Hai người hoang đường làm tình một hồi, Sở Kiều kiệt sức, mí mắt trên dưới đánh thẳng vào nhau, cuối cùng là Lục Minh Hà ôm cậu đến phòng tắm để tẩy rửa.

Lục Minh Hà đưa ngón tay đến phía sau của Sở Kiều, giúp cậu lấy ra tinh dịch bắn ở trong. Sở Kiều cảm thấy có gì đó chảy ra từng chút theo dòng nước ấm, giống như một loại cảm giác khiến người ta xấu hổ không thể khống chế, cậu không khỏi kẹp chặt hậu huyệt, kẹp luôn ngón tay của Lục Minh Hà ở bên trong.

Cuối cùng Lục Minh Hà lại cứng rắn, kéo tay cậu, tuốt một lần.

Cọ cọ ở trong phòng tắm hơn nửa tiếng, trời vẫn âm u, mưa vẫn chưa dứt.

Hai người ra khỏi phòng tắm, Lục Minh Hà tiện thể gỡ drap giường bị dơ xuống, cả hai nằm trên nệm, mở điều hoà đắp chăn.

Giường đơn trong ký túc xá rất nhỏ, Sở Kiều bình thường ngủ một người cũng cảm thấy hơi hẹp, thế nhưng vào lúc này cậu lại không cảm thấy thế, bởi vì Lục Minh Hà đã ôm cả người cậu vào trong lòng. Nhiệt độ trong phòng giảm xuống rất nhanh, hai người trần trụi trong chăn, thời điểm thân thể ma sát thoải mái đến mức khiến người không nhịn được thở dài.

Mưa vẫn mặc kệ rơi xuống, giường nhỏ như một chiếc thuyền con, tự hình thành một thế giới.

Lúc Sở Kiều tỉnh lại, nghe được tiếng mưa đã tạnh, nhưng trời vẫn tối như cũ, bốn phía yên tĩnh một mảnh, không biết đêm nay là đêm nào. Cậu cảm giác mình bị siết chặt trong lồng ngực của Lục Minh Hà, đầu của hắn dựa vào cổ cậu, mái tóc xoăn làm cho gò má của cậu thấy ngứa, hô hấp đều đặn, chậm rãi phun lên cổ cậu.

Cậu chín trâu hai hổ dùng sức rút mình ra khỏi lồng ngực của Lục Minh Hà, xuống giường mặc quần áo, nhìn điện thoại di động, đã là hai giờ rạng sáng, Lục Minh Hà trở người trên giường, nói mê không rõ.

Sở Kiều lê dép đi vệ sinh, phát hiện thắt lưng của mình đau nhức, hậu huyệt bị ra vào nhiều lần nóng lên. Sau khi trở ra, cậu bật đèn bàn, nhìn Lục Minh Hà nằm ở trên giường mà đờ người.

Mấy tiếng trước, cậu đã cùng Lục Minh Hà làm. Nghĩ tới đây, Sở Kiều không khỏi phát sốt trên mặt, nằm nhoài trên bàn, không nhịn được hồi tưởng.

Cậu cảm thấy có chút kinh hoảng, cậu rõ ràng không dự định phát sinh chuyện tình từ phần cổ trở xuống cùng Lục Minh Hà, thế nhưng vào thời điểm trời mưa ẩm nóng mịt mờ, dường như có thứ gì đó được móc ra khỏi đầu, sau đó bành trướng lên men, cuối cùng phát sinh không thể vãn hồi.

Cậu rốt cuộc có thích Lục Minh Hà hay không? Hẳn là thích, lúc nhìn thấy hắn trái tim sẽ đập thình thịch, bị hắn chạm vào sẽ đỏ mặt hoảng hốt, bị hắn hôn môi sẽ nhịn không được mà hi vọng có thêm càng nhiều. Nhưng quan hệ phát triển quá nhanh, cậu có chút không đủ tự tin.

Nghĩ tới đây, cậu không khỏi quay đầu nhìn Lục Minh Hà.

Hình như có gì đó không đúng, cậu đến gần xem thử, gò má của Lục Minh Hà đỏ chót, duỗi tay sờ thử, hắn phát sốt. Sở Kiều nhịn không được oán thầm, chính mình bị lăn qua lăn lại còn chưa sinh bệnh, đáng đời. Nhưng nghĩ đến Lục Minh Hà dùng áo khoác che mưa cho cậu, bản thân bị xối ướt sũng, cậu vẫn mềm lòng.

Sở Kiều giúp hắn đắp kín chăn, kiếm áo ngủ từ trong tủ đồ, nấu nước ấm, tìm thuốc mình phòng hờ, tăng nhiệt độ của máy điều hoà. Sau đó lay tỉnh Lục Minh Hà.

“Dậy dậy, mặc quần áo, sau đó uống thuốc.”

Lục Minh Hà còn buồn ngủ, giống như trẻ em ngoan ngoãn, tay chân vụng về mặc quần áo. Sở Kiều không nhịn được, vươn tay giúp hắn một phen, rồi đưa nước ấm và thuốc cho hắn.

Lục Minh Hà uống hết thuốc và nước, mũi đỏ bừng, có vẻ vô cùng đáng thương. Sở Kiều xoa xoa mái tóc xoăn bù xù như tổ chim của hắn. Lục Minh Hà đến gần bên tai cậu, nhỏ giọng nói: “Nghe nói sau khi phát sốt, nóng nở ra lạnh co lại, phía dưới sẽ khá lớn, vừa lớn lại vừa nóng, em có muốn thử hay không.”

Sở Kiều lập tức thu hồi lại sự thương cảm, ấn đầu Lục Minh Hà lên trên gối.

Lục Minh Hà chôn đầu trong gối, cười đến không ngậm miệng lại được, xong rồi ngẩng đầu nhìn cậu: “Ngủ chung đi.”

“Không muốn, sẽ bị lây bệnh.”

“Người bệnh thiệt đáng thương đáng thương mà.”

Sở Kiều một mặt ghét bỏ vén chăn lên mà bò vào trong ổ chăn dễ chịu ấm áp, Lục Minh Hà vui vẻ ôm chặt Sở Kiều, vùi đầu vào bên cổ cậu.

Nghe được tiếng hít thở đều đặn, Sở Kiều lại một lần nữa buồn ngủ.

Cậu cảm giác được cánh tay của Lục Minh Hà ôm thật chặt trên eo của mình, đầu và cổ vừa vặn khảm hợp, hai người vô hạn gần kề đối phương.

Cảm giác cần nhau.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện