Tăng ca xong, trở về nhà, các cửa hàng quanh đây đều tối lửa tắt đèn, chỉ còn một loạt đèn đường phát ra ánh sáng mờ nhạt đứng thẳng tắp.
Ánh sáng tái nhợt, yếu ớt của đèn đường như bôi một lớp sáp trắng lên mặt đường nhựa.
Lúc này, cửa sắt của khu đã đóng, Tề Tĩnh đành phải gõ cửa sổ phòng trực ban. Bởi vì nghề nghiệp đặc thù, thời gian tan tầm của anh rất không ổn định, có hôm thì năm, sáu giờ sáng, có hôm thì nửa đêm, hai, ba giờ. Bởi vậy hầu như tất cả nhân viên bảo vệ của tiểu khu đều biết mặt anh.
"Lại tăng ca sao? Đã mấy giờ rồi?" Người trực hôm nay dụi dụi đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, nhìn xuyên qua cửa sổ nhận ra là anh, chào hỏi như thông thường.
"Sắp tới trung thu rồi nên rất bận rộn." Tề Tĩnh cười áy náy.
Rốt cuộc bây giờ là mấy giờ, chính anh cũng không biết.
Có một số công việc để mai làm tiếp cũng được, nhưng mà anh cố gắng làm một mạch để đuổi kịp tiến độ, mau chóng hoàn thành nhiệm vụ. Như vậy tới ngày kia đi công tác cũng không tới mức quá vội vã.
Khi đi về hướng nhà mình, anh lấy điện thoại di động ra xem. Đã một giờ hai mươi sáu phút, không ngờ còn sớm như vậy.
Tiện tay mở phần tin nhắn ra xem, anh phát hiện cái câu "Tôi bị ốm" sáng nay định viết còn chưa gửi đi, vẫn là bản nháp, mà ở khung người nhận thì trống rỗng.
"Không cần nữa, tôi đã khỏi rồi."
Tề Tĩnh tự hỏi tự trả lời mình như vậy, chợt cười khổ một tiếng, yên lặng nhìn chằm chằm nội dung tin nhắn dần dần biến mất sau con trỏ, lúc này mới đi lên lầu.
Tối hôm nay luôn bị ép trong trạng thái làm việc căng thẳng cao độ, hiện tại được thả lỏng, anh lại không buồn ngủ chút nào.
Tề Tĩnh ngâm mình trong nước nóng, thả lỏng tứ chi, hai mắt nhắm nghiền, bàn tay khép lại, hứng nước tạt vào mặt mình liên tục cho đến khi không thở nổi mới dừng lại thở dốc.
Nếu như, tất cả ký ức của một ngày có thể như bọt nước kia, không ngừng chảy rồi không ngừng tan biến, cho đến khi không còn giọt nào nữa thì tốt quá.
Tranh thủ khi còn là bọt nước, khi chưa là thủy triều mãnh liệt cuồn cuộn trào dâng không gì ngăn cản nổi.
Tranh thủ hiện tại.
Tề Tĩnh vẻ mặt mệt mỏi dựa trán vào lớp gạch men lạnh lẽo, đôi mày chau lại, buồn bực đập đầu vài cái, muốn bản thân tỉnh táo lại. Sau khi ra khỏi nước, anh lau khô thân thể rồi về phòng, mở máy tính cá nhân.
Có rất nhiều cách để phân tán lực chú ý, mà cách quen thuộc nhất của anh chính là phối kịch.
Bởi vì khi đã nhập vào vai diễn, con người mang tên Tề Tĩnh không còn tồn tại nữa, hòa mình vào dòng chảy nội dung của vở kịch, tạm thời không cần nghĩ tới những chuyện dư thừa.
Hậu kỳ của tổ kịch "Cạm bẫy" quả nhiên là người giữ chữ tín.
Anh mở lịch sử trò chuyện trên nhóm QQ hôm qua chưa kịp xem ra, phát hiện tất cả mọi người trong tổ đều tràn đầy sung sướng, hóa ra bản demo của kỳ một đã được tung ra tối qua.
Từ khi anh nộp âm thô, hậu kỳ đã đăng lên mạng, hơn nữa đoạn đối kịch ngắn lần trước một truyền mười, mười truyền trăm, danh tiếng cũng tốt, khiến cho thái độ của Đại Kiều và Tiểu Kiều đối với anh cũng chuyển biến tốt đẹp hơn. Hậu kỳ cũng tỏ vẻ CV đối kịch cùng Đồng Tước Đài có năng lực không tệ, không khí trong nhóm trở nên thoải mái hơn trước rất nhiều.
Hậu kỳ – Khóa một đời: Bắt đầu phun một ngụm máu, rốt cuộc tôi cũng làm xong bản demo mê người đáng ghét này rồi!!
Đồng Tước hậu cung Tiểu Kiều: A a a a a a a thật sao?? o(*////▽////*)q
Đồng Tước hậu cung Đại Kiều: Rốt cuộc Đồng Tước cũng làm xong thêm một kịch mới! Khóa đã vất vả rồi!
Trang trí – Bánh quy xốp: Chúc mừng, chúc mừng!! Rốt cuộc tôi cũng thể bắt đầu vẽ poster rồi ~O(∩_∩)O
Tuyên truyền – Onion: Đệch mợ! Không ngờ đã có demo rồi, tôi phải bắt đầu tìm tư liệu, chuẩn bị tới lúc đó viết bài post.
Chuẩn bị – Yên Chi Hoa: A a a a a a quá tuyệt vời! Cuối cùng cũng có thể nghe demo! Thật mong chờ! Tốc độ của Khóa quá nhanh! TAT
Hậu kỳ – Khóa một đời: Hi hi, dĩ nhiên rồi, kịch của Đồng Tước sama luôn được tôi ưu tiên làm trước mà.
Đồng Tước hậu cung Đại Kiều: Cầu được nghe!
Đồng Tước hậu cung Tiểu Kiều: Cầu được nghe! Cầu gửi qua nhóm!
Biên kịch – Múa rối: Đệch!! Khóa, cô đã làm xong demo rồi?? Quả là thần tốc!! Cùng cầu được nghe, cầu gửi qua nhóm!!
Đạo diễn – Cắm đao bốn phía: Σ( °△ °|||)︴Xem ra quả thật có thể phát kịch nhân dịp Quốc Khánh...
Hậu kỳ – Khóa một đời: Ừ, nếu như cần phản âm, tổ kịch cố gắng kéo dài trong hai ngày thôi thì có thể phát kịch rồi~
Đạo diễn – Cắm đao bốn phía: Được, tôi sẽ đi nghe demo ngay bây giờ để viết bản phản âm, viết xong sẽ ném ngay cho hai chủ dịch.
Hậu kỳ – Khóa một đời: Tôi sẽ gửi file lên cho cả nhóm nhé~
...
"Ồ, hiệu suất thật cao." Tề Tĩnh nhướng mày, tán thưởng một câu.
Nếu như anh nhớ không lầm, dự tính "Cạm bẫy" sẽ được chia làm ba kỳ thượng, trung, hạ. Toàn bộ kịch bản kỳ một theo thống kê số lượng chữ đã gần tới mười bốn ngàn chữ, dù có cắt bớt, giản lược tới mức nào thì kịch được làm ra ít nhất cũng phải dài chừng bốn, năm mươi phút. Dựa theo lịch sử trò chuyện, anh mở file demo trong nhóm, trong đó hiện ra độ dài của file là một tiếng mười hai phút.
Mặc dù không hiểu mấy kỹ thuật thượng thừa, nhưng theo hiểu biết cơ bản của anh về hậu kỳ, kịch bản dài như vậy, có thể đưa ra bản nháp trong một tháng đã là rất giỏi.
Mở demo ra, nghe xong hai màn đầu, cuối cùng anh cũng hiểu vì sao Yên Chi Hoa thà để anh chịu thiệt cũng không muốn đắc tội với hậu kỳ.
Không hổ là dân chuyên nghiệp, tốc độ và chất lượng đều là hàng đầu...
Tuy rằng hiệu quả cuối cùng từ cách diễn của hai chủ dịch khác với cách hiểu của anh về nhân vật, nhưng nếu bỏ điều đó đi, đơn thuần chỉ chú ý tới câu chuyện của hai nhân vật thì cũng coi như một vở kịch đặc sắc.
Đạo diễn Cắm đao bốn phía cũng có hiệu suất rất cao, hôm qua mới ra demo, sáng sớm hôm nay đã gửi cho anh bản phản âm rồi.
Trong bản phản âm còn rất quan tâm anh, ngay cả phần nào giây nào cẩn thu âm lại cũng được ký hiệu rõ ràng. Đúng là người có lương tâm nghề nghiệp.
Tề Tĩnh xem ra một lượt các phần cần phản âm. Những cảnh khác anh diễn không tệ, còn mấy cảnh đối kịch với Đồng Tước Đài phải thu âm lại khá nhiều – nhất là những đoạn xung đột tình cảm.
Cần rống giận, hô to lời kịch, bởi vì anh dùng thanh tuyến 0.5 thiên về mềm mại, nhu nhược khiến cho sự mãnh liệt, tức giận bị giảm đi rất nhiều.
Cần biểu hiện sự đấu tranh nội tâm trong các đoạn độc thoại vì cách diễn trùng lặp, nghe hơi cứng nhắc.
Để duy trì hình tượng nhân vật thống nhất, những phần này cần đảm bảo chất lượng, không được bỏ sót.
Ngay từ đầu, Cắm đao bốn phía đã dự đoán được trước, cho nên trên đầu bản phản âm đã ghi rõ ràng cho anh: Trong ý kiến của cô có nhiều phần bởi vì cố chấp muốn giữ đúng nguyên tác, không phải do diễn xuất của anh không tốt, muốn anh hãy tự phán đoán rồi thu âm.
Ý tức là nếu như diễn đúng theo nguyên tác sẽ khiến sự hòa hợp của hai chủ dịch giảm xuống thì có thể không phản âm.
Bất kể thế nào, lúc này cái anh cần nhất là một kịch bản, một vai diễn, để anh tạm thời tỉnh táo lại, không cần tiếp tục bồi hồi vì cuộc sống ngoài đời.
Mở phần mềm ghi âm ra, điều chỉnh microphone một chút, bắt đầu thu âm lại.
Trong phân cảnh kịch yêu cầu giọng nói phải kịch liệt, Tề Tĩnh dự định sẽ hạ thấp thanh tuyến xuống một chút, khoảng trên dưới 0.6, bỏ cái cảm giác "quyến rũ" đi, để tính cách nhân vật trở về đúng với hiểu biết ban đầu của anh. Bởi vì đa phần lời kịch đều là câu đơn, hơn nữa trong đó có nhiều câu bốn, năm chữ, cho dù điều chỉnh thế nào thì người nghe cũng có thể không nhận ra.
Chỗ khó là phần độc thoại nội tâm.
Đến màn đó, nội dung vở kịch đã tiến tới giai đoạn hai người tiếp xúc sâu sắc hơn, xen vào sự kết hợp đơn thuần giữa hai cơ thể và tình cảm đôi lứa, thuộc về thời kỳ quá độ.
Trong câu chuyện, vai diễn của anh bởi vì mấy câu nói của viên cảnh sát mà nảy ra suy nghĩ muốn rời khỏi giới xã hội đen.
Nhưng mà tổ chức xã hội đen này có ơn với hắn, đồng thời hắn không muốn phản bội ân nhân của mình, hại chết tính mạng của thuộc hạ, mặt khác, hắn sinh ra cảm giác si mê, say đắm không thể tự kiềm chế với công. Hắn có thói quen hạ nhục đối phương, trong lòng vừa tràn đầy cảm giác sung sướng khi được tiếp xúc thân mật, lại pha lẫn sự tuyệt vọng khi không thể yêu nhau.
Mâu thuẫn nội tâm có được thể hiện rõ ràng hay không sẽ quyết định sự thành công hay thất bại của màn kịch này —-
Đạo diễn chỉ ra, những câu lẩm bẩm nội tâm anh nói trước mặt viên cảnh sát còn hơi thiếu cảm giác gì đó.
Chính bản thân anh nghe xong demo cũng thấy vậy.
Nghe qua thì thấy giọng nói như vậy đã đạt rồi, nhưng soi vào chi tiết mà nói, có cảm giác giả tạo thấp kém, không quá chân thực, không thể chạm vào tận đáy lòng của người nghe.
"Nếu đã biết thì đừng xuất hiện trước mặt tôi một lần nữa."
Lời thoại thứ nhất là thu âm lại ngay sau khi nghe xong demo. Đoạn ghi âm dài khoảng một giây chuyển động trên đồ thị sóng âm, xuất hiện trước cửa sổ chỉnh sửa.
Tề Tĩnh nhấn vào nút tạm dừng, nghe lại một lần, cảm thấy không có khác biệt gì quá lớn so với demo, hai mày nhíu chặt, xóa đi làm lại.
"Nếu đã biết thì được xuất hiện... A, sai rồi, sai rồi." Lần thứ hai, lần thứ ba, lần thứ tư thu xong, anh vẫn luôn cảm thấy càng vừa nghe vừa phản âm sẽ càng khó nắm bắt được kiểu giọng cần có.
Anh ghi âm rồi lại xóa, hình sóng âm xuất hiện trên màn hình nhiều lần, trong nháy mắt lại bị xóa bỏ.
Có những CV khi ghi âm thường thích lưu lại tất cả file của mình, sau đó giao cho đạo diễn cắt nối, biên tập, mà anh có khuynh hướng chọn ra hai, ba lần tốt nhất, còn lại đều là rác.
"Nếu..."
Mới nói được một chữ, ngón trỏ đã nhấn xuống nút ngừng. Tề Tĩnh có chút nôn nóng, lắc đầu, xóa bỏ toàn bộ. Rõ ràng đã sắp nắm bắt được cảm xúc đó, trong nháy mắt khi phát ra thanh âm lại bị lệch ra khỏi quỹ đạo đúng đắn, càng đi càng xa.
Anh quyết định tắt file demo.
Cố gắng quên đi tất cả ấn tượng về bản demo, làm lại từ đầu. Anh tượng tượng lại các cảnh trong kịch, đặt bản thân mình vào đó.
Đúng vậy, đó là một đêm khi trời tờ mờ sáng, câu lạc bộ đêm mà hắn kinh doanh đã vắng lặng hết khách, ngừng mở cửa, còn hắn thì ngồi một mình trước quầy bar, uống rượu giải sầu. Bầu trời đêm khuya bên ngoài đen thăm thẳm, không thấy rõ được cả năm ngón tay, ánh đèn đỏ trong phòng u ám tản ra, âm hiệu bối cảnh từ từ vang lên to dần, ví dụ như tiếng va chạm của cục đá trong li rượu, trong không gian dường như còn ngân nga khúc nhạc jazz, trong bóng đêm truyền tới tiếng bước chân.
Không biết người kia dùng thủ đoạn gì mà có thể xuất hiện ở một nơi không nên đến, lần thứ hai ngoan cố xông vào địa bàn của hắn.
Địa bản trong hiện thực, cũng như trong lòng.
Khi rượu say quá chén, hai mắt mờ sương, trong lòng hắn không có chút sợ hãi, chỉ cảm thấy buồn bực khó hiểu.
"Anh tới nơi này làm gì?"
Đôi môi khẽ mở, dáng cười lạnh lùng đưa ra lời đuổi khách.
Đối phương không trả lời.
"Tôi đã nói rồi... Tôi sẽ không rời khỏi tổ chức, càng không phản bội tổ chức. Lần trước không trực tiếp tặng anh một viên đạn đã là nương tay lắm rồi. Hôm nay ngay cả súng anh cũng không mang, thoải mái dâng tới tận cửa thế này, anh cho rằng... Tôi sẽ tha cho anh nữa sao?"
Hắn mượn men say, bước về phía đối phương.
Người say rượu bước đi có chút lảo đảo, ngay cả câu nói cũng có vài phần gián đoạn, giọng nói khàn khàn. Nhưng toàn thân hắn giống như mọc ra gai nhọn, giọng điệu không thể thiếu chút uy hiếp.
Nhắm mắt nhớ tới lúc đó, hai câu lời thoại nói ra vô cùng tự nhiên, dường như đã nắm được cảm giác.
Tốt rồi, tiếp theo chính là đoạn đối thoại anh đã bị kẹt mãi—-
"Anh biết em sẽ không làm thế."
Đột nhiên, cảnh tượng liên tục hiện lên trong đầu chợt vang lên một câu nói.
Và khác với bản demo, đó là thanh âm của một người khác, cảm xúc cũng khác. Thanh âm của Nhạc Bắc Hướng.
Bất chợt, ngang ngạnh chen vào giữa dòng suy nghĩ của anh, chẳng chút dấu hiệu này.
A.
Đôi mắt của anh vô thức mở ra, cảnh tượng không vì vậy mà bị ngắt đoạn, vẫn tiếp tục tiếp diễn.
Dường như có một không gian mở ra trước hàng vạn đường cong chồng chéo, tập hợp lại lần nữa cho tới khi xuất hiện hình tượng viên cảnh sát mang vẻ mặt kiên nghị, giữa đôi lông mày mơ hồ lộ ra sự khổ sở như trong ấn tượng của anh về vở kịch.
Trước đây anh đã từng tưởng tượng một phen.
Nhưng mà lần này, bóng dáng đối phương càng rõ ràng hơn, rõ ràng tới mức có thể thấy được hình ảnh người kia trong hiện thực.
Tề Tĩnh hoảng hốt, yết hầu có chút khô khốc, lời kịch kia bật ra trong vô thức.
"Nếu đã biết..."
Rõ ràng rất muốn duy trì bộ dáng tươi cười lạnh lùng, nhưng trong nháy mắt động tác nâng cao khóe miệng lên đã bị phá vỡ, nụ cười không thể thành hình. Vừa là chất vấn đối phương, vừa là tự nhủ với chính mình, vừa kỳ vọng vừa thất vọng, trái tim rung động rồi lại hóa thành tàn tro.
"Đừng xuất hiện trước mặt tôi một lần nữa..."
Được rồi, chính là cảm giác này.
Thứ cảm giác đầy mâu thuẫn này.
Có thể thu âm được.
Thừa dịp pha đột phá này, Tề Tĩnh gióng một tiếng trống cổ vũ tinh thần, hăng hái ghi âm hết phần còn lại, sau khi lưu lại thì gửi cho đạo diễn Cắm đao bốn phía để cô cắt âm.
Tháo tai nghe điện thoại, anh nhìn chằm chằm vào kịch bản mà mất hồn mất vía.
Có thể do anh đã nghiền ngẫm bản ghi âm đối kịch quá nhiều lần, tình huống cảm xúc thoáng cái xuất hiện với các CV không phải là chưa từng xảy ra. Để không bị ấn tượng ban đầu tẩy não, anh còn cố ý nghe lại lần ghi âm đối kịch với Đồng Tước Đài, nghe nhiều thành quen mới chính thức ghi âm.
Nhưng kỳ quái nhất là — khi nghe thấy thanh âm ấy, anh lại nghĩ tới một người không hề liên quan.
Vốn tưởng rằng phối kịch có thể giúp anh tạm thời quên đi chuyện ngoài đời, kết quả lại thành vì hồi tưởng mà ảnh hưởng đến tâm tình ghi âm của mình.
Hoang đường.
Thật sự quá hoang đường.
Tâm trạng Tề Tĩnh không nhìn đóng các phần mềm, tắt máy tính. Dưới ánh đèn bàn nhàn nhạt, anh thấy gượng mặt mình tái nhợt hiện ra trên mnà hình, tâm tình sâu trong ánh mắt khẽ dao động.
Không thể quy hết trách nhiệm cho ai. Một CV chuyên nghiệp có thể ghi âm tốt mà không bị bất cứ tác động bên ngoài nào cản trở.
"Tề Tĩnh." Anh nhìn chằm chằm vào mình trong màn hình, thấp giọng khuyên nhủ, "Đừng dại."
Đừng dại.
Nếu như cái cảng tránh gió phối âm nho nhỏ của anh cũng bị người ta chiếm giữ mất thì thật quá đáng sợ.
Tâm trạng như vậy mình đã từng trải qua vào lúc nào? Là thời đại học.
Khi anh vừa mới nhận ra xu hướng tình dục của mình là lúc còn chưa bước ra xã hội, luôn ôm thái độ lạc quan, ngây thơ trước rất nhiều điều. Thích thản nhiên, thích thẳng thắn, đối với ánh mắt của người đời chỉ cho rằng "đạo bất đồng bất tương vi mưu(1)", chỉ cần kiên trì thì mọi chuyện sẽ trở nên tốt đẹp hơn.
Và khi đó khác với bây giờ, khi đó anh không có hứng thú đặc biệt nào để giết thời gian, cuộc sống vô cùng rảnh rỗi.
Hơn nữa, anh lựa chọn bắt đầu.
Hôm nay anh đã học xong bài học đau đớn, đã nếm thử vị đắng của cuộc đời, hiểu rằng tùy tiện lựa chọn sẽ phải trả giá đắt.
Cho tới bây giờ, cái giá phải trả đó vẫn còn đang đeo bám cuộc đời anh.
Anh không còn là thiếu niên ngây thơ ngày đó. Giờ đây anh đã độc lập, kiên cường, tự do. Một mình cũng có thể sống tốt.
Loại chuyện như dẫm lên vết xe đổ ấy, thậm chí anh còn không muốn nhìn thấy.
Khả năng xảy ra chỉ có thể là không.
*Chú thích:
(1) Đạo bất đồng bất tương vi mưu: Không cùng chí hướng không thể bàn bạc.
Ánh sáng tái nhợt, yếu ớt của đèn đường như bôi một lớp sáp trắng lên mặt đường nhựa.
Lúc này, cửa sắt của khu đã đóng, Tề Tĩnh đành phải gõ cửa sổ phòng trực ban. Bởi vì nghề nghiệp đặc thù, thời gian tan tầm của anh rất không ổn định, có hôm thì năm, sáu giờ sáng, có hôm thì nửa đêm, hai, ba giờ. Bởi vậy hầu như tất cả nhân viên bảo vệ của tiểu khu đều biết mặt anh.
"Lại tăng ca sao? Đã mấy giờ rồi?" Người trực hôm nay dụi dụi đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, nhìn xuyên qua cửa sổ nhận ra là anh, chào hỏi như thông thường.
"Sắp tới trung thu rồi nên rất bận rộn." Tề Tĩnh cười áy náy.
Rốt cuộc bây giờ là mấy giờ, chính anh cũng không biết.
Có một số công việc để mai làm tiếp cũng được, nhưng mà anh cố gắng làm một mạch để đuổi kịp tiến độ, mau chóng hoàn thành nhiệm vụ. Như vậy tới ngày kia đi công tác cũng không tới mức quá vội vã.
Khi đi về hướng nhà mình, anh lấy điện thoại di động ra xem. Đã một giờ hai mươi sáu phút, không ngờ còn sớm như vậy.
Tiện tay mở phần tin nhắn ra xem, anh phát hiện cái câu "Tôi bị ốm" sáng nay định viết còn chưa gửi đi, vẫn là bản nháp, mà ở khung người nhận thì trống rỗng.
"Không cần nữa, tôi đã khỏi rồi."
Tề Tĩnh tự hỏi tự trả lời mình như vậy, chợt cười khổ một tiếng, yên lặng nhìn chằm chằm nội dung tin nhắn dần dần biến mất sau con trỏ, lúc này mới đi lên lầu.
Tối hôm nay luôn bị ép trong trạng thái làm việc căng thẳng cao độ, hiện tại được thả lỏng, anh lại không buồn ngủ chút nào.
Tề Tĩnh ngâm mình trong nước nóng, thả lỏng tứ chi, hai mắt nhắm nghiền, bàn tay khép lại, hứng nước tạt vào mặt mình liên tục cho đến khi không thở nổi mới dừng lại thở dốc.
Nếu như, tất cả ký ức của một ngày có thể như bọt nước kia, không ngừng chảy rồi không ngừng tan biến, cho đến khi không còn giọt nào nữa thì tốt quá.
Tranh thủ khi còn là bọt nước, khi chưa là thủy triều mãnh liệt cuồn cuộn trào dâng không gì ngăn cản nổi.
Tranh thủ hiện tại.
Tề Tĩnh vẻ mặt mệt mỏi dựa trán vào lớp gạch men lạnh lẽo, đôi mày chau lại, buồn bực đập đầu vài cái, muốn bản thân tỉnh táo lại. Sau khi ra khỏi nước, anh lau khô thân thể rồi về phòng, mở máy tính cá nhân.
Có rất nhiều cách để phân tán lực chú ý, mà cách quen thuộc nhất của anh chính là phối kịch.
Bởi vì khi đã nhập vào vai diễn, con người mang tên Tề Tĩnh không còn tồn tại nữa, hòa mình vào dòng chảy nội dung của vở kịch, tạm thời không cần nghĩ tới những chuyện dư thừa.
Hậu kỳ của tổ kịch "Cạm bẫy" quả nhiên là người giữ chữ tín.
Anh mở lịch sử trò chuyện trên nhóm QQ hôm qua chưa kịp xem ra, phát hiện tất cả mọi người trong tổ đều tràn đầy sung sướng, hóa ra bản demo của kỳ một đã được tung ra tối qua.
Từ khi anh nộp âm thô, hậu kỳ đã đăng lên mạng, hơn nữa đoạn đối kịch ngắn lần trước một truyền mười, mười truyền trăm, danh tiếng cũng tốt, khiến cho thái độ của Đại Kiều và Tiểu Kiều đối với anh cũng chuyển biến tốt đẹp hơn. Hậu kỳ cũng tỏ vẻ CV đối kịch cùng Đồng Tước Đài có năng lực không tệ, không khí trong nhóm trở nên thoải mái hơn trước rất nhiều.
Hậu kỳ – Khóa một đời: Bắt đầu phun một ngụm máu, rốt cuộc tôi cũng làm xong bản demo mê người đáng ghét này rồi!!
Đồng Tước hậu cung Tiểu Kiều: A a a a a a a thật sao?? o(*////▽////*)q
Đồng Tước hậu cung Đại Kiều: Rốt cuộc Đồng Tước cũng làm xong thêm một kịch mới! Khóa đã vất vả rồi!
Trang trí – Bánh quy xốp: Chúc mừng, chúc mừng!! Rốt cuộc tôi cũng thể bắt đầu vẽ poster rồi ~O(∩_∩)O
Tuyên truyền – Onion: Đệch mợ! Không ngờ đã có demo rồi, tôi phải bắt đầu tìm tư liệu, chuẩn bị tới lúc đó viết bài post.
Chuẩn bị – Yên Chi Hoa: A a a a a a quá tuyệt vời! Cuối cùng cũng có thể nghe demo! Thật mong chờ! Tốc độ của Khóa quá nhanh! TAT
Hậu kỳ – Khóa một đời: Hi hi, dĩ nhiên rồi, kịch của Đồng Tước sama luôn được tôi ưu tiên làm trước mà.
Đồng Tước hậu cung Đại Kiều: Cầu được nghe!
Đồng Tước hậu cung Tiểu Kiều: Cầu được nghe! Cầu gửi qua nhóm!
Biên kịch – Múa rối: Đệch!! Khóa, cô đã làm xong demo rồi?? Quả là thần tốc!! Cùng cầu được nghe, cầu gửi qua nhóm!!
Đạo diễn – Cắm đao bốn phía: Σ( °△ °|||)︴Xem ra quả thật có thể phát kịch nhân dịp Quốc Khánh...
Hậu kỳ – Khóa một đời: Ừ, nếu như cần phản âm, tổ kịch cố gắng kéo dài trong hai ngày thôi thì có thể phát kịch rồi~
Đạo diễn – Cắm đao bốn phía: Được, tôi sẽ đi nghe demo ngay bây giờ để viết bản phản âm, viết xong sẽ ném ngay cho hai chủ dịch.
Hậu kỳ – Khóa một đời: Tôi sẽ gửi file lên cho cả nhóm nhé~
...
"Ồ, hiệu suất thật cao." Tề Tĩnh nhướng mày, tán thưởng một câu.
Nếu như anh nhớ không lầm, dự tính "Cạm bẫy" sẽ được chia làm ba kỳ thượng, trung, hạ. Toàn bộ kịch bản kỳ một theo thống kê số lượng chữ đã gần tới mười bốn ngàn chữ, dù có cắt bớt, giản lược tới mức nào thì kịch được làm ra ít nhất cũng phải dài chừng bốn, năm mươi phút. Dựa theo lịch sử trò chuyện, anh mở file demo trong nhóm, trong đó hiện ra độ dài của file là một tiếng mười hai phút.
Mặc dù không hiểu mấy kỹ thuật thượng thừa, nhưng theo hiểu biết cơ bản của anh về hậu kỳ, kịch bản dài như vậy, có thể đưa ra bản nháp trong một tháng đã là rất giỏi.
Mở demo ra, nghe xong hai màn đầu, cuối cùng anh cũng hiểu vì sao Yên Chi Hoa thà để anh chịu thiệt cũng không muốn đắc tội với hậu kỳ.
Không hổ là dân chuyên nghiệp, tốc độ và chất lượng đều là hàng đầu...
Tuy rằng hiệu quả cuối cùng từ cách diễn của hai chủ dịch khác với cách hiểu của anh về nhân vật, nhưng nếu bỏ điều đó đi, đơn thuần chỉ chú ý tới câu chuyện của hai nhân vật thì cũng coi như một vở kịch đặc sắc.
Đạo diễn Cắm đao bốn phía cũng có hiệu suất rất cao, hôm qua mới ra demo, sáng sớm hôm nay đã gửi cho anh bản phản âm rồi.
Trong bản phản âm còn rất quan tâm anh, ngay cả phần nào giây nào cẩn thu âm lại cũng được ký hiệu rõ ràng. Đúng là người có lương tâm nghề nghiệp.
Tề Tĩnh xem ra một lượt các phần cần phản âm. Những cảnh khác anh diễn không tệ, còn mấy cảnh đối kịch với Đồng Tước Đài phải thu âm lại khá nhiều – nhất là những đoạn xung đột tình cảm.
Cần rống giận, hô to lời kịch, bởi vì anh dùng thanh tuyến 0.5 thiên về mềm mại, nhu nhược khiến cho sự mãnh liệt, tức giận bị giảm đi rất nhiều.
Cần biểu hiện sự đấu tranh nội tâm trong các đoạn độc thoại vì cách diễn trùng lặp, nghe hơi cứng nhắc.
Để duy trì hình tượng nhân vật thống nhất, những phần này cần đảm bảo chất lượng, không được bỏ sót.
Ngay từ đầu, Cắm đao bốn phía đã dự đoán được trước, cho nên trên đầu bản phản âm đã ghi rõ ràng cho anh: Trong ý kiến của cô có nhiều phần bởi vì cố chấp muốn giữ đúng nguyên tác, không phải do diễn xuất của anh không tốt, muốn anh hãy tự phán đoán rồi thu âm.
Ý tức là nếu như diễn đúng theo nguyên tác sẽ khiến sự hòa hợp của hai chủ dịch giảm xuống thì có thể không phản âm.
Bất kể thế nào, lúc này cái anh cần nhất là một kịch bản, một vai diễn, để anh tạm thời tỉnh táo lại, không cần tiếp tục bồi hồi vì cuộc sống ngoài đời.
Mở phần mềm ghi âm ra, điều chỉnh microphone một chút, bắt đầu thu âm lại.
Trong phân cảnh kịch yêu cầu giọng nói phải kịch liệt, Tề Tĩnh dự định sẽ hạ thấp thanh tuyến xuống một chút, khoảng trên dưới 0.6, bỏ cái cảm giác "quyến rũ" đi, để tính cách nhân vật trở về đúng với hiểu biết ban đầu của anh. Bởi vì đa phần lời kịch đều là câu đơn, hơn nữa trong đó có nhiều câu bốn, năm chữ, cho dù điều chỉnh thế nào thì người nghe cũng có thể không nhận ra.
Chỗ khó là phần độc thoại nội tâm.
Đến màn đó, nội dung vở kịch đã tiến tới giai đoạn hai người tiếp xúc sâu sắc hơn, xen vào sự kết hợp đơn thuần giữa hai cơ thể và tình cảm đôi lứa, thuộc về thời kỳ quá độ.
Trong câu chuyện, vai diễn của anh bởi vì mấy câu nói của viên cảnh sát mà nảy ra suy nghĩ muốn rời khỏi giới xã hội đen.
Nhưng mà tổ chức xã hội đen này có ơn với hắn, đồng thời hắn không muốn phản bội ân nhân của mình, hại chết tính mạng của thuộc hạ, mặt khác, hắn sinh ra cảm giác si mê, say đắm không thể tự kiềm chế với công. Hắn có thói quen hạ nhục đối phương, trong lòng vừa tràn đầy cảm giác sung sướng khi được tiếp xúc thân mật, lại pha lẫn sự tuyệt vọng khi không thể yêu nhau.
Mâu thuẫn nội tâm có được thể hiện rõ ràng hay không sẽ quyết định sự thành công hay thất bại của màn kịch này —-
Đạo diễn chỉ ra, những câu lẩm bẩm nội tâm anh nói trước mặt viên cảnh sát còn hơi thiếu cảm giác gì đó.
Chính bản thân anh nghe xong demo cũng thấy vậy.
Nghe qua thì thấy giọng nói như vậy đã đạt rồi, nhưng soi vào chi tiết mà nói, có cảm giác giả tạo thấp kém, không quá chân thực, không thể chạm vào tận đáy lòng của người nghe.
"Nếu đã biết thì đừng xuất hiện trước mặt tôi một lần nữa."
Lời thoại thứ nhất là thu âm lại ngay sau khi nghe xong demo. Đoạn ghi âm dài khoảng một giây chuyển động trên đồ thị sóng âm, xuất hiện trước cửa sổ chỉnh sửa.
Tề Tĩnh nhấn vào nút tạm dừng, nghe lại một lần, cảm thấy không có khác biệt gì quá lớn so với demo, hai mày nhíu chặt, xóa đi làm lại.
"Nếu đã biết thì được xuất hiện... A, sai rồi, sai rồi." Lần thứ hai, lần thứ ba, lần thứ tư thu xong, anh vẫn luôn cảm thấy càng vừa nghe vừa phản âm sẽ càng khó nắm bắt được kiểu giọng cần có.
Anh ghi âm rồi lại xóa, hình sóng âm xuất hiện trên màn hình nhiều lần, trong nháy mắt lại bị xóa bỏ.
Có những CV khi ghi âm thường thích lưu lại tất cả file của mình, sau đó giao cho đạo diễn cắt nối, biên tập, mà anh có khuynh hướng chọn ra hai, ba lần tốt nhất, còn lại đều là rác.
"Nếu..."
Mới nói được một chữ, ngón trỏ đã nhấn xuống nút ngừng. Tề Tĩnh có chút nôn nóng, lắc đầu, xóa bỏ toàn bộ. Rõ ràng đã sắp nắm bắt được cảm xúc đó, trong nháy mắt khi phát ra thanh âm lại bị lệch ra khỏi quỹ đạo đúng đắn, càng đi càng xa.
Anh quyết định tắt file demo.
Cố gắng quên đi tất cả ấn tượng về bản demo, làm lại từ đầu. Anh tượng tượng lại các cảnh trong kịch, đặt bản thân mình vào đó.
Đúng vậy, đó là một đêm khi trời tờ mờ sáng, câu lạc bộ đêm mà hắn kinh doanh đã vắng lặng hết khách, ngừng mở cửa, còn hắn thì ngồi một mình trước quầy bar, uống rượu giải sầu. Bầu trời đêm khuya bên ngoài đen thăm thẳm, không thấy rõ được cả năm ngón tay, ánh đèn đỏ trong phòng u ám tản ra, âm hiệu bối cảnh từ từ vang lên to dần, ví dụ như tiếng va chạm của cục đá trong li rượu, trong không gian dường như còn ngân nga khúc nhạc jazz, trong bóng đêm truyền tới tiếng bước chân.
Không biết người kia dùng thủ đoạn gì mà có thể xuất hiện ở một nơi không nên đến, lần thứ hai ngoan cố xông vào địa bàn của hắn.
Địa bản trong hiện thực, cũng như trong lòng.
Khi rượu say quá chén, hai mắt mờ sương, trong lòng hắn không có chút sợ hãi, chỉ cảm thấy buồn bực khó hiểu.
"Anh tới nơi này làm gì?"
Đôi môi khẽ mở, dáng cười lạnh lùng đưa ra lời đuổi khách.
Đối phương không trả lời.
"Tôi đã nói rồi... Tôi sẽ không rời khỏi tổ chức, càng không phản bội tổ chức. Lần trước không trực tiếp tặng anh một viên đạn đã là nương tay lắm rồi. Hôm nay ngay cả súng anh cũng không mang, thoải mái dâng tới tận cửa thế này, anh cho rằng... Tôi sẽ tha cho anh nữa sao?"
Hắn mượn men say, bước về phía đối phương.
Người say rượu bước đi có chút lảo đảo, ngay cả câu nói cũng có vài phần gián đoạn, giọng nói khàn khàn. Nhưng toàn thân hắn giống như mọc ra gai nhọn, giọng điệu không thể thiếu chút uy hiếp.
Nhắm mắt nhớ tới lúc đó, hai câu lời thoại nói ra vô cùng tự nhiên, dường như đã nắm được cảm giác.
Tốt rồi, tiếp theo chính là đoạn đối thoại anh đã bị kẹt mãi—-
"Anh biết em sẽ không làm thế."
Đột nhiên, cảnh tượng liên tục hiện lên trong đầu chợt vang lên một câu nói.
Và khác với bản demo, đó là thanh âm của một người khác, cảm xúc cũng khác. Thanh âm của Nhạc Bắc Hướng.
Bất chợt, ngang ngạnh chen vào giữa dòng suy nghĩ của anh, chẳng chút dấu hiệu này.
A.
Đôi mắt của anh vô thức mở ra, cảnh tượng không vì vậy mà bị ngắt đoạn, vẫn tiếp tục tiếp diễn.
Dường như có một không gian mở ra trước hàng vạn đường cong chồng chéo, tập hợp lại lần nữa cho tới khi xuất hiện hình tượng viên cảnh sát mang vẻ mặt kiên nghị, giữa đôi lông mày mơ hồ lộ ra sự khổ sở như trong ấn tượng của anh về vở kịch.
Trước đây anh đã từng tưởng tượng một phen.
Nhưng mà lần này, bóng dáng đối phương càng rõ ràng hơn, rõ ràng tới mức có thể thấy được hình ảnh người kia trong hiện thực.
Tề Tĩnh hoảng hốt, yết hầu có chút khô khốc, lời kịch kia bật ra trong vô thức.
"Nếu đã biết..."
Rõ ràng rất muốn duy trì bộ dáng tươi cười lạnh lùng, nhưng trong nháy mắt động tác nâng cao khóe miệng lên đã bị phá vỡ, nụ cười không thể thành hình. Vừa là chất vấn đối phương, vừa là tự nhủ với chính mình, vừa kỳ vọng vừa thất vọng, trái tim rung động rồi lại hóa thành tàn tro.
"Đừng xuất hiện trước mặt tôi một lần nữa..."
Được rồi, chính là cảm giác này.
Thứ cảm giác đầy mâu thuẫn này.
Có thể thu âm được.
Thừa dịp pha đột phá này, Tề Tĩnh gióng một tiếng trống cổ vũ tinh thần, hăng hái ghi âm hết phần còn lại, sau khi lưu lại thì gửi cho đạo diễn Cắm đao bốn phía để cô cắt âm.
Tháo tai nghe điện thoại, anh nhìn chằm chằm vào kịch bản mà mất hồn mất vía.
Có thể do anh đã nghiền ngẫm bản ghi âm đối kịch quá nhiều lần, tình huống cảm xúc thoáng cái xuất hiện với các CV không phải là chưa từng xảy ra. Để không bị ấn tượng ban đầu tẩy não, anh còn cố ý nghe lại lần ghi âm đối kịch với Đồng Tước Đài, nghe nhiều thành quen mới chính thức ghi âm.
Nhưng kỳ quái nhất là — khi nghe thấy thanh âm ấy, anh lại nghĩ tới một người không hề liên quan.
Vốn tưởng rằng phối kịch có thể giúp anh tạm thời quên đi chuyện ngoài đời, kết quả lại thành vì hồi tưởng mà ảnh hưởng đến tâm tình ghi âm của mình.
Hoang đường.
Thật sự quá hoang đường.
Tâm trạng Tề Tĩnh không nhìn đóng các phần mềm, tắt máy tính. Dưới ánh đèn bàn nhàn nhạt, anh thấy gượng mặt mình tái nhợt hiện ra trên mnà hình, tâm tình sâu trong ánh mắt khẽ dao động.
Không thể quy hết trách nhiệm cho ai. Một CV chuyên nghiệp có thể ghi âm tốt mà không bị bất cứ tác động bên ngoài nào cản trở.
"Tề Tĩnh." Anh nhìn chằm chằm vào mình trong màn hình, thấp giọng khuyên nhủ, "Đừng dại."
Đừng dại.
Nếu như cái cảng tránh gió phối âm nho nhỏ của anh cũng bị người ta chiếm giữ mất thì thật quá đáng sợ.
Tâm trạng như vậy mình đã từng trải qua vào lúc nào? Là thời đại học.
Khi anh vừa mới nhận ra xu hướng tình dục của mình là lúc còn chưa bước ra xã hội, luôn ôm thái độ lạc quan, ngây thơ trước rất nhiều điều. Thích thản nhiên, thích thẳng thắn, đối với ánh mắt của người đời chỉ cho rằng "đạo bất đồng bất tương vi mưu(1)", chỉ cần kiên trì thì mọi chuyện sẽ trở nên tốt đẹp hơn.
Và khi đó khác với bây giờ, khi đó anh không có hứng thú đặc biệt nào để giết thời gian, cuộc sống vô cùng rảnh rỗi.
Hơn nữa, anh lựa chọn bắt đầu.
Hôm nay anh đã học xong bài học đau đớn, đã nếm thử vị đắng của cuộc đời, hiểu rằng tùy tiện lựa chọn sẽ phải trả giá đắt.
Cho tới bây giờ, cái giá phải trả đó vẫn còn đang đeo bám cuộc đời anh.
Anh không còn là thiếu niên ngây thơ ngày đó. Giờ đây anh đã độc lập, kiên cường, tự do. Một mình cũng có thể sống tốt.
Loại chuyện như dẫm lên vết xe đổ ấy, thậm chí anh còn không muốn nhìn thấy.
Khả năng xảy ra chỉ có thể là không.
*Chú thích:
(1) Đạo bất đồng bất tương vi mưu: Không cùng chí hướng không thể bàn bạc.
Danh sách chương