Chờ ăn được mì mà Phương Dĩnh Đông tự tay nấu, hay còn gọi là “bột nhão” thì trời cũng đã sắp sáng, Phương Dĩnh Đông tìm ra được cây bàn chải đánh răng duy nhất còn mới đưa cho Hạng Du để hắn đi vệ sinh cá nhân.
Hạng Du đứng nhìn gương trong phòng tắm mới phát hiện mặt mình lúc này quả thật là rất đáng kích động……! Khóe miệng bầm xanh, gò má thì bầm đỏ, cũng may không mang theo hai con mắt màu tím than, đã thoa thuốc nên cũng không đau lắm nhưng màu sắc kiểu này thì đúng là đủ phấn khích! Làm gì còn có chút phong độ nào sót lại? Hạng Du nhíu mày cố gắng giữ bình tĩnh, nhìn thấy người trong gương cũng đang nhăn nhó, cố gắng bình tâm để suy nghĩ, mình chính là dùng bản mặt đa sắc màu đi trêu chọc người ta cả đêm đó sao……
Phương Dĩnh Đông đợi mãi không thấy Hạng Du ra, sợ là không tìm thấy khăn mặt nên liền định đi vào tìm khăn hộ hắn.
Vừa vào cửa liền phát hiện người nọ dùng vẻ mặt quỷ dị nhìn chằm chằm gương đến xuất thần.
Hạng Du tiến đến ôm lấy eo y: “Bác sĩ Phương, vẫn rất đau đó.”
“Cậu rửa sạch thuốc trên mặt đi, chút nữa tôi giúp cậu thoa lại.”
“Ừ.”
Hạng Du rửa mặt xong cũng không có ý lau, lại càng không nhận lấy khăn mà Phương Dĩnh Đông đưa qua, bước từng bước về phía trước, ý muốn bắt người ta giúp hắn lau mặt.
Bác sĩ Phương bất đắc dĩ cười cười.
Tiểu Thu vừa thức, hôm nay là ngày cậu dậy sớm nhất, bởi vì muốn đến quán cháo phụ việc. Dụi dụi mắt bước vào phòng tắm liền thấy ông anh nhà mình đang lau mặt cho một thằng nào đó, mà cái mặt kia vừa xanh vừa tím, nhìn là biết chả phải dân lương thiện gì, mà tên kia còn đang cực kì ghê tởm mà ôm eo anh hai mình?!
Phương Dĩnh Thu tức đến mức không nói thành lời, chỉ có thể “Ê!” một tiếng.
Phương Dĩnh Đông thấy Phương Dĩnh Thu vào, vốn đã trấn định xong rồi, dù sao y cũng không kiêng kị gì việc này. Chỉ là trước mặt em trai mà ôm ấp cũng người khác thì không tốt lắm. Mà tay Hạng Du lại siết chặt hơn, ôm y cứng ngắt, còn hướng về phía Phương Dĩnh Thu đang tức muốn xịt khói kia mà nháy mắt khiêu khích.
Phương Dĩnh Thu nhìn mà muốn nổ đom đóm mắt! Tên khốn kia rõ ràng là khiêu khích! Vừa định tiến lên trừng trị tên bất lương thì chợt nghe Hạng Du nói: “Có muốn lấy chữ ký của Ác Tục Du Hí không?”
“Cái gì?” Dĩnh Thu nhất thời không theo kịp lối tư duy “siêu thoát” của Hạng Du.
“Tôi nghe nói có người rất thích văn của Ác Tục Du hí, có muốn chữ ký của Ác Tục Du Hí không?”
Phương Dĩnh Thu liếc anh trai mình một cái, ánh mắt kia chính là nói, ông chủ tiệm cháo thích văn của Ác Tục Du Hí, chỉ có y biết, nhất định là y bán đứng mình, bỗng nhiên còn có loại cảm giác không muốn bị thua anh trai trong vụ này nữa.
“Anh có?”
“Đương nhiên có.”
“Đừng có mà nổ!”
“Không hề.”
“Chính là vậy!”
“……”
Đối thoại không có IQ, Hạng Du hết nói nổi, tính cách của em trai này cùng với bác sĩ nhà hắn, thật sự là hoàn toàn khác biệt, bất quá cũng may là đề tài đã hoàn toàn chuyển trăm tám chục độ, không thể không nói cũng là một loại thành công.
“Mọi người đều nói Ác Tục Du Hí không dễ dàng gì cho người khác chữ ký, anh làm sao mà có?”
“Có, mà còn có rất nhiều, cậu muốn bao nhiêu cũng có.”
“Lại nổ!”
“Không hề……”
“Chính là vậy!”
“……”
Lại thêm một nùi đối thoại IQ thấp, nói cho đã cuối cùng lại vòng lại điểm đầu, Phương Dĩnh Đông đã không đành lòng nhìn em trai mình tiếp tục xấu mặt nữa, Hạng Du cũng ác quá, không chịu nói cho rõ ràng.
“Hắn chính là Ác Tục Du Hí.” Bác sĩ Phương lên tiếng.
“Lại nổ!……Éc? Cái gì?! Hắn là?”
“Không được hả?” Hạng Du nhếch mày, nếu theo lẽ thường là tuyệt đối giết sạch một đống người, nhưng hôm nay lại không có hiệu quả gì, ai biểu mặt mũi bầm dập thấy gớm làm chi.
Hạng Du thấy cậu im lặng, biết là cậu không tin, cười nói: “Cậu có thể lấy một chữ ký trước rồi đem cho ông chủ kia xem, hẳn là anh ta có thể phân biệt được thật giả nhỉ?”
Dĩnh Thu nửa tin nửa ngờ nhìn hắn, lại quay đầu nhìn Phương Dĩnh Đông.
Phương Dĩnh Đông cũng rất bình tĩnh nhìn lại, trong lòng đang nghĩ em nhìn anh làm gì chứ?
“Hừ.”
Tiểu Thu hừ một tiếng coi thường, xem như đã đáp ứng.
“Ký ở đâu?”
Đôi mắt sáng ngời kia đảo qua đảo lại, Phương Dĩnh Thu đưa tay qua, cười như một bé hồ ly, “Ký trên tay!”
Hạng Du nhếch mép, “Chúng ta đánh cuộc, được không?”
“Cược cái gì?”
Khoan hẵng nói, Hạng Du kéo tay cậu qua, lấy bút ra ký tên, hai ba nét liền xong bốn chữ “Ác Tục Du Hí”.
Tiếp theo mới nói: “Tôi cá là ông chủ nhà cậu thấy chữ ký của Ác Tục Du Hí nhất định sẽ mất vui.”
“Hừ,” Dĩnh Thu cười lạnh một tiếng, “Ông chủ thích nhất sách của Ác Tục Du Hí, tại sao lại không vui chứ? Được, cược với anh!”
Phương Dĩnh Đông nhịn không được mà thở dài, đứa em này bình thường chính là một con cáo, khôn khéo không ai bằng, xem ra chỉ là bề ngoài rồi, lần này gặp phải “cao nhân”, cỡ như Hạng Du, vừa gặp liền lòi đuôi non nớt ngay. Có người nào thích trên người mình yêu có chữ ký của người khác đâu chứ?
Hạng Du nham hiểm cười cười, “Được rồi, nếu cậu thua liền phải bù anh trai cho tôi.”
“Xùy xùy xùy! Anh mà thua thì vĩnh viễn không được dính lấy anh tôi!”
Rõ ràng chỉ là một câu nói tức giận của Phương Dĩnh Thu, cũng coi như là nói đùa nhưng trong lòng Phương Dĩnh Đông vẫn có chút nhói, cảm thấy mình quá nực cười liền cười khổ tự giễu bản thân.
Dĩnh Thu nhìn thấy phản ứng của anh hai mình, cúi mặt, bĩu môi nói: “Bỏ đi, bỏ đi, đánh cược lôi người vào làm gì, anh mà thua thì phải cho tôi đánh, hình tượng hôm nay của anh cũng không tồi đâu.” Nói xong cũng học theo cách Hạng Du vừa làm, nháy mắt khiêu khích một cái.
Hạng Du thiếu chút nữa liền té xỉu, quả nhiên người khí chất bất đồng liền có hiệu quả nháy mắt bất đồng, đây không phải là khiêu khích đâu, rõ ràng là nháy mắt quyến rũ đó….
“Thành giao.”
Phương Dĩnh Thu nghe hai chữ này liền có cảm giác đã bán mất ông anh nhà mình.
[Ngươi nói ta là Đại Ma Vương] thêm bạn vào danh sách bạn bè.
Hạng Du nhìn tin tức xác nhận trên QQ, hắn đã cài đặt câu hỏi bảo mật trong phần kết bạn, nếu có thể add thì chính là người quen.
[Ngươi Gọi Ta là Đại Ma Vương] Có đó không?
[Không Phải Du Du] o[≥v≤]o~~ Có ~
[Ngươi Gọi Ta là Đại Ma Vương] Tôi là Thư Nhiên.
[Không Phải Du Du] Ừ nà ~ Người ta biết rồi á.
[Ngươi Gọi Ta là Đại Ma Vương] ……
[Ngươi Gọi Ta là Đại Ma Vương] Có người nào nói với cậu chưa, kiểu nói chuyện của cậu rất đáng yêu? *emo chảy nước miếng*
Hạng Du ngồi trước máy tính nổi da gà, đại ma vương quả nhiên chính là đại ma vương, năng lực chống trả không phải mạnh bình thường.
[Không Phải Du Du] Ừ nà~ Có đó o[≥v≤]o~~
[Ngươi Gọi Ta là Đại Ma Vương] Tôi còn chưa nói xong……Ý tôi là, nếu cậu là con gái……hoặc là gay o[≥v≤]o~~
Hạng Du đập bàn phím, cùng người kia nói chuyện quả thật là thiểu năng, đùa thì đùa không được, trình độ kia…đã đạt đến max level rồi.
[Không Phải Du Du] Nói chuyện chính.
[Ngươi Gọi Ta là Đại Ma Vương] Cuối tuần sao có party cuối năm.
[Không Phải Du Du]……
Hạng Du vừa đánh ra mấy chữ không tham gia, chưa kịp nhấn enter thì Thư Nhiên đã có tin đến.
[Ngươi Gọi Ta là Đại Ma Vương] Có thể mang theo bác sĩ Phương nhà cậu đến, ngẫu nhiên ra ngoài một chút cũng không rồi mà ha?
Hạng Du cười cười, Thư Nhiên này còn có tài lẻ này à, biết cách khiến mình đi dự tiệc, xóa hết mấy chữ vừa nãy, đánh lại một lần.
[Không Phải Du Du] Đi luôn, người ta mong lắm đó o[≥v≤]o~~.
Thư Nhiên cùng hắn nói xong chuyện tiệc cuối năm liền đi làm việc khác. Hạng Du lại nhắn tin cho Phương Dĩnh Đông, nghĩ nghĩ một hồi cuối cùng chỉ nhắn một câu, “Tan tầm đến đón anh ”.
END 13
Hạng Du đứng nhìn gương trong phòng tắm mới phát hiện mặt mình lúc này quả thật là rất đáng kích động……! Khóe miệng bầm xanh, gò má thì bầm đỏ, cũng may không mang theo hai con mắt màu tím than, đã thoa thuốc nên cũng không đau lắm nhưng màu sắc kiểu này thì đúng là đủ phấn khích! Làm gì còn có chút phong độ nào sót lại? Hạng Du nhíu mày cố gắng giữ bình tĩnh, nhìn thấy người trong gương cũng đang nhăn nhó, cố gắng bình tâm để suy nghĩ, mình chính là dùng bản mặt đa sắc màu đi trêu chọc người ta cả đêm đó sao……
Phương Dĩnh Đông đợi mãi không thấy Hạng Du ra, sợ là không tìm thấy khăn mặt nên liền định đi vào tìm khăn hộ hắn.
Vừa vào cửa liền phát hiện người nọ dùng vẻ mặt quỷ dị nhìn chằm chằm gương đến xuất thần.
Hạng Du tiến đến ôm lấy eo y: “Bác sĩ Phương, vẫn rất đau đó.”
“Cậu rửa sạch thuốc trên mặt đi, chút nữa tôi giúp cậu thoa lại.”
“Ừ.”
Hạng Du rửa mặt xong cũng không có ý lau, lại càng không nhận lấy khăn mà Phương Dĩnh Đông đưa qua, bước từng bước về phía trước, ý muốn bắt người ta giúp hắn lau mặt.
Bác sĩ Phương bất đắc dĩ cười cười.
Tiểu Thu vừa thức, hôm nay là ngày cậu dậy sớm nhất, bởi vì muốn đến quán cháo phụ việc. Dụi dụi mắt bước vào phòng tắm liền thấy ông anh nhà mình đang lau mặt cho một thằng nào đó, mà cái mặt kia vừa xanh vừa tím, nhìn là biết chả phải dân lương thiện gì, mà tên kia còn đang cực kì ghê tởm mà ôm eo anh hai mình?!
Phương Dĩnh Thu tức đến mức không nói thành lời, chỉ có thể “Ê!” một tiếng.
Phương Dĩnh Đông thấy Phương Dĩnh Thu vào, vốn đã trấn định xong rồi, dù sao y cũng không kiêng kị gì việc này. Chỉ là trước mặt em trai mà ôm ấp cũng người khác thì không tốt lắm. Mà tay Hạng Du lại siết chặt hơn, ôm y cứng ngắt, còn hướng về phía Phương Dĩnh Thu đang tức muốn xịt khói kia mà nháy mắt khiêu khích.
Phương Dĩnh Thu nhìn mà muốn nổ đom đóm mắt! Tên khốn kia rõ ràng là khiêu khích! Vừa định tiến lên trừng trị tên bất lương thì chợt nghe Hạng Du nói: “Có muốn lấy chữ ký của Ác Tục Du Hí không?”
“Cái gì?” Dĩnh Thu nhất thời không theo kịp lối tư duy “siêu thoát” của Hạng Du.
“Tôi nghe nói có người rất thích văn của Ác Tục Du hí, có muốn chữ ký của Ác Tục Du Hí không?”
Phương Dĩnh Thu liếc anh trai mình một cái, ánh mắt kia chính là nói, ông chủ tiệm cháo thích văn của Ác Tục Du Hí, chỉ có y biết, nhất định là y bán đứng mình, bỗng nhiên còn có loại cảm giác không muốn bị thua anh trai trong vụ này nữa.
“Anh có?”
“Đương nhiên có.”
“Đừng có mà nổ!”
“Không hề.”
“Chính là vậy!”
“……”
Đối thoại không có IQ, Hạng Du hết nói nổi, tính cách của em trai này cùng với bác sĩ nhà hắn, thật sự là hoàn toàn khác biệt, bất quá cũng may là đề tài đã hoàn toàn chuyển trăm tám chục độ, không thể không nói cũng là một loại thành công.
“Mọi người đều nói Ác Tục Du Hí không dễ dàng gì cho người khác chữ ký, anh làm sao mà có?”
“Có, mà còn có rất nhiều, cậu muốn bao nhiêu cũng có.”
“Lại nổ!”
“Không hề……”
“Chính là vậy!”
“……”
Lại thêm một nùi đối thoại IQ thấp, nói cho đã cuối cùng lại vòng lại điểm đầu, Phương Dĩnh Đông đã không đành lòng nhìn em trai mình tiếp tục xấu mặt nữa, Hạng Du cũng ác quá, không chịu nói cho rõ ràng.
“Hắn chính là Ác Tục Du Hí.” Bác sĩ Phương lên tiếng.
“Lại nổ!……Éc? Cái gì?! Hắn là?”
“Không được hả?” Hạng Du nhếch mày, nếu theo lẽ thường là tuyệt đối giết sạch một đống người, nhưng hôm nay lại không có hiệu quả gì, ai biểu mặt mũi bầm dập thấy gớm làm chi.
Hạng Du thấy cậu im lặng, biết là cậu không tin, cười nói: “Cậu có thể lấy một chữ ký trước rồi đem cho ông chủ kia xem, hẳn là anh ta có thể phân biệt được thật giả nhỉ?”
Dĩnh Thu nửa tin nửa ngờ nhìn hắn, lại quay đầu nhìn Phương Dĩnh Đông.
Phương Dĩnh Đông cũng rất bình tĩnh nhìn lại, trong lòng đang nghĩ em nhìn anh làm gì chứ?
“Hừ.”
Tiểu Thu hừ một tiếng coi thường, xem như đã đáp ứng.
“Ký ở đâu?”
Đôi mắt sáng ngời kia đảo qua đảo lại, Phương Dĩnh Thu đưa tay qua, cười như một bé hồ ly, “Ký trên tay!”
Hạng Du nhếch mép, “Chúng ta đánh cuộc, được không?”
“Cược cái gì?”
Khoan hẵng nói, Hạng Du kéo tay cậu qua, lấy bút ra ký tên, hai ba nét liền xong bốn chữ “Ác Tục Du Hí”.
Tiếp theo mới nói: “Tôi cá là ông chủ nhà cậu thấy chữ ký của Ác Tục Du Hí nhất định sẽ mất vui.”
“Hừ,” Dĩnh Thu cười lạnh một tiếng, “Ông chủ thích nhất sách của Ác Tục Du Hí, tại sao lại không vui chứ? Được, cược với anh!”
Phương Dĩnh Đông nhịn không được mà thở dài, đứa em này bình thường chính là một con cáo, khôn khéo không ai bằng, xem ra chỉ là bề ngoài rồi, lần này gặp phải “cao nhân”, cỡ như Hạng Du, vừa gặp liền lòi đuôi non nớt ngay. Có người nào thích trên người mình yêu có chữ ký của người khác đâu chứ?
Hạng Du nham hiểm cười cười, “Được rồi, nếu cậu thua liền phải bù anh trai cho tôi.”
“Xùy xùy xùy! Anh mà thua thì vĩnh viễn không được dính lấy anh tôi!”
Rõ ràng chỉ là một câu nói tức giận của Phương Dĩnh Thu, cũng coi như là nói đùa nhưng trong lòng Phương Dĩnh Đông vẫn có chút nhói, cảm thấy mình quá nực cười liền cười khổ tự giễu bản thân.
Dĩnh Thu nhìn thấy phản ứng của anh hai mình, cúi mặt, bĩu môi nói: “Bỏ đi, bỏ đi, đánh cược lôi người vào làm gì, anh mà thua thì phải cho tôi đánh, hình tượng hôm nay của anh cũng không tồi đâu.” Nói xong cũng học theo cách Hạng Du vừa làm, nháy mắt khiêu khích một cái.
Hạng Du thiếu chút nữa liền té xỉu, quả nhiên người khí chất bất đồng liền có hiệu quả nháy mắt bất đồng, đây không phải là khiêu khích đâu, rõ ràng là nháy mắt quyến rũ đó….
“Thành giao.”
Phương Dĩnh Thu nghe hai chữ này liền có cảm giác đã bán mất ông anh nhà mình.
[Ngươi nói ta là Đại Ma Vương] thêm bạn vào danh sách bạn bè.
Hạng Du nhìn tin tức xác nhận trên QQ, hắn đã cài đặt câu hỏi bảo mật trong phần kết bạn, nếu có thể add thì chính là người quen.
[Ngươi Gọi Ta là Đại Ma Vương] Có đó không?
[Không Phải Du Du] o[≥v≤]o~~ Có ~
[Ngươi Gọi Ta là Đại Ma Vương] Tôi là Thư Nhiên.
[Không Phải Du Du] Ừ nà ~ Người ta biết rồi á.
[Ngươi Gọi Ta là Đại Ma Vương] ……
[Ngươi Gọi Ta là Đại Ma Vương] Có người nào nói với cậu chưa, kiểu nói chuyện của cậu rất đáng yêu? *emo chảy nước miếng*
Hạng Du ngồi trước máy tính nổi da gà, đại ma vương quả nhiên chính là đại ma vương, năng lực chống trả không phải mạnh bình thường.
[Không Phải Du Du] Ừ nà~ Có đó o[≥v≤]o~~
[Ngươi Gọi Ta là Đại Ma Vương] Tôi còn chưa nói xong……Ý tôi là, nếu cậu là con gái……hoặc là gay o[≥v≤]o~~
Hạng Du đập bàn phím, cùng người kia nói chuyện quả thật là thiểu năng, đùa thì đùa không được, trình độ kia…đã đạt đến max level rồi.
[Không Phải Du Du] Nói chuyện chính.
[Ngươi Gọi Ta là Đại Ma Vương] Cuối tuần sao có party cuối năm.
[Không Phải Du Du]……
Hạng Du vừa đánh ra mấy chữ không tham gia, chưa kịp nhấn enter thì Thư Nhiên đã có tin đến.
[Ngươi Gọi Ta là Đại Ma Vương] Có thể mang theo bác sĩ Phương nhà cậu đến, ngẫu nhiên ra ngoài một chút cũng không rồi mà ha?
Hạng Du cười cười, Thư Nhiên này còn có tài lẻ này à, biết cách khiến mình đi dự tiệc, xóa hết mấy chữ vừa nãy, đánh lại một lần.
[Không Phải Du Du] Đi luôn, người ta mong lắm đó o[≥v≤]o~~.
Thư Nhiên cùng hắn nói xong chuyện tiệc cuối năm liền đi làm việc khác. Hạng Du lại nhắn tin cho Phương Dĩnh Đông, nghĩ nghĩ một hồi cuối cùng chỉ nhắn một câu, “Tan tầm đến đón anh ”.
END 13
Danh sách chương