Bữa cơm tối nay không đông người, chỉ có vài nhân viên nòng cốt của công ty.
Có thể thấy là Dương Bình Sơn cũng không ngờ chủ tịch sẽ đến, vào lúc này chỉ đành cười nâng rượu mời, “Sao ngài lại đến đây?”
Tư Đồ Minh Thiên thành thật uống trà đóng hộp Vương Lão Cát mà Hướng Viên đưa, “Ông hỏi gì thế, dĩ nhiên là đi máy bay rồi, chẳng lẽ tôi vượt núi băng đèo đến à?”
Tính khí ông cụ vẫn nóng nảy thế đấy, nói chuyện vẫn rất đả kích.
Dương Bình Sơn đuối lý xấu hổ, không nói tiếp nữa.
Tư Đồ Minh Thiên nghiện rượu nặng, nhân lúc Hướng Viên đi vệ sinh, mọi người thấy rõ ông nhanh chóng uống hết Vương Lão Cát, mở chai Sprite ra rót đầy ly cho cả bàn, rồi lại đổ Mao Đài vào trong chai ngụy trang thành nước ngọt Sprite, cuối cùng yên tâm nhấp Mao Đài đợi Hướng Viên quay về.
Đoán chừng nha đầu ngốc này sẽ không phát hiện.
Nhưng Hướng Viên chỉ vừa ngồi xuống thì ánh mắt cứ liên tục liếc nhìn ông, nhìn tới nỗi làm Tư Đồ Minh Thiên chột dạ.
Không phải chứ, trước kia lấy rượu trắng giả Vương Lão Cát mà con nha đầu này cũng không phát hiện ra kia mà, gần đây thông minh lên rồi sao? Không đợi Tư Đồ Minh Thiên kịp phản ứng, Hướng Viên đã cầm chai Sprite của ông lên ngửi.
Không nói hai lời, lập tức tịch thu.
Mọi người đều thấy ông vừa sợ vừa tức, cuối cùng Hướng Viên vẫn nể mặt ông mà rót cho nửa ly, “Được rồi, chỉ chút này thôi.”
Thôi được.
Ông cụ được dỗ xuôi, mừng khấp khởi nhấp một hớp, vui vẻ nhướn lông mày.
Rốt cuộc bầu không khí cũng nóng lên, trái tim treo cao của mọi người đều quay về vị trí cũ, rất sợ hai vị tổ tông này nên tối nay dù là gì cũng đều chiều theo.
Số rượu còn lại do mấy người Trần Thư chia nhau uống, ánh đèn trong phòng dìu dịu, soi rõ gương mặt hồng hào của mọi người.
Rượu đã nóng lên mặt nhưng mãi vẫn không động đũa.
Ông cụ không động, Dương Bình Sơn không động, những người còn lại cũng không dám. Tuy Hướng Viên nghịch ngợm nhưng trước mặt ông vẫn rất nghe lời. Lý Vĩnh Tiêu càng nhìn càng thấy dung mạo thần thái cô giống hệt chủ tịch, chuyện này mà lan ra thì e là không cách nào che giấu được.
Lý Vĩnh Tiêu coi như là nửa chủ nhà, cười nói: “Mọi người đã đến đủ rồi đúng không? Chúng ta ăn trước nhé?”
Tư Đồ Minh Thiên ngước mắt lên: Đợt lát đã.”
“A?”
Tất cả đang định cầm đũa thì đồng loạt dừng lại, nghiêm túc nhìn chủ tịch.
Tư Đồ Minh Thiên: “Tôi còn mời một người bạn nữa, sắp đến rồi.” Sau đó quay sang dặn Lại Phi Bạch: “Cậu xuống dưới xem sao.”
Lại Phi Bạch xoay người đi ra ngoài.
Dương Bình Sơn nhấp một ngụm rượu nói, “Ai thế?”
Tư Đồ Minh Thiên: “Giáo sư Lương Tần, ông cũng biết đấy. Đúng dịp hai ngày nay ông ấy cũng đến Tây An.”
Hướng Viên chợt ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào ông, ngay sau đó Tư Đồ Minh Thiên cũng nhìn cô, “Chắc cháu không nhớ, là bạn cũ của mẹ cháu, nghiên cứu phi hành khí* hàng không.”
(*Phi hành khí: tên gọi chung động cơ bay trong không trung như máy bay, tên lửa, vệ tinh nhân tạo, phi thuyền vũ trụ, v.v…)
Hướng Viên nhớ chứ, nhưng không phải là từ miệng mẹ cô.
Mà là nghe Từ Yến Thời nhắc đến, Lương Tần từng là thầy dạy anh, nhiều lần từ chối mức lương cao nước ngoài, để cống hiến tinh hoa trọn đời cho khoa học, hăng hái chiến đấu vì tiền tuyến tổ quốc.
Và ông cũng là người, bất kể anh đang ở thuận cảnh hay rơi vào nghịch cảnh, thì ông vẫn ủng hộ mọi quyết định của anh, chưa từng can thiệp.
Chỉ nói với anh rằng ——
Dù mai sau em có làm nghiên cứu khoa học hay không, thì nhất định phải làm linh hồn tự do nhất trong thế giới này, rồi sau đó hiên ngang quay về.
Mặc dù tới nay anh không hề nhắc tới, nhưng Hướng Viên biết đây vẫn là điều Từ Yến Thời luôn tiếc nuối.
***
Đèn thủy tinh treo trên trần trong căn phòng kiểu Trung Hoa, ánh đèn sáng rực, bốn mặt tường phản chiếu ánh sáng soi rõ cả phòng. Ở bốn góc đặt bốn chiếc đèn đế cao, cột đèn chạm trổ ngọc gấm, hắt ra ánh sáng vàng vàng hài hòa làm dịu đi bầu không khí. Ở cửa có một bức bình phong rộng hơn một mét chắn ngang, trông không khác gì một lớp lụa mỏng, có người đi vào thì mơ hồ có thể nhìn thấy bóng trước.
Khi Lương Tần đi vào, mới đầu mọi người nhìn thấy bóng người, sau đó mới thấy ông bước ra từ bên cạnh bình phong. Ông khoảng chừng trên dưới năm mươi, mặt mũi rắn rỏi, sống lưng thẳng tắp, mặc áo khoác jacket màu đen, trên cổ quấn khăn choàng ca rô màu xám xanh, đúng là một nhà khoa học điển hình.
Tư Đồ Minh Thiên mở lời trước, “Lão Lương đến rồi à, ngồi đi.”
Lương Tần không mấy mặn mà, lạnh lùng đi đến ngồi cạnh ông cụ, trông có vẻ hơi giống Từ Yến Thời. Hướng Viên cho rằng những người làm nghiên cứu khoa học đều như thế, không có dáng vẻ của thương nhân khi ở trên bàn rượu.
Thế là, Hướng Viên nhìn Tư Đồ Minh Thiên không ngừng dán mặt nóng vào mông lạnh của người ta.
Tư Đồ Minh Thiên: “Sao lại tới đây?”
Lương Tần: “Đi xe buýt.”
Dương Bình Sơn nghe câu hỏi ấy thì không nhịn được lẩm bẩm: Còn nói tôi à, nhìn tài nghệ tìm đề tài của ông đi.
Cũng giỏi hơn ai mà còn ngang bướng.
Tư Đồ Minh Thiên cười khan: “Đi xe buýt được mà, vừa tiện lại không cần trả tiền. Hình như đã nhiều năm rồi tôi chưa đi lại xe buýt lần nào.”
Lương Tần liếc mắt: “Người già trên sáu mươi lăm tuổi mới miễn phí, tôi mới năm mươi.”
Mọi người: “…”
Tư Đồ Minh Thiên: “Uống Mao Đài không?”
Lương Tần: “Đơn vị không cho uống.”
Tư Đồ Minh Thiên vẫn giữ nụ cười, kiên nhẫn áp mặt nóng: “Vậy ăn chút đồ nóng nhé.” Sau đó chợt giới thiệu với Hướng Viên: “Đây là Lương Tần, giáo sư Lương, là bạn rất thân của mẹ cháu.”
Lương Tần bày tỏ thật ra quan hệ cũng chỉ thế mà thôi. Mẹ Hướng Viên là một người vô cùng xảo quyệt trong giới học thuật, cả hai từng vì vấn đề học thuật hàng không nào đó mà đại chiến luận văn mênh mông mấy lần. Vì mẹ Hướng Viên rất nổi tiếng trong giới học thuật nên khi bà kết hôn đã làm tất cả mọi người lòi tròng mắt, mọi người cứ tưởng bà gả vào nhà giàu là vì tiền tài và danh lợi, thế nhưng người phụ nữ này lại vì nghiên cứu khoa học mà hy sinh gia đình. Ai ai cũng ngỡ sau khi kết hôn bà sẽ rút lui khỏi giới khoa học, kết quả không hề, bà vẫn miệt mài trong phòng thí nghiệm cả ngày lẫn đêm, nghe nói đến con cũng để bố mẹ chồng nuôi.
Lương Tần cảm thấy bà vừa mâu thuẫn lại thần bí, về sau lại phát hiện quan điểm trong mỗi bài luận văn mà bà phát biểu đều vô cùng sắc bén. Dù hai người bọn họ bất đồng quan điểm, nhưng nếu bàn về vấn đề chuyên nghiệp và cống hiến, ông tự thẹn mình không bằng được.
Lúc Tư Đồ Minh Thiên mời ông, trong lòng ông cũng biết ông già này muốn làm gì.
Đầu mùa xuân năm sau có hội thảo thông tin hàng không vũ trụ ở Tuslan, vốn Đông Hòa có suất, thư mời cũng đã gửi cho phòng nghiên cứu bên này rồi, nhưng vì sang năm Vi Đức muốn chấm dứt hợp đồng với bọn họ nên trong viện đã cân nhắc lại chuyện này.
Lúc trước vì Từ Yến Thời làm việc bên này nên Lương Tần cũng biết một chút, hai năm nay Tư Đồ Minh Thiên chỉ tập trung vào AI trí tuệ nhân tạo chữa bệnh, đã đánh mất lòng tin về hệ thống dẫn đường, đang định chuyển loại hình. Hội thảo ở Tuslan là trọng điểm của năm, đến lúc đó Weibo và TV cũng sẽ đưa tin, các ngành đều chuẩn bị cổ vũ tuyên truyền cho kỹ thuật hàng không ở Trung Quốc.
Công ty nào có thể bày tỏ quan điểm ở hội thảo này thì địa vị quốc dân sẽ tăng cao, bất kể có chuyển sang làm gì thì cũng sẽ được cộp mác yêu nước, danh tiếng lẫn hình tượng của công ty đều tăng vọt. Tư Đồ Minh Thiên tìm đến ông ta lúc này cũng chỉ vì ý đồ ấy mà thôi.
Lương Tần vốn không định nhúng tay vào chuyện này, nhưng chỉ cần nghĩ đến lúc trước tiểu tử kia cứ gặp thất bại liên tục, năm nào về Bắc Kinh cũng trốn ông, sợ bị ông thấy mình sa sút chán nản, vậy là ông bèn đồng ý.
Nên lần này ông đến đây là để xả giận thay học trò của mình.
Hướng Viên thấy Lương Tần đến với ý không tốt, nhưng Tư Đồ Minh Thiên vẫn vô tư chưa nhận ra, ông đâu biết Từ Yến Thời là học trò của Lương Tần, lại còn là học trò đắc ý Lương Tần muốn mắng cũng không nỡ mắng.
Lương Tần không chỉ lạnh mặt với Tư Đồ Minh Thiên mà ngó lơ luôn những người còn lại.
Dương Bình Sơn muốn ông ăn nhiều cải xanh để giảm mỡ trong máu, ông lại bảo Dương Bình Sơn ăn nhiều óc chó cho bổ não.
Lê Thấm giảng hòa mời rượu ông, Lương Tần vẫn ngồi yên không nhúc nhích.
Hướng Viên thấy ông đáng yêu, xem ra là tới trút giận cho Từ Yến Thời rồi.
Sau đó, Tư Đồ Minh Thiên lại nói ông là bạn tốt của mẹ Hướng Viên.
Lương Tần lại không nóng không lạnh nói: “Thật ra cũng không tốt gì, con dâu ông từng viết thư nặc danh mắng chửi tôi, cô ta nói luận văn người khác viết hôi thối như vải bó chân của mấy bà già, vừa thúi vừa dài, còn luận văn tôi viết là tã lót của người già.”
Tất cả đều là ngôn từ “bài tiết”.
Suy cho cùng vẫn đang ngồi trên bàn cơm, Lương Tần phải phép không nói thẳng ra mấy tính từ kia.
Lương Tần: “Chuyện này cũng thôi, nhưng năm tôi được bình bầu làm giáo sư, cô ta còn cố ý đến viện hàn lâm tố cáo tôi, nói tôi lăng nhăng.”
Tư Đồ Minh Thiên tiến đến, nhỏ giọng nhiều chuyện: “Vậy ông có lăng nhăng không?”
Lương Tần liếc xéo ông: “Lúc ấy tôi đang theo đuổi vợ mình một cách hợp pháp.”
“…”
Tư Đồ Minh Thiên không phải là người nóng vội, vốn chỉ muốn mời Lương Tần đến ăn một bữa cơm mà thôi, chuyện làm ăn để ngày khác cũng được.
Kết quả lại bị Lương Tần từ chối.
“Không cần, lần này tôi đến cũng là muốn nói trực tiếp với Tư Đồ Minh Thiên ông một chuyện, về hội thảo ở Tuslan, trong lòng tôi đã có người rồi.”
Tư Đồ Minh Thiên buột miệng hỏi: “Ai?”
Máy sưởi trong phòng được mở cao, nên không biết là do nóng hay do rượu mà mặt người nào người nấy đều đỏ bừng, còn Lương Tần lại vô cùng tỉnh táo ngồi giữa họ, trông có vẻ hoàn toàn xa lạ. Giọng ông rất rõ ràng, xét cho cùng ông và Từ Yến Thời có phần giống nhau, đặc biệt là giọng điệu lúc nói chuyện.
Hướng Viên như thể nhìn thấy một Từ Yến Thời phiên bản về già.
Nhưng đến lúc ấy chắc hẳn Từ Yến Thời vẫn đẹp mắt hơn.
Gió điều hòa thổi vù vù, trong phòng bao hơi nóng cuồn cuộn, mọi người không nén nổi tập trung lắng tai nghe Lương Tần nói.
Thế là, quả bom thứ hai trong đêm hôm đó nổ ầm ầm.
Sau “vụ nổ” của Hướng Viên, ngoài mặt vẫn còn lưu lại dư âm gợn sóng, mà lúc này đây lại tiếp tục có một tảng đá lớn được ném xuống, dấy lên con sóng cao vạn trượng trong lòng mọi người.
Lương Tần khoanh tay nhíu mày, có vẻ trầm tư, ông từ từ quay đầu lại, nhìn thẳng vào ánh mắt tò mò của ông cụ, “Ông cũng biết đấy.”
Ông cụ à một tiếng, rồi lại nhanh chóng nghe thấy Lương Tần bình tĩnh bổ sung: “Là học trò của tôi, trước kia là tổ trưởng phòng kỹ thuật Tây An của các ông, Từ Yến Thời.”
Tư Đồ Minh Thiên nhìn Lại Phi Bạch.
Dương Bình Sơn và Lê Thấm nhìn nhau.
Hướng Viên và Trần Thư nhìn nhau, rồi cô cúi đầu cười.
Những người còn lại đều khiếp sợ không khép miệng nổi.
Lý Vĩnh Tiêu đổ mồ hôi đầy đầu, sao Tây An này toàn là đầm rồng hang hổ không vậy, mà ai ai cũng khiêm tốn tẩm ngẩm tầm ngầm mới chết không cơ chứ.
Tư Đồ Minh Thiên đã lăn lộn trên thương trường quá lâu, người như Lương Tần đây, ông và Dương Bình Sơn chỉ cần nhìn là biết lòng đối phương vững như bàn đá, trong lòng cũng tự có thăng bằng. Làm ăn sợ nhất là đàm phán với người như vậy, bởi vì bạn sẽ không biết ngoài nhiệt huyết ra thì còn có cái gì có thể khiến người ta thay đổi chủ ý.
Cả hai con cáo già đều không nói một câu.
Tĩnh lặng một chớp mắt, cả căn phòng như có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Lê Thấm tưởng chỉ là học sinh bình thường nên định cứu vãn thế cục, chị ta dò xét nhìn Lương Tần nói: “Biểu hiện của Từ Yến Thời trong công tác rất bình thường… Giáo sư ngài có nên nghĩ thêm chút không?”
Trong phòng vô cùng yên lặng, ánh đèn nhức mắt, bốn góc bình phong đều được viền đèn chùm nho tỏa ra ánh sáng mờ mờ, càng tăng phần kỳ dị.
Hướng Viên cúi đầu, nắm chặt điện thoại trong tay đến mức trắng bệch. Khóe môi cô nở nụ cười giễu cợt rất nhạt, đang định nói thì Lương Tần đã mở lời, “Cô nói tiếp đi.”
Lê Thấm được cho phép, hớn hở nói liên tục: “Tôi không biết trước kia cậu ta học đại học thế nào, nhưng mấy năm nay biểu hiện ở công ty rất bình thường, sản phẩm mới hằng năm toàn cập nhật từ năm trước mà không có tính năng mới. Phản ứng của khách hàng cũng thế, còn luôn bị khiếu nại, tính tình cũng không tốt lắm. Hội thảo ở Tuslan, tôi cảm thấy vẫn nên cần một người giỏi tiếng Anh đi thì tốt hơn nhỉ? Có vẻ tiếng Anh của cậu ta không tốt lắm.”
Lê Thấm cũng không biết trình độ tiếng Anh của Từ Yến Thời thế nào, chắc người bình thường cũng không biết nói, dù gì chị ta cũng chưa từng nghe cậu ta nói bao giờ.
“Anh ấy rất giỏi tiếng Anh.” Hướng Viên nói chen vào.
Lương Tần ngạc nhiên nhìn Hướng Viên, như thể không ngờ sẽ có người nói đỡ cho anh.
Rồi cô nói tiếp: “Hồi cấp ba anh ấy thường xuyên tham gia các cuộc thi tiếng Anh, lần nào cũng đoạt được giải nhất, chị đến nhà anh ấy kiểm tra thử đi, giấy khen còn nhiều hơn bài tập con trai chị làm một năm đấy.”
Lê Thấm ác ý trừng mắt nhìn cô.
Tư Đồ Minh Thiên đảo mắt nhìn Hướng Viên như có điều suy nghĩ.
Mà Hướng Viên vẫn chỉ khóa chặt ánh mắt trên người Lê Thấm, trong một thoáng căn phòng như đông cứng lại, giữa không trung là tia lửa xẹt qua xẹt lại.
Một lúc lâu sau, Lương Tần đảo mắt nhìn một vòng, vừa cười giễu vừa như bất lực.
Sau đó ông lấy điện thoại ra, nhanh chóng bấm một dãy số.
Lương Tần dùng điện thoại kiểu cũ, là loại bấm sẽ có người đọc thành tiếng, khiến bầu không khí trở nên vô cùng quái dị.
Sau khi ông ấn một chuỗi các con số quen thuộc, giọng nữ lạnh băng máy móc đọc từng chữ vang vọng, “1, 3, 8, 5, 5, 6, 6, 1, 0, 1, X…”
Hướng Viên nghe thấy dãy số quá quen thuộc thì cũng đoán được phần nào, hẳn Lương Tần gọi điện cho Từ Yến Thời.
Quả nhiên, sau ba tiếng tút tút, một giọng nam lạnh lùng nghe máy. Giọng anh trong điện thoại có vẻ lạnh lùng hơn nhiều, cách ống nói vẫn có thể cảm nhận được sự cấm dục của anh.
“Giáo sư Lương ạ?”
Lương Tần liếc nhìn Lê Thấm, sau đó cụp mắt gọi tên của người ở đầu dây, “Yến Thời, bây giờ thầy có mấy vấn đề muốn hỏi em.”
Hướng Viên siết chặt điện thoại, cúi đầu trong vô vọng.
Chỉ nghe thấy anh ôn tồn trả lời: “Vâng, thầy nói đi.”
Nửa tiếng tiếp theo, mọi người trợn mắt há mồm như đang xem cuộc thi hỏi đáp về kiến thức, thỏa thích đã ghiền.
Giáo sư hỏi rất dứt khoát quyết đoán, mà anh trả lời cũng vô cùng chính xác. Thần tiên đánh nhau e cũng chỉ thế là cùng.
“Tên lửa phải bay với tốc độ vũ trụ cấp mấy mới có thể đưa được vệ tinh lên quỹ đạo?”
“Tốc độ vũ trụ cấp một.”
“Cánh bên trên thân máy bay tên lửa có tác dụng gì?”
“Tăng độ ổn định của tên lửa khi bay.”
“Giải thích về mã Coarse/Acquisition đi.”
Bên kia dừng lại, có lẽ là bị Lương Tần làm cho bối rồi, nhưng sau một lúc vẫn lên tiếng trả lời.
“Là chuỗi bit của mã giả ngẫu nhiên, xác định khoảng cách giữa máy thu và vệ tinh.”
Lương Tần quét mắt nhìn ông cụ, ngay sau đó lại hỏi: “Dùng tiếng Anh trình bày về mã P và mã Y đi.”
Bên kia lại lưu loát nói một tràng tiếng Anh.
Có lẽ Lương Tần thấy vẫn chưa đã nên lại hỏi thêm mấy câu nữa, mới đầu Hướng Viên còn nghe hiểu, nhưng hỏi dần hỏi dần thì cô lại ù ù cạc cạc như rơi vào sương mù, mà ở đây trừ cô ra, những người còn lại cũng đừng hòng biết ông có ý gì.
Lương Tần chỉ muốn xả giận thay anh, lại không ngờ chỉ gọi một cuộc mà càng nói càng say sưa.
Từ trước đến giờ Từ Yến Thời vẫn rất tự hào tự phụ, về vấn đề học thuật nói một là một, rất cố chấp. Nhưng Từ Yến Thời của hôm nay, mỗi một câu hỏi đều trả lời đâu ra đấy, suy nghĩ chu toàn, cân nhắc đến mỗi một khả năng có thể xảy ra, tự tin nhưng không tự phụ, cũng không hùng hổ dọa người.
Đây là điều Lương Tần không ngờ đến, trái lại còn khá bất ngờ, ông khẽ thở dài: “Em trưởng thành hơn rồi đấy, nhìn nhận vấn đề cũng toàn diện hơn.”
Người bên kia không đáp.
“Em làm việc đi, sang năm tìm em nói chuyện sau.”
“Vâng.”
Hướng Viên ngồi bên siết chặt điện thoại, khoang ngực như được lấp đầy bởi hơi nóng, hốc mắt nóng lên.
Sau khi anh đi, cô luôn cảm thấy khó dằn, biết anh ấm ức nhưng lại không có khả năng giải oan cho anh. Mà tối nay Lương Tần đã làm hết tất cả vì anh, cô thật sự cảm thấy vô cùng khoan khoái.
Nhưng không ngờ, lời tiếp theo của Lương Tần lại càng khiến cô khoan khoái hơn.
“Có lẽ mọi người nghe sẽ thấy khó hiểu, nhưng những câu hỏi vừa rồi chính là đề thi của đại học hàng không Bắc Kinh năm ngoái, tỷ lệ sai là chín mươi tám phần trăm, vậy mà cậu ấy đều trả lời đúng.”
Tư Đồ Minh Thiên không nói lời nào.
Lương Tần nhìn ông nói: “Một người như thế, vì sao lại không phát triển được ở công ty mấy người? Ông thật sự cho rằng là vấn đề của cá nhân cậu ấy ư? Chủ tịch Tư Đồ à, nói tuy khó nghe nhưng ông nên tỉnh táo lại đi, những người ra đi là những ai, còn những kẻ ở lại là những ai?!”
Lương Tần quét mắt một vòng, cuối cùng dừng lại trên đầu Lê Thấm, “Hơn nữa, chỉ dựa vào mấy dữ liệu thì e các người sẽ không biết cậu ấy hiếm có thế nào. Nhưng tôi thân là người thầy, nhìn cậu ấy lãng phí năm năm ở cái công ty rách nát các ông, tôi thật sự rất đau lòng. Có lẽ sau này mấy người mới hiểu, bỏ qua cậu ấy sẽ phải hối hận đến đâu.”
***
Lương Tần đi ra cửa thì bỗng bị gọi lại.
Ông quay đầu, không ngờ lại là cô cháu gái của Tư Đồ Minh Thiên, ông nhìn cô với vẻ mặt không vui, “Nếu cô vì chuyện của Tuslan ——”
“Cám ơn giáo sư Lương.”
Lương Tần đột nhiên sững người, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Hướng Viên đứng ở cửa mỉm cười với ông.
Cám ơn thầy, đã làm chuyện em muốn nhất nhưng lại không thể.
Cám ơn thầy, nhất định anh ấy không biết là thầy quý anh ấy đến thế.
Cám ơn thầy, đã nói với anh ấy hiên ngang đến thế gian này, làm linh hồn tự do nhất.
Lương Tần: “Cô?”
Hướng Viên nói thẳng: “Em rất thích anh ấy.”
Lương Tần bật cười rồi lắc đầu: “Thằng nhóc này đúng là đi đến đâu cũng có con gái thích mình.” Lương Tần nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, rào đón cô trước “Sau này cậu ta phải theo tôi làm nghiên cứu khoa học, có thể không có nhiều tiền đâu.”
Hướng Viên: “Anh ấy thích nghiên cứu khoa học sao?”
Lương Tần: “Thích chứ, đây là giấc mơ của cậu ta mà.”
“Được, vậy em phụ trách kiếm tiền, em nuôi anh ấy.”
Lương Tần cười không ngừng.
Hướng Viên còn nói: “Giáo sư Lương, có chuyện này em muốn nói với thầy.”
Lương Tần: “Chuyện gì?”
Hướng Viên: “Em từng thấy ảnh của thầy trong ngăn bàn của mẹ em, nằm trong một chiếc hộp nhỏ có khóa, trước nay bà luôn không cho người khác xem. Sau đó có lần em thu dọn di vật thì trông thấy. Không ngờ lại là thầy.”
***
Tư Đồ Minh Thiên và Dương Bình Sơn quay về Bắc Kinh ngay trong đêm.
Ngày hôm sau tổng công ty giống trống khua chiêng gửi một văn kiện xuống – là bộ luật mới ra lò, muốn điều tra kỹ quan hệ cạnh tranh bất chính trong công ty.
Phàm là nhân viên mới trong hai năm qua, tất cả phải được khai báo lại từng cái một theo điều lệ nhân viên của công ty.
Tháng 02 năm 201X, lần đầu tiên tập đoàn Đông Hòa chính thức cải tổ quy mô lớn.
Có thể thấy là Dương Bình Sơn cũng không ngờ chủ tịch sẽ đến, vào lúc này chỉ đành cười nâng rượu mời, “Sao ngài lại đến đây?”
Tư Đồ Minh Thiên thành thật uống trà đóng hộp Vương Lão Cát mà Hướng Viên đưa, “Ông hỏi gì thế, dĩ nhiên là đi máy bay rồi, chẳng lẽ tôi vượt núi băng đèo đến à?”
Tính khí ông cụ vẫn nóng nảy thế đấy, nói chuyện vẫn rất đả kích.
Dương Bình Sơn đuối lý xấu hổ, không nói tiếp nữa.
Tư Đồ Minh Thiên nghiện rượu nặng, nhân lúc Hướng Viên đi vệ sinh, mọi người thấy rõ ông nhanh chóng uống hết Vương Lão Cát, mở chai Sprite ra rót đầy ly cho cả bàn, rồi lại đổ Mao Đài vào trong chai ngụy trang thành nước ngọt Sprite, cuối cùng yên tâm nhấp Mao Đài đợi Hướng Viên quay về.
Đoán chừng nha đầu ngốc này sẽ không phát hiện.
Nhưng Hướng Viên chỉ vừa ngồi xuống thì ánh mắt cứ liên tục liếc nhìn ông, nhìn tới nỗi làm Tư Đồ Minh Thiên chột dạ.
Không phải chứ, trước kia lấy rượu trắng giả Vương Lão Cát mà con nha đầu này cũng không phát hiện ra kia mà, gần đây thông minh lên rồi sao? Không đợi Tư Đồ Minh Thiên kịp phản ứng, Hướng Viên đã cầm chai Sprite của ông lên ngửi.
Không nói hai lời, lập tức tịch thu.
Mọi người đều thấy ông vừa sợ vừa tức, cuối cùng Hướng Viên vẫn nể mặt ông mà rót cho nửa ly, “Được rồi, chỉ chút này thôi.”
Thôi được.
Ông cụ được dỗ xuôi, mừng khấp khởi nhấp một hớp, vui vẻ nhướn lông mày.
Rốt cuộc bầu không khí cũng nóng lên, trái tim treo cao của mọi người đều quay về vị trí cũ, rất sợ hai vị tổ tông này nên tối nay dù là gì cũng đều chiều theo.
Số rượu còn lại do mấy người Trần Thư chia nhau uống, ánh đèn trong phòng dìu dịu, soi rõ gương mặt hồng hào của mọi người.
Rượu đã nóng lên mặt nhưng mãi vẫn không động đũa.
Ông cụ không động, Dương Bình Sơn không động, những người còn lại cũng không dám. Tuy Hướng Viên nghịch ngợm nhưng trước mặt ông vẫn rất nghe lời. Lý Vĩnh Tiêu càng nhìn càng thấy dung mạo thần thái cô giống hệt chủ tịch, chuyện này mà lan ra thì e là không cách nào che giấu được.
Lý Vĩnh Tiêu coi như là nửa chủ nhà, cười nói: “Mọi người đã đến đủ rồi đúng không? Chúng ta ăn trước nhé?”
Tư Đồ Minh Thiên ngước mắt lên: Đợt lát đã.”
“A?”
Tất cả đang định cầm đũa thì đồng loạt dừng lại, nghiêm túc nhìn chủ tịch.
Tư Đồ Minh Thiên: “Tôi còn mời một người bạn nữa, sắp đến rồi.” Sau đó quay sang dặn Lại Phi Bạch: “Cậu xuống dưới xem sao.”
Lại Phi Bạch xoay người đi ra ngoài.
Dương Bình Sơn nhấp một ngụm rượu nói, “Ai thế?”
Tư Đồ Minh Thiên: “Giáo sư Lương Tần, ông cũng biết đấy. Đúng dịp hai ngày nay ông ấy cũng đến Tây An.”
Hướng Viên chợt ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào ông, ngay sau đó Tư Đồ Minh Thiên cũng nhìn cô, “Chắc cháu không nhớ, là bạn cũ của mẹ cháu, nghiên cứu phi hành khí* hàng không.”
(*Phi hành khí: tên gọi chung động cơ bay trong không trung như máy bay, tên lửa, vệ tinh nhân tạo, phi thuyền vũ trụ, v.v…)
Hướng Viên nhớ chứ, nhưng không phải là từ miệng mẹ cô.
Mà là nghe Từ Yến Thời nhắc đến, Lương Tần từng là thầy dạy anh, nhiều lần từ chối mức lương cao nước ngoài, để cống hiến tinh hoa trọn đời cho khoa học, hăng hái chiến đấu vì tiền tuyến tổ quốc.
Và ông cũng là người, bất kể anh đang ở thuận cảnh hay rơi vào nghịch cảnh, thì ông vẫn ủng hộ mọi quyết định của anh, chưa từng can thiệp.
Chỉ nói với anh rằng ——
Dù mai sau em có làm nghiên cứu khoa học hay không, thì nhất định phải làm linh hồn tự do nhất trong thế giới này, rồi sau đó hiên ngang quay về.
Mặc dù tới nay anh không hề nhắc tới, nhưng Hướng Viên biết đây vẫn là điều Từ Yến Thời luôn tiếc nuối.
***
Đèn thủy tinh treo trên trần trong căn phòng kiểu Trung Hoa, ánh đèn sáng rực, bốn mặt tường phản chiếu ánh sáng soi rõ cả phòng. Ở bốn góc đặt bốn chiếc đèn đế cao, cột đèn chạm trổ ngọc gấm, hắt ra ánh sáng vàng vàng hài hòa làm dịu đi bầu không khí. Ở cửa có một bức bình phong rộng hơn một mét chắn ngang, trông không khác gì một lớp lụa mỏng, có người đi vào thì mơ hồ có thể nhìn thấy bóng trước.
Khi Lương Tần đi vào, mới đầu mọi người nhìn thấy bóng người, sau đó mới thấy ông bước ra từ bên cạnh bình phong. Ông khoảng chừng trên dưới năm mươi, mặt mũi rắn rỏi, sống lưng thẳng tắp, mặc áo khoác jacket màu đen, trên cổ quấn khăn choàng ca rô màu xám xanh, đúng là một nhà khoa học điển hình.
Tư Đồ Minh Thiên mở lời trước, “Lão Lương đến rồi à, ngồi đi.”
Lương Tần không mấy mặn mà, lạnh lùng đi đến ngồi cạnh ông cụ, trông có vẻ hơi giống Từ Yến Thời. Hướng Viên cho rằng những người làm nghiên cứu khoa học đều như thế, không có dáng vẻ của thương nhân khi ở trên bàn rượu.
Thế là, Hướng Viên nhìn Tư Đồ Minh Thiên không ngừng dán mặt nóng vào mông lạnh của người ta.
Tư Đồ Minh Thiên: “Sao lại tới đây?”
Lương Tần: “Đi xe buýt.”
Dương Bình Sơn nghe câu hỏi ấy thì không nhịn được lẩm bẩm: Còn nói tôi à, nhìn tài nghệ tìm đề tài của ông đi.
Cũng giỏi hơn ai mà còn ngang bướng.
Tư Đồ Minh Thiên cười khan: “Đi xe buýt được mà, vừa tiện lại không cần trả tiền. Hình như đã nhiều năm rồi tôi chưa đi lại xe buýt lần nào.”
Lương Tần liếc mắt: “Người già trên sáu mươi lăm tuổi mới miễn phí, tôi mới năm mươi.”
Mọi người: “…”
Tư Đồ Minh Thiên: “Uống Mao Đài không?”
Lương Tần: “Đơn vị không cho uống.”
Tư Đồ Minh Thiên vẫn giữ nụ cười, kiên nhẫn áp mặt nóng: “Vậy ăn chút đồ nóng nhé.” Sau đó chợt giới thiệu với Hướng Viên: “Đây là Lương Tần, giáo sư Lương, là bạn rất thân của mẹ cháu.”
Lương Tần bày tỏ thật ra quan hệ cũng chỉ thế mà thôi. Mẹ Hướng Viên là một người vô cùng xảo quyệt trong giới học thuật, cả hai từng vì vấn đề học thuật hàng không nào đó mà đại chiến luận văn mênh mông mấy lần. Vì mẹ Hướng Viên rất nổi tiếng trong giới học thuật nên khi bà kết hôn đã làm tất cả mọi người lòi tròng mắt, mọi người cứ tưởng bà gả vào nhà giàu là vì tiền tài và danh lợi, thế nhưng người phụ nữ này lại vì nghiên cứu khoa học mà hy sinh gia đình. Ai ai cũng ngỡ sau khi kết hôn bà sẽ rút lui khỏi giới khoa học, kết quả không hề, bà vẫn miệt mài trong phòng thí nghiệm cả ngày lẫn đêm, nghe nói đến con cũng để bố mẹ chồng nuôi.
Lương Tần cảm thấy bà vừa mâu thuẫn lại thần bí, về sau lại phát hiện quan điểm trong mỗi bài luận văn mà bà phát biểu đều vô cùng sắc bén. Dù hai người bọn họ bất đồng quan điểm, nhưng nếu bàn về vấn đề chuyên nghiệp và cống hiến, ông tự thẹn mình không bằng được.
Lúc Tư Đồ Minh Thiên mời ông, trong lòng ông cũng biết ông già này muốn làm gì.
Đầu mùa xuân năm sau có hội thảo thông tin hàng không vũ trụ ở Tuslan, vốn Đông Hòa có suất, thư mời cũng đã gửi cho phòng nghiên cứu bên này rồi, nhưng vì sang năm Vi Đức muốn chấm dứt hợp đồng với bọn họ nên trong viện đã cân nhắc lại chuyện này.
Lúc trước vì Từ Yến Thời làm việc bên này nên Lương Tần cũng biết một chút, hai năm nay Tư Đồ Minh Thiên chỉ tập trung vào AI trí tuệ nhân tạo chữa bệnh, đã đánh mất lòng tin về hệ thống dẫn đường, đang định chuyển loại hình. Hội thảo ở Tuslan là trọng điểm của năm, đến lúc đó Weibo và TV cũng sẽ đưa tin, các ngành đều chuẩn bị cổ vũ tuyên truyền cho kỹ thuật hàng không ở Trung Quốc.
Công ty nào có thể bày tỏ quan điểm ở hội thảo này thì địa vị quốc dân sẽ tăng cao, bất kể có chuyển sang làm gì thì cũng sẽ được cộp mác yêu nước, danh tiếng lẫn hình tượng của công ty đều tăng vọt. Tư Đồ Minh Thiên tìm đến ông ta lúc này cũng chỉ vì ý đồ ấy mà thôi.
Lương Tần vốn không định nhúng tay vào chuyện này, nhưng chỉ cần nghĩ đến lúc trước tiểu tử kia cứ gặp thất bại liên tục, năm nào về Bắc Kinh cũng trốn ông, sợ bị ông thấy mình sa sút chán nản, vậy là ông bèn đồng ý.
Nên lần này ông đến đây là để xả giận thay học trò của mình.
Hướng Viên thấy Lương Tần đến với ý không tốt, nhưng Tư Đồ Minh Thiên vẫn vô tư chưa nhận ra, ông đâu biết Từ Yến Thời là học trò của Lương Tần, lại còn là học trò đắc ý Lương Tần muốn mắng cũng không nỡ mắng.
Lương Tần không chỉ lạnh mặt với Tư Đồ Minh Thiên mà ngó lơ luôn những người còn lại.
Dương Bình Sơn muốn ông ăn nhiều cải xanh để giảm mỡ trong máu, ông lại bảo Dương Bình Sơn ăn nhiều óc chó cho bổ não.
Lê Thấm giảng hòa mời rượu ông, Lương Tần vẫn ngồi yên không nhúc nhích.
Hướng Viên thấy ông đáng yêu, xem ra là tới trút giận cho Từ Yến Thời rồi.
Sau đó, Tư Đồ Minh Thiên lại nói ông là bạn tốt của mẹ Hướng Viên.
Lương Tần lại không nóng không lạnh nói: “Thật ra cũng không tốt gì, con dâu ông từng viết thư nặc danh mắng chửi tôi, cô ta nói luận văn người khác viết hôi thối như vải bó chân của mấy bà già, vừa thúi vừa dài, còn luận văn tôi viết là tã lót của người già.”
Tất cả đều là ngôn từ “bài tiết”.
Suy cho cùng vẫn đang ngồi trên bàn cơm, Lương Tần phải phép không nói thẳng ra mấy tính từ kia.
Lương Tần: “Chuyện này cũng thôi, nhưng năm tôi được bình bầu làm giáo sư, cô ta còn cố ý đến viện hàn lâm tố cáo tôi, nói tôi lăng nhăng.”
Tư Đồ Minh Thiên tiến đến, nhỏ giọng nhiều chuyện: “Vậy ông có lăng nhăng không?”
Lương Tần liếc xéo ông: “Lúc ấy tôi đang theo đuổi vợ mình một cách hợp pháp.”
“…”
Tư Đồ Minh Thiên không phải là người nóng vội, vốn chỉ muốn mời Lương Tần đến ăn một bữa cơm mà thôi, chuyện làm ăn để ngày khác cũng được.
Kết quả lại bị Lương Tần từ chối.
“Không cần, lần này tôi đến cũng là muốn nói trực tiếp với Tư Đồ Minh Thiên ông một chuyện, về hội thảo ở Tuslan, trong lòng tôi đã có người rồi.”
Tư Đồ Minh Thiên buột miệng hỏi: “Ai?”
Máy sưởi trong phòng được mở cao, nên không biết là do nóng hay do rượu mà mặt người nào người nấy đều đỏ bừng, còn Lương Tần lại vô cùng tỉnh táo ngồi giữa họ, trông có vẻ hoàn toàn xa lạ. Giọng ông rất rõ ràng, xét cho cùng ông và Từ Yến Thời có phần giống nhau, đặc biệt là giọng điệu lúc nói chuyện.
Hướng Viên như thể nhìn thấy một Từ Yến Thời phiên bản về già.
Nhưng đến lúc ấy chắc hẳn Từ Yến Thời vẫn đẹp mắt hơn.
Gió điều hòa thổi vù vù, trong phòng bao hơi nóng cuồn cuộn, mọi người không nén nổi tập trung lắng tai nghe Lương Tần nói.
Thế là, quả bom thứ hai trong đêm hôm đó nổ ầm ầm.
Sau “vụ nổ” của Hướng Viên, ngoài mặt vẫn còn lưu lại dư âm gợn sóng, mà lúc này đây lại tiếp tục có một tảng đá lớn được ném xuống, dấy lên con sóng cao vạn trượng trong lòng mọi người.
Lương Tần khoanh tay nhíu mày, có vẻ trầm tư, ông từ từ quay đầu lại, nhìn thẳng vào ánh mắt tò mò của ông cụ, “Ông cũng biết đấy.”
Ông cụ à một tiếng, rồi lại nhanh chóng nghe thấy Lương Tần bình tĩnh bổ sung: “Là học trò của tôi, trước kia là tổ trưởng phòng kỹ thuật Tây An của các ông, Từ Yến Thời.”
Tư Đồ Minh Thiên nhìn Lại Phi Bạch.
Dương Bình Sơn và Lê Thấm nhìn nhau.
Hướng Viên và Trần Thư nhìn nhau, rồi cô cúi đầu cười.
Những người còn lại đều khiếp sợ không khép miệng nổi.
Lý Vĩnh Tiêu đổ mồ hôi đầy đầu, sao Tây An này toàn là đầm rồng hang hổ không vậy, mà ai ai cũng khiêm tốn tẩm ngẩm tầm ngầm mới chết không cơ chứ.
Tư Đồ Minh Thiên đã lăn lộn trên thương trường quá lâu, người như Lương Tần đây, ông và Dương Bình Sơn chỉ cần nhìn là biết lòng đối phương vững như bàn đá, trong lòng cũng tự có thăng bằng. Làm ăn sợ nhất là đàm phán với người như vậy, bởi vì bạn sẽ không biết ngoài nhiệt huyết ra thì còn có cái gì có thể khiến người ta thay đổi chủ ý.
Cả hai con cáo già đều không nói một câu.
Tĩnh lặng một chớp mắt, cả căn phòng như có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Lê Thấm tưởng chỉ là học sinh bình thường nên định cứu vãn thế cục, chị ta dò xét nhìn Lương Tần nói: “Biểu hiện của Từ Yến Thời trong công tác rất bình thường… Giáo sư ngài có nên nghĩ thêm chút không?”
Trong phòng vô cùng yên lặng, ánh đèn nhức mắt, bốn góc bình phong đều được viền đèn chùm nho tỏa ra ánh sáng mờ mờ, càng tăng phần kỳ dị.
Hướng Viên cúi đầu, nắm chặt điện thoại trong tay đến mức trắng bệch. Khóe môi cô nở nụ cười giễu cợt rất nhạt, đang định nói thì Lương Tần đã mở lời, “Cô nói tiếp đi.”
Lê Thấm được cho phép, hớn hở nói liên tục: “Tôi không biết trước kia cậu ta học đại học thế nào, nhưng mấy năm nay biểu hiện ở công ty rất bình thường, sản phẩm mới hằng năm toàn cập nhật từ năm trước mà không có tính năng mới. Phản ứng của khách hàng cũng thế, còn luôn bị khiếu nại, tính tình cũng không tốt lắm. Hội thảo ở Tuslan, tôi cảm thấy vẫn nên cần một người giỏi tiếng Anh đi thì tốt hơn nhỉ? Có vẻ tiếng Anh của cậu ta không tốt lắm.”
Lê Thấm cũng không biết trình độ tiếng Anh của Từ Yến Thời thế nào, chắc người bình thường cũng không biết nói, dù gì chị ta cũng chưa từng nghe cậu ta nói bao giờ.
“Anh ấy rất giỏi tiếng Anh.” Hướng Viên nói chen vào.
Lương Tần ngạc nhiên nhìn Hướng Viên, như thể không ngờ sẽ có người nói đỡ cho anh.
Rồi cô nói tiếp: “Hồi cấp ba anh ấy thường xuyên tham gia các cuộc thi tiếng Anh, lần nào cũng đoạt được giải nhất, chị đến nhà anh ấy kiểm tra thử đi, giấy khen còn nhiều hơn bài tập con trai chị làm một năm đấy.”
Lê Thấm ác ý trừng mắt nhìn cô.
Tư Đồ Minh Thiên đảo mắt nhìn Hướng Viên như có điều suy nghĩ.
Mà Hướng Viên vẫn chỉ khóa chặt ánh mắt trên người Lê Thấm, trong một thoáng căn phòng như đông cứng lại, giữa không trung là tia lửa xẹt qua xẹt lại.
Một lúc lâu sau, Lương Tần đảo mắt nhìn một vòng, vừa cười giễu vừa như bất lực.
Sau đó ông lấy điện thoại ra, nhanh chóng bấm một dãy số.
Lương Tần dùng điện thoại kiểu cũ, là loại bấm sẽ có người đọc thành tiếng, khiến bầu không khí trở nên vô cùng quái dị.
Sau khi ông ấn một chuỗi các con số quen thuộc, giọng nữ lạnh băng máy móc đọc từng chữ vang vọng, “1, 3, 8, 5, 5, 6, 6, 1, 0, 1, X…”
Hướng Viên nghe thấy dãy số quá quen thuộc thì cũng đoán được phần nào, hẳn Lương Tần gọi điện cho Từ Yến Thời.
Quả nhiên, sau ba tiếng tút tút, một giọng nam lạnh lùng nghe máy. Giọng anh trong điện thoại có vẻ lạnh lùng hơn nhiều, cách ống nói vẫn có thể cảm nhận được sự cấm dục của anh.
“Giáo sư Lương ạ?”
Lương Tần liếc nhìn Lê Thấm, sau đó cụp mắt gọi tên của người ở đầu dây, “Yến Thời, bây giờ thầy có mấy vấn đề muốn hỏi em.”
Hướng Viên siết chặt điện thoại, cúi đầu trong vô vọng.
Chỉ nghe thấy anh ôn tồn trả lời: “Vâng, thầy nói đi.”
Nửa tiếng tiếp theo, mọi người trợn mắt há mồm như đang xem cuộc thi hỏi đáp về kiến thức, thỏa thích đã ghiền.
Giáo sư hỏi rất dứt khoát quyết đoán, mà anh trả lời cũng vô cùng chính xác. Thần tiên đánh nhau e cũng chỉ thế là cùng.
“Tên lửa phải bay với tốc độ vũ trụ cấp mấy mới có thể đưa được vệ tinh lên quỹ đạo?”
“Tốc độ vũ trụ cấp một.”
“Cánh bên trên thân máy bay tên lửa có tác dụng gì?”
“Tăng độ ổn định của tên lửa khi bay.”
“Giải thích về mã Coarse/Acquisition đi.”
Bên kia dừng lại, có lẽ là bị Lương Tần làm cho bối rồi, nhưng sau một lúc vẫn lên tiếng trả lời.
“Là chuỗi bit của mã giả ngẫu nhiên, xác định khoảng cách giữa máy thu và vệ tinh.”
Lương Tần quét mắt nhìn ông cụ, ngay sau đó lại hỏi: “Dùng tiếng Anh trình bày về mã P và mã Y đi.”
Bên kia lại lưu loát nói một tràng tiếng Anh.
Có lẽ Lương Tần thấy vẫn chưa đã nên lại hỏi thêm mấy câu nữa, mới đầu Hướng Viên còn nghe hiểu, nhưng hỏi dần hỏi dần thì cô lại ù ù cạc cạc như rơi vào sương mù, mà ở đây trừ cô ra, những người còn lại cũng đừng hòng biết ông có ý gì.
Lương Tần chỉ muốn xả giận thay anh, lại không ngờ chỉ gọi một cuộc mà càng nói càng say sưa.
Từ trước đến giờ Từ Yến Thời vẫn rất tự hào tự phụ, về vấn đề học thuật nói một là một, rất cố chấp. Nhưng Từ Yến Thời của hôm nay, mỗi một câu hỏi đều trả lời đâu ra đấy, suy nghĩ chu toàn, cân nhắc đến mỗi một khả năng có thể xảy ra, tự tin nhưng không tự phụ, cũng không hùng hổ dọa người.
Đây là điều Lương Tần không ngờ đến, trái lại còn khá bất ngờ, ông khẽ thở dài: “Em trưởng thành hơn rồi đấy, nhìn nhận vấn đề cũng toàn diện hơn.”
Người bên kia không đáp.
“Em làm việc đi, sang năm tìm em nói chuyện sau.”
“Vâng.”
Hướng Viên ngồi bên siết chặt điện thoại, khoang ngực như được lấp đầy bởi hơi nóng, hốc mắt nóng lên.
Sau khi anh đi, cô luôn cảm thấy khó dằn, biết anh ấm ức nhưng lại không có khả năng giải oan cho anh. Mà tối nay Lương Tần đã làm hết tất cả vì anh, cô thật sự cảm thấy vô cùng khoan khoái.
Nhưng không ngờ, lời tiếp theo của Lương Tần lại càng khiến cô khoan khoái hơn.
“Có lẽ mọi người nghe sẽ thấy khó hiểu, nhưng những câu hỏi vừa rồi chính là đề thi của đại học hàng không Bắc Kinh năm ngoái, tỷ lệ sai là chín mươi tám phần trăm, vậy mà cậu ấy đều trả lời đúng.”
Tư Đồ Minh Thiên không nói lời nào.
Lương Tần nhìn ông nói: “Một người như thế, vì sao lại không phát triển được ở công ty mấy người? Ông thật sự cho rằng là vấn đề của cá nhân cậu ấy ư? Chủ tịch Tư Đồ à, nói tuy khó nghe nhưng ông nên tỉnh táo lại đi, những người ra đi là những ai, còn những kẻ ở lại là những ai?!”
Lương Tần quét mắt một vòng, cuối cùng dừng lại trên đầu Lê Thấm, “Hơn nữa, chỉ dựa vào mấy dữ liệu thì e các người sẽ không biết cậu ấy hiếm có thế nào. Nhưng tôi thân là người thầy, nhìn cậu ấy lãng phí năm năm ở cái công ty rách nát các ông, tôi thật sự rất đau lòng. Có lẽ sau này mấy người mới hiểu, bỏ qua cậu ấy sẽ phải hối hận đến đâu.”
***
Lương Tần đi ra cửa thì bỗng bị gọi lại.
Ông quay đầu, không ngờ lại là cô cháu gái của Tư Đồ Minh Thiên, ông nhìn cô với vẻ mặt không vui, “Nếu cô vì chuyện của Tuslan ——”
“Cám ơn giáo sư Lương.”
Lương Tần đột nhiên sững người, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Hướng Viên đứng ở cửa mỉm cười với ông.
Cám ơn thầy, đã làm chuyện em muốn nhất nhưng lại không thể.
Cám ơn thầy, nhất định anh ấy không biết là thầy quý anh ấy đến thế.
Cám ơn thầy, đã nói với anh ấy hiên ngang đến thế gian này, làm linh hồn tự do nhất.
Lương Tần: “Cô?”
Hướng Viên nói thẳng: “Em rất thích anh ấy.”
Lương Tần bật cười rồi lắc đầu: “Thằng nhóc này đúng là đi đến đâu cũng có con gái thích mình.” Lương Tần nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, rào đón cô trước “Sau này cậu ta phải theo tôi làm nghiên cứu khoa học, có thể không có nhiều tiền đâu.”
Hướng Viên: “Anh ấy thích nghiên cứu khoa học sao?”
Lương Tần: “Thích chứ, đây là giấc mơ của cậu ta mà.”
“Được, vậy em phụ trách kiếm tiền, em nuôi anh ấy.”
Lương Tần cười không ngừng.
Hướng Viên còn nói: “Giáo sư Lương, có chuyện này em muốn nói với thầy.”
Lương Tần: “Chuyện gì?”
Hướng Viên: “Em từng thấy ảnh của thầy trong ngăn bàn của mẹ em, nằm trong một chiếc hộp nhỏ có khóa, trước nay bà luôn không cho người khác xem. Sau đó có lần em thu dọn di vật thì trông thấy. Không ngờ lại là thầy.”
***
Tư Đồ Minh Thiên và Dương Bình Sơn quay về Bắc Kinh ngay trong đêm.
Ngày hôm sau tổng công ty giống trống khua chiêng gửi một văn kiện xuống – là bộ luật mới ra lò, muốn điều tra kỹ quan hệ cạnh tranh bất chính trong công ty.
Phàm là nhân viên mới trong hai năm qua, tất cả phải được khai báo lại từng cái một theo điều lệ nhân viên của công ty.
Tháng 02 năm 201X, lần đầu tiên tập đoàn Đông Hòa chính thức cải tổ quy mô lớn.
Danh sách chương