Đứng trước ích lợi, không có địch nhân vĩnh viễn, cũng không có bằng hữu vĩnh viễn, Thẩm gia hợp tác với Lạc Châu Bình bất quá là bởi vì gần hai năm qua, công ty của hắn phát triển không ngừng, hơn nữa lúc trước Vệ Kiều từng vũ nhục Thẩm Tố Thanh, hung hăng đánh vào mặt Thẩm gia, dưới sự sắp xếp của Đỗ Nguyệt Hàn, bọn họ rút lui khỏi hạng mục Lạn Vỹ lâu, chỉ là trên thực tế, Thẩm Hạo là mất hứng.

Thẩm Hạo không thể dùng từ mất hứng để hình dung, hắn là phi thường mất hứng, nhưng mà lão gia tử tuổi đã già, chống đỡ không nổi Thẩm thị, đã sớm buông tay mặc kệ, hiện tại cũng đã xuất ngoại, gánh nặng rơi xuống trên vai ba ba của hắn, ba ba của hắn lại là người cực kỳ yêu thương nữ nhi, không những không có đem Thẩm Tố Thanh cùng Vương Vĩnh Thuận đuổi ra khỏi Thẩm gia, thậm chí sau khi Vương Vĩnh Thuận phá sản còn để hắn tiến vào Thẩm thị làm việc, này liền không tốt, vốn chỉ có một mình hắn là công tử gia, lúc này liền biến thành hai cái, công ty gần một năm qua đều đang bàn tán chuyện không biết sẽ đem vị trí truyền lại cho ai.
Thẩm Hạo là có lo lắng, lúc trước hắn ăn chơi chè chén đã quen, nhận thức hoàn toàn là tam giáo cửu lưu*, đều là không ai có thể làm được chuyện lớn, đến lúc đó nếu như muốn tranh đoạt vị trí chủ tịch cùng Vương Vĩnh Thuận, không thể đảm bảo sẽ không chịu thiệt thòi, hơn nữa hạng mục Lạn Vỹ lâu vốn là một lời đáp hoàn mỹ cho phần thi của hắn, kết quả lại bị Thẩm Tố Thanh làm hỏng, điều này khiến cho hắn đối với phu thê Thẩm Tố Thanh càng thêm không có thiện cảm.
(*Ba giáo phái là Nho giáo, Phật giáo, Đạo giáo và chín học phái lớn thời Chiến quốc là: Nho gia, Đạo gia, Âm Dương gia, Phật gia, Danh gia và Mặc gia, Tung Hoành gia, Tạp gia, Nông gia.

Từ này là dùng để chỉ đủ mọi hạng người trong xã hội.)
Nhưng mà đây chỉ là ý nghĩ của hắn, hắn không thiện cảm, phụ thân của hắn lại không cho là như vậy, nếu như lúc trước Vương Vĩnh Thuận có thể sờ đến hạng mục Lạn Vỹ lâu, khi ở Giang thành còn không ai biết tin tức hắn đã nắm tới trong tay, liền cho thấy hắn là có quan hệ, không quản quan hệ đó là như thế nào, thực lực của hắn, so với Thẩm Hạo liền trên một bậc.
Đối với phụ thân Thẩm Hạo mà nói, Thẩm Hạo cùng Thẩm Tố Thanh một là lòng bàn tay một là mu bàn tay, bất phân cao thấp, cho nên muốn hắn quyết định ai sẽ tiếp nhận vị trí của mình, thật sự là không dễ dàng.
Thẩm Hạo biết rõ suy nghĩ của ba ba hắn, lại thêm gần đây Thẩm Tố Thanh luôn là thổi ngọn gió thoảng bên gối Vương Vĩnh Thuận, để Vương Vĩnh Thuận nhiều thể hiện trước mặt ba ba của hắn, hai lần hợp tác cùng Lạc Châu Bình đều hoàn thành phi thường tốt đẹp, trong lòng hắn oán hận, lúc trước hắn muốn cùng Lạc Châu Bình hợp tác, người ta đều là không để ý đến hắn, ngay cả mặt mũi đều không có gặp được, hiện tại Vương Vĩnh Thuận lại liên tiếp hoàn thành được hai dự án lớn, đúng là khiến người ta khó chịu, chỉ là không có nhân mạch chính là không có thực lực, không có thực lực liền sẽ bị đào thải, cho nên Thẩm Hạo cũng là gấp gáp.
Thời cơ Thập Nhất tìm hắn là phi thường tốt.

Liền ở ngay thời điểm này, không sớm không muộn, nếu như sớm một bước, Thẩm Hạo chắc chắn sẽ không đồng ý gặp mặt, chậm một bước, nói không chừng hắn đã không còn ý chí chiến đấu nữa, cho nên trong lúc mấu chốt này, Thập Nhất hẹn gặp hắn, hắn chỉ là có chút suy nghĩ, liền hào hứng đến nơi hẹn.
Địa điểm hai người gặp mặt là ở trà lâu, Thẩm Hạo đã từng nghe qua một ít chuyện liên quan đến Thập Nhất, nhưng khi gặp mặt, hắn vẫn là bị kinh ngạc, thời gian hai năm ngắn ngủn, người trước mặt dường như đã hoàn toàn thay đổi, tiểu đáng thương lúc trước chỉ biết đứng ở sau lưng Vệ Kiều, lúc này đã trở nên trưởng thành, tư thái tự nhiên thanh thản, khí thế trầm ổn, Thẩm Hạo đẩy cửa ra, nhìn thấy một nữ nhân đã ngồi trong ghế lô, Thập Nhất ngẩng đầu, đối mắt trong trẻo chống lại ánh mắt hồ nghi của Thẩm Hạo, nàng cong môi, mỉm cười: "Thẩm tổng mời ngồi."
Không kiêu ngạo không siểm nịnh, giọng nói không nhanh không chậm, từ tốn, đã có loại khí thế làm cho không ai có thể kháng cự được, ánh mắt hồ nghi của Thẩm Hạo càng ngày càng nghiêm trọng, hai năm quá, Thập Nhất là ăn cái gì mà trưởng thành a? Liền trở nên khác biệt như vậy?
Thập Nhất nhận ra ánh mắt của hắn đang đánh giá mình từ trên xuống dưới, nàng rất hào phóng để đối phương dò xét, cuối cùng nói: "Thẩm tổng là người thông minh, hẳn là đã biết mục đích hôm nay ta tới tìm ngươi, mọi người đều không phải là người rảnh rỗi, có chuyện liền nói thẳng là được rồi."
Thẩm Hạo tỉ mỉ dò xét nàng, cười khẽ: "Nếu như ta đoán không sai, bây giờ là ngươi đang cầu cạnh ta a?"
Thập Nhất chớp mắt, mỉm cười bất lộ thanh sắc, trầm giọng nói: "Thẩm tổng đoán sai rồi."
Thẩm Hạo kinh ngạc, lại nghe Thập Nhất nói tiếp: "Ta có suy nghĩ một chút, hiện tại địa vị của Thẩm tổng tại Thẩm thị hẳn là phi thường lúng túng, phía trên bị chủ tịch đè áp, không có thực quyền, phía dưới lại có Vương Vĩnh Thuận chèn ép, không tạo nên được thành tích, các đổng sự khẳng định cũng là có lời oán thán đối với người, trách cứ ngươi đảm nhiệm chức vụ lại không thể mang đến lợi nhuận cho bọn hắn.

Ta nói không sai đi?"
Thẩm Hạo chuyển tư thế ngồi, thái độ của Thập Nhất luôn rất trầm ổn, đã có tính toán trước, về mặt khí thế, hắn đã liền thua từ sớm, nhưng hắn cũng không cam tâm cứ như vậy bị nắm mũi dắt đi, hỏi lại: "Bất kể nói như thế nào, nàng là tỷ tỷ của ta, Vương Vĩnh Thuận là tỷ phu của ta, ta sao có thể cùng một ngoại nhân liên thủ, đối phó với tỷ tỷ, tỷ phu của ta."
"Tỷ tỷ?" Thập Nhất cười khẽ, ánh mắt thiện lương, lời nói ra khỏi miệng lại là lạnh lùng: "Nếu như Vương Vĩnh Thuận cùng Thẩm Tố Thanh cũng không có xem ngươi là đệ đệ thì sao?"
"Nếu như bọn họ xem ngươi là đệ đệ, vì cái gì còn muốn tiến vào Thẩm thị, vì cái gì khi Vương Vĩnh Thuận hợp tác với Lạc Châu Bình cũng không có thông báo với ngươi."

"Một tháng."
Thẩm Hạo kinh ngạc: "Cái gì một tháng?"
"Trong vòng một tháng, Vương Vĩnh Thuận sẽ lại lần nữa hợp tác với Lạc Châu Bình, lần này lợi nhuận là một trăm bốn mươi triệu, vậy Vương Vĩnh Thuận liền sẽ thuận lợi ngồi lên vị trí phó đổng, Thẩm tổng, ngươi cả đời đều sẽ bị chèn ép đến chết a."
"Sau này không có chủ tịch ở sau lưng làm chỗ dựa cho ngươi, Vương Vĩnh Thuận chỉ cần làm một cài động tác nhỏ, liền có thể điều người đến công ty chi nhánh, liền muốn về cũng không về được.

Thẩm thị, chỉ sợ là phải đổi tên rồi a."
Thẩm Hạo nghe xong thấm ra một thân mồ hôi, hắn làm việc xưa này đều là nghe theo lời phụ thân của hắn, chỉ là từ sau khi Vương Vĩnh Thuận tiến vào công ty, phụ thân của hắn liền hầu như không nguyện ý đem các dự án giao cho hắn, nói là giao cho hắn hắn cũng làm không tốt, còn không bằng giao cho Vương Vĩnh Thuận, nếu như Thập Nhất nói không sai, nếu như hạng mục một trăm bốn mươi triệu này bị Vương Vĩnh Thuận chộp lấy, vậy Thẩm thị thật sự là không còn nơi để hắn sống yên ổn rồi!
Thập Nhất cũng không nóng vội, nàng chậm rãi chờ đợi Thẩm Hạo suy nghĩ, thấy thần sắc của hắn chấn động rất lớn, một hồi bối rối lại một hồi phiền não, nước trước mặt đã uống cạn vài ly, chuông điện thoại của Thập Nhất đột ngột vang lên, quấy nhiễu đến Thẩm Hạo đang suy nghĩ, hắn ngẩng đầu nhìn Thập Nhất cầm điện thoại lên: "Hiện tại? Hảo, ta lập tức đến ngay." Nàng nói xong liền đứng dậy: "Thẩm tổng, vậy ngài từ từ cân nhắc, một tháng..."
"Ta đã suy nghĩ kỹ." Thẩm Hạo cắn răng: "Muốn ta làm như thế nào."
Thập Nhất suy nghĩ vài giây: "Thật không cần phải suy tính nữa sao?"
Hai tay Thẩm Hạo nắm lấy, thay vì hai bàn tay trắng rời khỏi Thẩm gia, không bằng hiện tại tranh đấu đọ sức một lần, sự nghiệp Lạc Châu Bình hiện tại xác thực như mặt trời ban trưa, Vương Vĩnh Thuận lúc này leo lên lên hắn cây đại thụ kia, nếu như gốc đại thụ này của Vương Vĩnh Thuận không ngã xuống, bản thân mãi mãi liền sẽ bị áp chết, hắn làm sao có thể cam tâm.
Thẩm Hạo lắc đầu: "Không cần suy tính, nói đi, điều kiện là cái gì.",

Thập Nhất gọi: "Bùi trợ lý."
Bùi Thiên đẩy cửa đi vào, trên tay cầm theo một phần tài liệu, hắn đem tài liệu đưa tới trước mặt Thẩm Hạo: "Thẩm tổng, đây là hợp đồng, ngài xem qua, nếu như không có vấn đề gì, thỉnh ký tên ở chỗ này."
Thẩm Hạo nhìn Thập Nhất, lại nhìn Bùi Thiên, cuối cùng nhìn chằm chằm vào bản hợp đồng vài lần, nghĩ đến những hành động của Thẩm Tố Thanh cùng Vương Vĩnh Thuận ngày thường, hắn vung tay lên, viết tên của mình xuống.
Thập Nhất không để lại dấu vết mà nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Một trận chiến tiếp theo, chính là ở Vệ Thiên.
Vệ Thiên so với Thẩm Hạo phức tạp hơn rất nhiều, chuyện Vệ Kiều xảy ra tai nạn giao thông cũng không có bị che dấu, cho nên trên dưới công ty đều đã biết, lòng người bàng hoàng, còn có vài người đang lan truyền Vệ Kiều có phải là đã xảy ra tai nạn nghiêm trọng rồi hay không, không có biện pháp trở lại Vệ Thiên nữa, khi Thập Nhất cùng Bùi Thiên đến Vệ Thiên chính là lúc đụng phải cục diện như vậy, công ty là đang tố chức một cuộc họp đột xuất, không có mời tất cả các đổng sự, chỉ là tất cả tầng quản lý cùng lãnh đạo đều có mặt trong phòng hội nghị, do Lạc Châu Bình chủ trì.

Thập Nhất đẩy cửa phòng họp ra, liền nhìn thấy Lạc Châu Bình ngồi trên chủ vị, thân thể của hắn tựa hồ lại phát phúc, mái tóc thưa thớt, lộ ra gương mặt nhiều mỡ thừa, ánh mắt dán chặt vào Thập Nhất, hỏi: "Ngươi đây là có ý gì?"
Thập Nhất vừa mới bước vào, không lên tiếng, Bùi Thiên cúi đầu lấy ra một tờ giấy mỏng: "Đây là vản bản Vệ tổng ủy nhiệm Vệ tiểu thư đảm nhiệm vị trí phó tổng."
"Cái gì?"
"Phó tổng?"
"Phó tổng gì?"
"Vệ tiểu thư là ai?"
Thập Nhất đứng ở trước mặt Lạc Châu Bình, đối mặt với những lời nghị luận của mọi người, hai tay nàng chống xuống mặt bàn, eo có cong lại, ánh mắt nhìn thẳng mọi người, không giận tự uy nói: "Lần đầu tiên chính thức gặp mặt, ta xin tự giới thiệu với mọi người.


Xin chào, ta là Vệ Noãn."
Cả gian phòng hội nghị đều là xôn xao bàn tán!
Thập Nhất dường như không nghe thấy tiếng nghị luận trầm thấp của bọn họ, nàng vẫn là đem ủy nhiệm thư đặt ở trước mặt Lạc Châu Bình: "Vệ tổng nói, trong lúc nàng dưỡng bệnh, tất cả chuyện lớn nhỏ ở công ty, đều do ta tự mình giải quyết, về phần Lạc tổng, trong tay ngài còn có vài hạng mục lớn, liền an tâm quản tốt hạng mục của chính ngài a."
"Ngươi!" Lạc Châu Bình xem qua nhiều lần ủy nhiệm thư kia, phần trán nhẵn nhụi dưới ánh mặt trời có chút phản quang, rất chói mắt, hắn giận quá hóa cười: "Ủy nhiệm thư? Chỉ bằng một phần ủy nhiệm thư này, ngươi liền muốn ngồi lên vị trí phó tổng? Có phải có chút hão huyền rồi hay không? Những người đang ngồi ở đây, có vị nào tư lịch lại không hơn ngươi, có vị nào kinh nghiệm lại không sâu hơn ngươi, ngươi dựa vào cái gì có thể ngồi lên vị trí này!"
Thập Nhất đối mặt với sựcông kích củahắn thái độ không chút biến đổi vẫn là ôn hòa như trước: "Chỉ dựa vào ủy nhiệm thư do đích thân Vệ tổng bổ nhiệm, Lạc tổng, ngươi bây giờ là đang chất vấn quyết định của Vệ tổng sao? Hay là ngươi có tư tâm, muốn nhân lúc Vệ tổng không có ở đây, nuốt chửng Vệ Thiên!"
"Ngươi lớn mật!" Dã tâm của Lạc Châu Bình mặc dù là lòng dạ Tư Mã Chiêu người đi đường cũng đều biết, chỉ là bị Thập Nhất nói thẳng ra như vậy, mặt mũi hắn vẫn là không chịu được, Lạc Châu Bình hít sâu vào một hơi nén giận: "Tiểu cô nương, ngôn hành cử chỉ cũng là một loại năng lực, ăn nói lung tung chính là không phải chuyện tốt, đừng nói là một phó tổng, hôm nay nếu thật sự để ngươi ngồi lên vị trí phó tổng, ngươi có thể chống đỡ nổi Vệ Thiên sao?"
Thập Nhất ngẩng đầu chống lại đôi mắt ưng kia, không chút né tránh, ánh mắt nàng ôn hòa, thần sắc như thường, nhược nhược khí khí, chỉ là khi mở miệng lại rất kiên định: "Chống đỡ nổi hay không nổi, tựa hồ không phải do Lạc tổng định đoạt."
"Xác thực chuyện này không phải do ta định đoạt." Lạc Châu Bình gần như siết gãy chân răng: "Chỉ là Vệ Thiên là chúng ta từng bước nhìn nó phát triển, ta không đành lòng lại nhìn nó từng bước một ngã xuống, nếu như xảy ra vấn đề gì, xin hỏi, ai là người đến gánh vát trách nhiệm này?"
Ánh mắt Thập Nhất bình tĩnh: "Ta..."
"Ta đến gánh vát trách nhiệm." Cửa phòng họp cũng không có khóa, cánh cửa một lần nữa mở ra, Vệ Kiều ngồi trên xe lăn, gương mặt hướng về phía ánh mặt trời, ánh mắt nàng là lạnh nhạt giống như dĩ vãng, sườn mặt thanh lãnh, thanh âm lạnh lẽo, ánh mắt Vệ Kiều nhìn quét qua từng người quản lý đang ngồi, ánh mắt nàng quá sắc bén, giống như mũi kim châm lên thân thể mọi người, mọi người nhao nhao cúi đầu xuống, chỉ có Lạc Châu Bình không cam lòng mà chống lại ánh mắt của Vệ Kiều.
Vệ Kiều di chuyển xe lăn đến cạnh chủ vị, tiếng nói tuy thấp, chỉ là âm điệu mạnh mẽ: "Ta dùng thân phận chủ tịch đảm bảo, nếu như nàng tại vị xảy ra bất cứ vấn đề gì, khiến công ty thâm hụt, ta liền tự động từ nhiệm!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện