Hạng Du trở mình, nhíu chặt lông mày, lấy tay sờ soạng dưới gối, ấn tắt tiếng của cái điện thoại đang kêu inh ỏi nửa ngày trời.

Một cuộc gọi nhỡ của [Biên Tập Đáng Ghét].

Cào cào mái tóc rối, nhìn lại thời gian, đã là giữa trưa một giờ rồi.

Hạng Du ngơ ngác ngồi dậy, chọc chọc ga giường, mái tóc loạn xì ngầu, mắt trừng trừng nhìn phía trước. Nếu có một lúc nào đó tính tình Hạng Du dễ chịu nhất vậy chính là lúc mới rời giường.

Đừng thấy tính tình hắn xấu xa mà nhầm. Mỗi ngày lúc rời giường, bản mặt hắn đều ngơ ngác, là bộ dạng không ngủ đủ giấc, rất giống một con chó khổng lồ. Mà vốn mặt mũi hắn lại nhìn cũng được nên dù mái tóc rối tung như ổ gà nhưng ngược lại nhìn khá dễ thương.

Hai phút sau, Hạng Du mới thật sự tỉnh ngủ, xuống giường, bật máy tính lên, QQ tự động đăng nhập, tiện tay mở diễn đàn lên, xem nhanh qua một lần nữa, số comment của “Gạt bỏ” đã tăng đến chóng mặt, chỉ là vẫn không thấy bóng dáng của Khả Tiếu Chi Nhân đâu cả.

Lướt nhìn máy tính, Hạng Du liền đi rửa mặt, chờ làm mọi việc xong xuôi, quay lại ngồi trước máy tính thì thấy khung chat QQ trên màn hình không ngừng rung rung, giống như bị chứng Parkinson, trung bình cứ hai giây lại có thêm một tin nhắn mới.

[Béo Phệ Bi Kịch] Có ở đây không? [Béo Phệ Bi Kịch] ???

[Béo Phệ Bi Kịch] Đừng giả chết, tôi thấy cậu lên mạng rồi đó…

[Béo Phệ Bi Kịch] …

[Béo Phệ Bi Kịch] … Cút ra đây cút ra đây! ~~~~~~~

[Béo Phệ Bi Kịch] Nếu không cút ra đây, bà đến tận nhà mi đó!!

…. Tỉnh lược không ít hơn hai mươi tin…

[Vương Bài Ngốc] Có ở đó không?

[Vương Bài Ngốc] Mọi chuyện sao rồi? Hôm qua đi bệnh viện F chứ?

[Vương Bài Ngốc] …Du Sama

… Tỉnh lược không ít hơn năm tin…

Hạng Du nhướng mày, Đới Đông Bành không hổ là bạn của hắn, so với một cái chén* thì bình tĩnh hơn nhiều. (*Cái chén là bôi cụ, mà bôi cụ đồng âm với bi kịch.)

Mở ngay phần cài đặt lên, thiết lập invisible với Béo Phệ Bi Kịch sau đó buzz Đới Đông Bành.

Một giây trôi qua.

[Vương Bài Ngốc] !

[Không Phải Du Du] Vừa rồi đi rửa mặt o(≧v≦)o~~

[Vương Bài Ngốc] Mịe!

[Vương Bài Ngốc] Trưa rồi còn rửa mặt cái ếu gì nữa? Cũng không phải đàn bà, phải một ngàyba lầnsáng trưa tối rửa mặt không quên?!

[Không Phải Du Du] Không phải o(≧v≦)o~~

[Không Phải Du Du] Người ta vừa thức dậy ý mờ (*^__^*)

[Vương Bài Ngốc] …

[Vương Bài Ngốc] Quay lại việc chính! Hôm qua có tìm ra không?

[Không Phải Du Du] Nói cái gì á?

[Vương Bài Ngốc] Đừng có giả ngu! Tôi hỏi cậu Khả Tiếu Chi Nhân là người thế nào?

[Không Phải Du Du] Người đẹp o (≧v≦ )o~~ cực kì

[Vương Bài Ngốc] = =

[Vương Bài Ngốc] Đại ca cậu có thể đừng buồn nôn vậy được không? Tôi vừa ăn cơm trưa xong đó.

[Không Phải Du Du] Ói ra đi, người ta vỗ lưng cho nà.

[Vương Bài Ngốc] … Tôi out.

[Không Phải Du Du] Bái bai không tiễn nha.

Hạng Du mặt không đổi sắc làm Đới Đông Bành buồn nôn mà phải out, sau đó bình thản như không quay về đọc mấy cái comment trong truyện mới.

[Linh Hồn Sau Lưng] Đề tài hiện đại. Chẳng lẽ giờ Du Sama định viết ngôn tình sao? Du Samakhông phải nói anh ấy không giỏi viết ngôn tình sao?

[Người Qua Đường] Wow~ Bấn quá đi mất thôi! Lại có truyện mới để đọc ~ Đó là nam chính sao nam chính sao ~ thật bá đạo ~ chương một cũng không có nữ, không biết nữ chính là dạng gì đây, thật sự rất chờ mong ~

[Fan Cuồng Du Du Đại] Du Du Samathật lợi hại nha~ đây là truyện mới sao? Lại nói Du Du Samadậy sớm ghê, mới sáu giờ đã post truyện mới rồi.

Thật ra thì Hạng Du cũng chẳng muốn viết ngôn tình gì đó, chỉ là tối qua khi trở về không ngủ được, hơn nữa “Gạt bỏ” cũng đã kết thúc rồi nên muốn viết cái mới. Ban đầu cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều chỉ là thuận tay rồi viết ra thôi. Không ngờ càng viết càng hăng, cho nên thức nguyên một đêm để viết. Sáng sớm sáu giờ post truyện mới lên diễn đàn rồi mới đi ngủ.

Nói đến ngày hôm qua, Hạng Du không đợi Phương Dĩnh Đông tan việc đã đi rồi, bởi vì thật sự rất nhàm chán. Lúc bác sĩ Phương làm việc tuyệt đối không để ý đến người khác, rất chăm chú làm việc. Theo Hạng Du quan sát, người này sẽ không một lúc làm hai việc, chỉ có thể làm một việc, mặc kệ việc đó nhỏ nhặt thế nào cũng sẽ vô cùng chăm chú. Thế nên có làm cũng không hết việc.

Lúc về đến nhà đã là 11:30 rồi. Phương Dĩnh Đông vẫn còn trực đêm ở bệnh viện, các bác sĩ trực ban khác đã sớm đi ngủ từ sớm, có việc gì thì các y tá sẽ gọi. Nhưng Phương Dĩnh Đông lại giống như rất cố chấp, vẫn luôn cố gắng hoàn thành luận văn, viết được kha khá lại để đó qua xem phòng bệnh, cố gắng hoàn thành mọi chuyện.

Hạng Du rất buồn bực, người này làm việc cũng không sợ mệt. Thật ra cũng không cần trực đêm nhưng bác sĩ thực tập tạm thời lại có việc bận, Phương Dĩnh Đông mới phải đi trực thay. Nhìn bề ngoài là một người lạnh lùng thế mà sao lại tốt bụng như vậy chứ?

Khoảng hai giờ rưỡi, Hạng Du cảm thấy hơi đói, nên mặc áo khoác đi ra ngoài.

Thời tiết hôm nay rất đẹp, ánh nắng chan hòa, Hạng Du không mặc áo khoác đen nữa mà một thân đồ trắng, nhìn rất nhẹ nhàng. Thậm chí mới nhìn còn có cảm giác như một cậu trai nhà giàu. Quả nhiên, hắn chính là loại người rất giỏi ngụy trang…

Đi linh tinh không có mục đích, thế mà lại đến gần bệnh viện F. Ngày hôm qua trời đã tối nên không thấy gì, ở cách bệnh viện không xa có một quán bán cháo, cửa kínhsát đấtcực lớntrong suốt, ánh sáng rất hài hòa, lại được trang trí theo kiểu cổ xưa, cửa sổ sát đất thật to bao hết một vòng trước mặt, nhìn rất giống phong cách đang lưu hành ở Trung Quốc.

Ngay bên cạnh.

Quán bán cháo là hàng bán 24/24. Hạng Du đẩy cửa đi vào, bên trong vô cùng sạch sẽ, giá cả cũng không đắt.

Đi đến quầy chọn món ăn, sau đó tìm chỗ ở gần cửa sổ ngồi xuống.

Trong quán cháo không có một ai chỉ duy nhất mình hắn. Là quán cháo ở gần bệnh viện thì ắt buôn bán phải rất tốt mới đúng nhưng tiếc là quán cháo này ở chỗ rất vắng vẻ. Nếu không phải Hạng Du không có việc gì làm, mò mẫn đi dạo loanh quanh thì cũng chưa chắc đã tìm được nó. Hơn nữa, trang trí bên trong quán cháo rất tinh tế, cầu kì, khiến người ta có cảm giác xa lạ không dám đến gần.

Người làm bên trong quán cũng chỉ có hai người, đương nhiên đầu bếp phía sau hắn không nhìn thấy được, người thu ngân nhìn có vẻ như là sinh viên khoảng tầm hai mươi đến làm công thôi.

“Cháo của ngài đây.”

Ông chủ chắc là người này, khoảng chừng 25 – 26 tuổi, cao tầm 1m8, lớn lên rất đẹp trai, vừa nhìn liền thấy ngay đây là mẫu đàn ông tốt, người chồng dịu dàng lại tràn đầy sức sống, tuyệt đối không phải kiểu giả tạo như Hạng Du… Ở trong mắt đám con gái chắc chắn là rất đắt giá.

Hương vị cháo không tồi. Đã quá giờ ăn trưa, dù sao cũng không có việc gì làm, Hạng Du đi vào bệnh viện, tiếp tục cuộc sống trải nghiệm của hắn.

“Lại tới nữa nè~” Mộc Giai Giai vừa thấy Hạng Du thì vô cùng nhiệt tình, lại gần chào hỏi, đôi mắt to tròn cười híp lại thành một đường chỉ, gương mặt nịnh nọt, giống như sợ người khác không biết cô bé không phải kẻ gian trá thì là đạo chích vậy.

Hạng Du cười mê người một cái, cộng với bề ngoài của cậu chàng nhà giàu, lập tức làm tan chảy trái tim cô y tá nho nhỏ, khiến cô bé kích động, hưng phấn không thể chịu nổi, thiếu chút nữa thì shock tại chỗ luôn.

Chờ cô y tá kia bình tĩnh trở lại, hắn đã đi vào phòng làm việc rồi. Hạng Du biết rõ, trên thế giới này có tồn tại một loại sinh vật được gọi là “hủ nữ”… Mặc dù hắn không viết loại truyện này nhưng trong diễn đàn không thiếu hủ nữ, mà thân hắn đã lăn lộn trong diễn đàn rất lâu rồi, mưa dầm thấm đất, muốn không biết cũng khó. Mà Mộc Giai Giai, gương mặt lộ rõ biểu tình khoa trương con cừu trắng nhỏ xinh gặp phải đại hôi lang độc ác, muốn bao nhiêu trắng trợn có bấy nhiêu trắng trợn. Lúc không có chuyện gì, trêu đùa, chọc cô bé chút cũng không sao, nhưng Hạng Du mới không ngu ngốc tự đâm đầu vào một người suốt ngày mơ màng nghĩ linh tinh như thế…

Cửa không khóa, nhưng bên trong không thấy ai, máy tính vẫn đang mở, Hạng Du cũng chẳng khách sáo gì, ngồi bẹp xuống ghế, mặt không biểu tình liếc nhìn máy tính, giống như coi đó là máy tính nhà mình, rất tự nhiên mà đứng dậy.

Trong máy tính chẳng có thứ gì đặc biệt, đơn giản chỉ là một đống luận văn, báo cáo học thuật khô khan, nếu không thì cũng là phân tích về bệnh án các loại… Mở công cụ tìm kiếm tìm QQ, mở ra, thói quen kiểm tra Trojan. Thực ra, ban đầu, Hạng Du cũng chẳng ôm chút hi vọng nào, kết quả thật bất ngờ, mật mã được tự động lưu, cứ thế bấm đăng nhập luôn, sau đó ở cài đặt thiết lập thành tự động đăng nhập.

Bĩu môi, hóa ra bác sĩ Phương là loại người cuồng công việc, avata trong QQ cũng là hai cây dao phẫu thuật sáng chói. Danh sách bạn tốt ít đến đáng thương. Có một đống lời mời kết bạn, Hạng Du lần lượt chọn từ chối. Sau đó trong mục tìm kiếm bạn bè, gõ số QQ của mình vào, chọn nút kết bạn.

Làm xong các động tác liên tiếp, Hạng Du ngồi tựa về phía sau, thay đổi tư thế ngồi thoải mái hơn, sau đó mới lộ ra nụ cười hài lòng.

Tích tích tích –

Bạn tốt [Lưu Văn Tố Vũ] Trà Thiết Quan Âm hảo hạng, giá cả hợp lí, nhập hàng trực tiếp từ xưởng sản xuất, nếu muốn xin hãy liên lạc.

Trà Thiết Quan Âm: một loại trà ô long, một trong mười loại trà nổi tiếng nhất Trung Quốc.

Hạng Du nhìn khung thoại nhảy ra bỗng nhiên cảm thấy dở khóc dở cười.

Xóa thẳng tên Lưu Vân Tố Vũ, tên gì đây cơ chứ, nghe có vẻ rất ý thơ nhạc họa đó, thật ra chẳng có ý nghĩa gì cả, còn là một cái quảng cáo nữa chứ. Thật không hiểu, sao y lại thêm người này làm bạn chứ. Chẳng lẽ Phương Dĩnh Đông trước khi thêm ai đó cũng không nhìn qua sao?

Nhìn danh sách bạn tốt một vòng, tổng cộng có 5 cái nick, hai cái là quảng cáo vớ va vớ vẩn, bị Hạng Du quyết đoán xóa thẳng tay rồi.

Chỉ còn lại ba cái. Một cái là [Lưu Thủy Bất Hủ], có một status rất cá tính: áu áu áu, vừa thấy được một trung khuyển ôn nhu bá đạo công a!~~~

Hạng Du đè huyệt thái dương của mình lại, Mộc Giai Giai không thể nghi ngờ.

Một người khác tên là [Tiểu Thu], status là: Anh trai, áo khoác áo khoác áo khoác! Đừng quên tan ca nhớ mặc áo khoác!

Những lời này có chút quen. Hạng Du nhớ rõ ngày đó ở thang máy có gặp một người cũng nói như vậy, vẻ ngoài rất giống Phương Dĩnh Đông, hình như là em trai của y.

Một cái cuối cùng là [Nụ Cười Của Em], status là: Thích nụ cười của em, thích em.

Hạng Du nổi da gà. Status mà còn hơn lời tình ca, buồn nôn chết người, đầu năm nay loại người này thật sự cũng không thiếu.

Tích tích tích –

[Nụ Cười Của Em] Dĩnh Đông? Em onl hả? Anh thấy em rồi nhé.

Lại một nùi da gà nữa.

Bản chất xấu xa của Hạng Du lập tức như măng mọc sau cơn mưa, đâm chồi nảy lộc, từ dưới đất chui lên, đôi mắt hơi híp lại. Nếu như Đới Đông Bành nhìn thấy, nhất định sẽ cong mông chạy trốn. Bởi vì lúc Hạng Du nheo mắt cười như vậy, chính là muốn nói, hắn đang suy nghĩ chuyện thú vị. Mà định nghĩa chuyện thú vị của Hạng Du chắc chắn là xây dựng niềm vui của mình trên sự đau khổ của người khác.

Thuần thục gõ bàn phím.

[Gạt bỏ] Đúng nha o(≧v≦)o~~

Vừa nãy Hạng Du chỉ chăm chăm nhìn avata mà không chú ý đến tên của Phương Dĩnh Đông, lại là Gạt Bỏ?! Status ghi là “Em sẽ gộp cả một nửa kia của anh cùng sống cùng đi ra ngoài… Không rời, không bỏ!”

Đoạn văn này mới nhìn thì cảm thấy rất bình thường nhưng thật ra là lấy từ trong “Gạt Bỏ” ra. Chính là lúc mọi người nói với nữ ma đầu kia, trượng phu của nàng giả chết nhưng nữ ma đầu lại tin là thật, nói ra những lời này. Lúc đó, tế bào văn nghệ của Hạng Du cũng là đột nhiên sống dậy. Bình thường hắn sẽ không viết một câu buồn nôn như vậy nhưng lúc đó bỗng nhiên rất muốn viết. Vì thế cho tới giờ, hắn vẫn đều nói câu văn này chính là một nét bút hỏng trong cuộc đời sáng tác văn chương của mình nhưng cũng chẳng muốn xóa đi.

Sững sờ, sau đó Hạng Du lại rất khoái trá nở nụ cười, rõ ràng chú ý đến mình như vậy, ít nhất là rất quan tâm đến văn chương của Ác Tục Du Hí nhưng lại gửi một comment không hề nể mặt như thế.

Người này thật sự rất kì quái, rất thú vị.

Tích tích tích –

[Nụ Cười Của Em] Xem ra hôm nay Dĩnh Đông rất vui vẻ. Có chuyện gì mà vui vậy em?

“Hừ”. Hạng Du cười nhạo một tiếng, Nụ Cười Của Em nói chuyện như bọn buôn người. Mới đầu có vẻ như rất dịu dàng nhưng nhìn kiểu gì cũng chẳng có chút ý tốt nào cả.

[Gạt bỏ] Không muốn nói cho anh thì làm sao bi giờ o(≧v≦)o~~

Sau khi gửi tin đi, phải chừng nửa phút đồng hồ, đối phương mới trả lời.

[Nụ Cười Của Em] Dĩnh Đông cũng biết nói đùa rồi.

[Gạt bỏ] Out đây, bái bai.

Hạng Du sau khi đánh dấu chấm tròn, con chuột nhanh chóng điểm vào nút chéo đỏ ở góc trên bên phải, thoát khỏi QQ, tưởng tượng vẻ mặt đối phương, thật sự rất thú vị.

“Bác sĩ Phương.”

Hạng Du vội vàng đứng dậy đi lòng vòng, cửa liền bị mở ra, đi vào không chỉ mình Phương Dĩnh Đông còn có một bác sĩ khác nữa.

Vị bác sĩ kia vóc dáng cao gầy, khoảng chừng ba mươi tuổi, hai má hơi lõm vào trong, mắt cười híp lại, một tay cầm cặp tài liệu, một tay đẩy cửa, miệng nói không ngừng, “Bác sĩ Phương nếu không thoải mái thì đừng tới nữa, chút nữa nếu Tiểu Thu biết lại tới giết người đó, rồi cả bệnh viện lại náo loạn cả lên.”

Hạng Du nhìn thoáng qua Phương Dĩnh Đông, quả thật sắc mặt không tốt lắm, có chút mệt mỏi.

“Ai nha, cậu chính là Ác Tục Du Hí mà viện trưởng nói đó sao?”

“Xin chào, Hạng Du.”

Hạng Du nói, bắt tay với người đàn ông.

Vị bác sĩ kia cười híp mắt, “Vợ của tôi là fan hâm mộ ruột của cậu đó, yêu cậu còn nhiều hơn yêu tôi nữa, thật khiến người ta đau lòng ~ A, đúng rồi, có thể kí tên cho tôi không? Có cơ hội tốt thế này nhất định phải xin được chữ kí. Kí ở đâu thì tốt đây nhỉ? Ừm. Kí ở trên áo khoác được không?”

Người đàn ông nói cả buổi, cởi áo blouse xuống muốn Hạng Du kí tên.

“Bác sĩ Tống…”

Không đợi Phương Dĩnh Đông nói xong, bác sĩ Tống đã nói tiếp: “Được rồi, được rồi, giỡn chút thôi mà, vậy thì…” lôi một quyển sổ ra, đưa cho Hạng Du, “Thôi thì kí ở đây đi.”

Hạng Du không nói gì cả, nhìn thoáng qua Phương Dĩnh Đông, cầm quyển sổ rồi kí lên đó.

“Được rồi, được rồi, không quấy rầy nữa, cám ơn.” Bác sĩ Tống lấy được chữ kí thì ngồi xuống bàn của mình, lấy di động ra chụp chữ kí kia lại, sau đó lại ấn ấn mấy cái, chắc là gửi tin nhắn cho vợ của mình rồi.

Phương Dĩnh Đông vuốt huyệt thái dương, cũng ngồi vào vị trí máy tính đã bị người ta “động tay động chân” của mình.

“Bác sĩ Phương.”

“Hửm…”

“Anh không khỏe à, bệnh rồi sao?”

Phương Dĩnh Đông ngây ngẩn một chút, lắc đầu nói: “Không có gì, chỉ là có chút mệt thôi.”

“Ấy ấy – gì mà không có gì chứ.” Bác sĩ Tống bắt chéo chân, tựa vào ghế phía sau, ngồi rất thoải mái, con mắt lại nhìn chằm chằm điện thoại di động, hờ hững nói: “Người này hôm qua trực ca đêm, hình như không ăn uống tử tế, lúc nãy bị đau dạ dày, mặt mũi trắng bệch, buổi trưa còn chưa ăn gì cả.”

Đang nói đột nhiên hét lên một tiếng: “Có tin trả lời rồi!”

Hạng Du liền nhớ đến suất cơm hắn mua ngày hôm qua, còn có một cốc cà phê lớn kia nữa, ban đầu chính là cố tình chỉnh y, xem ra mục đích đạt được rồi, người này quả nhiên bị đau dạ dày rồi.

Phương Dĩnh Đông liếc mắt nhìn Hạng Du, dừng một chút, mới nói: “Không có chuyện kia, chỉ là mệt mỏi.”

END 4
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện