Nghe được những lời này của Phó Huân, tảng đá lớn trong lòng Giang Phi liền rơi xuống đất.
“Còn nữa, không phải đã nói đừng gọi tôi là Phó tổng rồi sao?” Phó Huân trầm giọng nói.
“Ca…” Giang Phi nhỏ giọng đáp: “Thật xin lỗi…”
Phó Huân sửng sốt mấy giây mới lại nhàn nhạt nói: “Mệt mỏi thì ngủ sớm một chút.”
“Ừm, vậy ca anh khi nào trở về thế, cũng một tuần rồi.” Giang Phi dò hỏi.
Phó Huân cười âm hiểm: “Làm sao? Nhớ tôi?”
Giang Phi yên lặng liếc mắt, cuối cùng nói thật nhỏ: “Ừ.”
Tâm tình Phó Huân rất tốt, nhưng vẫn như cũ không nhanh không chậm nói: “Bên này có chút chuyện cần xử lý, đoán chừng phải bận rộn khoảng mười ngày nữa.”
Giang Phi cao hứng đến suýt chút nữa từ trên giường nhảy cẫng lên, đây quả thực là một tin vô cùng tốt.
Tay Giang Phi nắm lấy áo ngủ trước ngực, hồi lâu mới thấp giọng nói: “Em chờ anh trở lại.”
Giang Phi không biết một câu thuận miệng này đã làm chấn động Phó Huân như thế nào, Phó Huân sửng sốt ước chừng năm giây vẫn chưa định thần lại, suy nghĩ trong nháy mắt trở về nhiều năm trước, đó là lần cuối cùng hắn nói chuyện điện thoại với Phó Nam.
Phó Nam cũng nói như vậy, em chờ anh trở lại…trở lại đón em.
Suy nghĩ Phó Huân bỗng nhiên hỗn loạn vô cùng, cuối cùng lạnh lùng quẳng một câu ‘trước cứ như vậy’ liền cúp điện thoại.
Phó Huân không muốn gửi gắm phần tình cảm của mình đối với Phó Nam lên trên người Giang Phi, vị trí của Phó Nam ở trong lòng hắn là chí cao vô thượng, bất kỳ ai cũng không thay thế được Phó Nam, hắn cũng không cần tìm ai thay thế cho Phó Nam, mà phát hiện những thứ vốn chỉ có thể hấp thụ từ Phó Nam, lại cũng có thể lấy được từ Giang Phi, Phó Huân bắt đầu cảm thấy không ổn…
Định nghĩa Phó Huân dành cho Giang Phi, chỉ là sủng vật, tình nhân Phó Huân hắn dùng để điều hòa cuộc sống, thả lỏng tinh thần, trên thực tế Giang Phi cũng không làm được hai điểm này, nhưng trừ cái này ra, Phó Huân không muốn cho Giang Phi bất kỳ ‘định nghĩa thân phận’ chính thức nào.
Giang Phi bức tử Phó Nam, đây chính là sự thật, cũng quyết định hắn sẽ không để Giang Phi sống quá tự tại, sau khi phiền chán, chính là thời điểm cậu nên trả giá thật lớn, nếu một mực không phiền không chán, vậy thì giữ ở bên người tiếp tục ‘dùng’, nhưng cũng không thể ưu đãi cậu như những tình nhân trước kia của hắn.
Để cậu đi làm phụ tá cho Giản Húc, chính là không muốn để cậu sống ung dung! Đêm này, Phó Huân lại phái người đón nữ nhân bị hắn đuổi đi về, mặc dù chiến đấu kịch liệt triền miên hồi lâu, nhưng Phó Huân vẫn không thỏa mãn, lần này càng giống như là liên tục nhiều ngày không ăn mặn mà tiến hành phát tiết như bình thường, có cầu có muốn, nhưng lại vô tư vô vị.
Cuối cùng, Phó Huân không kiềm chế được nhớ đến Giang Phi, mặc dù người này ở trên giường đần muốn chết, nhưng chẳng biết tại sao, khi ôm vào trong ngực lại luôn cảm thấy đặc biệt yên ổn.
===================================
Giang Phi cố ý đeo chiếc vòng ngọc mà Diệp Phong Miên tặng lên cổ lần nữa, nó đối với Giang Phi mà nói, giống như là tín vật đính ước mà Diệp Phong Miên đưa cho cậu.
Bộ phim mới của Diệp Phong Miên khai máy, trong buổi lễ khai máy Giang Phi cũng không phải ở hiện trường, thời điểm giới truyền thông chụp hình cậu cũng đứng ở đằng xa lặng lẽ lấy điện thoại di động ra nhắm ngay Diệp Phong Miên trong đám người cách đó không xa chụp mấy tấm, kết quả lại bị Diệp Phong Miên phát hiện.
Diệp Phong Miên hướng về phía ống kính điện thoại di động của Giang Phi cười một tiếng, trong nháy mắt làm Giang Phi không nhịn được mặt đỏ bừng.
Sau bữa tiệc khai máy buổi tối, Diệp Phong Miên chờ đám người tổ phim tiến vào khách sạn đã được sắp xếp trước đó, đoàn phim hăng hái, không chỉ có các nghệ sĩ được an bài ở những phòng nghỉ VIP của khách sạn mà cả trợ lý đi theo các nghệ sĩ cũng được an bài ở phòng nghỉ cùng cấp bậc, để thuận lợi chiếu cố nên đều sắp xếp rất gần nhau.
Diệp Phong Miên cùng Giang Phi dần dần không phải lén nói cười trước mặt mọi người nữa, dẫu sao ở trong mắt những người khác hai người hôm nào cũng gặp mặt, thân thiết là chuyện rất bình thường.
Phụ tá của Diệp Phong Miên Tiểu Hạ cũng rất hiểu tâm ý của Diệp Phong Miên, thường xuyên làm bộ bảo Giang Phi rằng hắn rất bận, trên thực tế chính là để Diệp Phong Miên cùng Giang Phi có thời gian một mình.
Diệp Phong Miên không hay nói lời ngon tiếng ngọt gì, nhưng anh lại muốn khiến Giang Phi cao hứng, thỉnh thoảng lại tặng Giang Phi vài món quà nhỏ, mà anh cũng không phải rất có kinh nghiệm trên phương diện tặng quà cho nên đồ anh tặng Giang Phi mặc dù không rẻ nhưng lại rất lặt vặt, có lúc có thể là cái bút thép, ly, thậm chí là một vài tượng gỗ cổ trưng bày trong tiệm, hình dáng cực kỳ tinh xảo nhỏ nhắn…
Vật quá xa hoa, Diệp Phong Miên thật sự không dám đưa, bởi vì lo lắng trong lòng Giang Phi có gánh nặng mà không chấp nhận, ngược lại những thứ vụn vặt này có thể khiến Giang Phi trong lòng không có chút gánh nặng nào mà nhận lấy.
Kỳ thực Diệp Phong Miên đã sớm mua một chiếc đồng hồ đeo tay dành cho nam nhân có giá trị không rẻ, muốn trong không khí lãng mạn cùng long trọng tặng cho Giang Phi, anh vẫn đang chờ một cái cơ hội…
Mặc dù ở trong mắt Diệp Phong Miên, anh cùng Giang Phi đã ngầm thừa nhận quan hệ tình nhân, nhưng anh vẫn cảm thấy cần một chút thủ tục tỏ tình chính thức, anh muốn nghe được Giang Phi chính miệng nói đồng ý qua lại với anh, anh còn muốn mang Giang Phi trở về gặp cha mẹ.
Ở giới giải trí nhiều năm, mặc dù trong đám này Diệp Phong Miên cũng coi như trẻ tuổi, nhưng kỳ thực anh sớm đã có ý định cắt đứt rút về phía sau màn, quá nổi tiếng, khiến mấy năm này anh không có một chút xíu không gian cá nhân nào, trước kia không có sắp xếp trên phương diện tình cảm, ngược lại còn có thể thản nhiên đối mặt với chuyện truy đuổi tới cùng của đám paparazzi, nhưng hiện nay có Giang Phi rồi, anh không muốn trốn trốn núp núp như những nghệ sĩ ẩn hôn hoặc đang yêu khác, đối mặt với đám ký giả người hâm mộ nói láo giấu giếm.
Hơn bốn giờ chiều hôm đó, trời không báo trước nổi cơn mưa to, mưa rơi ngày càng lớn, không có biểu hiện bớt đi, tổ phim bất đắc dĩ phải hủy bỏ cảnh quay ngoài trời kế tiếp.
Giản Húc nằm trong phòng sauna* ở khách sạn thư giãn, Giang Phi thì ở phòng của mình vẽ tranh, A Bằng cùng bạn bè cùng phòng thì ra ngoài ca hát.
Phòng sauna: phòng tắm hơi
Chạng vạng tối, Giang Phi nhận được tin nhắn của Diệp Phong Miên gửi tới, nói hẹn cậu đi xem phim chiếu bóng, Giang Phi liền vui vẻ đồng ý.
Theo đó là Tiểu Hạ đi đánh yểm trợ, còn nhân tiện chung chỗ với hai vị nhân viên làm việc trong đoàn phim khác.
Bên trong rạp chiếu bóng, vị trí Giang Phi cùng Diệp Phong Miên sát bên cạnh nhau, thời điểm ánh đèn bên trong tối lại báo hiệu bộ phim bắt đầu, Diệp Phong Miên liền nắm lấy tay Giang Phi.
Giang Phi hiểu ý, cũng lặng lẽ nắm chặt lấy tay Diệp Phong Miên.
Đây là bộ phim tình yêu rất sâu sắc cảm động, có lệ có cười, lúc kết thúc, trước khi đèn bên trong rạp chiếu bóng sáng lên, Diệp Phong Miên liền quay đầu nghiêng người, hôn một cái lên mặt Giang Phi.
Giang Phi giật mình, mấy giây sau gò má liền nóng bỏng, cậu quay đầu nhìn Diệp Phong Miên mặt mày ôn nhu vui vẻ, lệ quang trong mắt liền lóe lên, dâng lên một cỗ kích động muốn hôn trả lại Diệp Phong Miên, cuối cùng lại bị ánh đèn sáng lên trong phòng chiếu bóng ép lại trở về.
Khi ra khỏi rạp chiếu bóng chuẩn bị trở về khách sạn, Tiểu Hạ cố ý chen lên xe nhân viên làm việc của đoàn phim, nhìn giống như là trò chuyện hợp ý nên góp cho sôi động, kỳ thực là để Diệp Phong Miên cùng Giang Phi có thể một mình trên xe.
Mưa rơi đã nhỏ lại, Diệp Phong Miên lái xe trở Giang Phi trở về, vốn là Diệp Phong Miên chuẩn bị mang Giang Phi đi ăn tối, nhưng Giang Phi muốn gọi điện thoại cho Phó Huân sớm, bèn lấy chuyện Giản Húc gửi cậu tin nhắn bảo cậu trở về làm lý do cự tuyệt.
Hôm nay cậu đã rất cao hứng, mặc dù còn tham lam muốn nhiều hơn…
Diệp Phong Miên dừng xe ở cửa sau khách sạn, bảo Giang Phi xuống xe vào khách sạn trước, anh đi đậu xe ở bãi đỗ xe phụ cận.
Lúc này đã hơn mười giờ đêm, lại thêm trời mưa cho nên con đường tới cửa sau khách sạn vắng ngắt, Giang Phi nhìn ngọn đèn đường lúc sáng lúc tối cách đó không xa, hai tay trên đùi càng nắm càng chặt.
Sợ hãi, vui mừng, quẫn bách, kiềm chế, đủ loại ưu tư tích tụ ở trong ngực, khiến Giang Phi giờ phút này chỉ muốn không để ý tới hết thảy bùng nổ!
Diệp Phong Miên thấy Giang Phi không có động tác gì, có chút nghi ngờ cau mày, vừa định hỏi cái gì thì lúc này Giang Phi đột nhiên cởi dây an toàn trên người ra, cũng đưa tay tắt đèn bên trong xe, sau đó xoay người ôm lấy mặt Diệp Phong Miên.
Tất cả động tác làm liền một mạch, sau cùng, Giang Phi nghiêng người hôn lên môi Diệp Phong Miên.
Diệp Phong Miên kinh ngạc không thôi, nhưng sau khiếp sợ ngắn ngủi lại là sự vui sướng điên cuồng, anh một tay giữ sau gáy của Giang Phi, một tay kia nhanh chóng cởi dây an toàn ra, sau đó xoay mình ấn Giang Phi lên ghế ngồi, hôn trả lại mạnh mẽ hơn.
Nửa đêm yên tĩnh, bên trong buồng xe u ám, tiếng thở dốc quấn quýt kịch liệt của hai người càng thêm thô trầm, ấm áp…
Ghế ngồi trong xe bị ngả ra, toàn thân Diệp Phong Miên gần như đặt ở trên người Giang Phi, nụ hôn kịch liệt dần dần giống như ngọn lửa lan trên đồng cỏ không thể một phát liền vãn hồi.
“Phong ca…” Giang Phi ngửa cổ lên, ý loạn tình mê thấp giọng kêu: “Em yêu anh…Phong ca…”
Hai lớp áo trước ngực Giang Phi đều bị cởi ra, Diệp Phong Miên giống như say rượu mất lý trí, nắm lấy eo Giang Phi dọc theo cần cổ bóng loáng của cậu một đường hôn cắn mài xuống, một tay trong lúc vô tình cũng đưa vào dưới người Giang Phi…
Lúc này, lực kiềm chế của Diệp Phong Miên, đã bị ‘lời mời’ thâm tình của Giang Phi phá hủy toàn bộ.
Cuối cùng vẫn là điện thoại di động của Diệp Phong Miên bỗng nhiên vang lên kéo hai người tỉnh táo trở lại.
Đó là Tiểu Hạ gọi tới, Diệp Phong Miên nói qua loa vài câu liền cúp.
Lại nhìn về phía Giang Phi dưới người, Diệp Phong Miên phát hiện Giang Phi đang dùng hai tay bụm mặt, nếu không phải có anh đè, sợ rằng cả người Giang Phi đã co lại thành một đoàn.
“Em…Em phải đi về.” Từ trong kẽ ngón tay của Giang Phi, truyền tới tiếng nhắc nhở nhỏ yếu.
Diệp Phong Miên bật cười, anh hơi ngồi dậy, sau đó sửa sang lại áo mở phong phanh trước ngực Giang Phi, ôn nhu cười nói: “Xấu hổ cái gì? Dù sao sớm muộn cũng là của anh.”
Nếu không phải lúc này trong buồng xe không bật đèn, Diệp Phong Miên nhất định sẽ phát hiện toàn thân Giang Phi đều đỏ như sắp nhỏ máu.
Sau khi chỉnh lý xong, Giang Phi liền mở cửa xe hoảng hốt muốn chạy trốn, Diệp Phong Miên lại kéo một tay Giang Phi lại, cười nói: “Khi nào mời anh đến nhà em ngồi một chút, đột nhiên rất muốn ăn thức ăn em làm.”
Giang Phi quẫn bách không dám quay đầu lại nhìn Diệp Phong Miên, hồi lâu mới nhỏ giọng nói: “Chờ…Chờ lần sau có thời gian.”
Diệp Phong Miên cười một tiếng, lúc này mới buông Giang Phi ra.
(Huynh: Ăn xong tiểu đường rồi~)
“Còn nữa, không phải đã nói đừng gọi tôi là Phó tổng rồi sao?” Phó Huân trầm giọng nói.
“Ca…” Giang Phi nhỏ giọng đáp: “Thật xin lỗi…”
Phó Huân sửng sốt mấy giây mới lại nhàn nhạt nói: “Mệt mỏi thì ngủ sớm một chút.”
“Ừm, vậy ca anh khi nào trở về thế, cũng một tuần rồi.” Giang Phi dò hỏi.
Phó Huân cười âm hiểm: “Làm sao? Nhớ tôi?”
Giang Phi yên lặng liếc mắt, cuối cùng nói thật nhỏ: “Ừ.”
Tâm tình Phó Huân rất tốt, nhưng vẫn như cũ không nhanh không chậm nói: “Bên này có chút chuyện cần xử lý, đoán chừng phải bận rộn khoảng mười ngày nữa.”
Giang Phi cao hứng đến suýt chút nữa từ trên giường nhảy cẫng lên, đây quả thực là một tin vô cùng tốt.
Tay Giang Phi nắm lấy áo ngủ trước ngực, hồi lâu mới thấp giọng nói: “Em chờ anh trở lại.”
Giang Phi không biết một câu thuận miệng này đã làm chấn động Phó Huân như thế nào, Phó Huân sửng sốt ước chừng năm giây vẫn chưa định thần lại, suy nghĩ trong nháy mắt trở về nhiều năm trước, đó là lần cuối cùng hắn nói chuyện điện thoại với Phó Nam.
Phó Nam cũng nói như vậy, em chờ anh trở lại…trở lại đón em.
Suy nghĩ Phó Huân bỗng nhiên hỗn loạn vô cùng, cuối cùng lạnh lùng quẳng một câu ‘trước cứ như vậy’ liền cúp điện thoại.
Phó Huân không muốn gửi gắm phần tình cảm của mình đối với Phó Nam lên trên người Giang Phi, vị trí của Phó Nam ở trong lòng hắn là chí cao vô thượng, bất kỳ ai cũng không thay thế được Phó Nam, hắn cũng không cần tìm ai thay thế cho Phó Nam, mà phát hiện những thứ vốn chỉ có thể hấp thụ từ Phó Nam, lại cũng có thể lấy được từ Giang Phi, Phó Huân bắt đầu cảm thấy không ổn…
Định nghĩa Phó Huân dành cho Giang Phi, chỉ là sủng vật, tình nhân Phó Huân hắn dùng để điều hòa cuộc sống, thả lỏng tinh thần, trên thực tế Giang Phi cũng không làm được hai điểm này, nhưng trừ cái này ra, Phó Huân không muốn cho Giang Phi bất kỳ ‘định nghĩa thân phận’ chính thức nào.
Giang Phi bức tử Phó Nam, đây chính là sự thật, cũng quyết định hắn sẽ không để Giang Phi sống quá tự tại, sau khi phiền chán, chính là thời điểm cậu nên trả giá thật lớn, nếu một mực không phiền không chán, vậy thì giữ ở bên người tiếp tục ‘dùng’, nhưng cũng không thể ưu đãi cậu như những tình nhân trước kia của hắn.
Để cậu đi làm phụ tá cho Giản Húc, chính là không muốn để cậu sống ung dung! Đêm này, Phó Huân lại phái người đón nữ nhân bị hắn đuổi đi về, mặc dù chiến đấu kịch liệt triền miên hồi lâu, nhưng Phó Huân vẫn không thỏa mãn, lần này càng giống như là liên tục nhiều ngày không ăn mặn mà tiến hành phát tiết như bình thường, có cầu có muốn, nhưng lại vô tư vô vị.
Cuối cùng, Phó Huân không kiềm chế được nhớ đến Giang Phi, mặc dù người này ở trên giường đần muốn chết, nhưng chẳng biết tại sao, khi ôm vào trong ngực lại luôn cảm thấy đặc biệt yên ổn.
===================================
Giang Phi cố ý đeo chiếc vòng ngọc mà Diệp Phong Miên tặng lên cổ lần nữa, nó đối với Giang Phi mà nói, giống như là tín vật đính ước mà Diệp Phong Miên đưa cho cậu.
Bộ phim mới của Diệp Phong Miên khai máy, trong buổi lễ khai máy Giang Phi cũng không phải ở hiện trường, thời điểm giới truyền thông chụp hình cậu cũng đứng ở đằng xa lặng lẽ lấy điện thoại di động ra nhắm ngay Diệp Phong Miên trong đám người cách đó không xa chụp mấy tấm, kết quả lại bị Diệp Phong Miên phát hiện.
Diệp Phong Miên hướng về phía ống kính điện thoại di động của Giang Phi cười một tiếng, trong nháy mắt làm Giang Phi không nhịn được mặt đỏ bừng.
Sau bữa tiệc khai máy buổi tối, Diệp Phong Miên chờ đám người tổ phim tiến vào khách sạn đã được sắp xếp trước đó, đoàn phim hăng hái, không chỉ có các nghệ sĩ được an bài ở những phòng nghỉ VIP của khách sạn mà cả trợ lý đi theo các nghệ sĩ cũng được an bài ở phòng nghỉ cùng cấp bậc, để thuận lợi chiếu cố nên đều sắp xếp rất gần nhau.
Diệp Phong Miên cùng Giang Phi dần dần không phải lén nói cười trước mặt mọi người nữa, dẫu sao ở trong mắt những người khác hai người hôm nào cũng gặp mặt, thân thiết là chuyện rất bình thường.
Phụ tá của Diệp Phong Miên Tiểu Hạ cũng rất hiểu tâm ý của Diệp Phong Miên, thường xuyên làm bộ bảo Giang Phi rằng hắn rất bận, trên thực tế chính là để Diệp Phong Miên cùng Giang Phi có thời gian một mình.
Diệp Phong Miên không hay nói lời ngon tiếng ngọt gì, nhưng anh lại muốn khiến Giang Phi cao hứng, thỉnh thoảng lại tặng Giang Phi vài món quà nhỏ, mà anh cũng không phải rất có kinh nghiệm trên phương diện tặng quà cho nên đồ anh tặng Giang Phi mặc dù không rẻ nhưng lại rất lặt vặt, có lúc có thể là cái bút thép, ly, thậm chí là một vài tượng gỗ cổ trưng bày trong tiệm, hình dáng cực kỳ tinh xảo nhỏ nhắn…
Vật quá xa hoa, Diệp Phong Miên thật sự không dám đưa, bởi vì lo lắng trong lòng Giang Phi có gánh nặng mà không chấp nhận, ngược lại những thứ vụn vặt này có thể khiến Giang Phi trong lòng không có chút gánh nặng nào mà nhận lấy.
Kỳ thực Diệp Phong Miên đã sớm mua một chiếc đồng hồ đeo tay dành cho nam nhân có giá trị không rẻ, muốn trong không khí lãng mạn cùng long trọng tặng cho Giang Phi, anh vẫn đang chờ một cái cơ hội…
Mặc dù ở trong mắt Diệp Phong Miên, anh cùng Giang Phi đã ngầm thừa nhận quan hệ tình nhân, nhưng anh vẫn cảm thấy cần một chút thủ tục tỏ tình chính thức, anh muốn nghe được Giang Phi chính miệng nói đồng ý qua lại với anh, anh còn muốn mang Giang Phi trở về gặp cha mẹ.
Ở giới giải trí nhiều năm, mặc dù trong đám này Diệp Phong Miên cũng coi như trẻ tuổi, nhưng kỳ thực anh sớm đã có ý định cắt đứt rút về phía sau màn, quá nổi tiếng, khiến mấy năm này anh không có một chút xíu không gian cá nhân nào, trước kia không có sắp xếp trên phương diện tình cảm, ngược lại còn có thể thản nhiên đối mặt với chuyện truy đuổi tới cùng của đám paparazzi, nhưng hiện nay có Giang Phi rồi, anh không muốn trốn trốn núp núp như những nghệ sĩ ẩn hôn hoặc đang yêu khác, đối mặt với đám ký giả người hâm mộ nói láo giấu giếm.
Hơn bốn giờ chiều hôm đó, trời không báo trước nổi cơn mưa to, mưa rơi ngày càng lớn, không có biểu hiện bớt đi, tổ phim bất đắc dĩ phải hủy bỏ cảnh quay ngoài trời kế tiếp.
Giản Húc nằm trong phòng sauna* ở khách sạn thư giãn, Giang Phi thì ở phòng của mình vẽ tranh, A Bằng cùng bạn bè cùng phòng thì ra ngoài ca hát.
Phòng sauna: phòng tắm hơi
Chạng vạng tối, Giang Phi nhận được tin nhắn của Diệp Phong Miên gửi tới, nói hẹn cậu đi xem phim chiếu bóng, Giang Phi liền vui vẻ đồng ý.
Theo đó là Tiểu Hạ đi đánh yểm trợ, còn nhân tiện chung chỗ với hai vị nhân viên làm việc trong đoàn phim khác.
Bên trong rạp chiếu bóng, vị trí Giang Phi cùng Diệp Phong Miên sát bên cạnh nhau, thời điểm ánh đèn bên trong tối lại báo hiệu bộ phim bắt đầu, Diệp Phong Miên liền nắm lấy tay Giang Phi.
Giang Phi hiểu ý, cũng lặng lẽ nắm chặt lấy tay Diệp Phong Miên.
Đây là bộ phim tình yêu rất sâu sắc cảm động, có lệ có cười, lúc kết thúc, trước khi đèn bên trong rạp chiếu bóng sáng lên, Diệp Phong Miên liền quay đầu nghiêng người, hôn một cái lên mặt Giang Phi.
Giang Phi giật mình, mấy giây sau gò má liền nóng bỏng, cậu quay đầu nhìn Diệp Phong Miên mặt mày ôn nhu vui vẻ, lệ quang trong mắt liền lóe lên, dâng lên một cỗ kích động muốn hôn trả lại Diệp Phong Miên, cuối cùng lại bị ánh đèn sáng lên trong phòng chiếu bóng ép lại trở về.
Khi ra khỏi rạp chiếu bóng chuẩn bị trở về khách sạn, Tiểu Hạ cố ý chen lên xe nhân viên làm việc của đoàn phim, nhìn giống như là trò chuyện hợp ý nên góp cho sôi động, kỳ thực là để Diệp Phong Miên cùng Giang Phi có thể một mình trên xe.
Mưa rơi đã nhỏ lại, Diệp Phong Miên lái xe trở Giang Phi trở về, vốn là Diệp Phong Miên chuẩn bị mang Giang Phi đi ăn tối, nhưng Giang Phi muốn gọi điện thoại cho Phó Huân sớm, bèn lấy chuyện Giản Húc gửi cậu tin nhắn bảo cậu trở về làm lý do cự tuyệt.
Hôm nay cậu đã rất cao hứng, mặc dù còn tham lam muốn nhiều hơn…
Diệp Phong Miên dừng xe ở cửa sau khách sạn, bảo Giang Phi xuống xe vào khách sạn trước, anh đi đậu xe ở bãi đỗ xe phụ cận.
Lúc này đã hơn mười giờ đêm, lại thêm trời mưa cho nên con đường tới cửa sau khách sạn vắng ngắt, Giang Phi nhìn ngọn đèn đường lúc sáng lúc tối cách đó không xa, hai tay trên đùi càng nắm càng chặt.
Sợ hãi, vui mừng, quẫn bách, kiềm chế, đủ loại ưu tư tích tụ ở trong ngực, khiến Giang Phi giờ phút này chỉ muốn không để ý tới hết thảy bùng nổ!
Diệp Phong Miên thấy Giang Phi không có động tác gì, có chút nghi ngờ cau mày, vừa định hỏi cái gì thì lúc này Giang Phi đột nhiên cởi dây an toàn trên người ra, cũng đưa tay tắt đèn bên trong xe, sau đó xoay người ôm lấy mặt Diệp Phong Miên.
Tất cả động tác làm liền một mạch, sau cùng, Giang Phi nghiêng người hôn lên môi Diệp Phong Miên.
Diệp Phong Miên kinh ngạc không thôi, nhưng sau khiếp sợ ngắn ngủi lại là sự vui sướng điên cuồng, anh một tay giữ sau gáy của Giang Phi, một tay kia nhanh chóng cởi dây an toàn ra, sau đó xoay mình ấn Giang Phi lên ghế ngồi, hôn trả lại mạnh mẽ hơn.
Nửa đêm yên tĩnh, bên trong buồng xe u ám, tiếng thở dốc quấn quýt kịch liệt của hai người càng thêm thô trầm, ấm áp…
Ghế ngồi trong xe bị ngả ra, toàn thân Diệp Phong Miên gần như đặt ở trên người Giang Phi, nụ hôn kịch liệt dần dần giống như ngọn lửa lan trên đồng cỏ không thể một phát liền vãn hồi.
“Phong ca…” Giang Phi ngửa cổ lên, ý loạn tình mê thấp giọng kêu: “Em yêu anh…Phong ca…”
Hai lớp áo trước ngực Giang Phi đều bị cởi ra, Diệp Phong Miên giống như say rượu mất lý trí, nắm lấy eo Giang Phi dọc theo cần cổ bóng loáng của cậu một đường hôn cắn mài xuống, một tay trong lúc vô tình cũng đưa vào dưới người Giang Phi…
Lúc này, lực kiềm chế của Diệp Phong Miên, đã bị ‘lời mời’ thâm tình của Giang Phi phá hủy toàn bộ.
Cuối cùng vẫn là điện thoại di động của Diệp Phong Miên bỗng nhiên vang lên kéo hai người tỉnh táo trở lại.
Đó là Tiểu Hạ gọi tới, Diệp Phong Miên nói qua loa vài câu liền cúp.
Lại nhìn về phía Giang Phi dưới người, Diệp Phong Miên phát hiện Giang Phi đang dùng hai tay bụm mặt, nếu không phải có anh đè, sợ rằng cả người Giang Phi đã co lại thành một đoàn.
“Em…Em phải đi về.” Từ trong kẽ ngón tay của Giang Phi, truyền tới tiếng nhắc nhở nhỏ yếu.
Diệp Phong Miên bật cười, anh hơi ngồi dậy, sau đó sửa sang lại áo mở phong phanh trước ngực Giang Phi, ôn nhu cười nói: “Xấu hổ cái gì? Dù sao sớm muộn cũng là của anh.”
Nếu không phải lúc này trong buồng xe không bật đèn, Diệp Phong Miên nhất định sẽ phát hiện toàn thân Giang Phi đều đỏ như sắp nhỏ máu.
Sau khi chỉnh lý xong, Giang Phi liền mở cửa xe hoảng hốt muốn chạy trốn, Diệp Phong Miên lại kéo một tay Giang Phi lại, cười nói: “Khi nào mời anh đến nhà em ngồi một chút, đột nhiên rất muốn ăn thức ăn em làm.”
Giang Phi quẫn bách không dám quay đầu lại nhìn Diệp Phong Miên, hồi lâu mới nhỏ giọng nói: “Chờ…Chờ lần sau có thời gian.”
Diệp Phong Miên cười một tiếng, lúc này mới buông Giang Phi ra.
(Huynh: Ăn xong tiểu đường rồi~)
Danh sách chương