BỐP!!!

Phùng Doãn Kha ngẩn người, sờ lên má. Thẫn thờ nhìn cô. Trịnh Hy cắn chặt môi dưới, ánh mắt ánh lên tia giận dữ.

Cô đẩy hắn ra, nói lớn "Sao anh thích suy nghĩ theo lối đó vậy!!! Tôi đã nói tôi và anh ta không có quan hệ gì hết!!!"

Phùng Doãn Kha sững sờ, chăm chăm nhìn cô. Hắn cười lạnh

"Em mới thừa nhận hôm qua mà?"

Trịnh Hy cúi đầu không nói, cái cảm giác bực tức cứ dâng lên, cô kéo áo lại.

Nói gì đi nữa cũng là vô ích.

Người không muốn nghe giải thích kiểu gì cũng không hiểu. Cô phải phí lời làm cái gì!

"Em không muốn cái thằng con rơi bẩn thỉu này chạm vào em đúng không?"

Trịnh Hy không nói gì, vốn dĩ là do hắn nghĩ nhiều, sao lại thành lỗi của cô!

Phùng Doãn Kha trầm ngâm, nhíu mày lại. Cô nói

"Anh không tin?"

"Phải!"

Vậy thì...không còn cách nào khác!

Cô cắn chặt môi vươn tay ra chạm vào người hắn, run rẩy cởi từng chiếc cúc áo sơ mi hắn đang mặc. Lồng ngực săn chắc liền hiện ra.

Phùng Doãn Kha nắm lấy tay cô "Em định làm gì?"

Cô giật tay lại, cởi chiếc áo sơ mi mình đang mặc, để sang một bên. Làn da trắng nõn cùng bộ ngực đầy khiêu gợi ẩn sau lớp nội y thu gọn trong mắt hắn. Trịnh Hy đỏ bừng mặt, quay mặt đi

"Còn không biết?" Dù sao cũng là vợ chồng! Cô không cần ngại!



Phùng Doãn Kha bật cười, hắn hiểu ý cô rồi!

Hắn giơ tay ôm lấy eo cô kéo lại, Trịnh Hy thảng thốt, hắn cắn vào cổ cô, môi ma sát trên làn da nhạy cảm, dừng lại nơi xương quai xanh nhỏ nhắn, bỗng nhận ra dấu vết hôm qua, hắn dừng lại.

Trịnh Hy bấm chặt đầu ngón tay vào với nhau, cả người cô run lên.

Hắn cắn vành tai cô, cười "Người phụ nữ bị Phùng Doãn Kiệt chơi qua, có đói đến mấy tôi cũng không dám ăn quàng!"

Trịnh Hy mở to mắt, hắn mân mê tay trên eo cô, tặc lưỡi "Ăn lại của tên đó cũng chẳng tốt đẹp gì!"

Cô tròn mắt, hắn vừa nói cái gì? Phùng Doãn Kha một lần nữa tìm đến môi cô, quấn quýt môi lưỡi, bàn tay to lớn cũng không quên làm loạn trên cơ thể người con gái trước mặt.

Đến khi cô không thở được, mềm nhũn như bị hút mất sức sống, hắn buông cô ra, cười ranh mãnh "Muốn làm thì đi mà tìm Phùng Doãn Kiệt, tôi không chơi nổi cô!"

Trịnh Hy như bị tạt một gáo nước lạnh vô người...

Cái gì gọi là bị chơi qua?

Hắn dám nói cô như thế!

Bốp! Lại thêm một tiếng tát nữa vang lên, Phùng Doãn Kha không tránh, Trịnh Hy tức giận bật ra xa hắn, cô cầm cái áo mặc lại, nhìn hắn đầy căm phẫn

"Anh nhớ lấy lời anh nói hôm nay!"

Cô bỏ đi ra ngoài, không quay lại nữa.

Trịnh Hy tức tối, việc sai lầm nhất cô làm là tối hôm qua ở lại đợi hắn!

Nếu hắn đã như thế, cô cũng không muốn giải thích gì nữa!

[...]

Phùng Doãn Kha lại một lần nữa ngồi thơ thẩn trong phòng...

Tối hôm qua, hắn không nghĩ rằng cô sẽ quay lại đây. Nhưng khi đến tối mịt, định vị trên xe cho hắn biết cô đã quay trở lại. Hắn bán tín bán nghi, cô ấy vất xe ở lại rồi đi cùng với Phùng Doãn Kiệt à?



Nhưng vẫn không yên tâm, hắn đi đến đó. Trời ban đêm rất lạnh.

Hắn bước vào phòng, căn phòng tối om, duy chỉ có ánh trăng le lói chiếu qua khung cửa sổ hắt lên hình dáng cô gái nằm cuộn mình trên giường. Khoảnh khắc nhìn thấy cô, bao tức giận ban chiều liền bay mất, lòng hắn bỗng rộn ràng.

Hắn sờ vào chân cô, lạnh toát. Hắn lắc đầu, cười. Cô ấy lạnh mà còn không biết đường đi tìm chăn. Hắn mở cái tủ gỗ, lấy ra tấm chăn bông, đắp lên người cô. Nhẹ nhàng nâng đầu cô lên rồi kê cái gối cho cô nằm. Cô gái ấy ngủ không có chút đề phòng nào, lại còn ôm chặt lấy hắn không buông. Hắn hiểu là cô chịu lạnh.

Giờ đây, ngồi như người mất hồn trong phòng, bên má bỏng rát, hắn cũng không biết mình làm vậy là đúng hay sai nữa...

Cô ấy đã chủ động như vậy...

Phải, chính vì cô chủ động, hắn mới lo lắng...

Cô ấy làm như vậy là có ý gì?

Bất giác, hắn chạm tay lên môi mình, nó vẫn còn âm ấm, vương lại sự ngọt ngào của cô. Vị đường mật như chảy vào tim...

Phùng Doãn Kha cười khổ, vò đầu, cô ấy rồi còn nhìn mặt hắn nữa không!

[...]

Về nhà, Trịnh Hy liền lao vào phòng tắm, ngâm mình trong bồn tắm. Hơi nước bốc lên nghi ngút, cô nhớ đến chuyện hồi sáng, tức đến bật khóc.

Ai cho hắn cái tư cách nói cô như thế!!!

Trịnh Hy vừa tức tối vừa tủi thân, cô đã hạ mình cho hắn một cơ hội rồi, hắn dám xúc phạm cô!

Cô nhớ lại lời hắn nói... Cái gì mà cho dù đói cũng không thèm đụng đến cô! Ý hắn là thà hắn ăn bên ngoài chứ không thèm nhìn cô lấy một cái chứ gì!

Trịnh Hy nhìn lại ngực mình...

Hắn muốn nói cô như thế này không đủ cho hắn dùng à?

Bất giác, cô sờ ngực mình... Bên ngoài... ý hắn là hắn thích những cô nàng ngực to bên ngoài sao? Chê cô nhỏ, không bằng bọn họ?

Ở nơi xa xôi, Phùng Doãn Kha không hề biết cô vợ nhà mình chụp lên đầu hắn cái mũ BIẾN THÁI to đùng bonus thêm việc chê vợ... nhỏ, không bằng người ta...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện