Trong suốt lúc bữa tiệc diễn ra, hắn không hề có mặt ở đó mà ngồi xổm trước xe kiên nhẫn đợi cô về. Bác tài xế nhiều lần ngỏ ý bảo hắn vào trong xe ngồi đợi nhưng hắn kiên quyết lắc đầu. Bác cũng phải phì cười vì cái dáng ngồi bó gối rướn cổ đợi vợ về của hắn.
Cô chủ có người chồng đáng yêu ghê!
Hắn chẳng thích Phùng gia tí nào, rặt một lũ giả tạo tỏ vẻ thanh cao, nhìn đã thấy buồn nôn!
Cô vợ nhà hắn mãi chưa về, chân hắn ê tới nỗi sắp thành hòn vọng phu rồi đây!
Một chiếc bóng dài che đi ánh sáng, hắn lập tức ngẩng đầu, cười "Tiểu Hy!"
Đôi mắt hắn tối lại nhìn người đứng trước mặt mình. Không phải cô!.
"Phùng Doãn Kiệt!" Giọng hắn trầm xuống, sắc mặt càng trầm hơn. Người đứng trước nở nụ cười gian trá
"Em trai, lâu rồi không gặp!"
Hắn không đáp, nhìn người đằng trước như kẻ thù. Chẳng phải tên khốn này đã bỏ ra nước ngoài sao? Sao lại có mặt ở đây? "Chúng ta ra chỗ khác nói chuyện!" Phùng Doãn Kiệt hất mặt về phía sau. Hắn hừ lạnh một tiếng rồi đi theo sau. Hai người đứng ở một khoảng đất trống cách chỗ đậu xe không xa.
Hai người cứ như vậy đối diện với nhau. Phùng Doãn Kiệt nhếch môi
"Không ngờ mày còn dám vác mặt về đây!"
"Nếu không phải vì vợ tôi, tôi chẳng thèm về nơi này!" Hắn đặc biệt nhấn mạnh từ "vợ tôi". Phùng Doãn Kiệt cười khẩy
"Vợ mày?"
"Chỉ là tạm thời thôi..." Anh ta cười mỉa " Trịnh Hy là vợ tao!"
Hắn siết chặt tay lại, giọng rít qua kẽ răng " Tiểu Hy là vợ hợp pháp của tôi! "
" Mày biết bố mẹ nói với cô ấy chuyện gì không?" Phùng Doãn Kiệt thích thú nhìn vẻ mặt đầy giận giữ của hắn " Ly hôn với em đấy, em trai à!"
"Em biết câu trả lời của cô ấy là gì không? " Anh ta đắc ý " Chắc anh không nói chú mày cũng biết rồi đấy!"
Bốp!!!!!!!!
Phùng Doãn Kha như con thú bị chọc tức, hắn lao đến đấm thẳng vào mặt Phùng Doãn Kiệt. Anh ta lau vết máu trên khoé môi, cười " Sao? Mày chỉ là thế thân cho tao, giờ sứ mệnh của mày hết rồi!"
"Mày nói cái gì?" Hắn gầm lên, tay siết chặt nổi cả gân xanh.
Phùng Doãn Kiệt nói " Mày là thế thân cho tao!"
Hai chữ "thế thân" như đâm xoáy vào tim hắn, rất khó chịu. Không phải! Hắn không phải là thế thân cho thằng khốn ấy! Hắn là chồng hợp pháp của cô!!! Là hợp pháp!
Phùng Doãn Kiệt lặp lại "Mày là thế thân cho tao mà thôi!!!"
Mắt hắn tối lại, tay không kiềm chế được lao lên tung nắm đấm vào đối phương. Hắn rất ghét cái kiểu cười đắc ý trên gương mặt Phùng Doãn Kiệt. Máu nóng dồn lên đỉnh đầu, hắn lao vào Phùng Doãn Kiệt, dồn tất cả sức lực lẫn sự hận thù vô bờ vào trong cú đánh. Từ khi hắn được mang vào Phùng gia, Phùng Doãn Kiệt luôn luôn gây khó dễ cho hắn, vì thân cô thế cô hắn chỉ có thể nhẫn nhịn. Từ nhỏ Phùng Doãn Kiệt cướp đoạt tranh giành mọi thứ của hắn, dù chỉ là một đồ vật nhỏ anh ta không cần. Khi lớn lên, hắn bị tống ra nước ngoài du học mới thoát khỏi sự tranh giành của Phùng Doãn Kiệt. Đến bây giờ, Trịnh Hy, cô là người ngoài cuộc duy nhất mà Phùng gia "ban" cho hắn. Cô không giống với bọn họ, đối với hắn, cô không thế! Hắn không thể mất cô!
Nhưng, người trước mặt hắn...là...người yêu của cô ấy...là người cô ấy yêu...là người xứng với cô...
Phùng Doãn Kha hai mắt đỏ ngầu lên hung dữ...Phùng Doãn Kiệt không phản kháng, để mặc hắn đánh, nhưng ra sức miệt thị hắn. Tai hắn nghe không lọt được chữ nào, bản năng như thôi thúc hắn hành động.
"Thằng khốn!" Hắn túm lấy cổ áo Phùng Doãn Kiệt, đôi mắt hằn lên tia máu. Phùng Doãn Kiệt như chưa biết sợ là gì, nhổ xuống đất một búng máu, khinh khỉnh "Sao? Mày đánh nữa đi! Thằng phế vật! Mày cũng chỉ như mẹ mày, ả đàn bà đĩ thoã không bao giờ nhấc đầu lên được!!!'
"Câm miệng!!!!!" Hắn trợn mắt, vung nắm đấm lên...
"PHÙNG DOÃN KHA!!!!!!!!!!!"
Hắn bừng tỉnh, dừng tay lại. Nắm đấm chỉ cách mặt Phùng Doãn Kiệt có vài cm nữa thôi... Anh ta ngã phịch xuống nền đất.
Hắn chớp mắt nhìn cô chạy đến...Phải, Trịnh Hy vội vã chạy đến...đỡ lấy Phùng Doãn Kiệt...là Phùng Doãn Kiệt, không phải Phùng Doãn Kha...không phải là hắn...
"Phùng Doãn Kiệt! Anh có sao không?" Trịnh Hy đỡ lấy, nâng đầu anh ta tựa vào vai mình "Doãn Kiệt! Doãn Kiệt!"
Phùng Doãn Kiệt ho ra một búng máu, trên mặt toàn vết bầm tím đen đen, anh khàn giọng "Anh không sao!"
"Anh có đứng được không?" Trịnh Hy đỡ anh ta dậy, khẽ nhíu mày.
Hắn đứng phía đối diện, mê man nhìn cô. Ánh mắt cô ấy nhìn Phùng Doãn Kiệt là ánh mắt lo lắng, phảng phất nét dịu dàng...là ánh mắt chưa bao giờ dành cho hắn...
Cô ấy chưa bao giờ dịu dàng với mình như thế... Ánh mắt hắn chợt ảm đạm. Trịnh Hy chưa bao giờ đối xử với hắn như thế, cô luôn gắt gỏng, khó chịu với hắn, hắn chướng mắt cô...
"Mày biết bố mẹ nói chuyện gì với cô ấy không?"
"Ly hôn với em đấy, em trai à!'
Cuộc đối thoại giữa hai người lại vang lên trong đầu hắn... Còn có cả giọng của cô
"Phùng Doãn Kha, tốt nhất anh nên ý thức được thân phận của mình..."
"Thế thân vẫn mãi chỉ là thế thân..."
"Anh nghĩ anh xứng với tôi sao?Hão huyền!"
"Tiểu Hy..." Hắn khàn giọng, thẫn thờ nhìn cô ôm lấy Phùng Doãn Kiệt cho anh ta đứng lên, còn lấy khăn lau vệt máu trên khoé miệng cho anh ta...
Cô dường như không để ý tới hắn. Phùng Doãn Kha đứng trước mặt cô, nhưng một cái liếc mắt cô cũng không dừng lại nơi hắn.
Hắn cười lạnh một tiếng, Phùng Doãn Kha, mày hãy nhìn khung cảnh này đi, là cô ấy đang lo lắng cho anh trai mày, cô ấy đang dịu dàng với anh mày! Là anh mày! Là Phùng Doãn Kiệt! KHÔNG PHẢI LÀ MÀY!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Hắn trợn mắt nhìn Phùng Doãn Kiệt ôm lấy eo cô xoay người lại, Trịnh Hy không phát ra một âm thanh nào...Khỏi nói, hắn cũng biết họ đang làm gì...
Hắn cười. Mày không thấy bản thân rất chướng mắt sao? Mày không thất mày đang rất thừa à? Cút đi đi! Đi đi! Nơi này không chứa chấp mày!
Trái tim hắn đập liên hồi, cảm giác khó chịu lẫn đau đớn như hàng ngàn vết dao cứa vào. Hắn xoay người bỏ đi...
Đi đi, đi thật xa nào....Phùng Doãn Kha, mày là cái thá gì chứ!!!!?! Câu trả lời, đã có rồi...
Cô chủ có người chồng đáng yêu ghê!
Hắn chẳng thích Phùng gia tí nào, rặt một lũ giả tạo tỏ vẻ thanh cao, nhìn đã thấy buồn nôn!
Cô vợ nhà hắn mãi chưa về, chân hắn ê tới nỗi sắp thành hòn vọng phu rồi đây!
Một chiếc bóng dài che đi ánh sáng, hắn lập tức ngẩng đầu, cười "Tiểu Hy!"
Đôi mắt hắn tối lại nhìn người đứng trước mặt mình. Không phải cô!.
"Phùng Doãn Kiệt!" Giọng hắn trầm xuống, sắc mặt càng trầm hơn. Người đứng trước nở nụ cười gian trá
"Em trai, lâu rồi không gặp!"
Hắn không đáp, nhìn người đằng trước như kẻ thù. Chẳng phải tên khốn này đã bỏ ra nước ngoài sao? Sao lại có mặt ở đây? "Chúng ta ra chỗ khác nói chuyện!" Phùng Doãn Kiệt hất mặt về phía sau. Hắn hừ lạnh một tiếng rồi đi theo sau. Hai người đứng ở một khoảng đất trống cách chỗ đậu xe không xa.
Hai người cứ như vậy đối diện với nhau. Phùng Doãn Kiệt nhếch môi
"Không ngờ mày còn dám vác mặt về đây!"
"Nếu không phải vì vợ tôi, tôi chẳng thèm về nơi này!" Hắn đặc biệt nhấn mạnh từ "vợ tôi". Phùng Doãn Kiệt cười khẩy
"Vợ mày?"
"Chỉ là tạm thời thôi..." Anh ta cười mỉa " Trịnh Hy là vợ tao!"
Hắn siết chặt tay lại, giọng rít qua kẽ răng " Tiểu Hy là vợ hợp pháp của tôi! "
" Mày biết bố mẹ nói với cô ấy chuyện gì không?" Phùng Doãn Kiệt thích thú nhìn vẻ mặt đầy giận giữ của hắn " Ly hôn với em đấy, em trai à!"
"Em biết câu trả lời của cô ấy là gì không? " Anh ta đắc ý " Chắc anh không nói chú mày cũng biết rồi đấy!"
Bốp!!!!!!!!
Phùng Doãn Kha như con thú bị chọc tức, hắn lao đến đấm thẳng vào mặt Phùng Doãn Kiệt. Anh ta lau vết máu trên khoé môi, cười " Sao? Mày chỉ là thế thân cho tao, giờ sứ mệnh của mày hết rồi!"
"Mày nói cái gì?" Hắn gầm lên, tay siết chặt nổi cả gân xanh.
Phùng Doãn Kiệt nói " Mày là thế thân cho tao!"
Hai chữ "thế thân" như đâm xoáy vào tim hắn, rất khó chịu. Không phải! Hắn không phải là thế thân cho thằng khốn ấy! Hắn là chồng hợp pháp của cô!!! Là hợp pháp!
Phùng Doãn Kiệt lặp lại "Mày là thế thân cho tao mà thôi!!!"
Mắt hắn tối lại, tay không kiềm chế được lao lên tung nắm đấm vào đối phương. Hắn rất ghét cái kiểu cười đắc ý trên gương mặt Phùng Doãn Kiệt. Máu nóng dồn lên đỉnh đầu, hắn lao vào Phùng Doãn Kiệt, dồn tất cả sức lực lẫn sự hận thù vô bờ vào trong cú đánh. Từ khi hắn được mang vào Phùng gia, Phùng Doãn Kiệt luôn luôn gây khó dễ cho hắn, vì thân cô thế cô hắn chỉ có thể nhẫn nhịn. Từ nhỏ Phùng Doãn Kiệt cướp đoạt tranh giành mọi thứ của hắn, dù chỉ là một đồ vật nhỏ anh ta không cần. Khi lớn lên, hắn bị tống ra nước ngoài du học mới thoát khỏi sự tranh giành của Phùng Doãn Kiệt. Đến bây giờ, Trịnh Hy, cô là người ngoài cuộc duy nhất mà Phùng gia "ban" cho hắn. Cô không giống với bọn họ, đối với hắn, cô không thế! Hắn không thể mất cô!
Nhưng, người trước mặt hắn...là...người yêu của cô ấy...là người cô ấy yêu...là người xứng với cô...
Phùng Doãn Kha hai mắt đỏ ngầu lên hung dữ...Phùng Doãn Kiệt không phản kháng, để mặc hắn đánh, nhưng ra sức miệt thị hắn. Tai hắn nghe không lọt được chữ nào, bản năng như thôi thúc hắn hành động.
"Thằng khốn!" Hắn túm lấy cổ áo Phùng Doãn Kiệt, đôi mắt hằn lên tia máu. Phùng Doãn Kiệt như chưa biết sợ là gì, nhổ xuống đất một búng máu, khinh khỉnh "Sao? Mày đánh nữa đi! Thằng phế vật! Mày cũng chỉ như mẹ mày, ả đàn bà đĩ thoã không bao giờ nhấc đầu lên được!!!'
"Câm miệng!!!!!" Hắn trợn mắt, vung nắm đấm lên...
"PHÙNG DOÃN KHA!!!!!!!!!!!"
Hắn bừng tỉnh, dừng tay lại. Nắm đấm chỉ cách mặt Phùng Doãn Kiệt có vài cm nữa thôi... Anh ta ngã phịch xuống nền đất.
Hắn chớp mắt nhìn cô chạy đến...Phải, Trịnh Hy vội vã chạy đến...đỡ lấy Phùng Doãn Kiệt...là Phùng Doãn Kiệt, không phải Phùng Doãn Kha...không phải là hắn...
"Phùng Doãn Kiệt! Anh có sao không?" Trịnh Hy đỡ lấy, nâng đầu anh ta tựa vào vai mình "Doãn Kiệt! Doãn Kiệt!"
Phùng Doãn Kiệt ho ra một búng máu, trên mặt toàn vết bầm tím đen đen, anh khàn giọng "Anh không sao!"
"Anh có đứng được không?" Trịnh Hy đỡ anh ta dậy, khẽ nhíu mày.
Hắn đứng phía đối diện, mê man nhìn cô. Ánh mắt cô ấy nhìn Phùng Doãn Kiệt là ánh mắt lo lắng, phảng phất nét dịu dàng...là ánh mắt chưa bao giờ dành cho hắn...
Cô ấy chưa bao giờ dịu dàng với mình như thế... Ánh mắt hắn chợt ảm đạm. Trịnh Hy chưa bao giờ đối xử với hắn như thế, cô luôn gắt gỏng, khó chịu với hắn, hắn chướng mắt cô...
"Mày biết bố mẹ nói chuyện gì với cô ấy không?"
"Ly hôn với em đấy, em trai à!'
Cuộc đối thoại giữa hai người lại vang lên trong đầu hắn... Còn có cả giọng của cô
"Phùng Doãn Kha, tốt nhất anh nên ý thức được thân phận của mình..."
"Thế thân vẫn mãi chỉ là thế thân..."
"Anh nghĩ anh xứng với tôi sao?Hão huyền!"
"Tiểu Hy..." Hắn khàn giọng, thẫn thờ nhìn cô ôm lấy Phùng Doãn Kiệt cho anh ta đứng lên, còn lấy khăn lau vệt máu trên khoé miệng cho anh ta...
Cô dường như không để ý tới hắn. Phùng Doãn Kha đứng trước mặt cô, nhưng một cái liếc mắt cô cũng không dừng lại nơi hắn.
Hắn cười lạnh một tiếng, Phùng Doãn Kha, mày hãy nhìn khung cảnh này đi, là cô ấy đang lo lắng cho anh trai mày, cô ấy đang dịu dàng với anh mày! Là anh mày! Là Phùng Doãn Kiệt! KHÔNG PHẢI LÀ MÀY!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Hắn trợn mắt nhìn Phùng Doãn Kiệt ôm lấy eo cô xoay người lại, Trịnh Hy không phát ra một âm thanh nào...Khỏi nói, hắn cũng biết họ đang làm gì...
Hắn cười. Mày không thấy bản thân rất chướng mắt sao? Mày không thất mày đang rất thừa à? Cút đi đi! Đi đi! Nơi này không chứa chấp mày!
Trái tim hắn đập liên hồi, cảm giác khó chịu lẫn đau đớn như hàng ngàn vết dao cứa vào. Hắn xoay người bỏ đi...
Đi đi, đi thật xa nào....Phùng Doãn Kha, mày là cái thá gì chứ!!!!?! Câu trả lời, đã có rồi...
Danh sách chương