Ngôn Trăn ngồi trên ghế, cúi đầu lật một xấp ảnh, thủy chung không nói một lời.
Người đàn ông ngồi đối diện cô quan sát thần sắc của cô, khẩn trương bất an xoa xoa ngón tay, trán chậm rãi chảy ra mồ hôi lạnh.
Đầu ngón tay cầm ảnh không ngừng dùng sức, khiến mép ảnh tạo thành một vòng nếp gấp. Cô nhanh chóng lật qua lật lại, cuối cùng không thể nhịn được nữa, giơ tay nặng nề quăng lên bàn.
"Rầm" một tiếng, mấy tấm ảnh tản ra bốn phía như cá bơi trên mặt bàn bóng loáng.
"Tôi trả nhiều tiền như vậy, các người chỉ cho tôi xem cái này?"
"Ngôn tiểu thư, chuyện này thật sự không thể trách chúng tôi." Người đàn ông rút khăn giấy ra, lau mồ hôi trên trán, khuôn mặt đau khổ trả lời, "Thật sự Trần tiên sinh không có gì để chụp. Chúng tôi điều tra anh ta trong khoảng thời gian này, phát hiện anh ta bình thường ngoại trừ công việc thì là ở nhà, thỉnh thoảng ra ngoài với bạn bè, cũng cơ bản là nam giới, bên cạnh hầu như không nhìn thấy người khác giới, chứ đừng nói là có mối quan hệ thân mật.”
Sau khi từ thành phố Z trở về, Ngôn Trăn nghĩ như thế nào cũng không thích hợp, cảm thấy mình giống như bị Trần Hoài Tự dắt mũi. Cô nóng lòng muốn thoát khỏi loại khốn cảnh này, vì thế quyết định xuống tay trước, phái người điều tra anh, ý đồ tìm nhược điểm của anh, đảo khách thành chủ.
Một doanh nhân trẻ trong giai đoạn thăng tiến, hình ảnh cá nhân trước công chúng là cần thiết nhất để duy trì cẩn thận, nếu cuộc sống riêng tư của người đó là hỗn loạn, như vậy nhất định sẽ trở thành vết nhơ của mình. Ngôn Trăn nhớ tới những chuyện lưu manh Trần Hoài Tự làm với cô, cảm thấy đời sống cá nhân của anh khẳng định không phải là người tốt.
Nhưng bây giờ, thám tử tư đã cho cô một câu trả lời hoàn toàn khác với dự đoán.
Giống như những khiêu khích, thái độ không đứng đắn, cường thế, dục vọng nồng đậm... Tất cả mọi thứ đều chỉ bày ra trước mặt cô.
Có phải thấy cô dễ bắt nạt không? Ngôn Trăn nhìn người trong ảnh, không cam lòng siết chặt ngón tay.
Đi ra khỏi quán cà phê, xe của chú Lý dừng ở ven đường, cô vội vàng đi tới, điện thoại di động trong túi vang lên.
Ánh mặt trời chói mắt, cô chưa kịp nhìn rõ màn hình đã nghe nghe máy: "Alo?”
Thanh âm của Ứng Trữ rầu rĩ truyền đến: "Trăn Trăn, tối nay đi uống rượu với mình.”
Ngôn Trăn thế nào cũng không nghĩ tới, đôi tình nhân trong buổi biểu diễn còn nồng đậm tình cảm mật ý, nửa tháng sau lại có thể sắp chia tay.
Ứng Trữ nặng nề đập ly rượu lên bàn: "Anh ấy luôn nói với mình là chờ một chút, nhưng mình không thể chờ đợi nữa.”
Thì ra, mặc dù hai người nhiều lần cẩn thận, nhưng hành tung ở thành phố Z vẫn bị paparazzi chụp được. Paparazzi không lộ ra Ứng Trữ là ai, nhưng tung ra hình ảnh Tần Sở cùng một cô gái trẻ ăn khuya, trong lúc nhất thời dư luận vô cùng xôn xao.
Tần Sở là ca sĩ mới nổi, tuy rằng có thực lực nhất định, nhưng bởi vì bề ngoài đẹp mắt, tính cách tương phản trên sân khấu hấp dẫn không ít fan nữ, bây giờ lượng fan tràn ngập nguy cơ, giống như là tòa nhà cao tầng lúc nào cũng có thể sụp đổ, chỉ chờ đợi "Ầm" một tiếng, sẽ khiến sự nghiệp thăng tiến của anh ta hoàn toàn tiêu diệt.
Vì sự nghiệp của anh ta, người đại diện quyết định nhanh chóng, thanh minh với bên ngoài đó chỉ là chị gái của Tần Sở, lần này cố ý đến tham gia buổi hòa nhạc của anh ta, dùng quan hệ người thân tạm thời trấn an cảm xúc của người hâm mộ xao động.
Nhưng cũng làm cho sự bất mãn của Ứng Trữ đạt tới cực điểm.
Cô và Tần Sở bộc phát mâu thuẫn, chỉ trích anh vừa muốn sự nghiệp, vừa muốn yêu đương, hoàn toàn không lo lắng đến cảm thụ của cô ấy. Cô ấy nguyện ý hẹn hò trong âm thầm đã là nhượng bộ cuối cùng, không nghĩ tới vào thời điểm này cô ấy còn phải chịu loại uất ức đó.
Tần Sở đau khổ cầu xin, nhưng Ứng Trữ vẫn rất kiên quyết muốn chia tay, anh ta không muốn, hai người cứ như vậy giằng co. Trong lòng Ứng Trữ không vui, vì thế chạy tới tìm Ngôn Trăn uống rượu.
Ngôn Trăn đi cùng cô ấy, trong lòng không biết là tư vị gì.
"Vì vậy, đừng tin vào bất kỳ lời hứa nào của đàn ông. Cái gì, chờ anh có tiền thì tốt rồi, chờ sự nghiệp của anh thành công thì tốt rồi, đây đều là những lời sáo rỗng. "Ứng Trữ chạm vào ly rượu của Ngôn Trăn, "Nếu như mình tìm một ảnh đế có sự nghiệp ổn định, căn bản không quan tâm đến fan nữ làm gì, nếu muốn mình đã sớm có rồi.”
"Một người đàn ông, khi chính anh ta cũng không xác định tương lai, anh ta làm sao dám dễ dàng đưa ra hứa hẹn? Mấu chốt nhất chính là, mình còn ngây ngốc tin tưởng.”
"Không bằng mình nghe lời ba đi xem mắt, ít nhất ông ấy sắp xếp cho mình, sẽ không để cho mình yêu đương giống như làm trộm."
Ứng Trữ vẫn uống rượu, Ngôn Trăn từ trước đến nay không biết cách an ủi, ở một bên cùng cô ấy uống. Tửu lượng của cô vốn không tốt, uống được mấy ly, dĩ nhiên ngã xuống nhanh hơn so với Ứng Trữ.
Người đàn ông ngồi đối diện cô quan sát thần sắc của cô, khẩn trương bất an xoa xoa ngón tay, trán chậm rãi chảy ra mồ hôi lạnh.
Đầu ngón tay cầm ảnh không ngừng dùng sức, khiến mép ảnh tạo thành một vòng nếp gấp. Cô nhanh chóng lật qua lật lại, cuối cùng không thể nhịn được nữa, giơ tay nặng nề quăng lên bàn.
"Rầm" một tiếng, mấy tấm ảnh tản ra bốn phía như cá bơi trên mặt bàn bóng loáng.
"Tôi trả nhiều tiền như vậy, các người chỉ cho tôi xem cái này?"
"Ngôn tiểu thư, chuyện này thật sự không thể trách chúng tôi." Người đàn ông rút khăn giấy ra, lau mồ hôi trên trán, khuôn mặt đau khổ trả lời, "Thật sự Trần tiên sinh không có gì để chụp. Chúng tôi điều tra anh ta trong khoảng thời gian này, phát hiện anh ta bình thường ngoại trừ công việc thì là ở nhà, thỉnh thoảng ra ngoài với bạn bè, cũng cơ bản là nam giới, bên cạnh hầu như không nhìn thấy người khác giới, chứ đừng nói là có mối quan hệ thân mật.”
Sau khi từ thành phố Z trở về, Ngôn Trăn nghĩ như thế nào cũng không thích hợp, cảm thấy mình giống như bị Trần Hoài Tự dắt mũi. Cô nóng lòng muốn thoát khỏi loại khốn cảnh này, vì thế quyết định xuống tay trước, phái người điều tra anh, ý đồ tìm nhược điểm của anh, đảo khách thành chủ.
Một doanh nhân trẻ trong giai đoạn thăng tiến, hình ảnh cá nhân trước công chúng là cần thiết nhất để duy trì cẩn thận, nếu cuộc sống riêng tư của người đó là hỗn loạn, như vậy nhất định sẽ trở thành vết nhơ của mình. Ngôn Trăn nhớ tới những chuyện lưu manh Trần Hoài Tự làm với cô, cảm thấy đời sống cá nhân của anh khẳng định không phải là người tốt.
Nhưng bây giờ, thám tử tư đã cho cô một câu trả lời hoàn toàn khác với dự đoán.
Giống như những khiêu khích, thái độ không đứng đắn, cường thế, dục vọng nồng đậm... Tất cả mọi thứ đều chỉ bày ra trước mặt cô.
Có phải thấy cô dễ bắt nạt không? Ngôn Trăn nhìn người trong ảnh, không cam lòng siết chặt ngón tay.
Đi ra khỏi quán cà phê, xe của chú Lý dừng ở ven đường, cô vội vàng đi tới, điện thoại di động trong túi vang lên.
Ánh mặt trời chói mắt, cô chưa kịp nhìn rõ màn hình đã nghe nghe máy: "Alo?”
Thanh âm của Ứng Trữ rầu rĩ truyền đến: "Trăn Trăn, tối nay đi uống rượu với mình.”
Ngôn Trăn thế nào cũng không nghĩ tới, đôi tình nhân trong buổi biểu diễn còn nồng đậm tình cảm mật ý, nửa tháng sau lại có thể sắp chia tay.
Ứng Trữ nặng nề đập ly rượu lên bàn: "Anh ấy luôn nói với mình là chờ một chút, nhưng mình không thể chờ đợi nữa.”
Thì ra, mặc dù hai người nhiều lần cẩn thận, nhưng hành tung ở thành phố Z vẫn bị paparazzi chụp được. Paparazzi không lộ ra Ứng Trữ là ai, nhưng tung ra hình ảnh Tần Sở cùng một cô gái trẻ ăn khuya, trong lúc nhất thời dư luận vô cùng xôn xao.
Tần Sở là ca sĩ mới nổi, tuy rằng có thực lực nhất định, nhưng bởi vì bề ngoài đẹp mắt, tính cách tương phản trên sân khấu hấp dẫn không ít fan nữ, bây giờ lượng fan tràn ngập nguy cơ, giống như là tòa nhà cao tầng lúc nào cũng có thể sụp đổ, chỉ chờ đợi "Ầm" một tiếng, sẽ khiến sự nghiệp thăng tiến của anh ta hoàn toàn tiêu diệt.
Vì sự nghiệp của anh ta, người đại diện quyết định nhanh chóng, thanh minh với bên ngoài đó chỉ là chị gái của Tần Sở, lần này cố ý đến tham gia buổi hòa nhạc của anh ta, dùng quan hệ người thân tạm thời trấn an cảm xúc của người hâm mộ xao động.
Nhưng cũng làm cho sự bất mãn của Ứng Trữ đạt tới cực điểm.
Cô và Tần Sở bộc phát mâu thuẫn, chỉ trích anh vừa muốn sự nghiệp, vừa muốn yêu đương, hoàn toàn không lo lắng đến cảm thụ của cô ấy. Cô ấy nguyện ý hẹn hò trong âm thầm đã là nhượng bộ cuối cùng, không nghĩ tới vào thời điểm này cô ấy còn phải chịu loại uất ức đó.
Tần Sở đau khổ cầu xin, nhưng Ứng Trữ vẫn rất kiên quyết muốn chia tay, anh ta không muốn, hai người cứ như vậy giằng co. Trong lòng Ứng Trữ không vui, vì thế chạy tới tìm Ngôn Trăn uống rượu.
Ngôn Trăn đi cùng cô ấy, trong lòng không biết là tư vị gì.
"Vì vậy, đừng tin vào bất kỳ lời hứa nào của đàn ông. Cái gì, chờ anh có tiền thì tốt rồi, chờ sự nghiệp của anh thành công thì tốt rồi, đây đều là những lời sáo rỗng. "Ứng Trữ chạm vào ly rượu của Ngôn Trăn, "Nếu như mình tìm một ảnh đế có sự nghiệp ổn định, căn bản không quan tâm đến fan nữ làm gì, nếu muốn mình đã sớm có rồi.”
"Một người đàn ông, khi chính anh ta cũng không xác định tương lai, anh ta làm sao dám dễ dàng đưa ra hứa hẹn? Mấu chốt nhất chính là, mình còn ngây ngốc tin tưởng.”
"Không bằng mình nghe lời ba đi xem mắt, ít nhất ông ấy sắp xếp cho mình, sẽ không để cho mình yêu đương giống như làm trộm."
Ứng Trữ vẫn uống rượu, Ngôn Trăn từ trước đến nay không biết cách an ủi, ở một bên cùng cô ấy uống. Tửu lượng của cô vốn không tốt, uống được mấy ly, dĩ nhiên ngã xuống nhanh hơn so với Ứng Trữ.
Danh sách chương