Tề Tĩnh từng nửa đùa nửa thật với Thẩm Nhạn rằng, cuốn nhật kí tích góp từng năm từng năm giống như một nghi thức cầu nguyện. Đặt thêm một cuốn lên giá sách, con đường trước mắt của họ sẽ càng thuận lợi hơn, mỗi ngày trôi qua đều êm đềm, vui vẻ.
Nói vậy, đương nhiên chỉ xuất phát từ tinh thần lạc quan của anh.
Nhưng nếu như mọi thứ đều như lời hẹn ước tốt đẹp ấy, từng năm từng năm linh nghiệm với họ.
Sau khi đặt cuốn nhật kí đầu tiên lên giá, tết âm lịch bất tri bất giác tới thật gần. Buổi trưa ngày hai mươi tháng chạp, Tề Tĩnh cùng tổ quay phim ban thời sự gấp gáp thực hiện tiết mục về hành trình về quê của nhân dân tại ga tàu thành phố, chợt có tiếng chuông điện thoại. Anh kinh ngạc nhìn chằm chằm màn hình đang nhấp nháy, bỏ qua cuộc gọi đầu tiên, không có dũng khi nghe cuộc gọi thứ hai, tới lúc điện thoại kêu lên lần thứ ba mới tìm một góc tường vắng vẻ, e dè nghe máy.
"Tết dành một ngày về nhà đi."
Ba anh đã nói như vậy trong điện thoại.
Ông dùng chất giọng hơi lạnh nhạt, nói như thể ra lệnh, vẫn cái kiểu xa lạ như mấy năm nay, nhưng lại là câu nói thân thiết nhất anh nghe được từ ông.
Anh không nhớ rõ mình có đồng ý không, đồng ý như thế nào... Kí ức mấy phút ngắn ngửi dường như bị xóa bỏ, chỉ có thể để người khác kể lại anh nghe, miêu tả rằng lúc trở lại hiện trường phỏng vấn, đôi mắt anh đỏ ửng khiến mọi người hoảng sợ.
Cũng vì thế mà anh không thể lập tức đứng trước ống kính máy quay, phải tìm một góc yên lặng, đợi tỉnh táo lại mới tiếp tục quay phim.
Cho tới khi xong toàn bộ công việc, anh nhìn người đến người đi vội vã leo lên tàu trở về nhà, cảnh tượng náo nhiệt mà lại như cây bông mềm mại cọ trong lồng ngực. Anh tìm một góc khuất trên xe ô tô cơ quan, nước mắt như mưa.
Mùng một năm ấy, anh ở bên Thẩm Nhạn.
Mùng hai năm ấy, một mình anh thu dọn hành lí, chuẩn bị đi xe khách về quê. Cho tới trước khi lên xe, Thẩm Nhạn vẫn luôn nắm tay anh thật chặt, giờ phút chia tay chỉ nhắn nhủ một câu.
"Năm nay em về một mình, có lẽ sang năm, năm sau, hoặc năm sau nữa, hai chúng ta sẽ cùng nhau về."
Thẩm Nhạn nói "có lẽ", không phải khẳng định.
Nhưng dù là "có lẽ" cũng thắp lên niềm hy vọng cho anh với hai từ "về quê", mặc dù đau khổ, nhưng không tới mức tuyệt vọng vô tận.
...
Sau khi cuốn nhật kí thứ hai được đặt lên giá sách, mùa hè năm ấy cũng kết thúc toàn bộ ba kỳ kịch "Cạm bẫy".
Những người ở lại, những người tới sau, căn cứ theo miêu tả nhân vật để sắp xếp, kẻ ở người đi nhưng bạn bè ngoài kịch thì vẫn luôn còn, tất cả mọi người cùng kiên trì tới cuối, hoàn thiện ba kỳ kịch hoàn mỹ cho người nghe. Ngày kết thúc, anh thở phào nhẹ nhõm, nhìn chằm chằm vào hai chữ "Hoàn thành" trên tiêu đề, cõi lòng dậy sóng khó mà tĩnh lặng được.
Vở kịch "Cạm bẫy" không có trao quyền của Đồng Tước Đài không hề xuất hiện, chỉ còn tồn tại trong những lời cằn nhằn của fan Hộp đen.
Đồng Tước Đài cũng dần dần biến mất, có người nói hắn chỉ xuất hiện trên YY, tập trung mở ca hội, tổ chức các loại hoạt động ngoài phối âm. Giới võng phối có rất nhiều "đại thần", nếu không có tác phẩm tốt đạt chất lượng cao, ưu thế về "chất giọng" cũng sẽ dần dần cạn kiệt.
Thậm chí, ngay cả đoạn H ăn cắp hồi trước cũng bị âm thầm xóa bỏ.
Có một lần tán ngẫu trên trời dưới biển, anh vô tình nhắc tới, Đàm Tử Hiền chỉ lạnh nhạt nói một câu tỏ rõ sự thật: "À, hồi đó tôi gửi thư mời luật sư cho Đồng Tước Đài."
Luật sư gửi thư mời, ngoài bì thư còn có con dấu của văn phòng luật, độ tin cậy trăm phần trăm – nhưng đương nhiên không có hiệu lực.
Người ngoài nghề như Đồng Tước Đài không thể nào đoán được thật giả, vừa nhìn thấy trong thư luật sư ghi "yêu cầu bồi thường bên bị hại năm nghìn tệ" đã bị dọa sợ gần chết.
"Lúc đăng kí tham gia casting "Tru thiên lệnh", Đồng Tước Đài đã nộp sơ yếu lí lịch, tôi bảo tên kia lợi dụng chức vụ để lấy địa chỉ và tên thật của Đồng Tước Đài. Chẳng qua tôi không ngờ chỉ năm nghìn tệ đã dọa hắn im re, thật nhàm chán." Luật sư Đàm Tử Hiền luôn giữ hình tượng lí trí, bình tĩnh, vậy mà cũng giở mấy thủ đoạn trêu chọc vui đùa như thế này. Tề Tĩnh nghe tới đây, chợt sửng sốt, sau đó vỗ tay cười to.
Để kỉ niệm "Cạm bẫy" kết thúc, cả tổ kịch hớn hở chuẩn bị một màn phỏng vấn, còn mời hẳn một MC chuyên điều khiển chương trình phỏng vấn của giới võng phối tới, người nhà phỏng vấn người nhà thì chẳng có ý nghĩa gì, cho người ngoài vào mới tăng thêm tính giải trí.
Người tham gia phỏng vấn bao gồm tác giả Hộp đen, các STAFF và đa phần các CAST của tổ kịch, trừ một số CV quần chúng bận việc riêng nên không thể tham gia.
Đương nhiên, hai nhân vật chính chắc chắn là tiêu điểm của tiết mục phỏng vấn này.
Tề Tĩnh là một phóng viên chuyên nghiệp, đã quá quen thuộc với chuyện phỏng vấn, đối đáp cực kì thoải mái, cười cười nói nói với MC và thành viên tổ kịch, điều tiết bầu không khí vô cùng náo nhiệt.
Còn Thẩm Nhạn luôn thành thật trả lời từng câu hỏi. Nhờ "Cạm bẫy", danh tiếng của hắn trong giới võng phối càng ngày càng cao, nhưng không hề kiêu ngạo, lúc nào cũng khiên tốn, giản dị.
Chỉ có một câu hỏi mà hắn không trả lời được.
"Xin hỏi, nếu Ba ba mèo nhận kịch khác, liệu anh có e ngại phần H hay không? Hoặc là anh có thể chấp nhận ở mức độ nào?"
Câu hỏi của MC cũng là tiếng lòng của tất cả các chuẩn bị đang nhìn chằm chằm vào Thẩm Nhạn.
Thẩm Nhạn hơi ngừng lại, mãi không lên tiếng, sau đó vẫn lễ phép từ chối.
"Tôi nghĩ là tôi sẽ không nhận đâu." Hắn khẽ trả lời. "Tôi không kén chọn kịch bản, mà vấn đề nằm ở cá nhân tôi. Bởi vì nếu hợp tác cùng với người khác ngoài bạn trai của mình, tôi vẫn sẽ thấy mất tự nhiên. Phối âm mất tự nhiên sẽ giảm hiệu quả rất nhiều."
Bạn trai của Nhạn Bắc Hướng chính là bạn cùng phòng của hắn.
Ai ai trong giới võng phối cũng biết có một người bạn trai như vậy tồn tại, nhưng hắn giữ bí mật quá tốt, hơn nữa chuyện này thuộc về cuộc sống cá nhân, vì thế chưa từng có ai biết được rốt cuộc bạn cùng phòng là ai.
MC nghe hắn nói vậy, lập tức thốt lên: "Ồ, như anh phối "Cạm bẫy" rất tự nhiên mà?"
Hiện trường phỏng vấn im bặt tức thì, lặng như tờ, dường như nhận ra có điều gì đó sai sai.
Lát sau, chợt nghe Thẩm Nhạn nhẹ nhàng hít một hơi, khẽ hỏi như tự trách: "... Xin lỗi, có phải anh đã bất cẩn nói lỡ miệng rồi không?"
Xung quanh hắn nhẹ nhàng vang lên tiếng cười sang sảng của nhân vật chính còn lại trong "Cạm bẫy", không hề phủ nhận: "Không sao đâu."
Giây tiếp theo, cả MC và tất cả người nghe đều kinh ngạc hét ầm lên.
"Á á á á á á á á..."
Đến đây, công tác giữ bí mất tuyên bố phá sản.
...
Sau khi cuốn nhật kí thứ ba được đặt lên giá, tiết thanh minh năm ấy, mưa phùn giăng khắp lối. Bọn họ dành ra hai ngày nghỉ, trở về thành phố cũ để tảo mộ ông nội.
Nhưng không ngờ rằng có một người đàn ông đến sớm hơn họ.
Tề Tĩnh chưa từng gặp người đàn ông này – dáng đứng thẳng tắp, quần áo cũng được là lượt chỉnh tề, sạch sẽ tinh tươm, cúc áo cài đầy đủ, dường như cuộc sống của ông ta cũng thẳng tắp như hàng cúc áo kia, vĩnh viễn không xuất hiện "lối rẽ" nào. Vẻ mặt ông vừa lạnh vừa cứng ngắc như nước bùn xám xịt sau cơn mưa, mái đầu bạc dù được chải chuốt bóng loáng vẫn lộ ra dấu vết năm tháng.
Anh hơi chấn động, liếc mắt một cái cũng đoán được người này là ai.
Trước đây, anh từng nghe hắn miêu tả về người này rất nhiều, trong đầu anh đã vẽ nên những nét phác thảo. Giờ đây, những đường nét mờ mịt kia bỗng nối liền, hiện ra trên mặt giấy, sáng lên trước mắt.
Anh kinh ngạc nhìn sang Thẩm Nhạn, mà hắn cũng kinh ngạc nhìn về phía người kia, đứng im không nhúc nhích.
Người kia nhận ra ánh mắt của họ, nghiêng đầu nhẹ nhàng nhìn lướt qua, sau đó chậm rãi cúi đầu, nhìn chằm chằm vào bia mộ, không nói một lời, khuôn mặt vẫn lạnh lùng, nghiêm nghị.
"... Chờ anh một chút, một chút thôi là được."
Thẩm Nhạn nói vậy, tay hắn run rẩy nắm lấy vai anh, sau đó buông ra, một mình bước qua.
Hàm nghĩa trong câu nói này không đơn giản như trên mặt chữ, vì vậy anh không đi theo, chỉ yên lặng đứng tại chỗ nhìn Thẩm Nhạn bước từng bước tới bên cạnh người đàn ông kia. Hắn tựa như hoàn toàn không nhìn thấy ông ta, vẻ mặt lạnh nhạt, lẳng lặng đặt bó hoa cúc trắng trong tay xuống.
Ở đó có một bó hóa cúc trắng khác giống y như đúc đã được đặt trước phần mộ sạch sẽ, cách bó giống nhau, cách gói cũng giống nhau.
Khi hai bó hoa nằm cạnh nhau, hắn mới phát hiện ra sự tương tự này.
Giống tới mức khiến người ta cảm thấy xấu hổ.
Thẩm Nhạn không nói gì, cũng không hỏi gì, chỉ cúi đầu quỳ xuống dọn dẹp xung quanh phần mộ và bia mộ theo phong tục tảo mộ, cứ coi như người đàn ông đang dán mắt vào lưng mình hoàn toàn không tồn tại. Cho tới khi dọn sạch tới mức không còn gì để dọn, hắn vẫn không đứng lên.
Bầu không khí xa lạ hơn với người xa lạ, yên lặng như lúc tan cuộc, đặt một dấu chấm tròn rồi nhấc bút khỏi mặt giấy.
Người đàn ông kia đứng im rất lâu, giày da dưới chân nhẹ nhàng ma sát ra thanh âm, dường như định bước đi, hạ quyết tâm rời khỏi nơi này trước.
Nhưng không phải là một kết cục trong im lặng.
"Sau khi cha chết, con sẽ tới tảo mộ cha chứ?"
Thẩm Nhạn giật mình, trán khẽ nhăn lại, miệng ngậm chặt.
Nào ngờ ông ta chỉ khẽ gật đầu, dường như đã biết trước suy nghĩ của hắn, nhàn nhạt nói chẳng giống như đang thảo luận chuyện hậu sự của mình.
"Không cần tới đâu." Ông chậm rãi lướt qua người hắn, bước đi không ngoảnh đầu lại. "Cha có lỗi với con... và mẹ con."
Khi đó, Thẩm Nhạn bỗng nhiên cất tiếng: "Cảm ơn hoa của ngài."
Từ "cha" thiêng liêng đến nhường nào, hắn không gọi được, cũng không muốn gọi, chỉ dùng giọng điệu lịch sự của người trẻ nói cảm ơn với người lớn. Giọng hắn khàn khàn, nhưng rất kiên định, không hề mềm yếu.
Bước chân của ông khẽ ngừng, đứng ngẩn ngơ như vậy một hồi. Ông gật đầu cái nữa, sau đó tiếp tục đi. Nhìn từ phía sau, không nhìn được vẻ mặt của ông, hoặc giả cho dù nhìn từ chính diện cũng sẽ không thấy được. Bóng dáng ông dần xa, chậm rãi trở thành một điểm mờ nhạt nhòa trong tầm mắt họ, rồi biến mất.
Có lẽ tới một ngày nào đó, điểm mờ trong lòng hắn cũng sẽ từ từ trở thành vô hình – Tề Tĩnh nghĩ vậy, yên lặng đứng bên cạnh Thẩm Nhạn. Bầu trời trong xanh.
...
Sau khi cuốn nhật ký thứ tư được đặt lên giá, kỳ thực tập ba năm của Tề Tĩnh kết thúc, Thẩm Nhạn cũng chính thức tốt nghiệp khóa tại chức chính quy.
Bọn họ đã đạt đến đỉnh cao của cuộc sống hiện tại. Nhưng con đường phía trước còn rất dài, rất xa, còn nhiều không gian để tung bay hơn.
Ba năm thực tập ở đài truyền hình quốc gia giúp Tề Tĩnh chậm rãi tích góp được thêm kinh nghiệm và các mối quan hệ, cho anh cơ hội mà ngay cả tên cháu Rùa cũng không thể ngăn cản được. Trở lại thành phố quen thuộc, trở lại đài truyền hình quen thuộc, hoàn thành tâm nguyện còn dang dở của anh – Lần đầu tiên, làm biên tập viên của một tiết mục.
Tiết mục có thời lượng không dài, chỉ ba mươi phút ngắn ngủi, mỗi thứ hai, tư, sáu mới có một tập, nội dung là chương trình bình luận tin tức mà anh luôn yêu thích nhất.
Lần đầu tiên, anh cảm thấy thỏa mãn trọn vẹn.
Ngày mai là ngày chính thức ghi hình kỳ đầu tiên trong chương trình của anh, cũng là lần đầu tiên anh chính thức xuất hiện trước mặt khán giả với vai trò "biên tập viên".
Tối hôm đó, anh lén lút hỏi người phụ trách tiết mục, mượn chìa khóa studio ghi hình ngày mai, lí do là anh muốn luyện tập thêm. Người phụ trách vui vẻ đồng ý.
Studio có vị trí rất đẹp, mặt hướng về trung tâm thành phố, hơn nữa nó nằm trên tầng hai mươi, màn đêm buông xuống, sắc tối trầm trầm vẽ lên đường viên thành phố. Từ trên cao nhìn xuống, chỉ thấy từng ngọn đèn lấm tấm lóe lên. Đèn xe ô tô vội vã lướt trên đường kéo theo một dài ánh sáng vàng kim, nổi bật giữa trời đêm đen tuyền, lặng yên phủ khắp các ngõ ngách thành thị.
"Đẹp quá." Anh cảm thán từ tận đáy lòng. "Chọn thời gian này quả là đúng đắn."
Thời gian ghi hình chính thức vào ban ngày, không thể nhìn thấy cảnh đẹp như vậy.
"Ừ." Thật đẹp. Thẩm Nhạn đứng bên cạnh anh khẽ đáp. Mắt hắn không nhìn vào khung cảnh tuyệt đẹp sau tấm cửa thủy tinh, mà chỉ nhìn người đứng trước cửa.
Tề Tĩnh nghe hắn đáp, lại thấy đôi mắt Thẩm Nhạn thông qua ảnh ngược trên thủy tinh chỉ dán chặt vào người mình, không khỏi bật cười thành tiếng, trêu đùa hắn: "Cái anh đang nói và cái em đang nói không giống nhau, đúng không?"
Bọn họ đã ở bên nhau tới năm thứ tư.
Ngay cả chính anh cũng không thể tin được, qua một khoảng thời gian rất dài, hẳn là mọi thứ đã trở nên thật quen thuộc. Nhưng sau mỗi ngày đi làm mệt mỏi về nhà, được người kia nhẹ nhàng ôm vào lòng, anh sẽ cảm thấy gánh nặng trên vai nhẹ bẫng hơn phân nửa, sẽ tình nguyện chìm đắm trong đó.
Ba năm sống ở Bắc Kinh, anh làm biên tập viên thực tập, vì vậy số lần đi công tác giảm bớt nhiều, thường được về nhà đúng giờ, cuộc sống khá ổn định.
Ban ngày Thẩm Nhạn đi làm, buổi tối và cuối tuần tới lớp học. Dẫu có khổ cực thì cũng nhận được kết quả xứng đáng.
Sau khi "Cạm bẫy" kết thúc, thời gian bọn họ lên mạng càng ngày càng ít, gần như vào trạng thái nửa lui giới giống như những người bận rộn học hành thi cử như Cửu cô nương, về hưu dưỡng lão trong nhóm "Trạng thái chậm rãi lui giới". Hàng tuần đi học, cường độ phối âm của Thẩm Nhạn rất lớn, sợ tạo áp lực ảnh hưởng xấu tới dây thanh quản của hắn, Tề Tĩnh không muốn hắn tiếp tục nhận phối kịch nữa. Hơn nữa, các lớp CV mới dần dần tỏa sáng, trong đó có rất nhiều người tài giỏi, dù "lớp già" như họ lui giới, các thính giả cũng không cảm thấy quá cô đơn.
Ngược lại, chính bọn anh mới là người thấy cô đơn, hoài niệm những người bạn trong giới võng phối.
May mà nhóm có tên lót chữ "Lão" thường gặp nhau ở Bắc Kinh, cùng đi ăn cơm, đi du lịch, nói chuyện phiếm... Điều này cũng đền bù được nỗi buồn kia.
Trước khi Tề Tĩnh và Thẩm Nhạn rời khỏi Bắc Kinh, cả nhóm đều chạy tới tiễn đưa, đồng thời chúc sự nghiệp và công việc của họ thành công tốt đẹp.
Nghe nói anh có thể trở thành biên tập viên, Lão tứ đứng ngồi không yên.
Lão tứ là người đã làm đủ loại nghề, mà một trong số công việc cũ của cô là quản lí cửa hàng thời trang nam giới ở trung tâm thương mại. Dựa theo lời cô nói thì "một người phụ nữ có thể làm quản lí cửa hàng thời trang nam chắc chắn có mắt thẩm mỹ không thua kém gì nam giới, thậm chí còn tốt hơn". Cho nên cô hào hứng kéo họ tới một cửa hàng chuyên may âu phục danh tiếng, cẩn thận chọn mua hai bộ.
Hiện tại, anh đang mặc một trong hai bộ âu phục mua hôm đó. Mà hôm nay, không ngờ là Thẩm Nhạn cũng mặc bộ còn lại.
"Đây là lần đầu tiên em thấy anh mặc vest đó."
Tề Tĩnh mỉm cười, lười biếng tựa vào tường quan sát người trước mặt. Kiểu dạng tiêu chuẩn, màu đen tiêu chuẩn, thẳng tắp tinh tươm, vóc người cao ráo, phong độ chính trực. Bộ âu phục này bình thường hắn không nỡ động tới, ngay cả trong lễ tốt nghiệp, vây mà hôm nay lại lặng lẽ mặc.
Không thể không nói...
"Đẹp trai kinh khủng."
Anh khẽ nỉ non, một tay tựa như vô tình như cố ý vươn ra, vừa cười vừa dùng ngón tay nhẹ nhàng khều cà vạt đen của Thẩm Nhạn, khóe môi cũng chậm rãi nhếch lên.
Thẩm Nhạn vẫn đứng im nhìn thẳng vào anh, không từ chối cũng không hoảng hốt, chỉ nói: "Em từng nói, khi em chính thức trở thành biên tập viên, em muốn anh làm khách mời đầu tiên của enh, chính thức phỏng vấn anh một lần. Nếu đã là một cuộc phỏng vấn chính thức, anh cần phải ăn mặc sao cho phù hợp, đúng không?"
Nói thì nói vậy, nhưng đó chẳng qua là "cuộc phỏng vấn chính thức" giữa hai người họ mà thôi, đâu phải lên ti vi thật.
Nhưng Thẩm Nhạn rất nghiêm túc.
"Cảm ơn anh." Hắn nghiêm túc, chứng tỏ hắn coi trọng bước tiến đầu tiên hoàn thành lí tưởng trong sự nghiệp của anh.
Tề Tĩnh cúi đầu cười nhẹ nhàng, tay đặt trên cà vạt cũng buông ra, vẻ mặt sung sướng kéo hắn lên sân khấu trong studio.
Camera ở trước mặt, màn hình khởi động, nhấn xuống nút chạy – Bắt đầu thu hình.
Ánh sáng trong studio được sắp xếp giống hệt như chương trình chính thức, chẳng qua chỉ không có nhân viên hậu trường, vì vậy không thể thay đổi góc độ chiếu sáng. Nhưng điều đó không quan trọng, điều quan trọng là lúc này đây... buổi "phỏng vấn" của họ sẽ được thu hết vào máy quay, trở thành một vật kỉ niệm trân quý.
Anh điều chỉnh micro đeo trên cổ áo, sau khi chuẩn bị hoàn tất mới ngồi trên ghế xoay với tư thế cực kì thoải mái, cười với người bên cạnh.
"Bác sĩ Thẩm." Tề Tĩnh đã qua ba mươi tuổi, giọng nói trầm hơn lúc họ mới quen nhau, phong độ so với lúc còn làm phóng viên thì ung dung hơn, lắng đọng theo thời gian. "Hoan nghênh ngài tới tham gia chương trình của chúng tôi ngày hôm nay, trở thành khách mời đầu tiên được tôi phỏng vấn..."
"Cảm ơn biên tập viên." Ba từ cuối cùng, Thẩm Nhạn cố ý nói chậm lại, nhấn mạnh hơn, nở nụ cười dịu dàng.
Khi nghe thấy ba từ đó, Tề Tĩnh phải cố gắng kiềm chế trái tim ngứa ngáy, không để mình xúc động quá xông tới hôn hắn một cái. Anh mở bản thảo ra, tiến vào chủ đề chính.
"Chủ đề của buổi phỏng vấn hôm nay là... "Hồi ức"."
Hồi ức, tức là trở lại lúc ban đầu.
"Chúng ta bắt đầu từ tờ giấy này đi."
Anh mỉm cười, nhẹ nhàng đặt một tờ giấy lên bàn. Đó là một trang giấy ghi chét bình thường, cỡ một cuốn sổ tay nhỏ, to hơn lòng bàn tay một chút. Năm tháng trôi qua khiến tờ giấy nhăn nhúm, nhưng chữ trên đó vẫn rất rõ ràng.
(Cẩn thận, tỉ mỉ, chuyên nghiệp, săn sóc, trách nhiệm, nhẫn nại, lòng đồng cảm)
Những từ then chốt được tốc kí vội vàng, dẫu bút tích qua loa vẫn đủ vẽ nên khung cảnh của nhiều năm trước.
Một người ở trong phòng phẫu thuật, dưới cái nóng hơn ba mươi độ, yên lặng cứu chữa những chú mèo tội nghiệp.
Một người ở ngoài phòng phẫu thuật, chăm chú nhìn, nhìn tới mất hồn mất vía, viết lại tất cả suy nghĩ nảy ra trong đầu làm tài liệu dựng tin mới.
"Tờ giấy này chỉ là một tờ giấy bình thường." Ánh mắt kinh ngạc của người kia khiến anh sung sướng. "Em luôn lén giấu nó đi."
Anh ngừng một chút, hạ thấp giọng xuống.
"Những từ trong này đại diện cho ấn tượng đầu tiên của em về anh. Vậy câu hỏi thứ nhất, anh hãy viết ấn tượng đầu tiên về anh lên một tờ giấy, một trang là đủ."
Dứt lời, Tề Tĩnh đặt một tờ giấy giống hệt lên bàn, khóe mắt cong cong nhìn Thẩm Nhạn, đưa hắn bút viết.
Cứ tưởng câu hỏi này sẽ mất chút thời gian, nào ngờ Thẩm Nhạn chỉ ngẫm nghĩ trong chốc lát, sau đó đặt bút viết từng từ.
(Cứng cỏi, nghiêm túc, lí trí, lương thiện, cảm giác an toàn, sức quan sát nhạy bén, lòng bao dung)
Thẩm Nhạn vẫn muốn viết tiếp, nhưng Tề Tĩnh đã ngại chín người, phồng má giả vờ nghiêm mặt vươn tay ra, định tịch thu tờ giấy. Ngờ đâu Thẩm Nhạn đè mạnh xuống, đè cả lên tay anh, không giãy ra được. Cây bút kia vẫn sột soạt trên trang giấy, viết bổ sung câu cuối cùng.
(Lúc thẹn thùng, tai sẽ đỏ lên.)
"Giống như bây giờ ấy."
Thẩm Nhạn khẽ thì thào, cười nhẹ nhàng xoa xoa vành tai nóng bỏng của anh, mà nhiệt độ ở đó dường như càng xoa càng cao.
Tề Tĩnh còn hỏi nhiều câu khác.
Về tai nạn xe cộ.
Về thăm bệnh.
Về sống chung.
Về gia đình.
Đối với anh mà nói, nghe Thẩm Nhạn đứng ở một góc độ khác thuật lại về quá khứ cùng nhau trải qua và tình cảm của họ là một phần không thể thiếu trong "hồi ức" của hai người.
Khi anh hỏi xong câu hỏi cuối cùng, thời gian hiển thị trên camera đã qua ba tiếng rưỡi.
"Còn một chút thời gian." Anh hỏi một câu theo thông lệ. "Ở phần cuối chương trình... Anh có điều gì muốn hỏi không?"
"Có."
Thẩm Nhạn khẽ đáp, im ắng nhìn anh hồi lâu.
Một lát sau, không biết hắn lấy một chiết hộp nhung nhỏ hình vuông từ đâu ra, từ từ mở trước mặt anh. Trong hộp là một đôi nhẫn bạc trắng sáng bóng phản chiếu ánh đèn sân khấu chói lòa, ánh sáng tinh tế nhảy nhót trong không gian.
"Anh muốn hỏi – biên tập viên, em có đồng ý kết hôn với anh không?"
Hiện tại, bọn họ đều đang đứng ở điểm khởi đầu mới của cuộc sống.
Hiện tại, ở điểm khởi đầu này, lúc họ sóng vai đứng cùng nhau mới là thời cơ để hỏi câu này, mới có năng lực và tư cách hứa hẹn cả đời với nhau.
Khoảnh khắc ấy, camera thu lại được toàn bộ khung cảnh anh giật mình sửng sột, nụ cười trên mặt bất giác chuyển thành nước mắt ướt đẫm, chỉ có cái ôm thật chặt mãi mãi không rời xa.
Thẩm Nhạn cũng dùng chính mắt mình mà khắc ghi toàn bộ quá trình thu hoạch hạnh phúc.
Anh và hắn.
Em có đồng ý thu hoạch hạnh phúc cùng anh không?
Em đồng ý.
[Toàn văn hoàn]
Nói vậy, đương nhiên chỉ xuất phát từ tinh thần lạc quan của anh.
Nhưng nếu như mọi thứ đều như lời hẹn ước tốt đẹp ấy, từng năm từng năm linh nghiệm với họ.
Sau khi đặt cuốn nhật kí đầu tiên lên giá, tết âm lịch bất tri bất giác tới thật gần. Buổi trưa ngày hai mươi tháng chạp, Tề Tĩnh cùng tổ quay phim ban thời sự gấp gáp thực hiện tiết mục về hành trình về quê của nhân dân tại ga tàu thành phố, chợt có tiếng chuông điện thoại. Anh kinh ngạc nhìn chằm chằm màn hình đang nhấp nháy, bỏ qua cuộc gọi đầu tiên, không có dũng khi nghe cuộc gọi thứ hai, tới lúc điện thoại kêu lên lần thứ ba mới tìm một góc tường vắng vẻ, e dè nghe máy.
"Tết dành một ngày về nhà đi."
Ba anh đã nói như vậy trong điện thoại.
Ông dùng chất giọng hơi lạnh nhạt, nói như thể ra lệnh, vẫn cái kiểu xa lạ như mấy năm nay, nhưng lại là câu nói thân thiết nhất anh nghe được từ ông.
Anh không nhớ rõ mình có đồng ý không, đồng ý như thế nào... Kí ức mấy phút ngắn ngửi dường như bị xóa bỏ, chỉ có thể để người khác kể lại anh nghe, miêu tả rằng lúc trở lại hiện trường phỏng vấn, đôi mắt anh đỏ ửng khiến mọi người hoảng sợ.
Cũng vì thế mà anh không thể lập tức đứng trước ống kính máy quay, phải tìm một góc yên lặng, đợi tỉnh táo lại mới tiếp tục quay phim.
Cho tới khi xong toàn bộ công việc, anh nhìn người đến người đi vội vã leo lên tàu trở về nhà, cảnh tượng náo nhiệt mà lại như cây bông mềm mại cọ trong lồng ngực. Anh tìm một góc khuất trên xe ô tô cơ quan, nước mắt như mưa.
Mùng một năm ấy, anh ở bên Thẩm Nhạn.
Mùng hai năm ấy, một mình anh thu dọn hành lí, chuẩn bị đi xe khách về quê. Cho tới trước khi lên xe, Thẩm Nhạn vẫn luôn nắm tay anh thật chặt, giờ phút chia tay chỉ nhắn nhủ một câu.
"Năm nay em về một mình, có lẽ sang năm, năm sau, hoặc năm sau nữa, hai chúng ta sẽ cùng nhau về."
Thẩm Nhạn nói "có lẽ", không phải khẳng định.
Nhưng dù là "có lẽ" cũng thắp lên niềm hy vọng cho anh với hai từ "về quê", mặc dù đau khổ, nhưng không tới mức tuyệt vọng vô tận.
...
Sau khi cuốn nhật kí thứ hai được đặt lên giá sách, mùa hè năm ấy cũng kết thúc toàn bộ ba kỳ kịch "Cạm bẫy".
Những người ở lại, những người tới sau, căn cứ theo miêu tả nhân vật để sắp xếp, kẻ ở người đi nhưng bạn bè ngoài kịch thì vẫn luôn còn, tất cả mọi người cùng kiên trì tới cuối, hoàn thiện ba kỳ kịch hoàn mỹ cho người nghe. Ngày kết thúc, anh thở phào nhẹ nhõm, nhìn chằm chằm vào hai chữ "Hoàn thành" trên tiêu đề, cõi lòng dậy sóng khó mà tĩnh lặng được.
Vở kịch "Cạm bẫy" không có trao quyền của Đồng Tước Đài không hề xuất hiện, chỉ còn tồn tại trong những lời cằn nhằn của fan Hộp đen.
Đồng Tước Đài cũng dần dần biến mất, có người nói hắn chỉ xuất hiện trên YY, tập trung mở ca hội, tổ chức các loại hoạt động ngoài phối âm. Giới võng phối có rất nhiều "đại thần", nếu không có tác phẩm tốt đạt chất lượng cao, ưu thế về "chất giọng" cũng sẽ dần dần cạn kiệt.
Thậm chí, ngay cả đoạn H ăn cắp hồi trước cũng bị âm thầm xóa bỏ.
Có một lần tán ngẫu trên trời dưới biển, anh vô tình nhắc tới, Đàm Tử Hiền chỉ lạnh nhạt nói một câu tỏ rõ sự thật: "À, hồi đó tôi gửi thư mời luật sư cho Đồng Tước Đài."
Luật sư gửi thư mời, ngoài bì thư còn có con dấu của văn phòng luật, độ tin cậy trăm phần trăm – nhưng đương nhiên không có hiệu lực.
Người ngoài nghề như Đồng Tước Đài không thể nào đoán được thật giả, vừa nhìn thấy trong thư luật sư ghi "yêu cầu bồi thường bên bị hại năm nghìn tệ" đã bị dọa sợ gần chết.
"Lúc đăng kí tham gia casting "Tru thiên lệnh", Đồng Tước Đài đã nộp sơ yếu lí lịch, tôi bảo tên kia lợi dụng chức vụ để lấy địa chỉ và tên thật của Đồng Tước Đài. Chẳng qua tôi không ngờ chỉ năm nghìn tệ đã dọa hắn im re, thật nhàm chán." Luật sư Đàm Tử Hiền luôn giữ hình tượng lí trí, bình tĩnh, vậy mà cũng giở mấy thủ đoạn trêu chọc vui đùa như thế này. Tề Tĩnh nghe tới đây, chợt sửng sốt, sau đó vỗ tay cười to.
Để kỉ niệm "Cạm bẫy" kết thúc, cả tổ kịch hớn hở chuẩn bị một màn phỏng vấn, còn mời hẳn một MC chuyên điều khiển chương trình phỏng vấn của giới võng phối tới, người nhà phỏng vấn người nhà thì chẳng có ý nghĩa gì, cho người ngoài vào mới tăng thêm tính giải trí.
Người tham gia phỏng vấn bao gồm tác giả Hộp đen, các STAFF và đa phần các CAST của tổ kịch, trừ một số CV quần chúng bận việc riêng nên không thể tham gia.
Đương nhiên, hai nhân vật chính chắc chắn là tiêu điểm của tiết mục phỏng vấn này.
Tề Tĩnh là một phóng viên chuyên nghiệp, đã quá quen thuộc với chuyện phỏng vấn, đối đáp cực kì thoải mái, cười cười nói nói với MC và thành viên tổ kịch, điều tiết bầu không khí vô cùng náo nhiệt.
Còn Thẩm Nhạn luôn thành thật trả lời từng câu hỏi. Nhờ "Cạm bẫy", danh tiếng của hắn trong giới võng phối càng ngày càng cao, nhưng không hề kiêu ngạo, lúc nào cũng khiên tốn, giản dị.
Chỉ có một câu hỏi mà hắn không trả lời được.
"Xin hỏi, nếu Ba ba mèo nhận kịch khác, liệu anh có e ngại phần H hay không? Hoặc là anh có thể chấp nhận ở mức độ nào?"
Câu hỏi của MC cũng là tiếng lòng của tất cả các chuẩn bị đang nhìn chằm chằm vào Thẩm Nhạn.
Thẩm Nhạn hơi ngừng lại, mãi không lên tiếng, sau đó vẫn lễ phép từ chối.
"Tôi nghĩ là tôi sẽ không nhận đâu." Hắn khẽ trả lời. "Tôi không kén chọn kịch bản, mà vấn đề nằm ở cá nhân tôi. Bởi vì nếu hợp tác cùng với người khác ngoài bạn trai của mình, tôi vẫn sẽ thấy mất tự nhiên. Phối âm mất tự nhiên sẽ giảm hiệu quả rất nhiều."
Bạn trai của Nhạn Bắc Hướng chính là bạn cùng phòng của hắn.
Ai ai trong giới võng phối cũng biết có một người bạn trai như vậy tồn tại, nhưng hắn giữ bí mật quá tốt, hơn nữa chuyện này thuộc về cuộc sống cá nhân, vì thế chưa từng có ai biết được rốt cuộc bạn cùng phòng là ai.
MC nghe hắn nói vậy, lập tức thốt lên: "Ồ, như anh phối "Cạm bẫy" rất tự nhiên mà?"
Hiện trường phỏng vấn im bặt tức thì, lặng như tờ, dường như nhận ra có điều gì đó sai sai.
Lát sau, chợt nghe Thẩm Nhạn nhẹ nhàng hít một hơi, khẽ hỏi như tự trách: "... Xin lỗi, có phải anh đã bất cẩn nói lỡ miệng rồi không?"
Xung quanh hắn nhẹ nhàng vang lên tiếng cười sang sảng của nhân vật chính còn lại trong "Cạm bẫy", không hề phủ nhận: "Không sao đâu."
Giây tiếp theo, cả MC và tất cả người nghe đều kinh ngạc hét ầm lên.
"Á á á á á á á á..."
Đến đây, công tác giữ bí mất tuyên bố phá sản.
...
Sau khi cuốn nhật kí thứ ba được đặt lên giá, tiết thanh minh năm ấy, mưa phùn giăng khắp lối. Bọn họ dành ra hai ngày nghỉ, trở về thành phố cũ để tảo mộ ông nội.
Nhưng không ngờ rằng có một người đàn ông đến sớm hơn họ.
Tề Tĩnh chưa từng gặp người đàn ông này – dáng đứng thẳng tắp, quần áo cũng được là lượt chỉnh tề, sạch sẽ tinh tươm, cúc áo cài đầy đủ, dường như cuộc sống của ông ta cũng thẳng tắp như hàng cúc áo kia, vĩnh viễn không xuất hiện "lối rẽ" nào. Vẻ mặt ông vừa lạnh vừa cứng ngắc như nước bùn xám xịt sau cơn mưa, mái đầu bạc dù được chải chuốt bóng loáng vẫn lộ ra dấu vết năm tháng.
Anh hơi chấn động, liếc mắt một cái cũng đoán được người này là ai.
Trước đây, anh từng nghe hắn miêu tả về người này rất nhiều, trong đầu anh đã vẽ nên những nét phác thảo. Giờ đây, những đường nét mờ mịt kia bỗng nối liền, hiện ra trên mặt giấy, sáng lên trước mắt.
Anh kinh ngạc nhìn sang Thẩm Nhạn, mà hắn cũng kinh ngạc nhìn về phía người kia, đứng im không nhúc nhích.
Người kia nhận ra ánh mắt của họ, nghiêng đầu nhẹ nhàng nhìn lướt qua, sau đó chậm rãi cúi đầu, nhìn chằm chằm vào bia mộ, không nói một lời, khuôn mặt vẫn lạnh lùng, nghiêm nghị.
"... Chờ anh một chút, một chút thôi là được."
Thẩm Nhạn nói vậy, tay hắn run rẩy nắm lấy vai anh, sau đó buông ra, một mình bước qua.
Hàm nghĩa trong câu nói này không đơn giản như trên mặt chữ, vì vậy anh không đi theo, chỉ yên lặng đứng tại chỗ nhìn Thẩm Nhạn bước từng bước tới bên cạnh người đàn ông kia. Hắn tựa như hoàn toàn không nhìn thấy ông ta, vẻ mặt lạnh nhạt, lẳng lặng đặt bó hoa cúc trắng trong tay xuống.
Ở đó có một bó hóa cúc trắng khác giống y như đúc đã được đặt trước phần mộ sạch sẽ, cách bó giống nhau, cách gói cũng giống nhau.
Khi hai bó hoa nằm cạnh nhau, hắn mới phát hiện ra sự tương tự này.
Giống tới mức khiến người ta cảm thấy xấu hổ.
Thẩm Nhạn không nói gì, cũng không hỏi gì, chỉ cúi đầu quỳ xuống dọn dẹp xung quanh phần mộ và bia mộ theo phong tục tảo mộ, cứ coi như người đàn ông đang dán mắt vào lưng mình hoàn toàn không tồn tại. Cho tới khi dọn sạch tới mức không còn gì để dọn, hắn vẫn không đứng lên.
Bầu không khí xa lạ hơn với người xa lạ, yên lặng như lúc tan cuộc, đặt một dấu chấm tròn rồi nhấc bút khỏi mặt giấy.
Người đàn ông kia đứng im rất lâu, giày da dưới chân nhẹ nhàng ma sát ra thanh âm, dường như định bước đi, hạ quyết tâm rời khỏi nơi này trước.
Nhưng không phải là một kết cục trong im lặng.
"Sau khi cha chết, con sẽ tới tảo mộ cha chứ?"
Thẩm Nhạn giật mình, trán khẽ nhăn lại, miệng ngậm chặt.
Nào ngờ ông ta chỉ khẽ gật đầu, dường như đã biết trước suy nghĩ của hắn, nhàn nhạt nói chẳng giống như đang thảo luận chuyện hậu sự của mình.
"Không cần tới đâu." Ông chậm rãi lướt qua người hắn, bước đi không ngoảnh đầu lại. "Cha có lỗi với con... và mẹ con."
Khi đó, Thẩm Nhạn bỗng nhiên cất tiếng: "Cảm ơn hoa của ngài."
Từ "cha" thiêng liêng đến nhường nào, hắn không gọi được, cũng không muốn gọi, chỉ dùng giọng điệu lịch sự của người trẻ nói cảm ơn với người lớn. Giọng hắn khàn khàn, nhưng rất kiên định, không hề mềm yếu.
Bước chân của ông khẽ ngừng, đứng ngẩn ngơ như vậy một hồi. Ông gật đầu cái nữa, sau đó tiếp tục đi. Nhìn từ phía sau, không nhìn được vẻ mặt của ông, hoặc giả cho dù nhìn từ chính diện cũng sẽ không thấy được. Bóng dáng ông dần xa, chậm rãi trở thành một điểm mờ nhạt nhòa trong tầm mắt họ, rồi biến mất.
Có lẽ tới một ngày nào đó, điểm mờ trong lòng hắn cũng sẽ từ từ trở thành vô hình – Tề Tĩnh nghĩ vậy, yên lặng đứng bên cạnh Thẩm Nhạn. Bầu trời trong xanh.
...
Sau khi cuốn nhật ký thứ tư được đặt lên giá, kỳ thực tập ba năm của Tề Tĩnh kết thúc, Thẩm Nhạn cũng chính thức tốt nghiệp khóa tại chức chính quy.
Bọn họ đã đạt đến đỉnh cao của cuộc sống hiện tại. Nhưng con đường phía trước còn rất dài, rất xa, còn nhiều không gian để tung bay hơn.
Ba năm thực tập ở đài truyền hình quốc gia giúp Tề Tĩnh chậm rãi tích góp được thêm kinh nghiệm và các mối quan hệ, cho anh cơ hội mà ngay cả tên cháu Rùa cũng không thể ngăn cản được. Trở lại thành phố quen thuộc, trở lại đài truyền hình quen thuộc, hoàn thành tâm nguyện còn dang dở của anh – Lần đầu tiên, làm biên tập viên của một tiết mục.
Tiết mục có thời lượng không dài, chỉ ba mươi phút ngắn ngủi, mỗi thứ hai, tư, sáu mới có một tập, nội dung là chương trình bình luận tin tức mà anh luôn yêu thích nhất.
Lần đầu tiên, anh cảm thấy thỏa mãn trọn vẹn.
Ngày mai là ngày chính thức ghi hình kỳ đầu tiên trong chương trình của anh, cũng là lần đầu tiên anh chính thức xuất hiện trước mặt khán giả với vai trò "biên tập viên".
Tối hôm đó, anh lén lút hỏi người phụ trách tiết mục, mượn chìa khóa studio ghi hình ngày mai, lí do là anh muốn luyện tập thêm. Người phụ trách vui vẻ đồng ý.
Studio có vị trí rất đẹp, mặt hướng về trung tâm thành phố, hơn nữa nó nằm trên tầng hai mươi, màn đêm buông xuống, sắc tối trầm trầm vẽ lên đường viên thành phố. Từ trên cao nhìn xuống, chỉ thấy từng ngọn đèn lấm tấm lóe lên. Đèn xe ô tô vội vã lướt trên đường kéo theo một dài ánh sáng vàng kim, nổi bật giữa trời đêm đen tuyền, lặng yên phủ khắp các ngõ ngách thành thị.
"Đẹp quá." Anh cảm thán từ tận đáy lòng. "Chọn thời gian này quả là đúng đắn."
Thời gian ghi hình chính thức vào ban ngày, không thể nhìn thấy cảnh đẹp như vậy.
"Ừ." Thật đẹp. Thẩm Nhạn đứng bên cạnh anh khẽ đáp. Mắt hắn không nhìn vào khung cảnh tuyệt đẹp sau tấm cửa thủy tinh, mà chỉ nhìn người đứng trước cửa.
Tề Tĩnh nghe hắn đáp, lại thấy đôi mắt Thẩm Nhạn thông qua ảnh ngược trên thủy tinh chỉ dán chặt vào người mình, không khỏi bật cười thành tiếng, trêu đùa hắn: "Cái anh đang nói và cái em đang nói không giống nhau, đúng không?"
Bọn họ đã ở bên nhau tới năm thứ tư.
Ngay cả chính anh cũng không thể tin được, qua một khoảng thời gian rất dài, hẳn là mọi thứ đã trở nên thật quen thuộc. Nhưng sau mỗi ngày đi làm mệt mỏi về nhà, được người kia nhẹ nhàng ôm vào lòng, anh sẽ cảm thấy gánh nặng trên vai nhẹ bẫng hơn phân nửa, sẽ tình nguyện chìm đắm trong đó.
Ba năm sống ở Bắc Kinh, anh làm biên tập viên thực tập, vì vậy số lần đi công tác giảm bớt nhiều, thường được về nhà đúng giờ, cuộc sống khá ổn định.
Ban ngày Thẩm Nhạn đi làm, buổi tối và cuối tuần tới lớp học. Dẫu có khổ cực thì cũng nhận được kết quả xứng đáng.
Sau khi "Cạm bẫy" kết thúc, thời gian bọn họ lên mạng càng ngày càng ít, gần như vào trạng thái nửa lui giới giống như những người bận rộn học hành thi cử như Cửu cô nương, về hưu dưỡng lão trong nhóm "Trạng thái chậm rãi lui giới". Hàng tuần đi học, cường độ phối âm của Thẩm Nhạn rất lớn, sợ tạo áp lực ảnh hưởng xấu tới dây thanh quản của hắn, Tề Tĩnh không muốn hắn tiếp tục nhận phối kịch nữa. Hơn nữa, các lớp CV mới dần dần tỏa sáng, trong đó có rất nhiều người tài giỏi, dù "lớp già" như họ lui giới, các thính giả cũng không cảm thấy quá cô đơn.
Ngược lại, chính bọn anh mới là người thấy cô đơn, hoài niệm những người bạn trong giới võng phối.
May mà nhóm có tên lót chữ "Lão" thường gặp nhau ở Bắc Kinh, cùng đi ăn cơm, đi du lịch, nói chuyện phiếm... Điều này cũng đền bù được nỗi buồn kia.
Trước khi Tề Tĩnh và Thẩm Nhạn rời khỏi Bắc Kinh, cả nhóm đều chạy tới tiễn đưa, đồng thời chúc sự nghiệp và công việc của họ thành công tốt đẹp.
Nghe nói anh có thể trở thành biên tập viên, Lão tứ đứng ngồi không yên.
Lão tứ là người đã làm đủ loại nghề, mà một trong số công việc cũ của cô là quản lí cửa hàng thời trang nam giới ở trung tâm thương mại. Dựa theo lời cô nói thì "một người phụ nữ có thể làm quản lí cửa hàng thời trang nam chắc chắn có mắt thẩm mỹ không thua kém gì nam giới, thậm chí còn tốt hơn". Cho nên cô hào hứng kéo họ tới một cửa hàng chuyên may âu phục danh tiếng, cẩn thận chọn mua hai bộ.
Hiện tại, anh đang mặc một trong hai bộ âu phục mua hôm đó. Mà hôm nay, không ngờ là Thẩm Nhạn cũng mặc bộ còn lại.
"Đây là lần đầu tiên em thấy anh mặc vest đó."
Tề Tĩnh mỉm cười, lười biếng tựa vào tường quan sát người trước mặt. Kiểu dạng tiêu chuẩn, màu đen tiêu chuẩn, thẳng tắp tinh tươm, vóc người cao ráo, phong độ chính trực. Bộ âu phục này bình thường hắn không nỡ động tới, ngay cả trong lễ tốt nghiệp, vây mà hôm nay lại lặng lẽ mặc.
Không thể không nói...
"Đẹp trai kinh khủng."
Anh khẽ nỉ non, một tay tựa như vô tình như cố ý vươn ra, vừa cười vừa dùng ngón tay nhẹ nhàng khều cà vạt đen của Thẩm Nhạn, khóe môi cũng chậm rãi nhếch lên.
Thẩm Nhạn vẫn đứng im nhìn thẳng vào anh, không từ chối cũng không hoảng hốt, chỉ nói: "Em từng nói, khi em chính thức trở thành biên tập viên, em muốn anh làm khách mời đầu tiên của enh, chính thức phỏng vấn anh một lần. Nếu đã là một cuộc phỏng vấn chính thức, anh cần phải ăn mặc sao cho phù hợp, đúng không?"
Nói thì nói vậy, nhưng đó chẳng qua là "cuộc phỏng vấn chính thức" giữa hai người họ mà thôi, đâu phải lên ti vi thật.
Nhưng Thẩm Nhạn rất nghiêm túc.
"Cảm ơn anh." Hắn nghiêm túc, chứng tỏ hắn coi trọng bước tiến đầu tiên hoàn thành lí tưởng trong sự nghiệp của anh.
Tề Tĩnh cúi đầu cười nhẹ nhàng, tay đặt trên cà vạt cũng buông ra, vẻ mặt sung sướng kéo hắn lên sân khấu trong studio.
Camera ở trước mặt, màn hình khởi động, nhấn xuống nút chạy – Bắt đầu thu hình.
Ánh sáng trong studio được sắp xếp giống hệt như chương trình chính thức, chẳng qua chỉ không có nhân viên hậu trường, vì vậy không thể thay đổi góc độ chiếu sáng. Nhưng điều đó không quan trọng, điều quan trọng là lúc này đây... buổi "phỏng vấn" của họ sẽ được thu hết vào máy quay, trở thành một vật kỉ niệm trân quý.
Anh điều chỉnh micro đeo trên cổ áo, sau khi chuẩn bị hoàn tất mới ngồi trên ghế xoay với tư thế cực kì thoải mái, cười với người bên cạnh.
"Bác sĩ Thẩm." Tề Tĩnh đã qua ba mươi tuổi, giọng nói trầm hơn lúc họ mới quen nhau, phong độ so với lúc còn làm phóng viên thì ung dung hơn, lắng đọng theo thời gian. "Hoan nghênh ngài tới tham gia chương trình của chúng tôi ngày hôm nay, trở thành khách mời đầu tiên được tôi phỏng vấn..."
"Cảm ơn biên tập viên." Ba từ cuối cùng, Thẩm Nhạn cố ý nói chậm lại, nhấn mạnh hơn, nở nụ cười dịu dàng.
Khi nghe thấy ba từ đó, Tề Tĩnh phải cố gắng kiềm chế trái tim ngứa ngáy, không để mình xúc động quá xông tới hôn hắn một cái. Anh mở bản thảo ra, tiến vào chủ đề chính.
"Chủ đề của buổi phỏng vấn hôm nay là... "Hồi ức"."
Hồi ức, tức là trở lại lúc ban đầu.
"Chúng ta bắt đầu từ tờ giấy này đi."
Anh mỉm cười, nhẹ nhàng đặt một tờ giấy lên bàn. Đó là một trang giấy ghi chét bình thường, cỡ một cuốn sổ tay nhỏ, to hơn lòng bàn tay một chút. Năm tháng trôi qua khiến tờ giấy nhăn nhúm, nhưng chữ trên đó vẫn rất rõ ràng.
(Cẩn thận, tỉ mỉ, chuyên nghiệp, săn sóc, trách nhiệm, nhẫn nại, lòng đồng cảm)
Những từ then chốt được tốc kí vội vàng, dẫu bút tích qua loa vẫn đủ vẽ nên khung cảnh của nhiều năm trước.
Một người ở trong phòng phẫu thuật, dưới cái nóng hơn ba mươi độ, yên lặng cứu chữa những chú mèo tội nghiệp.
Một người ở ngoài phòng phẫu thuật, chăm chú nhìn, nhìn tới mất hồn mất vía, viết lại tất cả suy nghĩ nảy ra trong đầu làm tài liệu dựng tin mới.
"Tờ giấy này chỉ là một tờ giấy bình thường." Ánh mắt kinh ngạc của người kia khiến anh sung sướng. "Em luôn lén giấu nó đi."
Anh ngừng một chút, hạ thấp giọng xuống.
"Những từ trong này đại diện cho ấn tượng đầu tiên của em về anh. Vậy câu hỏi thứ nhất, anh hãy viết ấn tượng đầu tiên về anh lên một tờ giấy, một trang là đủ."
Dứt lời, Tề Tĩnh đặt một tờ giấy giống hệt lên bàn, khóe mắt cong cong nhìn Thẩm Nhạn, đưa hắn bút viết.
Cứ tưởng câu hỏi này sẽ mất chút thời gian, nào ngờ Thẩm Nhạn chỉ ngẫm nghĩ trong chốc lát, sau đó đặt bút viết từng từ.
(Cứng cỏi, nghiêm túc, lí trí, lương thiện, cảm giác an toàn, sức quan sát nhạy bén, lòng bao dung)
Thẩm Nhạn vẫn muốn viết tiếp, nhưng Tề Tĩnh đã ngại chín người, phồng má giả vờ nghiêm mặt vươn tay ra, định tịch thu tờ giấy. Ngờ đâu Thẩm Nhạn đè mạnh xuống, đè cả lên tay anh, không giãy ra được. Cây bút kia vẫn sột soạt trên trang giấy, viết bổ sung câu cuối cùng.
(Lúc thẹn thùng, tai sẽ đỏ lên.)
"Giống như bây giờ ấy."
Thẩm Nhạn khẽ thì thào, cười nhẹ nhàng xoa xoa vành tai nóng bỏng của anh, mà nhiệt độ ở đó dường như càng xoa càng cao.
Tề Tĩnh còn hỏi nhiều câu khác.
Về tai nạn xe cộ.
Về thăm bệnh.
Về sống chung.
Về gia đình.
Đối với anh mà nói, nghe Thẩm Nhạn đứng ở một góc độ khác thuật lại về quá khứ cùng nhau trải qua và tình cảm của họ là một phần không thể thiếu trong "hồi ức" của hai người.
Khi anh hỏi xong câu hỏi cuối cùng, thời gian hiển thị trên camera đã qua ba tiếng rưỡi.
"Còn một chút thời gian." Anh hỏi một câu theo thông lệ. "Ở phần cuối chương trình... Anh có điều gì muốn hỏi không?"
"Có."
Thẩm Nhạn khẽ đáp, im ắng nhìn anh hồi lâu.
Một lát sau, không biết hắn lấy một chiết hộp nhung nhỏ hình vuông từ đâu ra, từ từ mở trước mặt anh. Trong hộp là một đôi nhẫn bạc trắng sáng bóng phản chiếu ánh đèn sân khấu chói lòa, ánh sáng tinh tế nhảy nhót trong không gian.
"Anh muốn hỏi – biên tập viên, em có đồng ý kết hôn với anh không?"
Hiện tại, bọn họ đều đang đứng ở điểm khởi đầu mới của cuộc sống.
Hiện tại, ở điểm khởi đầu này, lúc họ sóng vai đứng cùng nhau mới là thời cơ để hỏi câu này, mới có năng lực và tư cách hứa hẹn cả đời với nhau.
Khoảnh khắc ấy, camera thu lại được toàn bộ khung cảnh anh giật mình sửng sột, nụ cười trên mặt bất giác chuyển thành nước mắt ướt đẫm, chỉ có cái ôm thật chặt mãi mãi không rời xa.
Thẩm Nhạn cũng dùng chính mắt mình mà khắc ghi toàn bộ quá trình thu hoạch hạnh phúc.
Anh và hắn.
Em có đồng ý thu hoạch hạnh phúc cùng anh không?
Em đồng ý.
[Toàn văn hoàn]
Danh sách chương