Buổi trưa, Thời Thiên nhận được điện thoại từ Cổ Thần Hoán, Cổ Thần Hoán rất ôn nhu cùng bất đắc dĩ nói cho Thời Thiên, vì bận chuyện làm ăn nên cả ngày hôm nay không thể đến thăm cậu.
Thời Thiên cúp điện thoại liền dùng chiếc xe Cổ Thần Hoán tặng rời khỏi biệt thự, xe chạy hai, ba tiếng mới tới Lâm thị, sớm đã điều tra kỹ vị trí cho nên Thời Thiên rất nhanh đã tìm thấy chợ đen lớn nhất, thuận lợi bán chiếc xe mình vừa lái tới, thu được số tiền so với tưởng tượng của cậu còn cao hơn.
Bán xe xong,Thời Thiên lập tức chuyển tiền vào một tài khoản khác, sau đó gọi điện thông báo cho lão quản gia. Bị lão quản gia đặt nghi vấn về số tiền đó, Thời Thiên cũng chỉ tùy tiện ứng đối, cuối cùng báo với lão quản gia là cậu phải đi tới nơi khác để làm việc, không biết khi nào mới có thể trở về.
"Công việc gì mà phải đi lâu như vậy?" Thanh âm già nua của lão quản gia có chút không nỡ, chậm rãi nói, "Thiếu gia a, tiền kiếm đủ là được rồi, đừng liều mạng như thế, mấy năm qua cậu đã đủ khổ, lão gia mỗi ngày đều gọi tên cậu, phải tự chiếu cố mình thật tốt a."
"Thúc không cần lo cho con, con cũng không phải hài đồng ba tuổi, phiền thúc nói cho cha chờ con công tác trở về, con sẽ không đi đâu nữa, luôn ở bên cạnh chiếu cố người." Thời Thiên đi bộ ven đường, một tay cầm điện thoại, một tay xoa xoa mi tâm.
Lão quản gia tựa hồ còn muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng đến bên miệng chỉ là một tiếng thở dài trầm thấp, "Thiếu gia, cố gắng về sớm một chút, lão gia tuổi đã cao, có cậu bên cạnh ngài mới có thể an lòng."
"Ân, con biết rồi." Thời Thiên nhẹ giọng nói.
Mãi đến khi cúp điện thoại, Thời Thiên vẫn không nhận rabi thương trong giọng nói của lão quản gia.
Thời Thiên ăn tối ở một quán cơm nhỏ, sau khi ăn xong cậu gọi một chiếc taxi vội vàng quay trở về K thị. Đến nơi đã là hơn chín giờ tối, hời Thiên bảo tài xế dừng lại cách biệt thự không xa rồi mới tự mình đi bộ về.
Vẫn là con đường ban sáng, Thời Thiên lần thứ hai trong ngày nhìn thấy chiếc xe thể thao màu trắng của Nguyên Hiên đậu ven đường, mui xe đóng lại, nhưng vì đỗ trước ngọn đèn nên Thời Thiên có thể thấy được rõ ràng cảnh tượng bên trong, Nguyên Hiên bộ dáng ngốc nghếch nghiêng đầu dựa vào ghế ngủ, có vẻ đã chờ cậu rất lâu.
Thời Thiên cau mày, cậu có chút không dám tin chấp nhất của Nguyên Hiên đối với mình, cậu vẫn luôn cảm thấy Nguyên Hiên là tên phú nhị đại không kiên định, không thật lòng, căn bản không đáng để cậu tiêu phí tí ti tình cảm nào ở trên người hắn, nhưng bây giờ hành động của chàng trai này....
Thới Thiên bước lại gần gõ gõ lên cửa kính xe, Nguyên Hiên lim dim mở mắt ngây ngốc nhìn, khi thấy rõ người đứng bên ngoài, hắn trợn to mắt ngồi bật dậy, cơn buồn ngủ toàn bộ tiêu tan, Nguyên Hiên vội vàng mở của xe nhảy ra ngoài, hai mắt lấp lánh nhìn Thời Thiên.
"Tôi.... "
"Anh đã ở đây bao lâu?" Thời Thiên ngắt lời Nguyên Hiên, nhẹ giọng hỏi.
Nguyên Hiên cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay sau đó giả bộ ủy khuất nói, "Đã ba, bốn tiếng, mặt trời chưa xuống núi tôi đã đến rồi, bảo vệ nói em ra ngoài từ buổi trưa vẫn chưa trở về, tôi vẫn đợi."
"Vậy vạn nhất đêm nay tôi không trở lại, hoặc vừa rồi làm như không thấy xe của anh mà vào nhà luôn, anh cũng như kẻ ngốc ngồi chờ ở đây?" Thời Thiên có chút không biết nên bày ra biểu tình gì.
Nguyên Hiên chỉ cười, "Vậy tôi sẽ ngủ một giấc đến sáng hôm sau, lại tiếp tục canh giữ ở đây để được gặp em."
"Anh... thật đúng là kỳ quái." Thời Thiên nhíu mày, muốn sinh khí cũng không nổi, "Anh chẳng lẽ không biết người mà mình liều mạng theo đuổi chỉ là tình nhân được bao dưỡng của người khác? Hay anh cảm thấy rất thành công nếu mình làm được?"
"Tôi chưa từng nghĩ như thế." Nguyên Hiên vội vàng nói, "Tôi cũng không bao giờ khinh bỉ em là tình nhân của Cổ Thần Hoán, Dương Thiên, tôi chỉ cảm thấy không đáng cho em mà thôi, còn có đau lòng! Tôi có thể cảm giác em không hề vui vẻ khi ở bên hắn, thậm chí còn thấy giữa em và hắn không hề có sự ám muội tình nhân nên có, tôi.... "
"Vậy nói cho tôi biết, anh có thể cho tôi cái gì?" Thời Thiên đột nhiên cắt lời Nguyên Hiên, rất bình tĩnh mở miệng, "Rời khỏi vầng hào quang của Nguyên gia, anh còn lại cái gì? Tính cách lỗ mãng lại không chín chắn không thể giúp anh thành công."
"Hảo!" Nguyên Hiên cắn răng nặng nề nói, "Ngày mai tôi sẽ đem tất cả tiền trong tài khoản trả lại cho cha, tự mình kiếm lời cho em xem!"
Thời Thiên ngơ ngác, có chút giật mình Nguyên Hiên.
"Có phải khi tôi đã đủ thành thục thận trọng, em sẽ đến bên cạnh tôi?" Nguyên Hiên đặt hai tay lên vai Thời Thiên, tràn ngập mong đợi hỏi.
Thời Thiên đẩy tay Nguyên Hiên ra khỏi vai mình, cậu suy nghĩ làm sao mới có thể bỏ đi ý nghĩ muốn theo đuổi mình của Nguyên Hiên, "Tôi thích người thông minh, bàn về thủ đoạn, anh đấu không lại Cổ Thần Hoán, bàn về tâm cơ, anh so với Cổ Thần Hoán không cùng một đẳng cấp, anh..... "
"Tôi không hiểu." Nguyên Hiên cắt lời Thời Thiên, hắn cau mày khó hiểu, "Tại sao yêu một người lại cần thủ đoạn cùng tâm cơ?"
Lần này, đến phiên Thời Thiên ngây ngẩn, triệt để ngây ngẩn cả người.
Thời Thiên đột nhiên hiểu được tại sao mình dễ dàng bị Cổ Thần Hoán đạp lên như vậy, tất cả đều là bởi vì hắn có những thứ này.
Cậu từng bội phục trí tuệ của Cổ Thần Hoán tận sâu dưới đáy lòng, bởi hắn có thể chỉ trong thời gian ngắn đã có thể nắm quyền lớn trong tay, luôn không ý thức được, người tâm ngoan thủ lại như hắn, căn bản không thích hợp được yêu.
Bởi vì tình yêu của hắnlà dùng loại tư thái của người ở trên cao, giữ lấy sợi dây điều khiến người mà hắn muốn giẫm đạp. Kỳ thật trong mắt hắn, tất cả mọi người đề chỉ là những con rối bị sợi dây trói buộc.
"Em đang nghĩ gì vậy?" Nguyên Hiên dán sát vào người Thời Thiên.
Thời Thiên tỉnh táo lại lùi về sau một bước, sắc mặt khó coi, "Anh mau về đi."
"Những lời vừa nãy, tôi nhất định làm được." Nguyên Hiên nghiêm túc nói, "Ngày mai tôi sẽ trở lại, đem chuyện tôi đã làm được báo cáo lại cho em nghe." Đối Nguyên Hiên mà nói đây là một lý do rất tốt để gặp Thời Thiên.
"Như vậy đi." Sắc mặt Thời Thiên dần trở nên ôn hòa, "Chờ đến khi anh có thể kiếm ra tiền bằng chính năng lực của mình, tôi sẽ đáp ứng anh."
Nguyên Hiên hít vào một hơi, "Thật sự?!"
Thời Thiên gật gật đầu, "Điều kiện tiên quyết là, trước đó anh đừng đến tìm tôi nữa, nếu không.... "
"Được được." Nguyên Hiên nhanh chóng gật đầu, hắn vô cùng kích động, "Đây chính là em nói, chỉ cần tôi thành công, em nhất định phải rời khỏi Cổ Thần Hoán để đến bên tôi."
"Được." Thời Thiên bình tĩnh nhẹ giọng nói, "Chỉ cần anh thành công, chúng ta chính là tình nhân."
Nguyên Hiên trước khi đi vụng trộm đặt một cái hôn lên khóe môi Thời Thiên, không đợi cậu có cơ hội nổi giận, Nguyên Hiên đã kéo cửa xe ngồi vào rồi lại tặng cho cậu một cái hôn gió mới khởi động xe, thỏa mãn rời đi.
Thời Thiên nhìn đuôi xe chậm rãi biến mất, đôi mắt chói lọi dần trở nên ảm đạm, cậu quay đầu đi về phía biệt thự.
Có lẽ cậu không còn sống được bao lâu, cam kết vừa rồi không cần thiết phải thực hiện.
Tưởng tượng cảnh mình chết có bao nhiêu thảm, cũng có chút thẹn lòng với Nguyên Hiên.
Hắn là người luôn được cưng sủng, nào đến phiên một tình nhân được người bao dưỡng như cậu thương cảm, cùng lắm cũng chỉ là khách qua đường.
___
"Em gặp ác mộng?" Cổ Thần Hoán ngồi bên giường nhìn Thời Thiên đột ngột mở mắt, khẽ cười dịu dàng hỏi, "Khi ngủ em vẫn luôn cau mày."
Ngủ một giấc tỉnh dậy thấy Cổ Thần Hoán ngồi bên cạnh, Thời Thiên kinh ngạc, nhưng rất nhanh lại quay về biểu tình thảnh thơi.
Hôm nay là ngày gặp mặt đám huynh đệ của Cổ Thần Hoán, đương nhiên là hắn phải bồi tiếp cậu.
"Mơ thấy anh giơ súng về phía em." Thời Thiên xoay thắt lưng mệt mỏi, nói đùa, "Sau đó bóp cò."
Nụ cười trên môi Cổ Thần Hoán đông cứng, sau đó hắn cười lớn, "Không phải những giấc mộng luôn ngược lại với hiện thực hay sao? Em mơ thấy tôi dùng súng chĩa vào em, đó không phải là thật, có khi em mới chính là.... "
"Rất có thể." Thời Thiên cắt lời Cổ Thần Hoán, cậu cười rộ lên, "Anh phải thật đề phòng đấy."
Cổ Thần Hoán vươn tay vuốt tóc Thời Thiên, "Thời Thiên, em so với trước kia cười nhiều hơn." Cổ Thần Hoán cúi xuống hôn lên trán cậu, "Vô luận nụ cười này là thật hay giả, tôi đều yêu thích."
_
Thời Thiên cúp điện thoại liền dùng chiếc xe Cổ Thần Hoán tặng rời khỏi biệt thự, xe chạy hai, ba tiếng mới tới Lâm thị, sớm đã điều tra kỹ vị trí cho nên Thời Thiên rất nhanh đã tìm thấy chợ đen lớn nhất, thuận lợi bán chiếc xe mình vừa lái tới, thu được số tiền so với tưởng tượng của cậu còn cao hơn.
Bán xe xong,Thời Thiên lập tức chuyển tiền vào một tài khoản khác, sau đó gọi điện thông báo cho lão quản gia. Bị lão quản gia đặt nghi vấn về số tiền đó, Thời Thiên cũng chỉ tùy tiện ứng đối, cuối cùng báo với lão quản gia là cậu phải đi tới nơi khác để làm việc, không biết khi nào mới có thể trở về.
"Công việc gì mà phải đi lâu như vậy?" Thanh âm già nua của lão quản gia có chút không nỡ, chậm rãi nói, "Thiếu gia a, tiền kiếm đủ là được rồi, đừng liều mạng như thế, mấy năm qua cậu đã đủ khổ, lão gia mỗi ngày đều gọi tên cậu, phải tự chiếu cố mình thật tốt a."
"Thúc không cần lo cho con, con cũng không phải hài đồng ba tuổi, phiền thúc nói cho cha chờ con công tác trở về, con sẽ không đi đâu nữa, luôn ở bên cạnh chiếu cố người." Thời Thiên đi bộ ven đường, một tay cầm điện thoại, một tay xoa xoa mi tâm.
Lão quản gia tựa hồ còn muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng đến bên miệng chỉ là một tiếng thở dài trầm thấp, "Thiếu gia, cố gắng về sớm một chút, lão gia tuổi đã cao, có cậu bên cạnh ngài mới có thể an lòng."
"Ân, con biết rồi." Thời Thiên nhẹ giọng nói.
Mãi đến khi cúp điện thoại, Thời Thiên vẫn không nhận rabi thương trong giọng nói của lão quản gia.
Thời Thiên ăn tối ở một quán cơm nhỏ, sau khi ăn xong cậu gọi một chiếc taxi vội vàng quay trở về K thị. Đến nơi đã là hơn chín giờ tối, hời Thiên bảo tài xế dừng lại cách biệt thự không xa rồi mới tự mình đi bộ về.
Vẫn là con đường ban sáng, Thời Thiên lần thứ hai trong ngày nhìn thấy chiếc xe thể thao màu trắng của Nguyên Hiên đậu ven đường, mui xe đóng lại, nhưng vì đỗ trước ngọn đèn nên Thời Thiên có thể thấy được rõ ràng cảnh tượng bên trong, Nguyên Hiên bộ dáng ngốc nghếch nghiêng đầu dựa vào ghế ngủ, có vẻ đã chờ cậu rất lâu.
Thời Thiên cau mày, cậu có chút không dám tin chấp nhất của Nguyên Hiên đối với mình, cậu vẫn luôn cảm thấy Nguyên Hiên là tên phú nhị đại không kiên định, không thật lòng, căn bản không đáng để cậu tiêu phí tí ti tình cảm nào ở trên người hắn, nhưng bây giờ hành động của chàng trai này....
Thới Thiên bước lại gần gõ gõ lên cửa kính xe, Nguyên Hiên lim dim mở mắt ngây ngốc nhìn, khi thấy rõ người đứng bên ngoài, hắn trợn to mắt ngồi bật dậy, cơn buồn ngủ toàn bộ tiêu tan, Nguyên Hiên vội vàng mở của xe nhảy ra ngoài, hai mắt lấp lánh nhìn Thời Thiên.
"Tôi.... "
"Anh đã ở đây bao lâu?" Thời Thiên ngắt lời Nguyên Hiên, nhẹ giọng hỏi.
Nguyên Hiên cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay sau đó giả bộ ủy khuất nói, "Đã ba, bốn tiếng, mặt trời chưa xuống núi tôi đã đến rồi, bảo vệ nói em ra ngoài từ buổi trưa vẫn chưa trở về, tôi vẫn đợi."
"Vậy vạn nhất đêm nay tôi không trở lại, hoặc vừa rồi làm như không thấy xe của anh mà vào nhà luôn, anh cũng như kẻ ngốc ngồi chờ ở đây?" Thời Thiên có chút không biết nên bày ra biểu tình gì.
Nguyên Hiên chỉ cười, "Vậy tôi sẽ ngủ một giấc đến sáng hôm sau, lại tiếp tục canh giữ ở đây để được gặp em."
"Anh... thật đúng là kỳ quái." Thời Thiên nhíu mày, muốn sinh khí cũng không nổi, "Anh chẳng lẽ không biết người mà mình liều mạng theo đuổi chỉ là tình nhân được bao dưỡng của người khác? Hay anh cảm thấy rất thành công nếu mình làm được?"
"Tôi chưa từng nghĩ như thế." Nguyên Hiên vội vàng nói, "Tôi cũng không bao giờ khinh bỉ em là tình nhân của Cổ Thần Hoán, Dương Thiên, tôi chỉ cảm thấy không đáng cho em mà thôi, còn có đau lòng! Tôi có thể cảm giác em không hề vui vẻ khi ở bên hắn, thậm chí còn thấy giữa em và hắn không hề có sự ám muội tình nhân nên có, tôi.... "
"Vậy nói cho tôi biết, anh có thể cho tôi cái gì?" Thời Thiên đột nhiên cắt lời Nguyên Hiên, rất bình tĩnh mở miệng, "Rời khỏi vầng hào quang của Nguyên gia, anh còn lại cái gì? Tính cách lỗ mãng lại không chín chắn không thể giúp anh thành công."
"Hảo!" Nguyên Hiên cắn răng nặng nề nói, "Ngày mai tôi sẽ đem tất cả tiền trong tài khoản trả lại cho cha, tự mình kiếm lời cho em xem!"
Thời Thiên ngơ ngác, có chút giật mình Nguyên Hiên.
"Có phải khi tôi đã đủ thành thục thận trọng, em sẽ đến bên cạnh tôi?" Nguyên Hiên đặt hai tay lên vai Thời Thiên, tràn ngập mong đợi hỏi.
Thời Thiên đẩy tay Nguyên Hiên ra khỏi vai mình, cậu suy nghĩ làm sao mới có thể bỏ đi ý nghĩ muốn theo đuổi mình của Nguyên Hiên, "Tôi thích người thông minh, bàn về thủ đoạn, anh đấu không lại Cổ Thần Hoán, bàn về tâm cơ, anh so với Cổ Thần Hoán không cùng một đẳng cấp, anh..... "
"Tôi không hiểu." Nguyên Hiên cắt lời Thời Thiên, hắn cau mày khó hiểu, "Tại sao yêu một người lại cần thủ đoạn cùng tâm cơ?"
Lần này, đến phiên Thời Thiên ngây ngẩn, triệt để ngây ngẩn cả người.
Thời Thiên đột nhiên hiểu được tại sao mình dễ dàng bị Cổ Thần Hoán đạp lên như vậy, tất cả đều là bởi vì hắn có những thứ này.
Cậu từng bội phục trí tuệ của Cổ Thần Hoán tận sâu dưới đáy lòng, bởi hắn có thể chỉ trong thời gian ngắn đã có thể nắm quyền lớn trong tay, luôn không ý thức được, người tâm ngoan thủ lại như hắn, căn bản không thích hợp được yêu.
Bởi vì tình yêu của hắnlà dùng loại tư thái của người ở trên cao, giữ lấy sợi dây điều khiến người mà hắn muốn giẫm đạp. Kỳ thật trong mắt hắn, tất cả mọi người đề chỉ là những con rối bị sợi dây trói buộc.
"Em đang nghĩ gì vậy?" Nguyên Hiên dán sát vào người Thời Thiên.
Thời Thiên tỉnh táo lại lùi về sau một bước, sắc mặt khó coi, "Anh mau về đi."
"Những lời vừa nãy, tôi nhất định làm được." Nguyên Hiên nghiêm túc nói, "Ngày mai tôi sẽ trở lại, đem chuyện tôi đã làm được báo cáo lại cho em nghe." Đối Nguyên Hiên mà nói đây là một lý do rất tốt để gặp Thời Thiên.
"Như vậy đi." Sắc mặt Thời Thiên dần trở nên ôn hòa, "Chờ đến khi anh có thể kiếm ra tiền bằng chính năng lực của mình, tôi sẽ đáp ứng anh."
Nguyên Hiên hít vào một hơi, "Thật sự?!"
Thời Thiên gật gật đầu, "Điều kiện tiên quyết là, trước đó anh đừng đến tìm tôi nữa, nếu không.... "
"Được được." Nguyên Hiên nhanh chóng gật đầu, hắn vô cùng kích động, "Đây chính là em nói, chỉ cần tôi thành công, em nhất định phải rời khỏi Cổ Thần Hoán để đến bên tôi."
"Được." Thời Thiên bình tĩnh nhẹ giọng nói, "Chỉ cần anh thành công, chúng ta chính là tình nhân."
Nguyên Hiên trước khi đi vụng trộm đặt một cái hôn lên khóe môi Thời Thiên, không đợi cậu có cơ hội nổi giận, Nguyên Hiên đã kéo cửa xe ngồi vào rồi lại tặng cho cậu một cái hôn gió mới khởi động xe, thỏa mãn rời đi.
Thời Thiên nhìn đuôi xe chậm rãi biến mất, đôi mắt chói lọi dần trở nên ảm đạm, cậu quay đầu đi về phía biệt thự.
Có lẽ cậu không còn sống được bao lâu, cam kết vừa rồi không cần thiết phải thực hiện.
Tưởng tượng cảnh mình chết có bao nhiêu thảm, cũng có chút thẹn lòng với Nguyên Hiên.
Hắn là người luôn được cưng sủng, nào đến phiên một tình nhân được người bao dưỡng như cậu thương cảm, cùng lắm cũng chỉ là khách qua đường.
___
"Em gặp ác mộng?" Cổ Thần Hoán ngồi bên giường nhìn Thời Thiên đột ngột mở mắt, khẽ cười dịu dàng hỏi, "Khi ngủ em vẫn luôn cau mày."
Ngủ một giấc tỉnh dậy thấy Cổ Thần Hoán ngồi bên cạnh, Thời Thiên kinh ngạc, nhưng rất nhanh lại quay về biểu tình thảnh thơi.
Hôm nay là ngày gặp mặt đám huynh đệ của Cổ Thần Hoán, đương nhiên là hắn phải bồi tiếp cậu.
"Mơ thấy anh giơ súng về phía em." Thời Thiên xoay thắt lưng mệt mỏi, nói đùa, "Sau đó bóp cò."
Nụ cười trên môi Cổ Thần Hoán đông cứng, sau đó hắn cười lớn, "Không phải những giấc mộng luôn ngược lại với hiện thực hay sao? Em mơ thấy tôi dùng súng chĩa vào em, đó không phải là thật, có khi em mới chính là.... "
"Rất có thể." Thời Thiên cắt lời Cổ Thần Hoán, cậu cười rộ lên, "Anh phải thật đề phòng đấy."
Cổ Thần Hoán vươn tay vuốt tóc Thời Thiên, "Thời Thiên, em so với trước kia cười nhiều hơn." Cổ Thần Hoán cúi xuống hôn lên trán cậu, "Vô luận nụ cười này là thật hay giả, tôi đều yêu thích."
_
Danh sách chương