Tôi hất đôi tay cô ta ra. Không biết vô tình hay cố ý mà cô ta lại ngã lăn ra đất, ánh mắt ủy khuất nhìn tôi bật khóc.

“Chị Kiều Nhan, em biết chị không thích em nhưng cũng cần phải vũ nhục em như vậy.”

Hứ, đúng là màn kịch của trà xanh.

Vừa ăn cướp lại còn vừa la làng.

Tôi thật sự không thể hiểu nổi, năm đó Hứa Thời Tư rốt cuộc là nhìn trúng điểm gì ở cô ta?

Ngoại trừ xinh đẹp ra thì bộ óc chỉ để vứt, cố tình đóng vai người bị hại cho ai xem.

Chẳng lẽ cô ta không biết, khi làm sát thủ tôi cũng từng được học lớp học kỹ nghệ, chuyên làm trà xanh tiếp cận đối tượng.

Bây giờ xem lại thấy cô ta diễn tệ quá đi mất.

“Ai là chị em với cô? Nhìn mặt cô nói không chừng còn già hơn cả chị của tôi ấy chứ?”

Cô ta tức điên lên, chỉ hận không thể xông lên bóp cổ tôi.

Phía xa có một người thanh niên, hình như là quen biết với cô ta, vội vàng chạy lại đẩy tôi ra.

Tôi nghĩ do eo tôi vẫn còn đau cho nên lúc đó mất thăng bằng ngã ra phía sau. Đám người chờ xem kịch hay đang chĩa mũi nhọn về phía tôi.

Tôi nghĩ, mình lần này chắc chắn là tiêu đời rồi. Chắc chắn trở thành trò cười cho lũ nhà giàu thối nát.

Đột nhiên một bàn tay đưa ra đỡ lấy tôi.

Tôi ngước lên nhìn, vừa hay chạm vào đôi mắt đen sâu thẳm, tôi có chút chột dạ muốn đẩy ra nhưng lại nghe thấy giọng nói của tên ngốc kia.

“Cô có biết cô ấy là ai không? Cô có biết bàn tay cô ấy quý giá thế nào không? Tôi thật không ngờ nhà họ Hứa lại chấp nhận cho loại người như cô bước chân vào cửa. Hứa Thời Tư đúng là bị mù rồi.”

Trà xanh yếu đuối thì luôn có kỵ sĩ gió bảo vệ. Hắn ta lại là một kẻ ngốc si mê Lâm Linh nhiều năm không được đáp lại, lại chỉ vì đau lòng mà chạy đến ức hiếp tôi.

Hắn muốn đỡ Lâm Linh ngồi dậy nhưng lại bị cô ta nhìn bằng ánh mắt ghét bỏ, cuối cùng thà chọn nắm tay đám chị em tốt cũng không thèm để ý đến anh ta.

Tôi còn chưa kịp nhìn người kia, đã thấy anh lên tiếng bảo vệ tôi.

“Muốn ức hiếp cô ấy, cũng không xem thử cô ấy là em gái của ai?”

Tên đàn ông kia thấy Kiều Chấn Huy, đương nhiên biết được danh tiếng của anh ở Biện Kinh. Những năm này, Kiều Chấn Huy đã đưa Kiều thị lên một tầm cao mới.

Nói ra, tài năng và diện mạo của Kiều Chấn Huy so với Hứa Thời Tư cũng một chín một mười.

Nếu như Hứa Thời Tư là thái tử ốm yếu nhiều tham vọng, nho nhã lại quyết đoán như hổ thì Kiều Chấn Huy lại thủ đoạn, đầy mưu mô như rắn.

Tên kỵ sĩ gió thấy vậy liền lập tức rụt lại, giọng nói nhỏ nhẹ hơn hẳn.

“Nhưng Lâm Linh là con gái duy nhất của Tổng Thống. Em gái anh không biết điều lại làm cô ấy bị thương, cho dù có là ai Tổng Thống cũng sẽ không bỏ qua cho Kiều gia các người.”

Hóa ra là con gái của Tổng Thống à? Hèn gì lại phách lối như vậy?

Ai nhịn được chứ bà đây không nhịn được.

“Vậy cô ta có nói cho anh biết, cô ta đã nói cái gì với tôi không?”

Tôi nhìn đám người đang giơ điện thoại trực tiếp về phía chúng tôi. Chắc chắn đây là một tin tức nóng hổi, muốn đẩy tôi vào vực thẳm.

Nhưng mà cô ta xem thường kẻ tham tiền là tôi quá.

Chưa biết ai mới là người chết trước.

Mặt mày Lâm Linh tái xanh, muốn lên tiếng ngăn cản tôi.

“Cô ta nói, cô ta muốn cướp chồng tôi. Cầu xin tôi mau trả người đàn ông của tôi lại cho cô ta. Nhưng mà tôi có thai rồi, làm sao lại nỡ để cho đứa bé không có cha được chứ?”

Tôi vờ lấy tay xoa xoa bụng, không chỉ Lâm Linh mà tất cả mọi người đều há hốc mồm kinh ngạc.

Không ngờ tin đồn tất cả đều là sự thật.

“Nhất định là cô bày trò hãm hại anh ấy. Bệnh tật của anh ấy như vậy làm sao lại có thể có sức làm chuyện đó chứ?”

Anh ta còn dai hơn cô tưởng tượng đấy. Không có “yếu” thế đâu.

“Có phải con của Hứa Thời Tư hay không? Cô đi hỏi anh ấy sẽ rõ. Đừng làm phiền đến tôi, tâm tình bà bầu khó ở, tôi mà nóng lên thì không biết tôi sẽ làm ra chuyện gì đâu. Cô nghĩ anh ấy sẽ bảo vệ con của anh ấy hay là mối tình không danh phận như cô?”

Mọi người xung quanh bắt đầu cười cợt Lâm Linh.

[Hóa ra con gái của Tổng Thống lại thích làm tiểu tam giành giật chồng với người khác.]

[Có biết liêm sỉ hay không thế? Hai năm trước cô ta bỏ rơi Hứa Thời Tư ra nước ngoài du học, bây giờ thấy người ta lấy vợ lại trơ trẽn muốn giành lại là thế nào?]

[Tôi ủng hộ phụ nữ mang thai. Kiều tiểu thư và Hứa gia ân ái không rời ai cũng biết, Lâm Linh chỉ là quá khứ mà thôi.]

Tôi nghe thấy tiếng bàn tán, trong lòng cười không ngớt.

Tuy xã hội này thật sự không công bằng nhưng ít nhất kẻ nào đáng thương thì kẻ đó thắng.

Tôi cố rặn ra vài giọt nước mắt, “Cầu xin cô đừng cướp đi cha của con tôi được không? Con tôi không thể không có cha.”

“Anh ấy cũng không còn sống được bao lâu nữa. Cô buông tha anh ấy đi được không?”

Tin tức mạng lập tức bùng nổ.

[Lâm Linh thật là quá đáng, ngay cả phụ nữ đang mang thai cũng không tha.]

[Năm nay tôi sẽ không bỏ phiếu cho Tổng Thống nữa.]

[Có không giữ, mất đi giật. Haha…]

Người đàn ông xem được tin tức kia, khóe môi khẽ nhếch lên. Nhân viên không hiểu, đang căng thẳng chết mẹ, cười cái gì mà cười.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện