Cho dù Tề Tĩnh không ngẩng đầu nhìn lên, anh cũng biết gương mặt người phụ nữ kia trắng bệch không còn giọt máu.

Không cần nhìn thẳng vào mặt bà, chỉ cần nhìn chân cũng biết được, đôi chân cọ đế giày liên tục trên sàn nhà chợt dừng lại, đầu ngón chân hơi nhón lên, gân chân nổi lên, cả người căng cứng.

Tề Tĩnh quan sát tới đây, hạ quyết tâm nói tiếp.

"Mấy năm nay, hầu như cháu đều sống một mình, ngay cả điện thoại cũng không gọi, bởi vì dù sao gọi về nhà chưa nói được mấy câu đã bị dập máy." Mặc dù lấy cớ "phỏng vấn", nhưng câu chuyện Tề Tĩnh kể lại đều là sự thật, cảm xúc cũng thật. "Thành thật mà nói, cháu không phải không thể sống một mình. Cháu có công việc, có tiền lương, tự nuôi sống mình được, không tới cảnh màn trời chiếu đất... Nhưng mỗi dịp lễ tết, các đồng nghiệp đều về nhà đoàn tụ, trong lòng quả thật rất buồn."

Nói đến đây, tay phải nhẹ nhàng chạm vào cục bột đang bó tay trái, nhắc nhớ người nghe về những chuyện đã xảy ra với anh.

"Cô cũng đang nằm viện, chắc hẳn có thể hiểu được cảm giác khi thuốc tê hết hiệu lực, một mình tỉnh lại trên giường bệnh, xung quanh không có người thân là thế nào?"

Đôi chân bà chậm rãi buông lỏng, chấm đất lần nữa, dường như đã sa vào câu chuyện của anh.

Tề Tĩnh hơi cúi đầu, hít sâu một hơi.

Dù đã trải qua chuyện đó từ lâu, nhưng bất kể xuất phát từ mục đích gì mà nhắc lại, vẫn khiến tâm trạng anh hơi xao động. Anh âm thầm tự nhắc nhở bản thân không được rơi vào hồi ức, không thể tự kiềm chế chính mình.

"Nhưng thật ra cháu vẫn rất may mắn, bởi vì khi cháu rời khỏi nhà, cháu đã tốt nghiệp đại học rồi. Thành người lớn rồi, về vật chất và tinh thần vẫn có thể tự mình gánh vác được."

Anh hơi ngừng lại ở đây, lần thứ hai lặng lẽ liếc nhìn đôi chân của người phụ nữa kia.

"So với những đứa bé từ nhỏ bị cha mẹ vứt bỏ, nỗi khổ của cháu thật ra không đáng là bao." Tề Tĩnh chậm rãi nói.

Đôi chân bà lại căng lên lần nữa.

Nếu như dưới chân không phải sàn bê tông mà là bùn cát, chắc hẳn có thể thấy được vết lõm sâu. Dường như câu nói kia đã vạch trần cõi lòng bà.

Bà quay mặt sang chỗ khác, hơi thở hổn hển, hai tay kéo lấy dây buộc áo bệnh nhân, ngón tay quấn chặt lấy sợi dây.

Lúc này, Tề Tĩnh bỗng nhiên ung dung cười, giả như chưa từng xảy ra chuyện gì, dời trọng tâm câu chuyện.

"Cô à, cháu có mang bữa sáng, cô muốn nếm thử không?"

Người phụ nữ hãy còn bàng hoàng, bình tĩnh nhìn anh mà như mất hồn mất vía, nhất thời quên phải nói gì, cho nên không đáp lời.

Tề Tĩnh không lên tiếng, chỉ yên lặng lấy hộp đồ ăn từ trong túi ra.

Hộp giữ ấm rất tốt, thức ăn bên trong vẫn còn âm ấm, phía trên có trứng gà cuộn, ngô xào khoai tây, lương khô dinh dưỡng, phía dưới có cháo trắng nấu với thịt và trứng muối.

Anh không để cho bà từ chối, chủ động đưa hộp cơm tới, khẽ cười nói: "Hôm nay cháu ăn sáng ở bên ngoài bệnh viện rồi, lúc đó không ngờ rằng bạn cháu sẽ mang bữa sáng tới. Đồ ăn này cháu chưa động tới, rất sạch sẽ, nếu bỏ đi sẽ rất lãng phí. Cô đừng khách khí, nếm thử đi."

Một lời dài như vậy, bà chỉ nghe rõ hai từ "bạn cháu", bất thình lình ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Tề Tĩnh.

"Bạn cháu..." Bà máy móc lặp lại.

Tề Tĩnh bình thản nhìn lại bà, tinh tế quan sát tâm tình ẩn sâu trong ánh mắt bà.

Anh không đoán cụ thể được cảm xúc mơ hồ ấy, nhưng có thể chắc chắn tâm trạng của bà đang rung động kịch liệt.

"À." Anh đột nhiên hô một tiếng ngắn ngủi, bộ dạng như vừa nhớ ra điều gì đó. "Đúng rồi, cô đã từng gặp bạn cháu rồi đấy. Chính là người đã đỡ cô hôm qua."

Bà hít sâu một hơi, suýt nữa quăng luôn hộp đồ ăn xuống đất. Vất vả lắm mới cầm chắc được, tay lại không ngừng run rẩy.

"Cậu ấy... tới rồi?" Biết rõ bà đang nằm viện mà vẫn tới, nhưng không gặp.

"Vâng, anh ấy đã tới." Tề Tĩnh thản nhiên nói.

"Lúc nào..."

"Hình như khoảng nửa tiếng trước." Tề Tĩnh bịa chuyện như thật, còn cố ý miêu tả chi tiết, "Nhưng hôm nay anh ấy hơi kì quái, gọi điện bảo cháu ra cửa bệnh viện gặp, không chịu đi vào. Hơn nữa... sắc mặt anh ấy rất xấu, đưa đồ xong đi luôn."

"Sắc mặt xấu... là sao?" Giọng của người phụ nữ bắt đầu run rẩy theo bàn tay.

"Tinh thần anh ấy rất kém." Tề Tĩnh nhẹ nhàng nhíu mày, những lời này không phải giả. Chẳng qua khi miêu tả lại, anh đã lựa chọn bỏ đi một vài chi tiết, thêm mắm thêm muối vào. "Không biết đã xảy ra chuyện gì, từ hôm qua đến giờ anh ấy vẫn không nói gì, hỏi gì cũng không đáp. Lại còn..."

Anh cố ý ngập ngừng ở đây, muốn nói lại thôi.

"Lại còn sao?" Ý đồ của anh rất thành công, bởi vì bà ấy ngẩng phắt đầu dậy.

Phỏng vấn nói dễ cũng không dễ, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có hai việc, một là "hỏi", hai là "đáp".

Nhưng "hỏi" thế nào là một vấn đề, mà "đáp" không nhất định là do "hỏi", còn có thể do "dẫn dắt". Người phụ nữ này không phải loại người có thể "hỏi" được dễ dàng, vậy nên cần đổi phương pháp khác để kiếm được tin tức mà bản thân muốn nghe.

Tề Tĩnh thở dài một hơi.

"Nửa đêm hôm qua, anh ấy bỗng nhiên gọi điện thoại cho cháu... Hình như uống say, ý thức không tỉnh táo. Ban đầu chỉ nghe thấy tiếng nghẹn ngào, sau đó bắt đầu khóc rống. Cháu sợ lắm, nhưng đang ở bệnh viện thì không có cách nào, chỉ có thể vừa an ủi vừa nghe anh ấy khóc. Tới khi khóc nghẹn cả tiếng, anh ấy vẫn không chịu nói nguyên nhân."

Người phụ nữ kia ngồi im như tượng gỗ, đờ đẫn thẫn thờ, cùi gằm mặt.

Nghe xong những lời anh nói, bà không kích động như trước nữa, ánh mắt trống rỗng như bị móc ra.

