Ngày 4 tháng 10, Hoàng Vũ phá được Nha thành, tướng quân thủ thành là Thác Bát Hoằng vì đó mà tự sát.
Ngày 6 tháng 10, đại quân Hoàng Triều bao vây Nam Đô.
Ngày 7 tháng 10, Nam Vương mặc một thân áo vải đi ra khỏi thành, giơ Chí Tôn Lệnh của Nam Quốc – Huyền Mặc Lệnh lên cao, cúi đầu xưng thần với Hoàng Quốc.
Ngày 8 tháng 10, Hoàng Triều ban cho Nam Vương tước vị Nam Thành Hầu, cũng cử người “hộ tống” hơn bốn trăm nhân khẩu của Nam Hầu trở về Hoàng Quốc. Quân sư Liễu Vũ Sinh của Hoa Quốc chủ động chờ lệnh.
Ba trăm bảy mươi hai năm trước, Thủy Đế đã xưng đế tại đế đô. Hắn xây cung điện, dựng tường thành, phong tước cho văn thần, ban thưởng cho võ tướng, chiếu cáo cho thiên hạ biết Đông Triều đế quốc đã được thành lập, mở ra thời kì huy hoàng tráng lệ nhất của Đông Triều đế quốc. Ba trăm năm trôi qua, đế đô giống như một con sư tử oai hùng luôn luôn quan sát toàn bộ lãnh thổ Trung Nguyên. Nó lặng lẽ chìm nổi giữa uy nghiêm và khí phách, giữa giàu có và xinh đẹp, giữa quyền lợi và mưu kế, giữa xa xỉ và hoang phí, giữa những cảnh sắc phồn hoa xinh đẹp, giữa những ngọn cỏ trong màn sương thu. Trải qua trăm năm tang thương, giờ phút này, nó đã trở thành một tòa đô thành có chút già nua, sự huy hoàng cùng tráng lệ của ngày xưa đã bị một thứ gọi là thời gian chậm rãi mài mòn đi mất. Khi thông qua một góc hồng tường trong cung điện, một mảnh tử diệp trong Ngự Viên, tại Vụ Phong hoàn điểm trang lộng lẫy, đêm đêm sênh ca, có lẽ người ta sẽ còn thấy được một chút phong hoa của ngày xưa ấy.
Hoàng cung Đế đô, Định Thao cung.
“Lão thần tham kiến bệ hạ!” Thanh âm hữu lực vang lên trong thư phòng Định Thao cung, một vị lão tướng râu tóc bạc phơ đang cung kính hành lễ với một nam tử mặc thường phục màu tím sậm. Người này đang đứng trước chiếc bàn đọc sách, chuyên tâm vẽ tranh.
“A, Đông tướng quân đã đến rồi sao, mau mau đứng lên.” Nam tử đang vẽ tranh ra hiệu cho nội thị hầu hạ bên cạnh đỡ lão tướng quân đứng dậy.
“Tạ ơn bệ hạ!” Lão tướng quân từ chối sự giúp đỡ của nội thị, tự mình đứng dậy, động tác vô cùng ung dung và linh hoạt.
Vị lão tướng quân này chính là Đông Thù Phóng Đông Đại tướng quân, cũng là Phong Kí An Hầu của Đông Triều đế quốc. Trong thời loạn thế quần hùng đấu đá, phân tranh không ngừng này, ông vẫn luôn trung thành và tận tâm thủ hộ cho hoàng thất Đông Triều, mười năm như một! Mặc dù đã qua tuổi sáu mươi, thế nhưng ngoại trừ bộ tóc trắng kia ra, vẻ ngoài của ông trông rất giống một người trung niên cường tráng tầm bốn mươi; gương mặt chữ quốc đoan chính tựa như đao khắc; lông mày dày thô; dáng người cao lớn hùng vĩ, giống như chỉ cần vẫy tay một cái liền có thể xuất hiện một luồng khí thế đủ để chống lại cự lực ngàn cân; ai nhìn thấy ông xong, trong lòng đều sẽ hiện lên ý nghĩ: “Người này nhất định là một vị Đại tướng quân!”
“Ái khanh tới đúng lúc lắm, bức “Nguyệt Hạ Hoa” do trẫm vẽ này, khanh thấy như thế nào?” Nam tử mặc áo tím hào hứng chỉ vào bức hoạ sắp hoàn thiện trên bàn, hỏi. Hắn chính là hoàng đế đương nhiệm của Đông Triều đế quốc – Kì Đế, tuổi ngoài bốn mươi, dáng người trung bình, mặt trắng không râu, bộ dáng hoàn toàn không có chút khí phách của một bậc đế vương, ngược lại càng giống một vị học giả có phong thái nho nhã hơn.
[Nguyệt Hạ Hoa: hoa dưới ánh trăng]
“Thần vốn là người thô thiển, lại không hiểu văn chương, làm sao có thể biết được giá trị chân chính của kiệt tác do bệ hạ làm ra.” Đông Thù Phóng không tiến lên xem bức họa, chỉ đứng tại chỗ, hơi khom người đáp lời.
“Vậy sao…” Kì Đế có chút thất vọng, hắn lập tức dời ánh mắt từ trên người Đông Thù Phóng về lại chỗ bức hoạ. Nhìn tác phẩm của chính mình, ánh mắt hắn từ từ xảy ra biến hóa, nó dần trở nên ôn nhu hơn, giống như toàn bộ tâm hồn của hắn đều đã chìm sâu vào trong bức hoạ vậy, bộ dáng tựa như một nam nhân đang say mê nhìn ngắm vị mỹ nữ mà mình yêu thích nhất, vô cùng chuyên chú.
“Bức họa “Nguyệt Hạ Hoa” của Tả Nguyệt công tử này, trẫm đã vẽ đi vẽ lại không dưới mười lần, lần này là tốt nhất, chỉ là…” Hắn hơi di chuyển, ánh mắt nhìn lướt qua bức họa được treo ngay ngắn trước bàn đọc sách rồi lại nhìn về phía bức họa của mình, sau khi lặp đi lặp lại động tác này mấy lần, hắn mới thì thào tự nói: “Không ổn, không ổn! Cảnh vật bên trong bức hoạ của Tả Nguyệt công tử đã hoà thành một thể, khiến người ta vừa nhìn đã thích, thật sự là quá tuyệt diệu! Ngươi nhìn vầng trăng này xem, giống như nó đang toả sáng vậy, ánh trăng sáng tỏ như ngọc, thế lại càng khiến cho cảnh vật xung quanh trở nên mông lung hơn. Còn đóa hoa này, vừa như nở mà lại vừa như khép, cánh hoa ngậm lấy nhị hoa, quả thật rất giống với gương mặt e thẹn của giai nhân… Kì diệu! Kì diệu! Thật sự quá kì diệu! Khó trách hắn được xưng là “Nguyệt Tú công tử”, trẫm sao có thể so sánh với hắn được!” Nói xong, cây bút trong tay hắn liền quẹt một đường lên bức họa còn dang dở, một bức “Nguyệt Hạ Hoa” còn chưa hoàn thành cứ như thế bị phá hủy.
Đông Thù Phóng vẫn luôn đứng một bên quan sát, vừa thấy cảnh này, trong mắt ông liền xuất hiện một tia thất vọng cùng lo lắng không cách nào che dấu được.
“Bệ hạ!” Đông Thù Phóng trầm giọng gọi, đem vị hoàng đế vẫn còn đang chìm trong bầu cảm xúc “tài hoa của mình vẫn còn kém người khác” lay tỉnh.
“Sao thế?” Kì Đế xoay người nhìn vị lão thần trung thành và tận tâm của mình, hỏi: “Đông ái khanh có chuyện gì sao?”
“Bệ hạ, ngài là vua của một nước, nên lấy quốc sự làm trọng, không thể chỉ vì mấy chuyện như thế này mà bỏ bê chính sự!” Đông Thù Phóng cố gắng dùng những từ ngữ uyển chuyển nhất để nói. Lấy tính tình của ông, nếu người trước mặt không phải là hoàng đế mà là con cháu hay thuộc hạ của ông, chỉ sợ ông đã sớm không kìm được mà mắng to: “Nước đã sắp mất tới nơi rồi mà ngươi còn có thời gian rảnh rỗi để làm những việc nhàm chán vô dụng này hả?!”
Từ khi đăng cơ đến nay, vị Kì Đế này chưa bao giờ đem tâm tư đặt vào quốc sự cả. Mấy việc triều chính, quân chính, hắn đều ủy thác cho Đông Thù Phóng, hoàn toàn không sợ bị người ta cướp mất quyền lực. Đông Triều đế quốc hiện tại đã rơi vào tình trạng “danh nghĩa thì còn, thực tế đã mất”, dù vậy, chỉ cần một ngày hoàng đế và đế đô vẫn còn tồn tại thì triều đình chắc chắn sẽ không biến mất. Cũng vì thế, mỗi ngày đều có đủ loại tấu theo từ khắp nơi trong vương vực trình đến, sự việc được nhắc đến nhiều nhất trong đó chính là việc chư hầu làm loạn, quân giặc nổi lên bốn phía, nhưng vị hoàng đế này chỉ nhìn lướt qua rồi ném sang một bên, lông mày cũng không thèm nhíu lấy một cái, giống như những chuyện được trình lên không phải là chuyện phát sinh trên vương thổ của hắn vậy. Hắn không đam mê tửu sắc, cũng không tham tài, hiếu chiến, hiếu sát giống mấy vị tổ tiên, sở thích duy nhất của hắn chính là thi họa, điều này quả thật đã phong nhã ôn hòa hơn mấy vị tổ tiên kia rất nhiều. Hắn có niềm đam mê rất lớn đối với thi họa, cả ngày hắn chỉ chuyên tâm vẽ đi vẽ lại các tác phẩm xuất sắc của những đại danh gia, nhưng lại chưa bao giờ chịu tự vẽ lấy một bức của riêng mình!
“Ừ.” Đối với những lời khuyên can của Đông Thù Phóng, Kì Đế dường như chẳng mấy để tâm: “Có ái khanh ở đây, trẫm không cần quan tâm đến mấy việc không đâu đó.”
Đông Thù Phóng nghe vậy không khỏi có chút dở khóc dở cười, trong lịch sử hẳn cũng chỉ có duy nhất vị hoàng đế này là coi việc triều chính thành việc không đâu, còn việc viết chữ vẽ tranh lại biến thành việc chính sự. Một vị hoàng đế như vậy hắn phải làm thế nào cho phải đây?!
“Bệ hạ!” Đông Thù Phóng tạm dẹp đống suy nghĩ này sang một bên, đem tâm tư đặt lên mục đích tiến cung lần này: “Bệ hạ, nghịch thần Bạch vương đã tới Thương thành rồi, chỉ cần qua Giao thành liền có thể đến đế đô, hơn nữa vị Tức vương mang theo lá cờ “Túc Thiên Hạ” kia đang theo sát phía sau, tình thế hiện tại đang thập phần nguy cấp, thỉnh bệ hạ…”
[Túc thiên hạ: dẹp yên thiên hạ]
Bản tấu được Đông Thù Phóng chuẩn bị cả đêm chỉ mới nói được cái mở đầu thì đã không thể tiếp tục được nữa, lý do rất đơn giản, vị hoàng đế trước mắt sau khi nghe hắn tấu không những không sợ hãi mà ngược còn lộ ra vẻ tươi cười, qua nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy người trước mắt này giống với một vị hoàng đế chân chính, là hoàng đế chí tôn!
Kì Đế cười nhạt nhìn vẻ mặt sầu lo của vị thần tử trước mắt, người này đang lo lắng cho vận mệnh rối ren của Đông Triều đế quốc, chỉ tiếc… Ánh mắt hắn không tự chủ được mà hiện lên một tia đùa cợt, nhưng khi nhìn đến ánh mắt sắc bén lại không kém phần kiên định của vị lão thần, vẻ đùa cợt liền hóa thành cảm kích cùng thở dài.
“Đông tướng quân, trẫm đăng vị cũng gần hai mươi năm rồi nhỉ?” Kì Đế thản nhiên mở miệng, cũng không tính toán chính xác xem rốt cuộc mình đã đăng vị được bao lâu: “Từ khi trẫm đăng vị tới nay, mọi chuyện đều giao cho ngươi làm, còn trẫm thì lại tránh trong Định Thao cung viết chữ, vẽ tranh, đọc sách, nghe mưa rơi…” Nói xong, Kì Đế cũng tự giễu cười cười: “Trẫm quả thật đúng là một tên vua tầm thường, nhiều năm qua thật sự đã làm khổ ngươi rồi. Vậy mà ngươi vẫn một lòng phụ tá trẫm, một lòng bảo vệ Đông Triều đế quốc, mười năm như một, lòng trung thành này có thể nói là thiên cổ nan hữu!”
[Thiên cổ nan hữu: ngàn đời cũng khó có được]
“Đó đều là những việc vi thần nên làm.” Đông Thù Phóng cung kính nói.
Kì Đế lắc đầu, ánh mắt hắn xuyên qua người Đông Thù Phóng nhìn về một nơi rất xa, giống như đã nhìn thấy cảnh sắc xinh đẹp nào đó đến mức xuất thần.
“Ngươi vừa nói Tức vương đã gần đến Thương thành rồi sao? Thật là nhanh, quả không hổ là đời sau của Lan Minh vương.” Một lát sau, ánh mắt Kì Đế lại trở về trên người Đông Thù Phóng: “Phong vương – đời sau của Phượng vương, còn có Hoàng vương và đời sau của Diễm vương nữa, bọn họ đã đi đến đâu rồi?”
“Sau khi đoạt vương vực Yên thành xong, Phong vương đã tức tốc chạy tới Quyên thành, còn Hoàng vương sau khi đoạt được Nam Quốc cũng đã đánh hạ sáu thành của vương vực, hiện đã tới Trình thành.” Đông Thù Phóng đáp, trong lúc nói, hai hàng lông mày của ông không tự chủ được mà nhíu chặt, ánh mắt hàm chứa vẻ sắc bén và khinh thường, trong lòng cũng kềm được mà nói thầm: Đám loạn thần tặc tử này thật là… hừ!
“Ừ, không tệ.” Kì Đế nghe vậy liền tán thưởng gật đầu: “Bọn họ cũng không phụ danh tiếng của tổ tiên mình, chỉ có ta là con cháu bất hiếu, không thể kế thừa hùng phong tráng chí của tổ tiên… Chỉ là, không biết ai trong số bọn họ sẽ tới đế đô trước đây…”
“Bệ hạ!” Đông Thù Phóng đột nhiên kêu lên.
“Ừ?” Kì Đế nở nụ cười nhìn vị cựu thần trung tâm của hắn, ánh mắt này trong suốt như gương, không còn vẻ thờ ơ của quá khứ nữa. Giờ phút này, Đông Thù Phóng không khỏi có chút ngạc nhiên và kính sợ nhìn vị hoàng đế của mình, chẳng lẽ rốt cục bệ hạ cũng chịu tỉnh dậy, trở thành vị vua một lòng vì nước? “Đông tướng quân, chúng ta còn bao nhiêu người?” Kì Đế thản nhiên hỏi, nhưng khi nhìn đến ánh mắt có chút nghi hoặc của Đông Thù Phóng, hắn không khỏi bổ sung thêm một câu: “Ý trẫm là, chúng ta còn có bao nhiêu binh lính?”
“Hồi bẩm bệ hạ, dưới trướng thần có mười vạn cấm vệ quân, bọn họ vẫn luôn thủ hộ đế đô, hơn nữa nếu tính cả những binh lính thủ thành ở các thành khác, chúng ta có thể tập hợp ít nhất là hai mươi vạn đại quân.” Đông Thù Phóng đáp.
“Ừm, thì ra chúng ta vẫn còn nhiều quân như vậy.” Kì Đế dường như có chút ngoài ý muốn, hắn thoáng trầm ngâm, sau đó nói: “Vậy Đông tướng quân hãy suất lĩnh tám vạn cấm vệ quân đi thảo phạt Phong vương đi.”
“Thảo phạt Phong vương?” Đông Thù Phóng còn tưởng là mình nghe nhầm, hoảng hồn trừng lớn đôi mắt nhìn Kì Đế: “Bệ hạ, điều này làm sao có thể?” Bất chấp lời nói của mình có thể sẽ xúc phạm tới hoàng đế, hắn vội vàng nói: “Nếu lúc này thần suất lĩnh cấm vệ quân đi thảo phạt Phong vương, vậy đế đô phải làm sao bây giờ? Bạch vương cùng Tức vương đều có mười vạn đại quân, hai vạn cấm vệ quân của đế đô làm sao có thể ngăn cản bọn họ được? Đến lúc đó…”
Kì Đế không thèm để ý khoát khoát tay: “Không phải Đông tướng quân vừa mới nói sao, nếu gom hết binh lính thủ thành ở các thành khác, chúng ta có thể tập hợp ít nhất là hai mươi vạn đại quân, như vậy, trẫm chỉ cần tập trung đại quân ở các thành đến thủ hộ cho đế đô là được rồi. Chỉ cần Đông tướng quân bắt giữ được Phong vương, sau đó lại vòng ra sau lưng của Tức vương, tới lúc đó, ngươi cùng trẫm hai mặt giáp công, Tức vương sẽ biến thành ba ba trong rọ, mọi chuyện sau đó sẽ dễ như trở bàn tay. Sau khi bắt Tức vương, Đại tướng quân lại chỉ huy quân giết về phía Hoàng vương ở hướng Đông Nam, đánh bại được Hoàng vương, thiên hạ này sẽ được bình định rồi, không phải sao?”
“Chuyện này…” Đông Thù Phóng không khỏi có chút cứng họng, lời này của hoàng đế thoạt nhìn thì rất có lý, chỉ là sự tình thực sự sẽ đơn giản thuận lợi như vậy sao?
“Chẳng lẽ Đông tướng quân không nắm chắc có thể thắng được Phong vương? Hay là Đông tướng quân không tin trẫm có thể thủ hộ được đế đô?” Thanh âm của Kì Đế đột nhiên lộ ra một tia sắc bén.
“Lão thần không dám!” Đông Thù Phóng vội vàng cúi đầu nói.
“Vậy là tốt rồi.” Thanh âm của Kì Đế khôi phục lại vẻ bình thường: “Vậy sau ngày hôm nay, Đông tướng quân lập tức lên đường thảo phạt Phong vương đi.”
“Bệ hạ, đại quân chinh phạt không thể thành lập chỉ trong một ngày được, chúng ta còn phải chuẩn bị vài sự tình trước khi chiến đấu…” Đông Thù Phóng vừa mới mở miệng, Kì Đế lập tức cắt ngang.
“Sao vậy? Chẳng lẽ Đại tướng quân sợ hãi? Chẳng lẽ Đại tướng quân phải cần đến mười mấy ngày để chuẩn bị tâm lý hay sao?” Kì Đế lạnh lùng nói, ánh mắt dường như còn mang theo một tia khinh miệt: “Xem ra Đại tướng quân thật sự đã già rồi, nghe nói những năm gần đây danh tiếng của Phong vương Tích Vân rất lớn, văn tài võ lược đều không hề tầm thường, lại còn gây dựng nên quân đoàn Phong Vân Kỵ dũng mãnh vô địch, có lẽ ngay cả Đại tướng quân cũng không dám chiến một trận với bọn họ!”
“Thần…” Đông Thù Phóng nhìn vị hoàng đế đang ngồi thật sâu, sau đó mới khom người quỳ xuống: “Thần xin tuân theo ý chỉ của bệ hạ!” Lão thần cúi thấp đầu, thanh âm khàn khàn khó nén bi phẫn!
“Ừ.” Kì Đế vừa lòng gật gật đầu: “Bây giờ trẫm sẽ viết một đạo thánh chỉ chiêu hàng, ngươi hãy mang nó theo bên mình, nếu như có thể dùng nó chiêu hàng được Phong vương thì càng tốt, dù gì nàng cũng là thần tử của Đông Triều ta, trẫm đương nhiên phải chừa cho nàng một con đường lui, hơn nữa việc này sẽ thể hiện ra bản tính khoan hồng độ lượng của trẫm. Nếu nàng quy hàng, không chừng Tức vương, Hoàng vương cũng sẽ làm theo, như vậy trẫm không tốn một binh một tốt nào mà vẫn có thể bình định được thiên hạ!” Kì Đế nhấc bút viết xuống một bản thánh chỉ chiêu hàng, nội dung bức thánh chỉ cũng không dài, chỉ mất một lúc đã hoàn thành. Xong xuôi, hắn nhìn lướt qua bản thánh chỉ rồi đưa cho nội thị buộc lại.
Đông Thù Phóng chậm rãi tiếp nhận bức thánh chỉ được làm bằng lụa vàng đã được buộc lại cẩn thận từ tay tên nội thị. Ông ngẩng đầu liếc mắt nhìn hoàng đế một cái, sau đó lập tức gục đầu xuống, cố gắng che đi nụ cười khổ và một tia tiều tụy từ tận đáy lòng: “Bệ hạ nhân từ như thế, chỉ mong đám nghịch thần kia có thể ngộ ra và thấy được thánh tâm của ngài, sớm quy hàng, một lòng trung thành với bệ hạ!”
“Tốt lắm, ngươi đi đi.” Kì Đế phất phất tay.
“Thần xin cáo lui.” Đông Thù Phóng chậm rãi lui ra, giờ phút này, bóng dáng ông như chứa đựng vài phần già nua và mệt mỏi.
Trong Định Thao cung khôi phục lại vẻ yên tĩnh, ánh mắt Kì Đế lại lần nữa dời xuống bức tranh “Nguyệt Hạ Hoa”. Hắn nhìn bức tranh thật lâu, sau đó cười rộ lên, trong tiếng cười mang theo nét chế giễu cùng một tia giải thoát mà người ngoài không thể hiểu được: “Đông ái khanh, nếu như tứ chi của một người đều bị thối rữa thì cho dù đầu óc của người đó có thanh tỉnh, có khôn khéo đến cỡ nào đi chăng nữa thì cũng không thể cứu vãn nổi! Đã nhiều năm như vậy, chẳng lẽ ngươi còn chưa hiểu sao?”
…
“Thật là phiền toái mà!” Trong Thương thành, Hạ Khí Thù nhìn phần công văn vừa mới đưa tới trên bàn, lẩm bẩm nói.
“Cái gì phiền toái?” Một thanh âm cười khẽ từ phía cửa truyền đến, chỉ thấy Nhâm Xuyên Vũ thong thả khoan thai tiến vào: “Chuyện gì mà có thể làm cho một người khôn khéo như Hạ công tử cũng cảm thấy phiền toái?” Trong lời nói của hắn ẩn chứa hàm ý chế nhạo.
“Hừ! Ta bị phiền phức quấn thân như vậy còn không phải đều do ngươi ban tặng hay sao?!” Hạ Khí Thù cau mày nhìn người vừa đến: “Nếu như không phải tại ngươi tính toán quá nhiều độc kế, dẫn đến sai lệch phương hướng, vương sao có thể đem mấy chuyện chuẩn bị lương thảo dự phòng này giao hết cho ta! Loại chuyện vụn vặt phiền toái này phải giao cho một tên rảnh rỗi tay chân như ngươi làm mới đúng!”
“Vậy hả?” Nhâm Xuyên Vũ sờ cằm, thoải mái cười cười, hoàn toàn không thèm để ý tới màn lên án độc ác của Hạ Khí Thù: “Chẳng lẽ không phải là do Hạ công tử thông minh tài giỏi nên vương mới uỷ thác trọng trách này cho ngươi hay sao?”
“Sự thông minh tài cán của ta muốn dùng thì cũng phải dùng trên chiến trường đao thật gươm thật, giết địch lập công, không giống người nào đó chỉ biết trốn trong tối dùng âm mưu quỷ kế!” Hạ Khí Thù không chút lưu tình phản bác lại. Trong Mặc Vũ tứ tướng, xét về tài ăn nói thì cũng chỉ có một mình Hạ Khí Thù độc mồm độc miệng mới có thể bất phân thắng bại với tên Nhâm Xuyên Vũ quỷ quyệt này.
“Khí Thù.”
Một tràng đấu khẩu đang đến đoạn cao trào thì lại bị một người từ cửa xông vào cắt ngang.
“Số lượng lương thảo trong thành chỉ còn dư lại khoảng năm ngày, vậy mà phần lương thảo tiếp theo đến bây giờ vẫn còn chưa được chuyển tới, đây là tại sao?” Kiều Cẩn hỏi Hạ Khí Thù, theo sau hắn là Đoan Mộc Văn Thanh và Nhâm Xuyên Vân.
“Ài…” Hạ Khí Thù thở dài một hơi thật mạnh: “Khăn Sơn mưa to mấy ngày liền, đất đá trên núi rơi xuống làm tắc nghẽn toàn bộ đường đi, bởi vậy lương thảo cũng không thể vận chuyển đến đây được.”
Kiều Cẩn nghe vậy lập tức nhướng mày nhìn Hạ Khí Thù: “Quân đội rỗng bụng sẽ không có cách nào đánh thắng trận.”
“Ta biết chứ.” Hạ Khí Thù phiền não vỗ vỗ đầu: “Chỉ là muốn vận chuyển được lương thảo đến đây thì phải khai thông đường, mà lương thảo trong Thương thành nếu dùng tiết kiệm một chút, lại lấy thêm lương thảo từ Diệc thành đến thì hẳn có thể chống đỡ được tầm mười ngày, đến lúc đó lương thảo phía bên kia cũng vừa vặn vận chuyển đến, chỉ là…” Hạ Khí Thù nhìn về phía đám đồng liêu của mình: “Bạch vương hiện tại đã sắp đến Giao thành, quân ta chỉ có thể ở lại đây cùng lắm là hai ngày thôi, sau đó phải tức tốc khởi hành rồi, phải biết qua khỏi Giao thành chính là đế đô, cho nên lúc này chúng ta không có khả năng dừng lại đây mười ngày, nếu lương thảo không đến, đại quân làm sao mà hành quân đây?”
“Thật là phiền toái mà!” Đoan Mộc Văn Thanh bất tri bất giác lặp lại câu nói ban nãy của Hạ Khí Thù: “Hành động của đại quân là việc không thể trì hoãn, Bạch vương muốn tấn công đế đô cũng được, nhưng chúng ta tuyệt đối không thể để hắn tóm được hoàng đế.”
“Chẳng lẽ không còn cách giải quyết nào khác hay sao?” Nhâm Xuyên Vân hỏi.
“Có thì có đó…” Hạ Khí Thù như cười như không nhìn Xuyên Vân tướng quân: “Chính là chém giết! Ngươi có bằng lòng dẫn quân đội đi chém giết dân chúng hay không?”
Nhâm Xuyên Vân vừa nghe không khỏi nheo mắt lại: “Nếu bảo ta đi chém giết thì ta cũng không có gì phải ngượng ngùng cả, chỉ là chắc chắn vương sẽ không đáp ứng để cho ta đi làm loại chuyện hủy hoại thanh danh này đâu.”
“Lúc này không phải là thời điểm để nói giỡn.” Kiều Cẩn phất phất tay nhìn Hạ Khí Thù: “Còn biện pháp nào khác không?”
“Còn.” Hạ Khí Thù gật gật đầu, nhưng câu nói tiếp theo của hắn lại làm mọi người ngả ngửa: “Chỉ là ta đây chỉ mới nhận được tin tức, còn chưa kịp nghĩ ra.”
“Chẳng lẽ phải chờ tới khi đại quân mang theo cái bụng rỗng xuất phát thì ngươi mới có thể nghĩ ra được?” Đoan Mộc Văn Thanh nghe vậy không khỏi thì thào nói.
“Ài, một chuyện tình cỏn con như vậy mà cũng khiến cho các ngươi phiền não đến thế, nếu không phải lúc nhỏ cùng các ngươi lớn lên, ta còn hoài nghi không biết các ngươi có thật là tứ tướng quân Mặc Vũ Kỵ uy chấn thiên hạ hay không nữa!” Nhâm Xuyên Vũ vốn im lặng nãy giờ đột nhiên nhún vai nói.
“Ca ca, huynh có biện pháp sao?” Đôi mắt Nhâm Xuyên Vân sáng lên nhìn về phía huynh trưởng.
“Đương nhiên.” Nhâm Xuyên Vũ khẽ vuốt cằm gật đầu: “Chúng ta có thể viết thư nhờ Phong vương trợ giúp mà, dù sao đế đô cũng đã ở ngay phía trước, Phong Vân Kỵ hẳn sẽ không dễ dàng xuất chiến, nhất định sẽ dừng lại nghỉ ngơi dưỡng sức. Cho nên quân ta cứ theo kế hoạch đi tới Giao thành, sau đó xin Phong vương từ Quyên thành đưa trước cho bên chúng ta một phần lương thảo, tiếp theo lại nhờ họ phái binh đi khai thông đường đi ở Khăn Sơn, hộ tống lương đội của chúng ta vượt qua, vậy không phải là được rồi sao?”
[lương đội: đội vận chuyển lương thực]
Tứ tướng nghe vậy không khỏi ngẩn ra, biện pháp của Nhâm Xuyên Vũ dường như cũng không sai, chỉ là khi cẩn thận ngẫm lại…
“Ta vẫn còn một vấn đề muốn hỏi ngươi.” Hạ Khí Thù nhìn chằm chằm vào Nhâm Xuyên Vũ: “Dường như ngay từ lúc ban đầu, mặc dù chưa từng gặp qua Phong vương nhưng ngươi vẫn luôn luôn nhằm* vào nàng và Phong Vân Kỵ! Lý do là gì? Rõ ràng ngươi biết quan hệ giữa Phong vương và vương không chỉ đơn giản là một cái hôn ước như vậy, bọn họ quen biết nhau mười năm trên giang hồ, tình hữu nghị giữa bọn họ không phải thứ mà người bình thường có thể so sánh cùng, mà hai nước cũng vì bọn họ nên mới trở nên vô cùng hòa hợp, cũng nhờ thế nên chúng ta mới có thể tóm lấy Bạch Quốc nhanh như vậy! Nhưng ngươi, vì sao ngươi luôn cố tình ly gián chuyện tình của hai vị vương và quân đội hai bên?! Chẳng phải ngươi luôn tự phụ tài trí của bản thân chỉ thua mỗi vương đó sao, nhưng vì cái gì ngươi lại luôn làm ra những hành động thiếu sáng suốt như thế?!”
[*: nhằm ở đây mang nghĩa xấu, như kiểu muốn gây phiền phức hay hãm hại ai đó]
Hạ Khí Thù vừa nói xong, ba người còn lại không hẹn mà cùng quay đầu nhìn về phía Nhâm Xuyên Vũ, đây cũng là nghi hoặc trong lòng bọn họ bấy lâu nay.
“Ài, muốn làm người tốt cũng thật khó.” Bị bốn người nhìn chằm chằm, Nhâm Xuyên Vũ không khỏi có chút chua xót cười cười: “Chẳng lẽ trong mắt các ngươi, Nhâm Xuyên Vũ ta thật sự là một tên tiểu nhân?”
“Ngươi có phải là tiểu nhân hay không, ta không biết, nhưng ta chắc chắn ngươi cũng không phải là quân tử!” Đoan Mộc Văn Thanh mở miệng nói: “Tuy nhiên chúng ta chưa bao giờ hoài nghi lòng trung thành của ngươi đối với vương!”
“À…” Nhâm Xuyên Vũ nở nụ cười, không ai biết hắn đang vui hay đang buồn. Hắn bình tĩnh nhìn thanh bảo kiếm trên giá gác kiếm, thật lâu sau mới mở miệng hỏi: “Các ngươi cảm thấy Phong vương là người như thế nào?”
Bốn người trầm mặc trong chốc lát, cuối cùng vẫn là Kiều Cẩn lên tiếng: “Thiên tư phong nghi, tài hoa tuyệt đại!”
[Thiên tư phong nghi, tài hoa tuyệt đại: dáng dấp và cử chỉ được trời ban tặng, tài hoa hơn người]
Đây là lời tán thưởng mà thiên hạ ca tụng, trước kia, bọn họ cảm thấy lời này có chút hơi quá, nhưng bây giờ bọn họ đã hoàn toàn bị thuyết phục, cảm thấy điều này quả là danh xứng với thực.
Nhâm Xuyên Vũ khẽ gật đầu, dường như cũng có suy nghĩ giống vậy: “Từ xưa đã có hai loại nữ tử, bọn họ có thể làm cho thiên hạ ngưỡng mộ, cũng có thể khiến cho thiên hạ sụp đổ!”
Bốn người nghe vậy không khỏi chấn động trong lòng, một câu nói này giống như đã mở ra một cánh cửa mới, những điều mà trước kia bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới giờ phút này lại bắt đầu hiện ra rõ ràng.
“Loại thứ nhất là loại có dung nhan nghiêng nước nghiêng thành.” Ánh mắt Nhâm Xuyên Vũ vẫn dán chặt trên thanh bảo kiếm: “Loại nữ tử này đều có dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, có thể mê hoặc ánh mắt, làm nghiêng ngả tâm hồn, mị hoặc, đùa bỡn hồn phách người khác! Cứ như thế, mỗi người gặp họ đều sẽ lâm vào si mê điên cuồng… sẵn sàng xả thân bỏ mạng, xa lánh thân nhân, phản bội bằng hữu, bán nhà cửa, bỏ đất nước… Chỉ cần được âu yếm cùng mỹ nhân, cho dù có rơi vào A Tì địa ngục, bọn họ cũng không chút hối tiếc! Đây là minh chứng cho câu hồng nhan họa thủy!”
“Mà một loại khác chính là loại người sở hữu tài năng và trí tuệ!” Ánh mắt sáng rực của Nhâm Xuyên Vũ bắn về phía Kiều Cẩn: “Loại nữ tử này có trí tuệ vô song, khí độ bất phàm, tuy không cầm quyền nhưng vẫn có thể khiến cho quần hùng bái phục, còn nếu cầm quyền, họ sẽ đùa giỡn cả thiên hạ này trong lòng bàn tay, ngay cả quần long cũng phải cúi đầu xưng thần trước mặt họ! Nữ tử như vậy ắt hẳn sẽ tự phụ với tài trí của mình, dã tâm bừng bừng, tuyệt không cam lòng ở dưới bất kì kẻ nào. Người tùy tiện thì sẽ nắm giữ một gia tộc hoặc một đất nước, mà người kín kẽ thì sẽ nắm trong tay…cả thiên hạ!”
Lời vừa nói ra, thần sắc bốn người không khỏi trở nên nghiêm nghị hẳn lên.
“Mà Phong vương này, ngoại trừ dung mạo…” Nhâm Xuyên Vũ bỗng nhiên cười cười, dường như đang vô cùng xúc động: “Nàng còn có tài năng, trí tuệ, đức hạnh, võ lực, thêm nữa…nàng có quốc gia, có tài lực, có dân chúng, có quân đội, có một đám văn thần võ tướng nguyện trung thành với nàng, cũng có được dân tâm của ngàn vạn dân chúng ở Phong Quốc! Nữ tử như vậy…nàng sẽ nguyện ý đứng sau người khác hay sao?”
Trong phòng là một mảnh tĩnh lặng, không ai mở miệng nói chuyện, tất cả đều đang suy nghĩ về vị nữ vương thanh cao mỹ lệ, tài trí tuyệt thế kia. Thoạt nhìn, tính tình của nàng vô cùng ôn hòa, nhưng chỉ cần nàng liếc mắt một cái thì bọn hắn sẽ cảm thấy vô cùng áp lực!
“Nàng đã có hôn ước với vương, đợi sau khi tổ chức đại hôn, nàng đương nhiên sẽ đứng phía sau vương rồi.” Đoan Mộc Văn Thanh trầm giọng nói, chuyện này xưa nay đều như vậy mà, không phải sao?
“Chính điểm này lại khiến cho người ta càng lo lắng hơn.” Con ngươi Nhâm Xuyên Vũ hiện lên một tia lo lắng: “Vì nghênh đón Phong vương mà trải ra một con đường hoa, vì lễ nghi hòa ước mà xây dựng nên đài Tức Phong, vì nàng mà bỏ ra tám năm để trồng một gốc Lan Nhân Bích Nguyệt… Tất cả những điều này, chẳng lẽ các ngươi còn không nhìn ra hay sao?”
“Điều này có gì không ổn đâu nào? Tình cảm giữa song vương càng tốt thì càng có lợi cho liên minh giữa hai nước mà.” Đoan Mộc Văn Thanh rất thích nhìn vương quan tâm đến người khác, chỉ những lúc như vậy, trên người vương mới xuất hiện tư vị của “tình người”, không giống bình thường, tuy là một con người hoàn mỹ nhưng lại vô tình!
“Hừ! Chỉ cần tình nghĩa thâm hậu là có thể dung hòa hai nước lại với nhau sao? Các ngươi suy nghĩ quá đơn giản rồi đó!” Nhâm Xuyên Vũ lạnh lùng cười.
“Con đường của đế vương lúc nào cũng là một con đường cô độc, không phải sao?” Nhâm Xuyên Vân nhìn về phía ca ca, nặng nề thở dài một hơi. Từ nhỏ hắn đã cùng ca ca sống nương tựa lẫn nhau, những suy tư trong lòng Nhâm Xuyên Vũ cũng chỉ có người đệ đệ như hắn mới biết được đôi ba phần.
“Đúng vậy, con đường của đế vương là một con đường cô độc!” Nhâm Xuyên Vũ từ từ thở dài, chân mày hơi nhướng lên: “Từ xưa đến nay, bất luận một vị đế vương nào cũng phải đứng ở chỗ cao nhất, bọn họ luôn phải trở thành người tiên phong! Không ai có thể cùng họ sóng vai tiến bước, không ai có thể đứng trước họ! Ở phía sau họ chỉ có thể là ngàn vạn thần dân nguyện trung thành với họ mà thôi!”
“Hơn nữa, khi làm một vị đế vương, vị trí cao nhất trong lòng họ chỉ có thể là thiên hạ! Bất luận là ai hay sự tình gì cũng không thể động tới vị trí này! Bởi vì tất cả những thứ đó đều chỉ là những thứ trói buộc họ, ngăn cản họ tiến tới vị trí cao nhất!” Nhâm Xuyên Vũ nắm chặt hai đấm: “Thủy Đế từ hai bàn tay trắng mà chiếm được thiên hạ, đây quả là một bậc hùng tài vĩ lược! Nhưng ngày hôm nay…Đông Triều đế quốc chia năm xẻ bảy, chư hầu tranh chấp, chiến loạn liên miên, dân chúng lầm than… Cục diện này cũng là do một tay Thuỷ Đế tạo thành! Phong vương cho tướng lĩnh, đó là chia đất, chia quyền cho người khác… Thất tướng quả thật luôn trung thành với hắn, nhưng trăm năm sau, hậu nhân của bọn họ liệu có còn giữ vững tấm lòng trung thành của mình hay không? Chẳng lẽ Thủy Đế lại không biết điều này? Ấy vậy mà hắn vẫn chấp nhận phong quốc*! Vì sao hắn lại phong quốc ư? Còn không phải là bởi vì Phượng vương hay sao! Vì một nữ nhân mà bỏ mặc quốc gia sang một bên! Một vị đế vương như vậy căn bản không đủ tư cách để làm vương, căn bản không xứng làm vương!”
[*: phong quốc ở đây là phong thưởng một đất nước cho ai đó, giống như một đế quốc lớn lập ra những vương quốc nhỏ hơn, sau đó đề cử người làm vua trong vương quốc đó, nôm na là thế]
Ánh mắt Nhâm Xuyên Vũ đột nhiên trở nên sắc bén: “Chẳng lẽ các ngươi muốn nhìn vương đạp lên vết xe đổ của Thủy Đế, muốn thấy cái “thiên hạ” mà chúng ta phải bỏ ra biết bao xương máu và tính mạng để đổi lấy lại rơi vào kết cục giống ngày hôm nay?!”
Nhâm Xuyên Vũ ngẩng đầu, ánh mắt xuyên qua tứ tướng dán chặt lên vỏ kiếm bằng đồng đang được ánh mặt trời nhuộm đẫm. Mặc dù được những tia sáng từ vỏ kiếm chiếu vào nhưng đôi mắt hắn vẫn vô cùng lạnh lẽo, ngay cả thanh âm của hắn cũng không hề mang theo chút hơi ấm nào, giống như một mảnh băng tuyết rơi xuống mặt hồ, tuy êm tai nhưng lại mang theo hàn ý khiếp người: “Các ngươi đều thấy được, cho dù là Phong Vân Kỵ hay là Phong Quốc đều chỉ kính phục và trung thành với một mình Phong vương! Nếu như có một ngày hai bên trở thành kẻ thù, nàng sẽ là địch nhân nguy hiểm nhất của vương! Vì thế…một là khiến cho lực lượng của nàng bị suy yếu, hai là…nàng không thể tồn tại trên đời! Bởi vì, vị vương mà chúng ta thề sống chết nguyện trung thành chỉ có một!”
Ánh nắng chan hòa chiếu rọi ngoài cửa sổ, thời tiết tháng 10 mặc dù không mấy oi bức nhưng tuyệt đối không lạnh. Chỉ là, ngay giờ phút này, trong phòng lại tràn ngập hàn ý lạnh băng, tuy bốn người vẫn lẳng lặng đứng đó, thế nhưng trong nội tâm bọn họ lại nổi sóng cuồn cuộn!
…
Khi nhìn thấy bức thư khẩn cấp xin giúp đỡ của Mặc Vũ Kỵ, Tích Vân không hề do dự hay cảm thấy kì lạ.
“Trình Tri, ngươi suất lĩnh ba ngàn quân, hộ tống một nửa số lương thảo trong thành tới chỗ của Mặc Vũ Kỵ.”
“Từ Uyên, ngươi lĩnh năm ngàn quân đi Khăn Sơn trước đi.”
“Tuân lệnh!” Từ Uyên, Trình Tri lĩnh mệnh rời đi.
Nhìn bóng dáng rời đi của bọn họ, Tu Cửu Dung bỗng nhiên nhớ tới một chuyện.
“Vương, mấy tháng nay luân phiên công thành, số lượng thương vong của quân ta tuy nhỏ nhưng cũng đã thiệt hại gần một ngàn quân, người bị thương cũng có hơn hai ngàn, hơn nữa sau khi công thành chúng ta còn phải để một bộ phận binh lính ở lại chiếm đóng trong thành, lúc này lại phái đi thêm tám ngàn, nếu cẩn thận tính toán, số lượng binh lính có thể tham chiến của chúng ta còn không đủ ba vạn. Mặc Vũ Kỵ có tận hai mươi vạn đại quân, chẳng lẽ ngay cả việc rút ra một vạn quân đi vận chuyển lương thảo cũng không được sao? Bạch quân bên này cũng không phải là Tranh Thiên Kỵ!”
“Được rồi, Cửu Dung không cần phải để ý.” Tích Vân nghe vậy không khỏi nở cười yếu ớt trấn an ái tướng: “Dù sao trước khi Tức vương chiếm lấy đế đô thì quân ta cũng tạm thời không đánh chiếm thêm các tòa thành khác, chúng ta nên nhân cơ hội này nghỉ ngơi tịnh dưỡng cho tốt, đi giúp bọn hắn vận chuyển lương thảo một chút cũng không sao.”
Lúc này, bọn họ cũng không biết Đông Thù Phóng đã phụng mệnh Kì Đế suất lĩnh tám vạn cấm vệ quân chạy tới Quyên thành. Tuy Tích Vân là danh tướng dụng binh như thần, nhưng nàng cũng không phải là nhà tiên tri. Nếu dùng suy nghĩ của binh gia để tính toán, hiện tại Tranh Thiên Kỵ của Hoàng Quốc đang muốn nhanh chóng thâu tóm thành trì trong vương vực, Bạch quân thì đang lo chạy trốn, hơi sức đâu mà để ý những chuyện khác. Bởi vậy, đế đô lúc này hẳn là phải chuẩn bị tinh thần để ngăn cản đại quân Bạch, (Hắc) Phong, nếu như nàng không chủ động xuất binh thì sẽ chẳng có chiến sự nào xảy ra với quân đội của nàng cả. Cũng chính vì chỉ dùng suy nghĩ của binh gia để tính toán cho nên nàng không hề hay biết vị Kì Đế vốn chẳng biết dùng binh kia lại làm ra một hành động bất ngờ như thế, để rồi ngày sau, tại núi Lạc Anh vang lên một đoạn bi ca lừng lẫy dùng chính máu tươi và đao kiếm của vô số anh linh để tấu lên.
Nếu như bọn họ có thể đoán trước được tương lai, như vậy Nhâm Xuyên Vũ sẽ lại càng vui vẻ gửi đi bức thư xin giúp đỡ, mà Tích Vân, cho dù liên minh hai nước có bị phá vỡ thì nàng cũng tuyệt không phái binh đi vận chuyển lương thảo! Chỉ là, nếu như bọn họ có thể đoán được xa hơn một chút, vậy Nhâm Xuyên Vũ sẽ không nhằm vào Tích Vân ngay từ đầu mà sẽ xem nàng như Bồ Tát để thờ phụng! Còn Tích Vân, nếu như có thể biết trước được tương lai, liệu nàng có còn bằng lòng đính hôn với Lan Tức, kết minh với (Hắc) Phong Quốc hay không? Liệu nàng còn có thể một lòng một dạ trợ giúp Lan Tức tranh đoạt thiên hạ nữa hay không?
_________________
Ngày 6 tháng 10, đại quân Hoàng Triều bao vây Nam Đô.
Ngày 7 tháng 10, Nam Vương mặc một thân áo vải đi ra khỏi thành, giơ Chí Tôn Lệnh của Nam Quốc – Huyền Mặc Lệnh lên cao, cúi đầu xưng thần với Hoàng Quốc.
Ngày 8 tháng 10, Hoàng Triều ban cho Nam Vương tước vị Nam Thành Hầu, cũng cử người “hộ tống” hơn bốn trăm nhân khẩu của Nam Hầu trở về Hoàng Quốc. Quân sư Liễu Vũ Sinh của Hoa Quốc chủ động chờ lệnh.
Ba trăm bảy mươi hai năm trước, Thủy Đế đã xưng đế tại đế đô. Hắn xây cung điện, dựng tường thành, phong tước cho văn thần, ban thưởng cho võ tướng, chiếu cáo cho thiên hạ biết Đông Triều đế quốc đã được thành lập, mở ra thời kì huy hoàng tráng lệ nhất của Đông Triều đế quốc. Ba trăm năm trôi qua, đế đô giống như một con sư tử oai hùng luôn luôn quan sát toàn bộ lãnh thổ Trung Nguyên. Nó lặng lẽ chìm nổi giữa uy nghiêm và khí phách, giữa giàu có và xinh đẹp, giữa quyền lợi và mưu kế, giữa xa xỉ và hoang phí, giữa những cảnh sắc phồn hoa xinh đẹp, giữa những ngọn cỏ trong màn sương thu. Trải qua trăm năm tang thương, giờ phút này, nó đã trở thành một tòa đô thành có chút già nua, sự huy hoàng cùng tráng lệ của ngày xưa đã bị một thứ gọi là thời gian chậm rãi mài mòn đi mất. Khi thông qua một góc hồng tường trong cung điện, một mảnh tử diệp trong Ngự Viên, tại Vụ Phong hoàn điểm trang lộng lẫy, đêm đêm sênh ca, có lẽ người ta sẽ còn thấy được một chút phong hoa của ngày xưa ấy.
Hoàng cung Đế đô, Định Thao cung.
“Lão thần tham kiến bệ hạ!” Thanh âm hữu lực vang lên trong thư phòng Định Thao cung, một vị lão tướng râu tóc bạc phơ đang cung kính hành lễ với một nam tử mặc thường phục màu tím sậm. Người này đang đứng trước chiếc bàn đọc sách, chuyên tâm vẽ tranh.
“A, Đông tướng quân đã đến rồi sao, mau mau đứng lên.” Nam tử đang vẽ tranh ra hiệu cho nội thị hầu hạ bên cạnh đỡ lão tướng quân đứng dậy.
“Tạ ơn bệ hạ!” Lão tướng quân từ chối sự giúp đỡ của nội thị, tự mình đứng dậy, động tác vô cùng ung dung và linh hoạt.
Vị lão tướng quân này chính là Đông Thù Phóng Đông Đại tướng quân, cũng là Phong Kí An Hầu của Đông Triều đế quốc. Trong thời loạn thế quần hùng đấu đá, phân tranh không ngừng này, ông vẫn luôn trung thành và tận tâm thủ hộ cho hoàng thất Đông Triều, mười năm như một! Mặc dù đã qua tuổi sáu mươi, thế nhưng ngoại trừ bộ tóc trắng kia ra, vẻ ngoài của ông trông rất giống một người trung niên cường tráng tầm bốn mươi; gương mặt chữ quốc đoan chính tựa như đao khắc; lông mày dày thô; dáng người cao lớn hùng vĩ, giống như chỉ cần vẫy tay một cái liền có thể xuất hiện một luồng khí thế đủ để chống lại cự lực ngàn cân; ai nhìn thấy ông xong, trong lòng đều sẽ hiện lên ý nghĩ: “Người này nhất định là một vị Đại tướng quân!”
“Ái khanh tới đúng lúc lắm, bức “Nguyệt Hạ Hoa” do trẫm vẽ này, khanh thấy như thế nào?” Nam tử mặc áo tím hào hứng chỉ vào bức hoạ sắp hoàn thiện trên bàn, hỏi. Hắn chính là hoàng đế đương nhiệm của Đông Triều đế quốc – Kì Đế, tuổi ngoài bốn mươi, dáng người trung bình, mặt trắng không râu, bộ dáng hoàn toàn không có chút khí phách của một bậc đế vương, ngược lại càng giống một vị học giả có phong thái nho nhã hơn.
[Nguyệt Hạ Hoa: hoa dưới ánh trăng]
“Thần vốn là người thô thiển, lại không hiểu văn chương, làm sao có thể biết được giá trị chân chính của kiệt tác do bệ hạ làm ra.” Đông Thù Phóng không tiến lên xem bức họa, chỉ đứng tại chỗ, hơi khom người đáp lời.
“Vậy sao…” Kì Đế có chút thất vọng, hắn lập tức dời ánh mắt từ trên người Đông Thù Phóng về lại chỗ bức hoạ. Nhìn tác phẩm của chính mình, ánh mắt hắn từ từ xảy ra biến hóa, nó dần trở nên ôn nhu hơn, giống như toàn bộ tâm hồn của hắn đều đã chìm sâu vào trong bức hoạ vậy, bộ dáng tựa như một nam nhân đang say mê nhìn ngắm vị mỹ nữ mà mình yêu thích nhất, vô cùng chuyên chú.
“Bức họa “Nguyệt Hạ Hoa” của Tả Nguyệt công tử này, trẫm đã vẽ đi vẽ lại không dưới mười lần, lần này là tốt nhất, chỉ là…” Hắn hơi di chuyển, ánh mắt nhìn lướt qua bức họa được treo ngay ngắn trước bàn đọc sách rồi lại nhìn về phía bức họa của mình, sau khi lặp đi lặp lại động tác này mấy lần, hắn mới thì thào tự nói: “Không ổn, không ổn! Cảnh vật bên trong bức hoạ của Tả Nguyệt công tử đã hoà thành một thể, khiến người ta vừa nhìn đã thích, thật sự là quá tuyệt diệu! Ngươi nhìn vầng trăng này xem, giống như nó đang toả sáng vậy, ánh trăng sáng tỏ như ngọc, thế lại càng khiến cho cảnh vật xung quanh trở nên mông lung hơn. Còn đóa hoa này, vừa như nở mà lại vừa như khép, cánh hoa ngậm lấy nhị hoa, quả thật rất giống với gương mặt e thẹn của giai nhân… Kì diệu! Kì diệu! Thật sự quá kì diệu! Khó trách hắn được xưng là “Nguyệt Tú công tử”, trẫm sao có thể so sánh với hắn được!” Nói xong, cây bút trong tay hắn liền quẹt một đường lên bức họa còn dang dở, một bức “Nguyệt Hạ Hoa” còn chưa hoàn thành cứ như thế bị phá hủy.
Đông Thù Phóng vẫn luôn đứng một bên quan sát, vừa thấy cảnh này, trong mắt ông liền xuất hiện một tia thất vọng cùng lo lắng không cách nào che dấu được.
“Bệ hạ!” Đông Thù Phóng trầm giọng gọi, đem vị hoàng đế vẫn còn đang chìm trong bầu cảm xúc “tài hoa của mình vẫn còn kém người khác” lay tỉnh.
“Sao thế?” Kì Đế xoay người nhìn vị lão thần trung thành và tận tâm của mình, hỏi: “Đông ái khanh có chuyện gì sao?”
“Bệ hạ, ngài là vua của một nước, nên lấy quốc sự làm trọng, không thể chỉ vì mấy chuyện như thế này mà bỏ bê chính sự!” Đông Thù Phóng cố gắng dùng những từ ngữ uyển chuyển nhất để nói. Lấy tính tình của ông, nếu người trước mặt không phải là hoàng đế mà là con cháu hay thuộc hạ của ông, chỉ sợ ông đã sớm không kìm được mà mắng to: “Nước đã sắp mất tới nơi rồi mà ngươi còn có thời gian rảnh rỗi để làm những việc nhàm chán vô dụng này hả?!”
Từ khi đăng cơ đến nay, vị Kì Đế này chưa bao giờ đem tâm tư đặt vào quốc sự cả. Mấy việc triều chính, quân chính, hắn đều ủy thác cho Đông Thù Phóng, hoàn toàn không sợ bị người ta cướp mất quyền lực. Đông Triều đế quốc hiện tại đã rơi vào tình trạng “danh nghĩa thì còn, thực tế đã mất”, dù vậy, chỉ cần một ngày hoàng đế và đế đô vẫn còn tồn tại thì triều đình chắc chắn sẽ không biến mất. Cũng vì thế, mỗi ngày đều có đủ loại tấu theo từ khắp nơi trong vương vực trình đến, sự việc được nhắc đến nhiều nhất trong đó chính là việc chư hầu làm loạn, quân giặc nổi lên bốn phía, nhưng vị hoàng đế này chỉ nhìn lướt qua rồi ném sang một bên, lông mày cũng không thèm nhíu lấy một cái, giống như những chuyện được trình lên không phải là chuyện phát sinh trên vương thổ của hắn vậy. Hắn không đam mê tửu sắc, cũng không tham tài, hiếu chiến, hiếu sát giống mấy vị tổ tiên, sở thích duy nhất của hắn chính là thi họa, điều này quả thật đã phong nhã ôn hòa hơn mấy vị tổ tiên kia rất nhiều. Hắn có niềm đam mê rất lớn đối với thi họa, cả ngày hắn chỉ chuyên tâm vẽ đi vẽ lại các tác phẩm xuất sắc của những đại danh gia, nhưng lại chưa bao giờ chịu tự vẽ lấy một bức của riêng mình!
“Ừ.” Đối với những lời khuyên can của Đông Thù Phóng, Kì Đế dường như chẳng mấy để tâm: “Có ái khanh ở đây, trẫm không cần quan tâm đến mấy việc không đâu đó.”
Đông Thù Phóng nghe vậy không khỏi có chút dở khóc dở cười, trong lịch sử hẳn cũng chỉ có duy nhất vị hoàng đế này là coi việc triều chính thành việc không đâu, còn việc viết chữ vẽ tranh lại biến thành việc chính sự. Một vị hoàng đế như vậy hắn phải làm thế nào cho phải đây?!
“Bệ hạ!” Đông Thù Phóng tạm dẹp đống suy nghĩ này sang một bên, đem tâm tư đặt lên mục đích tiến cung lần này: “Bệ hạ, nghịch thần Bạch vương đã tới Thương thành rồi, chỉ cần qua Giao thành liền có thể đến đế đô, hơn nữa vị Tức vương mang theo lá cờ “Túc Thiên Hạ” kia đang theo sát phía sau, tình thế hiện tại đang thập phần nguy cấp, thỉnh bệ hạ…”
[Túc thiên hạ: dẹp yên thiên hạ]
Bản tấu được Đông Thù Phóng chuẩn bị cả đêm chỉ mới nói được cái mở đầu thì đã không thể tiếp tục được nữa, lý do rất đơn giản, vị hoàng đế trước mắt sau khi nghe hắn tấu không những không sợ hãi mà ngược còn lộ ra vẻ tươi cười, qua nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy người trước mắt này giống với một vị hoàng đế chân chính, là hoàng đế chí tôn!
Kì Đế cười nhạt nhìn vẻ mặt sầu lo của vị thần tử trước mắt, người này đang lo lắng cho vận mệnh rối ren của Đông Triều đế quốc, chỉ tiếc… Ánh mắt hắn không tự chủ được mà hiện lên một tia đùa cợt, nhưng khi nhìn đến ánh mắt sắc bén lại không kém phần kiên định của vị lão thần, vẻ đùa cợt liền hóa thành cảm kích cùng thở dài.
“Đông tướng quân, trẫm đăng vị cũng gần hai mươi năm rồi nhỉ?” Kì Đế thản nhiên mở miệng, cũng không tính toán chính xác xem rốt cuộc mình đã đăng vị được bao lâu: “Từ khi trẫm đăng vị tới nay, mọi chuyện đều giao cho ngươi làm, còn trẫm thì lại tránh trong Định Thao cung viết chữ, vẽ tranh, đọc sách, nghe mưa rơi…” Nói xong, Kì Đế cũng tự giễu cười cười: “Trẫm quả thật đúng là một tên vua tầm thường, nhiều năm qua thật sự đã làm khổ ngươi rồi. Vậy mà ngươi vẫn một lòng phụ tá trẫm, một lòng bảo vệ Đông Triều đế quốc, mười năm như một, lòng trung thành này có thể nói là thiên cổ nan hữu!”
[Thiên cổ nan hữu: ngàn đời cũng khó có được]
“Đó đều là những việc vi thần nên làm.” Đông Thù Phóng cung kính nói.
Kì Đế lắc đầu, ánh mắt hắn xuyên qua người Đông Thù Phóng nhìn về một nơi rất xa, giống như đã nhìn thấy cảnh sắc xinh đẹp nào đó đến mức xuất thần.
“Ngươi vừa nói Tức vương đã gần đến Thương thành rồi sao? Thật là nhanh, quả không hổ là đời sau của Lan Minh vương.” Một lát sau, ánh mắt Kì Đế lại trở về trên người Đông Thù Phóng: “Phong vương – đời sau của Phượng vương, còn có Hoàng vương và đời sau của Diễm vương nữa, bọn họ đã đi đến đâu rồi?”
“Sau khi đoạt vương vực Yên thành xong, Phong vương đã tức tốc chạy tới Quyên thành, còn Hoàng vương sau khi đoạt được Nam Quốc cũng đã đánh hạ sáu thành của vương vực, hiện đã tới Trình thành.” Đông Thù Phóng đáp, trong lúc nói, hai hàng lông mày của ông không tự chủ được mà nhíu chặt, ánh mắt hàm chứa vẻ sắc bén và khinh thường, trong lòng cũng kềm được mà nói thầm: Đám loạn thần tặc tử này thật là… hừ!
“Ừ, không tệ.” Kì Đế nghe vậy liền tán thưởng gật đầu: “Bọn họ cũng không phụ danh tiếng của tổ tiên mình, chỉ có ta là con cháu bất hiếu, không thể kế thừa hùng phong tráng chí của tổ tiên… Chỉ là, không biết ai trong số bọn họ sẽ tới đế đô trước đây…”
“Bệ hạ!” Đông Thù Phóng đột nhiên kêu lên.
“Ừ?” Kì Đế nở nụ cười nhìn vị cựu thần trung tâm của hắn, ánh mắt này trong suốt như gương, không còn vẻ thờ ơ của quá khứ nữa. Giờ phút này, Đông Thù Phóng không khỏi có chút ngạc nhiên và kính sợ nhìn vị hoàng đế của mình, chẳng lẽ rốt cục bệ hạ cũng chịu tỉnh dậy, trở thành vị vua một lòng vì nước? “Đông tướng quân, chúng ta còn bao nhiêu người?” Kì Đế thản nhiên hỏi, nhưng khi nhìn đến ánh mắt có chút nghi hoặc của Đông Thù Phóng, hắn không khỏi bổ sung thêm một câu: “Ý trẫm là, chúng ta còn có bao nhiêu binh lính?”
“Hồi bẩm bệ hạ, dưới trướng thần có mười vạn cấm vệ quân, bọn họ vẫn luôn thủ hộ đế đô, hơn nữa nếu tính cả những binh lính thủ thành ở các thành khác, chúng ta có thể tập hợp ít nhất là hai mươi vạn đại quân.” Đông Thù Phóng đáp.
“Ừm, thì ra chúng ta vẫn còn nhiều quân như vậy.” Kì Đế dường như có chút ngoài ý muốn, hắn thoáng trầm ngâm, sau đó nói: “Vậy Đông tướng quân hãy suất lĩnh tám vạn cấm vệ quân đi thảo phạt Phong vương đi.”
“Thảo phạt Phong vương?” Đông Thù Phóng còn tưởng là mình nghe nhầm, hoảng hồn trừng lớn đôi mắt nhìn Kì Đế: “Bệ hạ, điều này làm sao có thể?” Bất chấp lời nói của mình có thể sẽ xúc phạm tới hoàng đế, hắn vội vàng nói: “Nếu lúc này thần suất lĩnh cấm vệ quân đi thảo phạt Phong vương, vậy đế đô phải làm sao bây giờ? Bạch vương cùng Tức vương đều có mười vạn đại quân, hai vạn cấm vệ quân của đế đô làm sao có thể ngăn cản bọn họ được? Đến lúc đó…”
Kì Đế không thèm để ý khoát khoát tay: “Không phải Đông tướng quân vừa mới nói sao, nếu gom hết binh lính thủ thành ở các thành khác, chúng ta có thể tập hợp ít nhất là hai mươi vạn đại quân, như vậy, trẫm chỉ cần tập trung đại quân ở các thành đến thủ hộ cho đế đô là được rồi. Chỉ cần Đông tướng quân bắt giữ được Phong vương, sau đó lại vòng ra sau lưng của Tức vương, tới lúc đó, ngươi cùng trẫm hai mặt giáp công, Tức vương sẽ biến thành ba ba trong rọ, mọi chuyện sau đó sẽ dễ như trở bàn tay. Sau khi bắt Tức vương, Đại tướng quân lại chỉ huy quân giết về phía Hoàng vương ở hướng Đông Nam, đánh bại được Hoàng vương, thiên hạ này sẽ được bình định rồi, không phải sao?”
“Chuyện này…” Đông Thù Phóng không khỏi có chút cứng họng, lời này của hoàng đế thoạt nhìn thì rất có lý, chỉ là sự tình thực sự sẽ đơn giản thuận lợi như vậy sao?
“Chẳng lẽ Đông tướng quân không nắm chắc có thể thắng được Phong vương? Hay là Đông tướng quân không tin trẫm có thể thủ hộ được đế đô?” Thanh âm của Kì Đế đột nhiên lộ ra một tia sắc bén.
“Lão thần không dám!” Đông Thù Phóng vội vàng cúi đầu nói.
“Vậy là tốt rồi.” Thanh âm của Kì Đế khôi phục lại vẻ bình thường: “Vậy sau ngày hôm nay, Đông tướng quân lập tức lên đường thảo phạt Phong vương đi.”
“Bệ hạ, đại quân chinh phạt không thể thành lập chỉ trong một ngày được, chúng ta còn phải chuẩn bị vài sự tình trước khi chiến đấu…” Đông Thù Phóng vừa mới mở miệng, Kì Đế lập tức cắt ngang.
“Sao vậy? Chẳng lẽ Đại tướng quân sợ hãi? Chẳng lẽ Đại tướng quân phải cần đến mười mấy ngày để chuẩn bị tâm lý hay sao?” Kì Đế lạnh lùng nói, ánh mắt dường như còn mang theo một tia khinh miệt: “Xem ra Đại tướng quân thật sự đã già rồi, nghe nói những năm gần đây danh tiếng của Phong vương Tích Vân rất lớn, văn tài võ lược đều không hề tầm thường, lại còn gây dựng nên quân đoàn Phong Vân Kỵ dũng mãnh vô địch, có lẽ ngay cả Đại tướng quân cũng không dám chiến một trận với bọn họ!”
“Thần…” Đông Thù Phóng nhìn vị hoàng đế đang ngồi thật sâu, sau đó mới khom người quỳ xuống: “Thần xin tuân theo ý chỉ của bệ hạ!” Lão thần cúi thấp đầu, thanh âm khàn khàn khó nén bi phẫn!
“Ừ.” Kì Đế vừa lòng gật gật đầu: “Bây giờ trẫm sẽ viết một đạo thánh chỉ chiêu hàng, ngươi hãy mang nó theo bên mình, nếu như có thể dùng nó chiêu hàng được Phong vương thì càng tốt, dù gì nàng cũng là thần tử của Đông Triều ta, trẫm đương nhiên phải chừa cho nàng một con đường lui, hơn nữa việc này sẽ thể hiện ra bản tính khoan hồng độ lượng của trẫm. Nếu nàng quy hàng, không chừng Tức vương, Hoàng vương cũng sẽ làm theo, như vậy trẫm không tốn một binh một tốt nào mà vẫn có thể bình định được thiên hạ!” Kì Đế nhấc bút viết xuống một bản thánh chỉ chiêu hàng, nội dung bức thánh chỉ cũng không dài, chỉ mất một lúc đã hoàn thành. Xong xuôi, hắn nhìn lướt qua bản thánh chỉ rồi đưa cho nội thị buộc lại.
Đông Thù Phóng chậm rãi tiếp nhận bức thánh chỉ được làm bằng lụa vàng đã được buộc lại cẩn thận từ tay tên nội thị. Ông ngẩng đầu liếc mắt nhìn hoàng đế một cái, sau đó lập tức gục đầu xuống, cố gắng che đi nụ cười khổ và một tia tiều tụy từ tận đáy lòng: “Bệ hạ nhân từ như thế, chỉ mong đám nghịch thần kia có thể ngộ ra và thấy được thánh tâm của ngài, sớm quy hàng, một lòng trung thành với bệ hạ!”
“Tốt lắm, ngươi đi đi.” Kì Đế phất phất tay.
“Thần xin cáo lui.” Đông Thù Phóng chậm rãi lui ra, giờ phút này, bóng dáng ông như chứa đựng vài phần già nua và mệt mỏi.
Trong Định Thao cung khôi phục lại vẻ yên tĩnh, ánh mắt Kì Đế lại lần nữa dời xuống bức tranh “Nguyệt Hạ Hoa”. Hắn nhìn bức tranh thật lâu, sau đó cười rộ lên, trong tiếng cười mang theo nét chế giễu cùng một tia giải thoát mà người ngoài không thể hiểu được: “Đông ái khanh, nếu như tứ chi của một người đều bị thối rữa thì cho dù đầu óc của người đó có thanh tỉnh, có khôn khéo đến cỡ nào đi chăng nữa thì cũng không thể cứu vãn nổi! Đã nhiều năm như vậy, chẳng lẽ ngươi còn chưa hiểu sao?”
…
“Thật là phiền toái mà!” Trong Thương thành, Hạ Khí Thù nhìn phần công văn vừa mới đưa tới trên bàn, lẩm bẩm nói.
“Cái gì phiền toái?” Một thanh âm cười khẽ từ phía cửa truyền đến, chỉ thấy Nhâm Xuyên Vũ thong thả khoan thai tiến vào: “Chuyện gì mà có thể làm cho một người khôn khéo như Hạ công tử cũng cảm thấy phiền toái?” Trong lời nói của hắn ẩn chứa hàm ý chế nhạo.
“Hừ! Ta bị phiền phức quấn thân như vậy còn không phải đều do ngươi ban tặng hay sao?!” Hạ Khí Thù cau mày nhìn người vừa đến: “Nếu như không phải tại ngươi tính toán quá nhiều độc kế, dẫn đến sai lệch phương hướng, vương sao có thể đem mấy chuyện chuẩn bị lương thảo dự phòng này giao hết cho ta! Loại chuyện vụn vặt phiền toái này phải giao cho một tên rảnh rỗi tay chân như ngươi làm mới đúng!”
“Vậy hả?” Nhâm Xuyên Vũ sờ cằm, thoải mái cười cười, hoàn toàn không thèm để ý tới màn lên án độc ác của Hạ Khí Thù: “Chẳng lẽ không phải là do Hạ công tử thông minh tài giỏi nên vương mới uỷ thác trọng trách này cho ngươi hay sao?”
“Sự thông minh tài cán của ta muốn dùng thì cũng phải dùng trên chiến trường đao thật gươm thật, giết địch lập công, không giống người nào đó chỉ biết trốn trong tối dùng âm mưu quỷ kế!” Hạ Khí Thù không chút lưu tình phản bác lại. Trong Mặc Vũ tứ tướng, xét về tài ăn nói thì cũng chỉ có một mình Hạ Khí Thù độc mồm độc miệng mới có thể bất phân thắng bại với tên Nhâm Xuyên Vũ quỷ quyệt này.
“Khí Thù.”
Một tràng đấu khẩu đang đến đoạn cao trào thì lại bị một người từ cửa xông vào cắt ngang.
“Số lượng lương thảo trong thành chỉ còn dư lại khoảng năm ngày, vậy mà phần lương thảo tiếp theo đến bây giờ vẫn còn chưa được chuyển tới, đây là tại sao?” Kiều Cẩn hỏi Hạ Khí Thù, theo sau hắn là Đoan Mộc Văn Thanh và Nhâm Xuyên Vân.
“Ài…” Hạ Khí Thù thở dài một hơi thật mạnh: “Khăn Sơn mưa to mấy ngày liền, đất đá trên núi rơi xuống làm tắc nghẽn toàn bộ đường đi, bởi vậy lương thảo cũng không thể vận chuyển đến đây được.”
Kiều Cẩn nghe vậy lập tức nhướng mày nhìn Hạ Khí Thù: “Quân đội rỗng bụng sẽ không có cách nào đánh thắng trận.”
“Ta biết chứ.” Hạ Khí Thù phiền não vỗ vỗ đầu: “Chỉ là muốn vận chuyển được lương thảo đến đây thì phải khai thông đường, mà lương thảo trong Thương thành nếu dùng tiết kiệm một chút, lại lấy thêm lương thảo từ Diệc thành đến thì hẳn có thể chống đỡ được tầm mười ngày, đến lúc đó lương thảo phía bên kia cũng vừa vặn vận chuyển đến, chỉ là…” Hạ Khí Thù nhìn về phía đám đồng liêu của mình: “Bạch vương hiện tại đã sắp đến Giao thành, quân ta chỉ có thể ở lại đây cùng lắm là hai ngày thôi, sau đó phải tức tốc khởi hành rồi, phải biết qua khỏi Giao thành chính là đế đô, cho nên lúc này chúng ta không có khả năng dừng lại đây mười ngày, nếu lương thảo không đến, đại quân làm sao mà hành quân đây?”
“Thật là phiền toái mà!” Đoan Mộc Văn Thanh bất tri bất giác lặp lại câu nói ban nãy của Hạ Khí Thù: “Hành động của đại quân là việc không thể trì hoãn, Bạch vương muốn tấn công đế đô cũng được, nhưng chúng ta tuyệt đối không thể để hắn tóm được hoàng đế.”
“Chẳng lẽ không còn cách giải quyết nào khác hay sao?” Nhâm Xuyên Vân hỏi.
“Có thì có đó…” Hạ Khí Thù như cười như không nhìn Xuyên Vân tướng quân: “Chính là chém giết! Ngươi có bằng lòng dẫn quân đội đi chém giết dân chúng hay không?”
Nhâm Xuyên Vân vừa nghe không khỏi nheo mắt lại: “Nếu bảo ta đi chém giết thì ta cũng không có gì phải ngượng ngùng cả, chỉ là chắc chắn vương sẽ không đáp ứng để cho ta đi làm loại chuyện hủy hoại thanh danh này đâu.”
“Lúc này không phải là thời điểm để nói giỡn.” Kiều Cẩn phất phất tay nhìn Hạ Khí Thù: “Còn biện pháp nào khác không?”
“Còn.” Hạ Khí Thù gật gật đầu, nhưng câu nói tiếp theo của hắn lại làm mọi người ngả ngửa: “Chỉ là ta đây chỉ mới nhận được tin tức, còn chưa kịp nghĩ ra.”
“Chẳng lẽ phải chờ tới khi đại quân mang theo cái bụng rỗng xuất phát thì ngươi mới có thể nghĩ ra được?” Đoan Mộc Văn Thanh nghe vậy không khỏi thì thào nói.
“Ài, một chuyện tình cỏn con như vậy mà cũng khiến cho các ngươi phiền não đến thế, nếu không phải lúc nhỏ cùng các ngươi lớn lên, ta còn hoài nghi không biết các ngươi có thật là tứ tướng quân Mặc Vũ Kỵ uy chấn thiên hạ hay không nữa!” Nhâm Xuyên Vũ vốn im lặng nãy giờ đột nhiên nhún vai nói.
“Ca ca, huynh có biện pháp sao?” Đôi mắt Nhâm Xuyên Vân sáng lên nhìn về phía huynh trưởng.
“Đương nhiên.” Nhâm Xuyên Vũ khẽ vuốt cằm gật đầu: “Chúng ta có thể viết thư nhờ Phong vương trợ giúp mà, dù sao đế đô cũng đã ở ngay phía trước, Phong Vân Kỵ hẳn sẽ không dễ dàng xuất chiến, nhất định sẽ dừng lại nghỉ ngơi dưỡng sức. Cho nên quân ta cứ theo kế hoạch đi tới Giao thành, sau đó xin Phong vương từ Quyên thành đưa trước cho bên chúng ta một phần lương thảo, tiếp theo lại nhờ họ phái binh đi khai thông đường đi ở Khăn Sơn, hộ tống lương đội của chúng ta vượt qua, vậy không phải là được rồi sao?”
[lương đội: đội vận chuyển lương thực]
Tứ tướng nghe vậy không khỏi ngẩn ra, biện pháp của Nhâm Xuyên Vũ dường như cũng không sai, chỉ là khi cẩn thận ngẫm lại…
“Ta vẫn còn một vấn đề muốn hỏi ngươi.” Hạ Khí Thù nhìn chằm chằm vào Nhâm Xuyên Vũ: “Dường như ngay từ lúc ban đầu, mặc dù chưa từng gặp qua Phong vương nhưng ngươi vẫn luôn luôn nhằm* vào nàng và Phong Vân Kỵ! Lý do là gì? Rõ ràng ngươi biết quan hệ giữa Phong vương và vương không chỉ đơn giản là một cái hôn ước như vậy, bọn họ quen biết nhau mười năm trên giang hồ, tình hữu nghị giữa bọn họ không phải thứ mà người bình thường có thể so sánh cùng, mà hai nước cũng vì bọn họ nên mới trở nên vô cùng hòa hợp, cũng nhờ thế nên chúng ta mới có thể tóm lấy Bạch Quốc nhanh như vậy! Nhưng ngươi, vì sao ngươi luôn cố tình ly gián chuyện tình của hai vị vương và quân đội hai bên?! Chẳng phải ngươi luôn tự phụ tài trí của bản thân chỉ thua mỗi vương đó sao, nhưng vì cái gì ngươi lại luôn làm ra những hành động thiếu sáng suốt như thế?!”
[*: nhằm ở đây mang nghĩa xấu, như kiểu muốn gây phiền phức hay hãm hại ai đó]
Hạ Khí Thù vừa nói xong, ba người còn lại không hẹn mà cùng quay đầu nhìn về phía Nhâm Xuyên Vũ, đây cũng là nghi hoặc trong lòng bọn họ bấy lâu nay.
“Ài, muốn làm người tốt cũng thật khó.” Bị bốn người nhìn chằm chằm, Nhâm Xuyên Vũ không khỏi có chút chua xót cười cười: “Chẳng lẽ trong mắt các ngươi, Nhâm Xuyên Vũ ta thật sự là một tên tiểu nhân?”
“Ngươi có phải là tiểu nhân hay không, ta không biết, nhưng ta chắc chắn ngươi cũng không phải là quân tử!” Đoan Mộc Văn Thanh mở miệng nói: “Tuy nhiên chúng ta chưa bao giờ hoài nghi lòng trung thành của ngươi đối với vương!”
“À…” Nhâm Xuyên Vũ nở nụ cười, không ai biết hắn đang vui hay đang buồn. Hắn bình tĩnh nhìn thanh bảo kiếm trên giá gác kiếm, thật lâu sau mới mở miệng hỏi: “Các ngươi cảm thấy Phong vương là người như thế nào?”
Bốn người trầm mặc trong chốc lát, cuối cùng vẫn là Kiều Cẩn lên tiếng: “Thiên tư phong nghi, tài hoa tuyệt đại!”
[Thiên tư phong nghi, tài hoa tuyệt đại: dáng dấp và cử chỉ được trời ban tặng, tài hoa hơn người]
Đây là lời tán thưởng mà thiên hạ ca tụng, trước kia, bọn họ cảm thấy lời này có chút hơi quá, nhưng bây giờ bọn họ đã hoàn toàn bị thuyết phục, cảm thấy điều này quả là danh xứng với thực.
Nhâm Xuyên Vũ khẽ gật đầu, dường như cũng có suy nghĩ giống vậy: “Từ xưa đã có hai loại nữ tử, bọn họ có thể làm cho thiên hạ ngưỡng mộ, cũng có thể khiến cho thiên hạ sụp đổ!”
Bốn người nghe vậy không khỏi chấn động trong lòng, một câu nói này giống như đã mở ra một cánh cửa mới, những điều mà trước kia bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới giờ phút này lại bắt đầu hiện ra rõ ràng.
“Loại thứ nhất là loại có dung nhan nghiêng nước nghiêng thành.” Ánh mắt Nhâm Xuyên Vũ vẫn dán chặt trên thanh bảo kiếm: “Loại nữ tử này đều có dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, có thể mê hoặc ánh mắt, làm nghiêng ngả tâm hồn, mị hoặc, đùa bỡn hồn phách người khác! Cứ như thế, mỗi người gặp họ đều sẽ lâm vào si mê điên cuồng… sẵn sàng xả thân bỏ mạng, xa lánh thân nhân, phản bội bằng hữu, bán nhà cửa, bỏ đất nước… Chỉ cần được âu yếm cùng mỹ nhân, cho dù có rơi vào A Tì địa ngục, bọn họ cũng không chút hối tiếc! Đây là minh chứng cho câu hồng nhan họa thủy!”
“Mà một loại khác chính là loại người sở hữu tài năng và trí tuệ!” Ánh mắt sáng rực của Nhâm Xuyên Vũ bắn về phía Kiều Cẩn: “Loại nữ tử này có trí tuệ vô song, khí độ bất phàm, tuy không cầm quyền nhưng vẫn có thể khiến cho quần hùng bái phục, còn nếu cầm quyền, họ sẽ đùa giỡn cả thiên hạ này trong lòng bàn tay, ngay cả quần long cũng phải cúi đầu xưng thần trước mặt họ! Nữ tử như vậy ắt hẳn sẽ tự phụ với tài trí của mình, dã tâm bừng bừng, tuyệt không cam lòng ở dưới bất kì kẻ nào. Người tùy tiện thì sẽ nắm giữ một gia tộc hoặc một đất nước, mà người kín kẽ thì sẽ nắm trong tay…cả thiên hạ!”
Lời vừa nói ra, thần sắc bốn người không khỏi trở nên nghiêm nghị hẳn lên.
“Mà Phong vương này, ngoại trừ dung mạo…” Nhâm Xuyên Vũ bỗng nhiên cười cười, dường như đang vô cùng xúc động: “Nàng còn có tài năng, trí tuệ, đức hạnh, võ lực, thêm nữa…nàng có quốc gia, có tài lực, có dân chúng, có quân đội, có một đám văn thần võ tướng nguyện trung thành với nàng, cũng có được dân tâm của ngàn vạn dân chúng ở Phong Quốc! Nữ tử như vậy…nàng sẽ nguyện ý đứng sau người khác hay sao?”
Trong phòng là một mảnh tĩnh lặng, không ai mở miệng nói chuyện, tất cả đều đang suy nghĩ về vị nữ vương thanh cao mỹ lệ, tài trí tuyệt thế kia. Thoạt nhìn, tính tình của nàng vô cùng ôn hòa, nhưng chỉ cần nàng liếc mắt một cái thì bọn hắn sẽ cảm thấy vô cùng áp lực!
“Nàng đã có hôn ước với vương, đợi sau khi tổ chức đại hôn, nàng đương nhiên sẽ đứng phía sau vương rồi.” Đoan Mộc Văn Thanh trầm giọng nói, chuyện này xưa nay đều như vậy mà, không phải sao?
“Chính điểm này lại khiến cho người ta càng lo lắng hơn.” Con ngươi Nhâm Xuyên Vũ hiện lên một tia lo lắng: “Vì nghênh đón Phong vương mà trải ra một con đường hoa, vì lễ nghi hòa ước mà xây dựng nên đài Tức Phong, vì nàng mà bỏ ra tám năm để trồng một gốc Lan Nhân Bích Nguyệt… Tất cả những điều này, chẳng lẽ các ngươi còn không nhìn ra hay sao?”
“Điều này có gì không ổn đâu nào? Tình cảm giữa song vương càng tốt thì càng có lợi cho liên minh giữa hai nước mà.” Đoan Mộc Văn Thanh rất thích nhìn vương quan tâm đến người khác, chỉ những lúc như vậy, trên người vương mới xuất hiện tư vị của “tình người”, không giống bình thường, tuy là một con người hoàn mỹ nhưng lại vô tình!
“Hừ! Chỉ cần tình nghĩa thâm hậu là có thể dung hòa hai nước lại với nhau sao? Các ngươi suy nghĩ quá đơn giản rồi đó!” Nhâm Xuyên Vũ lạnh lùng cười.
“Con đường của đế vương lúc nào cũng là một con đường cô độc, không phải sao?” Nhâm Xuyên Vân nhìn về phía ca ca, nặng nề thở dài một hơi. Từ nhỏ hắn đã cùng ca ca sống nương tựa lẫn nhau, những suy tư trong lòng Nhâm Xuyên Vũ cũng chỉ có người đệ đệ như hắn mới biết được đôi ba phần.
“Đúng vậy, con đường của đế vương là một con đường cô độc!” Nhâm Xuyên Vũ từ từ thở dài, chân mày hơi nhướng lên: “Từ xưa đến nay, bất luận một vị đế vương nào cũng phải đứng ở chỗ cao nhất, bọn họ luôn phải trở thành người tiên phong! Không ai có thể cùng họ sóng vai tiến bước, không ai có thể đứng trước họ! Ở phía sau họ chỉ có thể là ngàn vạn thần dân nguyện trung thành với họ mà thôi!”
“Hơn nữa, khi làm một vị đế vương, vị trí cao nhất trong lòng họ chỉ có thể là thiên hạ! Bất luận là ai hay sự tình gì cũng không thể động tới vị trí này! Bởi vì tất cả những thứ đó đều chỉ là những thứ trói buộc họ, ngăn cản họ tiến tới vị trí cao nhất!” Nhâm Xuyên Vũ nắm chặt hai đấm: “Thủy Đế từ hai bàn tay trắng mà chiếm được thiên hạ, đây quả là một bậc hùng tài vĩ lược! Nhưng ngày hôm nay…Đông Triều đế quốc chia năm xẻ bảy, chư hầu tranh chấp, chiến loạn liên miên, dân chúng lầm than… Cục diện này cũng là do một tay Thuỷ Đế tạo thành! Phong vương cho tướng lĩnh, đó là chia đất, chia quyền cho người khác… Thất tướng quả thật luôn trung thành với hắn, nhưng trăm năm sau, hậu nhân của bọn họ liệu có còn giữ vững tấm lòng trung thành của mình hay không? Chẳng lẽ Thủy Đế lại không biết điều này? Ấy vậy mà hắn vẫn chấp nhận phong quốc*! Vì sao hắn lại phong quốc ư? Còn không phải là bởi vì Phượng vương hay sao! Vì một nữ nhân mà bỏ mặc quốc gia sang một bên! Một vị đế vương như vậy căn bản không đủ tư cách để làm vương, căn bản không xứng làm vương!”
[*: phong quốc ở đây là phong thưởng một đất nước cho ai đó, giống như một đế quốc lớn lập ra những vương quốc nhỏ hơn, sau đó đề cử người làm vua trong vương quốc đó, nôm na là thế]
Ánh mắt Nhâm Xuyên Vũ đột nhiên trở nên sắc bén: “Chẳng lẽ các ngươi muốn nhìn vương đạp lên vết xe đổ của Thủy Đế, muốn thấy cái “thiên hạ” mà chúng ta phải bỏ ra biết bao xương máu và tính mạng để đổi lấy lại rơi vào kết cục giống ngày hôm nay?!”
Nhâm Xuyên Vũ ngẩng đầu, ánh mắt xuyên qua tứ tướng dán chặt lên vỏ kiếm bằng đồng đang được ánh mặt trời nhuộm đẫm. Mặc dù được những tia sáng từ vỏ kiếm chiếu vào nhưng đôi mắt hắn vẫn vô cùng lạnh lẽo, ngay cả thanh âm của hắn cũng không hề mang theo chút hơi ấm nào, giống như một mảnh băng tuyết rơi xuống mặt hồ, tuy êm tai nhưng lại mang theo hàn ý khiếp người: “Các ngươi đều thấy được, cho dù là Phong Vân Kỵ hay là Phong Quốc đều chỉ kính phục và trung thành với một mình Phong vương! Nếu như có một ngày hai bên trở thành kẻ thù, nàng sẽ là địch nhân nguy hiểm nhất của vương! Vì thế…một là khiến cho lực lượng của nàng bị suy yếu, hai là…nàng không thể tồn tại trên đời! Bởi vì, vị vương mà chúng ta thề sống chết nguyện trung thành chỉ có một!”
Ánh nắng chan hòa chiếu rọi ngoài cửa sổ, thời tiết tháng 10 mặc dù không mấy oi bức nhưng tuyệt đối không lạnh. Chỉ là, ngay giờ phút này, trong phòng lại tràn ngập hàn ý lạnh băng, tuy bốn người vẫn lẳng lặng đứng đó, thế nhưng trong nội tâm bọn họ lại nổi sóng cuồn cuộn!
…
Khi nhìn thấy bức thư khẩn cấp xin giúp đỡ của Mặc Vũ Kỵ, Tích Vân không hề do dự hay cảm thấy kì lạ.
“Trình Tri, ngươi suất lĩnh ba ngàn quân, hộ tống một nửa số lương thảo trong thành tới chỗ của Mặc Vũ Kỵ.”
“Từ Uyên, ngươi lĩnh năm ngàn quân đi Khăn Sơn trước đi.”
“Tuân lệnh!” Từ Uyên, Trình Tri lĩnh mệnh rời đi.
Nhìn bóng dáng rời đi của bọn họ, Tu Cửu Dung bỗng nhiên nhớ tới một chuyện.
“Vương, mấy tháng nay luân phiên công thành, số lượng thương vong của quân ta tuy nhỏ nhưng cũng đã thiệt hại gần một ngàn quân, người bị thương cũng có hơn hai ngàn, hơn nữa sau khi công thành chúng ta còn phải để một bộ phận binh lính ở lại chiếm đóng trong thành, lúc này lại phái đi thêm tám ngàn, nếu cẩn thận tính toán, số lượng binh lính có thể tham chiến của chúng ta còn không đủ ba vạn. Mặc Vũ Kỵ có tận hai mươi vạn đại quân, chẳng lẽ ngay cả việc rút ra một vạn quân đi vận chuyển lương thảo cũng không được sao? Bạch quân bên này cũng không phải là Tranh Thiên Kỵ!”
“Được rồi, Cửu Dung không cần phải để ý.” Tích Vân nghe vậy không khỏi nở cười yếu ớt trấn an ái tướng: “Dù sao trước khi Tức vương chiếm lấy đế đô thì quân ta cũng tạm thời không đánh chiếm thêm các tòa thành khác, chúng ta nên nhân cơ hội này nghỉ ngơi tịnh dưỡng cho tốt, đi giúp bọn hắn vận chuyển lương thảo một chút cũng không sao.”
Lúc này, bọn họ cũng không biết Đông Thù Phóng đã phụng mệnh Kì Đế suất lĩnh tám vạn cấm vệ quân chạy tới Quyên thành. Tuy Tích Vân là danh tướng dụng binh như thần, nhưng nàng cũng không phải là nhà tiên tri. Nếu dùng suy nghĩ của binh gia để tính toán, hiện tại Tranh Thiên Kỵ của Hoàng Quốc đang muốn nhanh chóng thâu tóm thành trì trong vương vực, Bạch quân thì đang lo chạy trốn, hơi sức đâu mà để ý những chuyện khác. Bởi vậy, đế đô lúc này hẳn là phải chuẩn bị tinh thần để ngăn cản đại quân Bạch, (Hắc) Phong, nếu như nàng không chủ động xuất binh thì sẽ chẳng có chiến sự nào xảy ra với quân đội của nàng cả. Cũng chính vì chỉ dùng suy nghĩ của binh gia để tính toán cho nên nàng không hề hay biết vị Kì Đế vốn chẳng biết dùng binh kia lại làm ra một hành động bất ngờ như thế, để rồi ngày sau, tại núi Lạc Anh vang lên một đoạn bi ca lừng lẫy dùng chính máu tươi và đao kiếm của vô số anh linh để tấu lên.
Nếu như bọn họ có thể đoán trước được tương lai, như vậy Nhâm Xuyên Vũ sẽ lại càng vui vẻ gửi đi bức thư xin giúp đỡ, mà Tích Vân, cho dù liên minh hai nước có bị phá vỡ thì nàng cũng tuyệt không phái binh đi vận chuyển lương thảo! Chỉ là, nếu như bọn họ có thể đoán được xa hơn một chút, vậy Nhâm Xuyên Vũ sẽ không nhằm vào Tích Vân ngay từ đầu mà sẽ xem nàng như Bồ Tát để thờ phụng! Còn Tích Vân, nếu như có thể biết trước được tương lai, liệu nàng có còn bằng lòng đính hôn với Lan Tức, kết minh với (Hắc) Phong Quốc hay không? Liệu nàng còn có thể một lòng một dạ trợ giúp Lan Tức tranh đoạt thiên hạ nữa hay không?
_________________
Danh sách chương