Edit: Không cần liêm sỉ chỉ cần Thời Yến (Kai’Sa Team)
 

 
Ngày mùng 5 Tết thường được gọi là Lễ Phá Ngũ*, bái thần tài, cúng quỷ nghèo, mỗi nhà đều nấu sủi cảo, sẵn sàng đón một năm mới đầy may mắn.
 
(*) Lễ Phá Ngũ  [破五节] là một trong những ngày tết cổ truyền có lịch sử lâu đời của Trung Quốc. Bởi vì phong tục Trung Quốc cho rằng rất nhiều điều cấm kỵ đều có thể phá vỡ trong ngày này. Ngoài ra, trước đây, các cửa hàng lớn nhỏ thường đóng cửa từ Mùng 1 Tết và mở cửa vào Mùng 5 Tết. Mùng 5 tháng Giêng là ngày sinh của thần tài, vì vậy, mở cửa vào ngày này tất sẽ chiêu tài tiến bảo.
 
Nhà Trịnh Thư Ý cũng không ngoại lệ.
 
Chạng vạng tối, Vương Mỹ Như đang ở trong phòng bếp băm nhân sủi cảo.
 
Cửa sổ phòng bếp sát với cửa sổ phòng Trịnh Thư Ý, bà cố ý dùng sức để Trịnh Thư Ý nghe được sự bất mãn của mình.
 
“Cạch! Cạch! Cạch!”
 
Vương Mỹ Như cầm cán dao nện lên thớt như trút giận.
 
“Hai mươi mấy tuổi rồi, chỉ biết vùi đầu đi ngủ, có khác heo chỗ nào không. Tết nhất mà vừa về đã ngủ, tôi thấy nó trên giường suốt!”

 
“Cũng không biết ra phụ giúp, lười biếng như vậy, tôi thật sự không biết nó sống một mình ở Giang Thành như thế nào!”
 
Trịnh Túc cán vỏ sủi cảo, cười híp mắt nói: “Con cháu tự có phúc của con cháu, bà lải nhải nhiều như vậy làm gì?”
 
“Không phải miếng thịt trên người ông rớt ra đương nhiên ông không quan tâm.” Vương Mỹ Như hừ lạnh một tiếng, “Ông xem con gái của ông như thế này, sau này tốt nhất là may mắn tìm được người hầu hạ, nếu không sớm muộn gì cũng chết đói!”
 
Sau khi nói vài câu, bà đặt dao xuống, tức giận đùng đùng đẩy cửa phòng Trịnh Thư Ý ra.
 
“Tới giờ cơm rồi! Còn muốn mẹ mời mày sao!”
 
Trịnh Thư Ý chui đầu ra khỏi chăn, rầu rĩ “Vâng” một tiếng.
 
Sau khi trở về từ Thủy Cung, cô nói dối ba mẹ là đã ăn trưa, sau đó nhốt mình trong phòng ngủ mê man.
 
Còn về lý do tại sao lại đi ngủ -----
 
Câu nói trước khi Thời Yến cúp điện thoại giống như một nhát dao đâm thẳng vào tia hy vọng cuối cùng của cô.
 
Khoảnh khắc mà tất cả những sợi dây trong đầu đứt đoạn, cảm giác sụp đổ chỉ là tạm thời.
 
Nhưng những cảm xúc còn lại sau đó lại lặng lẽ lan ra trong thinh lặng.
 
Trịnh Thư Ý không biết mình làm sao.
 
Cô có thể cảm nhận rõ sự khó chịu của bản thân lúc này, cảm giác xấu hổ khi bị vạch trần lời nói dối, cảm giác tự trách bản thân đã làm sai, tất cả đều có.
 
Nhưng lại không có cách nào bộc phát cảm xúc, không giống như khi phát hiện Nhạc Tinh Châu ngoại tình, sự phẫn nộ lan tỏa khắp toàn thân.
 
Cô thậm chí không thể bật khóc.

 
Bây giờ chỉ có thể hít từng ngụm không khí, giống như bệnh nhân bị cảm, hít thở cũng không thông, lồng ngực giống như bị thứ gì đó lấp đầy, tinh thần không thể nào tập trung được.
 
Cho dù làm gì cũng sẽ thất thần.
 
Cách để thoát khỏi cảm giác này là đi ngủ.
 
Cô chui vào chăn, che kín người, ngủ thiếp đi sẽ không còn cảm giác gì.
 
Nhưng ngủ vẫn luôn là một vòng tuần hoàn ác tính.
 
Mỗi lần tỉnh dậy, cảm giác cơ thể không còn sức lực, mà cảm giác nặng trĩu trong lòng cũng không khá lên được.
 
Chỉ có thể ép mình tiếp tục chìm vào giấc ngủ sâu.
 
-
 
Nhưng bữa tối hôm nay không thể tránh được, Trịnh Thư Ý ăn bừa mấy viên sủi cảo, sau đó lại trở về phòng.
 
“Tôi ra ngoài đánh mạt chược.” Trước khi Vương Mỹ Như đi còn đẩy cửa phòng Trịnh Thư Ý ra nhìn vào, quả nhiên thấy cô đã ngủ.
 
“Mẹ nói con ngủ cả ngày, là muốn làm thần ngủ sao?”
 
“Tối qua con thức xem phim cả đêm.” Giọng Trịnh Thư Ý phát ra từ trong chăn, “Mẹ đừng quản con, con ngủ bù.”
 
“Mẹ đương nhiên cũng lười quản con.” Vương Mỹ Như sửa sang lại tay áo, giả bộ lơ đãng nói, “Ngày mai chúng ta có hẹn với vợ hiệu trưởng chơi mạt chược, buổi tối đến nhà ông ấy ăn cơm, con có muốn đi cùng không, về nhà mấy ngày nay còn chưa qua gặp Dụ Du.”
 
Trịnh Thư Ý: “Con không đi.” 
 
Vương Mỹ Như lại lẩm bẩm thêm vài câu rồi mới đi ra ngoài.
 
Lúc đầu bà cũng không quan tâm đến trạng thái này của Trịnh Thư Ý, cảm thấy người trẻ tuổi là vậy, thích nằm trên giường nghịch điện thoại cả ngày.
 
Nhưng tới mùng sáu, Trịnh Thư Ý vẫn ngủ li bì cả ngày, bà bắt đầu nhận thấy có điều gì đó không ổn.
 
Sáng mùng bảy, Trịnh Thư Ý lại không ra ăn sáng.
 
Vương Mỹ Như bước vào phòng cô hỏi: “Con không chuẩn bị hành lý sao? Vé đường sắt cao tốc khởi hành lúc ba giờ chiều.”
 
“Đồ không nhiều, con sắp xếp ngay thôi.”
 
Trịnh Thư Ý mở mắt ra, ngồi dậy mặc áo khoác.
 
Còn chưa xuống giường, Vương Mỹ Như đã ngồi xuống giường cô.
 
“Ý Ý, gần đây có xảy ra chuyện gì không?”
 
Vương Mỹ Như dựa vào đầu giường, thuận tay vén tóc Trịnh Thư Ý, giọng nói đột nhiên trở nên hiền hòa, “Công việc không suôn sẻ sao? Hay là gặp phải chuyện gì khác?”
 
Sau khi ngủ hai ngày, đầu Trịnh Thư Ý hơi nặng nề, phản ứng cũng trở nên chậm chạp.
 
Đến khi mùi hương quen thuộc trên người Vương Mỹ Như bao trùm lấy cô, cô mới dần dần tỉnh táo lại.
 
Nhưng cảm xúc ngổn ngang trong lòng tích tụ lâu ngày dường như đã lắng thành cát, đè nặng trong lồng ngực, rất khó để nói ra thành lời.
 
Trịnh Thư Ý lặng lẽ dựa vào lòng Vương Mỹ Như, mũi chua xót, cổ họng nghẹn đắng nhưng không nói nên lời.
 
Có những cảm xúc không thích hợp để tỏ bày với cha mẹ.
 
Bên tai chỉ có tiếng thì thầm của Vương Mỹ Như.
 
“Nếu công việc không suôn sẻ, luôn sẽ có thể tìm ra cách giải quyết, không được thì để ba con dạy con, đời này ông ấy chưa chuyện khó gì là chưa gặp qua.”
 
“Thật sự không chịu được thì về nhà, chúng ta không ở thành phố lớn nữa, Thanh An sông núi đẹp đẽ, ba mẹ sẽ mua nhà mới xe mới cho con, để con sống thoải mái.”
 
“Nếu chuyện tình cảm gặp vấn đề, cắn môi một cái sẽ vượt qua, con còn trẻ, sẽ còn gặp rất nhiều người, không có chuyện không phải người đó là không được.”
 
“Đến khi con lớn tuổi hơn, có gia đình con cái rồi, quay đầu nhìn lại những chuyện trước kia tưởng chừng sẽ khắc cốt ghi tâm không thể nào quên được, thật ra một lúc nào đó rồi cũng sẽ quên, xăm lông mày cũng chỉ có độ bền trong một khoảng thời gian nhất định thôi mà.”
 
Một lúc lâu sau, Trịnh Thư Ý nghẹn ngào nói: “Mẹ, con làm sai rồi.”
 
“Sai thì sai, lúc còn trẻ ai chẳng từng mắc sai lầm? Chỉ cần sau này không tái phạm là được rồi.”
 
“Không có sau đó nữa…”
 
“Cái gì mà không có sau đó, thời gian chính là hy vọng, mọi thứ đều còn hy vọng.”
 
Trịnh Thư Ý không nói thêm nữa.
 
Mẹ cô sẽ không hiểu, thậm chí ngay cả bản thân cô cũng không hiểu tại sao trong lòng lại có cảm giác trống rỗng không thể nào lấp đầy.
 
Sau một hồi.
 
“Tốt hơn chút nào chưa?” Vương Mỹ Như vỗ vỗ lưng cô, “Ổn rồi thì đứng dậy đi, chia sẻ bài viết “Giáo viên được yêu thích nhất trường trung học cơ sở số 1 Thanh An” lên vòng bạn bè của con, nhờ bạn bè con bỏ phiếu cho mẹ.”
 
-
 
Lúc Thời Yến nhìn thấy vòng bạn bè này, anh đang ngồi trong văn phòng của Quan Tế.
 
Quan Tế cau mày, nhìn chằm chằm vào số liệu giám sát thời gian thực* của công ty.
 
(*) Giám sát thời gian thực (Real Time Monitoring) là một ứng dụng web trên đám mây cho phép bạn (hoặc bộ phận CNTT) giám sát mọi sự cố hoặc sự cố có thể phát sinh với trang web một cách rõ ràng, trong thời gian thực.
 
Nhìn màn hình xanh lè một vùng, Quan Tế dâng lên từng cơn đau thắt ngực.
 
“Thị trường chứng khoán thật tàn nhẫn, thật vô tình, còn vô tình hơn cả phụ nữ.”
 
Thời Yến nghe vậy, anh đặt điện thoại lên bàn, chống khuỷu tay vào tay ghế, nhìn ra ngoài cửa sổ.
 

“Là rất vô tình.”
 
Còn là đồ vô lương tâm.
 
-
 
Buổi tối, Trịnh Thư Ý trở về Giang Thành, thu dọn hành lý một chút rồi quét dọn nhà cửa từ trên xuống dưới, sau đó mang hết quần áo mùa xuân ra giặt giũ, cuối cùng không tìm được việc gì làm nữa, thậm chí còn định tháo màn cửa xuống giặt lại.
 
Nhưng Khổng Nam bất ngờ gọi điện thoại tới, bảo cô giúp kiểm tra lại bản thảo, mới cứu được vận xui bị tàn phá của bức màn.
 
Đọc xong bản thảo đã là hai giờ đêm, sau một ngày lăn lộn, Trịnh Thư Ý vừa ngã đầu lên gối đã ngủ ngay.
 
Trời vừa sáng, đeo thẻ làm việc lên cổ, đi vào văn phòng, công việc là ưu tiên hàng đầu, mọi cảm xúc đều phải gạt lại phía sau.
 
Ngày đầu tiên đi làm lại sau tết, đa số mọi người đều không có cảm giác lo lắng gì, việc đầu tiên khi đến công ty vào buổi sáng là trao đổi những đặc sản mà mình mang về.
 
Một cô gái tổ bên cạnh ôm một đống đồ ăn, đi ngang qua Trịnh Thư Ý, hỏi: “Thư Ý, đặc sản ở Thanh An chỗ cô là gì? Có mang về không?”
 
Sau hai ngày ủ dột, Trịnh Thư Ý đâu còn nhớ phải mang lên đặc sản gì.
 
Cô ngẩng đầu lên khỏi máy tính, cười nói: “Đặc sản của Thanh An chúng tôi là mỹ nữ, cô có muốn tôi không?”
 
“Xì --- Thật là không biết xấu hổ.” Cô gái vứt một gói trà xuống rồi rời đi.
 
Trịnh Thư Ý thu lại nụ cười, cụp mắt ngây ra một hồi, tiếp tục cúi đầu sắp xếp lại bưu kiện.
 
Công việc bận rộn giống như thủy triều bao vây Trịnh Thư Ý, chìm nổi theo tiết tấu của mọi người, không còn không gian để bộc lộ cảm xúc cá nhân.
 
Mười giờ, Tần Thời Nguyệt đến.
 
Trịnh Thư Ý vừa nhìn thấy cô ấy, đột nhiên thở dài một hơi, không ngừng để mắt đến cô ấy.
 
Đến khi Tần Thời Nguyệt đi đến trước mặt cô, Trịnh Thư Ý không hiểu sao lại bối rối, lập tức đứng lên.
 
Nhưng còn đang ấp ủ tìm từ chưa kịp nói, Tần Thời Nguyệt đột nhiên lên tiếng: “Chị Thư Ý, em từ chức rồi.”
 
Biểu cảm trên mặt Trịnh Thư Ý chợt cứng lại, “Cái gì?”
 
Tần Thời Nguyệt lặp lại lần nữa: “Em đến để từ chức.”
 
Nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ xen lẫn bi thương của Trịnh Thư Ý, Tần Thời Nguyệt ngượng ngùng sờ sờ cằm, “Dạo này sức khỏe em không tốt lắm, về nhà để tĩnh dưỡng.”
 
Trịnh Thư Ý có thể nghe ra đó chỉ là cái cớ, cô sửng sốt một lúc, sau đó vẫn gật đầu: “Vậy em nghỉ ngơi tốt nhé.”
 
“Vâng, em đi nói với tổng biên tập một tiếng.”
 
Tần Thời Nguyệt vừa đi, nhưng lại bị Trịnh Thư Ý gọi lại.
 
Cô quay đầu lại hỏi: “Có chuyện gì ạ?”
 
Trịnh Thư Ý do dự thật lâu, không biết nên nói như thế nào.
 
Đợi một hồi, ánh mắt Tần Thời Nguyệt càng ngày càng nghi hoặc, Trịnh Thư Ý mới nói: “Cậu của em… Anh ấy cũng đồng ý cho em từ chức sao?"
 
Nghĩ đến Thời Yến, Tần Thời Nguyệt cũng cảm thấy gần đây cậu rất kỳ lạ, giống như hoàn toàn không để ý đến cô, nhưng vẫn muốn nói tốt về cậu mình trước mặt Trịnh Thư Ý.
 
“Đương nhiên là đồng ý, cậu trẻ của em cũng rất chu đáo, biết sức khỏe em không tốt còn chủ động bảo em từ chức về nhà dưỡng bệnh.”
 
“…”
 
Trịnh Thư Ý gật gật đầu, vươn tay ôm lấy cô, giọng nói hơi khàn khàn.
 
“Tạm biệt nhé Tiểu Nguyệt, giữ sức khỏe cho tốt, phải khỏe mạnh đấy.”
 
“Nhất định sẽ gặp lại, em cũng không gặp vấn đề gì lớn, sẽ sớm bình phục thôi.”
 
Tần Thời Nguyệt nghĩ, đợi em đi du lịch về nhất định sẽ hẹn chị uống trà chiều.
 
-
 
Thời gian trôi qua không nhanh không chậm, qua ba bốn ngày, tất cả mọi người đều thu lại dư âm sau kỳ nghỉ lễ, bắt đầu dành hết tâm trí vào công việc bận rộn.
 
Tổ tài chính thiếu đi Tần Thời Nguyệt cũng không khác biệt gì, bàn của cô ấy không biết từ lúc nào đã chất đầy đủ thứ linh tinh.
 
Mỗi ngày Trịnh Thư Ý đều có phỏng vấn, thường là buổi sáng vô cùng bận rộn, buổi chiều chạy về công ty viết bản thảo, đến tối muộn mới rời khỏi tòa nhà văn phòng.
 
Không ai cảm nhận được những thay đổi trong cảm xúc mà cô thỉnh thoảng bộc lộ, chỉ cảm thấy trong năm mới, khối lượng công việc của cô đã nhiều hơn trước.
 
Có lẽ là phó tổng biên tập vừa từ chức, cô nhất định phải giành được vị trí đó.
 
Sáng thứ sáu, Trịnh Thư Ý đang bận bịu thì nhận được cuộc gọi từ trợ lý của Khâu Phúc. 
 
Cuộc phỏng vấn ban đầu được lên lịch vào tuần sau, nhưng do công việc của Khâu Phúc có thay đổi, hỏi cô hôm nay có thể đến phỏng vấn sớm không.
 
Vốn dĩ hôm nay Trịnh Thư Ý vẫn còn một vài bản thảo phải kiểm tra. Nhưng cô vẫn đồng ý.
 
Sau bữa trưa, Trịnh Thư Ý lập tức chạy đến Minh Dự Creative Cloud.
 
Tầng 8 đến tầng 12 của tòa nhà văn phòng Minh Dự là văn phòng điều hành cấp cao. Không gian sử dụng rất ít, một tầng thường chỉ có hai văn phòng chính, còn lại đều là phòng họp.
 
Cho nên, ngoài việc yên tĩnh hơn các khu làm việc công cộng, ở đó cũng không có không khí quá tất bật.
 
Lúc này Trịnh Thư Ý đang đứng ở khu tiếp khách trên tầng tám, nhưng lại cảm thấy bầu không khí quá nặng nề.
 
Thậm chí cô còn cảm thấy các nhân viên ở đây đều nín thở, không dám hít thở mạnh.
 
Trước kia khi đến đây, thỉnh thoảng còn có một nhân viên nữ quen mặt tươi cười chào hỏi cô, còn hôm nay tất cả mọi người đều tập trung làm việc riêng của mình, không chút phân tâm.
 
Cảm giác của Trịnh Thư Ý quả thật không sai.

 
Không chỉ hôm nay, từ sau khi đi làm trở lại sau kỳ nghỉ, nhân viên ở các khu văn phòng cấp cao lập tức phát hiện gần đây tính tình Thời Yến vô cùng xấu, thường xuyên giáo huấn người khác tại các cuộc họp.
 
Ngay cả khi đối mặt với một số giám đốc điều hành cấp cao hơn anh nhiều tuổi, anh cũng không chút nể mặt, chê bai đến mức khiến người ta phải mặt đỏ đến mang tai.
 
Làm nhân viên dưới đáy càng không dám thở mạnh, bất cứ khi nào muốn tiếp xúc với Thời Yến đều phải lấy ra mười hai phần cẩn thận, sợ mắc một lỗi sai.
 
Thư ký Tần Nhạc Chi, người bình thường làm việc đáng tin cậy nhất của CFO* dường như có phản ứng lớn nhất. Lúc nhìn thấy Thời Yến cả người đều thất thần, hốt hoảng, có một lần theo Khâu Phúc đi họp còn chiếu sai PPT**.
 
(*) CFO trong tiếng anh là viết tắt của từ Chief Finance Officer nghĩa là giám đốc tài chính.
 
(**) Viết tắt của PowerPoint, một phần mềm trình chiếu trong bộ công cụ Microsoft Office.
 
Lúc ấy Thời Yến cũng không nói gì, chỉ tháo kính đặt lên bàn, khoanh tay, bình tĩnh nhìn Khâu Phúc.
 
Trong lòng Khâu Phúc chùng xuống, lập tức để Tần Nhạc Chi rời khỏi văn phòng.
 
Đến nay cô vẫn chưa đi làm lại.
 
Mọi người dễ dàng bị bầu không khí này ảnh hưởng, Trịnh Thư Ý ở trong đó, đương nhiên càng trở nên căng thẳng hơn.
 
Chỉ là lý do khiến cô căng thẳng không giống với những nhân viên này.
 
Từ lúc chuẩn bị đến đây, trong lòng cô vẫn ôm một hy vọng mơ hồ.
 
Có lẽ, có lẽ, hôm nay có thể gặp được Thời Yến.
 
Mặc dù không biết tại sao lúc này lại muốn gặp anh, cũng không biết gặp anh phải nói gì, phải làm gì, nhưng không biết sao trong lòng cô cứ thôi thúc, khiến cô bồn chồn đứng ngồi không yên.
 
Sau khi đợi gần một tiếng đồng hồ, màn hình led nhỏ trong phòng họp đối diện cuối cùng cũng tắt ngấm.
 
Ngay sau đó, cánh cửa tự động mở ra, từng nhóm người mặc trang phục chỉnh tề lần lượt bước ra.
 
Người đi đầu đương nhiên là Thời Yến.
 
Bên cạnh anh lần lượt là Trần Thịnh và Khâu Phúc.
 
Khâu Phúc cầm máy tính bảng trong tay, Thời Yến nghiêng đầu lắng nghe ông ta nói.
 
Trịnh Thư Ý nhìn thấy anh, vô thức đứng lên, hai tay nắm chặt dây đeo balo trên vai, nhưng lại do dự đứng nguyên một chỗ không thể tiến lên.
 
Đến khi Khâu Phúc thoáng nhìn thấy Trịnh Thư Ý, bước chân ông ta hơi dừng lại, sau đó nói khẽ bên tai Thời Yến: “Cô Trịnh đến.”
 
Thế là, Trịnh Thư Ý nhìn thấy Thời Yến ngẩng đầu, ánh mắt lướt nhẹ qua mặt cô, anh thu hồi tầm mắt, tiếp tục bước đi.
 
Nhanh chóng lướt qua người Trịnh Thư Ý.
 
Như thể anh không nhìn thấy cô, nét mặt thậm chí còn chưa từng dao động.
 
Tất cả rung động của Trịnh Thư Ý đều lặng lẽ dừng lại trong khoảnh khắc này.
 
Cô vẫn ngơ ngẩn nhìn về phía trước, mặc cho những bước chân phía sau càng lúc càng xa.
 
Một giây, hai giây, ba giây…
 
Không biết qua bao lâu, Trịnh Thư Ý máy móc xoay người lại, thang máy ở cuối lối đi nhỏ đã chậm rãi đi lên tầng mười hai.
 
Đứng lặng ở đó một lúc lâu, đôi mắt Trịnh Thư Ý hơi cay cay.
 
Cô cúi đầu đi đến một góc hẻo lánh, lấy điện thoại ra, mở khung chat của Thời Yến.
 
Rất nhiều suy nghĩ đã gõ sẵn trong đầu, bình thường hành văn mạch lạc nước chảy mây trôi, lúc này lại không thể sắp xếp thành một câu hoàn chỉnh.
 
Cô phát hiện, mình không có gì để biện minh, cũng không có chỗ để bào chữa.
 
Sau khi xóa hết từng chữ trong hộp thoại, cô chỉ nhắn ba chữ.
 
“Thật xin lỗi.”
 
Dường như ngoài câu này ra, cô cũng không còn gì để nói.
 
Tuy nhiên khoảnh khắc cô nhấn nút gửi, tia hy vọng cuối cùng trong lòng cô cũng đã sụp đổ.
 
--- Trên màn hình xuất hiện một dấu chấm than màu đỏ.
 
“Tin nhắn của bạn đã được gửi đi nhưng đã bị đối phương từ chối.”



 
 
 


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện