Sau này Phương Mạt nói, động tác hôm đó của mẹ mình là điển hình cho trợn mắt nói dối, kỹ thuật diễn vụng về lại cường điệu, cô ấy đâu chỉ nhìn mà than thở, cô ấy tin khi mình bảy tám chục tuổi bị mắc chứng Alzheimer, quên tên anh Tống Ngật, nhưng cũng sẽ không quên được trò hề này của mẹ mình.

Bữa cơm tối hôm đó, sau khi cả nhà xấu hổ xong đều cười điên, ngay cả người cảm xúc nhạt nhẽo trước mặt mọi người như Phương Nhạc cũng chịu không nổi mà treo nụ cười cả nửa ngày.

Sự náo nhiệt kết thúc, ba đứa nhỏ về nhà, Trần Hề bị Phương Mạt tóm vào phòng ngủ, đóng cửa nghiêm hình tra tấn.

Phương Nhạc chờ mãi đến hơn mười một giờ vẫn không thấy Trần Hề trở về, bèn gửi một tin nhắn WeChat qua cho cô, qua mấy phút nữa, cửa phòng ngủ của anh bị người ta mở từ bên ngoài, tay Trần Hề cầm điện thoại, quang minh chính đại chạy chậm vào, thuần thục nhảy lên giường anh.

Phương Nhạc thuận thế ôm người vào lòng nói: “Nếu anh không giục em, đêm nay em sẽ không về à?”

Trần Hề nói: “Sao có thể, em và Phương Mạt cũng nói sắp xong rồi.”

“Em và chị ấy nói chuyện gì, sao lại nói nhiều như vậy?”

“Còn có thể nói cái gì, em bị chị ấy ép hỏi cả tối.” Trần Hề nghĩ đến thì buồn cười: “Vừa rồi chị ấy còn mắng em, bảo suýt chút nữa ngày mai chị ấy phải đi nhổ răng khôn.”

Phương Nhạc khó hiểu, Trần Hề thuật lại lời nói lòng đầy căm phẫn vừa rồi của Phương Mạt, càng nói càng thấy buồn cười, Phương Nhạc cũng cười, Trần Hề nói: “Em cũng mọc răng khôn rồi, không biết có phải nhổ hay không.”

Phương Nhạc vừa nghe lập tức hỏi: “Mọc cái nào?”

“Bên trái phía trên.”

“Anh xem xem.”

Trần Hề há miệng, Phương Nhạc nâng cằm cô, răng khôn mọc ở tận cùng bên trong, ánh sáng hơi tối, anh không thấy rõ, Phương Nhạc mở đèn pin điện thoại, chiếu vào miệng Trần Hề, sau khi thấy rõ, anh hỏi: “Có đau không?”

Trần Hề đáp: “Không đau.”

“Mọc khi nào?”

“Em cũng không biết.” Trần Hề nói: “Em cũng mới phát hiện vào mấy hôm trước, mọc ra một đoạn như vậy, chắc đã mọc được một khoảng thời gian rồi.”

Phương Nhạc nói: “Mở ra lần nữa đi.”

“Để làm gì?”

“Anh xem lại.”

Trần Hề nghe lời há miệng một lần nữa, lần này Phương Nhạc không mở đèn pin, anh nâng cằm cô lên, ngón trỏ một tay khác trực tiếp đưa vào miệng Trần Hề, Trần Hề không chuẩn bị, mở to hai mắt suýt chút nữa khép miệng lại, mu bàn tay Phương Nhạc hơi cong, đập nhẹ vào răng cửa của cô, nhắc nhở: “Đừng cắn.”

Lúc này Trần Hề mới tiếp tục há miệng.

Ngón tay Phương Nhạc sờ đến răng khôn của Trần Hề, dùng chút lực cọ qua, cảm nhận hình dạng và độ nhọn của răng khôn, cảm thấy mọc ở vị trí này chắc sẽ chọc vào má.

“Không đau thật sao?”

Trong miệng có ngón tay, Trần Hề nói không rõ trả lời: “Ông au.” Không đau, lại lắc đầu, sau đó hỏi, ổn không?

Khi cô nói chuyện, hàm răng trên dưới sẽ cố gắng ép sát, nhẹ nhàng chạm vào ngón tay Phương Nhạc, khoang miệng ấm áp, kẹp vào hơi ngứa, mùi sữa tắm tuyết tùng quen thuộc như có như không mà trêu ghẹo, thật ra đều là mấy điểm nhỏ bé không đáng kể, thậm chí có thể nói Trần Hề chưa làm gì hết, nhưng ánh mắt Phương Nhạc vẫn dần thay đổi, hơi thở hơi thu lại, không nói gì nhìn cô.

Miệng Trần Hề không khép được, bị ép ngửa đầu, nhạy bén nhận được tín hiệu. Cô quan sát biểu cảm Phương Nhạc, sau khi liên tục xác nhận là không nhầm, hàm răng cô cắn lại, không có ý tốt mà chà xát ngón tay Phương Nhạc.

Phương Nhạc khựng lại, cười một cái, trầm giọng nói: “Nếu không đau thì không nhổ cũng được, sau này đau nhớ nói.”

Trần Hề “Ừm”.

Phương Nhạc hôn lên môi cô một cái, hơi rời đi, nhìn vào mắt cô, lại hôn một cái, sau đó từ từ rút ngón tay của mình ra, thay bằng lưỡi.

Một lát sau, bầu không khí nóng rực, Trần Hề ngẩng cổ, ngã lên giường, muốn vén vạt áo Phương Nhạc, Phương Nhạc đè tay cô, c ắn vào cổ cô, lại cắn cằm cô, hôn môi cô, khàn giọng nói: “Hôm nay không làm, không có bao.”

“A…” Trần Hề luôn không quan tâm đ ến chuyện này, số lần của họ không nhiều, học kỳ này bởi vì ông chủ Phương bệnh nặng nằm viện liên tục, bọn họ căn bản không có tâm trạng đó, sau đó ông chủ Phương xuất viện, bọn họ lại bận rộn với kỳ thi cuối kỳ, lúc làm lần nữa là ngày đầu kỳ nghỉ hè, cũng chính là một ngày trước ngày Phương Nhạc đi khảo sát ruộng.

Hiện giờ tính ra đã cách nửa tháng.

“Sao lại không mua?” Trần Hề tùy tiện hỏi, cũng không phải oán giận.

“Vốn không nghĩ tới.” Nửa tháng này, ban ngày Phương Nhạc khảo sát tìm hiểu khắp nơi, buổi tối họp hành viết bài, đương nhiên rất nhớ Trần Hề, lúc nằm trên giường cũng sẽ có d*c vọng s1nh lý, nhưng chủ yếu anh nhớ là nhớ bản thân Trần Hề chứ không phải cơ thể Trần Hề, lúc trở về tất nhiên anh không nghĩ sẽ đi mua bao.

Trần Hề thấy mặt anh lạnh lùng, đôi mắt lại đỏ đậm, cổ và tai cũng vậy, nhiệt độ nóng bỏng trên người như có thể khiến cô bị bỏng rát, Trần Hề cười hỏi: “Anh như vậy sẽ không có vấn đề gì chứ?”

Phương Nhạc liếc nhìn cô một cái, sau đó nằm nghiêng xuống, ôm cô vào lòng, hung hăng chặn miệng cô.

Hai người dùng cách khác tiến hành giao lưu nhân tính một lần, vốn dĩ Phương Nhạc không muốn giao lưu, anh chỉ muốn tiến hành đơn phương, nhưng Trần Hề tốt bụng, hỏi anh có cần giúp đỡ không, Phương Nhạc nhìn vẻ mặt chân thành của cô, yết hầu anh lăn lăn, mặt đỏ tai hồng đồng ý, cũng đưa quà đáp lễ của anh ra, hai người cứ như vậy đè nhỏ tiếng động, lung tung rối loạn làm loạn một lúc.

Hôm sau hai người đều đã có sắp xếp, Trần Hề tiếp tục kiếm tiền, Phương Nhạc phải viết luận văn, buổi chiều hẹn Phan Đại Châu chơi bóng.

Trước khi Trần Hề ra ngoài, Phương Nhạc hỏi: “Anh nói chuyện của chúng ta với Đại Châu nhé?”

“Anh vẫn chưa nói với cậu ấy sao?”

“Nói ra nó điên lên mất.” Trước đó anh bận như vậy, ngay cả thời gian nói chuyện phiếm với Trần Hề qua điện thoại cũng chỉ có hạn, làm gì có thời gian đối phó với Phan Đại Châu nổi điên, cho nên cứ nghĩ về rồi nói sau.

Trần Hề cũng chưa nói cho Bạch Chỉ và Trương Tiểu Hạ, Bạch Chỉ và Lâu Minh Lý đang cò cưa, ông Trương Tiêu Hạ bị bệnh nặng, thời gian này Trương Tiêu Hạ vẫn luôn ở chỗ khác với ba mẹ để trông coi ông, Trần Hề cảm thấy mấy ngày nữa nói cũng giống như vậy, thật ra không nói cũng được, hiện giờ cô và Phương Nhạc không còn lén lút, sau này những người khác tất nhiên sẽ nhìn ra, không cần cố tình nói rõ.

Suy nghĩ của Phương Nhạc và Trần Hề không khác biệt lắm, hai người họ cũng không nghĩ tới chuyện sẽ đăng lên vòng bạn bè, nội dung trong vòng bạn bè của họ phần lớn là chia sẻ tin tức của văn phòng hôn nhân, hoặc liên quan đến học tập, thỉnh thoảng mọi người cùng nhau ra ngoài chơi Trần Hề cũng sẽ đăng mấy tấm hình chụp chung, cũng có ảnh chung với họ, tin nhắn trên vòng bạn bè đều là lời bình luận đơn thuần và like, không ai hiểu lầm quan hệ của họ.

Nghĩ cũng biết, trừ phi bọn họ thêm một câu “Chúng tớ đang yêu đương” lên vòng bạn bè, nếu không những người khác hoàn toàn không hiểu được ý của hai người.

Nhưng nếu đăng “Chúng tớ đang yêu đương” gì gì đó, Trần Hề và Phương Nhạc cứ cảm thấy kì kì, thật sự không đăng nổi.

Hai người trò chuyện đôi câu liền ai bận việc nấy, buổi chiều hơn 3 giờ, Phương Nhạc đến sân vận động, với sự hiểu biết Phan Đại Châu của anh, Phương Nhạc chắc chắn Phan Đại Châu nghe xong sẽ nổi điên, ai ngờ lần này anh hoàn toàn không đoán đúng.

Bên ngoài oi bức, hai người vào sân vận động trong nhà chơi bóng, mấy người còn lại đều không tới, sau khi bọn họ vào sân bèn lập đội với người lạ, không lo lắng mà nói chuyện phiếm, chơi bóng xong uống nước, Phương Nhạc mới nhẹ nhàng nói với Phan Đại Châu: “Vẫn luôn chưa nói với mày, tao và Trần Hề đang yêu nhau.”

Phan Đại Châu ngửa đầu đổ nước ùng ục được một nửa, nghe vậy cậu chàng khựng lại một chút, tiếng ùng ục tạm dừng, cậu ngẩng đầu liếc nhìn Phương Nhạc, thấy anh vừa uống nước, vừa bấm điện thoại, yết hầu của Phan Đại Châu lăn lăn, tiếng ùng ục tiếp tục, thu hồi tầm mắt không dao động mà uống hết non nửa chai nước còn lại.

Phương Nhạc không nghe thấy câu trả lời, ngước mắt nhìn cậu một cái, Phan Đại Châu uống nước xong, sảng khoái lau miệng, thở dài nói: “Người anh em, mày lại điên rồi à?”

Phương Nhạc không hiểu nổi: “Cái gì?”

“Câu “tao và Trần Hề đang yêu nhau”, mày nghe thấy câu này có quen không, ngày điền nguyện vọng thi đại học, mày quên rồi à? Hôm đó mày nói câu y như đúc với tao, biết câu chuyện cổ tích “cậu bé chăn cừu” không? Tao còn tin được mày à?”

Phương Nhạc: “…”

“Tao thấy bệnh này của mày không ổn rồi, vốn cho rằng mày đã khỏi hẳn, sao bây giờ lại tái phát, có muốn tìm bác sĩ khám không?” Phan Đại Châu đề nghị.

Phương Nhạc: “…”

Phương Nhạc không nói một lời quay màn hình điện thoại về phía cậu, Phan Đại Châu khó hiểu nhìn qua, thấy rõ ảnh chụp chung ở hình nền điện thoại của anh, biểu cảm của Phan Đại Châu không cho là đúng, như đang nói, thấy rồi, ảnh chụp chung thôi, sau đó thì sao?

Phương Nhạc lấy chìa khóa nhà từ trong túi ra, móc chìa khóa là một con búp bê Mario nữ, rất giống Trần Hề trên bức ảnh chụp chung, Phương Nhạc nói: “Cái này, Trần Hề tự tay làm, là một đôi, đồ cặp.”

Phan Đại Châu im lặng, Phương Nhạc cho rằng cậu đã hiểu bèn thả lại chìa khóa vào trong túi, ai ngờ câu tiếp theo của Phan Đại Châu lại là: “Tao thật không thể tưởng nổi, hiện giờ mày lại nghiêm trọng đến như vậy, còn có thể soạn ra câu chuyện xưa hoàn chỉnh, cả đạo cụ cũng có.”

Phương Nhạc nhét móc chìa khóa xong, chậm chạp ngồi dậy, nhìn về phía Phan Đại Châu.

Phan Đại Châu vô cùng đau đớn nói: “Mày tỉnh táo một chút đi Nhạc, mày đừng nằm mơ nữa được không?!”

“…”

Phương Nhạc quan sát cậu một hồi lâu, sau đó thấm thía nói: “Phan Đại Châu, mày có rảnh thì đi khám não đi.”

“Mày nói ngược à?”

Phương Nhạc lười đáp lời cậu, trên điện thoại anh có lịch sử nói chuyện với Trần Hề, trực tiếp nhất còn có mấy cái ghi âm của Trần Hề, nhưng Phương Nhạc ngang ngược biết rõ, mấy thứ này anh không muốn lấy ra cho người ta xem.

Vừa rồi Trần Hề gửi tin nhắn WeChat cho anh, nói bên ngoài trời mưa, hỏi anh có mang dù không, cô tan ca trở về có thể đón anh ở trạm xe buýt ngay sân vận động.

Phương Nhạc không mang dù, nhưng Phan Đại Châu mang, hai người đi đến cổng sân vận động, đúng lúc Trần Hề vừa đến.

Cô và Phan Đại Châu chào hỏi nhau, Phương Nhạc thuần thục nhận cây dù che mưa cho Trần Hề, Trần Hề núp dưới dù, dù che không lớn, Phương Nhạc vươn cánh tay chuẩn bị ôm vai cô.

Phan Đại Châu đứng phía sau họ, thấy Phương Nhạc mang ý làm loạn, cậu nghẹn họng trân trối nhìn, không hề nghĩ ngợi lập tức vọt qua, một phát đâm thủng, nhét dù của mình vào tay Trần Hề, sau đó ôm chặt vai Phương Nhạc, nói với Trần Hề đang ngạc nhiên dại ra: “Tôi và nó đi chung dù!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện