Edit: Nữ vương Nữ Nhi Quốc (Kai’Sa Team)
Đống đồ này, mua hay không mua, đối với Tần Nhạc Chi mà nói, có vẻ là một vấn đề nan giải.
Nếu mua thì sẽ như ứng với câu nói “Ánh mắt chuẩn xác, chọn ra mấy mẫu xấu xí nhất trong cửa hàng” của Tần Thời Nguyệt.
Nếu không mua, đối mặt với Tần Thời Nguyệt rõ ràng đang cố ý nhằm vào mình, các nhân viên bán hàng cũng đang nhìn, cứ vậy xám mặt bỏ đi thì mất mặt chết.
Mà khi Trịnh Thư Ý thấy nhân viên bán hàng lôi bảng biểu cuối cùng ra để gõ hóa đơn, cô đứng bên quầy, nhỏ giọng lẩm bẩm với Tần Thời Nguyệt: “Không phải chứ, mua thật à?”
Tần Thời Nguyệt nghiêm túc gật đầu: “Đương nhiên là mua thật rồi.”
Trịnh Thư Ý: “Vậy không hay lắm.”
Tần Thời Nguyệt: “Không sao, thẻ phụ của cậu em, cậu ấy không quan tâm đâu.”
Trịnh Thư Ý: “Thế thì càng không hay nữa, chị không quen biết gì với cậu em mà.”
“Trời ơi, đã nói là mua hết rồi thì sao đổi ý được!”
Có lẽ Tần Thời Nguyệt không thể kiềm chế mình, nhập vai hẳn vào vở kịch vả mặt, có chút cảm giác kèo trên, bày ra dáng vẻ hôm nay tôi phải ký đơn, không ai thuyết phục hay ngăn cản được, “Coi như đáp lễ chị mời em đi xem concert.”
―― Và bồi thường cho chuyện lúc trước nữa.
Cô ấy xấu hổ thốt ra những lời này trong lòng.
Tần Thời Nguyệt quẹt thẻ hai cái, ký tên, hành động theo một chuỗi liền mạch, muốn cản cũng không cản được, động tác nhanh hơn lúc cô ấy chỉnh sửa bản thảo nhiều.
Sau khi vung tay, cô ấy khiêu khích nhìn về phía Tần Nhạc Chi và Nhạc Tinh Châu.
“Cảm ơn chị gái nhé.”
“Cái đồ thần kinh ――” Những người qua đường vốn đi dạo quanh cửa hàng cũng dừng lại xem náo nhiệt, Tần Nhạc Chi không nuốt trôi cơn tức này, chỉ vào Tần Thời Nguyệt định nhào tới, nhưng bị Nhạc Tinh Châu kéo lại.
Mấy nhân viên bán hàng túm tụm vây quanh Tần Thời Nguyệt và Trịnh Thư Ý, xung quanh có không ít người xem náo nhiệt.
Tần Thời Nguyệt đứng giữa đám người quay ra, mặt đầy vẻ khoe khoang, “Sao chị lại mắng người ta thế? Tôi bỏ tiền mua quần áo thì sao nào? Tiêu tiền nhà chị à?”
“Được rồi được rồi!” Nhạc Tinh Châu kéo Tần Nhạc Chi đang vô cùng giận dữ ra ngoài, “Không mua nữa, mấy bộ này chẳng đẹp tí nào.”
“Không đẹp phải không?” Tần Nhạc Chi cười nhạt, hạ thấp giọng xuống, chỉ để anh ta nghe thấy, “Tôi thấy ánh mắt anh vừa nãy dính cả lên người cô ta rồi kìa.”
-
Dưới ánh đèn sáng chói, Trịnh Thư Ý hơi mơ màng.
Mà nhân viên của cửa hàng thấy có triển vọng hoàn thành toàn bộ KPI quý trong vòng một ngày, ánh mắt nhìn hai người như đang nhìn mẹ ruột vậy, khiến Trịnh Thư Ý cảm thấy có chút đâm lao phải theo lao.
Cô cảm thấy mạch não của người có tiền thật sự không bình thường.
Có điều Trịnh Thư Ý vẫn thay bộ váy đỏ kia, lúc bước ra khỏi trung tâm thương mại, tay còn cầm một đống đơn chuyển phát nhanh.
Như một củ khoai nóng vậy, quả thật không biết nên xử lý thế nào.
Cô thậm chí còn bắt đầu tính toán, sau khi trả hàng, tiền chắc sẽ về lại thẻ của Tần Thời Nguyệt.
Hai người đứng bên đường, tiếng xe cộ ồn ào bên tai không dứt.
“Lát nữa chị định đi đâu?” Tần Thời Nguyệt đeo kính râm lên, chuẩn bị gọi điện thoại cho tài xế, “Hay đi ăn tối với em đi?”
Trịnh Thư Ý lắc đầu, nói: “Không được, chị hẹn ăn tối với người khác rồi.”
Nghe giọng điệu của Trịnh Thư Ý ngầm chứa vẻ vui sướng, Tần Thời Nguyệt nhìn cô.
Hai người đối mắt, Trịnh Thư Ý nhướng mày, nở một nụ cười đầy ẩn ý.
“À à! Em hiểu rồi!!”
Tần Thời Nguyệt bừng hiểu ra, cười trêu, “Khó trách cố ý ra ngoài mua quần áo.”
Trịnh Thư Ý cười nói: “Thông minh.”
Tần Thời Nguyệt giơ ngón cái lên với cô, “Lợi hại! Đi nhanh đi nhanh! Cố lên!!! Tranh thủ sớm ngày tóm gọn cậu trẻ!”
-
Không ngờ sẽ trễ nải ở trung tâm thương mại lâu đến vậy, sau khi chia tay Tần Thời Nguyệt, Trịnh Thư Ý vội vã chạy về nhà, cô vừa mới xuống xe đã nhìn thấy chiếc xe của Thời Yến từ từ chạy tới.
Trịnh Thư Ý nhìn mấy túi đồ lỉnh kỉnh trong tay mình, suy nghĩ một chút, sau đó hướng bước chân đi nhanh vào trong tiểu khu.
Không vì lý do gì khác, cô chỉ muốn cất mấy chiếc túi này trước.
Hơn nữa, hôm nay ra ngoài mua sắm, cô cố ý đi giày đế bằng, Trịnh Thư Ý cảm thấy hơi khó coi, muốn về nhà thay một đôi cao gót khác.
Nhưng cô chưa đi được mấy bước, chiếc xe phía sau đã dừng hẳn.
“Trịnh Thư Ý.”
Nghe anh bình tĩnh gọi tên mình, Trịnh Thư Ý bất giác dừng bước, chậm rãi quay đầu.
Kính xe Thời Yến hạ xuống, từ góc độ của Trịnh Thư Ý chỉ có thể nhìn thấy nửa gương mặt anh khuất sau bóng tối, đôi mắt sâu thẳm đang nhìn cô.
“Lên xe.”
“À.”
Trịnh Thư Ý bất đắc dĩ xách túi to túi nhỏ lên xe.
Lúc cô nhét đống túi vào bên chân, chất túi bằng giấy cọ vào nhau kêu soàn soạt.
Thời Yến nghiêng đầu nhìn sang, mày cau lại khó thấy.
Xe dùng cho thương vụ, trước nay chưa phải chất đống mấy thứ lộn xộn này.
Có chút đột ngột.
Trịnh Thư Ý hồn nhiên không phát hiện, nhìn kính xe sửa sang lại đầu tóc, cô không hỏi Thời Yến định đi đâu.
Lúc Thời Yến đọc tài liệu, Trịnh Thư Ý cũng không quấy rầy, im lặng ngồi một bên.
Đi được nửa giờ, xe chạy đến ngoại ô, băng qua đường quốc lộ, rẽ vào một khu thắng cảnh, lượn quanh bờ hồ, sau đó dừng lại trước lối vào một lâm viên kiểu Trung.
Lâm viên bán lộ thiên này là sản nghiệp Trình gia, thuộc sở hữu tư nhân, nhưng không gian trang nhã, là lựa chọn tốt nhất cho những người chung tình với yến hội kiểu Trung.
Nhưng hôm nay, bữa tiệc ông chủ Trình tổ chức trong nhà mình không phải tiệc rượu bàn kinh doanh, mà là thói quen nhiều năm qua của ông ấy.
Năm đó, ông ấy mất con vào tuổi trung niên, dưới gối không còn người thừa hoan, cũng không có duyên sinh thêm con cái nữa, cô đơn một thời gian, ông ấy liền bắt đầu tổ chức tiệc gia đình, bạn bè thân thích đều dẫn theo vãn bối tới tham gia, ông Trình cũng thích xem bọn trẻ náo nhiệt.
Hơn mười năm qua, thói quen này vẫn không thay đổi, bọn trẻ cũng lớn lên, ai nấy đều quen dẫn bạn bè đến tham dự, giữa bữa tiệc linh đình, các mối quan hệ dần đan thành một tấm lưới, buổi họp mặt hằng cuối năm trở thành một buổi xã giao cố định của nhóm người trẻ tuổi này.
Chỉ là Trịnh Thư Ý không biết chuyện này, cô theo Thời Yến đi sâu vào lâm viên, lúc này mới cảm thấy bầu không khí có vẻ không đúng lắm.
Hành lang uốn lượn, mái hiên cong vút, còn có cầu nhỏ, nước chảy xung quanh.
Nhìn kiểu gì cũng không thấy giống địa điểm để nam nữ ăn cơm tối.
Trịnh Thư Ý bước lên hai ba bước, đi sóng vai với Thời Yến.
“Đây là chỗ ăn cơm nào thế?”
Khi Thời Yến định trả lời, quay đầu nhìn sang Trịnh Thư Ý, bước chân anh bỗng khựng lại.
Ánh mắt anh quét qua đỉnh đầu Trịnh Thư Ý, sau đó rơi xuống khuôn mặt mà cô đang ngước lên nhìn anh.
Cô không mang giày cao gót, đột nhiên thấp đi một đoạn, lúc anh nhìn xuống, mặt cô trở nên nhỏ hơn.
Thời Yến bỗng thấp giọng hỏi: “Sao lại thấp như vậy?”
Trịnh Thư Ý: ?
Không trả lời thì thôi, tự dưng body-shaming là có ý gì?
“Ai mà chẳng cao hơn một mét, em thấp thì sao, đi xe bus cũng không được giảm nửa giá.”
“…”
-
Sau khi xuyên qua hành lang dài bằng gỗ chắc chắn, rốt cuộc thì Trịnh Thư Ý cũng biết, bữa tối hôm nay ko phải bữa tối riêng của cô và Thời Yến, mà là bữa tiệc do một trưởng bối của Thời Yến tổ chức.
Trịnh Thư Ý chợt dừng bước.
“Không phải nói anh ăn tối với em sao?”
Thời Yến hời hợt nhìn cô: “Đây không tính là ăn tối với cô à?”
Trịnh Thư Ý: ?
Được thôi.
Cô cúi đầu, hừ hai tiếng.
“Anh biết rõ là em không có ý này.”
Thời Yến: “Vậy ý cô là gì?”
Trịnh Thư Ý ngẩng đầu liếc anh một cái, nhịn một hồi rồi không nói gì.
Thôi bỏ đi, có một số người chẳng nói lý được đâu.
Bước tới cửa, Thời Yến dừng bước, nhìn Trịnh Thư Ý.
Anh đút một tay vào túi, cánh tay tạo thành vòng cung.
Trịnh Thư Ý hiểu ý, khoác lấy cánh tay anh.
Vậy là bây giờ, cô tham dự bữa dạ tiệc này với tư cách bạn nhập tiệc của Thời Yến.
Nhưng điều này không khiến Trịnh Thư Ý vui mừng.
Vì lý do công việc, mấy người như cô cũng thường được mời tham gia các buổi tiệc rượu chiêu đãi, cho nên cô hiểu rằng, trong những trường hợp như thế này, nam giới đều sẽ dẫn bạn là nữ nhập tiệc.
Có thể là vợ, có thể là bạn gái, có thể là đồng nghiệp, mà cũng có thể là người chỉ mới có duyên gặp một lần.
Bởi vậy, Trịnh Thư Ý thầm nghĩ, đối với Thời Yến mà nói, chắc chắn anh thường dẫn đủ loại bạn tiệc ra vào, căn bản sẽ không coi trọng lần này.
Hôm nay, không phải Trịnh Thư Ý cô thì nhất định sẽ có người khác.
Khó trách tối qua Thời Yến đồng ý với cô sảng khoái như vậy, có lẽ anh đang xem xét thí sinh dự tiệc cùng thì cô liền đâm vào.
Aiz.
Trịnh Thư Ý không khỏi có chút cạn lời.
Thương nhân đúng là thương nhân, không thể làm ăn mà không có lãi. May mà buổi dạ tiệc này có vẻ thiên về tiệc hơn, không hoàn toàn nghiêm túc, thậm chí không cần phải ăn mặc kiểu formal*.
(*) Trang trọng.
Hơn nữa, dạ tiệc kiểu Trung bây giờ ít đã ít mang tính xã giao hơn, chỉ đơn giản là một nhóm vãn bối quây quần ăn chung một bữa trước thềm năm mới.
Phòng bao lớn nhất trong lâm viên chỉ xếp bốn chiếc bàn, ngăn cách nhau bằng bình phong phỉ thúy, giữ lại một chút riêng tư cho tính chất bữa tiệc.
Lúc Thời Yến bước vào, có người ngồi đối diện cửa lên tiếng chào hỏi.
Giữa đám đông, Thời Yến luôn là người được mọi người chú ý.
Vừa nghe anh tới, không ít người nháo nhác đưa mắt sang.
Trịnh Thư Ý đứng bên cạnh Thời Yến, khoác tay anh, cảm giác không ít người cũng đang tò mò quan sát mình.
Kinh ngạc đến vậy ư?
Trịnh Thư Ý không hiểu, dẫn theo bạn tham dự yến hội chẳng phải là chuyện rất bình thường sao?
Cô cũng không biết, không ít người ngồi đây trao đổi bằng ánh mắt xong, các loại phỏng đoán đã lặng lẽ biến hóa thành đủ loại biểu cảm.
Sau đó, một số group WeChat bắt đầu nhảy tin nhắn liên tục.
―― “Đây chính là nữ diễn viên trên xe Thời Yến à?”
―― “Chưa từng thấy bao giờ, xem ra là một nữ diễn viên tuyến mười tám.”
―― “Nghe nói kỹ năng diễn xuất rất tốt?”
―― “Trông tướng mạo cũng khá đấy, nhưng hoàn toàn không có danh tiếng.”
―― “Chỉ bằng tướng mạo đó, chưa tới nửa năm, Thời Yến đã có thể nâng đỡ cô ta nổi tiếng rồi.”
―― “Hay là lên chào hỏi làm quen một chút, có khi sau này cô ta sẽ trở thành nữ minh tinh hàng đầu ấy chứ.”
Vì vậy, Thời Yến và Trịnh Thư Ý vừa ngồi xuống, còn chưa kịp giới thiệu thì đã có người chủ động tiến đến.
“Gần đây tôi không chú ý showbiz lắm.” Một người đàn ông trẻ tuổi ngồi đối diện nhìn Thời Yến, chỉ chỉ vào Trịnh Thư Ý, hỏi, “Vị này là?”
“A! Tôi biết!”
Không đợi Thời Yến đáp lời, một cô gái liền nói: “Cô là nữ chính bộ phim《 Tiêu Lan Vương Phi Truyện 》chiếu mạng dạo trước đúng không?”
Cô ta vừa nói như vậy, một cô gái khác lại tiếp lời: “Đúng đúng đúng, vừa nói vậy tôi cũng nhớ ra, lúc ấy chúng tôi còn khen nữ chính rất xinh đẹp, không ngờ tạo hình hiện đại càng xinh đẹp hơn.”
Trịnh Thư Ý: ?
Thời Yến nghiêng đầu nhìn cô, không lên tiếng.
Trịnh Thư Ý chỉ đành ngượng ngùng cười một tiếng, nói: “Hình như các cô nhận lầm rồi, tôi là phóng viên của Tuần san Kinh tế Tài chính.”
Mọi người bừng hiểu ra, ánh mắt có chút khác thường.
Group WeChat lại bắt đầu sôi nổi.
―― “Tối hôm qua còn ** với nữ diễn viên, hôm nay đã đổi thành một nữ phóng viên xinh đẹp?”
―― “Tổng giám đốc Thời lợi hại!”
―― “Dẫn đến gia yến của chú Trình cơ đấy, xem ra cô phóng viên này được yêu thích hơn.”
―― “Quả nhiên tổng giám đốc Thời vẫn thích người tương đối có nội hàm nhỉ.”
―― “Xót thương cho cô diễn viên nào đấy. [châm nến]”
Trịnh Thư Ý không hề biết danh tiếng Thời Yến đang bị lời đồn đãi làm cho tổn hại, chỉ yên lặng ăn cơm, yên lặng nghe bọn họ nói chuyện phiếm, cũng không cách nào chen mồm được.
Cho đến khi bữa tiệc gần kết thúc, Trịnh Thư Ý quả thật hơi nhàm chán, vì vậy lấy điện thoại ra xem một chút.
Màn hình khóa hiển thị, Nhạc Tinh Châu gửi vài tin nhắn đến hộp SMS.
Cô nhíu mày.
Lúc đó, cô đã dứt khoát chặn WeChat và Weibo của Nhạc Tinh Châu, nhưng bình thường, trừ công việc thì hầu như cô không dùng số điện thoại, cho nên quên phải chặn số điện thoại của anh ta.
Cô mở hộp SMS, thấy Nhạc Tinh Châu gửi cho cô hai tin.
Hai mươi phút trước.
Nhạc Tinh Châu: Thư Ý, em có rảnh không?
Năm phút trước.
Nhạc Tinh Châu: Anh có mấy lời muốn nói với em.
Trịnh Thư Ý nhìn lướt qua, đang định chặn tiếp thì đối phương lại nhắn tới.
Nhạc Tinh Châu: Thư Ý, em có bận không? Bây giờ đang làm gì thế?
Trịnh Thư Ý cười lạnh trong lòng một tiếng, gõ chữ lạch cạch.
Trịnh Thư Ý: Làm tình.
Gửi tin nhắn này xong, Trịnh Thư Ý tưởng tượng đến vẻ mặt xanh mét của Nhạc Tinh Châu, đột nhiên thấy thần khí thanh sảng, khóe miệng chậm rãi kéo lên một vòng cung.
Nhưng gần như đồng thời, hình như cô cũng cảm thấy điều gì đó.
Cô từ từ quay đầu sang trái.
Tình lý chi ngoại*, cô đối mặt với ánh mắt của Thời Yến.
(*) Tình lý chi ngoại: hợp lý theo nghĩa nhưng ngoài mong đợi
Mí mắt anh cụp xuống, tầm mắt lướt qua màn hình điện thoại của Trịnh Thư Ý, sau đó trở lại khuôn mặt cô.
Bầu không khí như ngưng đọng vào thời khắc này.
Nụ cười trên khóe miệng Trịnh Thư Ý cứng đờ, mặt không còn cảm giác, máy móc quay đầu, máy móc gõ chữ, dưới cái nhìn chăm chú của Thời Yến, cô gõ ba chữ.
Trịnh Thư Ý: Tâm đản cao*.
(*) Nối với “làm tình” (tác ái) ở trên là bánh ngọt tình yêu (ái tâm đản cao)
Gửi xong, Trịnh Thư Ý để điện thoại xuống, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.
Ánh mắt bên cạnh rốt cuộc cũng từ từ rời khỏi người cô.
Anh không nói gì, nhưng còn khiến người ta lúng túng hơn cả có nói gì nữa.
Bữa tiệc vẫn diễn ra như cũ, ai nấy nói cười vui vẻ, chẳng khác gì bầu không khí của nửa phút trước.
Trịnh Thư Ý cũng tỏ vẻ bình thường, nhã nhặn trầm tĩnh hệt khi nãy, không nói một lời.
Có điều, hai phút sau, có người nhìn thấy Trịnh Thư Ý chậm rãi đẩy chén trước mặt ra, sau đó khép hai lòng bàn tay lại, đặt lên bàn.
Sau đó, cô chôn cả khuôn mặt vào.
Bả vai co lại, tóc rũ xuống, cả người như muốn chui vào hang động đó.
Có người hỏi: “Cô ấy sao thế?”
Thời Yến nhìn cô, bàn tay xoa nhẹ sau chiếc ót đang khẽ run của cô.
“Không biết.” Anh bình tĩnh nói, “Chắc là do thức ăn không hợp khẩu vị.”
Sau đó, những người trên bàn nói gì, Trịnh Thư Ý đều không biết nữa.
Cô chỉ biết rằng, có người còn sống, nhưng đã chết trong lòng một ít.
Trịnh Thư Ý bụm mặt, điều chỉnh tâm lý hồi lâu, đến khi đề tài trên bàn đã hoàn toàn không nhắc đến “thức ăn” nữa, cô mới từ từ ngẩng đầu lên.
May thay, Thời Yến không có bất cứ biểu cảm dao động nào khác, thậm chí còn không nhìn cô.
Trịnh Thư Ý thở phào nhẹ nhõm.
Chưa bao giờ cô mong Thời Yến không nhìn cô đến vậy.
Nhưng chẳng được bao lâu, nhân viên phục vụ gõ cửa đi vào, đặt một miếng bánh ngọt nhỏ trước mặt tất cả phái nữ đang ngồi ở đây.
Trịnh Thư Ý: “…”
Sống lưng của cô lần nữa cứng đờ, nhìn miếng bánh ngọt trước mặt mà hồn như muốn tách lìa khỏi xác, bên tai toàn tiếng ong ong.
“Ai gọi thế?”
Có người hỏi.
Thời Yến thong thả xoa tay, nói: “Tôi gọi.”
Trịnh Thư Ý: “…”
Thời Yến: “Có người khá thích ăn bánh ngọt.”
Trịnh Thư Ý: “…”
Cô vẫn nhìn chằm chằm vào miếng bánh ngọt trước mặt.
Bánh mousse màu hồng, kem màu trắng, điểm thêm hai quả anh đào rất dễ thương, hương vị chắc sẽ vô cùng tinh tế.
Nhưng không hiểu sao, trong mắt Trịnh Thư Ý, miếng bánh ngọt này tạo nên cảm giác hết sức khiêu gợi.
Cô luôn cảm thấy, có người nào đó đang muốn kiềm chế cô.
Đống đồ này, mua hay không mua, đối với Tần Nhạc Chi mà nói, có vẻ là một vấn đề nan giải.
Nếu mua thì sẽ như ứng với câu nói “Ánh mắt chuẩn xác, chọn ra mấy mẫu xấu xí nhất trong cửa hàng” của Tần Thời Nguyệt.
Nếu không mua, đối mặt với Tần Thời Nguyệt rõ ràng đang cố ý nhằm vào mình, các nhân viên bán hàng cũng đang nhìn, cứ vậy xám mặt bỏ đi thì mất mặt chết.
Mà khi Trịnh Thư Ý thấy nhân viên bán hàng lôi bảng biểu cuối cùng ra để gõ hóa đơn, cô đứng bên quầy, nhỏ giọng lẩm bẩm với Tần Thời Nguyệt: “Không phải chứ, mua thật à?”
Tần Thời Nguyệt nghiêm túc gật đầu: “Đương nhiên là mua thật rồi.”
Trịnh Thư Ý: “Vậy không hay lắm.”
Tần Thời Nguyệt: “Không sao, thẻ phụ của cậu em, cậu ấy không quan tâm đâu.”
Trịnh Thư Ý: “Thế thì càng không hay nữa, chị không quen biết gì với cậu em mà.”
“Trời ơi, đã nói là mua hết rồi thì sao đổi ý được!”
Có lẽ Tần Thời Nguyệt không thể kiềm chế mình, nhập vai hẳn vào vở kịch vả mặt, có chút cảm giác kèo trên, bày ra dáng vẻ hôm nay tôi phải ký đơn, không ai thuyết phục hay ngăn cản được, “Coi như đáp lễ chị mời em đi xem concert.”
―― Và bồi thường cho chuyện lúc trước nữa.
Cô ấy xấu hổ thốt ra những lời này trong lòng.
Tần Thời Nguyệt quẹt thẻ hai cái, ký tên, hành động theo một chuỗi liền mạch, muốn cản cũng không cản được, động tác nhanh hơn lúc cô ấy chỉnh sửa bản thảo nhiều.
Sau khi vung tay, cô ấy khiêu khích nhìn về phía Tần Nhạc Chi và Nhạc Tinh Châu.
“Cảm ơn chị gái nhé.”
“Cái đồ thần kinh ――” Những người qua đường vốn đi dạo quanh cửa hàng cũng dừng lại xem náo nhiệt, Tần Nhạc Chi không nuốt trôi cơn tức này, chỉ vào Tần Thời Nguyệt định nhào tới, nhưng bị Nhạc Tinh Châu kéo lại.
Mấy nhân viên bán hàng túm tụm vây quanh Tần Thời Nguyệt và Trịnh Thư Ý, xung quanh có không ít người xem náo nhiệt.
Tần Thời Nguyệt đứng giữa đám người quay ra, mặt đầy vẻ khoe khoang, “Sao chị lại mắng người ta thế? Tôi bỏ tiền mua quần áo thì sao nào? Tiêu tiền nhà chị à?”
“Được rồi được rồi!” Nhạc Tinh Châu kéo Tần Nhạc Chi đang vô cùng giận dữ ra ngoài, “Không mua nữa, mấy bộ này chẳng đẹp tí nào.”
“Không đẹp phải không?” Tần Nhạc Chi cười nhạt, hạ thấp giọng xuống, chỉ để anh ta nghe thấy, “Tôi thấy ánh mắt anh vừa nãy dính cả lên người cô ta rồi kìa.”
-
Dưới ánh đèn sáng chói, Trịnh Thư Ý hơi mơ màng.
Mà nhân viên của cửa hàng thấy có triển vọng hoàn thành toàn bộ KPI quý trong vòng một ngày, ánh mắt nhìn hai người như đang nhìn mẹ ruột vậy, khiến Trịnh Thư Ý cảm thấy có chút đâm lao phải theo lao.
Cô cảm thấy mạch não của người có tiền thật sự không bình thường.
Có điều Trịnh Thư Ý vẫn thay bộ váy đỏ kia, lúc bước ra khỏi trung tâm thương mại, tay còn cầm một đống đơn chuyển phát nhanh.
Như một củ khoai nóng vậy, quả thật không biết nên xử lý thế nào.
Cô thậm chí còn bắt đầu tính toán, sau khi trả hàng, tiền chắc sẽ về lại thẻ của Tần Thời Nguyệt.
Hai người đứng bên đường, tiếng xe cộ ồn ào bên tai không dứt.
“Lát nữa chị định đi đâu?” Tần Thời Nguyệt đeo kính râm lên, chuẩn bị gọi điện thoại cho tài xế, “Hay đi ăn tối với em đi?”
Trịnh Thư Ý lắc đầu, nói: “Không được, chị hẹn ăn tối với người khác rồi.”
Nghe giọng điệu của Trịnh Thư Ý ngầm chứa vẻ vui sướng, Tần Thời Nguyệt nhìn cô.
Hai người đối mắt, Trịnh Thư Ý nhướng mày, nở một nụ cười đầy ẩn ý.
“À à! Em hiểu rồi!!”
Tần Thời Nguyệt bừng hiểu ra, cười trêu, “Khó trách cố ý ra ngoài mua quần áo.”
Trịnh Thư Ý cười nói: “Thông minh.”
Tần Thời Nguyệt giơ ngón cái lên với cô, “Lợi hại! Đi nhanh đi nhanh! Cố lên!!! Tranh thủ sớm ngày tóm gọn cậu trẻ!”
-
Không ngờ sẽ trễ nải ở trung tâm thương mại lâu đến vậy, sau khi chia tay Tần Thời Nguyệt, Trịnh Thư Ý vội vã chạy về nhà, cô vừa mới xuống xe đã nhìn thấy chiếc xe của Thời Yến từ từ chạy tới.
Trịnh Thư Ý nhìn mấy túi đồ lỉnh kỉnh trong tay mình, suy nghĩ một chút, sau đó hướng bước chân đi nhanh vào trong tiểu khu.
Không vì lý do gì khác, cô chỉ muốn cất mấy chiếc túi này trước.
Hơn nữa, hôm nay ra ngoài mua sắm, cô cố ý đi giày đế bằng, Trịnh Thư Ý cảm thấy hơi khó coi, muốn về nhà thay một đôi cao gót khác.
Nhưng cô chưa đi được mấy bước, chiếc xe phía sau đã dừng hẳn.
“Trịnh Thư Ý.”
Nghe anh bình tĩnh gọi tên mình, Trịnh Thư Ý bất giác dừng bước, chậm rãi quay đầu.
Kính xe Thời Yến hạ xuống, từ góc độ của Trịnh Thư Ý chỉ có thể nhìn thấy nửa gương mặt anh khuất sau bóng tối, đôi mắt sâu thẳm đang nhìn cô.
“Lên xe.”
“À.”
Trịnh Thư Ý bất đắc dĩ xách túi to túi nhỏ lên xe.
Lúc cô nhét đống túi vào bên chân, chất túi bằng giấy cọ vào nhau kêu soàn soạt.
Thời Yến nghiêng đầu nhìn sang, mày cau lại khó thấy.
Xe dùng cho thương vụ, trước nay chưa phải chất đống mấy thứ lộn xộn này.
Có chút đột ngột.
Trịnh Thư Ý hồn nhiên không phát hiện, nhìn kính xe sửa sang lại đầu tóc, cô không hỏi Thời Yến định đi đâu.
Lúc Thời Yến đọc tài liệu, Trịnh Thư Ý cũng không quấy rầy, im lặng ngồi một bên.
Đi được nửa giờ, xe chạy đến ngoại ô, băng qua đường quốc lộ, rẽ vào một khu thắng cảnh, lượn quanh bờ hồ, sau đó dừng lại trước lối vào một lâm viên kiểu Trung.
Lâm viên bán lộ thiên này là sản nghiệp Trình gia, thuộc sở hữu tư nhân, nhưng không gian trang nhã, là lựa chọn tốt nhất cho những người chung tình với yến hội kiểu Trung.
Nhưng hôm nay, bữa tiệc ông chủ Trình tổ chức trong nhà mình không phải tiệc rượu bàn kinh doanh, mà là thói quen nhiều năm qua của ông ấy.
Năm đó, ông ấy mất con vào tuổi trung niên, dưới gối không còn người thừa hoan, cũng không có duyên sinh thêm con cái nữa, cô đơn một thời gian, ông ấy liền bắt đầu tổ chức tiệc gia đình, bạn bè thân thích đều dẫn theo vãn bối tới tham gia, ông Trình cũng thích xem bọn trẻ náo nhiệt.
Hơn mười năm qua, thói quen này vẫn không thay đổi, bọn trẻ cũng lớn lên, ai nấy đều quen dẫn bạn bè đến tham dự, giữa bữa tiệc linh đình, các mối quan hệ dần đan thành một tấm lưới, buổi họp mặt hằng cuối năm trở thành một buổi xã giao cố định của nhóm người trẻ tuổi này.
Chỉ là Trịnh Thư Ý không biết chuyện này, cô theo Thời Yến đi sâu vào lâm viên, lúc này mới cảm thấy bầu không khí có vẻ không đúng lắm.
Hành lang uốn lượn, mái hiên cong vút, còn có cầu nhỏ, nước chảy xung quanh.
Nhìn kiểu gì cũng không thấy giống địa điểm để nam nữ ăn cơm tối.
Trịnh Thư Ý bước lên hai ba bước, đi sóng vai với Thời Yến.
“Đây là chỗ ăn cơm nào thế?”
Khi Thời Yến định trả lời, quay đầu nhìn sang Trịnh Thư Ý, bước chân anh bỗng khựng lại.
Ánh mắt anh quét qua đỉnh đầu Trịnh Thư Ý, sau đó rơi xuống khuôn mặt mà cô đang ngước lên nhìn anh.
Cô không mang giày cao gót, đột nhiên thấp đi một đoạn, lúc anh nhìn xuống, mặt cô trở nên nhỏ hơn.
Thời Yến bỗng thấp giọng hỏi: “Sao lại thấp như vậy?”
Trịnh Thư Ý: ?
Không trả lời thì thôi, tự dưng body-shaming là có ý gì?
“Ai mà chẳng cao hơn một mét, em thấp thì sao, đi xe bus cũng không được giảm nửa giá.”
“…”
-
Sau khi xuyên qua hành lang dài bằng gỗ chắc chắn, rốt cuộc thì Trịnh Thư Ý cũng biết, bữa tối hôm nay ko phải bữa tối riêng của cô và Thời Yến, mà là bữa tiệc do một trưởng bối của Thời Yến tổ chức.
Trịnh Thư Ý chợt dừng bước.
“Không phải nói anh ăn tối với em sao?”
Thời Yến hời hợt nhìn cô: “Đây không tính là ăn tối với cô à?”
Trịnh Thư Ý: ?
Được thôi.
Cô cúi đầu, hừ hai tiếng.
“Anh biết rõ là em không có ý này.”
Thời Yến: “Vậy ý cô là gì?”
Trịnh Thư Ý ngẩng đầu liếc anh một cái, nhịn một hồi rồi không nói gì.
Thôi bỏ đi, có một số người chẳng nói lý được đâu.
Bước tới cửa, Thời Yến dừng bước, nhìn Trịnh Thư Ý.
Anh đút một tay vào túi, cánh tay tạo thành vòng cung.
Trịnh Thư Ý hiểu ý, khoác lấy cánh tay anh.
Vậy là bây giờ, cô tham dự bữa dạ tiệc này với tư cách bạn nhập tiệc của Thời Yến.
Nhưng điều này không khiến Trịnh Thư Ý vui mừng.
Vì lý do công việc, mấy người như cô cũng thường được mời tham gia các buổi tiệc rượu chiêu đãi, cho nên cô hiểu rằng, trong những trường hợp như thế này, nam giới đều sẽ dẫn bạn là nữ nhập tiệc.
Có thể là vợ, có thể là bạn gái, có thể là đồng nghiệp, mà cũng có thể là người chỉ mới có duyên gặp một lần.
Bởi vậy, Trịnh Thư Ý thầm nghĩ, đối với Thời Yến mà nói, chắc chắn anh thường dẫn đủ loại bạn tiệc ra vào, căn bản sẽ không coi trọng lần này.
Hôm nay, không phải Trịnh Thư Ý cô thì nhất định sẽ có người khác.
Khó trách tối qua Thời Yến đồng ý với cô sảng khoái như vậy, có lẽ anh đang xem xét thí sinh dự tiệc cùng thì cô liền đâm vào.
Aiz.
Trịnh Thư Ý không khỏi có chút cạn lời.
Thương nhân đúng là thương nhân, không thể làm ăn mà không có lãi. May mà buổi dạ tiệc này có vẻ thiên về tiệc hơn, không hoàn toàn nghiêm túc, thậm chí không cần phải ăn mặc kiểu formal*.
(*) Trang trọng.
Hơn nữa, dạ tiệc kiểu Trung bây giờ ít đã ít mang tính xã giao hơn, chỉ đơn giản là một nhóm vãn bối quây quần ăn chung một bữa trước thềm năm mới.
Phòng bao lớn nhất trong lâm viên chỉ xếp bốn chiếc bàn, ngăn cách nhau bằng bình phong phỉ thúy, giữ lại một chút riêng tư cho tính chất bữa tiệc.
Lúc Thời Yến bước vào, có người ngồi đối diện cửa lên tiếng chào hỏi.
Giữa đám đông, Thời Yến luôn là người được mọi người chú ý.
Vừa nghe anh tới, không ít người nháo nhác đưa mắt sang.
Trịnh Thư Ý đứng bên cạnh Thời Yến, khoác tay anh, cảm giác không ít người cũng đang tò mò quan sát mình.
Kinh ngạc đến vậy ư?
Trịnh Thư Ý không hiểu, dẫn theo bạn tham dự yến hội chẳng phải là chuyện rất bình thường sao?
Cô cũng không biết, không ít người ngồi đây trao đổi bằng ánh mắt xong, các loại phỏng đoán đã lặng lẽ biến hóa thành đủ loại biểu cảm.
Sau đó, một số group WeChat bắt đầu nhảy tin nhắn liên tục.
―― “Đây chính là nữ diễn viên trên xe Thời Yến à?”
―― “Chưa từng thấy bao giờ, xem ra là một nữ diễn viên tuyến mười tám.”
―― “Nghe nói kỹ năng diễn xuất rất tốt?”
―― “Trông tướng mạo cũng khá đấy, nhưng hoàn toàn không có danh tiếng.”
―― “Chỉ bằng tướng mạo đó, chưa tới nửa năm, Thời Yến đã có thể nâng đỡ cô ta nổi tiếng rồi.”
―― “Hay là lên chào hỏi làm quen một chút, có khi sau này cô ta sẽ trở thành nữ minh tinh hàng đầu ấy chứ.”
Vì vậy, Thời Yến và Trịnh Thư Ý vừa ngồi xuống, còn chưa kịp giới thiệu thì đã có người chủ động tiến đến.
“Gần đây tôi không chú ý showbiz lắm.” Một người đàn ông trẻ tuổi ngồi đối diện nhìn Thời Yến, chỉ chỉ vào Trịnh Thư Ý, hỏi, “Vị này là?”
“A! Tôi biết!”
Không đợi Thời Yến đáp lời, một cô gái liền nói: “Cô là nữ chính bộ phim《 Tiêu Lan Vương Phi Truyện 》chiếu mạng dạo trước đúng không?”
Cô ta vừa nói như vậy, một cô gái khác lại tiếp lời: “Đúng đúng đúng, vừa nói vậy tôi cũng nhớ ra, lúc ấy chúng tôi còn khen nữ chính rất xinh đẹp, không ngờ tạo hình hiện đại càng xinh đẹp hơn.”
Trịnh Thư Ý: ?
Thời Yến nghiêng đầu nhìn cô, không lên tiếng.
Trịnh Thư Ý chỉ đành ngượng ngùng cười một tiếng, nói: “Hình như các cô nhận lầm rồi, tôi là phóng viên của Tuần san Kinh tế Tài chính.”
Mọi người bừng hiểu ra, ánh mắt có chút khác thường.
Group WeChat lại bắt đầu sôi nổi.
―― “Tối hôm qua còn ** với nữ diễn viên, hôm nay đã đổi thành một nữ phóng viên xinh đẹp?”
―― “Tổng giám đốc Thời lợi hại!”
―― “Dẫn đến gia yến của chú Trình cơ đấy, xem ra cô phóng viên này được yêu thích hơn.”
―― “Quả nhiên tổng giám đốc Thời vẫn thích người tương đối có nội hàm nhỉ.”
―― “Xót thương cho cô diễn viên nào đấy. [châm nến]”
Trịnh Thư Ý không hề biết danh tiếng Thời Yến đang bị lời đồn đãi làm cho tổn hại, chỉ yên lặng ăn cơm, yên lặng nghe bọn họ nói chuyện phiếm, cũng không cách nào chen mồm được.
Cho đến khi bữa tiệc gần kết thúc, Trịnh Thư Ý quả thật hơi nhàm chán, vì vậy lấy điện thoại ra xem một chút.
Màn hình khóa hiển thị, Nhạc Tinh Châu gửi vài tin nhắn đến hộp SMS.
Cô nhíu mày.
Lúc đó, cô đã dứt khoát chặn WeChat và Weibo của Nhạc Tinh Châu, nhưng bình thường, trừ công việc thì hầu như cô không dùng số điện thoại, cho nên quên phải chặn số điện thoại của anh ta.
Cô mở hộp SMS, thấy Nhạc Tinh Châu gửi cho cô hai tin.
Hai mươi phút trước.
Nhạc Tinh Châu: Thư Ý, em có rảnh không?
Năm phút trước.
Nhạc Tinh Châu: Anh có mấy lời muốn nói với em.
Trịnh Thư Ý nhìn lướt qua, đang định chặn tiếp thì đối phương lại nhắn tới.
Nhạc Tinh Châu: Thư Ý, em có bận không? Bây giờ đang làm gì thế?
Trịnh Thư Ý cười lạnh trong lòng một tiếng, gõ chữ lạch cạch.
Trịnh Thư Ý: Làm tình.
Gửi tin nhắn này xong, Trịnh Thư Ý tưởng tượng đến vẻ mặt xanh mét của Nhạc Tinh Châu, đột nhiên thấy thần khí thanh sảng, khóe miệng chậm rãi kéo lên một vòng cung.
Nhưng gần như đồng thời, hình như cô cũng cảm thấy điều gì đó.
Cô từ từ quay đầu sang trái.
Tình lý chi ngoại*, cô đối mặt với ánh mắt của Thời Yến.
(*) Tình lý chi ngoại: hợp lý theo nghĩa nhưng ngoài mong đợi
Mí mắt anh cụp xuống, tầm mắt lướt qua màn hình điện thoại của Trịnh Thư Ý, sau đó trở lại khuôn mặt cô.
Bầu không khí như ngưng đọng vào thời khắc này.
Nụ cười trên khóe miệng Trịnh Thư Ý cứng đờ, mặt không còn cảm giác, máy móc quay đầu, máy móc gõ chữ, dưới cái nhìn chăm chú của Thời Yến, cô gõ ba chữ.
Trịnh Thư Ý: Tâm đản cao*.
(*) Nối với “làm tình” (tác ái) ở trên là bánh ngọt tình yêu (ái tâm đản cao)
Gửi xong, Trịnh Thư Ý để điện thoại xuống, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.
Ánh mắt bên cạnh rốt cuộc cũng từ từ rời khỏi người cô.
Anh không nói gì, nhưng còn khiến người ta lúng túng hơn cả có nói gì nữa.
Bữa tiệc vẫn diễn ra như cũ, ai nấy nói cười vui vẻ, chẳng khác gì bầu không khí của nửa phút trước.
Trịnh Thư Ý cũng tỏ vẻ bình thường, nhã nhặn trầm tĩnh hệt khi nãy, không nói một lời.
Có điều, hai phút sau, có người nhìn thấy Trịnh Thư Ý chậm rãi đẩy chén trước mặt ra, sau đó khép hai lòng bàn tay lại, đặt lên bàn.
Sau đó, cô chôn cả khuôn mặt vào.
Bả vai co lại, tóc rũ xuống, cả người như muốn chui vào hang động đó.
Có người hỏi: “Cô ấy sao thế?”
Thời Yến nhìn cô, bàn tay xoa nhẹ sau chiếc ót đang khẽ run của cô.
“Không biết.” Anh bình tĩnh nói, “Chắc là do thức ăn không hợp khẩu vị.”
Sau đó, những người trên bàn nói gì, Trịnh Thư Ý đều không biết nữa.
Cô chỉ biết rằng, có người còn sống, nhưng đã chết trong lòng một ít.
Trịnh Thư Ý bụm mặt, điều chỉnh tâm lý hồi lâu, đến khi đề tài trên bàn đã hoàn toàn không nhắc đến “thức ăn” nữa, cô mới từ từ ngẩng đầu lên.
May thay, Thời Yến không có bất cứ biểu cảm dao động nào khác, thậm chí còn không nhìn cô.
Trịnh Thư Ý thở phào nhẹ nhõm.
Chưa bao giờ cô mong Thời Yến không nhìn cô đến vậy.
Nhưng chẳng được bao lâu, nhân viên phục vụ gõ cửa đi vào, đặt một miếng bánh ngọt nhỏ trước mặt tất cả phái nữ đang ngồi ở đây.
Trịnh Thư Ý: “…”
Sống lưng của cô lần nữa cứng đờ, nhìn miếng bánh ngọt trước mặt mà hồn như muốn tách lìa khỏi xác, bên tai toàn tiếng ong ong.
“Ai gọi thế?”
Có người hỏi.
Thời Yến thong thả xoa tay, nói: “Tôi gọi.”
Trịnh Thư Ý: “…”
Thời Yến: “Có người khá thích ăn bánh ngọt.”
Trịnh Thư Ý: “…”
Cô vẫn nhìn chằm chằm vào miếng bánh ngọt trước mặt.
Bánh mousse màu hồng, kem màu trắng, điểm thêm hai quả anh đào rất dễ thương, hương vị chắc sẽ vô cùng tinh tế.
Nhưng không hiểu sao, trong mắt Trịnh Thư Ý, miếng bánh ngọt này tạo nên cảm giác hết sức khiêu gợi.
Cô luôn cảm thấy, có người nào đó đang muốn kiềm chế cô.
Danh sách chương