Sau đó, bà làm một động tác mà Tề Tĩnh không ngờ được. Bà lấy tay bẻ một miếng trứng cuộn trong hộp đồ ăn, run lẩy bẩy đưa tới bên mép, cố gắng đẩy vào miệng như thể sợ có mảnh vụn nào rớt ra ngoài.

Tề Tĩnh ngẩn người, nhất thời không hình dung được tâm tình của mình giờ khắc này.

Anh nhỏ giọng hỏi: "Cô à, hương vị thế nào?"

Bà không nói một lời, hơi hơi gật đầu.

Tề Tĩnh phát hiện theo cái gật đầu của bà, có gì đó rơi thẳng xuống, lóe lên giữa không trung, rơi vào hộp đồ ăn.

Anh chậm rãi thở phào, cuối cùng cũng có thể yên tâm nói ra câu tiếp theo.

"Rất ngon đúng không? Bạn của cháu... anh ấy cũng giống như thức ăn trong hộp này, đẹp đẽ, tốt lành. Nhưng chắc chắn cô không đoán được đâu. Anh ấy từng nói anh ấy cũng giống như cháu. Khi đó, cháu hoàn toàn không tin. Cháu không tin một người tốt như anh ấy, sao có thể bị cha mẹ nhẫn tâm vứt bỏ? Một đứa trẻ bị bỏ rơi làm sao lớn lên có thể trở thành một người tốt như vậy, săn sóc như vậy, sẽ thu nhận người khác, chăm sóc người khác."

Nói tới đây, anh cười cười giải thích: "À, anh ấy là bác sĩ thú y, từng cứu trợ rất nhiều động vật nhỏ, rất bác ái phải không?"

Thậm chí, anh ấy còn cứu cháu.

Nhớ lại quá khứ, ánh mắt của anh bất giác mềm mại hơn.

Người phụ nữ kia ngẩng đầu, mặc kệ cho Tề Tĩnh nhìn thấy hai dấu nước mắt trên gò má, mặc kệ gương mặt đầy nước mắt xấu xí, chật vật.

Vẻ mặt Tề Tĩnh tự nhiên, bình thản đối mặt.

"Cháu chỉ muốn biết, người mẹ năm đó bỏ rơi anh ấy... rốt cuộc có từng hối hận dù chỉ một chút xíu hay không? Cô nghĩ sao?"

Bà chớp mắt một cái, cố gắng kiềm chế nước mắt trào dâng, lấy lại vẻ đoan trang trước mặt chàng thanh niên ấy lần nữa. Buổi sớm đầu đông, ánh nắng thuần khiết xuyên qua cửa thủy tinh khắc trên mặt Tề Tĩnh, phong cách của anh vẫn như lần đầu gặp gỡ, chỉ có ánh mắt đã thay đổi, trở nên thẳng tắp mà thấu triệt.

Bà há miệng, thanh âm khàn khàn: "Thật ra, cậu biết tôi là ai... đúng không?"

Tề Tĩnh không lên tiếng, yên lặng lộ ra một nụ cười.

"Ting" một tiếng, tin nhắn tới.

Thẩm Nhạn hơi chấn động.

Rõ ràng nghe thấy tiếng báo có tin nhắn, nhưng hắn không có dũng khí lập tức rút điện thoại ra kiểm tra.

Hắn vô thức nhìn đồng hồ treo trên vách tường phòng làm việc, đã gần tới giờ nghỉ trưa, bình thường vào giờ này không có người nào khác nhắn tin cho hắn. Nhưng nghĩ tới lúc này người kia đang ở bệnh viện thực hiện một cuộc đối thoại mà hắn không thể tưởng tượng nổi, trong lòng nặng nề kinh khủng.

Buổi sáng, hắn gần như dành hết thời gian trong phòng phẫu thuật. Giải phẫu cần sự tập trung cao độ, điện thoại di động là công cụ liên lạc duy nhất cũng bị bỏ lại trong phòng làm việc để hắn có thể dốc hết tâm tư cho công việc, tạm thời không suy nghĩ miên man.

Đáng tiếc, điều gì cần đối mặt sẽ phải đối mặt.

Hắn do dự đi lại vài bước trong phòng, ánh mắt bỗng nhiên nhìn sang con chó nhỏ bị thương nặng do tai nạn giao thông rồi bị chủ nhân vứt bỏ.

Tình trạng khôi phục của nó không tệ lắm, hôm nay mở mắt còn nhiều hơn hôm qua, ăn uống đầy đủ, chẳng qua hai tai vẫn im re, yếu ớt rũ xuống. Mặc dù vậy, khi Thẩm Nhạn vươn tay xoa nó, nó vẫn sẽ ngẩng đầu, ngoan ngoãn liếm ngón tay hắn.

Dường như được nó khích lệ, ánh mắt Thẩm Nhạn khẽ động, vừa bối rối vừa khổ sở cười.

Cuối cùng, hắn mở tin nhắn trong hộp thư ra.

"Lành tính."

Đó là kết quả khám bệnh.

Chỉ hai chữ thôi cũng đủ làm hắn nghẹn đắng. Giữa trăm mối cảm xúc ngổn ngang, hai tay hắn siết chặt di động, thở gấp một tiếng, đầu vùi xuống dưới.

Ngay cả con chó nhỏ nằm trên giường bệnh cũng tò mò ngẩng đầu lên nhìn hắn, mờ mịt "gâu" một tiếng nhỏ nhỏ.

"May quá..." Là u lành tính.

Hắn cảm thấy nỗi mừng rõ trào lên từ đáy lòng khi nhận được kết quả này, không thể nào kiềm chế được, cũng không thấy xấu hổ vì nó.

Hắn đã từng bị mẹ ruột bỏ rơi, vết thương quá lớn, đó là sự thật.

Nhưng hắn không thể nào hận bà, không thể mong chờ bà bị chuẩn đoán "ác tính", một mình ốm đau, giãy dụa lúc tuổi già, cả quãng đời còn lại không được bình an.

Ông nội cũng không mong hắn trở thành người như vậy.

Tề Tĩnh cũng không.

"A..."

Nhớ tới Tề Tĩnh, Thẩm Nhạn dần tỉnh táo lại, hô hấp khôi phục như bình thường. Ngón cái của hắn di động một chút, lại ngừng một chút, đắn đo mãi vẫn không quyết định được nên gọi điện thoại hay không.

Nếu Tề Tĩnh có thể gửi báo cáo kết quả khám bệnh cho hắn, vậy tức là anh vừa nói chuyện cùng bác sĩ, hoặc... vừa nói chuyện cùng mẹ hắn.

Trong lúc hắn đang do dự, điện thoại di động bỗng nhiên vang lên tiếng chuông khiến hắn giật nảy mình.

"Alô?"

"Alô?" Có lẽ do tiếng hắn quá thấp thỏm truyền vào điện thoại, người ở đầu dây bên kia cười vang, "Sao vậy? Thấy kết quả rồi vẫn không yên lòng hay sao?"

Thẩm Nhạn vô thức lắc đầu, mặc dù đối phương không ở trước mặt.

Quả thật hắn vẫn không yên tâm, nhưng không phải do bệnh tình.

"Bà ấy..." Gặp em rồi sao?

"Cô đang ngồi cạnh em đây này." Dường như đọc được suy nghĩ của hắn, Tề Tĩnh bình tĩnh trả lời, đồng thời khi thấy hơi thở của Thẩm Nhạn đột nhiên nghẹn lại, anh khẽ mỉm cười trấn an hắn, "Bữa sáng anh làm... cô cũng ăn hết rồi, còn khen rất ngon nữa."

Lúc này, Thẩm Nhạn mới hiểu ra dụng ý của Tề Tĩnh khi cho thức ăn vào hộp mang theo.

Nhưng những gì Tề Tĩnh nói, hắn nhất thời không phản ứng kịp, cứ như dẫm lên vườn bông, bước đi tỉnh tỉnh mê mê, không dám tin rằng mình đang ở hiện thực.

Tề Tĩnh không nghe thấy tiếng hắn, lại nhẹ nhàng nói tiếp: "Bọn em đã trò chuyện được mấy tiếng đồng hồ rồi. Em đã kể rất nhiều... đa phần là chuyện trong nhà em, còn có những sự kiện xảy ra trong cuộc sống mà em tích góp được trong mấy năm công tác... Để cho cô biết, mấy chuyện này không chỉ xảy ra với một mình cô."

Anh ngừng lại một chút rồi nói tiếp.

"Nhưng em nói nhiều tới mấy cũng chỉ có thể đại diện cho ý kiến của cá nhân em, dùng những việc chính mình trải qua hoặc nhận thấy làm ví dụ, không thể thay thế được anh. Suy nghĩ của anh, chỉ có mình anh mới có tư cách nói ra. Trong chuyện này, em chỉ là người ngoài, cuối cùng vẫn phải tự do hai người quyết định."

"Ừ..." Hô hấp của Thẩm Nhạn nặng nề hơn, đáp lại vô cùng miễn cưỡng.

"Thẩm Nhạn." Tề Tĩnh nhỏ giọng hỏi: "Có những lời cô muốn nói trực tiếp với anh, cũng chỉ thích hợp để nói trực tiếp... Lúc tan làm, anh có thể tới đây không?"

Hầu như các cơ quan và công ty đều tan làm sớm vào chiều thứ sáu, nhưng bệnh viện thú ý thì ngược lại, bởi vì đó là lúc chủ nhân đưa thú cưng của mình tới khám nhiều nhất, thành ra thứ sáu lại là lúc bận rộn nhất trong một tuần.

Thẩm Nhạn không thể phân thân, hơn nữa thời gian phẫu thuật đã được sắp xếp sẵn, không tiện rời khỏi cương vị, đành phải dựa theo trình tự bình thường mà làm cho tới khi tan tầm.

Nhưng tâm trạng của hắn bàng hoàng, bất an hơn bất cứ lúc nào.

Hơn bốn giờ chiều, hắn còn đang viết báo cáo khám bệnh chuẩn đoán cấp cứu trong trước cửa phòng bệnh, Tề Tĩnh đi từ bệnh viện nhân dân tới đây, xuất hiện trên hành lang, cười chào hắn khiến hắn vô cùng bất ngờ.

"Tề Tĩnh?" Thẩm Nhạn kinh ngạc gọi tên anh, còn tưởng mình nhìn lầm.

"Em về sớm." Tề Tĩnh vừa trả lời vừa khẽ cười bước tới. Trên hành lang vẫn còn các y tá và khách hàng đi qua đi lại, anh không tới quá gần, chỉ dừng lại bên cạnh Thẩm Nhạn, ngón út rón rén cọ cọ lên mu bàn tay hắn như có như không. "Những gì cần nói đã nói rồi... Hơn nữa, cô cần có thời gian để chuẩn bị tâm lí thật tốt."

Chuẩn bị tâm lí.

Thẩm Nhạn nghe thấy từ này, trong mắt hơi dao động, bởi vì hắn cũng không xác định được mình đã chuẩn bị tâm lí đủ hay chưa. Nhưng Tề Tĩnh vẫn tỏ vè bọn họ thật sự cần gặp mặt riêng.

Anh hơi nghiêng đầu, lẳng lặng nhìn hắn trong chốc lát, nụ cười vẫn dịu dàng như thế: "Em tìm được một nhà hàng ở gần bệnh viện, có phòng riêng, đồ ăn cũng không tệ. Em đoán lúc anh tới bệnh viện cũng đúng giờ cơm tối nên giúp hai người đặt phòng. Địa chỉ em viết trên giấy, anh và cô cứ ăn từ từ, nói chuyện từ từ."

Vừa nói, anh vừa rút từ giấy ghi địa chỉ quán cơm trong túi áo ra.

"Còn nữa, trước đây khi tới bệnh viện nhân dân tỉnh lấy tin tức, em có quen biết mấy vị lãnh đạo ở đó. Tối hôm nay bọn họ đã sắp xếp cho cô một phòng bệnh riêng, cho phép người nhà ngủ lại. Anh ở lại một đêm đi, không cần lo lắng bị hạn chế thời gian thăm bệnh."

"Tề Tĩnh." Thẩm Nhạn nghẹn ngào, thanh âm đứt quãng mà nói: "Cảm ơn... Cảm ơn tất cả những gì em đã làm cho anh."

Tề Tĩnh rũ mắt xuống, như cười như không. Bỗng nhiên, anh nói ra một câu chẳng liên quan: "Anh ghé sát vào đây một chút, em có chuyện muốn nói nhỏ với anh."

Thẩm Nhạn không hiểu, ngoan ngoãn cúi đầu.

Ánh mắt Tề Tĩnh lướt qua xung quanh, tất cả mọi người đều đang bận rộn, không để ý tới họ. Anh bất thình lình vươn tay túm cổ áo Thẩm Nhạn, kéo mạnh xuống, dán một nụ hôn lên gò má hắn.

Nhìn vẻ mặt ngây người đầy thú vị của người kia, Tề Tĩnh không nhịn được mà chôn mặt trên bờ vai hắn mà cười khúc khích.

Cho tới khi trên hành lang truyền tới tiếng bước chân của y tá, anh mới mím môi, nhét tờ giấy ghi địa chỉ vào tay Thẩm Nhạn, hai mắt cong cong, lùi một bước.

"Cố gắng lên."

"Ừ..."

Thẩm Nhạn vô thức giơ tay lên sờ nơi vừa được hôn, nhỏ giọng đáp lại.

Tề Tĩnh lùi thêm hai, ba bước nữa, bóng dáng anh dần hòa trong tia sáng xuyên qua song cửa cuối hành lang, mông lung mơ hồ mà lại đủ để Thẩm Nhạn cảm thấy anh thật sự tồn tại ngay trước mắt.

Anh nói một lần cuối: "Nếu muốn em đi cùng anh thì cứ nói. Em có thể đi thêm một chuyến nữa."

Thẩm Nhạn nắm chặt tờ giấy trong lòng bàn tay, im lặng không nói gì, lát sau mới nhẹ nhàng lắc đầu: "Không. Anh vẫn nên đi một mình."

Đến đó, thanh âm hắn lơ đãng toát ra chút buồn bã.

"Xin lỗi, Tề Tĩnh... Anh không biết sẽ nói chuyện với mẹ tới lúc nào, mất bao lâu... Hai cuộc thi tối nay của em, có thể anh sẽ không..."

"Sao anh lại lo chuyện này chứ?" Tề Tĩnh bất đắc dĩ cười rộ lên, "Ngốc quá, cuộc thi muốn nghe lúc nào cũng được, chuyện nghiêm túc quan trọng hơn."

Thẩm Nhạn bảo: "Lúc đăng kí tham gia thi, anh từng nói muốn thay em đấu hòa một ván, cuối cùng lại bỏ cuộc."

Tề Tĩnh nhíu mày, cằm hơi nâng lên, âm điệu cũng cao hơn: "Lúc đăng kí, em cũng từng muốn để anh phối âm một cách thoải mái, hoàn toàn không có gánh nặng, không vì bất cứ điều gì, hay vì bất cứ người nào khác. Đương nhiên, em cũng là "người khác". Hơn nữa, loại người như Đồng Tước Đài, chỉ cần mình em xử lí hắn cũng đủ..."

Thành thật mà nói, Thẩm Nhạn không nhắc tới thì anh cũng suýt nữa quên mất vị đại thần Đồng Tước Đài này.

Đương nhiên, loại suy nghĩ này không thể để cho các fan cuồng của đại thần biết.

Ít nhất, trước khi anh công khai "xin lỗi" đại thần ở trước mặt mọi người, anh sẽ không để các fan cuồng kia biết. Bởi vì trò hay bao giờ cũng ở phút cuối, đúng không?

Tề Tĩnh nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay, vừa nghĩ vừa cười.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện