Đảo mắt đến cuối thu, hôm qua vẫn còn mưa, sáng sớm hôm sau đã biến thành tuyết trắng xóa.

Làm xong chuyện của Nghị Phong, Diệp Hàm Tranh nghỉ phép kỳ nghỉ đã kéo dài hai tháng, vừa khéo Lục Minh Tiêu vội vàng vượt qua khởi đầu gian nan nhất, đóng cửa từ chối tiếp khách.

“Xin lỗi, Diệp tiên sinh, tôi thật sự không còn cách nào để liên lạc với Lục tổng, mới tới làm phiền ngài.”

Diệp Hàm Tranh đang quét dọn vệ sinh, nhận được điện thoại của thư ký Nhạc, nói không sao, lại hỏi: “Cô tìm anh ấy có chuyện gì gấp không?”

Thư ký Nhạc nói: “Tạm thời không có, chỉ muốn nhờ ngài lưu số của tôi lại, để tránh có chuyện quan trọng không liên lạc được.”

Thư ký Nhạc căn bản chưa từng trải nghiệm sự tùy hứng của Lục thiếu gia, xưa nay không biết vị cấp trên thành thục thận trọng, nắm giữ quyền sinh sát Lục thị, có thể làm ra chuyện qua loa như thế. Hai ngày trước Lục thiếu gia xem hết một phần văn kiện cuối cùng trong tay, nói với cô  muốn nghỉ ngơi, mà còn cần nghỉ một tuần, nói xong người đi ngay, ngay cả điện thoại cũng ném cho cô.

“Tiện thể nhờ ngài giúp tôi nhắc Lục tổng, ngày nghỉ còn có năm ngày, hy vọng anh ấy… có thể đúng giờ đi làm lại.”

Diệp Hàm Tranh cúp điện thoại, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, ngủ, Lục thiếu gia đang ôm chăn ngủ, nửa gương mặt vùi trong gối đầu, mái tóc ngày thường không cẩu thả hơi rối, che lấy mắt, lộ ra hàm dưới đẹp đẽ. Diệp Hàm Tranh không lên tiếng, mang theo nụ cười đóng cửa lại. Quả nhiên, cậu chủ của cậu vẫn như cũ, giống một con mèo to lười biếng, thích ngủ nướng.

Hai giờ chiều, Lục Minh Tiêu bị đói tỉnh, mở mắt ra không muốn động, gọi tên Diệp Hàm Tranh một tiếng, không nhận được trả lời, đành phải đứng lên ra ngoài tìm, lại nhìn thấy trên bàn ăn để một tờ giấy nhớ, trên đó viết đến siêu thị mua đồ.

Đồ ăn trên bàn vẫn nóng, chắc là chưa đi lâu, Lục thiếu gia tỉnh dậy không thấy người, không vui vẻ cho lắm, lúc đến phòng tắm rửa mặt vẻ mặt viết: kỳ cục, chẳng lẽ không thể đợi tôi tỉnh rồi cùng nhau đi mua? Cơm nước xong xuôi muốn gọi điện thoại, lại nhớ ra điện thoại ném ở chỗ thư ký, Lục thiếu gia ngồi một mình ở phòng khách xoay chốc lát, đột nhiên nghĩ đến một chuyện. Hắn liếc nhìn cửa, đi tới khóa trái, lại trở về phòng ngủ.

Ngày đầu tiên đến ở nhờ, Lục Minh Tiêu đã phát hiện trên tủ quần áo trong phòng ngủ, cất giấu một cái vali khả nghi, cái vali kia chắc là chuyển tới từ nhà hắn, thời đại xa xưa, giữ gìn rất tốt, hắn lấy cái vali xuống, bên trong nhẹ tênh, giống như không có đồ gì, nhưng bên trên khóa, còn cài mật khẩu.

Lần đầu tiên Lục thiếu gia nhìn thấy cái vali này, đã cảm thấy bên trong để thứ gì đó, mặc dù không thể xác định, nhưng hắn vẫn muốn mở ra nghiệm chứng xem.

Chìa khóa của cái vali treo trên móc khóa, nhẹ nhàng xoay một cái là ra, nhưng hắn không biết mật khẩu, nghĩ một lát khẽ cười một tiếng, xoay mấy con số, 0327

...

Không mở ra.

Nụ cười của Lục Minh Tiêu dần dần biến mất.

Lại xoay một lần, vẫn không mở ra.

Hắn nhíu nhíu mày, ngồi xổm trên mặt đất lại đổi chuỗi chữ số khác, 1213.

Là sinh nhật của Diệp Hàm Tranh, nhưng vẫn không mở ra.

Lạ thật, không phải sinh nhật của hai người họ, vậy là gì? Lục thiếu gia nghĩ cả buổi, lại thử mấy cái mật khẩu, tất cả đều không đúng, vốn còn muốn thử tiếp, chuông cửa lại đột nhiên vang lên, hắn vội vàng trả cái vali về chỗ cũ, kéo phẳng áo ngủ, đi tới mở cửa.

Diệp Hàm Tranh xách theo túi lớn túi nhỏ, khó hiểu hỏi: “Sao cậu chủ khóa trái cửa?”

Lục Minh Tiêu giúp đỡ nhận một cái túi, bình tĩnh tự nhiên nói: “Không biết.”

Hắn không muốn nói, Diệp Hàm Tranh cũng chỉ cong mắt không hỏi nữa, cởi áo khoác, để đồ mua được lên bàn, lần này không chỉ đi siêu thị, còn đến trung tâm thương mại một chuyến, bên trong có một vài sản phẩm dinh dưỡng người già cần.

Lục Minh Tiêu hỏi: “Mua những thứ này muốn đi đâu?”

Diệp Hàm Tranh lấy ra một chiếc khăn quàng cổ màu xanh đậm trong cái hộp tinh xảo, “Ngày mai muốn về thăm Thanh Xuyên, năm nay vẫn chưa về, mấy ngày trước chú thím gọi điện nói nhớ tôi.” Cậu cắt mác của khăn quàng cổ, đưa cho Lục Minh Tiêu.

Lục Minh Tiêu không nhận, bảo cậu đeo lên giúp mình, cố ý hỏi: “Chỉ có mình cậu đi?”

Diệp Hàm Tranh nghiêm túc buộc khăn quàng cổ giúp hắn, cười mời: “Cậu chủ có thể đi cùng tôi không? Thanh Xuyên rất đẹp, đó là nơi tôi sinh ra.”

Mấy năm nay huyện Thanh Xuyên phát triển rất nhanh, đã không phải là dáng vẻ cũ của hai mươi năm trước, ngôi nhà ngói trước kia gia đình thím Vương ở càng không lưu lại dấu vết nào, bây giờ hai vợ chồng già chuyển đến cư xá mới. Bởi vì lớn tuổi nên mua nhà ở tầng một, ba phòng ngủ một phòng khách, có một phòng của Diệp Hàm Tranh, phía trước ban công là vườn hoa nhỏ, bên trong trồng hoa cỏ chú Trần thích, còn có hành lá cải trắng thím Vương thích. Đến năm nay hai ông bà đã tám mươi tuổi, sức khỏe của thím Vương tốt, chú Trần quanh năm cúi đầu dạy học, xương cổ có chút vấn đề nhỏ, nhưng cũng không nghiêm trọng, sau khi thu nhập của Diệp Hàm Tranh ổn định đã mời một dì ở địa phương cho họ, họ Lưu, hơn bốn mươi tuổi, là người ôn hòa.

“Vẫn chưa tới à?” Thím Vương mặc áo bông rất dày đi từ ngoài cửa vào, chú Trần mặc áo bông cộc tay đứng ở ban công nhìn quanh, lưng ông hơi còng, đeo kính lão, trong tay cuộn một quyển sách.

Thím Vương nói: “Chưa đâu, tôi xem dự báo thời tiết nói là Kỳ An có tuyết lớn, không dễ đi đường, lái xe chậm mới an toàn, không vội không vội.” Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng sáng sớm đã ra ngoài chạy bốn năm chuyến, dì Lưu đang chuẩn bị cơm trưa, giúp bà rót cốc nước nóng nói: “Chắc cũng sắp đến rồi, Tiểu Diệp đúng là có hiếu, công việc bận rộn như vậy, hàng năm vẫn muốn về thăm hai ông bà.” Nếu có quan hệ máu mủ dì Lưu cũng sẽ không nói lời này, nhưng Diệp Hàm Tranh với hai ông bà không thân cũng chẳng quen, chỉ nghe nói là hồi nhỏ đã nuôi mấy năm, có thể nhớ ân huệ đến bây giờ, đúng là một đứa trẻ tốt.

Bây giờ dì Lưu đã thân với hai ông bà, mở miệng hỏi thăm: “Tiểu Diệp nhà ta, mấy tuổi rồi nhỉ?”

Thím Vương nói: “Hai mươi bảy, tháng sau là hai tám.”

Dì Lưu lại hỏi: “Tôi thấy vóc dáng Tiểu Diệp không thấp, có được một mét tám không?”

Thím Vương xua tay: “Không được không được, mới một mét bảy tám, chưa tốt nghiệp đại học đã không cao rồi.”

Dì Lưu còn muốn hỏi tiếp, chuông cửa đột nhiên vang lên, thím Vương vội vàng để cốc xuống đi mở cửa, nhìn thấy Diệp Hàm Tranh đứng ở cửa, lập tức cười như nở hoa, ôm cậu nói: “Ôi chao con tôi về rồi, thím vừa đi đón, sao không thấy xe của con?”

Trên đường Diệp Hàm Tranh lại mua ít đồ, dừng ở cửa siêu thị nhỏ, chắc hẳn chặn tầm mắt của thím Vương, cậu để đồ xuống đất, cười nói: “Đã nói với thím không cần đi đón con, bên ngoài lạnh lắm, con lại sẽ không đi lạc.”

Chú Trần cũng cười đi tới: “Đừng đứng ở cửa nói chuyện, mau vào.” Lại phát hiện một người đàn ông cao lớn anh tuấn đứng sau lưng Diệp Hàm Tranh, giơ tay hỏi: “Vị này là?”

Lúc này thím Vương mới phát hiện còn có người khác, buông Diệp Hàm Tranh ra theo chú Trần cùng ngắm nghía Lục thiếu gia.

Diệp Hàm Tranh suy nghĩ một đường, cũng chưa nghĩ ra nên giới thiệu Lục Minh Tiêu như thế nào, nói là cậu chủ chắc chắn không được.

Nói là cấp trên cũng không biết cậu chủ có thích không, ngẩng đầu nhìn hắn một cái, vừa định lên tiếng, đã thấy Lục Minh Tiêu hiếm khi chủ động mở miệng nói, nắm tay với thím Vương, nghiêm túc nói: “Xin chào, tôi là anh trai của Diệp Hàm Tranh.”

“Anh trai?” Thím Vương nghĩ ngợi: “Là anh trai cùng cha khác mẹ đó à?”

Lục Minh Tiêu nói: “Phải.”

“Ôi chao tôi biết tôi biết, vậy, vậy đến rồi sao không nói trước một tiếng?” Thím Vương đột nhiên hiểu ra, vội vàng mời bọn vào nhà, chuẩn bị pha trà.

Diệp Hàm Tranh không nghĩ tới, lời nói dối thiếu suy nghĩ hồi nhỏ vì để cho chú thím yên tâm, Lục Minh Tiêu có thể nhớ đến bây giờ, không khỏi có phần kinh ngạc mà nhìn hắn.

Lục Minh Tiêu tự nhiên ôm bả vai cậu, nhướng mày thấp giọng hỏi: “Giúp cậu giải vây rồi, muốn cảm ơn tôi thế nào?”

Diệp Hàm Tranh nhỏ giọng hỏi: “Cậu chủ…  muốn tôi cảm ơn cậu như thế nào?”

“Gọi tiếng anh ơi.”

Diệp Hàm Tranh giật mình, rũ mắt gọi một tiếng: “Anh ơi…”

Lục Minh Tiêu: “Gọi một tiếng nữa.”

Cậu nghe lời lại gọi một tiếng: “Anh ơi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện