Chỉ còn hai giám khảo?
Dựa theo thông báo của ban tổ chức?
Điều đầu tiên nảy lên trong lòng Tề Tĩnh là "sắp xếp nội bộ", mà điều này thường dẫn anh liên tưởng tới "Bươm Bướm Ngọc". Bất kể thế nào, những suy nghĩ này đều theo chiều hướng xấu.
Tề Tĩnh nín thở, chỉ đợi Khúc nhạc dương xuân nói vào trọng điểm.
Giọng nói của Khúc nhạc dương xuân luôn xán lạn, tươi trẻ, nồng nhiệt như ánh nắng ngày hè, không ngờ cũng có lúc đẩy người ta vào hầm băng: "Thầy Trường Cung luôn đảm nhiệm vai trò giám khảo trong vòng loại đã xin vắng mặt, không thể tiếp tục thực hiện việc chấm điểm và bình luận cho cuộc thi hôm nay... Xin mọi người thứ lỗi."
Quả nhiên...
Cõi lòng Tề Tĩnh nặng nề như đeo đá. Anh thở hổn hển như người giãy dụa hồi lâu trong đáy nước, mãi mới ngoi lên được, hít thở vội vàng tới mức phổi cũng thấy đau.
Rơi vào đường cùng, anh chỉ có thể xiết chặt nắm đấm, đập mạnh lên mặt bàn.
Anh biết cuộc thi hôm nay không thể nào gió êm sóng lặng, nhưng không ngờ sóng gió nổi lên nhanh như vậy, sớm như vậy, khiến người ta khó lòng phòng bị.
Từ đầu cuộc thi tới giờ, Trường Cung luôn giữ vững nguyên tắc "công bằng", luôn hết sức cổ vũ các thí sinh, có thể nói là một vị giám khảo ôn hòa tận chức tận trách. Đối với người nhiều lần chịu sự bất công như anh mà nói, Trường Cung giống như bùa hộ mệnh.
Số lượng fan giữ vững tư tưởng công bằng từ trước tới nay luôn bằng không, anh cũng chẳng mong là có.
"Ngay cả vị giám khảo "công bằng" cũng mất sao..." Tề Tĩnh buồn khổ cười, hai hàng lông mày càng nhíu càng chặt, sắc mặt nặng nề.
Hôm qua Trường Cung hoàn toàn không nể mặt Đồng Tước Đài, lẽ nào vì thế mà hôm nay anh ta vắng mặt? Nếu vậy thì có vẻ tình thế còn ác liệt hơn anh tưởng tượng. Bồ Ngọc Chi thì không cần lo lắng, nhưng Tây Bắc Lộ bênh vực Đồng Tước Đài một cách rõ ràng, hơn nữa từ đầu tới giờ, Tây Bắc Lộ chấm điểm rất ác, trong hoàn cảnh ba thiếu một thế này thì càng nguy hiểm hơn.
Giữa lúc Tề Tĩnh chuẩn bị chấp nhận số phận khó khăn, Khúc nhạc dương xuân đột nhiên bổ sung một câu khiến mọi người không tưởng tượng nổi.
"Ngoại trừ thầy Trường Cung, Tây Bắc Lộ cũng không thể có mặt." Cô nói. "Ban tổ chức không đưa ra lí do rõ ràng, nhưng trong hai cuộc thi vòng loại cuối cùng hôm nay và trận chung kết, Tây Bắc Lộ sẽ không tham gia vào ban giám khảo nữa."
A...
A a a a!!!
Tề Tĩnh ngạc nhiên mở to mắt, nhất thời không tin vào tai mình.
Thay đổi nhân sự bất ngờ như vậy, đừng nói là anh, bất kể ai cũng sẽ hoài nghi thính lực của mình có vấn đề.
Người nghe 1: Σ(っ °Д °)っ Hả??? Thoáng cái mất hai giám khảo?? Xảy ra chuyện gì vậy!!
Người nghe 2: Σ(っ °Д °)っ Không có thầy Trường Cung, không có cả Tây Bắc Lộ, vậy chẳng phải chỉ còn mỗi một giám khảo sao? MC nói có "hai giám khảo" mà??
Người nghe 3: 〒▽〒 Tôi mặc kệ Tây Bắc Lộ (fan hâm mộ miễn ném đá, tôi không thích anh ta). Nhưng trả thầy Trường Cung lại cho tôi....
Người nghe 4: 〒▽〒Đúng vậy!!! Vất vả lắm mới thích thầy Trường Cung đáng yêu thản nhiên nói lời tàn nhẫn thì anh ấy biến mất tiêu!!!
Người nghe 5: Yếu ớt giơ tay hỏi... Hai cuộc thi quan trọng nhất mà mất hai giám khảo thì có ok không?
Người nghe 6: Đứng xếp hàng. Thành thật mà nói, không có Tây Bắc Lộ cũng không sao, bởi vì anh ta không nhận xét công khai, mà phần tôi thích nhất là phần nhận xét của ban giám khảo. Tôi rất thích nghe thầy Trường Cung nhận xét, không có thầy thật đáng tiếc (nếu không nhầm thì cuộc thi này tới lượt thầy ấy)... Nhưng điều tôi quan tâm nhất là giám khảo mà ban tổ chức sắp xếp có thể chấm nghiêm ngặt không?
...
...
Tây Bắc Lộ cứ thế mà rời khỏi ban giám khảo ư? Còn rời khỏi một cách triệt để, ngay cả trận chung kết cũng không tham gia nữa?
Tề Tĩnh không thể tin nổi, trợn mắt nhìn màn hình.
Anh có cảm giác như đang chuẩn bị tiếp nhận hình phạt thì bỗng dưng được thả tự do. Đầu tiên là mừng như điên, sau đó lại thấy hoang mang, mờ mịt.
Lúc trước anh cho rằng đây là thủ đoạn của Bươm Bướm Ngọc, nhưng bây giờ thì hoàn toàn hỗn loạn. Có thể khẳng định Bươm Bươm Ngọc hợp tác với Tây Bắc Lộ, vậy nên cô ta không thể nào hy sinh đồng bọn của mình. Huống hồ làm vậy chỉ càng khiến Đồng Tước Đài gặp nhiều bất lợi.
Rốt cuộc nội bộ ban tổ chức đã xảy ra chuyện gì?
Hơn nữa, MC Khúc nhạc dương xuân nói có "hai giám khảo", ngoại trừ Bồ Ngọc Chi thì còn một người nữa, rốt cuộc là ai?
Giữa sự ồn ào của cả vạn người, Khúc nhạc dương xuân mời vị giám khảo mới xuất hiện.
"Tiếp theo đây, tôi xin giới thiệu giám khảo thay thế thầy Trường Cung hôm nay. Làm phiền hậu cần giúp thầy Viên lên mic." Khúc nhạc dương xuân tuyên bố tin xấu xong, cuối cùng cũng được nghênh đón một tin tốt, giọng nói thoải mái, thư giãn hơn nhiều. Nhưng tiếng cười khanh khách của cô mới được ba giây đã bị phá vỡ. "Chúng ta cùng chào đón... Á? Thầy Viên, ID của thầy..."
MC hô to một tiếng khiến ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn về danh sách ID bên trái cửa sổ. Ở đó thình lình xuất hiện một ID vô cùng nổi bật khiến người ta không sao quên được.
[Là Viên, không phải vượn (P/s: cũng không phải khỉ)]
"Ha ha..." Tề Tĩnh ngây người một lúc sau đó bật cười. Anh biết khi đối mặt với người được gọi là "thầy" thì nên nghiêm túc một chút, nhưng khóe miệng vẫn cứ giương lên.
Khung chat cũng liên tục kêu gào.
Người nghe 1: = =... thầy vượn... (đột nhiên trong đầu hiện ra hình ảnh)
Người nghe 2: = =... thầy tinh tinh... (đột nhiên trong đầu hiện ra hình ảnh+1)
Người nghe 3: = =... Lầu trên thật không có lương tâm, người ta rõ ràng là thầy khỉ (đột nhiên trong đầu hiện ra hình ảnh+2)
Người nghe 4: ╰(*°▽°*)╯ ha ha ha ha ha ha!! Tiêu rồi, tôi bị chọt trúng huyệt cười!!
Người nghe 5: Tôi có thể nói cái ID này thật không đứng đắn hay không... (đỡ trán)
Người nghe 6: Bất kể là vượn hay tinh tinh hay khỉ, tại sao lại để thầy này làm giám khảo vậy?? Trả thầy Trường Cung lại cho tôi hu hu hu hu... Người này trông rất không đáng tin!! Cầu ban tổ chức giải thích!! ┭┮﹏┭┮
...
...
"Thầy Viên, cái ID này..." Khúc nhạc dương xuân hít một hơi sâu, bởi vì người có ID cực kì không đáng tin kia nhất quyết không thay đổi.
"ID này thì sao? Chẳng phải có thể khuấy động bầu không khí sao?"
Trong tai nghe bỗng nhiên truyền ra một giọng nam trung niên, dáng vẻ lưu mạnh, tuổi tác chừng bốn mươi, chất giọng phổ thông, tức là giọng người qua được, nghe vào không hề hấp dẫn. Còn hơn cả ID, loại chất giọng này cực kì không xứng với thân phận "thầy".
Nguyên tắc rất đơn giản.
Trường Cung xuất thân là CV, thanh âm chứa đựng cảm xúc, rất dễ nghe, tùy tiện nói vài câu cũng khiến người ta thoải mái như gió xuân man mát.
Bồ Ngọc Chi là giảng viên chuyên nghiệp, khi còn trẻ cũng là phối âm viên nổi tiếng, còn có giọng nói hay.
Vị "thầy" này hoàn toàn không có điểm đặc biệt, quả thật khiến người ta thất vọng.
Trên khung chat không ngừng ai oán, đương nhiên vị giám khảo mới này cũng nhìn thấy.
"Hả? Giọng của tôi nghe không đáng tin sao?"
Khung chat lập tức im bặt, biểu lộ sự cam chịu.
"Tôi không đủ tư cách thay thế Trường Cung hả?"
Khung chat đồng loạt hò hét "Thầy Trường Cung đáng tin hơn" cùng nước mắt mì sợi.
"Nhưng thầy Trường Cung của các cô chính là bạn học Trường Cung phải không?" Giám khảo kia đột nhiên cười gian, càng hiện rõ sự lưu manh, đắc ý nói, "Lẽ nào MC chưa cho mọi người biết, thật ra Trường Cung là học trò của tôi, có thể coi tôi là "thầy của thầy" các cô sao?"
"Hả?" Lúc này, đến phiên Tề Tĩnh kinh ngạc hô to.
Khúc nhạc dương xuân còn chưa kịp giải thích với khung chat đang hết sức ngạc nhiên, đột nhiên, một giọng nói giống hệt Tề Thiên Đại Thánh trong bộ phim kinh điển những năm tám mươi vang lên.
"Á! Thế nhân chỉ biết ta là thân thích của vị họ Tôn trên Hoa Quả sơn, nhưng không biết dòng tộc ta phải là họ Viên! Con khỉ sinh ra từ tảng đá thì nói làm gì, vượn mới là tên khoa học!"
Trong lúc mọi người đang ngẩn ra, ông lại cười vài tiếng, khó mà phân thật giả với bản phim truyền hình.
"Ở Đông Hải có một bà lão nói với ta, mảnh đất này có nhiều mầm non, khiến lòng ta ngứa ngáy, ước sớm được tới đó nhìn xem có thể tìm được một, hai mầm non tốt về hay không?"
Giám khảo – Bồ Ngọc Chi:... Ông nói ai là bà lão ở Đông Hải hả? Cái lão khỉ này!
Người nghe 1: o(*≧▽≦)ツPhụt!! Mau nhìn lầu trên!!
Người nghe 2: o(*≧▽≦)ツPhụt!! Cô Bồ xù lông rồi!!
Người nghe 3: o(*≧▽≦)ツHa ha ha ha xù lông rồi, nhưng sướng vãi!!
Người nghe 4: °. °(((p(≧ 口 ≦)q)))°. ° Đoạn mô phỏng theo giọng Tôn Ngộ Không kia thật quá tuyệt!! Giống y như đúc! Giọng điệu cũng giống hệt!!
Người nghe 5: °. °(((p(≧ 口 ≦)q)))°. ° Đúng vậy!! Quỳ xuống!! Em "trào" thầy ạ!! (Chết rồi, người ta gõ sai chữ rồi)
Người nghe 6: Không hổ là thầy khỉ!! (Hình như có gì đó sai sai). Ban đầu nói là thầy của thầy Trường Cung, tôi còn không tin... Nhưng đoạn mô phỏng vừa rồi quá tuyệt!! Tự nhiên tôi nhớ lại cảnh phim "Tây Du kí" kinh điển hồi bé, thật hoài niệm!!
...
...
Lúc này, Khúc nhạc dương xuân mới có cơ hội chen vào nói, dở khóc dở cười bổ sung: "Tôi xin chính thức giới thiệu một chút. Đây là thầy Viên, Viên Tranh Minh, diễn viên phối âm lâu năm giàu kinh nghiệm trong nghề, tốt nghiệp Học viện kịch nói nổi tiếng trong nước, từng lồng tiếng cho rất nhiều bộ phim truyền hình và hoạt hình kinh điển. Theo lời thầy đã nói, thầy Viên và thầy Trường Cung từng cùng hợp tác với một công ty sản xuất phim truyền hình và điện ảnh, lúc ấy thầy Viên là chủ nhiệm chỉ đạo sản xuất, có thể coi như "thầy của thầy"."
Cô hơi ngừng lại, đặt tin tức quan trọng nhất ở cuối.
"Hơn nữa, thầy Viên đảm nhiệm vai trò tổng đạo diễn toàn bộ phần lồng tiếng của trò chơi "Tru thiên lệnh"."
"Nói cách khác." Tiếng Viên Tranh Minh cười đầy ẩn ý, "Tôi nhận được sự nhờ vả của giám đốc điều hành cuộc thi, tự mình chọn lọc tất cả vai diễn cuối cùng của cuộc thi."
Tề Tĩnh sửng sốt, lưng căng lên.
Đối phương tiếp tục chậm rãi nói: "Vốn tôi định để tới trận chung kết mới ra mặt, bởi vì thật ra tôi là giám khảo của trận chung kết cơ. Nhưng mà trùng hợp hôm nay học trò của tôi có việc bận, cần đi công tác, không thể phân thân, vì vậy tôi được gặp các bạn sớm hơn."
Thì ra là thế.
Trường Cung bận việc không thể tới, ban tổ chức đành phải lấy quân bài quan trọng nhất ra. Tề Tĩnh chợt bừng tỉnh.
Bất kể sản xuất phim truyền hình và điện ảnh truyền thống hay sản xuất trò chơi, tổ phối âm thương mại thường mời một người có thâm niên trong nghề làm tổng đạo diễn, phụ trách chỉ đạo diễn xuất cho phối âm viên trong hiện trường, tính toán tổng thể, đảm bảo tất cả đều phát huy hết sức, không có xung đột. Giống như người chỉ huy dàn nhạc vậy, cần tạo ra khúc nhạc khiến người nghe thoải mái, êm tai, hơn nữa còn phải chuyên nghiệp.
Chẳng trách người này lại có quyền quyết định.
Tề Tĩnh đột nhiên cảm thấy sự khó chịu trước đó bỗng tan biến, cơn tức giận cũng tiêu tan, trong cảnh khốn cùng bỗng xuất hiện tia sáng, chiếu sáng đôi mắt anh.
"Nếu như là thầy của thầy Trường Cung, hẳn có thể mong chờ một cuộc thi công bằng?" Tề Tĩnh lẩm bẩm.
Anh không cần đặc quyền, cũng không cần thương hại.
Anh chỉ cần sự công bằng, cần cơ hội để đọ thực lực.
Dự cảm của Tề Tĩnh rất chính xác. Cả thầy và trò Viên Tranh Minh đều nổi tiếng là người ngay thẳng, chẳng qua thầy nghiêm khắc hơn trò, nghiêm hơn sức tưởng tượng của anh.
"Hai cuộc thi vòng loại tối nay sẽ dựa theo quy định của tôi."
Trước khi MC kịp tuyên bố quy tắc, Viên Tranh Minh đã lên tiếng ngăn cản, đồng thời giành mình nói ra một câu đầy bất ngờ khi cô còn đang mờ mịt khó hiểu.
Trên khung chat xôn xao, đa phần đều không hiểu chuyện gì, không biết rốt cuộc ông định làm gì.
"Dù sao giờ không làm theo tôi thì tới trận chung kết cũng phải làm, coi như cho các thí sinh làm nóng người." Tiếng cười của thầy Viên cộng hưởng trong lồng ngực, khiến người ta cảm thấy trước mặt có một con cáo già, "Mọi người đều biết tôi là đạo diễn, như vậy tôi sẽ dựa theo cách làm của đạo diễn để nghe mọi người phối âm. Tin rằng ai cũng từng gặp trường hợp bị đạo diễn hô "cut" trên hiện trường, đúng không?"
Tất cả hoang mang phụ họa.
"Đúng thế, chính là nó. Khi thí sinh phối âm, microphone của tôi cũng sẽ mở." Ông chậm rãi nói. "Tôi sẽ nghe tới khi tôi muốn cut, thí sinh cũng phải dừng lại, không cần diễn tiếp nữa."
Nói tới đây, ông ung dung cười.
"Mỗi thí sinh được giới hạn 120 giây, tức là hai phút. Tôi không thích tính điểm bình quân, nên lần này sẽ dùng điểm tổng hợp. Tức là điểm tối đa bằng giới hạn thời gian là 2. Tới khi tôi hô cut, thời gian dừng lại của thí sinh chính là số điểm của người đó."
Người nghe 1: Σ( °△ °|||)︴Quá, nghiêm, khắc!
Người nghe 2: Σ( °△ °|||)︴Tôi có thể hiểu được cách làm của đạo diễn mà thầy tinh tinh nói... nhưng như vậy thì quá tàn khốc!!
Người nghe 3: Σ( °△ °|||)︴Tôi... Tôi thấy như vậy không công bằng? Dù sao có những người ban đầu diễn rất tốt, phần sau diễn dở, mà cũng có người phần sau diễn tốt, ban đầu lại không thể nhập vai được, vậy thì phải làm sao? Nếu đạo diễn hô cut quá sớm thì quá đáng tiếc. Huống hồ còn vấn đề tốc độ nói nữa. Nhỡ đâu có thí sinh cố gắng nói chậm, kéo dài thời gian thì sao?
Đối mặt với nghi vấn của thính giả, Viên Tranh Minh không chút hoang mang mà giải thích: "Thứ nhất, đây là cuộc thi. Đã là thi đấu thì vốn không chỉ thi về mặt năng lực phối âm mà còn thi về khả năng ứng biến linh hoạt và tố chất tâm lí, chịu đựng áp lực hiện trường của phối âm viên. Chúng tôi thường ghi âm trong hoàn cảnh giống như bây giờ, hơn nữa khối lượng công việc rất lớn, yêu cầu hiệu suất cao, phối âm viên phải nhập vai ngay lập tức. Không tự giác ngộ được điều này thì đừng tham gia."
Cách nói của ông rất khắc khe, khiến khung bình luận nhất thời lặng ngắt như tờ, không phản bác được.
"Thứ hai, e rằng có rất nhiều người nghiệp dư ở đây, hơn nữa tôi thay đổi quy tắc bất ngờ, nên sẽ tặng không cho mỗi người 30 giây. Trong 30 giây đầu, bất kể thí sinh phối thế nào, tôi cũng sẽ không hô cut, cho không 0.30 điểm. Lúc đó, tôi sẽ xem xét thí sinh đó có tiềm năng hay không, có đáng để nghe tiếp hay không. Nếu không, qua 30 giây tôi sẽ hô cut ngay. Nếu có, thời gian có thể kéo dài tiếp."
Nghe tới đây, số người tán đồng chiếm đa số, đồng thời cảm thấy rất hưng phấn với cách làm mới của giám khảo.
"Thứ ba." Viên Tranh Minh ngoài cười mà trong không cười: "Nếu thời gian quyết định điểm số, tôi nghĩ chắc chắn sẽ có người cố gắng kéo dài thời gian. Nhưng mà nếu kéo dài thì khó mà hoàn thành lời thoại được, đúng không? Hơn nữa, biết đầu vì tốc độ nói quá chậm, giọng nói quá mất tự nhiên mà tôi hô cut thì sao?"
Người nghe 1: _(:з" ∠)_ Ác ma, quả thật là ác ma...
Người nghe 2: _(:з" ∠)_ Ác ma +10086. Yên lặng thắp nến cho thầy Trường Cung lúc còn đi học.
Người nghe 3: _(:з" ∠)_ Yên lặng thắp một ngọn nến cho các thí sinh ngày hôm nay. Thắp mười ngọn nến cho người thắng hôm nay, chắc chắn tới khi ghi âm cũng sẽ bị thầy Viên, đạo diễn Viên PIA tới PIA lui!!
Một loạt nến lung linh nhảy ra, còn Tề Tĩnh không kiềm chế được sự hưng phấn và mong chờ.
"Hay lắm, hay lắm." Anh cười, thì thào nói.
Rốt cuộc anh đang mong chờ xem Đồng Tước Đài có thể đạt được mấy giây, hay mong chờ mình đạt được mấy giây, anh không nói rõ được, cũng không muốn nghĩ sâu xa.
Từ khi bắt đầu phối âm tới nay, đây là lần đầu tiên tất cả tế bào trong người anh bốc cháy hừng hực.
Trước khi lui giới có thể thoải mái đấu tranh một lần, không uổng phí ba năm làm phối âm.
"Nào, Đồng Tước Đài." Ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào bảng đếm giờ trong kênh, hạ xuống lời tuyên chiến, "Để tôi xem xem anh trụ được tới giây thứ mấy?"
*Chú thích:
Chữ Viên của Viên Tranh Minh đồng âm với chữ "viên" nghĩa là vượn.
Dựa theo thông báo của ban tổ chức?
Điều đầu tiên nảy lên trong lòng Tề Tĩnh là "sắp xếp nội bộ", mà điều này thường dẫn anh liên tưởng tới "Bươm Bướm Ngọc". Bất kể thế nào, những suy nghĩ này đều theo chiều hướng xấu.
Tề Tĩnh nín thở, chỉ đợi Khúc nhạc dương xuân nói vào trọng điểm.
Giọng nói của Khúc nhạc dương xuân luôn xán lạn, tươi trẻ, nồng nhiệt như ánh nắng ngày hè, không ngờ cũng có lúc đẩy người ta vào hầm băng: "Thầy Trường Cung luôn đảm nhiệm vai trò giám khảo trong vòng loại đã xin vắng mặt, không thể tiếp tục thực hiện việc chấm điểm và bình luận cho cuộc thi hôm nay... Xin mọi người thứ lỗi."
Quả nhiên...
Cõi lòng Tề Tĩnh nặng nề như đeo đá. Anh thở hổn hển như người giãy dụa hồi lâu trong đáy nước, mãi mới ngoi lên được, hít thở vội vàng tới mức phổi cũng thấy đau.
Rơi vào đường cùng, anh chỉ có thể xiết chặt nắm đấm, đập mạnh lên mặt bàn.
Anh biết cuộc thi hôm nay không thể nào gió êm sóng lặng, nhưng không ngờ sóng gió nổi lên nhanh như vậy, sớm như vậy, khiến người ta khó lòng phòng bị.
Từ đầu cuộc thi tới giờ, Trường Cung luôn giữ vững nguyên tắc "công bằng", luôn hết sức cổ vũ các thí sinh, có thể nói là một vị giám khảo ôn hòa tận chức tận trách. Đối với người nhiều lần chịu sự bất công như anh mà nói, Trường Cung giống như bùa hộ mệnh.
Số lượng fan giữ vững tư tưởng công bằng từ trước tới nay luôn bằng không, anh cũng chẳng mong là có.
"Ngay cả vị giám khảo "công bằng" cũng mất sao..." Tề Tĩnh buồn khổ cười, hai hàng lông mày càng nhíu càng chặt, sắc mặt nặng nề.
Hôm qua Trường Cung hoàn toàn không nể mặt Đồng Tước Đài, lẽ nào vì thế mà hôm nay anh ta vắng mặt? Nếu vậy thì có vẻ tình thế còn ác liệt hơn anh tưởng tượng. Bồ Ngọc Chi thì không cần lo lắng, nhưng Tây Bắc Lộ bênh vực Đồng Tước Đài một cách rõ ràng, hơn nữa từ đầu tới giờ, Tây Bắc Lộ chấm điểm rất ác, trong hoàn cảnh ba thiếu một thế này thì càng nguy hiểm hơn.
Giữa lúc Tề Tĩnh chuẩn bị chấp nhận số phận khó khăn, Khúc nhạc dương xuân đột nhiên bổ sung một câu khiến mọi người không tưởng tượng nổi.
"Ngoại trừ thầy Trường Cung, Tây Bắc Lộ cũng không thể có mặt." Cô nói. "Ban tổ chức không đưa ra lí do rõ ràng, nhưng trong hai cuộc thi vòng loại cuối cùng hôm nay và trận chung kết, Tây Bắc Lộ sẽ không tham gia vào ban giám khảo nữa."
A...
A a a a!!!
Tề Tĩnh ngạc nhiên mở to mắt, nhất thời không tin vào tai mình.
Thay đổi nhân sự bất ngờ như vậy, đừng nói là anh, bất kể ai cũng sẽ hoài nghi thính lực của mình có vấn đề.
Người nghe 1: Σ(っ °Д °)っ Hả??? Thoáng cái mất hai giám khảo?? Xảy ra chuyện gì vậy!!
Người nghe 2: Σ(っ °Д °)っ Không có thầy Trường Cung, không có cả Tây Bắc Lộ, vậy chẳng phải chỉ còn mỗi một giám khảo sao? MC nói có "hai giám khảo" mà??
Người nghe 3: 〒▽〒 Tôi mặc kệ Tây Bắc Lộ (fan hâm mộ miễn ném đá, tôi không thích anh ta). Nhưng trả thầy Trường Cung lại cho tôi....
Người nghe 4: 〒▽〒Đúng vậy!!! Vất vả lắm mới thích thầy Trường Cung đáng yêu thản nhiên nói lời tàn nhẫn thì anh ấy biến mất tiêu!!!
Người nghe 5: Yếu ớt giơ tay hỏi... Hai cuộc thi quan trọng nhất mà mất hai giám khảo thì có ok không?
Người nghe 6: Đứng xếp hàng. Thành thật mà nói, không có Tây Bắc Lộ cũng không sao, bởi vì anh ta không nhận xét công khai, mà phần tôi thích nhất là phần nhận xét của ban giám khảo. Tôi rất thích nghe thầy Trường Cung nhận xét, không có thầy thật đáng tiếc (nếu không nhầm thì cuộc thi này tới lượt thầy ấy)... Nhưng điều tôi quan tâm nhất là giám khảo mà ban tổ chức sắp xếp có thể chấm nghiêm ngặt không?
...
...
Tây Bắc Lộ cứ thế mà rời khỏi ban giám khảo ư? Còn rời khỏi một cách triệt để, ngay cả trận chung kết cũng không tham gia nữa?
Tề Tĩnh không thể tin nổi, trợn mắt nhìn màn hình.
Anh có cảm giác như đang chuẩn bị tiếp nhận hình phạt thì bỗng dưng được thả tự do. Đầu tiên là mừng như điên, sau đó lại thấy hoang mang, mờ mịt.
Lúc trước anh cho rằng đây là thủ đoạn của Bươm Bướm Ngọc, nhưng bây giờ thì hoàn toàn hỗn loạn. Có thể khẳng định Bươm Bươm Ngọc hợp tác với Tây Bắc Lộ, vậy nên cô ta không thể nào hy sinh đồng bọn của mình. Huống hồ làm vậy chỉ càng khiến Đồng Tước Đài gặp nhiều bất lợi.
Rốt cuộc nội bộ ban tổ chức đã xảy ra chuyện gì?
Hơn nữa, MC Khúc nhạc dương xuân nói có "hai giám khảo", ngoại trừ Bồ Ngọc Chi thì còn một người nữa, rốt cuộc là ai?
Giữa sự ồn ào của cả vạn người, Khúc nhạc dương xuân mời vị giám khảo mới xuất hiện.
"Tiếp theo đây, tôi xin giới thiệu giám khảo thay thế thầy Trường Cung hôm nay. Làm phiền hậu cần giúp thầy Viên lên mic." Khúc nhạc dương xuân tuyên bố tin xấu xong, cuối cùng cũng được nghênh đón một tin tốt, giọng nói thoải mái, thư giãn hơn nhiều. Nhưng tiếng cười khanh khách của cô mới được ba giây đã bị phá vỡ. "Chúng ta cùng chào đón... Á? Thầy Viên, ID của thầy..."
MC hô to một tiếng khiến ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn về danh sách ID bên trái cửa sổ. Ở đó thình lình xuất hiện một ID vô cùng nổi bật khiến người ta không sao quên được.
[Là Viên, không phải vượn (P/s: cũng không phải khỉ)]
"Ha ha..." Tề Tĩnh ngây người một lúc sau đó bật cười. Anh biết khi đối mặt với người được gọi là "thầy" thì nên nghiêm túc một chút, nhưng khóe miệng vẫn cứ giương lên.
Khung chat cũng liên tục kêu gào.
Người nghe 1: = =... thầy vượn... (đột nhiên trong đầu hiện ra hình ảnh)
Người nghe 2: = =... thầy tinh tinh... (đột nhiên trong đầu hiện ra hình ảnh+1)
Người nghe 3: = =... Lầu trên thật không có lương tâm, người ta rõ ràng là thầy khỉ (đột nhiên trong đầu hiện ra hình ảnh+2)
Người nghe 4: ╰(*°▽°*)╯ ha ha ha ha ha ha!! Tiêu rồi, tôi bị chọt trúng huyệt cười!!
Người nghe 5: Tôi có thể nói cái ID này thật không đứng đắn hay không... (đỡ trán)
Người nghe 6: Bất kể là vượn hay tinh tinh hay khỉ, tại sao lại để thầy này làm giám khảo vậy?? Trả thầy Trường Cung lại cho tôi hu hu hu hu... Người này trông rất không đáng tin!! Cầu ban tổ chức giải thích!! ┭┮﹏┭┮
...
...
"Thầy Viên, cái ID này..." Khúc nhạc dương xuân hít một hơi sâu, bởi vì người có ID cực kì không đáng tin kia nhất quyết không thay đổi.
"ID này thì sao? Chẳng phải có thể khuấy động bầu không khí sao?"
Trong tai nghe bỗng nhiên truyền ra một giọng nam trung niên, dáng vẻ lưu mạnh, tuổi tác chừng bốn mươi, chất giọng phổ thông, tức là giọng người qua được, nghe vào không hề hấp dẫn. Còn hơn cả ID, loại chất giọng này cực kì không xứng với thân phận "thầy".
Nguyên tắc rất đơn giản.
Trường Cung xuất thân là CV, thanh âm chứa đựng cảm xúc, rất dễ nghe, tùy tiện nói vài câu cũng khiến người ta thoải mái như gió xuân man mát.
Bồ Ngọc Chi là giảng viên chuyên nghiệp, khi còn trẻ cũng là phối âm viên nổi tiếng, còn có giọng nói hay.
Vị "thầy" này hoàn toàn không có điểm đặc biệt, quả thật khiến người ta thất vọng.
Trên khung chat không ngừng ai oán, đương nhiên vị giám khảo mới này cũng nhìn thấy.
"Hả? Giọng của tôi nghe không đáng tin sao?"
Khung chat lập tức im bặt, biểu lộ sự cam chịu.
"Tôi không đủ tư cách thay thế Trường Cung hả?"
Khung chat đồng loạt hò hét "Thầy Trường Cung đáng tin hơn" cùng nước mắt mì sợi.
"Nhưng thầy Trường Cung của các cô chính là bạn học Trường Cung phải không?" Giám khảo kia đột nhiên cười gian, càng hiện rõ sự lưu manh, đắc ý nói, "Lẽ nào MC chưa cho mọi người biết, thật ra Trường Cung là học trò của tôi, có thể coi tôi là "thầy của thầy" các cô sao?"
"Hả?" Lúc này, đến phiên Tề Tĩnh kinh ngạc hô to.
Khúc nhạc dương xuân còn chưa kịp giải thích với khung chat đang hết sức ngạc nhiên, đột nhiên, một giọng nói giống hệt Tề Thiên Đại Thánh trong bộ phim kinh điển những năm tám mươi vang lên.
"Á! Thế nhân chỉ biết ta là thân thích của vị họ Tôn trên Hoa Quả sơn, nhưng không biết dòng tộc ta phải là họ Viên! Con khỉ sinh ra từ tảng đá thì nói làm gì, vượn mới là tên khoa học!"
Trong lúc mọi người đang ngẩn ra, ông lại cười vài tiếng, khó mà phân thật giả với bản phim truyền hình.
"Ở Đông Hải có một bà lão nói với ta, mảnh đất này có nhiều mầm non, khiến lòng ta ngứa ngáy, ước sớm được tới đó nhìn xem có thể tìm được một, hai mầm non tốt về hay không?"
Giám khảo – Bồ Ngọc Chi:... Ông nói ai là bà lão ở Đông Hải hả? Cái lão khỉ này!
Người nghe 1: o(*≧▽≦)ツPhụt!! Mau nhìn lầu trên!!
Người nghe 2: o(*≧▽≦)ツPhụt!! Cô Bồ xù lông rồi!!
Người nghe 3: o(*≧▽≦)ツHa ha ha ha xù lông rồi, nhưng sướng vãi!!
Người nghe 4: °. °(((p(≧ 口 ≦)q)))°. ° Đoạn mô phỏng theo giọng Tôn Ngộ Không kia thật quá tuyệt!! Giống y như đúc! Giọng điệu cũng giống hệt!!
Người nghe 5: °. °(((p(≧ 口 ≦)q)))°. ° Đúng vậy!! Quỳ xuống!! Em "trào" thầy ạ!! (Chết rồi, người ta gõ sai chữ rồi)
Người nghe 6: Không hổ là thầy khỉ!! (Hình như có gì đó sai sai). Ban đầu nói là thầy của thầy Trường Cung, tôi còn không tin... Nhưng đoạn mô phỏng vừa rồi quá tuyệt!! Tự nhiên tôi nhớ lại cảnh phim "Tây Du kí" kinh điển hồi bé, thật hoài niệm!!
...
...
Lúc này, Khúc nhạc dương xuân mới có cơ hội chen vào nói, dở khóc dở cười bổ sung: "Tôi xin chính thức giới thiệu một chút. Đây là thầy Viên, Viên Tranh Minh, diễn viên phối âm lâu năm giàu kinh nghiệm trong nghề, tốt nghiệp Học viện kịch nói nổi tiếng trong nước, từng lồng tiếng cho rất nhiều bộ phim truyền hình và hoạt hình kinh điển. Theo lời thầy đã nói, thầy Viên và thầy Trường Cung từng cùng hợp tác với một công ty sản xuất phim truyền hình và điện ảnh, lúc ấy thầy Viên là chủ nhiệm chỉ đạo sản xuất, có thể coi như "thầy của thầy"."
Cô hơi ngừng lại, đặt tin tức quan trọng nhất ở cuối.
"Hơn nữa, thầy Viên đảm nhiệm vai trò tổng đạo diễn toàn bộ phần lồng tiếng của trò chơi "Tru thiên lệnh"."
"Nói cách khác." Tiếng Viên Tranh Minh cười đầy ẩn ý, "Tôi nhận được sự nhờ vả của giám đốc điều hành cuộc thi, tự mình chọn lọc tất cả vai diễn cuối cùng của cuộc thi."
Tề Tĩnh sửng sốt, lưng căng lên.
Đối phương tiếp tục chậm rãi nói: "Vốn tôi định để tới trận chung kết mới ra mặt, bởi vì thật ra tôi là giám khảo của trận chung kết cơ. Nhưng mà trùng hợp hôm nay học trò của tôi có việc bận, cần đi công tác, không thể phân thân, vì vậy tôi được gặp các bạn sớm hơn."
Thì ra là thế.
Trường Cung bận việc không thể tới, ban tổ chức đành phải lấy quân bài quan trọng nhất ra. Tề Tĩnh chợt bừng tỉnh.
Bất kể sản xuất phim truyền hình và điện ảnh truyền thống hay sản xuất trò chơi, tổ phối âm thương mại thường mời một người có thâm niên trong nghề làm tổng đạo diễn, phụ trách chỉ đạo diễn xuất cho phối âm viên trong hiện trường, tính toán tổng thể, đảm bảo tất cả đều phát huy hết sức, không có xung đột. Giống như người chỉ huy dàn nhạc vậy, cần tạo ra khúc nhạc khiến người nghe thoải mái, êm tai, hơn nữa còn phải chuyên nghiệp.
Chẳng trách người này lại có quyền quyết định.
Tề Tĩnh đột nhiên cảm thấy sự khó chịu trước đó bỗng tan biến, cơn tức giận cũng tiêu tan, trong cảnh khốn cùng bỗng xuất hiện tia sáng, chiếu sáng đôi mắt anh.
"Nếu như là thầy của thầy Trường Cung, hẳn có thể mong chờ một cuộc thi công bằng?" Tề Tĩnh lẩm bẩm.
Anh không cần đặc quyền, cũng không cần thương hại.
Anh chỉ cần sự công bằng, cần cơ hội để đọ thực lực.
Dự cảm của Tề Tĩnh rất chính xác. Cả thầy và trò Viên Tranh Minh đều nổi tiếng là người ngay thẳng, chẳng qua thầy nghiêm khắc hơn trò, nghiêm hơn sức tưởng tượng của anh.
"Hai cuộc thi vòng loại tối nay sẽ dựa theo quy định của tôi."
Trước khi MC kịp tuyên bố quy tắc, Viên Tranh Minh đã lên tiếng ngăn cản, đồng thời giành mình nói ra một câu đầy bất ngờ khi cô còn đang mờ mịt khó hiểu.
Trên khung chat xôn xao, đa phần đều không hiểu chuyện gì, không biết rốt cuộc ông định làm gì.
"Dù sao giờ không làm theo tôi thì tới trận chung kết cũng phải làm, coi như cho các thí sinh làm nóng người." Tiếng cười của thầy Viên cộng hưởng trong lồng ngực, khiến người ta cảm thấy trước mặt có một con cáo già, "Mọi người đều biết tôi là đạo diễn, như vậy tôi sẽ dựa theo cách làm của đạo diễn để nghe mọi người phối âm. Tin rằng ai cũng từng gặp trường hợp bị đạo diễn hô "cut" trên hiện trường, đúng không?"
Tất cả hoang mang phụ họa.
"Đúng thế, chính là nó. Khi thí sinh phối âm, microphone của tôi cũng sẽ mở." Ông chậm rãi nói. "Tôi sẽ nghe tới khi tôi muốn cut, thí sinh cũng phải dừng lại, không cần diễn tiếp nữa."
Nói tới đây, ông ung dung cười.
"Mỗi thí sinh được giới hạn 120 giây, tức là hai phút. Tôi không thích tính điểm bình quân, nên lần này sẽ dùng điểm tổng hợp. Tức là điểm tối đa bằng giới hạn thời gian là 2. Tới khi tôi hô cut, thời gian dừng lại của thí sinh chính là số điểm của người đó."
Người nghe 1: Σ( °△ °|||)︴Quá, nghiêm, khắc!
Người nghe 2: Σ( °△ °|||)︴Tôi có thể hiểu được cách làm của đạo diễn mà thầy tinh tinh nói... nhưng như vậy thì quá tàn khốc!!
Người nghe 3: Σ( °△ °|||)︴Tôi... Tôi thấy như vậy không công bằng? Dù sao có những người ban đầu diễn rất tốt, phần sau diễn dở, mà cũng có người phần sau diễn tốt, ban đầu lại không thể nhập vai được, vậy thì phải làm sao? Nếu đạo diễn hô cut quá sớm thì quá đáng tiếc. Huống hồ còn vấn đề tốc độ nói nữa. Nhỡ đâu có thí sinh cố gắng nói chậm, kéo dài thời gian thì sao?
Đối mặt với nghi vấn của thính giả, Viên Tranh Minh không chút hoang mang mà giải thích: "Thứ nhất, đây là cuộc thi. Đã là thi đấu thì vốn không chỉ thi về mặt năng lực phối âm mà còn thi về khả năng ứng biến linh hoạt và tố chất tâm lí, chịu đựng áp lực hiện trường của phối âm viên. Chúng tôi thường ghi âm trong hoàn cảnh giống như bây giờ, hơn nữa khối lượng công việc rất lớn, yêu cầu hiệu suất cao, phối âm viên phải nhập vai ngay lập tức. Không tự giác ngộ được điều này thì đừng tham gia."
Cách nói của ông rất khắc khe, khiến khung bình luận nhất thời lặng ngắt như tờ, không phản bác được.
"Thứ hai, e rằng có rất nhiều người nghiệp dư ở đây, hơn nữa tôi thay đổi quy tắc bất ngờ, nên sẽ tặng không cho mỗi người 30 giây. Trong 30 giây đầu, bất kể thí sinh phối thế nào, tôi cũng sẽ không hô cut, cho không 0.30 điểm. Lúc đó, tôi sẽ xem xét thí sinh đó có tiềm năng hay không, có đáng để nghe tiếp hay không. Nếu không, qua 30 giây tôi sẽ hô cut ngay. Nếu có, thời gian có thể kéo dài tiếp."
Nghe tới đây, số người tán đồng chiếm đa số, đồng thời cảm thấy rất hưng phấn với cách làm mới của giám khảo.
"Thứ ba." Viên Tranh Minh ngoài cười mà trong không cười: "Nếu thời gian quyết định điểm số, tôi nghĩ chắc chắn sẽ có người cố gắng kéo dài thời gian. Nhưng mà nếu kéo dài thì khó mà hoàn thành lời thoại được, đúng không? Hơn nữa, biết đầu vì tốc độ nói quá chậm, giọng nói quá mất tự nhiên mà tôi hô cut thì sao?"
Người nghe 1: _(:з" ∠)_ Ác ma, quả thật là ác ma...
Người nghe 2: _(:з" ∠)_ Ác ma +10086. Yên lặng thắp nến cho thầy Trường Cung lúc còn đi học.
Người nghe 3: _(:з" ∠)_ Yên lặng thắp một ngọn nến cho các thí sinh ngày hôm nay. Thắp mười ngọn nến cho người thắng hôm nay, chắc chắn tới khi ghi âm cũng sẽ bị thầy Viên, đạo diễn Viên PIA tới PIA lui!!
Một loạt nến lung linh nhảy ra, còn Tề Tĩnh không kiềm chế được sự hưng phấn và mong chờ.
"Hay lắm, hay lắm." Anh cười, thì thào nói.
Rốt cuộc anh đang mong chờ xem Đồng Tước Đài có thể đạt được mấy giây, hay mong chờ mình đạt được mấy giây, anh không nói rõ được, cũng không muốn nghĩ sâu xa.
Từ khi bắt đầu phối âm tới nay, đây là lần đầu tiên tất cả tế bào trong người anh bốc cháy hừng hực.
Trước khi lui giới có thể thoải mái đấu tranh một lần, không uổng phí ba năm làm phối âm.
"Nào, Đồng Tước Đài." Ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào bảng đếm giờ trong kênh, hạ xuống lời tuyên chiến, "Để tôi xem xem anh trụ được tới giây thứ mấy?"
*Chú thích:
Chữ Viên của Viên Tranh Minh đồng âm với chữ "viên" nghĩa là vượn.
Danh sách chương