Lục Kim Uyên vẫn cứ mặc kệ nắng mưa theo đuổi Tô Quyết, quà tặng và hoa tươi không thể thiếu, nơi hai người gặp mặt ngoại trừ nhà hàng, thay đổi thành nhà Lục Kim Uyên, và công ty của Lục Kim Uyên.

Cuối tuần, Lục Kim Uyên sẽ đưa Tô Quyết đến nhà mình, làm cơm cho Tô Quyết ăn, cùng cậu làm ổ trên ghế sa lon phòng khách xem phim, để Tô Quyết dựa vào bả vai mình ngủ.

Thời gian làm việc, Tô Quyết sẽ đến công ty Lục Kim Uyên, ở tại phòng làm việc của hắn vẽ tranh mỗi khi cậu cảm thấy buồn chán. Lục Kim Uyên ngồi tại bàn làm việc xem văn kiện, ngẩng đầu liền có thể nhìn thấy dáng vẻ Tô Quyết đang cúi đầu co ro trên ghế sa lon vẽ tranh.

Lúc này, nhân viên trong công ty sẽ kiếm cớ đến phòng làm việc của Lục Kim Uyên kêu hắn xem văn kiện, kỳ thực chỉ là vì muốn liếc trộm Tô Quyết vài lần.

"Em đến công ty, phòng làm việc của anh liền náo nhiệt lên không ít." Chút tâm tư của đám người này hắn vừa nhìn liền hiểu ngay, Lục Kim Uyên cũng bất đắc dĩ.

Vốn Tô Quyết đang nghiêm túc vẽ tranh, liền thả cọ vẽ xuống, dựa vào ghế sô pha nhìn Lục Kim Uyên: "Vậy anh không cho em đến?"

"Đương nhiên không thể không cho em đến, không để cho bọn họ tới là được." Lục Kim Uyên nghĩ, nhất định phải tìm cách mới được.

Tô Quyết liền cúi đầu tiếp tục làm chuyện của mình: "Vậy anh cũng không thể sa thải người ta."

Ngày hôm sau, trước cửa phòng làm việc của Lục Kim Uyên xuất hiện thêm một phòng thư ký, có thể nói là gọi người thi công suốt đêm, phòng thư ký trực tiếp chặn đống văn kiện lại.

Kỳ thực công việc ở công ty rất bận, thế nhưng trước đó Lục Kim Uyên đúng là không dùng tới thư ký, mỗi ngành đều có một phòng quản lý chịu trách nhiệm giám thị. Lục Kim Uyên là người thành lập ra công ty, thời gian quen biết các quản lý này rất lâu, trực tiếp giao lưu công tác cũng không cần dùng tới thư ký một lần nào. Thỉnh thoảng có một ít công việc, cũng là trực tiếp làm việc cùng nhân viên.

Hiện tại rất cần bố trí thêm một phòng thư ký, nếu không hắn và Tô Quyết ở cạnh nhau không yên.

"Trước là muốn tới công ty nhìn xem anh có phải là kim ốc tàng kiều, hiện tại em liền biến thành người bị giấu." Tô Quyết liếc mắt nhìn phòng thư ký ngoài cửa, cũng như các nhân viên đang nhìn văn phòng Lục Kim Uyên.

Phòng làm việc của Lục Kim Uyên dùng kính phối cảnh một chiều, từ bên trong có thể nhìn ra bên ngoài, mà bên ngoài thì không nhìn thấy bên trong. Cho nên dù Tô Quyết có nhìn nhân viên, cũng sẽ không bị bọn họ phát hiện.

Lời nói này khiến Lục Kim Uyên không nhịn cười được, hiện tại đúng là kim ốc tàng kiều.

Mãi đến tận khi Tần Dư Miên đến thăm, nhìn thấy Tô Quyết lười biếng dựa trên ghế sa lon, trong mắt không khỏi lóe lên vẻ kinh ngạc.

"Vừa vặn cậu ở đay, ba chúng ta có thể đi ăn bữa cơm." Tần Dư Miên còn băn khoăn chuyện lần trước, hẹn Tô Quyết ăn cơm không thành.

Tô Quyết cũng không có ý kiến gì, hiện tại người đang ở trước mắt: "Được, buổi tối tôi cũng không có chuyện gì."

Tần Dư Miên lần này là tiện đường đi ngang qua dưới lầu công ty Lục Kim Uyên, liền tới xem, không nghĩ tới Tô Quyết cũng ở đây. Lục Kim Uyên người này từ trước đến giờ công và tư rõ ràng, nhưng lại cho Tô Quyết ở trong phòng làm việc của hắn, Tần Dư Miên cũng nhìn ra chút đầu mối, khóe miệng không khỏi giương lên.

Hoá ra Lục Kim Uyên cũng là người hết lòng khi yêu. Bất quá Tô Quyết là người có sức hấp dẫn như thế, đại khái cho dù là ai cũng không chống đỡ được mị lực của cậu, đây cũng là bản chất của con người.

Ở trước mặt Tần Dư Miên, Lục Kim Uyên cũng không cảm thấy lúng túng, Tô Quyết không thèm để ý, hắn lại càng không thèm để ý.

Cơm nước xong xuôi, Lục Kim Uyên theo thường lệ đưa Tô Quyết về nhà. Hai người bọn họ quy củ mà đóng vai người theo đuổi cùng người được theo đuổi, Tô Quyết muốn Lục Kim Uyên ở lại qua đêm: "Chủ yếu là là em muốn ngủ cùng anh." Tô Quyết người này đối với Lục Kim Uyên là kiểu muốn gì nói nấy, đổi thành người khác cũng không gan này.

"Nhưng anh không muốn tiếp tục làm bạn tình với em." Lục Kim Uyên chầm chậm nói từng chữ từng câu, từ chối lời mời qua đêm mà không có danh phận này.

Lục Kim Uyên theo đuổi Tô Quyết hơn hai tháng, hơn hai tháng qua, hai người bọn họ tiếp xúc so với ba năm trước còn nhiều hơn, ba năm qua bọn họ vỗn dĩ chỉ là bạn tình mà thôi.

Tô Quyết lại dùng nụ cười câu mất hồn phách người câu dẫn Lục Kim Uyên: "Vậy thì làm bạn trai." Nói xong cũng không quản Lục Kim Uyên có phản ứng gì, không đóng cửa nhà mà quay người vào trong.

Mà đêm nay Lục Kim Uyên vẫn không lưu lại nhà Tô Quyết qua đêm, bởi vì hắn đem Tô Quyết cùng hành lý của cậu đóng gói mang về nhà mình. Trong phòng Tô Quyết tất cả đều là ký ức khi hai người bọn họ là bạn tình, cho nên hắn đem Tô Quyết về nhà mình.

Lúc này Tô Quyết tuyệt đối không thể để hắn rời đi sau khi làm xong, một đêm triền miên, Lục Kim Uyên ôm người trong ngực ngủ tới hừng đông, mở mắt ra liền nhìn thấy người trong ngực mình ngủ say sưa, Lục Kim Uyên cảm thấy tâm lý chính mình được lấp đầy, ấm áp tràn đầy toàn bộ căn phòng lạnh lẽo, không còn vắng vẻ như trước.

【 CHÍNH VĂN HOÀN 】

Cảm tạ mọi người khoảng thời gian qua đã làm bạn với đoản văn này, chính văn đến đây kết thúc ~

Phiên ngoại tự suy nghĩ..

——————————

NaCl: Tung bông, tung hoa, cuối cùng đã hoàn rồi ;-;!!! Bộ truyện đầu tiên gắn mác hoàn, cảm tạ mọi người đã theo dõi ^^!! Nếu có sai sót gì xin được chỉ giáo nhiều hơn ~!

[03/09/2020 – 22/09/2020]

———-oOo———-
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện