(*Qin: Về ngôi xưng hô của Lâm Khải Thụy, mình tưởng ông này già lắm nên gọi ông, về sau phát hiện không phải nên từ chương này đổi thành anh nhé, các chương trước mình sẽ sửa dần, mong các bạn thông cảm.)
Tám giờ tối, Hướng Viên vừa về đến nhà, còn chưa kịp thay áo quần đã lập tức mở laptop lên gọi video với Từ Yến Thời.
Ngoài khung cửa là sắc trời đen nhánh, trong phòng chỉ bật mỗi một ngọn đèn màu vàng tỏa ánh sáng tù mù.
Cô đã cởi áo khoác nhưng vẫn chưa cởi giày cao gót, nghiêng ngả ngồi phịch xuống cạnh ghế, vóc người lồi lõm nổi bật. Cô ôm chân dựa vào ghế, vui vẻ nhìn người đàn ông trong video nói: “Em có một thắc mắc, làm sao anh đoán được Lâm Khanh Khanh sẽ từ chức vào lúc này, hơn nữa cô ta lại không đi tìm Lê Thấm mà đưa đơn từ chức đến chỗ em trước, cô ta tưởng em không có cách trị mình sao?”
Hiếm khi thấy anh không mặc đồ công sở, có vẻ là vừa tắm xong, tóc không sấy khô vẫn còn ướt, trong nhà bật điều hòa nên anh chỉ mặc mỗi áo tay cộc màu trắng, ngồi trong thư phòng khoanh tay trước ngực dựa vào ghế. Hình như tóc ngắn đi rồi, càng khiến cằm thêm cứng rắn lạnh lùng, đường viền cong cong, dù là khí chất bên ngoài hay bên trong thì vẫn thuộc hàng hiếm thấy trong cánh mày râu.
Anh nói: “Sao em biết cô ta không đi tìm Lê Thấm?”
Hướng Viên ngẩn người, lẩm bẩm không hiểu: “Thế thì là sao?”
Từ Yến Thời nhìn cô, “Lâm Khanh Khanh giữ chức phó tổ trưởng được một thời gian lại xin từ chức, liệu Lê Thấm có nghĩ tới chuyện mình bị người ta lợi dụng không? Em cảm thấy với tính cách đó của Lê Thấm thì sẽ chuyển thư từ chức giúp cô ta ư?”
“Lê Thấm cũng quá…” Hướng Viên khó tin nhíu mày, “Có điều cũng đúng, người bình thường vất vả lắm mới lên được vị trí này, sao có thể nghỉ việc như thế được. Có phải Lâm Khanh Khanh gấp quá rồi không? Nhưng trông cô ta lại không có vẻ cuống cuồng.”
Anh chỉ nhìn cô không đưa ra đánh giá, vẫn khoanh tay đáp: “Không biết.”
Hướng Viên chợt nghĩ đến, “Vậy nếu cô ta đi mà chưa được phê thì sao? Hoặc đợi một tháng sau rồi đi, tìm hội đồng trọng tài lao động* để giải quyết, vậy chúng ta phải làm sao?”
(*Hội đồng trọng tài lao động là những người tiến hành hoà giải các tranh chấp lao động tập thể.)
Anh bình tĩnh nhìn cô: “Em muốn thế nào?”
“Em chỉ muốn cô ấy nhận sai nói xin lỗi, mọi người sớm tụ sớm tan. Còn những chuyện khác như làm cô ấy không ngóc đầu lên nổi trong giới này thì thật ra cũng không cần thiết, con người ai cũng làm sai mà…”
“Thật ư?” Anh bật cười trêu cô: “Em tốt bụng vậy hả? Lúc nhận được mặt nạ da người thì trong lòng nghĩ gì?”
Hướng Viên không giả bộ, “Được rồi, em cho là anh sẽ thích con gái tốt bụng hơn.”
“Có phải em có hiểu lầm gì về định nghĩa tốt bụng rồi không? Không tha thứ cho người làm hại em thì không được gọi là lương thiện?” Từ Yến Thời cười cười, lắc đầu nhìn cô, đuôi mắt khẽ nhếch, “Đối với một người mạnh mẽ thì lương thiện nghĩa là không bắt nạt kẻ yếu, đối với người trẻ thì lương thiện nghĩa là kính già yêu trẻ, đối với người có thân phận hiển hách thì lương thiện lại là bao dung. Sự lương thiện của đàn ông chính là trách nhiệm với một người phụ nữ. Nhưng lương thiện chỉ là điều tương đối chứ không phải tuyệt đối. Nếu một người đàn ông gì cũng bao dung thì không gọi là lương thiện, mà gọi là tồi tệ.”
Ánh mắt Hướng Viên chợt trầm xuống, cô im lặng nhìn anh, người đàn ông trong video thôi nói đùa, “Cô ta không thể đi khi chưa được phê duyệt được, mọi hồ sơ của Lâm Khanh Khanh vẫn còn đang ở Tây An, không có hồ sơ thì coi như công tác nhiều năm hóa công cốc. Dù một tháng sau tìm được trọng tài lao động thì đối phương cũng không có thời gian để đợi cô ta, có thời gian ấy thì sao không tìm người khác, hơn nữa không có một đơn vị nào thích dùng nhân viên đã mời trọng tài lao động cả, bởi vì người như thế rất rắc rối. Nên nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì Lâm Khanh Khanh sẽ không mời trọng tài lao động. Cho dù mời cũng vô nghĩa.”
Hướng Viên mỉm cười, có điều là cười mình nông cạn, sau khi được anh nhắc nhở thì cô đã có “giác ngộ”.
Không khí chợt lặng đi, so với ánh sáng mờ mờ u tối ở bên cô thì đèn đóm bên Từ Yến Thời rất sáng, chốc chốc lại có thể nghe thấy tiếng cười nói, cô vuốt tóc thuận miệng hỏi: “Nhà có người à?”
Anh ừ đáp, “Vừa nhận được một dự án, đang ăn mừng.”
“Sao không ra ngoài ăn?”
Vốn định ra ngoài ăn, nhưng từ sau khi Lâm Cẩu Thụy thấy anh mua đồng hồ đôi thì biết chắc anh hết tiền, vậy là lại gọi mọi người tập trung tại nhà anh ăn lẩu, vừa tiết kiệm lại còn bớt chuyện.
Hướng Viên trêu: “Có phải Diệp Tư Thấm với Tần minh kia cũng ở đây không?”
Anh cười phì, “Muốn hỏi Diệp Tư Thấm hay Tần Minh?”
Hướng Viên hừ một tiếng.
Trong đáy mắt Từ Yến Thời ngập tràn ý cười, anh hắng giọng thả lỏng mình, lập tức thanh minh: “Không đến, chỉ có đàn ông với nhau thôi.”
“Không phải anh nói là chúc mừng dự án à?”
“Cẩu Thụy không gọi hai người họ.”
“Vì sao?”
Từ Yến Thời rất kiên nhẫn làm ông tám với cô: “Gần đây Cẩu Thụy đang theo đuổi Diệp Tư Thấm.”
“Cẩu Thụy theo đuổi? Sao lại bỗng nhiên muốn như vậy?”
“Cẩu Thụy nói nếu đồng ý thì sẽ để cô ấy làm phó giám đốc, không đồng ý thì sẽ đuổi việc cô ấy.”
“Độc ác quá rồi.”
Con người Lâm Khải Thụy làm bạn thì được, nhưng nếu là người yêu thì thật sự không ra gì. Lâm Khải Thụy làm thế là muốn ép Diệp Tư Thấm từ bỏ Từ Yến Thời, nhưng thực chất cô ấy chưa từng tỏ tình với Từ Yến Thời. Sau khi biết anh có bạn gái thì cũng tránh xa chín mươi dặm, có thể nói là không hề có ý định muốn theo đuổi Từ Yến Thời, song Từ Yến Thời lại nhận ra Diệp Tư Thấm có ý với mình, anh không muốn giả ngu mập mờ với người khác nên lúc nào cũng kín đáo nhắc nhở Diệp Tư Thấm mình đã có bạn gái.
Lâm Khải Thụy tức thì có tức, có điều chưa từng giận cá chém thớt.
Tuy biết Diệp Tư Thấm động lòng với Từ Yến Thời, nhưng quan hệ anh em giữa anh ta với Từ Yến Thời không bị ảnh hưởng tí nào, anh ta vẫn luôn quan tâm lo lắng cho người anh em này.
Trước kia không dám theo đuổi vì lúc nào Diệp Tư Thấm cũng có dáng vẻ xa cách lạnh lùng, anh ta cảm thấy phụ nữ như vậy sẽ không động lòng. Nhưng khi anh ta phát hiện không phải cô không có hứng thú với đàn ông thì lập tức đứng ngồi không yên. Hơn nữa còn vô cùng bá đạo không kìm nổi lòng mà nói với Diệp Tư Thấm, hẹn hò với tôi đi, ông đây sẽ hoàn thành dã tâm cho em. Nếu không đồng ý thì cút đi, đừng xuất hiện giữa anh em tôi phá hoại tình cảm của hai người nữa.
Mà người phụ nữ Diệp Tư Thấm này cũng rất kiêu ngạo.
Nói đi là đi, nộp đơn từ chức xong thì lập tức thu dọn đồ đạc.
“Cẩu Thụy trợn tròn cả mắt.” Từ Yến Thời cười nói.
“Diệp Tư Thấm ngầu thế, có phải cái ghế tổng giám sát phòng kỹ thuật của các anh quá nóng không thế, ai cũng ngồi chưa được mấy ngày đã đi.” Hướng Viên không ngờ chuyện này lại có kết cục như thế, không nén nổi cảm khái, “Có điều yêu đơn phương đúng là cực khổ mà.”
Anh không cười, hình như ngoài cửa có cơn gió nhẹ thổi bay rèm cửa, cả hai im lặng nhìn đối phương trong video.
“Từ Yến Thời.” Hướng Viên khẽ gọi anh.
Người đàn ông thấp giọng ừ đáp, nghe như tiếng lẩm bẩm dịu dàng trong đêm tối, khơi lên tâm trạng vấn vương nơi đáy lòng, khiến cô nghe mà tai nóng bừng.
“Bao giờ chúng ta mới gặp lại nhau đây?”
“Nhớ anh à?” Anh mỉm cười nhìn cô, thấp giọng hỏi.
Đôi mắt lấp lánh của Hướng Viên nhìn anh, “Anh không nhớ em hả? Lần nào cũng hỏi em có nhớ anh không, còn anh sao không bao giờ nói nhớ em vậy.”
Có mấy lời nếu nói ra sẽ thay đổi ý vị, Từ Yến Thời thích hỏi là vì anh thích nhìn vẻ mặt giận dỗi do anh không nói gì của cô, rồi lại không nhịn được mà nói với anh là cô thật sự rất nhớ anh. Nhưng nếu đàn ông cứ treo mấy lời anh nhớ em anh yêu em ở bên mép, lúc nào giờ nào cũng nói ra được thì sẽ trông rất giả dối.
Từ Yến Thời rất thẳng thắn, anh dùng ánh mắt để bày tỏ, nhớ một người hay thích một người thì đều nhìn cô ấy chăm chú.
Nếu không, mặt dán vào điện thoại mà miệng nói anh yêu em thì có ý nghĩa gì? “Em thích nghe mấy lời như vậy à?”
Hướng Viên xoắn xuýt, “Cũng không hẳn, nếu ngày nào anh cũng nói với em là anh nhớ em, thì em lại cảm thấy anh không khác gì những người đàn ông khác. Thôi đi vậy, anh vẫn cứ là anh đi.”
Từ Yến Thời cười: “Sắp được nghỉ Tết rồi, chúng ta về cùng nhé?”
Hướng Viên ớ lên, “Anh về Bắc Kinh hả? Em tưởng anh ở lại Thượng Hải chứ. Anh nói thế nào với cô Chung rồi?”
“Từ chối rồi.”
Có lẽ anh sắp ra phòng khách, Từ Yến Thời duỗi tay cầm lấy áo cổ tròn trên giường mặc vào, nói: “Anh không nói với cô là anh sẽ về.”
Hướng Viên nhớ lại lời cô nói đêm đó, “Em chỉ giỡn thế thôi, thật ra đi cũng không sao mà. Đi phá tin đồn cũng tốt. Nếu cô Chung giật dây cho anh với Chung Linh, em đảm bảo không ghen đâu.”
Nhưng không ngờ, anh đang mặc áo vào, thấy dáng vẻ thành thật đó của cô thì cúi người xuống nhìn thẳng vào vào camera, tay chống trên bàn, trông khá bối rối: “Giật dây thì làm thế nào? Ngay trước mặt nhiều người như vậy anh không thể khiến cô Chung mất mặt được, nói không chừng sang năm còn để anh và Chung Linh ăn riêng với nhau một bữa…”
Có lẽ Hướng Viên không ngờ anh sẽ nói như vậy, oan ức nhìn anh, “Ăn thì cứ ăn đi, ăn anh cũng có chết đâu.”
“Em cũng tìm người đó đi ăn, hay là chúng ta ghép bàn lại luôn đi, em tiết kiệm tiền giúp anh.” Cô tức giận nói.
Anh nhướn mày, lạnh lùng nhìn cô, “Ai?”
“Thì người đó đó.” Hướng Viên không dám nói thật, chỉ nói bừa cho qua.
“Không phải Phong Tuấn đấy chứ.” Anh khoanh tay dựa vào ghế, hừ lạnh, “Sao, còn thích cậu ta hả? Đến tên cũng không dám nói? Đừng nghĩ nữa, người ta đang ở nước ngoài.”
