Vệ Kiều nói không sai, Thập Nhất xác thực trưởng thành, sự trưởng thành của nàng thể hiện rất rõ, lúc trước tuy nàng cũng không nhiều lời, đi bên cạnh luôn cúi đầu, đó là để đè thấp cảm giác tồn tại của bản thân, động tác khúm núm, không muốn bị người khác phát hiện, nhưng bây giờ hoàn toàn khác biệt, sống lưng nàng thẳng tắp, không sợ bị người khác nhìn chăm chú, không sợ ánh mắt khác thường, thần sắc tự nhiên, cử chỉ vừa đúng.
Khác biệt rõ ràng nhất là ở khí chất của nàng, khi vừa đến Vệ gia nàng nhút nhát e lệ, nói chuyện cũng không dám lớn tiếng, nhưng bây giờ đã học được ổn trọng, nàng từ trường học một đường kiềm nén đến nơi ăn trưa, thần sắc nhìn không ra có gì không vui, ánh mắt đều là bình tĩnh, nhưng mà giáo sư vừa đi vào, nàng liền không cần kiềm nén, ởtrước mặt Vệ Kiều, nàng không cần ngụy trang.
Liên tục những câu hỏi được đặt ra, Vệ Kiều mỉm cười: "Tiểu cô nương của ta đã trưởng thành rồi."
Thập Nhất nghe được câu này liền khựng lại một chút, gương mặt hiếm khi lại xuất hiện sự ngượng ngùng đã lâu không thấy, sắc mặt ửng hồng nói: "Ngươi, ngươi đừng hòng chuyển đề tài."
Mỗi lần đều như vậy, nhắn tới thân thể nàng, nàng luôn là lập lờ nước đôi để rẽ lối cho qua, Vệ Kiều thấy kế hoạch bất thành không thể không nói thật: "Ta đã tới từ hôm qua rồi."
Hôm qua?
Đây không phải là hôm qua khi mình nhắn tin cho nàng, nàng đã qua đến rồi sao? Sao lại không nói ra?
Thập Nhất nghẹn lời, không hiểu sao lại cảm thấy ủy khuất, nàng vừa định lên tiếng, Vệ Kiều đã đặt tay lên vai nàng: "Nhưng mà ta cần nghỉ ngơi.

Thập Nhất, chiều hôm qua đến nơi, buổi tối nghỉ ngơi ở khách sạn, hôm nay ta mới đi diễn thuyết.

Ta sợ ngươi lo lắng, không có nói với ngươi."
Thập Nhất mở to đôi mắt trong trẻo nhìn về phía nàng, ánh mắt tràn đầy mất hứng, Vệ Kiều ho khan hai tiếng, dùng thanh âm mất tự nhiên nói: "Ta muốn cho ngươi kinh hỉ."
Trong đời nàng chưa từng làm qua chuyện như vậy, chưa từng nghĩ sẽ tạo kinh hỉ cho người khác, trước khi đi Bùi Thiên và Tô Tử Ngạn đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, này hoàn toàn không phù hợp với tác phong của nàng, chính nàng cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, chỉ là cố tình nàng lại vẫn làm như vậy.
Muốn cho tiểu cô nương của nàng cao hứng.

Nhưng mà rất rõ ràng, không đạt được kết quả nàng mong muốn.
Thập Nhất nghe xong lời nàng nói, trong lòng tràn đầy ủy khuất lại trở nên mềm mại, lồng ngực giống như có nước ấm tràn qua, ấm áp, Thập Nhất bỗng nhiên phát hiện ra người đứng ở trước mặt là Vệ Kiều, chính là Tam tiểu thư được cả Giang thành kính ngưỡng, lại vì người khác mà chuẩn bị loại chuyện kinh hỉ này, chắc hẳn nàng cũng chưa từng làm qua.
Nhưng mà nàng lại làm vì mình.
Thập Nhất cắn môi: "Cũng không có mất hứng."
Đỗ Nguyệt Minh nói không sai, bạn gái nàng là người lợi hại như vậy, làm sao có thể mất hứng, khi đó chỉ là quá mức lo lắng cho thân thể của người kia, cho nên liền áp xuống niềm vui sướng dâng lên trong đáy lòng, hai người cũng đã bốn tháng không gặp nhau, nàng bình thường xem qua những bức ảnh chụp trong điện thoại đều muốn vẽ lại, làm sao có thể không nhớ?
"Nhưng mà lần sau không cho phép như vậy."Nàng ngẩng đầu ánh mắt trong trẻo, thần sắc nghiêm túc: "Ngươi đến đây, chính là cho ta kinh hỉlớn nhất."
Vệ Kiều chống lại đôi mắt kia trái tim khẽ rung động, nàng vươn đầu ngón tay điểm lên bờ môi Thập Nhất, nhẹ nhàng nói: "Hảo, lần sau ta đến sẽ nói với ngươi."
Nói xong nàng bất đắc dĩ mà lắc đầu, bản thân từ lúc nào bị nàng ăn đến gắt gao như vậy?
Ở trước mặt nàng, lời nói nghiêm túc tựa hồ cũng trở thành trò cười.
Vệ Kiều rủ mắt xuống, suy nghĩ một chút, chỉ cần Thập Nhất vui vẻ, trò cười liền trò cười a.
Thập Nhất gật đầu: "Lần sau ta trở về, ngươi không được qua đây, ta không muốn ngươi đi đilại lại.

Thuốc đều đã mang theo đi? Vừa rồi nói lâu như vậy có chỗ nào trong không thoải máihay không? Bằng không cơm nước xong xuôi ta cùng ngươi đi kiểm tra đi?"
Thập Nhất nhẹ nhàng thuyết phục, Vệ Kiều nghe đến những lời quan tâm quen thuộc trong lòng dâng lên sự thỏa mãn đã lâu không có, trước cửa khách sạn thưa người, nàng đưa tay ôm lấy Thập Nhất, thật chặt.
Tựa hồ khi những cảm giác này đột ngột ập đến nó liền là không thể khống chế được mà sẽ tiếp tục dâng lên.
Thập Nhất bị ôm trở tay không kịp, hai tay lơ lửng giữa không trung, vài giây sau mới hoàn hồn, đặt ở ngang hông Vệ Kiều, vòng eo nhỏ nhắn mềm mại, hương thơm ngát đã thật lâu không nghe được, chầm chậm thấm vào tận xương, nàng nhịn không được mà nghiêng đầu, hé hàm răng khe khẽ cắn lên cổ Vệ Kiều.

Khi hai người đi vào khách sạn đã là chuyện của mười lăm phút sau đó, vài vị lãnh đạo trong trường đều đang ở đây, còn có giáo sư vừa mới cùng các nàng đến đây, bọn họ nhìn thấy Vệ Kiều cùng Thập Nhất nắm tay tiến đến cũng không có biểu hiện gì khác thường, vẫn là chuyện trò vui vẻ, trong bữa tiệc Vệ Kiều liên tiếp bị mời rượu, đều bị Thập Nhất dùng lý do nàng vừa đến bên này có chút chưa hợp phong thổ để ngăn trở, chỉ là những người này rốt cuộc là lãnh đạo trường học, cũng không thể không nể mặt mũi, cho nên Vệ Kiều vẫn là uống hai ly, Thập Nhất nhìn Vệ Kiều vốn không uống rượu lại vì mình mà lần nữa phá giới, trong lòng liền khó chịu.
Nàng muốn càng lợi hại hơn, cường đại hơn, như vậy Vệ Kiều liền không cần vì nàng mà làm chuyện như vậy.
Ý niệm này trong lòng Thập Nhất càng trở nên kiên định.
Sau bữa tiệc Vệ Kiều cùng các vị lãnh đạo trong trường trò chuyện, Thập Nhất đi ra ngoài lấy cho nàng một ly sữa ấm, khi quay lạitrong ghế lô những người khác đều đãrời đi không sai biệt lắm, Thập Nhất đặt cái ly xuốngtrước bàn Vệ Kiều, hỏi: "Mọi người đâu?"
Vệ Kiều liếc mắt, tửu lượng của nàng bình thường, hơn nữa thân thể có vấn đề, hầu như là không uống rượu, hiện tại uống hai ly cũng không có ảnh hưởng quá rõ ràng, chính là cảm thấy có chút choáng đầu, nghe Thập Nhất hỏi nàng đáp lại: "Trường học có việc, đi trước rồi."
Giáo sư còn chưa rời đi, hắn thấy Thập Nhất trở về liền hỏi: "Ngày nghỉ phép của ngươi —— "
Thập Nhất suy nghĩ vài giây: "Giáo sư, ta không xin nghỉ phép nữa."
Giáo sưkinh ngạc một chút, gật gật đầu: "Tốt lắm, ta sẽ trả phép cho ngươi."
Sau khi giáo sư rời khỏi Thập Nhất cúi đầu nhìn Vệ Kiều, thấy hai gò má nàng ửng đỏ, trong mắt ngân ngấn hơi nước, Vệ Kiều đối với bên ngoài luôn là nghiêm túc, sắc bén, khí thế ép người khi uống rượu cũng không khác gì so với thường nhân, mang theo men say, Thập Nhất đặt ly sữa vào tay nàng: "Uống một chút làm ấm dạ dày"
Vệ Kiều cầm lấy ly sữa, còn ấm, nàng đột nhiên nghĩ đến khi cùng Thập Nhất ở nhà, ly sữa trên tay nàng cũng là nhiệt độ này, sau khi Thập Nhất xuất ngoại, cảm giác này của nàng đã thật lâu không còn nữa.
"Sao lại không uống?" Thập Nhất cầm ly sữa nhấp một chút: "Không nóng."
Vệ Kiều nhìn hành động của nàng đột nhiên cong mi lại, cười nói: "Ngươi đút ta."
Thập Nhất sững sờ vài giây: "Cái gì?"
Cả ghế lô chỉ còn hai người các nàng, Vệ Kiều nói chuyện như một điều đương nhiên: "Ta muốn ngươi đút ta."
Thập Nhất chớp mắt: "Này làm sao đút a?"
Vệ Kiều cầm cái ly lên: "Ta dạy cho ngươi."

Nàng ngửa đầu uống xuống một ngụm, nắm lấy cổ tayThập Nhất, kéo người kiavào lòng, nghiêng đầu hôn lên, mang theo vị sữa ngọt ngào ấm áptruyền vào trong miệng Thập Nhất, mùi sữa thơm nồng đậm, Thập Nhất nuốt xuống, lại không buông Vệ Kiềura.
Nàng thật nhớ người kai, nhớ đến mức ban đêm nằm mơ đều là người kia, hiện tại Vệ Kiều chủ động tới gần, nàng vốnlà kiềm lòng không được, liền nương theo một ngụm sữa này dần dần khắc sắc nụ hôn, trong miệng sữa ấm ngọtgiống như nước mật, ngọt đến thấm vào tâm khảm hai người, đầu lưỡi linh hoạt của Thập Nhất như vào chốn không người, không chút kiêng nể mà đòi lấy, đem toàn bộ nước mật kia cuốn vào trong miệng, cẩn thận nhấm nháp.
Thẳng đến khi tiếng thở dốc rất nhỏ của Vệ Kiều truyền đến, nàng mới buông Vệ Kiềura, khóe môi hai người hơi sưng đỏ, đáy mắt mịt mờ, Thập Nhất ôm lấy người kia: "Còn muốn uống sao?"
Vệ Kiều mỉm cười: "Đi về phòng uống."
Lầu hai khách sạn chính là phòng của Vệ Kiều, Thập Nhất cầm ly sữa đi theo sau lưng nàng, Thập Nhất vốn còn nghĩ kể vài chuyện lý thú trong trường, hai người không giống như tình nhân đã lâu không gặp mặt, càng giống như là lão phu lão thê nói những lời nhàn thoại, sau khi tới cửa Vệ Kiều quẹt thẻ đi vào trước, Thập Nhất rủ mắt xuống nhìn ly sữa, sau khi vào cửa nàng nhìn Vệ Kiều thay giày cao gót, sườn mặt còn có chút đỏ ửng, vành tai xinh tươi, nàng siết chặt ly sữa, trở tay đóng cửa lại.
Vệ Kiều vừa mới xoay đầu lại liền bị Thập Nhất áp trên cánh cửa, nàng khẽ gọi: "Thập Nhất?"
Tay phải Thập Nhất vòng qua eo nàng, mở miệng nói: "Ta muốn ở chỗ này, cho ngươi uống sữa."
Vệ Kiều nghe được tiếng nói trầm thấp của nàng liền khựng lại một chút, hé miệng: "Tiến..."
Lời còn chưa kịp nói hếtThập Nhất liền đã hôn lên, tay phải nàng ôm lấy Vệ Kiều, đemngười kiaôm càng chặt vào trong lòng, cánh tay kia cầm ly sữa, nhẹ nhàng đặt ở trên kệ cửa trước, nói cho người kia uống sữa lại trở thành một nụ hôn không chút kiêng dè, bầu không khí trong phòng như bốc cháy, Thập Nhất ôm lấy Vệ Kiều đi vào phía trong vài bước, hai người ngã ngồi xuống sofa, bốn tháng chia cách đối với hai người mà nói không chỉ là tái kiến, càng giống là độ kiếp, Thập Nhất ở nơi này từng giây từng phút đều nhớ mong Vệ Kiều, nghĩ đến bệnh tình của người kia, thân thể người kia, lo sợ trước khi bản thân rời đi Vệ Kiều còn hảo hảo, nhưng lại đợi không được nàng trở về, mà bây giờ người kia ở ngay trong lòng, nàng làm sao có thể khống chế được bản thân, không ôm lấy người kia, hôn lấy người kia, cảm nhận phần chân thật này?
Sau khi Vệ Kiều cảm nhận được tâm tình điên cuồng lo lắng, bất an hoảng sợ của Thập Nhất, như có từng sợi tơ tiến vào trong lồng ngực nàng, cảm giác đau đớn giống như khi phát bệnh kéo đến, dày đặc chằng chịt, nàng lại vẫn tận lực đón ý hùa theo, làm yên lòng người kia.
Hai người ôm hôn nửa tiếng Thập Nhất mới buông Vệ Kiều ra, các nàng tựa trán vào nhau, Thập Nhất hỏi nàng: "Có ổn không?"
Vệ Kiều mỉm cười: "Thập Nhất, ta không có yếu ớt như vậy."
Thập Nhất thấy gương mặt nàng vẫn là đỏ ửng, mắt phượng lấp lánh hơi nước, không thấy bất luận dấu vết gì của bệnh trạng cùng suy yếu, trong lòng Thập Nhất thả lỏng, tiến lên trước nói: "Ta lại hôn một chút."
Thập Nhất cũng không hôn quá lâu, bởi vì Vệ Kiều rất mệt, buổi sáng diễn thuyết rốt cuộc vẫn là tiêu hao thể lực, hơn nữa còn tham gia bữa tiệc, nàng miễn cưỡng chống đỡ cũng không cản nổi cơn buồn ngủ ập đến, Thập Nhất đau lòng đến cực điểm, không để ý nàng phản đối, ôm nàng tiến vào phòng, cưỡng chế nàng nghỉ ngơi.
Trong phòng bức màn đã được kéo lại, ánh sáng mờ mịt, Vệ Kiều vào phòng vệ sinh thay áo ngủ, Thập Nhất đã lên giường trước giúp nàng làm ấm chăn, bệnh tình của nàng Thập Nhất biết rõ, đến mùa Đông liền lạnh tay lạnh chân, phải ủ ấm thật lâu mới lấy lại nhiệt độ, Vệ Kiều đi ra liền nhìn thấy Thập Nhất cầm điện thoại trong tay ngồi ở trên giường, Thập Nhất không có mang áo ngủ, liền mặc áo ngủ của nàng, màu đỏ, nàng thích màu sắc diễm lệ, cho nên áo ngủ cũng cơ bản đều là màu sáng, làn da Thập Nhất thật trắng, màu đỏ càng làm nổi bật lên làn da trắng mịn kia, Vệ Kiều đi đến mép giường ngồi xuống, vén chăn lên hỏi: "Xem cái gì?"
Thập Nhất nghe được thanh âm của nàng quay đầu lại, thu hồi điện thoại: "Không có gì, Nguyệt Minh hỏi ta buổi tối có trở về hay không."
Vệ Kiều tựa bên đầu giường, kéo mái tóc sang bên, hỏi: "Vậy buổi tối ngươi sẽ trở về sao?"
Thập Nhất tươi cười: "Ngươi muốn ta trở về sao?"

"Ta..." Lời nói còn chưa dứt Vệ Kiều liền lắc đầu, nàng hiện tại liền không được, cũng bắt đầu tính kế mình rồi.
Thập Nhất thấy nàng nhìn thấu tiểu tính toán của mình cũng không tức giận, vươn tay ôm lấy nàng, vùi đầu vào trong lòng nàng: "Ngươi muốn ta trở về sao? Nhanh nói không muốn."
Nàng làm ra bộ dạng giương nanh múa vuốt ác độc, Vệ Kiều bị nàng chọc cười, nắm chặt lấytay của nàng, đặt ở bên môi hôn xuống một chút, thanh sắc thản nhiên nói: "Không muốn ngươi trở về.

Thập Nhất, ta muốn ở bên cạnh ngươi, ta muốn cùng ngươi bước đến phía trước."
Hành động trêu đùa của Thập Nhất dừng lại, ngước mắt chống lạ iánh mắt tĩnh mịch của Vệ Kiều, nàng lặng lẽ vùi vào trong lòng người kia, trong phòng thật lâu không có tiếng nói chuyện, giọng nói trầm thấp khàn khàn của Thập Nhất phá vỡ bầu không khí an tĩnh, nàng mở miệng nói: "Nếu như nhân sinh có thể quay lại, hẳn là sẽ thật tốt rồi."
Vệ Kiều đang buồn ngủ nghe nàng nói như vậy liền hỏi lại: "Quay lại, ngươi muốn làm gì?"
Thập Nhất rủ mắt xuống, kéo ngón tay của nàng qua, nhẹ nhàng vuốt ve: "Ta muốn sớm một chút quen biết ngươi.

Ta muốn học tập tốt, ta muốn học y, ta muốn làm bác sĩ.

Kiều Kiều, ta muốn trị khỏi bệnh cho ngươi."
Sớm một chút quen biết nàng, học tập tốt, học y, trị bệnh cho nàng.
Các nàng vốn là có thể gặp nhau sớm một chút, vào mười năm trước, nhưng mà nàng đã bỏ lỡ.
Bởi vì nàng bỏ lỡ, cho nên Thập Nhất mới chịu nhiều cực khổnhư vậy, càng đừng nói đến mơ ước.
Nàng nợ người kia, nhiều như vậy, nhiều như vậy.
Vệ Kiều tựa bên đầu giường sắc mặt biến đổi, vốn là như bị bóp nghẹt mà kho khan vào tiếng, tiếp theo dồn dập ho khan, liên quan đến đến toàn thân, lục phủ ngũ tạng cũng bắt đầu ẩn ẩn đau đớn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện