâu bọn họ đã mơ màng buồn ngủ.
Thật ra như bình thường thì chỉ cần quyết ý thức đêm, bọn họ sẽ đứng dậy vận động, vậy là có thể chống chịu đến sáng, nhưng lần này dù các người chơi có đi lại mấy vòng trong phòng rồi thì vẫn cứ lần lượt nằm xuống chiếu thiếp đi.
Trước khi bước vào giấc ngủ, Du Tô thấy Lý Vân nằm cạnh mình cũng đã thiếp đi mất, lòng cô thầm nghĩ có lẽ đây là cưỡng chế của màn chơi, không ai có thể kháng cự nổi.
Lần này Dư Tô tỉnh dậy là do có người gọi. Người gọi cô dậy chính là Anh Què nằm bên tay trái.
Khi Dư Tô tỉnh ngủ, những người chơi khác cũng đều đã thức dậy cả.
Trương Tam chống gậy đứng bên cửa, thấp giọng: "Ta hãy nhân lúc này mà đi tìm manh mối đi thôi. Cái nhiệm vụ khốn nạn này, đến đêm thứ hai rồi mà vẫn chẳng có chút đầu mối nào."
Ngô Nhĩ hỏi: "Bọn tôi biết đi đâu tìm bây giờ, không phải tối qua các người đã kiểm tra sạch căn nhà này rồi sao?"
"Không, vẫn còn nơi có thể tìm." Anh Què nói: "Tối qua chúng ta không hề bước vào phòng ngủ của Lý Nhị và Lưu Ngũ. Hôm nay, người trông coi chúng ta chuyển thành Mã Tứ, nhưng ba người họ chỉ chọn lấy hai căn phòng để ngủ, phòng Lưu Ngũ giờ đang còn trống."
Sáu người bèn rời khỏi cửa, lặng lẽ băng qua khoảng sân an vị ngay chính giữa tòa nhà. Họ bước lên bậc thềm đá, tiến tới trước cửa phòng ngủ Lưu Ngũ.
Có tiếng ngáy vang lên từ hai căn phòng kế bên, nghe còn có cả tiếng nghiến răng ken két.
Ngô Nhĩ là người đầu tiên tiến vào phòng ngủ Lưu Ngũ. Lý Vân bám sát phía sau, Dư Tô cũng bước vào theo.
Sau khi đẩy cửa bước vào, bọn họ bèn hiểu ngay tại sao ba người họ chịu chen nhau nằm trong hai căn phòng cũng chẳng muốn vào đây ngủ.
Phòng Lưu Ngũ bốc lên thứ mùi rất khó ngửi, dù rằng hôm nay hắn ta không ở đây nhưng căn phòng vẫn cứ nồng nặc mùi chân thối. Dư Tô vừa vào phòng đã bị thứ mùi này tấn công đến nỗi phải nín thở, chỉ hận không thể bỏ chạy ngay lập tức.
Lý Vân đằng trước vươn tay bịt chặt mũi, Ngô Nhĩ lại nói: "Mọi người có ngửi thấy gì không, trong phòng này có mùi gì đó rất ghê."
Dư Tô cố nén giận, lòng thầm nói nếu không ra ngoài thì đến cô cũng hôi theo mất.
Dư Tô bước ra ngoài hít thở một hồi rồi mới tiến lại vào phòng, lúc nào cô mới thấy cạnh cửa có một đôi giày hôi mù. Cô vội bước nhanh lại cầm bộ quần áo trên giường Lưu Ngũ, bọc lấy đôi giày rồi vứt thẳng ra ngoài.
Giây lát sau, mùi hôi cũng dần tan đi. Mùi chân hôi tan mất, thứ mùi xú uế mà Ngô Nhĩ nhắc tới cũng trở nên rõ ràng hơn.
Thứ mùi này cứ như thể mùi chuột chết lâu ngày, chẳng dễ ngửi hơn mùi chân hôi là bao.
Ngô Nhĩ vừa khịt mũi ngửi vừa bước loạn trong phòng, cuối cùng anh ta mới dừng lại trước giường. Anh ta đứng trước chân dường, hướng về phía gầm giường hít ngửi rồi thấp giọng: "Khỉ thật, hình như mùi bốc từ đây lên thì phải!"
Đúng lúc này, có người đứng đằng sau vỗ vai Dư Tô.
Dư Tô quay đầu, nhìn thấy Trương Tam đứng sau.
Người này đưa mắt ra hiệu với cô, rồi lại hướng mắt về phía Ngô Nhĩ. Anh ta thì thầm: "Lúc chiều cô ở cùng anh ta, có phát hiện ra manh mối gì không? Anh ta có vấn đề gì không vậy?"
Dư Tô lắc đầu, nói: "Tạm thời tôi chưa phát hiện được gì."
Trương Tam "ồ" một tiếng rồi cũng thôi không nói nữa.
Lúc này, Ngô Nhĩ và Vinh Huy vừa từ đằng sau tiến lại cùng lôi ra một cái bọc vải đen chẳng biết bao lấy thứ gì bên trong, thứ mùi xú uế cũng là từ cái bọc này mà bốc lên."
Dư Tô cố chịu thứ mùi tanh hôi mà tiến lại, cô thấy Ngô Nhĩ và Vinh Huy đang chầm chậm mở cái bọc đen ra.
Ngô Nhĩ kêu lên một tiếng "Khốn kiếp!", rồi ngay tức khắc lùi về phía sau.
Lúc này những người chơi khác cũng đã thấy rõ mồn một món đồ trong bọc.
Đó là một đống tứ chi đứt đoạn, đã thối rữa nặng. Bên trong có chân người, cũng có cả tay, còn cả... xác người.
Dư Tô nhìn thấy trong đám xương thịt vụn nát ấy có một cánh tay đeo chiếc đồng hồ của cô.
Cũng có nghĩa là cánh tay rữa nát khiến người khác chỉ muốn ói mửa này chính là tay trái của cô.
Thứ cảm giác ơn ớn khó chịu lan khắp mình mẩy Dư Tô, cô nghe thấy Anh Què cũng run giọng lắp bắp: "Khỉ thật, cái chân kia là chân của tôi mà!"
Dư Tô quay người bước ra cửa, hít thở mấy hơi thật sâu rồi nâng lấy cây gậy gỗ to bản đặt dựa bên góc tường mà trước đó đám côn đồ dùng để đánh bọn họ, rồi trở bước vào phòng.
Dư Tô lấy gậy khều cánh tay trái của mình lại, dè dặt tháo chiếc đồng hồ bên trên ra.
Lúc này, Trương Tam nói: "Mau lôi cái xác ra đây xem xem là của ai nào."
Ngô Nhĩ không muốn đụng vào cái bọc lắm, dù sao thứ này cũng là một đám tứ chi thối rữa chỉ cần chạm và thôi là có thể rơi vụn ra ngay.
Lý Vân sải bước lại, đưa mắt nhìn Dư Tô. Hai người trao đổi ánh mắt rồi nắm lấy mép tấm vải rũ mạnh ra.
Cái xác nằm giữa đám tay chân cũng nghiêng đi theo, khiến gương mặt lộ ra trước mắt đám người chơi.
Đây là một gương mặt đã thối rữa đến mức chẳng thành hình, không nhận ra nổi dáng vẻ khi trước, Dư Tô nhìn nó chòng chọc một hồi, cuối cùng mới nhận ra đúng thực đây chính là Trương Tam.
Dù rằng cái xác này không cụt tay cũng chẳng mất chân, nhưng nó có gương mặt y đúc Trương Tam. Dù rằng gương mặt đã thối rữa, rất khó để nhận dạng, nhưng từ ban sáng Dư Tô đã biết chuyện của Trương Tam rồi, giờ thấy cái xác này, phản ứng đầu tiên của cô chính là so sánh gương mặt của thi thể này với Trương Tam.
Đúng vậy, đây chính là Trương Tam!
Có tiếng hít mạnh lên từ sau lưng. Dư Tô quay người lại, thấy gương mặt Trương Tam lúc này đã tái nhợt. Anh ta lom lom nhìn xác mình, đôi môi run lẩy bẩy một hồi rồi mới thét to lên, chạy biến ra ngoài.
Nhưng chân anh ta lại không thể cử động bình thường, dù có đang "chạy" thì tốc độ cũng chẳng bằng người ta đi bộ.
Vì vậy trước khi bước ra khỏi cửa, anh ta lại dừng chân, cứ thế đưa lưng về phía đám người chơi mà đứng im mất chừng nửa phút.
Sau đó, anh ta chầm chậm quay đầu, vứt phăng chiếc gậy gỗ xuống đất.
Khóe miệng run run, Trương Tam bổ nhào về phía trước, hai tay giữ chặt lấy Ngô Nhĩ!
Ngô Nhĩ còn chưa kịp phản ứng, Trương Tam đã huơ tay về phía ngực anh ta. Năm ngón tay của người đàn ông này như những con dao sắn lẹm, dễ dàng chọc xuyên qua được lớp máu thịt trước ngực Ngô Nhĩ!
Trong tích tắc sau, Anh Què thét lên thật lớn. Anh ta dùng cây gậy trong tay làm vũ khí, chọc thẳng vào mặt Trương Tam!
Trương Tam thét lên với một chất giọng rất đỗi kỳ dị, đầu cây gậy gỗ đã chọc thẳng vào hốc mắt trái của Trương Tam.
Trương Tam buông hai tay Ngô Nhĩ ra ngay, trong tiếng thét la kỳ quái, Trương Tam hóa thành một làn khói đen, biến mất ngay trước mắt mọi người.
Cũng cùng lúc Trương Tam tiêu tan, tim Dư Tô trở nên nặng trĩu, giữa mi tâm hằn lên một nếp nhăn mờ nhạt.
Không đúng, nhiệm vụ không thể đơn giản đến vậy được... chắc chắn sẽ có chuyện gì đó xảy ra.
Thấy tự dưng lại bị đổ vấy, Dư Tô bất lực lắc đầu, nói: "Nhiệm vụ này rất kỳ lạ, chúng ta không thể suy luận theo lẽ thường. Khi công bố nhiệm vụ, Ứng dụng đã nói rõ các người chơi phải đồng tâm hiệp lực. Vậy mà lại có... một Ngô Nhĩ không biết là thật hay giả xuất hiện. Giờ tôi cũng bị nghi ngờ rồi, vậy người tiếp theo mắc hiềm nghi sẽ là ai đây? Liệu có phải cuối cùng tất cả mọi người đều sẽ quên mất lời nhắc nhở nhiệm vụ, người nào người nấy đều ôm lòng hoài nghi?"
"Ý cô nói," Vinh Huy chầm chậm thốt từng chữ: "có lẽ điểm quái quỷ của nhiệm vụ lần này là cố tình khiến chúng ta hiểu lầm lẫn nhau, nếu vậy chúng ta cũng không thể hoàn thành màn chơi được."
Anh Què sửng sốt rồi gật đầu theo: "Cũng có thể là vậy." Anh ta nói với Dư Tô: "Nhưng không phải tôi nghi ngờ cô vô căn cứ. Tối qua chắc chắn cô đã ra ngoài cùng Ngô Nhĩ, e là cô phải đưa ra một lời giải thích hợp lý cho chuyện này."
Ngô Nhĩ kêu to: "Khỉ thật, tôi ngủ say sưa cả đêm qua, có đi đâu đâu."
Dư Tô nhìn anh ta, trầm giọng: "Được rồi, đừng lãng phí thời gian, tiếp tục bàn đến vấn đề khó phân thật giả này nữa. Tiếp theo đây mọi người hãy nghe tôi nói. Vì để hoàn thành nhiệm vụ, cũng là do lời nhắc nhở trong miêu tả nhiệm vụ, tôi sẽ kể hết với mọi người toàn bộ những chuyện mình đã gặp phải đêm qua."
Ánh mắt những người khác đều hướng về phía Dư Tô, thấy vẻ nghiêm túc của cô, bọn họ tập trung ngay tức khắc, chẳng ai dám mở miệng nói tiếng nào.
Dư Tô lựa lời bắt đầu kể lại câu chuyện xảy ra đêm qua, thuật lại toàn bộ những dòng thời gian mình đã trải qua.
Ban nãy khi còn ngồi trên xe, Dư Tô cũng đã nghĩ rồi. Dựa theo biểu hiện của các người chơi khác, thì có vẻ họ chỉ nhớ được tới đoạn thời gian cuối khi đào được xác Ngô Nhĩ, mà chẳng hề hay biết mình đã từng tìm thấy thi thể Lý Nhị. Cũng có nghĩa họ chỉ có ký ức về dòng thời gian số 1 và số 3, mà không hề nhớ tới dòng thời gian thứ 2 có liên quan tới Lý Nhị.
Mà trong dòng thời gian số 1, tất cả những người chơi khác đều ngủ say, chỉ mình Lý Vân và Dư Tô là tỉnh giấc đi tìm manh mối. Lý Vân ở lại chuồng gà đào xác, Dư Tô một mình trở lại phòng gọi mọi người dậy thì lại đụng phải thi thể của Ngô Nhĩ.
Vậy nên giờ đây cô không thể không thuật lại tất thảy sự việc xảy ra tối qua cho mọi người mà chẳng giấu diếm chi tiết nào.
"... Lúc đó tôi rất nghi ngờ Ngô Nhĩ, anh ta dường như lại chẳng sợ bị tôi nghi ngại gì mà cuống cuồng đi theo Đường Sam ngay trước mặt tôi. Còn tôi thì thứ nhất là do chỉ nghi ngờ mà thôi, thứ hai là muốn xem xem rốt cuộc Ngô Nhĩ có vấn đề không, vậy nên tôi đã không ngăn Đường Sam bỏ đi. Còn về những sự kiện trong dòng thời gian thứ ba mọi người cũng đều biết cả rồi, tôi cũng không cần nhiều lời nữa?"
Dư Tô nói xong bèn đưa mắt quét qua đám người chơi một lượt, chờ bọn họ đáp lời.
Nhưng nhìn vẻ mặt đan xen lẫn lộn giữa kinh ngạc và ngơ ngác của mọi người, chắc hẳn họ đều đang tự chìm vào dòng suy nghĩ của riêng mình. Một lúc lâu mà chẳng ai thốt tiếng nào.
Dư Tô đợi vài phút thì nghe Lý Vân cất lời: "Sao chỉ có mình cô là có trải nghiệm nhiều dòng thời gian như vậy?"
"..." Dư Tô bất lực nhún vai: "Tôi cũng muốn biết lắm."
Ngô Nhĩ nói: "Tôi thật sự không thể hiểu nổi! Nếu tôi là ma thật thì có thể đứng đây tán dóc với mấy người giữa ban ngày ban mặt được sao?"
"Ngươi anh em, anh đừng có lấy đây ra làm lý do." Trương Tam nói: "Trước đây không phải tôi chưa từng bị ma đuổi giữa ban ngày đâu."
Ngô Nhĩ có mồm năm miệng mười cũng không cự cãi nổi, cuối cùng anh ta nản lòng thét lên, nói: "Được được được, tùy mấy người muốn nghĩ thế nào thì nghĩ! Ông đây đi tìm manh mối một mình cũng được!"
Nói xong, anh ta tức giận bỏ đi, băng qua con đường nhỏ cạnh rừng trúc rồi bước lại một gian nhà đất ngoài đầu bên kia.
Thấy Ngô Nhĩ bước xa dần, Dư Tô khẽ thở dài, nói: "Vậy chúng ta cũng đi xung quanh xem xét tình hình, đừng lãng phí thời gian."
Vinh Huy hếch cằm với đám người đằng sau. Các người chơi vừa quay đầu lại đã thấy Mã Tứ và hai người đàn ông khác đang đứng trước khoảng sân nhỏ ngoài cổng, bọn họ vừa hút thuốc vừa nhìn chằm chằm đám người chơi.
Trong mắt bọn họ thì việc các người chơi đứng túm tụm lén lút trò chuyện chẳng phải là điều gì tốt lành.
Các người chơi lục tục tản ra, Vinh Huy men theo con đường rời xóm, Anh Què chống gậy đi cùng anh ta. Trương Tam nghĩ ngợi một hồi rồi hạ giọng: "Trong xóm có người già và trẻ nhỏ, tôi cũng muốn tới đầu xóm xem thử thế nào."
Trương Tam chống gậy bước theo sau Anh Què.
Giờ chỉ còn Dư Tô và Lý Vân. Hai người đưa mắt nhìn nhau rồi đi theo hướng Ngô Nhĩ vừa rời đi.
Lý Vân rất kiệm lời, dù rằng Dư Tô và cô ta cùng sóng vai nhau bước đi nhưng hai người đều chẳng nói một lời.
Căn nhà bên rừng trúc vô cùng tồi tàn, bờ tưởng đã sập xuống một nửa, đương nhiên cũng chẳng có ai. Hai người đưa mắt nhìn rồi tiếp tục tiến thẳng về phía trước.
Lúc này, Dư Tô nghe thấy đằng sau có tiếng bước chân. Cô quay đầu lại thì thấy Mã Tứ cũng đã tiến tới.
Cũng phải thôi, đám bảo kê cho những người ăn xin ra ngoài vận động cũng là để giảm thấp bớt ham muốn chạy trốn của họ.
Nhưng khi nãy đám người chơi vừa tụ lại nói chuyện một hồi, giờ lại chia thành nhóm, đi về hai hướng khác nhau, chỉ e trong mắt đám bảo kê, bọn họ đang có ý bàn kế hoạch bỏ trốn.
Lúc này Mã Tứ mà không bám theo bọn họ mới lạ, có lẽ cũng đã có người đi theo giám sát nhóm Trương Tam rồi.
Dư Tô thôi không nhìn Mã Tứ nữa, cô bước thêm một đoạn, thấy Ngô Nhĩ đứng đằng xa, vừa bước khỏi một căn nhà thẳng phía trước.
Thấy Dư Tô và Lý Vân, rồi lại nhìn thấy Mã Tứ đứng sau, bước chân Ngô Nhĩ khựng lại. Dường như anh ta định nói gì đó, nhưng lại không thốt nên lời mà chỉ tiếp tục bước về phía trước.
Nếu Ngô Nhĩ dã đi tiếm thì chắc hẳn nơi này không có manh mối gì rồi. Nhưng Dư Tô cũng không thể tin tưởng cái người tên Ngô Nhĩ này 100% được, dù sao đêm qua anh ta cũng là một nhân tố rất nguy hiểm.
Vậy nên khi bước qua phía căn nhà này, Dư Tô bèn dừng lại, đi thẳng vào cổng.
Lý Vân lưỡng lự ngoài cửa một hồi, dường như cũng đang không biết có thể tin tưởng Dư Tô được không. Cuối cùng Lý Vân lựa chọn không tin cô mà bước theo vào nhà.
Tìm xong cả tòa nhà, bọn họ cũng đạt được kết quả như trong dự liệu: không hề tìm được manh mối nào.
Lúc hai người bước khỏi cửa, Mã Tứ cũng đang đứng bên ngoài, hắn vừa ném điếu thuốc lá trong tay xuống đất, đang lấy đế giày di tắt đầu thuốc.
Thấy hai người bọn họ bước ra, Mã Tứ không nén được hỏi một câu: "Chúng mày làm gì vậy, sao hôm nay cứ đi khắp nơi bới tung phòng người khác lên?"
Dư Tô cười: "Dù sao cũng không có ai ở, bọn tôi buồn quá nên vào xem chơi thôi."
Mã Tứ không mấy tin câu trả lời của Dư Tô, hắn nhìn cô chòng chọc bằng cặp mắt sắc như mắt ưng, nói: "Tốt nhất là mày đừng có giở trò, nếu không thì..."
Hắn kéo dài âm cuối, vì không nói hết câu mà lại càng khiến người ta phải e dè khiếp sợ thêm.
Dư Tô lắc đầu đầu thật mạnh: "Anh yên tâm đi, bọn tôi không ngốc, chẳng lẽ bọn tôi có thể chạy nhanh hơn xe ô tô sao?"
Mã Tứ cười một tiếng giễu cợt, không nói gì nữa.
Dư Tô lại tiếp tục cùng Lý Vân tiến về phía trước, sau khi kiểm tra xong hai căn nhà, bọn họ lại thấy Ngô Nhĩ đang trò chuyện cùng một bà cụ ngoài khoảng sân nhỏ đằng trước.
Thấy hai người, Ngô Nhĩ bèn vẫy tay từ xa.
Xem ra anh ta đã phát hiện được điều gì rồi.
Dư Tô và Lý Vân không hẹn mà cùng bước thật nhanh lại.
Trước căn nhà đất có lớp rào bao lại. Giờ cửa hàng rào đang được mở, bà cụ già ngồi trong sân, Ngô Nhĩ thì ở kế bên, lắng nghe bà nói chuyện.
Lúc đi ngang qua, hai người cũng nghe được một phần câu chuyện.
"... Nó chẳng ra gì cả, toàn giở trò hại người ta, ôi, nó có chết cũng đáng!"
Sau khi hai người tiến lại, Ngô Nhĩ bèn nói thêm: "Người bà ấy nhắc đến là con trai bà, cậu con trai này vừa qua đời năm ngoái."
Bà cụ thấy lại có thêm người tới bèn trỏ chiếc ghế dài đặt giữa mái hiên, nói: "Mấy đứa tự ra lấy ghế ngồi đi, bà gặp mấy đứa nhiều lần rồi mà sao hôm nay tự nhiên lại rảnh rỗi tới đây hết vậy?"
Lý Vân bước lại bưng ghế, Dư Tô cười, nói: "Mấy hôm trước bọn cháu mệt quá, hôm nay cũng đỡ rồi nên mới ra ngoài xem."
"Ôi, mấy đứa cũng vất vả quá." Bà cụ thở dài, nhìn nơi bị khuyết mất cánh tay trái của Dư Tô với vẻ thông cảm, bà thương xót hỏi: "Giờ mấy đứa có thể xin ăn kiếm chút tiền, nhưng về sau lớn tuổi rồi thì biết làm sao?"
Nghe giọng điệu thì có vẻ bà cụ nghĩ đám Dư Tô tự tụ lại với nhau đi ăn xin chứ không phải một nhóm người bị bắt cóc, khống chế.
Có thể khi tới đây, đám bảo kê đã nói với bọn họ như vậy.
Ngô Nhĩ hỏi: "Bà ơi, lúc nãy bà nói con trai bà hại người ta nên mới chết à?"
Đây là câu chuyện khiến bà cụ cảm thấy đau lòng, nhưng cũng là vấn đề mà các người chơi buộc phải học.
Bà cụ rũ mắt, im lặng hồi lâu mới nói: "Nó kết bạn với một người tên Trương Tam rồi học điều xấu theo cậu này. Cả ngày chỉ toàn lang thang khắp nơi, năm ngoái nó và Trương Tam vào thành phố, nửa đêm không về. Hôm sau trời còn chưa sáng, Trương Tam đã trở lại, nói là... con trai bà uống say, chạy ra nằm ngủ giữa đường cái rồi bị xe cán chết."
Nghe thấy cái tên "Trương Tam", ba người chơi đều ngỡ ngàng.
Đương nhiên bọn họ đều quan tâm tới "Trương Tam" hơn là cậu con trai đã chết của bà cụ.
Chuyện này chỉ là trùng hợp thôi sao? Hay là...
"Bà ơi, cái tên Trương Tam đó giờ thế nào rồi?" Lý Vân hỏi.
Bà cụ ngẩng đầu nhìn cô ta, rồi lại lắc đầu, nói: "Cậu ta mới chết rồi, nghe nói Trương Tam làm chuyện xấu bên ngoài cùng đám bạn bè, động phải một tên xã hội đen, hình như mọi người gọi tên này là anh Long. Thế là bị người ta lấy dao đâm đến chết, khắp người từ trên xuống dưới toàn là vết dao dâm."
Chết rồi? Còn cả cái tên "anh Long" đã nhiều lần được bọn Lý Nhị nhắc tới nữa...
"Vậy bà có nhớ trông mặt mũi Trương Tam thế nào không?" Dư Tô hỏi.
Bà cụ ngẫm nghĩ một lúc, rồi lại nhìn cô với vẻ quái lạ: "Cháu hỏi như vậy làm gì?"
Dư Tô nói bừa: "Cháu cũng có quen một người tên Trương Tam, nhưng năm ngoái thì mất liên lạc với anh ta, không biết Trương Tam cháu quen và kẻ bà nhắc đến có phải cùng một người không."
Cũng may là bà cụ không để ý chuyện này mấy, bà đáp rất nhanh: "Lông mày cậu ta rất rậm, mắt không mấy lớn, mặt vuông, môi dày... Trông rất bình thường, không có điểm nào dặc biệt."
Nhưng cái dáng vẻ bình thường này với các người chơi mà nói cũng đã đủ rồi.
Dư Tô và Ngô Nhĩ đưa mắt nhìn nhau, rồi lại quay sang Lý Vân, vẻ mặt hai người họ lúc này vô cùng nặng nề, Lý Vân cũng không khác gì. Vì người chơi Trương Tam cũng có một gương mặt thường thường chẳng chút gì đặc sắc.
Dù rằng có hàng nghìn hàng vạn người phù hợp với miêu tả của bà cụ, nhưng ở đây, trong tình huống này, cả tên lẫn mô tả về Trương Tam lại hoàn toàn ăn khớp, có thể chẳng phải trùng hợp.
Mà theo lời bà cụ thì trước đó không lâu Trương Tam đã bị đâm chết rồi. Vậy thì sự xuất hiện của người chơi Trương Tam này là thế nào đây? Ngô Nhĩ đưa mắt ra hiệu với hai người, tỏ ý bảo hai cô rời khỏi đây đi.
Ba người bèn chào tạm biệt bà cụ, kéo nhau bước khỏi hàng rào, thấy Mã Tứ đứng đó không xa, bọn họ cũng chưa dám trò chuyện.
Đến tận khi trở lại căn nhà đất mình đang ở, ba người khi nãy đi theo hướng tới đầu xóm còn chưa về, mấy người Dư Tô bèn quay lại phòng ngủ. Tới lúc này bọn họ mới có thể thoát khỏi sự giám sát của đám bảo kê, có thời gian để suy xét bàn bạc với nhau.
Ngô Nhĩ thấp giọng cất lời, nghe có phần kích động: "Cuối cùng tôi cũng biết chuyện khỉ gì đang xảy ra rồi! Chắc chắn là hệt như những điều tôi đang nghĩ!"
Dư Tô và Lý Vân nhìn anh ta mà không nói gì, Ngô Nhĩ cũng chẳng buồn đợi họ hỏi, cứ thế nói tiếp: "Đêm nào chúng ta cũng sẽ được trao cho manh mối khác nhau, cùng với đó là kẻ địch khác nhau. Đêm qua, manh mối mọi người phát hiện chính là cái xác giả của tôi, nếu trước khi Đường Sam chết mà mọi người tìm được cái xác này thì sẽ biết ngay kẻ thù là ai, Đường Sam cũng chẳng phải đi đời.
Manh mối hôm nay chính là lời của bà cụ nọ, bà ấy đã cho chúng ta biết kẻ địch tối nay chính là Trương Tam! Giờ ta biết chuyện này rồi, đến tối chỉ cần đề phòng Trương Tam thôi là sẽ không phải chết!"
Dư Tô thầm nghĩ, suy luận của anh ta giống với cô, có lẽ Lý Vân cũng đã nghĩ tới khả năng này rồi.
Dư Tô ngẫm nghĩ rồi hỏi: "Vậy thì chúng ta có nên kể cho Vinh Huy và người đàn ông què chân manh mối này không?"
Ngô Nhĩ khi nãy còn đang kích động ngay tức khắc đã bình tĩnh lại, anh ta rũ mắt, im lặng suy nghĩ.
Lúc này Lý Vân lại cất lời: "Không được kể."
Dư Tô gật đầu, nhìn cô ta: "Tôi cũng có ý như vậy, nếu tự bọn họ phát hiện được thì thôi, nhưng nếu mấy người họ không biết gì thì chúng ta cũng không được nói."
Dựa theo kinh nghiệm của những màn chơi trước, chắc chắn tới đêm sẽ có người phải chết, chỉ trừ nhiệm vụ Trò chơi Bút Tiên là sử dụng NPC chết thay đám người chơi.
Nhưng dường như màn chơi lần này không có loại quy tắc giống nhiệm vụ Bút Tiên, vậy nên người chết chỉ có thể là người chơi.
Nếu tất cả các người chơi đều biết kẻ địch chính là Trương Tam, chỉ e sẽ không có ai chết nổi. Đến lúc đó, chỉ e sẽ còn có nhiều ảo giác xuất hiện hơn cả đêm qua.
Hơn nữa, nếu hai người này không hay biết gì thì tỷ lệ tử vong của bọn họ sẽ cao hơn, ngược lại thì đám Dư Tô đã đề phòng cảnh giác cũng sẽ an toàn hơn phần nào.
"Vậy thì thôi không kể nữa." Ngô Nhĩ nói: "Chúng ta cũng đừng thể hiện rõ ràng quá, trước đó đối xử với Trương Tam ra sao thì giờ cứ giữ nguyên như vậy, chỉ là ta không thể ở cùng anh ta một mình được thôi..."
Anh ta nhìn Dư Tô, nói: "Theo những gì cô nói thì đêm qua cô đã ở cùng "Ngô Nhĩ giả" một mình, chỉ là khoảng thời gian đó rất ngắn. Mà sau khi Đường Sam ra ngoài cùng kẻ này thì phải mất một lúc lâu mới thét kêu cứu. Vậy nên tôi cảm thấy oan hồn này muốn giết người cũng chẳng đơn giản chỉ cần dụ chúng ta ra ngoài là xong.
Vậy nếu chỉ ở cùng Trương Tam trong khoảng vài phút ngắn ngủi thôi thì chắc không sao. Nhưng gì thì gì cũng nên cố gắng tránh hành động đơn độc."
Dư Tô gật đầu, vừa định cất lời đã nghe thấy có tiếng bước chân từ ngoài vọng lại.
Vinh Huy là người đầu tiên tiến vào, Trương Tam đi ngay sau lưng anh ta, cuối đoàn là Anh Què.
Sau khi ba người này bước vào, Ngô Nhĩ bèn hỏi ngay: "Sao rồi, có phát hiện được manh mối gì không?"
Vinh Huy lắc đầu, Trương Tam thì nói: "Không, bọn tôi tìm hết những nơi có thể tìm rồi, cũng đã nói chuyện với rất nhiều người, nhưng không phát hiện được gì. Còn mọi người thì sao, có thấy gì không?"
Ngô Nhĩ nhún vai, nói: "Nếu thấy gì thì tôi đã chẳng ngồi không ở đây với vẻ mặt này."
Nghe cuộc trò chuyện của bọn họ, Dư Tô chợt nghĩ có khi nào cả hai bên đều đang giấu diếm nhau không?
Đêm đen lại buông xuống, các người chơi ngồi về đúng chỗ nằm của mình, tất cả cùng gắng sức mở to mắt, không dám thiếp ngủ.
Anh Què là người đầu tiên há miệng ngáp. Những người chơi khác cũng liên tiếp ngáp ngủ. Chưa được bao lâu bọn họ đã mơ màng buồn ngủ.
Thật ra như bình thường thì chỉ cần quyết ý thức đêm, bọn họ sẽ đứng dậy vận động, vậy là có thể chống chịu đến sáng, nhưng lần này dù các người chơi có đi lại mấy vòng trong phòng rồi thì vẫn cứ lần lượt nằm xuống chiếu thiếp đi.
Trước khi bước vào giấc ngủ, Du Tô thấy Lý Vân nằm cạnh mình cũng đã thiếp đi mất, lòng cô thầm nghĩ có lẽ đây là cưỡng chế của màn chơi, không ai có thể kháng cự nổi.
Lần này Dư Tô tỉnh dậy là do có người gọi. Người gọi cô dậy chính là Anh Què nằm bên tay trái.
Khi Dư Tô tỉnh ngủ, những người chơi khác cũng đều đã thức dậy cả.
Trương Tam chống gậy đứng bên cửa, thấp giọng: "Ta hãy nhân lúc này mà đi tìm manh mối đi thôi. Cái nhiệm vụ khốn nạn này, đến đêm thứ hai rồi mà vẫn chẳng có chút đầu mối nào."
Ngô Nhĩ hỏi: "Bọn tôi biết đi đâu tìm bây giờ, không phải tối qua các người đã kiểm tra sạch căn nhà này rồi sao?"
"Không, vẫn còn nơi có thể tìm." Anh Què nói: "Tối qua chúng ta không hề bước vào phòng ngủ của Lý Nhị và Lưu Ngũ. Hôm nay, người trông coi chúng ta chuyển thành Mã Tứ, nhưng ba người họ chỉ chọn lấy hai căn phòng để ngủ, phòng Lưu Ngũ giờ đang còn trống."
Sáu người bèn rời khỏi cửa, lặng lẽ băng qua khoảng sân an vị ngay chính giữa tòa nhà. Họ bước lên bậc thềm đá, tiến tới trước cửa phòng ngủ Lưu Ngũ.
Có tiếng ngáy vang lên từ hai căn phòng kế bên, nghe còn có cả tiếng nghiến răng ken két.
Ngô Nhĩ là người đầu tiên tiến vào phòng ngủ Lưu Ngũ. Lý Vân bám sát phía sau, Dư Tô cũng bước vào theo.
Sau khi đẩy cửa bước vào, bọn họ bèn hiểu ngay tại sao ba người họ chịu chen nhau nằm trong hai căn phòng cũng chẳng muốn vào đây ngủ.
Phòng Lưu Ngũ bốc lên thứ mùi rất khó ngửi, dù rằng hôm nay hắn ta không ở đây nhưng căn phòng vẫn cứ nồng nặc mùi chân thối. Dư Tô vừa vào phòng đã bị thứ mùi này tấn công đến nỗi phải nín thở, chỉ hận không thể bỏ chạy ngay lập tức.
Lý Vân đằng trước vươn tay bịt chặt mũi, Ngô Nhĩ lại nói: "Mọi người có ngửi thấy gì không, trong phòng này có mùi gì đó rất ghê."
Dư Tô cố nén giận, lòng thầm nói nếu không ra ngoài thì đến cô cũng hôi theo mất.
Dư Tô bước ra ngoài hít thở một hồi rồi mới tiến lại vào phòng, lúc nào cô mới thấy cạnh cửa có một đôi giày hôi mù. Cô vội bước nhanh lại cầm bộ quần áo trên giường Lưu Ngũ, bọc lấy đôi giày rồi vứt thẳng ra ngoài.
Giây lát sau, mùi hôi cũng dần tan đi. Mùi chân hôi tan mất, thứ mùi xú uế mà Ngô Nhĩ nhắc tới cũng trở nên rõ ràng hơn.
Thứ mùi này cứ như thể mùi chuột chết lâu ngày, chẳng dễ ngửi hơn mùi chân hôi là bao.
Ngô Nhĩ vừa khịt mũi ngửi vừa bước loạn trong phòng, cuối cùng anh ta mới dừng lại trước giường. Anh ta đứng trước chân dường, hướng về phía gầm giường hít ngửi rồi thấp giọng: "Khỉ thật, hình như mùi bốc từ đây lên thì phải!"
Đúng lúc này, có người đứng đằng sau vỗ vai Dư Tô.
Dư Tô quay đầu, nhìn thấy Trương Tam đứng sau.
Người này đưa mắt ra hiệu với cô, rồi lại hướng mắt về phía Ngô Nhĩ. Anh ta thì thầm: "Lúc chiều cô ở cùng anh ta, có phát hiện ra manh mối gì không? Anh ta có vấn đề gì không vậy?"
Dư Tô lắc đầu, nói: "Tạm thời tôi chưa phát hiện được gì."
Trương Tam "ồ" một tiếng rồi cũng thôi không nói nữa.
Lúc này, Ngô Nhĩ và Vinh Huy vừa từ đằng sau tiến lại cùng lôi ra một cái bọc vải đen chẳng biết bao lấy thứ gì bên trong, thứ mùi xú uế cũng là từ cái bọc này mà bốc lên."
Dư Tô cố chịu thứ mùi tanh hôi mà tiến lại, cô thấy Ngô Nhĩ và Vinh Huy đang chầm chậm mở cái bọc đen ra.
Ngô Nhĩ kêu lên một tiếng "Khốn kiếp!", rồi ngay tức khắc lùi về phía sau.
Lúc này những người chơi khác cũng đã thấy rõ mồn một món đồ trong bọc.
Đó là một đống tứ chi đứt đoạn, đã thối rữa nặng. Bên trong có chân người, cũng có cả tay, còn cả... xác người.
Dư Tô nhìn thấy trong đám xương thịt vụn nát ấy có một cánh tay đeo chiếc đồng hồ của cô.
Cũng có nghĩa là cánh tay rữa nát khiến người khác chỉ muốn ói mửa này chính là tay trái của cô.
Thứ cảm giác ơn ớn khó chịu lan khắp mình mẩy Dư Tô, cô nghe thấy Anh Què cũng run giọng lắp bắp: "Khỉ thật, cái chân kia là chân của tôi mà!"
Dư Tô quay người bước ra cửa, hít thở mấy hơi thật sâu rồi nâng lấy cây gậy gỗ to bản đặt dựa bên góc tường mà trước đó đám côn đồ dùng để đánh bọn họ, rồi trở bước vào phòng.
Dư Tô lấy gậy khều cánh tay trái của mình lại, dè dặt tháo chiếc đồng hồ bên trên ra.
Lúc này, Trương Tam nói: "Mau lôi cái xác ra đây xem xem là của ai nào."
Ngô Nhĩ không muốn đụng vào cái bọc lắm, dù sao thứ này cũng là một đám tứ chi thối rữa chỉ cần chạm và thôi là có thể rơi vụn ra ngay.
Lý Vân sải bước lại, đưa mắt nhìn Dư Tô. Hai người trao đổi ánh mắt rồi nắm lấy mép tấm vải rũ mạnh ra.
Cái xác nằm giữa đám tay chân cũng nghiêng đi theo, khiến gương mặt lộ ra trước mắt đám người chơi.
Đây là một gương mặt đã thối rữa đến mức chẳng thành hình, không nhận ra nổi dáng vẻ khi trước, Dư Tô nhìn nó chòng chọc một hồi, cuối cùng mới nhận ra đúng thực đây chính là Trương Tam.
Dù rằng cái xác này không cụt tay cũng chẳng mất chân, nhưng nó có gương mặt y đúc Trương Tam. Dù rằng gương mặt đã thối rữa, rất khó để nhận dạng, nhưng từ ban sáng Dư Tô đã biết chuyện của Trương Tam rồi, giờ thấy cái xác này, phản ứng đầu tiên của cô chính là so sánh gương mặt của thi thể này với Trương Tam.
Đúng vậy, đây chính là Trương Tam!
Có tiếng hít mạnh lên từ sau lưng. Dư Tô quay người lại, thấy gương mặt Trương Tam lúc này đã tái nhợt. Anh ta lom lom nhìn xác mình, đôi môi run lẩy bẩy một hồi rồi mới thét to lên, chạy biến ra ngoài.
Nhưng chân anh ta lại không thể cử động bình thường, dù có đang "chạy" thì tốc độ cũng chẳng bằng người ta đi bộ.
Vì vậy trước khi bước ra khỏi cửa, anh ta lại dừng chân, cứ thế đưa lưng về phía đám người chơi mà đứng im mất chừng nửa phút.
Sau đó, anh ta chầm chậm quay đầu, vứt phăng chiếc gậy gỗ xuống đất.
Khóe miệng run run, Trương Tam bổ nhào về phía trước, hai tay giữ chặt lấy Ngô Nhĩ!
Ngô Nhĩ còn chưa kịp phản ứng, Trương Tam đã huơ tay về phía ngực anh ta. Năm ngón tay của người đàn ông này như những con dao sắn lẹm, dễ dàng chọc xuyên qua được lớp máu thịt trước ngực Ngô Nhĩ!
Trong tích tắc sau, Anh Què thét lên thật lớn. Anh ta dùng cây gậy trong tay làm vũ khí, chọc thẳng vào mặt Trương Tam!
Trương Tam thét lên với một chất giọng rất đỗi kỳ dị, đầu cây gậy gỗ đã chọc thẳng vào hốc mắt trái của Trương Tam.
Trương Tam buông hai tay Ngô Nhĩ ra ngay, trong tiếng thét la kỳ quái, Trương Tam hóa thành một làn khói đen, biến mất ngay trước mắt mọi người.
Cũng cùng lúc Trương Tam tiêu tan, tim Dư Tô trở nên nặng trĩu, giữa mi tâm hằn lên một nếp nhăn mờ nhạt.
Không đúng, nhiệm vụ không thể đơn giản đến vậy được... chắc chắn sẽ có chuyện gì đó xảy ra.
Danh sách chương