Xung quanh khu khách sạn đang sống, Nghiêm Ngũ đã bố trí không ít thủ hạ cải trang thành người đi đường để giám sát động tĩnh, những người này đều là tinh anh trong các tổ chức dong binh mà gã trả lương cao từ biên cảnh mời đến làm vệ sĩ riêng, họ có khả năng quan sát nhạy bén và thân thủ tốt, có thể giúp thân chủ của bọn họ chạy thoát trước cả khi gặp nguy hiểm.

Là một nhân vật nắm quyền cao trong giới hắc đạo, mấy chục năm hỗn thế đã giúp cho gốc rễ thế lực của Nghiêm Ngũ khác biệt hoàn toàn so với Cổ Thần Hoán mới chỉ có kinh nghiệm bốn năm, sức ảnh hưởng của Nghiêm Ngũ so với Cổ Thần Hoán càng khiến cho kẻ khác phải kính nể. Thủ đoạn cùng tâm tư của lão đại Nghiêm Ngũ tuyệt không thua kém Cổ Thần Hoán.

____

Ly Giản bước ra từ phòng tắm, một tay lấy khăn xoa tóc, một tay đưa lên che miệng, khẽ cười đi về phía cửa sổ.

Vẫn như mấy hôm trước, sau khi tắm rửa xong, Ly Giản luôn luôn không mặc gì.

Làn da được bảo dưỡng phi thường hảo, không có chút tì vết nào, đường nét cực kỳ ưu mỹ, ngũ quan tinh xảo chỉ khẽ mỉm cười cũng có thể lộ ra vô vàn loại mị thái mê hoặc lòng người, bất kể là trên giường hay dưới giường, đối với những người yêu thích nam sắc mà nói, y tuyệt đối là một cực phẩm.

"Ngũ thúc, tại sao không lên giường?" Ly Giản đi đến trước cửa sổ, cười nhìn nam nhân trước mắt.

Những ai có chút hiểu biết về Nghiêm Ngũ đều sẽ gọi hắn là Ngũ thúc, đây không chỉ là xưng hô, mà còn là tượng trưng cho thân phận và địa vị.

Nghiêm Ngũ tuổi đã ngoài bốn mươi nhưng đường nét khuôn mặt vẫn rất anh tuấn, khí chất trầm ổn, thân thể lẫm lẫm nhưng ngũ quan lại vô cùng ôn hòa, hơn hai mươi năm từng trải, ánh mắt gã tựa hồ vĩnh viễn cũng sẽ không dao động vì bất cứ điều gì.

Nghiêm Ngũ nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng nói có chút trầm thấp, "Nhớ lại không ít chuyện trước kia."

"Ngũ thúc đang nhớ đến tiểu bảo bối của ngài phải không?" Ly Giản đứng bên cạnh Nghiêm Ngũ, ôm lấy bờ vai rộng của gã, ngẩng mặt lên ôn nhu cười, "Không bao lâu nữa cậu ấy sẽ thuộc về ngài, đến lúc đó Ngũ thúc sẽ không cần em nữa đúng không?"

Nghiêm Ngũ khẽ vuốt tóc Ly Giản, tựa tiếu phi tiếu, "Sẽ không, trước khi em ấy cam tâm tình nguyện đi theo ta, ngươi là sự tồn tại không thể thiếu."

Vốn chỉ là một câu làm nũng đơn thuần, Ly Giản không ngờ rằng mình nhận được câu trả lời như vậy.

"Cam tâm tình nguyện?" Ly Giản cười, "Ngũ thúc thật sự động tâm với người kia a." Nói xong, Ly Giản luồn tay vào vạt áo Nghiêm Ngũ, ngón tay du động linh hoạt như tiểu xà, thanh âm tràn ngập mê hoặc, "Ngũ thúc không thể chỉ chọn em sao? Em có chỗ nào không bằng người kia chứ? Khuôn mặt người kia xinh đẹp hơn em, hay là kỹ thuật trên giường của cậu ta tốt hơn em?"

Nghiêm Ngũ vỗ nhẹ lên má Ly Giản, nheo mắt, "Tiểu yêu tinh, không được so sánh mình với em ấy."

Cảm giác được tín hiệu nguy hiểm phát ra từ Nghiêm Ngũ, Ly Giản không dám đề cập tới đề tài này nữa, y mơ hồ cảm giác được, chấp nhất của Nghiêm Ngũ đối với người con trai kia kéo dài không phải chỉ một, hai ngày, mà giống như là gã đã mê luyến người con trai kia từ rất nhiều năm về trước.

Ly Giản cảm thấy rất buồn cười, cho dù cơ thể Nghiêm Ngũ được điều dưỡng tốt thế nào chăng nữa, thế lực có khổng lồ đến thế nào đi nữa, thì đến cả nhân vật lớn như Cổ Thần Hoán Thời Thiên cũng nhìn không lọt mắt, thì chắn hẳn rằng cậu sẽ chẳng bao giờ cam tâm tình nguyện yêu một lão gia hỏa ngang tuổi cha mình.

Bất quá Ly Giản rất mong đợi muốn biết Nghiêm Ngũ định dùng thủ đoạn gì để mang Thời Thiên rời khỏi thành phố này ngay dưới con mắt Cổ Thần Hoán.

Y thích nhất chính là đóng vai một kẻ không liên quan, đứng nhìn hai kẻ tự cho là mình tài giỏi đấu đá lẫn nhau.

Tốt nhất đánh đến máu chảy thành sông, cuối cùng một người chết một người bị thương.

Vậy mới thú vị.

"Ngũ thúc, ngài chắc chắn Cổ Thần Hoán sẽ giết con trai của Nguyên Thường Diệu sao? Em thấy chỉ cần là người có chút lý tính đều sẽ không chọn cách này đắc tội với Nguyên Thường Diệu, Nguyên Thường Diệu không phải là tiểu thương như Đường Bản Xuyên, nếu ông ta muốn báo thù cho con trai, cho dù không thắng được Cổ Thần Hoán, cũng có thể khiến hắn trọng thương."

"Trước đây ta cũng không nắm chắc." Nghiêm Ngũ quay trở lại giường, đặt ly rượu đỏ trong tay lên bàn, "Nhưng bây giờ...." Nghiêm Ngũ cười khẽ, "Ta phát hiện ta đã đánh giá thấp sự chấp nhất của hắn đối với tiểu bảo bối của ta. Hơn nữa Cổ Thần Hoán vốn không đem con trai Nguyên Thường Diệu đặt trong mắt, nếu muốn lấy mạng cậu ta, hắn đương nhiên sẽ không do dự, chỉ cần mọi thứ thỏa đáng, hắn sẽ bất chấp tất cả."

"Nếu Ngũ thúc không tham gia, vậy tại sao lúc trước lại lệnh cho em đến nói với Cổ Thần Hoán rằng ngài muốn đòi người?"

"Tiên lễ hậu binh." Nghiêm Ngũ chậm rãi cười, nói, "Hắn bị tên tiểu tử họ Nguyên đoạt người, vạch trần tội lỗi của hắn bốn năm trước trước mặt Thời Thiên và rất nhiều người, khoảng cách giữa hắn và Thời Thiên càng lúc càng lớn, ta đến đòi người coi như là gây áp lực cho hắn, khiến hắn không chừa thủ đoạn trói buộc em ấy."

"Sau đó Ngũ thúc sẽ xuất hiện làm người tốt?" Ly Giản làm bộ tỉnh ngộ, sau đó vuốt cằm cười nhẹ hỏi, "Ngũ thúc, ngài gửi một phong thư cho nam nhân kia nói trận hỏa hoạn bốn năm trước là Cổ Thần Hoán làm, ngay cả kho bạc của Thời gia cũng là do hắn lấy, những điều này... có thật không?"

Nghiêm Ngũ đè Ly Giản xuống giường, mị cười, ngón tay gõ nhẹ lên chóp mũi Ly Giản, "Tiểu yêu tinh, vấn đề của ngươi hôm nay thật nhiều a."

Ly Giản ôm cổ Nghiêm Ngũ, nũng nịu cười, "Ngũ thúc, em chỉ tò mò thôi mà, nếu nói kho bạc của Thời gia là Cổ Thần Hoán lấy thì còn có thể hiểu được, nhưng trận hỏa hoạn kia, không thể nào lại là hắn?"

"Quả thực không phải do hắn phóng hỏa, không những không phải hắn làm, mà ngược lại hắn còn cứu thiếu gia của mình ra khỏi đám cháy đó."

"Cứu? Khi đó mẹ Cổ Thần Hoán vừa mới chết không lâu, hắn hận còn không kịp, tại sao lại...."

Nghiêm Ngũ xoa xoa lồng ngực bóng loáng khiêu gợi của Ly Giản, cắt lời y, thanh âm có chút trầm khàn, "Sau này ngươi sẽ biết, còn rất nhiều chuyện ngươi không nghĩ tới nữa, không chỉ ngươi mà ngay cả Cổ Thần Hoán cũng không biết, không, hắn không phải không biết, hắn bị lừa."

"Bị ai lừa?" Rốt cuộc cũng nắm được một chút tin tức hữu dụng, Ly Giản cười đặc biệt động nhân, y nâng chân lên cọ cọ vào khố bộ Nghiêm Ngũ, "Ngũ thúc không trả lời em, đêm nay em liền lực bất tòng tâm."

Nghiêm Ngũ hôn cổ Ly Giản, nói giọng khàn khàn, "Lại hỏi tiếp, ta đang nghĩ đến những lời khách sáo em nói với Cổ Thần Hoán."

Ly Giản cười ha ha, y hôn lên môi Nghiêm Ngũ, thấp giọng nói, "Sở thích của em là ở trên giường, cho nên ai khiến em thỏa mãn, em liền nghe người đó, Ngũ thúc hoài nghi em nghĩa là ngài không tự tin về bản thân mình."

....

Sau một đêm điên cuồng, sáng sớm, Nghiêm Ngũ rời khỏi khách sạn.

Rời khỏi địa bàn của mình, Nghiêm Ngũ không hề nhàn rỗi, nơi này có một vài thương nhân gã quen biết, tuy rằng lưỡng đạo hắc bạch phân biệt, nhưng trong âm thầm, gã và những thương nhân này coi như có chút quan hệ.

Nghiêm Ngũ vừa đi, Ly Giản liền tỉnh dậy, thân thể trần trụi đầy dấu vết hoan ái, y đứng dậy chậm rãi xoay người bước xuống giường, lấy chiếc máy nghe lén được giấu dưới gầm giường, sau đó y nằm nhoài trên giường lớn, một tay nhu ấn huyệt thái dương, mệt mỏi gọi điện cho Cổ Thần Hoán.

"Hoán ca, tối qua tôi kêu thế nào? Biết anh đang nghe nên tôi đã rất cố gắng đấy."

"Mau chóng làm rõ, là ai đang gạt ta." Mệnh lệnh âm lãnh lưu loát, Cổ Thần Hoán hiển nhiên không muốn nói thêm gì với Ly Giản.

"Được được được." Ly Giản kéo dài giọng miễn cưỡng nói, "Hoán ca, tôi giúp anh lấy được tin tình báo quan trọng từ Nghiêm Ngũ, vậy anh phải nói cho tôi biết, tại sao anh cứu người kia ra khỏi đám cháy năm đó? Tại sao không nói cho cậu ta biết? Nếu anh nói ra, rất có thể cậu ta sẽ cảm động liền lập tức trở về bên cạnh anh cũng không biết chừng."

"Ngươi muốn biết thứ gì từ ta?"

"Hoán ca đừng cảnh giác như vậy mà, tôi chỉ là hiếu kì."

"Ngươi chú ý động tĩnh của Nghiêm Ngũ là được, những chuyện khác không đến phiên ngươi quản."

"Hảo a, tôi đổi vấn đề khác, cậu công tử con nhà giàu tranh đoạt tiểu tình nhân với Hoán ca, Hoán ca có muốn lấy mạng hắn không? Ngũ thúc đang trông ngóng anh hành động đây, ngài muốn dùng "lòng tốt" của mình gửi thi thể tên thiếu gia đó đến tận nhà hắn."

"Làm tốt chuyện của ngươi Đi."

Nói xong, Cổ Thần Hoán cúp điện thoại.

Bất mãn cau mày, Ly Giản ném điện thoại lên giường, cười lạnh một tiếng, gương mặt xinh đẹp động nhân tràn ngập xem thường.

Một đám ngu xuẩn coi nam nhân kia là bảo bối.

E rằng cuối cùng....

Ta sẽ khiến các ngươi ai cũng không chiếm được cậu ta....

Ba ngày trước thương yến, không có sự đe doạ của Cổ Thần Hoán, cuộc sống của Thời Thiên rất yên bình, thậm chí Thời Thiên bắt đầu suy đoán có lẽ Cổ Thần Hoán không muốn dây dưa với mình nữa.

Nhưng mỗi lần nghĩ đến đêm đó, khi Cổ Thần Hoán chặn cậu ở cầu thang, cùng những điều hắn đã làm hôm hắn vào nhà cậu, Thời Thiên liền cảm thấy bất an.

Trạng thái điên cuồng đột nhiên ngừng lại, giống như trong không gian tối om đặt một quả bom bất cứ lúc nào cũng có thể phát nổ khiến Thời Thiên cảm thấy rất ngột ngạt, bởi cậu cảm thấy khi mình và Nguyên Hiên thân thiết với nhau, trong bóng tối luôn có tai mắt của Cổ Thần Hoán nhìn chằm chằm hai người họ.

Dù sao hắn cũng đã nói cậu và Nguyên Hiên hãy chờ chết đi.

Cảm giác bất an trong lòng bị nhấn chìm do quá bận rộn, bởi vì thương yến một năm tổ chức một lần của Xán Dạ sắp bắt đầu.

Nguyên Thường Diệu có ý muốn thử thách con trai mình, cho nên ông giao phần lớn việc tổ chức bữa tiệc này cho Nguyên Hiên quản lý, mà Thời Thiên gần như gắn liền với Nguyên Hiên trong công việc, cho nên cậu cũng hao tâm tổn sức không ít.

"Có vẻ như có rất nhiều người tham dự." Thời Thiên vừa lật xem danh sách khách mời, vừa nói với Nguyên Hiên mới bước vào phòng đã mệt mỏi ngã người trên ghế salon.

"Đó là điều đương nhiên, Nguyên gia trong giới kinh doanh châu bảo rất có sức ảnh hưởng." Nguyên Hiên kiêu ngạo đáp lời, giọng nói pha chút uể oải, mấy ngày nay lượng công việc nhiều đến mức hắn muốn nổi cáu, từ khi hắn bắt đầu thực sự quản lý công ty, Nguyên Thường Diệu vui sướng quá độ nên liên tục tăng cường công tác nhiệm vụ, giống như hận không thể khiến Nguyên Hiên đạt được đến trình độ của mình chỉ trong vòng vài ngày, trở thành kỳ tài chốn thương trường.

Mỗi khi mệt mỏi buồn bực, Nguyên Hiên đều vào phòng làm việc của Thời Thiên nằm nghỉ ngơi trên chiếc ghế salon cạnh bàn.

Nếu không có Thời Thiên, hắn thực sự sẽ không nhịn được nổi điên với lão tử nhà mình.

"Lão bà, chờ thương yến kết thúc, chúng ta xuất ngoại du lịch mấy ngày đi." Nguyên Hiên từ trên ghế sa lông ngồi dậy, lắc lắc đầu cho tỉnh táo.

"Cũng được a." Thời Thiên nhìn danh sách trong tay, không ngẩng đầu, "Em đã xem lịch công tác của anh mấy ngày tới, sau khi thương yến kết thúc anh cần phải xuất ngoại, khi ấy em sẽ đi cùng anh, thuận tiện có thể du lịch mấy ngày."

Nguyên Hiên thở dài, một lần nữa nằm xuống ghế sa lon, "Trong lòng lão bà, công việc đệ nhất, lão công đệ nhị a."

Thời Thiên căn bản không nghe thấy Nguyên Hiên đang cảm thán cái gì, cậu nhìn thấy danh sách khách mời có tên Cổ Thần Hoán, tâm nhất thời chìm xuống.

Cổ Thần Hoán tham gia yến, Thời Thiên cũng không thấy lạ, chỉ là nghĩ tới ngày đó hai người chạm mặt, Thời Thiên liền cảm giác lưng phát lạnh.

Thời Thiên đột nhiên phát hiện, hiện tại, vô luận trong lòng cậu Cổ Thần Hoán là gì, đều theo bản năng tồn tại một loại sợ hãi đối với hắn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện