Giọng nói ôn nhu nhẹ nhàng của Cổ Thần Hoán như nhuyễn đao lăng trì, làm cho Thời Thiên vốn đã bị dồn đến cực hạn lại càng thêm nản lòng, Thời Thiên vẫn còn nhớ những lời này, bốn năm trước, cậu kiêu ngạo nói với Cổ Thần Hoán như lẽ đương nhiên, đến tận bây giờ cậu vẫn không cảm thấy những câu nói này có gì sai.
Nhưng hiện tại, Thời Thiên nhận ra cậu bị chính những câu nói của mình năm đó dồn vào bế tắc, dường như người mà cậu đang đối kháng ngay lúc này không phải là Cổ Thần Hoán mà là chính bản thân cậu bốn năm về trước.
Không biết nên phản bác như thế nào, càng không biết phải cầu xin ra sao, Thời Thiên chỉ có thể lại một lần nữa dập đầu dưới chân Cổ Thần Hoán, bệnh của cha không thể kéo dài, cậu không có nhiều thời gian nghĩ cách giải quyết, bây giờ việc van cầu Cổ Thần Hoán là sách lược duy nhất cậu có thể nghĩ ra.
"Van cầu anh... van cầu anh... " Thời Thiên cứng ngắc lặp lại lời cầu xin, mãi đến tận khi cằm dưới lại bị Cổ Thần Hoán nâng lên lần nữa.
Cổ Thần Hoán nhìn chăm chú vào khuôn mặt bất lực của Thời Thiên, nụ cười tràn ngập âm hiểm, "Hẳn là em đã biết tôi chính là người cản trở em vay nặng lãi, sao em không đề cập gì đến chuyện đó? Em có thể hùng hồn nói với tôi rằng em có cách giải quyết rồi, chẳng qua chỉ vì bị tôi bức ép nên mới tới đây mà."
Thời Thiên mấp máy đôi môi trắng bệch, tựa hồ muốn nói cái gì, nhưng lời ra đến miệng lại nuốt xuống, chỉ yếu ớt nói câu xin lỗi, "Xin lỗi... chuyện năm đó.... Thực sự xin lỗi..."
"Trả lời tôi." Cường độ trên tay Cổ Thần Hoán gia tăng, mặt Thời Thiên bị cưỡng ép nâng lên cao, giọng nói âm lãnh truyền đến, "Trả lời tôi, em nghĩ tại sao tôi lại ngăn không cho em mượn lãi suất cao? Hả? Ngoại trừ bức em đến đường cùng, còn vì cái gì?"
Thời Thiên cảm giác xương cốt của mình sắp bị Cổ Thần Hoán bóp nát, nhìn đôi mắt sắc bén của Cổ Thần Hoán, Thời Thiên hiểu rõ tất cả, cậu đau đớn nói một cách khó nhọc, "Bởi vì... bởi vì năm đó tôi cũng làm như vậy với anh."
Năm đó Thời Thiên quả thực có sai người nấp trong bóng tối ngăn chặn tất cả con đường Cổ Thần Hoán có thể kiếm được tiền chạy chữa cho mẹ hắn, Thời Thiên không ngờ hắn biết được chuyện này, cậu vẫn cho là việc mình làm phi thường bí mật, bí mật đến nỗi nếu không tận lực suy nghĩ, chính cậu cũng quên đi mất.
Xem ra bốn năm nay, Cổ Thần Hoán đã điều tra ra không ít chuyện. Thời Thiên vẫn cho là Cổ Thần Hoán hận mình chỉ vì cậu không lấy ra khoản tiền kia đúng lúc, nếu là như vậy, cậu vẫn có thể cây ngay không sợ chết đứng dùng lời lẽ phản bác lại hắn, nhưng đến tận bây giờ mới hiểu được, trong mắt Cổ Thần Hoán cậu chỉ là hung thủ đã hại chết mẹ hắn, còn cậu không thể cãi lại dù chỉ một từ.
"Vậy hãy nói cho tôi biết, tại sao năm đó em lại đối xử với tôi như vậy?" Sắc mặt Cổ Thần Hoán âm trầm, hắn nhìn Thời Thiên chăm chú như muốn từ trên người cậu cắt ra một khối thịt.
Có một số việc, hắn vốn tưởng có thể giấu trong lòng cho đến khi trói buộc Thời Thiên để cậu làm người của mình, nhưng giờ phút này cảnh cũ lặp lại, tất cả hồi ức tràn về với tốc độ ánh sáng, vết thương đã đóng vảy lại một lần nữa nứt ra.
"Tôi... tôi chưa từng nghĩ mọi chuyện sẽ biến thành như vậy, Cổ Thần Hoán, tôi không muốn hại chết mẹ anh, tôi thật sự không phải như anh nghĩ..."
Thời Thiên khó có thể mở miệng nói ra lý do, chuyện năm đó sớm đã trở nên mờ nhạt, chỉ có cảm giác là vẫn còn rõ ràng mà thôi, Thời Thiên nhớ khi bức bách Cổ Thần Hoán, trong lòng là chua xót, loại cảm giác mông lung chua như nước chanh (?). Có lẽ là do tuổi trẻ ngông cuồng, hoặc do điều kiện sinh hoạt quá mức ưu việt, Thời Thiên chỉ quan tâm tới chính mình, còn người hoặc vật không liên quan, cậu ngay cả liếc mắt một cái cũng không muốn, hay lấy thứ đó làm thú vui cho mình.
"Không nói ra được?" Cổ Thần Hoán vung tay thật mạnh, thân thể Thời Thiên bị ném sang một bên, suýt chút nữa ngã sấp xuống, Thời Thiên chậm rãi ngồi dậy, lại tiếp tục quỳ, lúc này, cậu thậm chí còn không đủ dũng khí nhìn vào đôi mắt khủng bố của Cổ Thần Hoán.
Kỳ thực Thời Thiên gần như đã quên mất chuyện mình từng bức bách Cổ Thần Hoán, trong trí nhớ của cậu, sâu sắc nhất là cảnh Cổ Thần Hoán quỳ gối cầu xin cậu giúp đỡ, cho nên bốn năm sau lần nữa tương ngộ cậu mới tỏ ra kiêu ngạo. Giờ nghĩ lại, có lẽ đây quả thật là sự trừng phạt mà cậu đáng phải nhận lấy.
Hận ý của Cổ Thần Hoán đối với cậu sẽ không biến mất, cho nên mặc dù cảm thấy hứng thú đi chăng nữa, cậu cũng chỉ có thể là một tình nhân mãi mãi không thấy được ánh sáng, kỳ thực, chuyện này không có gì đáng trách.
"Thật xin lỗi.... van cầu anh... Van cầu anh giúp tôi..."
Thời Thiên tư thái cầu xin cực kỳ thấp kém, vứt bỏ toàn bộ tôn nghiêm cùng kiêu ngạo của một thiếu gia, cậu không quan tâm hiện tại mình có bao nhiêu hèn mọn, chỉ cần... chỉ cần Cổ Thần Hoán chịu giúp cậu là tốt rồi.
"Thời Thiên, cho tôi một lý do để giúp em." Cổ Thần Hoán ngồi lại trên ghế, cả giọng nói lẫn biểu tình đều thản nhiên mà lạnh lùng, "Nếu cảm thấy hợp lý, tôi sẽ cho em số tiền đó."
"Tôi... tôi có thể làm tất cả mọi chuyện vì anh, bất kể là chuyện gì." Thời Thiên phun ra từng chữ.
"Nhưng tôi có cảm giác em chẳng làm được gì cả." Cổ Thần Hoán lại dùng mũi chân nâng cằm Thời Thiên, âm hiểm cười, "Tôi có rất nhiều thuộc hạ, không thiếu một người như em. Chuyện có thể làm cho tôi, em chẳng làm được gì, vậy nói xem, em có thể làm gì nào?"
"Trước đây tôi từng là tình nhân của anh mà phải không?" Thời Thiên sắc mặt tái nhợt nhìn Cổ Thần Hoán, cảm giác khuất nhục quá mãnh liệt khiến cậu như muốn hỏng mất, "Tôi... tôi có thể thỏa mãn... nhu cầu sinh lý... ở trên giường của anh..."
Cần bao nhiêu dũng khí để một người con trai kiêu ngạo thanh cao buộc phải nói ra những lời đầy nhục nhã như vậy.
Thời Thiên phát hiện, mình thật sự sa sút thành cẩu.
Cổ Thần Hoán cười âm hiểm như nghe được chuyện hài, hắn không lập tức trả lời Thời Thiên mà quay đầu nhìn Dư Thặng đang ngồi đối diện, ngữ điệu coi như ôn hòa, "Dư Thặng, ăn xong lên lầu chờ tôi, đêm nay tôi không đến thư phòng."
Cổ Thần Hoán ám chỉ rất rõ ràng, trong lòng Dư Thặng cực độ vui sướng nhưng vẫn cố duy trì vẻ tao nhã như trước, "Hảo, vậy em tắm rửa trước chờ Thần ca." Nói xong, Dư Thặng quay lưng đi lên lầu.
Cổ Thần Hoán quay đầu tiếp tục nhìn Thời Thiên, phát hiện sắc mặt cậu quả nhiên lúng túng quẫn bách hơn rất nhiều.
"Em vừa nói có thể thỏa mãn nhu cầu sinh lý của tôi?" Cổ Thần Hoán hạ thấp thanh âm, mang theo vài phần trêu tức, "Em có biết bộ dạng của mình hiện tại trông như thế nào không?"
Thời Thiên mím môi, không trả lời, hành động vừa rồi của Cổ Thần Hoán đối với Dư Thặng đã cho Thời Thiên thấy rõ, hắn không thiếu một người như cậu.
"Đi lấy gương lại đây, cho Thời tiên sinh soi một chút." Cổ Thần Hoán lạnh giọng ra lệnh cho người hầu.
Người hầu nhanh chóng lấy ra một chiếc gương lớn đặt bên cạnh Thời Thiên, Cổ Thần Hoán khom người nắm chặt hai gò má cậu rồi cưỡng ép xoay mặt Thời Thiên về phía chiếc gương.
"Thấy rõ bộ dạng hiện giờ của em chưa?" Thanh âm Cổ Thần Hoán lộ ra trào phúng nồng đậm.
Thời Thiên nhìn chính mình trong gương, mặt dính đầy nước bẩn, đôi môi trắng bệch không còn huyết sắc, bộ quần áo rẻ tiền trên người bị nước mưa làm cho nhăn nhúm, phối hợp với gương mặt xám như tro, trông xấu xí không khác một tên ăn mày lề đường.
"Nhìn em như vậy làm tôi mất hết cả khẩu vị." Cổ Thần Hoán gằn giọng, "Làm tình nhân của tôi? Thời Thiên, em đang hoài niệm cuộc sống vinh hoa phú quý đi. Tôi từng cho em cơ hội làm tình nhân của tôi, nhưng em lại vì cái gọi là kiêu ngạo mà bỏ qua nó, bây giờ lại cầu tôi cho em một cơ hội, em nghĩ mình là thứ gì?"
Khuất nhục cùng phẫn hận rốt cục khiến Thời Thiên đạt tới cực hạn, cậu đột ngột hất mạnh bàn tay Cổ Thần Hoán đang giữ lấy mặt mình rồi nhanh chóng từ dưới mặt đất đứng lên, có lẽ là do quỳ quá lâu, hai chân có hơi tê, lúc đứng dậy Thời Thiên lảo đảo vài bước, thật vất vả mới đứng vững.
Thời Thiên nhìn Cổ Thần Hoán, hô hấp gấp gáp do quá tức giận khiến lồng ngực cậu không ngừng phập phồng,sắc mặt tái nhợt cùng hai mắt đầy phẫn nộ tạo thành sự chênh lệch rõ ràng.
Cậu sẽ không làm tình nhân của bất cứ kẻ nào, đây là kiêu ngạo từ khi sinh ra đã có, không muốn biến thành bất cứ thứ gì của ai khác, nếu có thì nhất định phải là người duy nhất!
Nếu không phải là do bị bức ép thì dù có chết Thời Thiên cậu cũng sẽ không nói ra những lời ti tiện như vậy!
"Sao vậy? Không tiếp tục cầu xin nữa à?" Cổ Thần Hoán nhìn Thời Thiên phẫn hận đứng trước mặt mình, khẽ cười không nhanh không chậm hỏi.
"Tôi đúng là điên rồi mới đến đây van cầu anh!" Thời Thiên không nhịn được rống to, bi tuyệt trong đáy mắt làm cậu như muốn gục ngã.
Cậu thế mà lại tới đây cầu xin hắn, dù đã biết rõ hắn chính là người không có khả năng giúp cậu nhất trên đời này, vậy mà vẫn còn hạ mình chạy tới cầu xin!
Có lẽ là trong lòng cậu vẫn luôn có một chút chờ mong, luôn cảm thấy rằng cho dù giữa mình và Cổ Thần Hoán có bao nhiêu hận thù thì vẫn còn có một sự gắn kết nào đó. Cõi u minh tận sâu trong đáy lòng Thời Thiên như có cái gì đó thôi thúc cậu tin tưởng rằng Cổ Thần Hoán sẽ không trơ mắt nhìn cậu bước vào đường cùng như vậy. Hắn quả đúng là người không có khả năng giúp cậu nhất, thế nhưng rất có thể hắn lại đổi ý muốn giúp! Vô luận bao nhiêu người làm như không thấy cậu, nhưng chỉ có hắn, người đã từng trải qua sinh tử cùng cậu, nhất định sẽ giúp đỡ.
Đáng tiếc cậu sai rồi, không chỉ sai mà còn nhận thức rõ hơn ý nghĩ kia của mình có bao nhiêu buồn cười, cậu dựa vào cái gì mà cho rằng nam nhân này nhất định sẽ giúp? Sớm đã không còn được như trước nữa rồi, sớm đã không còn nữa rồi....
"Anh xem đến phát ngán rồi phải không? Ha ha." Thời Thiên đau thương nở nụ cười, "Tôi cũng thấy anh thật ghê tởm, anh cho rằng chỉ cần khoác long bào thì chính là Thái tử? Trong thời gian bốn năm mà anh đã đạt tới độ cao người khác cả đời cũng không thể với tới, nhất định đã làm không ít chuyện vừa hạ lưu vừa xấu xa."
Thời Thiên vừa mới dứt lời, sắc mặt Cổ Thần Hoán quả nhiên biến đổi, cực kỳ thâm trầm.
"Nói trắng ra đi Cổ Thần Hoán, anh có thể đứng ở chỗ này, bất quá là dựa vào bộ mặt dày đê tiện của kẻ đã từng làm hạ nhân mà thôi, trong mắt người khác anh là đế vương không ai bì nổi, trong mắt tôi, anh bất quá chỉ là..."
"Là cái gì?" Cổ Thần Hoán đột nhiên ngắt lời, hắn đứng dậy, thần sắc âm lãnh đi về phía Thời Thiên, khóe miệng nhếch lên thành một đường cong tàn nhẫn, thanh âm nặng nề, "Nói đi, trong mắt em, tôi là cái gì?"
Thấy Cổ Thần Hoán tới gần, sắc mặt Thời Thiên bắt đầu kinh hoảng, cậu vốn định ôm tâm tình kích động mà đối đầu với Cổ Thần Hoán, vô tình quên mất một chuyện quan trọng, đây là địa bàn của hắn, hơn nữa, cậu đến là để van cầu Cổ Thần Hoán.
Cậu không nên vọng động như vậy! Cha cần tiền cho cuộc phẫu thuật sắp tới, cậu không nên hành động theo cảm tính mà chọc giận Cổ Thần Hoán!
Đáng chết! Cậu sao có thể kích động như vậy!
Thời Thiên từng bước lùi về sau, sắc mặt trắng bệch nhìn Cổ Thần Hoán tiến đến gần, so với Cổ Thần Hoán thân hình cao to kiện mỹ, Thời Thiên một thân ướt đẫmlại như một con gà bị trói chặt rồi quăng xuống nước.
Nhưng hiện tại, Thời Thiên nhận ra cậu bị chính những câu nói của mình năm đó dồn vào bế tắc, dường như người mà cậu đang đối kháng ngay lúc này không phải là Cổ Thần Hoán mà là chính bản thân cậu bốn năm về trước.
Không biết nên phản bác như thế nào, càng không biết phải cầu xin ra sao, Thời Thiên chỉ có thể lại một lần nữa dập đầu dưới chân Cổ Thần Hoán, bệnh của cha không thể kéo dài, cậu không có nhiều thời gian nghĩ cách giải quyết, bây giờ việc van cầu Cổ Thần Hoán là sách lược duy nhất cậu có thể nghĩ ra.
"Van cầu anh... van cầu anh... " Thời Thiên cứng ngắc lặp lại lời cầu xin, mãi đến tận khi cằm dưới lại bị Cổ Thần Hoán nâng lên lần nữa.
Cổ Thần Hoán nhìn chăm chú vào khuôn mặt bất lực của Thời Thiên, nụ cười tràn ngập âm hiểm, "Hẳn là em đã biết tôi chính là người cản trở em vay nặng lãi, sao em không đề cập gì đến chuyện đó? Em có thể hùng hồn nói với tôi rằng em có cách giải quyết rồi, chẳng qua chỉ vì bị tôi bức ép nên mới tới đây mà."
Thời Thiên mấp máy đôi môi trắng bệch, tựa hồ muốn nói cái gì, nhưng lời ra đến miệng lại nuốt xuống, chỉ yếu ớt nói câu xin lỗi, "Xin lỗi... chuyện năm đó.... Thực sự xin lỗi..."
"Trả lời tôi." Cường độ trên tay Cổ Thần Hoán gia tăng, mặt Thời Thiên bị cưỡng ép nâng lên cao, giọng nói âm lãnh truyền đến, "Trả lời tôi, em nghĩ tại sao tôi lại ngăn không cho em mượn lãi suất cao? Hả? Ngoại trừ bức em đến đường cùng, còn vì cái gì?"
Thời Thiên cảm giác xương cốt của mình sắp bị Cổ Thần Hoán bóp nát, nhìn đôi mắt sắc bén của Cổ Thần Hoán, Thời Thiên hiểu rõ tất cả, cậu đau đớn nói một cách khó nhọc, "Bởi vì... bởi vì năm đó tôi cũng làm như vậy với anh."
Năm đó Thời Thiên quả thực có sai người nấp trong bóng tối ngăn chặn tất cả con đường Cổ Thần Hoán có thể kiếm được tiền chạy chữa cho mẹ hắn, Thời Thiên không ngờ hắn biết được chuyện này, cậu vẫn cho là việc mình làm phi thường bí mật, bí mật đến nỗi nếu không tận lực suy nghĩ, chính cậu cũng quên đi mất.
Xem ra bốn năm nay, Cổ Thần Hoán đã điều tra ra không ít chuyện. Thời Thiên vẫn cho là Cổ Thần Hoán hận mình chỉ vì cậu không lấy ra khoản tiền kia đúng lúc, nếu là như vậy, cậu vẫn có thể cây ngay không sợ chết đứng dùng lời lẽ phản bác lại hắn, nhưng đến tận bây giờ mới hiểu được, trong mắt Cổ Thần Hoán cậu chỉ là hung thủ đã hại chết mẹ hắn, còn cậu không thể cãi lại dù chỉ một từ.
"Vậy hãy nói cho tôi biết, tại sao năm đó em lại đối xử với tôi như vậy?" Sắc mặt Cổ Thần Hoán âm trầm, hắn nhìn Thời Thiên chăm chú như muốn từ trên người cậu cắt ra một khối thịt.
Có một số việc, hắn vốn tưởng có thể giấu trong lòng cho đến khi trói buộc Thời Thiên để cậu làm người của mình, nhưng giờ phút này cảnh cũ lặp lại, tất cả hồi ức tràn về với tốc độ ánh sáng, vết thương đã đóng vảy lại một lần nữa nứt ra.
"Tôi... tôi chưa từng nghĩ mọi chuyện sẽ biến thành như vậy, Cổ Thần Hoán, tôi không muốn hại chết mẹ anh, tôi thật sự không phải như anh nghĩ..."
Thời Thiên khó có thể mở miệng nói ra lý do, chuyện năm đó sớm đã trở nên mờ nhạt, chỉ có cảm giác là vẫn còn rõ ràng mà thôi, Thời Thiên nhớ khi bức bách Cổ Thần Hoán, trong lòng là chua xót, loại cảm giác mông lung chua như nước chanh (?). Có lẽ là do tuổi trẻ ngông cuồng, hoặc do điều kiện sinh hoạt quá mức ưu việt, Thời Thiên chỉ quan tâm tới chính mình, còn người hoặc vật không liên quan, cậu ngay cả liếc mắt một cái cũng không muốn, hay lấy thứ đó làm thú vui cho mình.
"Không nói ra được?" Cổ Thần Hoán vung tay thật mạnh, thân thể Thời Thiên bị ném sang một bên, suýt chút nữa ngã sấp xuống, Thời Thiên chậm rãi ngồi dậy, lại tiếp tục quỳ, lúc này, cậu thậm chí còn không đủ dũng khí nhìn vào đôi mắt khủng bố của Cổ Thần Hoán.
Kỳ thực Thời Thiên gần như đã quên mất chuyện mình từng bức bách Cổ Thần Hoán, trong trí nhớ của cậu, sâu sắc nhất là cảnh Cổ Thần Hoán quỳ gối cầu xin cậu giúp đỡ, cho nên bốn năm sau lần nữa tương ngộ cậu mới tỏ ra kiêu ngạo. Giờ nghĩ lại, có lẽ đây quả thật là sự trừng phạt mà cậu đáng phải nhận lấy.
Hận ý của Cổ Thần Hoán đối với cậu sẽ không biến mất, cho nên mặc dù cảm thấy hứng thú đi chăng nữa, cậu cũng chỉ có thể là một tình nhân mãi mãi không thấy được ánh sáng, kỳ thực, chuyện này không có gì đáng trách.
"Thật xin lỗi.... van cầu anh... Van cầu anh giúp tôi..."
Thời Thiên tư thái cầu xin cực kỳ thấp kém, vứt bỏ toàn bộ tôn nghiêm cùng kiêu ngạo của một thiếu gia, cậu không quan tâm hiện tại mình có bao nhiêu hèn mọn, chỉ cần... chỉ cần Cổ Thần Hoán chịu giúp cậu là tốt rồi.
"Thời Thiên, cho tôi một lý do để giúp em." Cổ Thần Hoán ngồi lại trên ghế, cả giọng nói lẫn biểu tình đều thản nhiên mà lạnh lùng, "Nếu cảm thấy hợp lý, tôi sẽ cho em số tiền đó."
"Tôi... tôi có thể làm tất cả mọi chuyện vì anh, bất kể là chuyện gì." Thời Thiên phun ra từng chữ.
"Nhưng tôi có cảm giác em chẳng làm được gì cả." Cổ Thần Hoán lại dùng mũi chân nâng cằm Thời Thiên, âm hiểm cười, "Tôi có rất nhiều thuộc hạ, không thiếu một người như em. Chuyện có thể làm cho tôi, em chẳng làm được gì, vậy nói xem, em có thể làm gì nào?"
"Trước đây tôi từng là tình nhân của anh mà phải không?" Thời Thiên sắc mặt tái nhợt nhìn Cổ Thần Hoán, cảm giác khuất nhục quá mãnh liệt khiến cậu như muốn hỏng mất, "Tôi... tôi có thể thỏa mãn... nhu cầu sinh lý... ở trên giường của anh..."
Cần bao nhiêu dũng khí để một người con trai kiêu ngạo thanh cao buộc phải nói ra những lời đầy nhục nhã như vậy.
Thời Thiên phát hiện, mình thật sự sa sút thành cẩu.
Cổ Thần Hoán cười âm hiểm như nghe được chuyện hài, hắn không lập tức trả lời Thời Thiên mà quay đầu nhìn Dư Thặng đang ngồi đối diện, ngữ điệu coi như ôn hòa, "Dư Thặng, ăn xong lên lầu chờ tôi, đêm nay tôi không đến thư phòng."
Cổ Thần Hoán ám chỉ rất rõ ràng, trong lòng Dư Thặng cực độ vui sướng nhưng vẫn cố duy trì vẻ tao nhã như trước, "Hảo, vậy em tắm rửa trước chờ Thần ca." Nói xong, Dư Thặng quay lưng đi lên lầu.
Cổ Thần Hoán quay đầu tiếp tục nhìn Thời Thiên, phát hiện sắc mặt cậu quả nhiên lúng túng quẫn bách hơn rất nhiều.
"Em vừa nói có thể thỏa mãn nhu cầu sinh lý của tôi?" Cổ Thần Hoán hạ thấp thanh âm, mang theo vài phần trêu tức, "Em có biết bộ dạng của mình hiện tại trông như thế nào không?"
Thời Thiên mím môi, không trả lời, hành động vừa rồi của Cổ Thần Hoán đối với Dư Thặng đã cho Thời Thiên thấy rõ, hắn không thiếu một người như cậu.
"Đi lấy gương lại đây, cho Thời tiên sinh soi một chút." Cổ Thần Hoán lạnh giọng ra lệnh cho người hầu.
Người hầu nhanh chóng lấy ra một chiếc gương lớn đặt bên cạnh Thời Thiên, Cổ Thần Hoán khom người nắm chặt hai gò má cậu rồi cưỡng ép xoay mặt Thời Thiên về phía chiếc gương.
"Thấy rõ bộ dạng hiện giờ của em chưa?" Thanh âm Cổ Thần Hoán lộ ra trào phúng nồng đậm.
Thời Thiên nhìn chính mình trong gương, mặt dính đầy nước bẩn, đôi môi trắng bệch không còn huyết sắc, bộ quần áo rẻ tiền trên người bị nước mưa làm cho nhăn nhúm, phối hợp với gương mặt xám như tro, trông xấu xí không khác một tên ăn mày lề đường.
"Nhìn em như vậy làm tôi mất hết cả khẩu vị." Cổ Thần Hoán gằn giọng, "Làm tình nhân của tôi? Thời Thiên, em đang hoài niệm cuộc sống vinh hoa phú quý đi. Tôi từng cho em cơ hội làm tình nhân của tôi, nhưng em lại vì cái gọi là kiêu ngạo mà bỏ qua nó, bây giờ lại cầu tôi cho em một cơ hội, em nghĩ mình là thứ gì?"
Khuất nhục cùng phẫn hận rốt cục khiến Thời Thiên đạt tới cực hạn, cậu đột ngột hất mạnh bàn tay Cổ Thần Hoán đang giữ lấy mặt mình rồi nhanh chóng từ dưới mặt đất đứng lên, có lẽ là do quỳ quá lâu, hai chân có hơi tê, lúc đứng dậy Thời Thiên lảo đảo vài bước, thật vất vả mới đứng vững.
Thời Thiên nhìn Cổ Thần Hoán, hô hấp gấp gáp do quá tức giận khiến lồng ngực cậu không ngừng phập phồng,sắc mặt tái nhợt cùng hai mắt đầy phẫn nộ tạo thành sự chênh lệch rõ ràng.
Cậu sẽ không làm tình nhân của bất cứ kẻ nào, đây là kiêu ngạo từ khi sinh ra đã có, không muốn biến thành bất cứ thứ gì của ai khác, nếu có thì nhất định phải là người duy nhất!
Nếu không phải là do bị bức ép thì dù có chết Thời Thiên cậu cũng sẽ không nói ra những lời ti tiện như vậy!
"Sao vậy? Không tiếp tục cầu xin nữa à?" Cổ Thần Hoán nhìn Thời Thiên phẫn hận đứng trước mặt mình, khẽ cười không nhanh không chậm hỏi.
"Tôi đúng là điên rồi mới đến đây van cầu anh!" Thời Thiên không nhịn được rống to, bi tuyệt trong đáy mắt làm cậu như muốn gục ngã.
Cậu thế mà lại tới đây cầu xin hắn, dù đã biết rõ hắn chính là người không có khả năng giúp cậu nhất trên đời này, vậy mà vẫn còn hạ mình chạy tới cầu xin!
Có lẽ là trong lòng cậu vẫn luôn có một chút chờ mong, luôn cảm thấy rằng cho dù giữa mình và Cổ Thần Hoán có bao nhiêu hận thù thì vẫn còn có một sự gắn kết nào đó. Cõi u minh tận sâu trong đáy lòng Thời Thiên như có cái gì đó thôi thúc cậu tin tưởng rằng Cổ Thần Hoán sẽ không trơ mắt nhìn cậu bước vào đường cùng như vậy. Hắn quả đúng là người không có khả năng giúp cậu nhất, thế nhưng rất có thể hắn lại đổi ý muốn giúp! Vô luận bao nhiêu người làm như không thấy cậu, nhưng chỉ có hắn, người đã từng trải qua sinh tử cùng cậu, nhất định sẽ giúp đỡ.
Đáng tiếc cậu sai rồi, không chỉ sai mà còn nhận thức rõ hơn ý nghĩ kia của mình có bao nhiêu buồn cười, cậu dựa vào cái gì mà cho rằng nam nhân này nhất định sẽ giúp? Sớm đã không còn được như trước nữa rồi, sớm đã không còn nữa rồi....
"Anh xem đến phát ngán rồi phải không? Ha ha." Thời Thiên đau thương nở nụ cười, "Tôi cũng thấy anh thật ghê tởm, anh cho rằng chỉ cần khoác long bào thì chính là Thái tử? Trong thời gian bốn năm mà anh đã đạt tới độ cao người khác cả đời cũng không thể với tới, nhất định đã làm không ít chuyện vừa hạ lưu vừa xấu xa."
Thời Thiên vừa mới dứt lời, sắc mặt Cổ Thần Hoán quả nhiên biến đổi, cực kỳ thâm trầm.
"Nói trắng ra đi Cổ Thần Hoán, anh có thể đứng ở chỗ này, bất quá là dựa vào bộ mặt dày đê tiện của kẻ đã từng làm hạ nhân mà thôi, trong mắt người khác anh là đế vương không ai bì nổi, trong mắt tôi, anh bất quá chỉ là..."
"Là cái gì?" Cổ Thần Hoán đột nhiên ngắt lời, hắn đứng dậy, thần sắc âm lãnh đi về phía Thời Thiên, khóe miệng nhếch lên thành một đường cong tàn nhẫn, thanh âm nặng nề, "Nói đi, trong mắt em, tôi là cái gì?"
Thấy Cổ Thần Hoán tới gần, sắc mặt Thời Thiên bắt đầu kinh hoảng, cậu vốn định ôm tâm tình kích động mà đối đầu với Cổ Thần Hoán, vô tình quên mất một chuyện quan trọng, đây là địa bàn của hắn, hơn nữa, cậu đến là để van cầu Cổ Thần Hoán.
Cậu không nên vọng động như vậy! Cha cần tiền cho cuộc phẫu thuật sắp tới, cậu không nên hành động theo cảm tính mà chọc giận Cổ Thần Hoán!
Đáng chết! Cậu sao có thể kích động như vậy!
Thời Thiên từng bước lùi về sau, sắc mặt trắng bệch nhìn Cổ Thần Hoán tiến đến gần, so với Cổ Thần Hoán thân hình cao to kiện mỹ, Thời Thiên một thân ướt đẫmlại như một con gà bị trói chặt rồi quăng xuống nước.
Danh sách chương