Lúc Phương Giải tỉnh lại đã là sáng sớm ngày thứ ba hắn đến đế đô, hôn mê ước chừng một ngày hai đêm, Phương Giải ở dưới tình trạng vô ý thức, lần đầu tiên ở trong trạng thái không hề phòng bị ở trước mặt người lạ ở một địa phương xa lạ.
Cho nên sau khi sau khi tỉnh lại đầu tiên Phương Giải có chút cảm động, trong lòng tự nhủ trên thế giới này người có lòng tốt vẫn không ít. Sau đó hắn yên lặng cảm thụ xem thân mình có gì không ổn. Đột nhiên phát hiện ra chính mình đang khỏa thân. Chỉ có điều nhìn đến bên cạnh gối đầu của mình có đặt cái gì đó, thấy đó là một chồng ngân phiếu hắn lập tức nhẹ nhàng thở ra.
Sau khi nằm ba giây đồng hồ, hắn rất không phóng khoáng đem ngân phiếu đếm một lần.Cái loại đau đớn như tê liệt trong bụng đã biến mất không thấy đâu nữa, thay vào đó là một loại mỏi mệt như vừa mới chạy năm mươi dặm. Mỏi mệt đến tốc độ đếm tiền của hắn giảm xuống mười mấy lần so với quá khứ, mỏi mệt đến độ sau khi hắn đếm ngân phiếu xong ngay cả khí lực dơ tay lên cũng không có.
Đây là cảm giác hắn chưa từng có, còn mệt hơn thời điểm hắn chạy cự li dài 5000m trong thế vận hội của trường ở kiếp trước.
Thật giống như khí lực cả người bị rút hết không còn một mảnh, hiện tại nằm trên giường như một con rối mềm nhũn.
Thời điểm Phương Giải đang nhớ lại trước khi hôn mê đã phát sinh cái gì, cửa phòng két một tiếng. Bị người từ bên ngoài đẩy ra. Phương Giải cố gắng nghiêng đầu để nhìn lại, sau đó nở một nụ cười tràn đầy sự biết ơn. Hắn biết mình cười trong cáibộ dáng hiện tại cũng khẳng định không đẹp nổi, nhưng hắn biết nụ cười này của mình khẳng định rất chân thành, cái khó đạt được nhất đó là chân thành.
Người đi vào Đại Tùy thủ phủ Ngô Nhất Đạo.
Áo gấm màu xanh ngọc, tươi cười ôn hòa.
Tuy Phương Giải chưa từng gặp Ngô Nhất Đạo, thời điểm hắn tránh ở trong xe ngựa của Hóa Thông Thiên Hạ cũng không có thấy vị danh nhân Đại Tùy đã thu của mình một nghìn một trăm lượng bạc sau đó cứu tính mạng của mình này. Nhưng Phương Giải biết, người này nhất định là Ngô Nhất Đạo.
Dáng người không tính là cường tráng, thoạt nhìn hơi gầy và cao. Nhưng sức hấp dẫn của nam nhân trung niên trên người ông ta hoàn toàn lộ ra không bỏ sót chútnào, mặc dù ông ta không mở miệng cũng có vẻ rất nho nhã. Một nam nhân có tướng mạo và khí chất như vậy, bất kể như thế nào cũng khó dính dáng tới hơi tiền.
Đừng trông mặt mà bắt hình dong, nước biển không thể đong bằng gáo.
- Thật may là ngươi đã tỉnh.
Ngô Nhất Đạo mỉm cười nói một câu, sau đó đi đến cái ghế cạnh giường ngồi xuống. Giơ tay cầm ấm trà trên bàn rót một chén trà lạnh đưa cho Phương Giải, Phương Giải khẽ lắc đầu ra hiệu mình không còn khí lực để đón cái chén kia. Ngô Nhất Đạo hơi kinh ngạc, sau đó ngồi vào bên giường nâng gáy Phương Giải lên, giúp hắn uống nước.
Nước vào bụng, cảm giác mát lạnh thông suốt khiến Phương Giải không kìm nổithoải mái rên rỉ một tiếng.
- Vãn bối cứ tưởng mình đã chết rồi.
Lúc hắn nói chuyện, mới phát hiện giọng nói của mình khàn khàn giống như thanh âm gió thổi qua lá cây. Nếu không phải đã xác định thanh âm này phát ra từ chính cổ họng của mình, hắn thậm chí hoài nghi trong phòng này còn có người thứ ba.
Ngô Nhất Đạo ừ một tiếng cười nói:
- Nếu như ngươi không tỉnh lại..., ta đã sai người đem ngươi bỏ vào trong bao bố ném ra ngoài thành rồi, nếu bọn họ tâm địa tốt nói không chừng sẽ đào hố chôn ngươi, nếu bọn họ mà lười thì ngươi cũng chỉ có thể phơi thây nơi hoang dã. Hoặc là bị chó hoang ăn, hoặc là hư thối sinh giòi.- Ngài không phải là người như vậy.
Phương Giải thở hổn hển nói.
- Vì sao?
Ngô Nhất Đạo cảm thấy có chút hứng thú khi Phương Giải nói vậy.
- Nếu... Nếu ngài chỉ là một người trọng danh lợi, như vậy vì một nghìn một trăm lượng bạc này thực không đáng thu nhận và giúp đỡ ta. Bởi vì trên người ta có lẽ còn dính đến án mạng, còn không thực sự là một lính đào ngũ... Quân luật của Đại Tùy rất nghiêm khắc, mặc dù thân phận của ngài không phải e ngại, nhưng rất phiền toái.
- Mặt khác... vãn bối tin tưởng vào cảm giác của mình.Phương Giải nói rất nghiêm túc.
Ngô Nhất Đạo cười cười, trở lại cái ghế, ngồi xuống nói:
- Tin tưởng vào cảm giác... là lý do không đáng tin cậy nhất. Năm đó ta dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng đã từng nghĩ như ngươi, tin tưởng vào cảm giác của chính mình. Nhưng sau ba lần lỗ vốn, rốt cục ta cũng hiểu được cảm giác này rất vô nghĩa. Vì thế, lần thứ tư ta nghĩ biện pháp mượn tới mười lăm lượng bạc, bắt đầu buôn bán không dựa vào cảm giác, mà dựa vào kinh nghiệm thất bại ba lần trước và sự đi nhiều nhìn nhiều mới có thể dừng vận đen lại. Việc buôn bán mà chỉ đề phòng người khác chỉ buôn bán được nhỏ. Phải hãm hại người thì việc buôn bán mới có thể kiếm được nhiều tiền.
- Tin vào cảm giác, không bằng tin tưởng mình có giá trị tồn tại.Y nói.
Phương Giải vâng một tiếng, biết Ngô Nhất Đạo không nói sai cái gì. Nếu nói hắn không có chút giá trị nào... thì thiên hạ đệ nhất phú Ngô Nhất Đạo cũng không ngu ngốc làm người tốt tích đức mà giúp đỡ chính mình. Thế giới này cũng tốt, kiếp trước cũng tốt, người ngu ngốc có thể trở thành cự phú, như vậy thì heo mẹ cũng có thể leo cây.
- Ta có thể xin ngài một việc được không.
Phương Giải trầm mặc một hồi rồi hỏi.
- Ngươi nói đi.- Bằng hữu của ta đang ở nhà trọ Xuân Phong, là một nam nhân rất đặc biệt, dáng người khô gầy, vóc dáng không cao, thoạt nhìn như khoảng năm mươi tuổi kỳ thực y mới hơn ba mươi. Dưới tình huống bình thường y sẽ không thay quần áo, là một bộ áo da vô cùng bẩn... Xin ngài thông báo cho y một tiếng. Nếu không tìm thấy y ở nhà trọ, ngài có thể phái người đến thông báo cho Tức đại nương ở Hồng Tụ Chiêu một tiếng.
- Được.
Ngô Nhất Đạo gật gật đầu.
Thời điểm y nghe được ba chữ Hồng Tụ Chiêu kia, trong mắt hiện lên một tia sáng rọi.- Nghỉ ngơi tốt đi, ta sẽ dẫn bằng hữu của ngươi qua đây. Mặt khác... Bắt đầu từ sáng sớm hôm qua có một nữ thiên hộ của thị vệ đại nội, giống như người điên điều tra cái gì đó trong thành Trường An, hiện tại đã một ngày một đêm vẫn chưa dừng... Cùng ngươi có quan hệ sao?
- Có
Phương Giải gật đầu:
- Phiền ngài nói cho nàng biết một tiếng, nói ta vẫn mạnh khỏe.
- Ừ.
Ngô Nhất Đạo đứng lên chuẩn bị rời đi, thời điểm đi đến cửa ông ta bỗng nhiên đứng lại, quay đầu lại liếc mắt nhìn Phương Giải một cái mỉm cười nói:- Dường như ngươi còn nợ ta một câu cảm ơn.
Phương Giải chậm rãi lắc lắc đầu trịnh trọng nói:
- Đại ân, không dám nói cảm ơn.
Ánh mắt Ngô Nhất Đạo sáng lên, cười gật đầu xoay người rời đi. Ngô Nhất Đạo nện bước rời đi rất nhẹ nhàng, ý cười trên khóe miệng ngày càng đậm.
Cho nên sau khi sau khi tỉnh lại đầu tiên Phương Giải có chút cảm động, trong lòng tự nhủ trên thế giới này người có lòng tốt vẫn không ít. Sau đó hắn yên lặng cảm thụ xem thân mình có gì không ổn. Đột nhiên phát hiện ra chính mình đang khỏa thân. Chỉ có điều nhìn đến bên cạnh gối đầu của mình có đặt cái gì đó, thấy đó là một chồng ngân phiếu hắn lập tức nhẹ nhàng thở ra.
Sau khi nằm ba giây đồng hồ, hắn rất không phóng khoáng đem ngân phiếu đếm một lần.Cái loại đau đớn như tê liệt trong bụng đã biến mất không thấy đâu nữa, thay vào đó là một loại mỏi mệt như vừa mới chạy năm mươi dặm. Mỏi mệt đến tốc độ đếm tiền của hắn giảm xuống mười mấy lần so với quá khứ, mỏi mệt đến độ sau khi hắn đếm ngân phiếu xong ngay cả khí lực dơ tay lên cũng không có.
Đây là cảm giác hắn chưa từng có, còn mệt hơn thời điểm hắn chạy cự li dài 5000m trong thế vận hội của trường ở kiếp trước.
Thật giống như khí lực cả người bị rút hết không còn một mảnh, hiện tại nằm trên giường như một con rối mềm nhũn.
Thời điểm Phương Giải đang nhớ lại trước khi hôn mê đã phát sinh cái gì, cửa phòng két một tiếng. Bị người từ bên ngoài đẩy ra. Phương Giải cố gắng nghiêng đầu để nhìn lại, sau đó nở một nụ cười tràn đầy sự biết ơn. Hắn biết mình cười trong cáibộ dáng hiện tại cũng khẳng định không đẹp nổi, nhưng hắn biết nụ cười này của mình khẳng định rất chân thành, cái khó đạt được nhất đó là chân thành.
Người đi vào Đại Tùy thủ phủ Ngô Nhất Đạo.
Áo gấm màu xanh ngọc, tươi cười ôn hòa.
Tuy Phương Giải chưa từng gặp Ngô Nhất Đạo, thời điểm hắn tránh ở trong xe ngựa của Hóa Thông Thiên Hạ cũng không có thấy vị danh nhân Đại Tùy đã thu của mình một nghìn một trăm lượng bạc sau đó cứu tính mạng của mình này. Nhưng Phương Giải biết, người này nhất định là Ngô Nhất Đạo.
Dáng người không tính là cường tráng, thoạt nhìn hơi gầy và cao. Nhưng sức hấp dẫn của nam nhân trung niên trên người ông ta hoàn toàn lộ ra không bỏ sót chútnào, mặc dù ông ta không mở miệng cũng có vẻ rất nho nhã. Một nam nhân có tướng mạo và khí chất như vậy, bất kể như thế nào cũng khó dính dáng tới hơi tiền.
Đừng trông mặt mà bắt hình dong, nước biển không thể đong bằng gáo.
- Thật may là ngươi đã tỉnh.
Ngô Nhất Đạo mỉm cười nói một câu, sau đó đi đến cái ghế cạnh giường ngồi xuống. Giơ tay cầm ấm trà trên bàn rót một chén trà lạnh đưa cho Phương Giải, Phương Giải khẽ lắc đầu ra hiệu mình không còn khí lực để đón cái chén kia. Ngô Nhất Đạo hơi kinh ngạc, sau đó ngồi vào bên giường nâng gáy Phương Giải lên, giúp hắn uống nước.
Nước vào bụng, cảm giác mát lạnh thông suốt khiến Phương Giải không kìm nổithoải mái rên rỉ một tiếng.
- Vãn bối cứ tưởng mình đã chết rồi.
Lúc hắn nói chuyện, mới phát hiện giọng nói của mình khàn khàn giống như thanh âm gió thổi qua lá cây. Nếu không phải đã xác định thanh âm này phát ra từ chính cổ họng của mình, hắn thậm chí hoài nghi trong phòng này còn có người thứ ba.
Ngô Nhất Đạo ừ một tiếng cười nói:
- Nếu như ngươi không tỉnh lại..., ta đã sai người đem ngươi bỏ vào trong bao bố ném ra ngoài thành rồi, nếu bọn họ tâm địa tốt nói không chừng sẽ đào hố chôn ngươi, nếu bọn họ mà lười thì ngươi cũng chỉ có thể phơi thây nơi hoang dã. Hoặc là bị chó hoang ăn, hoặc là hư thối sinh giòi.- Ngài không phải là người như vậy.
Phương Giải thở hổn hển nói.
- Vì sao?
Ngô Nhất Đạo cảm thấy có chút hứng thú khi Phương Giải nói vậy.
- Nếu... Nếu ngài chỉ là một người trọng danh lợi, như vậy vì một nghìn một trăm lượng bạc này thực không đáng thu nhận và giúp đỡ ta. Bởi vì trên người ta có lẽ còn dính đến án mạng, còn không thực sự là một lính đào ngũ... Quân luật của Đại Tùy rất nghiêm khắc, mặc dù thân phận của ngài không phải e ngại, nhưng rất phiền toái.
- Mặt khác... vãn bối tin tưởng vào cảm giác của mình.Phương Giải nói rất nghiêm túc.
Ngô Nhất Đạo cười cười, trở lại cái ghế, ngồi xuống nói:
- Tin tưởng vào cảm giác... là lý do không đáng tin cậy nhất. Năm đó ta dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng đã từng nghĩ như ngươi, tin tưởng vào cảm giác của chính mình. Nhưng sau ba lần lỗ vốn, rốt cục ta cũng hiểu được cảm giác này rất vô nghĩa. Vì thế, lần thứ tư ta nghĩ biện pháp mượn tới mười lăm lượng bạc, bắt đầu buôn bán không dựa vào cảm giác, mà dựa vào kinh nghiệm thất bại ba lần trước và sự đi nhiều nhìn nhiều mới có thể dừng vận đen lại. Việc buôn bán mà chỉ đề phòng người khác chỉ buôn bán được nhỏ. Phải hãm hại người thì việc buôn bán mới có thể kiếm được nhiều tiền.
- Tin vào cảm giác, không bằng tin tưởng mình có giá trị tồn tại.Y nói.
Phương Giải vâng một tiếng, biết Ngô Nhất Đạo không nói sai cái gì. Nếu nói hắn không có chút giá trị nào... thì thiên hạ đệ nhất phú Ngô Nhất Đạo cũng không ngu ngốc làm người tốt tích đức mà giúp đỡ chính mình. Thế giới này cũng tốt, kiếp trước cũng tốt, người ngu ngốc có thể trở thành cự phú, như vậy thì heo mẹ cũng có thể leo cây.
- Ta có thể xin ngài một việc được không.
Phương Giải trầm mặc một hồi rồi hỏi.
- Ngươi nói đi.- Bằng hữu của ta đang ở nhà trọ Xuân Phong, là một nam nhân rất đặc biệt, dáng người khô gầy, vóc dáng không cao, thoạt nhìn như khoảng năm mươi tuổi kỳ thực y mới hơn ba mươi. Dưới tình huống bình thường y sẽ không thay quần áo, là một bộ áo da vô cùng bẩn... Xin ngài thông báo cho y một tiếng. Nếu không tìm thấy y ở nhà trọ, ngài có thể phái người đến thông báo cho Tức đại nương ở Hồng Tụ Chiêu một tiếng.
- Được.
Ngô Nhất Đạo gật gật đầu.
Thời điểm y nghe được ba chữ Hồng Tụ Chiêu kia, trong mắt hiện lên một tia sáng rọi.- Nghỉ ngơi tốt đi, ta sẽ dẫn bằng hữu của ngươi qua đây. Mặt khác... Bắt đầu từ sáng sớm hôm qua có một nữ thiên hộ của thị vệ đại nội, giống như người điên điều tra cái gì đó trong thành Trường An, hiện tại đã một ngày một đêm vẫn chưa dừng... Cùng ngươi có quan hệ sao?
- Có
Phương Giải gật đầu:
- Phiền ngài nói cho nàng biết một tiếng, nói ta vẫn mạnh khỏe.
- Ừ.
Ngô Nhất Đạo đứng lên chuẩn bị rời đi, thời điểm đi đến cửa ông ta bỗng nhiên đứng lại, quay đầu lại liếc mắt nhìn Phương Giải một cái mỉm cười nói:- Dường như ngươi còn nợ ta một câu cảm ơn.
Phương Giải chậm rãi lắc lắc đầu trịnh trọng nói:
- Đại ân, không dám nói cảm ơn.
Ánh mắt Ngô Nhất Đạo sáng lên, cười gật đầu xoay người rời đi. Ngô Nhất Đạo nện bước rời đi rất nhẹ nhàng, ý cười trên khóe miệng ngày càng đậm.
Danh sách chương