Thân thể một khi lâm vào tình dục, trở nên khó có thể chi phối, những thứ khác cái gì cũng bất chấp.

Hai cánh hoa môi nhắm chặt đều bị mài ra, hé cái miệng nhỏ từng chút từng chút hút đầu gối anh, Trần Hoài Tự cố ý không cho cô thống khoái, cố ý nhẹ nhàng cọ xát, không đau không ngứa trên mặt đất khẽ lắc lư, Ngôn Trăn ngứa đến không chịu nổi hừ hừ, chỉ cảm thấy trong thân thể trống rỗng khó nhịn cực kỳ, hoàn toàn là phản xạ có điều kiện, theo bản năng xoay eo muốn nuốt, tìm kiếm góc độ thoải mái, tự mình mượn lực cọ xát lên khối thịt mềm kia.

"Cái miệng nhỏ thèm ăn." Anh cúi đầu trêu đùa, nhìn chân tâm cô, không nhẹ không nặng đưa tay vỗ hai cánh môi hoa đỏ ướt, giọng nói có chút khàn khàn, "Xem ra sau này phải cho ăn nhiều hơn một chút mới có thể cho ăn no.”

Ngôn Trăn tuy rằng có chút thoải mái đến mơ hồ, nhưng cũng biết anh nói không phải là lời đứng đắn gì, tức giận cúi đầu cắn anh, bị anh thuận thế ôm vào trong ngực, đẩy cao áo cởi khoá áo lót.

Dây đeo vai từ bả vai trượt xuống, bầu vú mềm mại lộ ra trong không khí, rất nhanh bị anh đưa tay cầm lấy, không nhẹ không nặng xoa bóp. Ngôn Trăn cúi đầu nhìn thoáng qua, chỉ cảm thấy cảnh tượng kia thập phần dâm mỹ. Khoái cảm tê dại trước ngực truyền đến, vành tai cô đều đỏ lên, dồn dập thở dốc: "Không cần... Anh không được làm thế!”

Trần Hoài Tự buông tay ra, vừa dùng đầu gối cọ xát cô, vừa cúi người cắn hai luồng vú mềm bị xoa đến run rẩy, Ngôn Trăn muốn đẩy anh, lại bị anh giữ chặt hai cổ tay buộc ngược lại phía sau. Động tác này làm cho cô bị buộc phải ưỡn ngực, giống như là chủ động đem bầu vú đưa đến bên miệng cho anh ăn.

Thịt vú trơn nhẵn bị anh ngậm vào trong miệng liếm mút, đầu lưỡi không ngừng trêu chọc đầu vú, lại dùng sức mút. Cô vừa mới tắm rửa xong, toàn thân một mùi hương nhàn nhạt, không thể nghi ngờ trở thành chất xúc tác tình dục.

Vừa bị mút vú vừa bị mài huyệt, Ngôn Trăn chịu không nổi mà hừ hừ, túm tóc nức nở mắng anh.

Nhận thấy thân thể cô rõ ràng run lên, Trần Hoài Tự ngậm đầu vú hút vào một hơi, đồng thời đầu gối dùng sức đâm vào trong thịt mềm, chạm phải âm đế mẫn cảm. Ngôn Trăn bất ngờ, rên rỉ ngắn ngủi một tiếng, đầu óc trống rỗng, run rẩy đến cao trào.

Ánh mắt anh thủy chung dừng ở trên người cô, đem thần thái quyến rũ kiều diễm rơi vào tình dục của cô đều thu vào đáy mắt.



"Đúng là rất sốt ruột rồi." Trần Hoài Tự khàn giọng ở bên tai cô khẽ cười: "Quần đều bị em phun ướt. ”

Ngôn Trăn chậm rãi phục hồi tinh thần từ khoái cảm cực hạn, nghe vậy có chút xấu hổ, nhào tới muốn che miệng anh lại, kết quả bị anh nắm lấy tay cô sờ vào giữa hai chân anh.

Một khối vừa cứng vừa nóng dưới lớp vải, nhìn liền có chút đáng sợ.

Ngôn Trăn nhớ tới lần trước anh bắn lâu như vậy, tay sắp gãy, sống chết không chịu: "Tôi không muốn! ”

"Không muốn dùng tay?"

“Không!” Cô quyết định từ chối.

"Được." Anh buông tay cô ra.

Tuy rằng số lần thân mật của hai người không nhiều lắm, nhưng Ngôn Trăn có thể cảm giác được, phong cách của Trần Hoài Tự ở phương diện này rất cường ngạnh, không biết vì sao hôm nay lại dễ dàng buông tha cho cô như vậy. Cô có chút nghi hoặc, nhưng thấy tốt liền thu lại, một tay ôm dây đeo nội y rơi xuống, xoay người muốn từ dưới thân anh bò xuống, không nghĩ tới bị anh lại ôm trở về.

Trần Hoài Tự một tay ôm chặt cô, một tay cởi thắt lưng, dán vào bên tai cô nhẹ nhàng thở dốc, cúi đầu: "Không muốn dùng tay, vậy dùng chỗ khác giúp tôi đi, bảo bối.”

——
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện