Ngôn Trăn sợ tới mức vội vàng che góc váy, ý đồ kéo tay Trần Hoài Tự ra: "Anh làm gì vậy! ”
Anh bất động, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve thịt mềm bên trong đùi cô: "Không phải nói, muốn tôi làm thần tử dưới váy công chúa sao?”
Cô đã từng chứng kiến trình độ không biết xấu hổ của Trần Hoài Tự, giờ phút này cũng có chút hoảng hốt, cảm thấy mình không chơi nổi, dùng sức muốn thu hồi chân mình: "Đã nói là đùa với anh mà.”
"Thật sao?" Anh chậm rãi bắt lấy bắp chân cô, kéo cô về phía mình.
Ngôn Trăn phản ứng không kịp, mất thăng bằng, cứ như vậy bị anh lôi kéo, mông chuyển đến mép sô pha.
"Anh——"
Lời còn chưa dứt, Trần Hoài Tự liền vén váy của cô lên.
Phong cảnh dưới váy không nhìn xót một thứ gì.
Anh cong ngón tay lên, dùng xương ngón tay chống lên chân tâm, cách lớp quần lót không nhẹ không nặng cọ sát hình dáng hoa huyệt. Góc cạnh cứng rắn cọ sát chỗ mẫn cảm yếu ớt mềm mại, rất nhanh, hơi thở Ngôn Trăn trở nên dồn dập, lớp vải quần lót dần dần thấm ướt, nhuộm thành một mảng lớn tối màu.
Cô cố gắng đuổi anh ra ngoài, nhưng mà khí lực của cô ở trước mặt anh căn bản không đủ nhìn, bị ép giang chân để anh cách quần lót xoa huyệt, cô mẫn cảm đến thắt lưng mềm nhũn, đưa tay muốn túm lấy tay anh: "Ư hức... Anh không được ——".
Ngón tay của cô bị anh bắt được, đưa tay cô xuống tự sờ chính mình. Ngôn Trăn hoảng sợ, vội vàng thu hồi, lại hoàn toàn đem quyền khống chế giao cho anh.
Trần Hoài Tự dùng sức, kéo lớp quần lót ướt át bị đè vào trong khe nhỏ xoa ra, chống lên thịt mềm mài qua mài lại. Ngôn Trăn nức nở, chân ngứa đến mức run lên.
Đâm một lúc, anh rút ngón tay về, sau đó vươn lòng bàn tay bao lấy toàn bộ âm hộ, lòng bàn tay hơi dùng sức đè xuống, thịt mềm mẫn cảm vừa mới bị cọ sát làm sao chịu được cái này, cơ hồ là lập tức, Ngôn Trăn run rẩy rên rỉ, chân tâm phun ra một đợt chất lỏng lớn, khiến quần lót hoàn toàn thấm ướt.
Anh tự tay kéo quần lót xuống, chân tâm ướt át hoàn toàn bại lộ trong không khí.
"Anh...!" Cô vừa xấu hổ vừa tức giận, rụt lưng lui về phía sau, kéo làn váy muốn che mình lại, không nghĩ tới động tác của anh nhanh hơn, nắm chặt chân cô, khiến cô không thể động đậy.
Trần Hoài Tự phân hai chân cô mở rộng hơn một chút, lộ ra chân tâm đỏ tươi. Âm phụ đầy đặn mềm mại phồng lên, hoa môi nhắm lại thành một khe nhỏ mềm mại, thấm nước trong suốt ra ngoài, từng giọt từng giọt nhỏ xuống.
Anh cởi áo khoác ra và lót dưới thân cô.
Ngôn Trăn bị anh nhìn chằm chằm vào hoa huyệt, vốn có chút xấu hổ, muốn xoay người mắng anh, kết quả bị động tác bất thình của anh làm cho không rõ nguyên nhân: "...Ghế sofa không sạch sẽ sao?”
"Sạch lắm, cho nên không thể làm bẩn." Anh lại một lần nữa dùng sức tách chân cô ra, để lên vai mình, cúi đầu kề sát khe hoa ướt đẫm, hơi thở nóng rực phả vào chân tâm cô, thấp giọng cười, "Tôi sợ lát nữa em làm chìm sô pha người ta mất.”
Ngôn Trăn chớp chớp mắt một lúc, mới chậm rãi hiểu được ý nghĩa hạ lưu trong lời nói của anh, vành tai trong nháy mắt hoàn toàn đỏ lên: "... Trần Hoài Tự! Anh biến thái —— ưm ư! ”
Cô bất ngờ rên rỉ.
Bởi vì anh mở miệng ngậm hoa huyệt cô.
Nếu như chỉ nhìn cảnh tượng, bây giờ quả thực là dâm mỹ muốn chết.
Trần Hoài Tự mặc âu phục thẳng tắp nửa quỳ, đùi cô khoác trên vai anh, hai tay nắm lấy chân cô, cả khuôn mặt vùi vào giữa chân cô, mà váy của cô rũ xuống một góc, vừa vặn rơi xuống đỉnh đầu anh, giống như che anh vào dưới váy.
Anh bất động, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve thịt mềm bên trong đùi cô: "Không phải nói, muốn tôi làm thần tử dưới váy công chúa sao?”
Cô đã từng chứng kiến trình độ không biết xấu hổ của Trần Hoài Tự, giờ phút này cũng có chút hoảng hốt, cảm thấy mình không chơi nổi, dùng sức muốn thu hồi chân mình: "Đã nói là đùa với anh mà.”
"Thật sao?" Anh chậm rãi bắt lấy bắp chân cô, kéo cô về phía mình.
Ngôn Trăn phản ứng không kịp, mất thăng bằng, cứ như vậy bị anh lôi kéo, mông chuyển đến mép sô pha.
"Anh——"
Lời còn chưa dứt, Trần Hoài Tự liền vén váy của cô lên.
Phong cảnh dưới váy không nhìn xót một thứ gì.
Anh cong ngón tay lên, dùng xương ngón tay chống lên chân tâm, cách lớp quần lót không nhẹ không nặng cọ sát hình dáng hoa huyệt. Góc cạnh cứng rắn cọ sát chỗ mẫn cảm yếu ớt mềm mại, rất nhanh, hơi thở Ngôn Trăn trở nên dồn dập, lớp vải quần lót dần dần thấm ướt, nhuộm thành một mảng lớn tối màu.
Cô cố gắng đuổi anh ra ngoài, nhưng mà khí lực của cô ở trước mặt anh căn bản không đủ nhìn, bị ép giang chân để anh cách quần lót xoa huyệt, cô mẫn cảm đến thắt lưng mềm nhũn, đưa tay muốn túm lấy tay anh: "Ư hức... Anh không được ——".
Ngón tay của cô bị anh bắt được, đưa tay cô xuống tự sờ chính mình. Ngôn Trăn hoảng sợ, vội vàng thu hồi, lại hoàn toàn đem quyền khống chế giao cho anh.
Trần Hoài Tự dùng sức, kéo lớp quần lót ướt át bị đè vào trong khe nhỏ xoa ra, chống lên thịt mềm mài qua mài lại. Ngôn Trăn nức nở, chân ngứa đến mức run lên.
Đâm một lúc, anh rút ngón tay về, sau đó vươn lòng bàn tay bao lấy toàn bộ âm hộ, lòng bàn tay hơi dùng sức đè xuống, thịt mềm mẫn cảm vừa mới bị cọ sát làm sao chịu được cái này, cơ hồ là lập tức, Ngôn Trăn run rẩy rên rỉ, chân tâm phun ra một đợt chất lỏng lớn, khiến quần lót hoàn toàn thấm ướt.
Anh tự tay kéo quần lót xuống, chân tâm ướt át hoàn toàn bại lộ trong không khí.
"Anh...!" Cô vừa xấu hổ vừa tức giận, rụt lưng lui về phía sau, kéo làn váy muốn che mình lại, không nghĩ tới động tác của anh nhanh hơn, nắm chặt chân cô, khiến cô không thể động đậy.
Trần Hoài Tự phân hai chân cô mở rộng hơn một chút, lộ ra chân tâm đỏ tươi. Âm phụ đầy đặn mềm mại phồng lên, hoa môi nhắm lại thành một khe nhỏ mềm mại, thấm nước trong suốt ra ngoài, từng giọt từng giọt nhỏ xuống.
Anh cởi áo khoác ra và lót dưới thân cô.
Ngôn Trăn bị anh nhìn chằm chằm vào hoa huyệt, vốn có chút xấu hổ, muốn xoay người mắng anh, kết quả bị động tác bất thình của anh làm cho không rõ nguyên nhân: "...Ghế sofa không sạch sẽ sao?”
"Sạch lắm, cho nên không thể làm bẩn." Anh lại một lần nữa dùng sức tách chân cô ra, để lên vai mình, cúi đầu kề sát khe hoa ướt đẫm, hơi thở nóng rực phả vào chân tâm cô, thấp giọng cười, "Tôi sợ lát nữa em làm chìm sô pha người ta mất.”
Ngôn Trăn chớp chớp mắt một lúc, mới chậm rãi hiểu được ý nghĩa hạ lưu trong lời nói của anh, vành tai trong nháy mắt hoàn toàn đỏ lên: "... Trần Hoài Tự! Anh biến thái —— ưm ư! ”
Cô bất ngờ rên rỉ.
Bởi vì anh mở miệng ngậm hoa huyệt cô.
Nếu như chỉ nhìn cảnh tượng, bây giờ quả thực là dâm mỹ muốn chết.
Trần Hoài Tự mặc âu phục thẳng tắp nửa quỳ, đùi cô khoác trên vai anh, hai tay nắm lấy chân cô, cả khuôn mặt vùi vào giữa chân cô, mà váy của cô rũ xuống một góc, vừa vặn rơi xuống đỉnh đầu anh, giống như che anh vào dưới váy.
Danh sách chương