Thẩm Nhạn hoảng hốt mở mắt. Người tựa vào vai hắn cất tiếng nấc nghẹn ngào như từng cây kim đâm vào tim hắn.
"Đừng khóc..."
Hắn nói, giọng nói khàn khàn. Nhiệt độ cơ thể rất cao, dây thanh quản như có ngọn lửa thiêu đốt, mỗi từ phát ra đều cảm thấy đau đớn, tổn thương.
Nói vậy, bàn tay hắn nhẹ nhàng đỡ gáy Tề Tĩnh, cố ấn anh vào người mình. Hắn nghe Tề Tĩnh yếu ớt đáp một tiếng, mặt anh chôn trong lòng hắn cọ cọ vài cái, hai vai vẫn run rẩy, tay phải ôm chặt vai hắn như đang yên lặng cầu xin, sau lưng hắn truyền tới cảm giác đau buốt nhè nhẹ.
Thẩm Nhạn cau mày, cúi đầu thở hổn hển một lúc, tay vẫn ôm gáy Tề Tĩnh, đồng thời ép thân mình, chậm rãi đẩy về phía trước.
Có ảo giác như đang bị một cái cọc gỗ chọc vào người...
Rất cứng, nhưng không sắc bén.
Rất cùn mà lại không để sót kẽ hở, ngoan cường xâm chiếm anh.
"Ưm..."
Tề Tĩnh dần mất tỉnh táo, hô hấp dồn dập như thiếu dưỡng khí.
Nhưng từ cổ họng truyền tới không chỉ là hơi thở mà còn từng âm tiết đứt quãng anh chưa từng nghe thấy. Mỗi âm thanh đều như vớt từ đáy nước sâu thẳm lên, vừa ẩm ướt, vừa khàn khàn, lại tràn đầy mê hoặc như thuốc phiện khiến người ta như si như đổ.
"Thẩm Nhạn..."
Lí trí của anh hoàn toàn không thể biết được tiếng gọi này rốt cuộc đang chống cự hay đang mời gọi.
Nhưng thân thể anh thì hiểu rất rõ.
Bản năng của con người khi đau đớn là bất giác từ chối đối phương. Còn anh, anh ôm hắn chặt hơn, cắn chặt môi ngăn tiếng khóc của chính mình, hai chân mở rộng nghênh đón, hùa theo động tác của người kia. Dưới tình huống không sử dụng bất cứ sản phẩm chuẩn bị nào, quá trình này vô cùng gian khổ.
Có lúc Thẩm Nhạn phải dừng lại, hai mắt nhắm nghiền, chỉ thở dốc.
Hắn cúi người xuống, lưng căng lên, cong xuống như bẻ cong thép, bày ra tư thế mang cảm giác áp bách và độ co dãn cực cao. Tay Tề Tĩnh có thể sờ thấy được sự phập phồng kịch liệt của xương bả vai hắn. Có lẽ hắn cũng rất đau, tiết tấu hô hấp rối loạn, sau lưng đổ đầy mồ hôi.
Tề Tĩnh mờ mịt nghĩ, bất giác giật giật thân thể, muốn tìm một tư thế bớt khổ hơn.
Anh chỉ hơi động khẽ, cái vật khảm trong thân thể cũng bị rung động.
Cả người anh run lên, khôi phục tỉnh táo trong chốc lát.
Đầu ngón chân nhẹ nhàng cuộn lại khi ý thức nhận ra mình đang tiếp nhận cơ thể một người đàn ông khác, đầu gối vô thức muốn khép lại, muốn chôn giấu tất cả nỗi xấu hổ đang trào dâng. Dưới cảm giác bị vật to lớn bức bách cứng rắn chĩa thẳng vào người, cột sống như bị điện giật, dòng máu trong tĩnh mạch nặng trĩu như bị dao cắt đứt mà trào ra ngoài, chậm rãi chảy trong cơ thể anh.
"... Ưm..."
Tim đập nhanh tới mức đau đớn, máu dồn lên đỉnh đầu, nhất thời khiến mặt Tề Tĩnh đỏ như bị hỏa thiêu, không khỏi rúc người lại giữa vòng tay hắn, ngón tay cố gắng ôm chặt vai hắn hơn.
Thẩm Nhạn bị động tác này lôi kéo, nặng nề thở hổn hển, đẩy mình vào sâu tận cùng.
"Ưm..." Anh không kiềm chế được mà phát ra tiếng kêu, mặc dù đã cố gắng hết sức chịu đựng nỗi đau này.
Tề Tĩnh hít từng hơi. Anh nghiêng đầu như bị hút sạch hơi sức, nhắm nghiền hai mắt. Đường viền xinh đẹp kéo dài từ tai tới xương quai xanh hiện rõ dưới ánh đèn, vết mồ hôi như được nhuộm thành màu vàng tực. Hắn cúi đầu nhìn, dường như nhìn thấy một đuôi cá tung khỏi mặt nước dưới ánh hoàng hôn, tỏa ra ánh sáng lấp lánh dưới làn nước trong veo, chợt thấy băn khoăn.
... Rất đau sao?
Nhất định rất đau rồi.
Thẩm Nhạn vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve mặt anh.
"Tề Tĩnh." Tiếng nói của hắn nghẹn lại, cuối cùng cũng nói được một câu đầy đủ. "... Nếu em muốn đẩy anh ra, thì làm ngay bây giờ đi."
Những lời này nói ra rất chậm, từng chữ đều là tra tấn. Từng giọt mồ hôi trên người hắn nhỏ xuống người Tề Tĩnh, lưu lại vị mặn mà đầy khổ sở, giống như đang cầu xin.
Nghe hắn nói vậy, Tề Tĩnh chậm rãi mở mắt, ánh mắt hai người dây dưa với nhau.
Viền mắt anh vẫn còn đỏ, khóe mắt ẩm ướt, sắc mặt tái nhợt vì đau đớn, vậy mà anh lại nở nụ cười nhẹ nhàng. Đuôi mắt cong cong, vẽ nên một đường cung hoàn mỹ. Một giọt nước mắt nương theo động tác này mà rơi xuống, im hơi lặng tiếng rơi vào ngón tay Thẩm Nhạn. Ánh sáng trong đôi mắt ẩm ướt kia cũng tựa như giọt nước mắt ấy, không lùa vào tóc mai, đủ hình đủ dạng như tình cảm yêu thương giữa hai người trào dâng dạt dào.
Trên ngón tay Thẩm Nhạn vẫn còn dán băng vết thương. Nước mắt chui qua viền miếng băng, mặn chát tràn vào vết thương, sinh ra cảm giác đau nhói.
Lúc này, Tề Tĩnh nghiêng đầu, yên lặng ma sát mặt mình vào băng vết thương kia, bờ môi lướt nhẹ từ cổ tay hắn đến bàn tay, ngón tay, cuối cùng tìm được vết cắt trên tay, lè lưỡi liếm vết thương như mèo con, đầu lưỡi chậm rãi liếm một vòng quanh các đốt ngón tay.
"Nếu như anh muốn tiếp tục, thì làm ngay bây giờ đi."
Khi nhả tay hắn ra, Tề Tĩnh đáp như vậy.
Đáp án rất rõ ràng, trên thực tế, ngay từ khoảnh khắc đối phương xông tới chiếm giữa trái tim anh, đáp án đã được quyết định rồi.
Dù là ý chí, sức phán đoán, hay sự nhẫn nại, đều không có ý nghĩa gì.
Thẩm Nhạn hít sâu một hơi.
Tay hắn đặt lên trán Tề Tĩnh, nhẹ nhàng vuốt tóc anh về phía sau, đặt đầu anh trở lại trên gối.
Tề Tĩnh hơi ngửa về sau theo động tác này, xương sống hơi cong, eo hơi nâng lên. Ngay lúc này, Thẩm Nhạn đè anh xuống, hai tay nâng hông anh lên, ấn người tới, dùng sức lực bị kiềm nén hết sức mà đưa đẩy.
Bởi vì ngửa đầu, yết hầu Tề Tĩnh nổi lên, mỗi khi anh khô cạn tới cùng cực lại nuốt một miếng, nơi đó sẽ động đậy lên xuống. Thẩm Nhạn im lặng cắn nó, hàm răng gắng sức hơn bất cứ lần nào trong quá khứ, khiến Tề Tĩnh đau tới mức nức nở thành tiếng, thở hào hển lui về phía gối.
Thẩm Nhạn nhanh hơn anh một bước, một tay bám chặt mép giường, thân thể dựa vào lực cánh tay mà ép xuống hướng về phía trước, thẳng tiến mạnh mẽ.
"A..."
Đầu óc Tề Tĩnh trống rỗng, trước mắt hoa lên, tất cả tri giác đều tập trung tại nơi hai người kết hợp, tay phải bất giác trượt khỏi vai Thẩm Nhạn, nặng nề rơi vào bên gối, xương cốt toàn thân đều nhũn ra như phê thuốc, mất sức đề kháng, chỉ có thể xiết chặt một góc gối.
Cảm giác đau đớn ban đầu dần dần bị hòa tan, thay vào đó là sự nhận thức rõ ràng bị một người đàn ông mạnh mẽ, sắc bén xỏ xuyên quan thân thể.
Đau thì đau, nhưng chỉ càng khiến anh muốn bị đối phương chiếm lấy hơn.
Khóc thì khóc, nhưng nước mắt vì đau đớn đã khô, tiếng nghẹn ngào cũng ngừng, đôi mắt chua xót, ánh sáng trong mắt lóe lên, khắc ghi người đàn ông trước mặt mình vào cõi lòng, không sót chi tiết nào. Dưới sự ra vào dũng mãnh kia, nước mắt chảy ra mang theo hương bị đắm say, triền miên.
"Thẩm Nhạn..." Giữa lúc đó, anh bỗng nhiên khàn khàn gọi tên hắn.
Thẩm Nhạn giương mắt trả lời, vừa thở dốc vừa nhẹ nhàng hôn lên giữa đôi mày anh, nụ hôn tràn đầy nỗi tiếc thương lưu luyến.
"Thẩm Nhạn." Anh nói, "Em... thích anh."
Lời tỏ tình giữa lúc hai thân thể quấn quít thân mật cuồng dại hơn bất cứ lúc nào. Thẩm Nhạn không trả lời, chỉ vươn tay trái lần mò, sờ được tay đang túm gối của anh, tách từng ngón tay, nhân lúc tay anh buông lỏng thì đan mười ngón vào nhau.
Cuộc đời hai người dường như cũng giống như đôi tay quấn chặt vào nhau kia, dây dưa với nhau đến cuối cùng.
Một đêm đầu đông trống vắng, nơi nơi yên tĩnh vắng vẻ, bất kể động tĩnh nhỏ nào cũng có thể nghe được rất rõ ràng, huống hồ hai người họ đều cực kì mẫn cảm với âm thanh.
Tiếng thở dốc nặng nề của hai người, tiếng vải vóc ma sát, tiếng ván giường đong đưa theo từng động tác xông tới của họ, thanh âm đan xen vào nhau, phóng đại gấp trăm lần. Ga giường trải qua một phen biến động như vậy đã nhăn nhúm không ra hình dạng, mỗi dấu vết lưu lại đều là minh chứng cho lần đầu tiên bọn họ giao bản thân cho đối phương.
Thân thể đàn ông cường tráng của Thẩm Nhạn sau khi cởi hết quần áo còn săn chắc hơn Tề Tĩnh tưởng tượng.
Mồ hôi của hắn men theo đường viền cơ thể mà rơi xuống, xẹt qua giữa hai người, liên tiếp rơi lên người anh, sau đó tan vào giữa hai thân thể quấn quít.
Tóc cũng uớt hết. Từng sợi tóc bị ngâm mồ hôi ánh lên dưới tia sáng đèn mờ nhạt. Tay đối phương chậm rãi gạt góc ra, từng sợi đen bóng ướt át như ươm tơ quấn lấy, uốn lượn, bóng như vuốt keo, mê hoặc rực rỡ.
Thẩm Nhạn chôn đầu bên gáy Tề Tĩnh, phía dưới cũng đẩy tới. Mỗi lần hắn chọc sâu vào, đẩy mạnh hơn, mái đầu đen bóng kia lại cọ lên cổ họng Tề Tĩnh, mỗi sợi tóc đều tản ra hương vị tình dục.
Lửa bùng lên, nối thành biển lửa.
Đối với Tề Tĩnh, ngoài biển lửa, anh còn đắm chìm trong một biển khác.
Khác biệt hoàn toàn.
Giữa biển đó, anh hốt hoảng như con thuyền va phải đá ngầm, không thể tiến tới cũng không thể lùi lại. Thủy triều cuộn trào mãnh liệt, cơn sóng mạnh mẽ vỗ vào mạn thuyền, đẩy thân thuyền lên đá ngầm, khiến anh đau đớn. Anh giãy dụa trong bất lực, chỉ có thể để mặc nước chảy bèo trôi, kiệt sức di động theo cơn sóng.
Nhưng không hề đáng sợ.
Trong lòng anh hiểu, biển này... vốn là nơi anh thuộc về.
Khi cơn sóng cuối cùng ập tới, thân thuyền vỡ vụn dưới sóng biển mạnh mẽ, tan rã, nước biển tràn vào, lấp đầy bên trong. Khi đó anh mới cảm nhận được mặt biển bình tĩnh hiền hòa trở lại ấm áp tới nhường nào... thậm chí còn nóng rực, chậm rãi chảy sâu vào trong.
Thủy triều rút lui, xác thuyền chìm trong bùn cát, hòa cùng biển thành một thể.
Tất cả trở về lặng yên.
Bởi vì nhiệt độ chêch lệch trong phòng, Tề Tĩnh hơi co rúm người. Bấy giờ anh mới nhận ra sau lưng mình không phải bờ cát mềm mại, chỉ có ga giường nhăn nhúm rối loạn.
Quá trình hai người tách khỏi nhau giống như một thước phim chiếu chậm, tay Thẩm Nhạn buông tay anh ra, mò xuống dưới dọc theo hông anh, đỡ anh tựa vào người hắn, săn sóc nồng nàn. Trước khi hoàn toàn lùi ra, Thẩm Nhạn còn nhẹ nhàng đẩy vào thêm một chút. Tề Tĩnh phát ra tiếng rên rỉ trong cổ họng, nghe không quá rõ ràng. Rên rỉ, rồi mềm mại nhũn người trong ngực hắn.
Ánh mắt tan rã mất đi tiêu điểm cuối cùng cũng hồi phục, ngọn đèn mờ trên trần nhà trở nên trong suốt, im lặng chiếu sáng trên vách tường.
Cả người anh ướt sũng, vị mặn nhàn nhạt tràn lan, thật giống như người mới tắm biển.
Tề Tĩnh thở dốc, mềm nhũn nằm trên giường, vươn tay nhẹ nhàng ôm Thẩm Nhạn, để hắn tự nhiên dựa vào vai anh. Hai người giống như hai cuộn vải ướt đẫm quấn vào nhau, nhất thời không thể tách rời, dính sát không một kẽ hở.
Nỗi đau bên dưới trở thành xót xa, không quá rõ ràng, trong lòng bỗng trào dâng cảm giác mất mát, chua cay khó hiểu.
"... Thẩm Nhạn."
Không có tiếng đáp lời.
"... Thẩm Nhạn." Anh khàn giọng gọi lần nữa. Cổ họng khô khốc, lúc nói chuyện rất khó chịu, nhưng chỉ khi gọi tên hắn mới có thể khiến anh an tâm.
Mãi không được đáp lại, Tề Tĩnh ngẩng đầu, muốn nhìn hắn.
Lúc này, trên vai bỗng nhiên có gì đó rơi xuống, lành lạnh ẩm ướt, khiến anh ngơ ngẩn. Ban đầu chỉ là một, hai giọt, càng rơi càng nhiều, cuối cùng anh cũng hiểu, Thẩm Nhạn đang khóc.
Có lẽ hắn đã kiềm nén từ rất lâu rồi, cổ họng hắn phát ra thanh âm bén nhọn, tiếng nghẹn ngào như gào rít hỗn loạn cùng tiếng khóc thút thít. Dường như hắn muốn nói gì đó, nhưng không tài nào nói thành lời, chỉ có thể siết chặt tay Tề Tĩnh, nhất quyết không buông ra. Cõi lòng Tề Tĩnh đau đớn, cố gắng để hắn nhích tới gần mình hơn, cho hắn cảm giác an toàn, có thể ở trong lòng trú gió trú mưa.
"Rõ ràng em mới đau mà?"
Tề Tĩnh nửa đùa nửa an ủi nỉ non bên tai hắn, không hề có ý trách cứ.
Thẩm Nhạn vẫn không nói gì, chẳng qua động tác nắm tay Tề Tĩnh buông ra, chậm rãi vòng ra sau Tề Tĩnh, cho anh một cái ôm đầy khổ sở.
Khóe môi Tề Tĩnh chậm rãi bị vuốt phẳng, không cười nữa, ôm ngược lại hắn thật chặt.
Thẩm Nhạn hơi chấn động, dường như chiếm được sự cho phép, lúc này mới chính thức dùng hết sức lực ôm lấy người đàn ông trước mặt mình, nước mắt trào ra như vỡ đê, không phát ra thanh âm gì, chỉ thi thoảng rung lên trên vai anh, vùi đầu dựa vào cổ anh, run rẩy hôn lên đó.
Tề Tĩnh không làm gì, chỉ yên lặng xoa tóc hắn, yên lặng chờ hắn.
Khi thân thể người kia dần ngừng run, Tề Tĩnh nhẹ nhàng hỏi: "Anh thấy khá hơn chưa?"
"... Ừ." Tâm trạng Thẩm Nhạn đã ổn định lại, cổ họng vẫn khô khốc đau đớn, ngôn ngữ phát ra mang giọng mũi nặng, không rõ ràng, "Xin lỗi."
Tề Tĩnh cười lắc đầu, dịu dàng hôn lên trán hắn, tiếp tục kiên nhẫn dùng tay chải chuốt mái đầu ướt đẫm của hắn.
Thân thể và tình cảm vừa được trút hết nghẹn đắng, bất kể cơ thể hay trái tim đều vô cùng uể oải, cả người trống rỗng, giống như tất thảy của mình đều trao cho đối phương cả rồi, lưu lại chỉ là một đống tro tàn. Ánh mắt Thẩm Nhạn mơ màng, chậm rãi phục hồi, da thịt vẫn dán dính vào Tề Tĩnh.
"Anh cảm thấy rất trống vắng." Hắn thấp giọng nói. Có lẽ bởi vì vừa khóc, giọng nói rất khàn, nếu như không phải gần trong gang tấc, gần như không thể nghe rõ.
"Trống vắng?" Tề Tĩnh vén tóc hắn, nửa mặt vùi vào nơi mang mùi nước gội đầu quen thuộc.
"Không..." Thẩm Nhạn thì thào một cách máy móc, "... Là cảm giác được giải thoát."
Là cảm giác bàng hoàng, trống rỗng sau khi thoát khỏi nơi nào đó, không biết nên bước tiếp như thế nào. Nhưng ít nhất, hắn biết mình đã tự do, vì vậy rất thản nhiên, rất an tâm.
"Giải thoát? Ai bảo thế?" Tề Tĩnh cười như con mèo biếng nhác, nhẹ nhàng ôm lấy tay hắn, kéo bàn tay hắn dán lên ngực mình, ngón trỏ như đuôi mèo trìu mến mềm mại cọ qua cọ lại trong lòng bàn tay hắn, vươn người tới, đến khi môi anh cách môi hắn một cm thì ngừng lại, "Giờ anh đã là người của em rồi, cả đời này đừng hòng trốn thoát."
Khoảnh khắc Thẩm Nhạn tiến vào trong anh, dường như một mảnh thiếu hụt nhỏ lưu lạc nhiều năm quay trở lại cơ thể anh, khi hắn đòi hỏi quấn lấy anh, quá trình đó giống như bù đắp, lấp đầy anh. Đối với Thẩm Nhạn, nó cũng có ý nghĩa tương tự.
Bức ghép hình của riêng anh.
Bức ghép hình của Thẩm Nhạn.
Hóa ra chỉ khi ghép hai bức lại làm một, mê cung trước mặt mới thấy được toàn cảnh, tìm được lối ra.
Nhưng Tề Tĩnh không vội vã bước ra ngoài, anh muốn chậm rãi thưởng thức giây phút ve vuốt, an ủi lẫn nhau khi hai người cùng nhau tìm được.
Ngoài cửa sổ, mọi thanh âm đều biến mất.
Thời gian như ngừng lại hồi lâu, bọn họ vẫn không tách nhau ra, cái giường chật hẹp cho họ cái cớ để ôm nhau chặt hơn, tùy ý dán sát bên người đối phương, lẳng lặng lắng nghe tiếng tim đập trầm ổn, mạnh mẽ trong lồng ngực. Nhiệt độ đã tản đi khá nhiều, nhưng đầu khớp xương vẫn hơi xót, có cảm giác như đường trắng tan thành nước dưới nhiệt độ cao, dính dấp ngọt ngào.
"Anh ôm em đi tắm..." Giọng điệu Thẩm Nhạn trở lại dịu dàng như ngày thường, ngón tay đầy thương yêu vuốt ve mặt Tề Tĩnh.
"Đừng." Tề Tĩnh lắc đầu, nhắm mắt rúc vào ngực hắn, nhỏ giọng nói, "Em thích lưu lại mùi của anh trên người. Ít nhất... cứ để đến sáng mai được không?"
Giọng nói vừa cầu xin vừa nũng nịu.
Thẩm Nhạn không lên tiếng, yên lặng vươn tay lướt qua tai anh, xuyên vào tóc đen của anh, cúi đầu hôn anh một lúc.
Nói thì nói vậy nhưng giường họ đang nằm thật sự rất nhỏ, khi đắm chìm trong say mê thì không để ý tới, nhưng giờ nằm chung với nhau mới nhận ra.
Vì vậy hắn đề nghị: "Quay về phòng ngủ ngủ đi."
Tề Tĩnh không trả lời, chỉ ngoan ngoãn chôn mặt trong ngực hắn, nhẹ nhàng "ừ" một tiếng, nhưng mãi vẫn lưu luyến không động đậy.
Thẩm Nhạn không thúc giục, yên lặng cùng anh đợi thời gian trôi.
Cho đến khi Tề Tĩnh đột nhiên mở miệng hỏi: "Hiện tại... mấy giờ rồi?"
"Đừng khóc..."
Hắn nói, giọng nói khàn khàn. Nhiệt độ cơ thể rất cao, dây thanh quản như có ngọn lửa thiêu đốt, mỗi từ phát ra đều cảm thấy đau đớn, tổn thương.
Nói vậy, bàn tay hắn nhẹ nhàng đỡ gáy Tề Tĩnh, cố ấn anh vào người mình. Hắn nghe Tề Tĩnh yếu ớt đáp một tiếng, mặt anh chôn trong lòng hắn cọ cọ vài cái, hai vai vẫn run rẩy, tay phải ôm chặt vai hắn như đang yên lặng cầu xin, sau lưng hắn truyền tới cảm giác đau buốt nhè nhẹ.
Thẩm Nhạn cau mày, cúi đầu thở hổn hển một lúc, tay vẫn ôm gáy Tề Tĩnh, đồng thời ép thân mình, chậm rãi đẩy về phía trước.
Có ảo giác như đang bị một cái cọc gỗ chọc vào người...
Rất cứng, nhưng không sắc bén.
Rất cùn mà lại không để sót kẽ hở, ngoan cường xâm chiếm anh.
"Ưm..."
Tề Tĩnh dần mất tỉnh táo, hô hấp dồn dập như thiếu dưỡng khí.
Nhưng từ cổ họng truyền tới không chỉ là hơi thở mà còn từng âm tiết đứt quãng anh chưa từng nghe thấy. Mỗi âm thanh đều như vớt từ đáy nước sâu thẳm lên, vừa ẩm ướt, vừa khàn khàn, lại tràn đầy mê hoặc như thuốc phiện khiến người ta như si như đổ.
"Thẩm Nhạn..."
Lí trí của anh hoàn toàn không thể biết được tiếng gọi này rốt cuộc đang chống cự hay đang mời gọi.
Nhưng thân thể anh thì hiểu rất rõ.
Bản năng của con người khi đau đớn là bất giác từ chối đối phương. Còn anh, anh ôm hắn chặt hơn, cắn chặt môi ngăn tiếng khóc của chính mình, hai chân mở rộng nghênh đón, hùa theo động tác của người kia. Dưới tình huống không sử dụng bất cứ sản phẩm chuẩn bị nào, quá trình này vô cùng gian khổ.
Có lúc Thẩm Nhạn phải dừng lại, hai mắt nhắm nghiền, chỉ thở dốc.
Hắn cúi người xuống, lưng căng lên, cong xuống như bẻ cong thép, bày ra tư thế mang cảm giác áp bách và độ co dãn cực cao. Tay Tề Tĩnh có thể sờ thấy được sự phập phồng kịch liệt của xương bả vai hắn. Có lẽ hắn cũng rất đau, tiết tấu hô hấp rối loạn, sau lưng đổ đầy mồ hôi.
Tề Tĩnh mờ mịt nghĩ, bất giác giật giật thân thể, muốn tìm một tư thế bớt khổ hơn.
Anh chỉ hơi động khẽ, cái vật khảm trong thân thể cũng bị rung động.
Cả người anh run lên, khôi phục tỉnh táo trong chốc lát.
Đầu ngón chân nhẹ nhàng cuộn lại khi ý thức nhận ra mình đang tiếp nhận cơ thể một người đàn ông khác, đầu gối vô thức muốn khép lại, muốn chôn giấu tất cả nỗi xấu hổ đang trào dâng. Dưới cảm giác bị vật to lớn bức bách cứng rắn chĩa thẳng vào người, cột sống như bị điện giật, dòng máu trong tĩnh mạch nặng trĩu như bị dao cắt đứt mà trào ra ngoài, chậm rãi chảy trong cơ thể anh.
"... Ưm..."
Tim đập nhanh tới mức đau đớn, máu dồn lên đỉnh đầu, nhất thời khiến mặt Tề Tĩnh đỏ như bị hỏa thiêu, không khỏi rúc người lại giữa vòng tay hắn, ngón tay cố gắng ôm chặt vai hắn hơn.
Thẩm Nhạn bị động tác này lôi kéo, nặng nề thở hổn hển, đẩy mình vào sâu tận cùng.
"Ưm..." Anh không kiềm chế được mà phát ra tiếng kêu, mặc dù đã cố gắng hết sức chịu đựng nỗi đau này.
Tề Tĩnh hít từng hơi. Anh nghiêng đầu như bị hút sạch hơi sức, nhắm nghiền hai mắt. Đường viền xinh đẹp kéo dài từ tai tới xương quai xanh hiện rõ dưới ánh đèn, vết mồ hôi như được nhuộm thành màu vàng tực. Hắn cúi đầu nhìn, dường như nhìn thấy một đuôi cá tung khỏi mặt nước dưới ánh hoàng hôn, tỏa ra ánh sáng lấp lánh dưới làn nước trong veo, chợt thấy băn khoăn.
... Rất đau sao?
Nhất định rất đau rồi.
Thẩm Nhạn vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve mặt anh.
"Tề Tĩnh." Tiếng nói của hắn nghẹn lại, cuối cùng cũng nói được một câu đầy đủ. "... Nếu em muốn đẩy anh ra, thì làm ngay bây giờ đi."
Những lời này nói ra rất chậm, từng chữ đều là tra tấn. Từng giọt mồ hôi trên người hắn nhỏ xuống người Tề Tĩnh, lưu lại vị mặn mà đầy khổ sở, giống như đang cầu xin.
Nghe hắn nói vậy, Tề Tĩnh chậm rãi mở mắt, ánh mắt hai người dây dưa với nhau.
Viền mắt anh vẫn còn đỏ, khóe mắt ẩm ướt, sắc mặt tái nhợt vì đau đớn, vậy mà anh lại nở nụ cười nhẹ nhàng. Đuôi mắt cong cong, vẽ nên một đường cung hoàn mỹ. Một giọt nước mắt nương theo động tác này mà rơi xuống, im hơi lặng tiếng rơi vào ngón tay Thẩm Nhạn. Ánh sáng trong đôi mắt ẩm ướt kia cũng tựa như giọt nước mắt ấy, không lùa vào tóc mai, đủ hình đủ dạng như tình cảm yêu thương giữa hai người trào dâng dạt dào.
Trên ngón tay Thẩm Nhạn vẫn còn dán băng vết thương. Nước mắt chui qua viền miếng băng, mặn chát tràn vào vết thương, sinh ra cảm giác đau nhói.
Lúc này, Tề Tĩnh nghiêng đầu, yên lặng ma sát mặt mình vào băng vết thương kia, bờ môi lướt nhẹ từ cổ tay hắn đến bàn tay, ngón tay, cuối cùng tìm được vết cắt trên tay, lè lưỡi liếm vết thương như mèo con, đầu lưỡi chậm rãi liếm một vòng quanh các đốt ngón tay.
"Nếu như anh muốn tiếp tục, thì làm ngay bây giờ đi."
Khi nhả tay hắn ra, Tề Tĩnh đáp như vậy.
Đáp án rất rõ ràng, trên thực tế, ngay từ khoảnh khắc đối phương xông tới chiếm giữa trái tim anh, đáp án đã được quyết định rồi.
Dù là ý chí, sức phán đoán, hay sự nhẫn nại, đều không có ý nghĩa gì.
Thẩm Nhạn hít sâu một hơi.
Tay hắn đặt lên trán Tề Tĩnh, nhẹ nhàng vuốt tóc anh về phía sau, đặt đầu anh trở lại trên gối.
Tề Tĩnh hơi ngửa về sau theo động tác này, xương sống hơi cong, eo hơi nâng lên. Ngay lúc này, Thẩm Nhạn đè anh xuống, hai tay nâng hông anh lên, ấn người tới, dùng sức lực bị kiềm nén hết sức mà đưa đẩy.
Bởi vì ngửa đầu, yết hầu Tề Tĩnh nổi lên, mỗi khi anh khô cạn tới cùng cực lại nuốt một miếng, nơi đó sẽ động đậy lên xuống. Thẩm Nhạn im lặng cắn nó, hàm răng gắng sức hơn bất cứ lần nào trong quá khứ, khiến Tề Tĩnh đau tới mức nức nở thành tiếng, thở hào hển lui về phía gối.
Thẩm Nhạn nhanh hơn anh một bước, một tay bám chặt mép giường, thân thể dựa vào lực cánh tay mà ép xuống hướng về phía trước, thẳng tiến mạnh mẽ.
"A..."
Đầu óc Tề Tĩnh trống rỗng, trước mắt hoa lên, tất cả tri giác đều tập trung tại nơi hai người kết hợp, tay phải bất giác trượt khỏi vai Thẩm Nhạn, nặng nề rơi vào bên gối, xương cốt toàn thân đều nhũn ra như phê thuốc, mất sức đề kháng, chỉ có thể xiết chặt một góc gối.
Cảm giác đau đớn ban đầu dần dần bị hòa tan, thay vào đó là sự nhận thức rõ ràng bị một người đàn ông mạnh mẽ, sắc bén xỏ xuyên quan thân thể.
Đau thì đau, nhưng chỉ càng khiến anh muốn bị đối phương chiếm lấy hơn.
Khóc thì khóc, nhưng nước mắt vì đau đớn đã khô, tiếng nghẹn ngào cũng ngừng, đôi mắt chua xót, ánh sáng trong mắt lóe lên, khắc ghi người đàn ông trước mặt mình vào cõi lòng, không sót chi tiết nào. Dưới sự ra vào dũng mãnh kia, nước mắt chảy ra mang theo hương bị đắm say, triền miên.
"Thẩm Nhạn..." Giữa lúc đó, anh bỗng nhiên khàn khàn gọi tên hắn.
Thẩm Nhạn giương mắt trả lời, vừa thở dốc vừa nhẹ nhàng hôn lên giữa đôi mày anh, nụ hôn tràn đầy nỗi tiếc thương lưu luyến.
"Thẩm Nhạn." Anh nói, "Em... thích anh."
Lời tỏ tình giữa lúc hai thân thể quấn quít thân mật cuồng dại hơn bất cứ lúc nào. Thẩm Nhạn không trả lời, chỉ vươn tay trái lần mò, sờ được tay đang túm gối của anh, tách từng ngón tay, nhân lúc tay anh buông lỏng thì đan mười ngón vào nhau.
Cuộc đời hai người dường như cũng giống như đôi tay quấn chặt vào nhau kia, dây dưa với nhau đến cuối cùng.
Một đêm đầu đông trống vắng, nơi nơi yên tĩnh vắng vẻ, bất kể động tĩnh nhỏ nào cũng có thể nghe được rất rõ ràng, huống hồ hai người họ đều cực kì mẫn cảm với âm thanh.
Tiếng thở dốc nặng nề của hai người, tiếng vải vóc ma sát, tiếng ván giường đong đưa theo từng động tác xông tới của họ, thanh âm đan xen vào nhau, phóng đại gấp trăm lần. Ga giường trải qua một phen biến động như vậy đã nhăn nhúm không ra hình dạng, mỗi dấu vết lưu lại đều là minh chứng cho lần đầu tiên bọn họ giao bản thân cho đối phương.
Thân thể đàn ông cường tráng của Thẩm Nhạn sau khi cởi hết quần áo còn săn chắc hơn Tề Tĩnh tưởng tượng.
Mồ hôi của hắn men theo đường viền cơ thể mà rơi xuống, xẹt qua giữa hai người, liên tiếp rơi lên người anh, sau đó tan vào giữa hai thân thể quấn quít.
Tóc cũng uớt hết. Từng sợi tóc bị ngâm mồ hôi ánh lên dưới tia sáng đèn mờ nhạt. Tay đối phương chậm rãi gạt góc ra, từng sợi đen bóng ướt át như ươm tơ quấn lấy, uốn lượn, bóng như vuốt keo, mê hoặc rực rỡ.
Thẩm Nhạn chôn đầu bên gáy Tề Tĩnh, phía dưới cũng đẩy tới. Mỗi lần hắn chọc sâu vào, đẩy mạnh hơn, mái đầu đen bóng kia lại cọ lên cổ họng Tề Tĩnh, mỗi sợi tóc đều tản ra hương vị tình dục.
Lửa bùng lên, nối thành biển lửa.
Đối với Tề Tĩnh, ngoài biển lửa, anh còn đắm chìm trong một biển khác.
Khác biệt hoàn toàn.
Giữa biển đó, anh hốt hoảng như con thuyền va phải đá ngầm, không thể tiến tới cũng không thể lùi lại. Thủy triều cuộn trào mãnh liệt, cơn sóng mạnh mẽ vỗ vào mạn thuyền, đẩy thân thuyền lên đá ngầm, khiến anh đau đớn. Anh giãy dụa trong bất lực, chỉ có thể để mặc nước chảy bèo trôi, kiệt sức di động theo cơn sóng.
Nhưng không hề đáng sợ.
Trong lòng anh hiểu, biển này... vốn là nơi anh thuộc về.
Khi cơn sóng cuối cùng ập tới, thân thuyền vỡ vụn dưới sóng biển mạnh mẽ, tan rã, nước biển tràn vào, lấp đầy bên trong. Khi đó anh mới cảm nhận được mặt biển bình tĩnh hiền hòa trở lại ấm áp tới nhường nào... thậm chí còn nóng rực, chậm rãi chảy sâu vào trong.
Thủy triều rút lui, xác thuyền chìm trong bùn cát, hòa cùng biển thành một thể.
Tất cả trở về lặng yên.
Bởi vì nhiệt độ chêch lệch trong phòng, Tề Tĩnh hơi co rúm người. Bấy giờ anh mới nhận ra sau lưng mình không phải bờ cát mềm mại, chỉ có ga giường nhăn nhúm rối loạn.
Quá trình hai người tách khỏi nhau giống như một thước phim chiếu chậm, tay Thẩm Nhạn buông tay anh ra, mò xuống dưới dọc theo hông anh, đỡ anh tựa vào người hắn, săn sóc nồng nàn. Trước khi hoàn toàn lùi ra, Thẩm Nhạn còn nhẹ nhàng đẩy vào thêm một chút. Tề Tĩnh phát ra tiếng rên rỉ trong cổ họng, nghe không quá rõ ràng. Rên rỉ, rồi mềm mại nhũn người trong ngực hắn.
Ánh mắt tan rã mất đi tiêu điểm cuối cùng cũng hồi phục, ngọn đèn mờ trên trần nhà trở nên trong suốt, im lặng chiếu sáng trên vách tường.
Cả người anh ướt sũng, vị mặn nhàn nhạt tràn lan, thật giống như người mới tắm biển.
Tề Tĩnh thở dốc, mềm nhũn nằm trên giường, vươn tay nhẹ nhàng ôm Thẩm Nhạn, để hắn tự nhiên dựa vào vai anh. Hai người giống như hai cuộn vải ướt đẫm quấn vào nhau, nhất thời không thể tách rời, dính sát không một kẽ hở.
Nỗi đau bên dưới trở thành xót xa, không quá rõ ràng, trong lòng bỗng trào dâng cảm giác mất mát, chua cay khó hiểu.
"... Thẩm Nhạn."
Không có tiếng đáp lời.
"... Thẩm Nhạn." Anh khàn giọng gọi lần nữa. Cổ họng khô khốc, lúc nói chuyện rất khó chịu, nhưng chỉ khi gọi tên hắn mới có thể khiến anh an tâm.
Mãi không được đáp lại, Tề Tĩnh ngẩng đầu, muốn nhìn hắn.
Lúc này, trên vai bỗng nhiên có gì đó rơi xuống, lành lạnh ẩm ướt, khiến anh ngơ ngẩn. Ban đầu chỉ là một, hai giọt, càng rơi càng nhiều, cuối cùng anh cũng hiểu, Thẩm Nhạn đang khóc.
Có lẽ hắn đã kiềm nén từ rất lâu rồi, cổ họng hắn phát ra thanh âm bén nhọn, tiếng nghẹn ngào như gào rít hỗn loạn cùng tiếng khóc thút thít. Dường như hắn muốn nói gì đó, nhưng không tài nào nói thành lời, chỉ có thể siết chặt tay Tề Tĩnh, nhất quyết không buông ra. Cõi lòng Tề Tĩnh đau đớn, cố gắng để hắn nhích tới gần mình hơn, cho hắn cảm giác an toàn, có thể ở trong lòng trú gió trú mưa.
"Rõ ràng em mới đau mà?"
Tề Tĩnh nửa đùa nửa an ủi nỉ non bên tai hắn, không hề có ý trách cứ.
Thẩm Nhạn vẫn không nói gì, chẳng qua động tác nắm tay Tề Tĩnh buông ra, chậm rãi vòng ra sau Tề Tĩnh, cho anh một cái ôm đầy khổ sở.
Khóe môi Tề Tĩnh chậm rãi bị vuốt phẳng, không cười nữa, ôm ngược lại hắn thật chặt.
Thẩm Nhạn hơi chấn động, dường như chiếm được sự cho phép, lúc này mới chính thức dùng hết sức lực ôm lấy người đàn ông trước mặt mình, nước mắt trào ra như vỡ đê, không phát ra thanh âm gì, chỉ thi thoảng rung lên trên vai anh, vùi đầu dựa vào cổ anh, run rẩy hôn lên đó.
Tề Tĩnh không làm gì, chỉ yên lặng xoa tóc hắn, yên lặng chờ hắn.
Khi thân thể người kia dần ngừng run, Tề Tĩnh nhẹ nhàng hỏi: "Anh thấy khá hơn chưa?"
"... Ừ." Tâm trạng Thẩm Nhạn đã ổn định lại, cổ họng vẫn khô khốc đau đớn, ngôn ngữ phát ra mang giọng mũi nặng, không rõ ràng, "Xin lỗi."
Tề Tĩnh cười lắc đầu, dịu dàng hôn lên trán hắn, tiếp tục kiên nhẫn dùng tay chải chuốt mái đầu ướt đẫm của hắn.
Thân thể và tình cảm vừa được trút hết nghẹn đắng, bất kể cơ thể hay trái tim đều vô cùng uể oải, cả người trống rỗng, giống như tất thảy của mình đều trao cho đối phương cả rồi, lưu lại chỉ là một đống tro tàn. Ánh mắt Thẩm Nhạn mơ màng, chậm rãi phục hồi, da thịt vẫn dán dính vào Tề Tĩnh.
"Anh cảm thấy rất trống vắng." Hắn thấp giọng nói. Có lẽ bởi vì vừa khóc, giọng nói rất khàn, nếu như không phải gần trong gang tấc, gần như không thể nghe rõ.
"Trống vắng?" Tề Tĩnh vén tóc hắn, nửa mặt vùi vào nơi mang mùi nước gội đầu quen thuộc.
"Không..." Thẩm Nhạn thì thào một cách máy móc, "... Là cảm giác được giải thoát."
Là cảm giác bàng hoàng, trống rỗng sau khi thoát khỏi nơi nào đó, không biết nên bước tiếp như thế nào. Nhưng ít nhất, hắn biết mình đã tự do, vì vậy rất thản nhiên, rất an tâm.
"Giải thoát? Ai bảo thế?" Tề Tĩnh cười như con mèo biếng nhác, nhẹ nhàng ôm lấy tay hắn, kéo bàn tay hắn dán lên ngực mình, ngón trỏ như đuôi mèo trìu mến mềm mại cọ qua cọ lại trong lòng bàn tay hắn, vươn người tới, đến khi môi anh cách môi hắn một cm thì ngừng lại, "Giờ anh đã là người của em rồi, cả đời này đừng hòng trốn thoát."
Khoảnh khắc Thẩm Nhạn tiến vào trong anh, dường như một mảnh thiếu hụt nhỏ lưu lạc nhiều năm quay trở lại cơ thể anh, khi hắn đòi hỏi quấn lấy anh, quá trình đó giống như bù đắp, lấp đầy anh. Đối với Thẩm Nhạn, nó cũng có ý nghĩa tương tự.
Bức ghép hình của riêng anh.
Bức ghép hình của Thẩm Nhạn.
Hóa ra chỉ khi ghép hai bức lại làm một, mê cung trước mặt mới thấy được toàn cảnh, tìm được lối ra.
Nhưng Tề Tĩnh không vội vã bước ra ngoài, anh muốn chậm rãi thưởng thức giây phút ve vuốt, an ủi lẫn nhau khi hai người cùng nhau tìm được.
Ngoài cửa sổ, mọi thanh âm đều biến mất.
Thời gian như ngừng lại hồi lâu, bọn họ vẫn không tách nhau ra, cái giường chật hẹp cho họ cái cớ để ôm nhau chặt hơn, tùy ý dán sát bên người đối phương, lẳng lặng lắng nghe tiếng tim đập trầm ổn, mạnh mẽ trong lồng ngực. Nhiệt độ đã tản đi khá nhiều, nhưng đầu khớp xương vẫn hơi xót, có cảm giác như đường trắng tan thành nước dưới nhiệt độ cao, dính dấp ngọt ngào.
"Anh ôm em đi tắm..." Giọng điệu Thẩm Nhạn trở lại dịu dàng như ngày thường, ngón tay đầy thương yêu vuốt ve mặt Tề Tĩnh.
"Đừng." Tề Tĩnh lắc đầu, nhắm mắt rúc vào ngực hắn, nhỏ giọng nói, "Em thích lưu lại mùi của anh trên người. Ít nhất... cứ để đến sáng mai được không?"
Giọng nói vừa cầu xin vừa nũng nịu.
Thẩm Nhạn không lên tiếng, yên lặng vươn tay lướt qua tai anh, xuyên vào tóc đen của anh, cúi đầu hôn anh một lúc.
Nói thì nói vậy nhưng giường họ đang nằm thật sự rất nhỏ, khi đắm chìm trong say mê thì không để ý tới, nhưng giờ nằm chung với nhau mới nhận ra.
Vì vậy hắn đề nghị: "Quay về phòng ngủ ngủ đi."
Tề Tĩnh không trả lời, chỉ ngoan ngoãn chôn mặt trong ngực hắn, nhẹ nhàng "ừ" một tiếng, nhưng mãi vẫn lưu luyến không động đậy.
Thẩm Nhạn không thúc giục, yên lặng cùng anh đợi thời gian trôi.
Cho đến khi Tề Tĩnh đột nhiên mở miệng hỏi: "Hiện tại... mấy giờ rồi?"
Danh sách chương