Vừa dứt lời thì cửa phòng bật mở, Lâm Khải Thụy kẹp ly rượu đi vào, có lẽ uống đã nhiều nên mặt đỏ bừng, vẫn chưa phát giác ra bầu không khí có phần khác lạ, gác khuỷu tay lên vai Từ Yến Thời rồi cúi xuống đưa đầu đến trước camera, cười tới nỗi nếp nhăn đầy mặt, “Ấy, tiên nữ nè.”
Lúc này Hướng Viên chỉ mặc mỗi áo len mỏng, làm nổi bật vóc dáng cơ thể, gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn lại hồng hào, ở trong mắt Lâm Khải Thụy cũng được xem là một người đẹp thanh cao thoát tục.
Hướng Viên tủm tỉm chào anh.
“Chào anh Cẩu Thụy.”
Lâm Khải Thụy thật sự đã uống nhiều, lại còn cung kính gọi Hướng Viên một tiếng: “Chào chị dâu.”
Anh ta còn lớn hơn Từ Yến Thời vài tuổi.
Lâm Khải Thụy nói: “Tôi nghe bảo là hình như ở Bắc Kinh các cô cũng gọi như vậy phải không? Giữa anh em với nhau không để ý đến tuổi tác, chỉ cần là vợ bạn thì đều gọi là chị dâu?”
Hướng Viên nghe thế thì biết chắc là bị cái kẻ xấu bụng Từ Yến Thời lừa rồi.
Hướng Viên cũng không tiện nói rõ, chỉ có thể phu xướng phụ tùy, gật đầu liên tục, “Đúng thế đúng thế.”
Lâm Khải Thụy híp mắt thương lượng với Hướng Viên: “Chị dâu, nói chuyện thế nào rồi? Có thể trả anh em lại cho em không? Mọi người vẫn đang chờ anh ấy uống rượu cùng đấy.”
Hướng Viên vội nói, “Tôi đang định đi tắm, mọi người đừng uống nhiều quá nhé.”
Từ Yến Thời nhìn cô, còn đâu ý cười dịu dàng, trong mắt chỉ thấy mỗi lạnh lùng.
Lâm Khải Thụy lại thúc giục anh, Từ Yến Thời thấp giọng ừ một tiếng rồi đáp, “Anh ra trước đi, lát nữa tôi đến.”
Cửa phòng lại đóng lại, căn phòng chìm vào yên tĩnh lần nữa.
Hai người đối mặt nhìn nhau.
Tim Hướng Viên đập nhanh hơn, trong lòng như có con sông chảy xiết, đang định giải thích với anh là vừa rồi mình chỉ đùa thôi, thì bất chợt nghe thấy anh nói: “Hướng Viên.”
Đây là lần đầu tiên anh gọi tên cô một cách nghiêm túc như vậy.
Khiến da đầu cô căng thẳng, ngồi thẳng người lên, dè dặt nhìn anh.
Nhưng anh không nói tiếp mà nhìn cô chằm chằm một lúc lâu, như thể đang tính toán xem phải nói thế nào mới uy hiếp được cô mà không dọa cô.
Kết quả là, cô nàng ấy nhìn anh với đôi mắt lấp lánh còn sáng hơn trăng ngoài cửa sổ, và còn thấu lòng người cả hơn gió mát.
Một câu “em yêu anh” cứ thế thốt ra khỏi miệng.
Gió đêm dừng lại, cây cối tĩnh lặng.
“Em yêu anh, Từ Yến Thời.”
Câu tỏ tình chính thức mà ngay đến cả trò “Nói Thật hay Mạo Hiểm” cô cũng không có dũng khí nói ra, thì vào giây phút này đây, vì để trấn an cảm xúc của anh mà cô lại nhẹ nhàng nói lần thứ hai.
Trước kia anh không thích màn đêm cho lắm, có lẽ vì bóng tối cất giấu quá nhiều bí mật không muốn người khác biết đến, những giao dịch không ai nhận ra, những điều bất công hay công bằng, bạo lực hay máu tanh ——
Đều bị che đậy dưới màn đen dày đặc.
Sao sáng không chiếu rọi được thành phố, càng không soi thấu lòng người.
Đèn đuốc chỉ để người sa vào vầng sáng tựa ảo mộng, chẳng một ai nhìn rõ lòng nhau.
Lý tưởng sụp đổ, tín ngưỡng biến thành trò cười.
Nghĩ đến điều này, rất nhiều lần anh cho rằng cuộc đời mình sẽ trôi qua một cách bình lặng như thế, nhưng chưa từng nghĩ đến cô lại xuất hiện.
Dù là đang trấn an cảm xúc của anh hay do cô không dằn nổi lòng mình.
Anh nghĩ, sau này sẽ không bài xích màn đêm nữa.
“Thôi bỏ đi.”
Chỉ cần không chia tay thì những chuyện khác đều tùy em, anh rất bình tĩnh lại không tiền đồ nghĩ.
Tám giờ tối, Hướng Viên vừa về đến nhà, còn chưa kịp thay áo quần đã lập tức mở laptop lên gọi video với Từ Yến Thời.
Ngoài khung cửa là sắc trời đen nhánh, trong phòng chỉ bật mỗi một ngọn đèn màu vàng tỏa ánh sáng tù mù.
Cô đã cởi áo khoác nhưng vẫn chưa cởi giày cao gót, nghiêng ngả ngồi phịch xuống cạnh ghế, vóc người lồi lõm nổi bật. Cô ôm chân dựa vào ghế, vui vẻ nhìn người đàn ông trong video nói: “Em có một thắc mắc, làm sao anh đoán được Lâm Khanh Khanh sẽ từ chức vào lúc này, hơn nữa cô ta lại không đi tìm Lê Thấm mà đưa đơn từ chức đến chỗ em trước, cô ta tưởng em không có cách trị mình sao?”
Hiếm khi thấy anh không mặc đồ công sở, có vẻ là vừa tắm xong, tóc không sấy khô vẫn còn ướt, trong nhà bật điều hòa nên anh chỉ mặc mỗi áo tay cộc màu trắng, ngồi trong thư phòng khoanh tay trước ngực dựa vào ghế. Hình như tóc ngắn đi rồi, càng khiến cằm thêm cứng rắn lạnh lùng, đường viền cong cong, dù là khí chất bên ngoài hay bên trong thì vẫn thuộc hàng hiếm thấy trong cánh mày râu.
Anh nói: “Sao em biết cô ta không đi tìm Lê Thấm?”
Hướng Viên ngẩn người, lẩm bẩm không hiểu: “Thế thì là sao?”
Từ Yến Thời nhìn cô, “Lâm Khanh Khanh giữ chức phó tổ trưởng được một thời gian lại xin từ chức, liệu Lê Thấm có nghĩ tới chuyện mình bị người ta lợi dụng không? Em cảm thấy với tính cách đó của Lê Thấm thì sẽ chuyển thư từ chức giúp cô ta ư?”
“Lê Thấm cũng quá…” Hướng Viên khó tin nhíu mày, “Có điều cũng đúng, người bình thường vất vả lắm mới lên được vị trí này, sao có thể nghỉ việc như thế được. Có phải Lâm Khanh Khanh gấp quá rồi không? Nhưng trông cô ta lại không có vẻ cuống cuồng.”
Anh chỉ nhìn cô không đưa ra đánh giá, vẫn khoanh tay đáp: “Không biết.”
Hướng Viên chợt nghĩ đến, “Vậy nếu cô ta đi mà chưa được phê thì sao? Hoặc đợi một tháng sau rồi đi, tìm hội đồng trọng tài lao động* để giải quyết, vậy chúng ta phải làm sao?”
(*Hội đồng trọng tài lao động là những người tiến hành hoà giải các tranh chấp lao động tập thể.)
Anh bình tĩnh nhìn cô: “Em muốn thế nào?”
“Em chỉ muốn cô ấy nhận sai nói xin lỗi, mọi người sớm tụ sớm tan. Còn những chuyện khác như làm cô ấy không ngóc đầu lên nổi trong giới này thì thật ra cũng không cần thiết, con người ai cũng làm sai mà…”
“Thật ư?” Anh bật cười trêu cô: “Em tốt bụng vậy hả? Lúc nhận được mặt nạ da người thì trong lòng nghĩ gì?”
Hướng Viên không giả bộ, “Được rồi, em cho là anh sẽ thích con gái tốt bụng hơn.”
“Có phải em có hiểu lầm gì về định nghĩa tốt bụng rồi không? Không tha thứ cho người làm hại em thì không được gọi là lương thiện?” Từ Yến Thời cười cười, lắc đầu nhìn cô, đuôi mắt khẽ nhếch, “Đối với một người mạnh mẽ thì lương thiện nghĩa là không bắt nạt kẻ yếu, đối với người trẻ thì lương thiện nghĩa là kính già yêu trẻ, đối với người có thân phận hiển hách thì lương thiện lại là bao dung. Sự lương thiện của đàn ông chính là trách nhiệm với một người phụ nữ. Nhưng lương thiện chỉ là điều tương đối chứ không phải tuyệt đối. Nếu một người đàn ông gì cũng bao dung thì không gọi là lương thiện, mà gọi là tồi tệ.”
Ánh mắt Hướng Viên chợt trầm xuống, cô im lặng nhìn anh, người đàn ông trong video thôi nói đùa, “Cô ta không thể đi khi chưa được phê duyệt được, mọi hồ sơ của Lâm Khanh Khanh vẫn còn đang ở Tây An, không có hồ sơ thì coi như công tác nhiều năm hóa công cốc. Dù một tháng sau tìm được trọng tài lao động thì đối phương cũng không có thời gian để đợi cô ta, có thời gian ấy thì sao không tìm người khác, hơn nữa không có một đơn vị nào thích dùng nhân viên đã mời trọng tài lao động cả, bởi vì người như thế rất rắc rối. Nên nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì Lâm Khanh Khanh sẽ không mời trọng tài lao động. Cho dù mời cũng vô nghĩa.”
Hướng Viên mỉm cười, có điều là cười mình nông cạn, sau khi được anh nhắc nhở thì cô đã có “giác ngộ”.
Không khí chợt lặng đi, so với ánh sáng mờ mờ u tối ở bên cô thì đèn đóm bên Từ Yến Thời rất sáng, chốc chốc lại có thể nghe thấy tiếng cười nói, cô vuốt tóc thuận miệng hỏi: “Nhà có người à?”
Anh ừ đáp, “Vừa nhận được một dự án, đang ăn mừng.”
“Sao không ra ngoài ăn?”
Vốn định ra ngoài ăn, nhưng từ sau khi Lâm Cẩu Thụy thấy anh mua đồng hồ đôi thì biết chắc anh hết tiền, vậy là lại gọi mọi người tập trung tại nhà anh ăn lẩu, vừa tiết kiệm lại còn bớt chuyện.
Hướng Viên trêu: “Có phải Diệp Tư Thấm với Tần minh kia cũng ở đây không?”
Anh cười phì, “Muốn hỏi Diệp Tư Thấm hay Tần Minh?”
Hướng Viên hừ một tiếng.
Trong đáy mắt Từ Yến Thời ngập tràn ý cười, anh hắng giọng thả lỏng mình, lập tức thanh minh: “Không đến, chỉ có đàn ông với nhau thôi.”
“Không phải anh nói là chúc mừng dự án à?”
“Cẩu Thụy không gọi hai người họ.”
“Vì sao?”
Từ Yến Thời rất kiên nhẫn làm ông tám với cô: “Gần đây Cẩu Thụy đang theo đuổi Diệp Tư Thấm.”
“Cẩu Thụy theo đuổi? Sao lại bỗng nhiên muốn như vậy?”
“Cẩu Thụy nói nếu đồng ý thì sẽ để cô ấy làm phó giám đốc, không đồng ý thì sẽ đuổi việc cô ấy.”
“Độc ác quá rồi.”
Con người Lâm Khải Thụy làm bạn thì được, nhưng nếu là người yêu thì thật sự không ra gì. Lâm Khải Thụy làm thế là muốn ép Diệp Tư Thấm từ bỏ Từ Yến Thời, nhưng thực chất cô ấy chưa từng tỏ tình với Từ Yến Thời. Sau khi biết anh có bạn gái thì cũng tránh xa chín mươi dặm, có thể nói là không hề có ý định muốn theo đuổi Từ Yến Thời, song Từ Yến Thời lại nhận ra Diệp Tư Thấm có ý với mình, anh không muốn giả ngu mập mờ với người khác nên lúc nào cũng kín đáo nhắc nhở Diệp Tư Thấm mình đã có bạn gái.
Lâm Khải Thụy tức thì có tức, có điều chưa từng giận cá chém thớt.
Tuy biết Diệp Tư Thấm động lòng với Từ Yến Thời, nhưng quan hệ anh em giữa anh ta với Từ Yến Thời không bị ảnh hưởng tí nào, anh ta vẫn luôn quan tâm lo lắng cho người anh em này.
Trước kia không dám theo đuổi vì lúc nào Diệp Tư Thấm cũng có dáng vẻ xa cách lạnh lùng, anh ta cảm thấy phụ nữ như vậy sẽ không động lòng. Nhưng khi anh ta phát hiện không phải cô không có hứng thú với đàn ông thì lập tức đứng ngồi không yên. Hơn nữa còn vô cùng bá đạo không kìm nổi lòng mà nói với Diệp Tư Thấm, hẹn hò với tôi đi, ông đây sẽ hoàn thành dã tâm cho em. Nếu không đồng ý thì cút đi, đừng xuất hiện giữa anh em tôi phá hoại tình cảm của hai người nữa.
Mà người phụ nữ Diệp Tư Thấm này cũng rất kiêu ngạo.
Nói đi là đi, nộp đơn từ chức xong thì lập tức thu dọn đồ đạc.
“Cẩu Thụy trợn tròn cả mắt.” Từ Yến Thời cười nói.
“Diệp Tư Thấm ngầu thế, có phải cái ghế tổng giám sát phòng kỹ thuật của các anh quá nóng không thế, ai cũng ngồi chưa được mấy ngày đã đi.” Hướng Viên không ngờ chuyện này lại có kết cục như thế, không nén nổi cảm khái, “Có điều yêu đơn phương đúng là cực khổ mà.”
Anh không cười, hình như ngoài cửa có cơn gió nhẹ thổi bay rèm cửa, cả hai im lặng nhìn đối phương trong video.
“Từ Yến Thời.” Hướng Viên khẽ gọi anh.
Người đàn ông thấp giọng ừ đáp, nghe như tiếng lẩm bẩm dịu dàng trong đêm tối, khơi lên tâm trạng vấn vương nơi đáy lòng, khiến cô nghe mà tai nóng bừng.
“Bao giờ chúng ta mới gặp lại nhau đây?”
“Nhớ anh à?” Anh mỉm cười nhìn cô, thấp giọng hỏi.
Đôi mắt lấp lánh của Hướng Viên nhìn anh, “Anh không nhớ em hả? Lần nào cũng hỏi em có nhớ anh không, còn anh sao không bao giờ nói nhớ em vậy.”
Có mấy lời nếu nói ra sẽ thay đổi ý vị, Từ Yến Thời thích hỏi là vì anh thích nhìn vẻ mặt giận dỗi do anh không nói gì của cô, rồi lại không nhịn được mà nói với anh là cô thật sự rất nhớ anh. Nhưng nếu đàn ông cứ treo mấy lời anh nhớ em anh yêu em ở bên mép, lúc nào giờ nào cũng nói ra được thì sẽ trông rất giả dối.
Từ Yến Thời rất thẳng thắn, anh dùng ánh mắt để bày tỏ, nhớ một người hay thích một người thì đều nhìn cô ấy chăm chú.
Nếu không, mặt dán vào điện thoại mà miệng nói anh yêu em thì có ý nghĩa gì? “Em thích nghe mấy lời như vậy à?”
Hướng Viên xoắn xuýt, “Cũng không hẳn, nếu ngày nào anh cũng nói với em là anh nhớ em, thì em lại cảm thấy anh không khác gì những người đàn ông khác. Thôi đi vậy, anh vẫn cứ là anh đi.”
Từ Yến Thời cười: “Sắp được nghỉ Tết rồi, chúng ta về cùng nhé?”
Hướng Viên ớ lên, “Anh về Bắc Kinh hả? Em tưởng anh ở lại Thượng Hải chứ. Anh nói thế nào với cô Chung rồi?”
“Từ chối rồi.”
Có lẽ anh sắp ra phòng khách, Từ Yến Thời duỗi tay cầm lấy áo cổ tròn trên giường mặc vào, nói: “Anh không nói với cô là anh sẽ về.”
Hướng Viên nhớ lại lời cô nói đêm đó, “Em chỉ giỡn thế thôi, thật ra đi cũng không sao mà. Đi phá tin đồn cũng tốt. Nếu cô Chung giật dây cho anh với Chung Linh, em đảm bảo không ghen đâu.”
Nhưng không ngờ, anh đang mặc áo vào, thấy dáng vẻ thành thật đó của cô thì cúi người xuống nhìn thẳng vào vào camera, tay chống trên bàn, trông khá bối rối: “Giật dây thì làm thế nào? Ngay trước mặt nhiều người như vậy anh không thể khiến cô Chung mất mặt được, nói không chừng sang năm còn để anh và Chung Linh ăn riêng với nhau một bữa…”
Có lẽ Hướng Viên không ngờ anh sẽ nói như vậy, oan ức nhìn anh, “Ăn thì cứ ăn đi, ăn anh cũng có chết đâu.”
“Em cũng tìm người đó đi ăn, hay là chúng ta ghép bàn lại luôn đi, em tiết kiệm tiền giúp anh.” Cô tức giận nói.
Anh nhướn mày, lạnh lùng nhìn cô, “Ai?”
“Thì người đó đó.” Hướng Viên không dám nói thật, chỉ nói bừa cho qua.
“Không phải Phong Tuấn đấy chứ.” Anh khoanh tay dựa vào ghế, hừ lạnh, “Sao, còn thích cậu ta hả? Đến tên cũng không dám nói? Đừng nghĩ nữa, người ta đang ở nước ngoài.”
Vừa dứt lời thì cửa phòng bật mở, Lâm Khải Thụy kẹp ly rượu đi vào, có lẽ uống đã nhiều nên mặt đỏ bừng, vẫn chưa phát giác ra bầu không khí có phần khác lạ, gác khuỷu tay lên vai Từ Yến Thời rồi cúi xuống đưa đầu đến trước camera, cười tới nỗi nếp nhăn đầy mặt, “Ấy, tiên nữ nè.”
Lúc này Hướng Viên chỉ mặc mỗi áo len mỏng, làm nổi bật vóc dáng cơ thể, gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn lại hồng hào, ở trong mắt Lâm Khải Thụy cũng được xem là một người đẹp thanh cao thoát tục.
Hướng Viên tủm tỉm chào anh.
“Chào anh Cẩu Thụy.”
Lâm Khải Thụy thật sự đã uống nhiều, lại còn cung kính gọi Hướng Viên một tiếng: “Chào chị dâu.”
Anh ta còn lớn hơn Từ Yến Thời vài tuổi.
Lâm Khải Thụy nói: “Tôi nghe bảo là hình như ở Bắc Kinh các cô cũng gọi như vậy phải không? Giữa anh em với nhau không để ý đến tuổi tác, chỉ cần là vợ bạn thì đều gọi là chị dâu?”
Hướng Viên nghe thế thì biết chắc là bị cái kẻ xấu bụng Từ Yến Thời lừa rồi.
Hướng Viên cũng không tiện nói rõ, chỉ có thể phu xướng phụ tùy, gật đầu liên tục, “Đúng thế đúng thế.”
Lâm Khải Thụy híp mắt thương lượng với Hướng Viên: “Chị dâu, nói chuyện thế nào rồi? Có thể trả anh em lại cho em không? Mọi người vẫn đang chờ anh ấy uống rượu cùng đấy.”
Hướng Viên vội nói, “Tôi đang định đi tắm, mọi người đừng uống nhiều quá nhé.”
Từ Yến Thời nhìn cô, còn đâu ý cười dịu dàng, trong mắt chỉ thấy mỗi lạnh lùng.
Lâm Khải Thụy lại thúc giục anh, Từ Yến Thời thấp giọng ừ một tiếng rồi đáp, “Anh ra trước đi, lát nữa tôi đến.”
Cửa phòng lại đóng lại, căn phòng chìm vào yên tĩnh lần nữa.
Hai người đối mặt nhìn nhau.
Tim Hướng Viên đập nhanh hơn, trong lòng như có con sông chảy xiết, đang định giải thích với anh là vừa rồi mình chỉ đùa thôi, thì bất chợt nghe thấy anh nói: “Hướng Viên.”
Đây là lần đầu tiên anh gọi tên cô một cách nghiêm túc như vậy.
Khiến da đầu cô căng thẳng, ngồi thẳng người lên, dè dặt nhìn anh.
Nhưng anh không nói tiếp mà nhìn cô chằm chằm một lúc lâu, như thể đang tính toán xem phải nói thế nào mới uy hiếp được cô mà không dọa cô.
Kết quả là, cô nàng ấy nhìn anh với đôi mắt lấp lánh còn sáng hơn trăng ngoài cửa sổ, và còn thấu lòng người cả hơn gió mát.
Một câu “em yêu anh” cứ thế thốt ra khỏi miệng.
Gió đêm dừng lại, cây cối tĩnh lặng.
“Em yêu anh, Từ Yến Thời.”
Câu tỏ tình chính thức mà ngay đến cả trò “Nói Thật hay Mạo Hiểm” cô cũng không có dũng khí nói ra, thì vào giây phút này đây, vì để trấn an cảm xúc của anh mà cô lại nhẹ nhàng nói lần thứ hai.
Trước kia anh không thích màn đêm cho lắm, có lẽ vì bóng tối cất giấu quá nhiều bí mật không muốn người khác biết đến, những giao dịch không ai nhận ra, những điều bất công hay công bằng, bạo lực hay máu tanh ——
Đều bị che đậy dưới màn đen dày đặc.
Sao sáng không chiếu rọi được thành phố, càng không soi thấu lòng người.
Đèn đuốc chỉ để người sa vào vầng sáng tựa ảo mộng, chẳng một ai nhìn rõ lòng nhau.
Lý tưởng sụp đổ, tín ngưỡng biến thành trò cười.
Nghĩ đến điều này, rất nhiều lần anh cho rằng cuộc đời mình sẽ trôi qua một cách bình lặng như thế, nhưng chưa từng nghĩ đến cô lại xuất hiện.
Dù là đang trấn an cảm xúc của anh hay do cô không dằn nổi lòng mình.
Anh nghĩ, sau này sẽ không bài xích màn đêm nữa.
“Thôi bỏ đi.”
Chỉ cần không chia tay thì những chuyện khác đều tùy em, anh rất bình tĩnh lại không tiền đồ nghĩ.
Danh sách chương