Mối quan hệ giữa cô và Từ Yến Thời không thể ba câu là kể xong hết được, cô thừa nhận chuyện trong rừng cây trước kia là lỗi do cô trước, là cô vừa uy hiếp vừa dụ dỗ người kia vào rừng, nhưng tuyệt đối cô không làm chuyện có lỗi với Phong Tuấn, hai người bọn cô đều trong sạch. Lúc đó cô nhẫn-nhục-gánh-vác-trách-nhiệm đến thú tội với thầy giáo rằng hai bọn cô yêu sớm là vì lo cho tương lai của anh. Ấy vậy chẳng ngờ, anh không những không cảm kích, mà còn nói da mặt cô dày như tường thành, có thể đem đi cống hiến cho quốc gia nghiên cứu áo chống đạn, chắc chắn sẽ đạt được kết quả tốt.
Từ Yến Thời mắng cô là đồ không biết xấu hổ, đến kẻ ngốc cũng nhận ra. Hướng Viên vẫn nhớ nguyên văn câu này mười mấy năm, có thể thấy rõ là cô ghét anh bao nhiêu.
Nghĩ đến giọng điệu lạnh lùng đó, Hướng Viên chợt cảm thấy sau lưng lạnh run, bèn lặng lẽ thắt dây nơ bướm thành nút chết —— tuyệt đối không thể để anh nhận ra.
Ai ngờ, ở băng ghế sau lại truyền đến tiếng hét đinh tai nhức óc, vang cả nóc xe: “A a a ——!”
Bàn tay Hướng Viên đang thắt nút run lên vì giật mình.
Từ Yến Thời đang nhìn ra ngoài cửa xe cũng dời mắt sang, Hướng Viên ngẩng đầu nhìn vào kính chiếu hậu, chỉ thấy anh phanh chân tựa vào ghế, liếc nhìn Cao Lãnh, vẻ mặt “cậu có chuyện gì vậy” rất thiếu kiên nhẫn.
Người đàn ông kia tên là Cao Lãnh, cái tên trái ngược hẳn với con người mình.
Cao Lãnh như đưa đám: “Tôi chỉ mới xuất ngoại một tuần mà nữ thần Ashers đã tuyên bố rút lui! Weibo cũng khóa nốt, sau nãy không xem cô ấy livestream được nữa rồi… Ôi ôi ôi đau khổ quá, cậu mời tôi ăn khuya nhé?”
Ashers? Hướng Viên nhếch môi, cuối cùng tâm tình cũng thoải mái hơn đôi phần, cô tiếp tục thắt nơ bướm, giả vờ như không có chuyện gì cúi đầu bấm điện thoại, trong lòng lại cực xúc động, người hâm mộ cô nhiều quá, cô phải tự kiểm điểm mình mới được.
Cô lại liếc mắt nhìn Từ Yến Thời – đồ chết bầm, cũng có ngày anh bị tôi mê hoặc cơ đấy.
Tiêu rồi, cô lại có xúc động muốn quay lại ‘nghề’ rồi.
Tỉnh táo lại nào.
“Không.”
Người đàn ông này phát huy triệt để sự lạnh lùng vô tình, Hướng Viên không kìm được muốn bật cười, nhưng khi nghe thấy câu kế tiếp, cô lại không cười nổi, bởi vì Từ Yến Thời rất không thân thiện đẩy kính trên sống mũi nói: “Mỗi lần phát trực tiếp cô ta đều dùng máy biến giọng, có gì hay ho để xem,lần nào như thế Từ Thành Lễ cũng tưởng cậu đang xem một con gà mái già biết nói chuyện đang làm trò trên mạng, đến bài tập cũng không chịu làm.”
…
Hướng Viên đột ngột ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt khó tin xuyên qua kẽ hở nhìn vào kính chiếu hậu, dán chặt vào hai bóng hình đó.
Toàn bộ khuôn mặt dưới lớp áo cứng đờ như thanh chocolate vừa mới lấy ra từ tủ lạnh.
Một lần nữa cô khuyên bản thân phải tỉnh táo.
Xuống xe rồi sẽ không gặp lại các người nữa.
Tha cho anh ta vậy.
Nói thật, Cao Lãnh biết người đàn ông này không xem livesteam cũng không chơi game, sống không khác gì bồ tát trong chùa, đang định mở miệng khai thông cho anh. Kết quả Hướng Viên bất ngờ ngẩng đầu lên nhìn làm cho anh ta bối rối không biết nói sao, dù sao cái đầu đó đều bị bọc lại không nhìn rõ mặt, qua khe hở cũng chỉ thấy mỗi màu đen chứ không thấy gì, trông không khác gì người ngoài hành tinh ngồi trước mặt đột nhiên mở mắt ra nhìn, sao có thể lưng không lạnh lòng không ngắt được.
Cho đến khi Hướng Viên cúi đầu xuống, Cao Lãnh mới há miệng run rẩy tìm lại giọng nói: “Cậu cậu… sao lại chế giễu giọng nói của nữ thần nhà tôi như vậy chứ, tôi cứ ngỡ cậu là người đứng đắn, ai ngờ cậu quá bỉ ổi!”
Anh ta vừa nói vừa siết tay lại đấm xuống ngực Từ Yến Thời. Từ Yến Thời chẳng buồn quan tâm, trực tiếp đẩy tay anh ta ra, một mực nhìn ra ngoài cửa kính. Áo khoác anh bị Cao Lãnh kéo nhăn nhưng ánh mắt vẫn rất khinh thường, tỏ ý không muốn tán dóc với cậu, cút về xem Chú Heo Peppa* của cậu đi.
(*Chú Heo Peppa là một bộ phim hoạt hình phổ biến nhất trên thế giới với sự hài hước dí dỏm nhẹ nhàng mang tính giáo dục cho trẻ em rất cao.)
Trước khi đi, Cao Lãnh tải Chú Heo Peppa về Ipad, vốn định cho Từ Thành Lễ xem nhưng Từ Thành Lễ nào chịu xem. Cao Lãnh cũng không tính xem, ai ngờ đứa trẻ ba tuổi ngồi bên cạnh lại dùng ánh mắt thèm thuồng nhìn anh chằm chằm, thế là bọn họ thân thiết ngồi xem phim tận 3 tiếng với nhau.
Im lặng một lúc.
Hướng Viên nghe Cao Lãnh lấy lại tinh thần hỏi: “Sao vừa rồi cậu lại lấy ngón giữa đẩy kính? Cậu khinh bỉ ai đó?”
“…”
Thật là một người đàn ông nhạy cảm lại giỏi bắt bẻ.
Từ Yến Thời vẫn lười biếng dụa vào ghế ngồi, uể oải nói: “Cậu đi về mà hỏi ông nội cậu, tại sao lại dùng ngón giữa bấm điện thoại, là vì ngón trỏ không đủ nhỏ hay ngón cái không đủ dài?”
Cao Lãnh: “…”
Trong xe lặng đi thấy rõ, cuối cùng Cao Lãnh bấm *tạch tạch* trên điện thoại một lúc rồi cất đi, lầm bầm nói: “Tôi đăng chuyện cậu nói Ashers là gà mái lên weibo rồi! Sẽ có fan não tàn tới công kích cậu cho xem!”
Cao Lãnh cũng chỉ nói thế mà thôi, weibo của anh ta vốn không có ai theo dõi, lượng đọc cũng chỉ dừng ở mức một con số, hoàn toàn không lo lắng sẽ có người nhìn thấy. Từ Yến Thời phớt lờ anh ta, dù sao anh cũng không xài weibo hay chơi game.
Có điều không thể diệt sạch tận gốc được, bản thân Từ Yến Thời cũng có weibo, Cao Lãnh cũng theo dõi, nhưng căn bản anh không hề đăng bất cứ cái gì, ngay tới khoảnh khắc trong wechat cũng không, đến game cũng không thấy anh chơi, Cao Lãnh cười nhạo anh có chỉ số thông minh nhưng tay lại tàn, ông trời cũng thật công bằng.
Không bì được với anh ta, dù dáng vẻ đúng là có hơi có lỗi thật, nhưng dầu gì cũng có “bàn tay của Thượng đế”.
Cao Lãnh không ngừng lải nhải: “Cậu đừng xem thường đám fans này, fan của Ashers điên lắm, tôi nhớ hồi trước có một fan nam muốn theo đuổi cô ấy, tặng quà qua livestream lên đến mấy triệu. Cậu đoán xem cô ấy làm gì nào?”
Từ Yến Thời không mấy hứng thú.
Cao Lãnh tỉnh bơ nói tiếp: “Ngày hôm sau lập tức quyên góp hết mấy triệu đó luôn, còn đăng hồ sơ quyên góp lên weibo, nói không cần phải tặng quà cho tôi, tôi không thiếu tiền.”
Từ Yến Thời nhìn qua.
Cao Lãnh cười hì hì khoác vai anh: “Vừa nghe là biết phụ nữ giàu có rồi, có phải động lòng rồi không?”
“Không thiếu tiền bằng cậu.” Từ Yến Thời cười lạnh nâng mắt kính, “Tiền tháng sau nhớ trả đúng hạn.”
“Đừng mà…”
Khi ấy Hướng Viên vừa đăng weibo đó lên thì tất cả mọi người đều trợn mắt. Một streamer game không tham gia thi đấu cũng không cần quà lại còn nói mình không thiếu tiền, lúc đó mọi người đều tin trước kia cô nói mình chỉ chơi game cho vui là thật.
Cao Lãnh thở dài: “Aiz, không biết sau này người đàn ông nào có thể lấy được Ashers đây, nhất định kiếp trước đã cứu cả vũ trụ. Có điều cánh đàn ông thiếu tiền như chúng ta đừng mơ, người ta muốn tìm cũng không tìm chúng ta đâu, xã hội bây giờ thực tế lắm, người có tiền toàn chỉ tìm đến những người có tiền, không ai muốn giúp đỡ người nghèo.”
Rốt cuộc Từ Yến Thời cũng quay qua nhìn anh ta, nét mặt có vẻ rất chân thành: “Dáng vẻ lúc cậu nghiêm túc, nhìn rất…”
“Quyến rũ?”
“Rất giống mấy thằng cha dán kính điện thoại dưới chân cầu.”
“…”
Hướng Viên thật sự không ngờ lại có một ngày cô lên weibo tìm kiếm cụm ‘gà mái Ashers’.
Càng không nghĩ ngờ là lại nhiều đến mức xóa cũng không nổi. Cô thật sự vừa tức vừa buồn cười, cuối cùng vẫn phải đè nén nộ khí tiếp tục tìm kiếm —— ‘Gà mái Ashers biết nói chuyện’.
Thật sự tìm ra được, cô lần theo nguồn gốc thì truy ra được weibo của Cao Lãnh —— @Cao Lãnh Là Đại Gia.
“Hôm nay lão đại lại độc miệng, cậu ta nói nữ thần Ashers của tôi lúc livestream giống con gà mái biết nói chuyện đang làm trò trên mạng, mọi người đừng có kích động, tôi đã đấm cậu ta bằng nắm đấm rồi.”
“Lão đại rốt cuộc là người gì vậy, sao có thể tính toán nhanh thế chứ! Không khống chế nổi ngọn lửa ghen tị rồi.”
“Lúc họp cùng lão đại, chỉ cần quan sát cậu ta dùng ngón giữa hay ngón trỏ đẩy kính, thì có thể xác định được cậu ta có đồng ý với idea đó hay không. Tôi quả thật rất thông minh mà.”
Dưới trạng thái này có người bình luận: “Đạo lý này cậu cũng hiểu, nhưng cậu vẫn chưa đạt được đến mức lão đại đồng ý.” Cao Lãnh trả lời kèm một biểu tượng cảm xúc, “Một ngày nào đó tôi sẽ có được sự công nhận của lão đại.”
Hướng Viên có phần thấy tội nghiệp chàng trai này. Cô háo hức tìm những người theo dõi anh ta, kết quả xe bỗng dừng lại ven đường, tài xế bước xuống xe.
Cao Lãnh chợt cảnh giác, căng thẳng ôm lấy tay người đàn ông lạnh lùng bên cạnh: “Bà nó, không phải gặp xe dù* đấy chứ? Lần trước tôi nghe bọn người lão Dương nói, đi ghép xe sẽ bị tài xế chặt chém làm thịt, đậu ở giữa đường đòi không thêm tiền sẽ không đi. Không thể xui xẻo vậy chứ?”
(*Xe dù: là loại xe có thể treo biển taxi hoặc không, xe cũng kinh doanh vận tải nhưng chưa chắc đã đăng ký kinh doanh. Một số xe taxi được trang bị đồng hồ nhưng đó là đồng hồ giả, chạy với tốc độ phi mã.)
Từ Yến Thời ghét bỏ đẩy người xuống xe, vẫn là bộ mặt lạnh lùng: “Vậy thì tự đi về đi, trời sáng có thể đến nơi.”
Cao Lãnh mắng: “Mẹ kiếp, cậu không cân nhắc tôi thì cũng phải cân nhắc đến thằng bé chứ…” Rồi anh ta nghi ngờ liếc nhìn Hướng Viên bọc chặt mình ở đằng trước, nhỏ giọng nói bên tai Từ Yến Thời: “Cậu nói xem người này giấu kĩ mặt như vậy, liệu có phải cùng phe với tài xế không?”
“Cũng có thể.” Từ Yến Thời tỉnh bơ liếc mắt nhìn cô.
Hướng Viên chợt nảy sinh tâm tư muốn đùa dai, ngọn lửa tội lỗi hừng hực bùng lên, cô đột ngột ngoái đầu lại, nở nụ cười âm u với Cao Lãnh dù rằng anh ta không thấy được, nhưng diễn xuất mà, có cảm xúc là được rồi. Cô lại còn học phát thanh viên nên biết nói đủ kiểu giọng, trước kia hễ rãnh rỗi là cô lại đi lồng tiếng cho mấy kịch bản radio nổi tiếng. Ngoài việc học hành không tốt ra, những việc khác cô đều làm được một hai.
“Xe dù?” Hướng Viên đè thấp giọng, “Anh nghĩ nhiều quá rồi.”
Cao Lãnh toan thở dài nhẹ nhõm thì nghe cô nói tiếp: “Bọn tôi là ăn cướp.”
“Ăn ăn ăn ăn ăn ăn… ăn cướp?!!!”
Một tiếng thét chói tai như xé rách màn đêm.
…
Nhưng Hướng Viên chưa kịp nói hai chữ ‘cướp sắc’ ra miệng, thì bốn người đã bị đuổi xuống xe, tài xế nói xe bị nổ lốp, phải gọi cứu viện nên bảo họ đón xe khác.
Hướng Viên nhìn quanh bốn phía, một mảnh đen thùi lùi không có cây cối, ngay tới phiến lá héo úa bay qua cũng không, còn vắng lặng hơn cả khu không người Cam Túc* cô đi năm ngoái. Cô nhìn người đàn ông khoác chiếc áo gió, nét mặt uể oải không muốn xuống xe.
(*Cam Túc là một tỉnh ở phía tây bắc của CHND Trung Hoa. Cam Túc nằm giữa tỉnh Thanh Hải, Nội Mông và Cao nguyên Hoàng Thổ, giáp với Mông Cổ về phía bắc.)
Dưới sự thúc giục của tài xế, Hướng Viên nhắm mắt lần mò đi xuống.
Đám Từ Yến Thời đã gọi xe tới, Cao Lãnh thấy Hướng Viên giơ tay sờ soạng bước xuống như người mù, mặc dù cô nàng này trùm kín đầu kì quái, vừa nhìn đã dọa người ta, nhưng ai bảo anh ta là thiên sứ nhỏ lương thiện tốt bụng chứ, vậy là thuận miệng hỏi: “Hay là cô đi với bọn tôi đi? Chỗ này không dễ gọi xe, nhiều người cũng dễ chia tiền xe.” Chủ yếu là muốn tìm người chia tiền xe.
Cao Lãnh hỏi xong, Từ Yến Thời không lên tiếng, anh chỉ cúi đầu nhắn tin bằng một tay. Ngón tay thon dài di chuyển rất nhanh, dáng vẻ như chuyện-này-chuyện-nọ-không-liên-quan-tới-tôi. Hướng Viên suy nghĩ, dù sao cũng chung đường mười mấy phút rồi. Cô mím môi, trịnh trọng giơ tay ra hiệu OK.
“Vậy add wechat đi, chút nữa rồi cô chuyển tiền qua cho tôi.” Cao Lãnh đưa mã QR tài khoản wechat ra, vội vã giải thích: “Đừng nghĩ nhiều, tôi có bạn gái rồi, không phải cố ý bắt chuyện đâu, hay cô có đem tiền mặt không?”
Đương nhiên Hướng Viên không mang theo tiền mặt rồi, cô đảo mắt add wechat anh ta.
Kết quả cô quên mất tên wechat của mình chính là tên thật, cái kẻ lỗ mãng Cao Lãnh này nhìn điện thoại rồi xác nhận, “Tên là Hướng Viên đúng không?”
Từ Yến Thời bên kia đang cúi đầu nghịch điện thoại thì nhác nghe thấy cái tên này khá quen tai. Hướng Viên phát hiện anh lơ đãng ngẩng đầu nhìn vào điện thoại của Cao Lãnh, sau đó lại bất giác nhìn qua cô. Một giây tiếp theo, anh nhếch mép trông cực lạnh lùng, lần nữa nhìn xuống điện thoại trên tay mình.
Hướng Viên nén kích động muốn đập chết anh, hít một hơi thật sâu, liên tục khuyên mình phải thật bình tĩnh.
Cao Lãnh nghe thấy cô hít hơi thì hỏi: “Sao vậy?”
“Không có gì, mũ hơi chặt.” Hướng Viên cứng giọng nói.
Cao Lãnh cười, “Ai bảo cô thắt chặt như vậy làm gì? Sợ bọn tôi là người xấu sao? Bộ cô đẹp lắm hả?”
Hướng Viên thong thả nói: “Dễ nhìn hơn anh.”
“Vậy chắc chắn không đẹp bằng nữ thần của tôi rồi.” Cao Lãnh nói nhỏ.
Hướng Viên biết rồi còn hỏi: “Nữ thần của anh là ai?”
“Ashers đó! Được người ta gọi là Đát Kỷ lò vi sóng.”
?
Hướng Viên cảm thấy xa lạ với cái tên này, mình có chơi ID này à?
Cao Lãnh lặng lẽ tiến đến sát bên tai cô nói, “Đệ nhất Đát Kỷ toàn server, nghe nói là ngực phẳng nên người hâm mộ đều thân thiết gọi cô ấy là Đát Kỷ lò vi sóng. Đúng rồi, cô có chơi game không?”
“Không chơi.”
Cao Lãnh đột nhiên cảm nhận được gió rét nổi lên bốn phía, sao nghe giọng điệu cô nàng này lại có vẻ lạnh lùng vậy, chợt anh ta ấm ức, làu bàu nói: “Không chơi thì không chơi, làm gì mà hung dữ vậy.”
“…”
Cao Lãnh lại nói tiếp: “Lão đại tôi cũng không chơi. Thật không hiểu mấy người không chơi game thì sống có nghĩa lý gì. Nói thật, với tướng mạo này của lão đại tôi, nếu làm streamer thì khéo nhu nhập một tháng được hơn trăm vạn đấy chứ. Đáng tiếc cậu ta lại là tay tàn.”
“Giỏi thật.” Hướng Viên bất giác bật thốt.
Cao Lãnh nghe không rõ, “Cô nói gì?”
Hướng Viên: “Tôi nói anh ta đẹp trai như vậy, nếu lại là một nam vương esport như nữ thần của anh thì có còn để cho người ta sống nữa không.” Nhân tiện vẫn không quên mèo khen mèo dài đuôi.
Một hồi sau.
Cao Lãnh cảm thấy cô nói rất có lý, như có điều suy nghĩ liên tục gật đầu ——
“Vậy xem ra Ashers là bê đê thật rồi.”
“…”
Cút đi.
Cao Lãnh gửi tin nhắn âm thanh cho bạn gái: “Bảo bối, bọn anh sắp tới nơi rồi.”
Hướng Viên nghe thấy giọng bên kia trả lời: “Từ Yến Thời?”
Cao Lãnh giả bộ ghen: “Sao lúc nào em cũng hỏi Từ Yến Thời thế? Cậu ta chết rồi.”
Người đàn ông bên cạnh vẫn chăm chăm nhìn vào điện thoại, dù không ngẩng đầu vẫn giơ tay phát một cái vào gáy Cao Lãnh. Cao Lãnh tinh quái cười hề hề tránh đi, Từ Yến Thời không nhịn được, lại đá tiếp vào mông anh ta. Cuối cùng lại nhìn vào điện thoại, ánh sáng từ màn hình hắt lên mặt anh, có vẻ lạnh lùng không nói nên lời.
Người phụ nữ bên kia nói với giọng gấp gáp: “Đơn ở Vi Đức lại bị trả về rồi! Anh có biết số thiết bị GPS lần trước anh xuất ra có vấn đề rồi không! Bà đây thu dọn cho anh đến tận giờ rồi đấy! Khả năng của em có hạn, mã sản phẩm của phiên bản cũng đã ngừng sản xuất từ lâu rồi, bên lão Lương lại càng nghiêm ngặt hơn, bảo em đi đâu tìm bảng vi mạch của mã sản phẩm này đây? Không phải Từ Yến Thời quen với bên lão Lương sao… Hỏi thử anh ta xem có cách gì khác không?”
Tin nhắn thoại kết thúc.
Cao Lãnh khổ sở nhìn Từ Yến Thời như con chó bông, người sau cuối cùng cũng thôi dán mắt vào điện thoại, hờ hững nói: “Bảo cô ta gửi mã cho tôi.”
“Được rồi.” Cao Lãnh phản ứng rất nhanh, như trút được gánh nặng lập tức mở wechat lên, “Bảo bối, lão đại bảo em gửi mã sản phẩm qua, chắc cậu ấy có kế đấy.”
Bên kia hồi âm rất nhanh, “Được.”
Một lúc sau lại nói thêm một câu nữa: “Nói với Từ Yến Thời, đời này mặc dù anh ta không có cơ hội, nhưng đời sau nhất định phải để em lấy thân báo đáp.” Nói rồi tự bật cười ha ha.
Nhưng Cao Lãnh lại nổi giận thật.
“Đừng tưởng anh không biết em nghĩ gì, có thể đùa cho vui, nhưng nếu còn dám đùa cái kiểu quá trớn thế này một lần nữa thì hai ta chấm dứt.” Sắc mặt Cao Lãnh vô cùng khó coi, nói vào trong điện thoại.
…
Cây cối đứng yên vắng lặng tiêu điều.
Hướng Viên xách túi im lặng đứng một bên, hai tay đút trong túi áo khoác, ngẩng quả đầu bị mũ che kín lên, nhìn mấy vì sao lưa thưa trên trời, chặc lưỡi than thở.
Cô nhớ hồi cấp ba có lần từng bảo Phong Tuấn tìm anh viết giùm bản kiểm điểm tiếng Anh, Phong Tuấn nói cậu ta sẽ không đồng ý đâu, Hướng Viên sống chết không chịu bảo cứ thử đi đi, kết quả không ngờ anh đồng ý thật, giọng điệu trong điện thoại lúc ấy cũng y hệt ban nãy, lạnh lùng mang theo chút bất đắc dĩ: “Bảo cô ấy tới đây.”
Vậy là ——
Làm sao anh ta có thể thích ‘ra tay’ với bạn gái của anh em thế kia chứ?
—oOo—
Đoạn kịch nhỏ
Cao Lãnh rất rất không ngờ, có một ngày trên top search Weibo lại có mục như sau —— #Down_Trở_Về
Ngay hàng dưới là #Down_và_Ashers_công_khai_yêu_đương
Lúc ấy người hâm mộ toàn điên cuồng tìm kiếm “cái couple thần tiên gì thế này”.
Cao Lãnh vừa bị hai người hành cho một trận, nhân lúc ván đấu tiếp theo chưa khai cuộc thì đã giận dữ bất bình lên Weibo trả lời: “Đây là một đôi cẩu vợ chồng mặt người dạ thú, cực kỳ vô sỉ, mọi người nên tỉnh táo lại đi!!!”
Hướng Viên thấy được liền chụp ảnh màn hình lại gửi vào trong nhóm: “Bạn học Cao Lãnh, dám công kích người thân, cảnh cáo lần một.”
Trò chơi vừa vào không được bao lâu, trong kênh đã vang lên tiếng gào khóc inh ỏi của Cao Lãnh: “Từ Yến Thời! Cậu đứng ngoài xem vui lắm hả?! Còn không mau đến cứu tôi?”
“Còn có tí máu.” Từ Yến Thời lạnh lùng nói, “Tự lo còn chưa xong.”
Kết quả Hướng Viên nhìn thấy sau khi Cao Lãnh hy sinh oanh liệt thì kẻ ‘còn có tí máu’ kia đã nhảy vào trận địa của phe địch giao đấu với người ta, âm báo quen thuộc bắt đầu vang lên liên tiếp ——
Double kill (giết đôi)
Triple kill (giết ba)
Quadruple kill (giết bốn)
Cuối cùng
Penta kill (giết năm)
Cao Lãnh: Đồ súc sinh.
_______
Lời của tác giả: Tuyến thời gian ở đây lại có điều chỉnh một chút. Trong “Năm Xuân Thứ 28”, Hướng Viên chưa vào công ty đã có quen với Từ Yến Thời, qua đây chỉnh lại là Hướng Viên vào công ty rồi mới quen Từ Yến Thời, chỉ thế mà thôi.
Danh sách chương