“Không thể thay ở đây?”
Lưng Trần Hề áp vào Phương Nhạc, bụng bị cánh tay rắn chắc siết chặt, cô hít khí theo bản năng, co cái bụng nhỏ của mình lại, Phương Nhạc gần trong gang tấc, khi nói chuyện hơi thở phả từ trên xuống khiến da đầu cô ngưa ngứa.
Tuy bọn họ đã nhìn thấy nhau trần trụi, nhưng vào lúc bình thường, bọn họ chưa từng thay quần áo cho nhau, ít nhiều còn giữ lại chút văn minh lịch sự và ngây ngô kín đáo của thiếu niên.
Cho nên ngay lúc Trần Hề bất ngờ không kịp đề phòng lại bị Phương Nhạc cản lại, cô hơi không tưởng tượng nổi, biểu cảm và giọng điệu đều mang theo chút rối rắm: “Anh… muốn chơi tình thú?”
Phương Nhạc: “…”
Màn hình điện thoại trên giường đã tối sầm, dường như tấm ảnh lại bị che giấu, nhưng hai bộ quần áo ở nơi bằng mắt thường của họ cũng có thể thấy, hơn nữa giơ tay là có thể với tới.
Tấm ảnh chụp chung của bọn họ bị phủ bụi ba năm, bởi vì không ai biết cho nên cũng không ai hỏi tới, tấm ảnh gợi lên hồi ức của họ, cũng gợi lên tâm sự thiếu niên, Trần Hề nói muốn sang phòng bên thay đồ, không biết vì sao Phương Nhạc không muốn không nhìn thấy cô, chỉ muốn để cô thành thật đứng dưới mí mắt anh, cho nên anh không hề nghĩ ngợi đã duỗi tay chặn người lại, chỉ là không ngờ tới Trần Hề có thể suy nghĩ viển vông như vậy, hơn nữa còn hỏi đến là thẳng thắng, khiến cảm xúc tích trữ của anh bỗng chốc bị tách ra liên tục.
Phương Nhạc không thể không nhìn cô: “Em biết cái gì mới là chơi trò tình thú không?”
Trần Hề nghiêm túc học hỏi: “Cái gì?”
Tầm mắt của Phương Nhạc khóa trên mặt cô, kéo quần áo trong tay cô, mang ý sâu xa mà nói: “Anh đích thân thay quần áo cho em, như vậy mới gọi là tình thú.”
… Trần Hề lùi về phía sau hai bước.
Phương Nhạc nâng tay lên, Trần Hề xoay người chạy ngay, đáng tiếc lại giẫm lên vết xe đổ, giây tiếp theo cô lại bị Phương Nhạc ôm lấy, lần này cánh tay Phương Nhạc để ngang trước ngực cô, một cái tay khác của anh quyết đoán vén vạt áo của cô, Trần Hề nắm tay Phương Nhạc mà cười ngăn cản, ở trong lồng ngực anh như con cá nhỏ tung tăng nhảy nhót ra sức quẫy đuôi.
Chút sức này của Trần Hề không đáng nhắc tới với Phương Nhạc, Phương Nhạc hơi dùng sức, hai chân Trần Hề rời mặt đất, Trần Hề cũng linh hoạt, hai chân đạp về phía mép giường định mượn lực phá vỡ, nhưng hiển nhiên sức mạnh của hai người cách nhau quá nhiều, Phương Nhạc còn không để chút giày vò này của cô vào mắt, thậm chí anh còn thả lỏng cánh tay ngang ngực cô, hai tay cũng vén vạt áo cô.
Cuối cùng quần áo của Trần Hề bị vén lên một nửa, người nằm bò trên giường, hai cái chân thê thảm treo bên mép giường, cánh tay bị Phương Nhạc nâng lên, ỡm ờ để tùy anh kéo ống tay áo của mình, vừa cười vừa không phục mà nói: “Em không nói sai đúng không, quả nhiên anh muốn chơi tình thú.”
“Phải, em nói không sai, vậy thành thật một chút, phối hợp một chút.” Phương Nhạc nói theo cô, cởi một ống tay áo của cô ra, kéo cổ áo qua đầu cô.
Trần Hề thành thật nằm sấp, sườn mặt áp giường, cánh tay để trên đỉnh đầu, chính giữa là ngọn đèn trần, dưới ánh đèn sáng ngời, mái tóc dài của cô rối tung, một nửa để trên giường, một nữa ở trên sống lưng trắng muốt, Phương Nhạc vừa cầm bộ đồ Mario, lại không mặc lên người cô, anh nhìn tấm lưng trơn bóng của cô, hổ khẩu* chậm rãi hợp với eo cô.
*Hổ khẩu: phần nối giữa ngón cái và ngón trỏ
Trần Hề muốn cuộn đuôi lại lại bị sức nặng của Phương Nhạc đè ép, bả vai cô co chặt, xương bả vai cong lên, khó chịu mà ngửa cổ, Phương Nhạc bắt đầu hôn từ cổ cô, từng tấc một đi xuống, tai Trần Hề nghe thấy hơi thở dần nặng nề của anh, hỏi: “Không thay đồ sao?”
“Lát nữa…” Phương Nhạc khàn giọng: “Lát nữa thay giúp em.”
Trần Hề cười một cái, tầm mắt bắt được ánh trăng lạnh ngoài cửa sổ, tay cô đưa ra phía sau, tùy tiện đè bàn tay đang bóp lấy eo cô của Phương Nhạc: “Rèm chưa kéo.”
Bọn họ đang ở tầng 28, tuy khoảng cách giữa các lầu trong tiểu khu rộng nhưng đèn phòng cô sáng, trong đêm tôi chính là một quả cầu lửa nổi bật.
Phương Nhạc đứng dậy từ trên người cô, đi chân trần đến trước cửa sổ, kéo rèm lại. Xoay người nhìn lại giường, Trần Hề đang nằm bò trên giường, cánh tay cô chống nửa người trên dậy, tóc dài xõa trước ngực, nửa che nửa lộ, trắng phát sáng, ánh mắt nhìn anh vừa dịu dàng vừa trắng trợn.
Tựa như người cá nhảy khỏi mặt biển xanh bạc.
Phương Nhạc không vòng về, anh trực tiếp từ trên đầu giường này vừa đi vừa vén vạt áo của mình lên, lưu loát cởi áo thun dài tay ra, tiện tay quẳng xuống, quỳ gối trên giường, anh cong lưng, khống chế phần sau cổ của Trần Hề, khó dằn nổi mà hút hết hơi thở của cô.
Quả cầu lửa trong đêm sáng quắc bùng cháy, đâu cần mở điều hòa làm ấm gì, chỗ nào của bọn họ cũng nóng bỏng.
Đặc biệt ánh mắt Phương Nhạc nhìn chằm chằm cô mà Trần Hề nhìn thấy, từ nhỏ tới lớn, cảm xúc của Phương Nhạc trước giờ đều không bộc lộ ra ngoài quá nhiều, ánh mắt nhìn cô hiện giờ lại không kiêng nể gì, như biển rộng mãnh liệt, vận sức chờ bắt đầu muốn nuốt hết người.
Ban đầu không phải như vậy, là sau khi họ yêu nhau, trôi qu mỗi ngày gió nổi mây vần, tích lũy từng chút từng chút một rồi nổi lên trận sóng biển không chút kiêng nể này.
Trần Hề bị anh nhìn chằm chằm đến nỗi máu nóng sôi trào, ngay cả ngón chân cũng đang run rẩy, cô nhiệt tình đón nhận đợt sóng này.
Bởi vì sự nhiệt tình thẳng thắn này của cô, máu Phương Nhạc nở mạnh, huyệt thái dương căng chặt, cánh tay nổi từng đường gân xanh, mồ hôi rơi vào mắt anh, anh nhắm mắt lại, nặng nề mà thở gấp, chôn đầu bên cỏ Trần Hề, mút cổ cô, ngọn lửa còn dư vẫn đang thiêu đốt tanh tách.
Trần Hề cũng khép hờ mắt, tay cào lung tung, bắt được vải quần áo, cô nghiêng đầu nhìn thoáng qua, là bộ đồ Mario: “Còn muốn thay đồ không?”
Hơi thở của Trần Hề yếu đi một chút nhưng tinh thần vẫn dồi dào trước sau như một, cô không biết anh vẫn còn có chỗ đè nén, trừ lần đầu tiên của hai bọn họ vào hai tháng trước Phương Nhạc mất khống chế, sau đó anh đều cố hết sức kiềm chế.
Trần Hề không biết, bây giờ vẫn còn sức khiêu khích, Phương Nhạc cười một cái, không so đo với cô, nắm ngón tay anh đan với năm ngón tay của Trần Hề, thưởng thức đầu ngón tay cô rồi bảo: “Hôm qua em nói trước giờ em không ngờ anh sẽ cái đó.”
“Ừm?”
“Trước giờ anh cũng không ngờ em lại như vậy.”
“Như thế nào?”
Phương Nhạc không đánh đố cô: “Nhiệt tình.” Có qua có lại, có cầu có cung, thậm chí còn có chút to gan lớn mật với anh.
Lời này hôm qua Phương Nhạc cũng đã từng nói.
Trong xương cốt Trần Hề, sự to gan và cẩn thận cùng tồn tại, từ lúc cô dám đơn thương độc mã thi chiêu sinh tỉnh là có thể nhìn ra được, nhưng cô cũng không phải có tính tùy tiện, cô làm việc đều có thu có thả, nhưng sau khi yêu đương với Phương Nhạc, Trần Hề vẫn luôn “thả”, gửi cho anh lời đáp nhiệt liệt nhất.
Trần Hề ngân nga một câu có giai điệu quen thuộc, chính là câu “Anh yêu, đợi đến khi đèn xanh vụt tắt, hãy cứ để bản thân điên đi thì hay hơn.”
Ngân nga xong, Trần Hề nhìn Phương Nhạc, “Nhiệt tình không tốt sao?” Cô quấn lấy ngón tay Phương Nhạc, thong thả ung dung mà nói: “Đã yêu đương với anh rồi, em không muốn để lại tiếc nuối.” Vẫn là câu nói kia, đừng để thanh xuân có chút tiếc nuối nào, từng tranh thủ từng nỗ lực từng thất bại, đỡ cho mười hai mươi năm sau ngay cả chút hồi ức cũng không có.
Phương Nhạc như suy tư gì đó mà nhìn cô, sau một lúc lâu, ngón tay anh rút khỏi tay Trần Hề, tay Trần Hề đột nhiên trống trơn, cô hơi sửng sốt.
Phương Nhạc ngồi dậy khỏi người cô, Trần Hề hỏi: “Sao vậy?”
Phương Nhạc cầm chiếc hộp ở tủ đầu giường, cụp mắt lấy một cái ra, một lần nữa nằm lên người cô, mút mát hôn môi cô một cái, không nói lời dư thừa, chỉ trầm giọng nói: “Làm một lần nữa.” Sau đó nặng nề đè xuống.
Đêm nay hai người lăn lộn đến quá nửa đêm, bộ đồ Mario còn chưa mặc thử đã bị bọn họ bỏ vào tủ quần áo một lần nữa. Tấm hình kia, Phương Nhạc cài nó làm hình nền điện thoại, nhìn một lát lại bỏ cài đặt, Trần Hề ngủ rất sâu, ánh sáng điện thoại không hề ảnh hưởng tới cô, Phương Nhạc cúi đầu nhìn người nằm trong khuỷu tay, nhẹ nhàng hôn lên môi cô, đặt điện thoại xuống ôm người đi ngủ.
Triển lãm phim đã qua một tuần, liên hoan phim ngắn của tỉnh công bố danh sách đoạt giải, tác phẩm “Không tan” của Bạch Chỉ và Lâu Minh Lý thành công đạt được giải tác phẩm học sinh sinh viên xuất sắc nhất, tiền thưởng 5000 tệ, kinh phí đầu tư vào phim ngắn của họ vượt xa số tiền thưởng này, nhưng Bạch Chỉ vẫn rất mừng, nói nghỉ đông về sẽ mời mọi người ăn cơm.
Kỳ thi cuối kỳ đang tới gần, Trần Hề và Phương Nhạc ngâm mình trong thư viện mỗi ngày, chuyên ngành của hai người họ hoàn toàn khác nhau, nhưng bọn họ lại có thể kéo ra một chủ đề chung từ trong chuyên môn của mình.
Trần Hề và Phương Nhạc nói đến trường hợp tai nạn giao thông, trong sự cố này dùng từ “tài xế nữ”, bởi vậy Trần Hề nghĩ đến hình ảnh rập khuôn giới tính, kiểu rập khuôn giới tính này thật ra trong cuộc sống họ đã nhìn mãi thành quen, ví dụ nói đến thư ký, giáo viên mầm non, y tá, mọi người sẽ vô thức cho rằng bọn họ là nữ giới, nói đến tài xế xe tải, tổng giáo đốc, lãnh đạo, mọi người sẽ vô thức cho rằng họ là nam giới.
Trần Hề nói với Phương Nhạc, trước kia giới tính của thẩm phán sẽ ảnh hưởng đến mức hình phạt được cân nhắc, bởi vì mọi người quan niệm nữ giới nhẹ nhàng cảm tính, mức hình phạt được cân nhắc có thể sẽ khoan hồng, thẩm phán nữ muốn chứng minh mình công bằng cho nên hình phạt chỉ có thể nghiêm khắc hơn.
Hiện nay kiểu hiện tượng này đương nhiên đang được cải thiện, càng ngày càng nhiều thẩm phán nữ, khi xử lý vụ án bị xâm hại, thẩm phán nữ sẽ càng đồng tình với người bị hại hơn.
Nói đến vụ án xâm hại, chủ đề sẽ khó tránh khỏi kéo tới luận điểm người bị hại có tội, nữ giới mặc hở hang dường như là nguồn gốc của tội ác.
Chuyên ngành nhân học của Phương Nhạc cần phải đọc một lượng sách lớn, ví dụ như “Argonauts của Tây Thái Bình Dương”, “Nho giáo và Đạo giáo”, “Cành vàng”, “Kỷ luật và hình phạt”, “Lịch sử tình dục” vân vân, tác giả của hai cuốn sau là Foucault.
Foucault có một luận điểm vô cùng nổi tiếng, ông cho rằng tri thức là quyền lực, người nắm giữ tri thức sẽ nắm giữ quyền thao túng nó.
Trần Hề cực kỳ đồng ý mà nói: “Cho nên, mọi người chăm chỉ đọc sách vào.”
Phương Nhạc cười.
Foucault và Freud còn có cùng một quan điểm, bọn họ cho rằng khoái cảm có thể thoát ly khỏi hệ sinh dục.
Trần Hề nói luận điểm người bị hại có tội trong án xâm hại cùng với cảm giác xấu hổ của người bị hại nên họ không muốn báo án, số lượng án xâm hại thực tế cùng với số lượng án xâm hại được lập án khác biệt như trời với đất, Phương Nhạc nói đến lý luận của Foucault, chủ đề của hai người được dung hòa với nhau.
Bọn họ đi trong khuôn viên trường đại học Hà, Trần Hề nói: “Trước kia em còn thấy có người trên mạng đánh giá rằng quân tử không đứng dưới bức tường sắp đổ.”
Phương Nhạc nói: “Tào lao.”
Lời này không sai, đừng đứng trên đường toàn xe qua lại, tất nhiên có thể tránh không bị tai nạn giao thông, nhưng quân tư không đứng dưới bức tường sắp đổ không thích hợp cho kỷ luật việc ăn mặc của nữ giới.
Nói đến ăn mặc, Trần Hề ăn mặc rất cá tính, mùa hè cô thích mặc áo thun croptop hơi ôm. Cô có diện mạo trong sáng xinh đẹp, khi cô nói chuyện phiếm với mấy cô bạn cùng phòng nói đến đây, họ còn cho rằng cô sẽ thích mặc váy hơn, váy dài bay bay, tóc đen như thác nước, có vẻ phù hợp với khuôn mặt trong sáng của cô hơn.
Nhưng Trần Hề trời sinh thích mặc áo thun croptop mát mẻ, phong cách quần áo trong tủ đồ cô thật ra không giới hạn ở đó, nhưng bởi vì Phương Mạt làm người mẫu, cô ấy luôn có thể liên tục gom đủ loại quần áo về, Trần Hề dũng cảm mặc thử, ví dụ như hôm nay, cô mặc chân váy bằng len có thắt lưng, bên ngoài mặc áo khoác lông dài, chân đi bốt thấp, cô sợ lạnh, trên cổ còn đeo một chiếc khăn quàng cổ.
Phong cách này là lần đầu cô thử, màu tóc của cô đã sớm từ màu trà đen phai thành thuần đen, cô phù hợp mặc áo thun ngắn, cũng phù hợp với tóc đen váy dài, đi trên đường trong khuôn viên trường có không ít ánh mắt liên tiếp bị cô thu hút.
Trần Hề bị một bạn nam cản lại, đối phương một tay cầm thú bông, một tay cầm điện thoại, mở mã QR, nhiệt tình phổ biến: “Bọn mình là bên nhận order, chuyên nhận order đồ ăn vặt và đồ trang điểm nước ngoài, sắp đến tết rồi, gia đình bạn có muốn đặt mua chút hàng tết nước ngoài không? Bạn có hứng thú thêm Wechat một chút không, thêm Wechat gửi tặng một con thú bông.”
Người nọ là sinh viên đại học Hà, nghỉ đông nên định làm thêm kinh doanh trên Wechat, cậu ta mở một quán nhỏ ven đường, đánh máy một ít truyền đơn, thấy con gái là lên quảng cáo, đưa thú bông.
Trần Hề thấy danh sách đồ ăn vặt trên truyền đơn, có không ít món Phương Mạt cực kỳ thích, giá order cũng rẻ hơn mấy web order khác nhiều, Phương Nhạc thấy cô muốn mua mà lấy điện thoại ra, anh lại đè cổ tay cô.
Trần Hề nhìn về phía Phương Nhạc.
Phương Nhạc lấy điện thoại của mình, quét mã QR của nam sinh, nói với Trần Hề: “Anh thêm cậu ta là được rồi.”
Trần Hề: “……”
Bạn nam: “……”
Bạn nam kia đưa thú bông xong, xoay người đi ngay.
Trần Hề cầm thú bông, mắt cong cong nhìn Phương Nhạc, Phương Nhạc nói: “Đừng tùy tiện thêm Wechat của người lạ.”
“Anh có thể thêm, em không thể thêm sao?”
“Em biết cậu ta là ai không?” Phương Nhạc nói: “Quân tử không đứng dưới tường sắp đổ.”
“Anh vừa mới nói là tào lao mà.”
Đúng, cho nên quân tử là anh, anh không đứng dưới tường sắp đổ.
Lưng Trần Hề áp vào Phương Nhạc, bụng bị cánh tay rắn chắc siết chặt, cô hít khí theo bản năng, co cái bụng nhỏ của mình lại, Phương Nhạc gần trong gang tấc, khi nói chuyện hơi thở phả từ trên xuống khiến da đầu cô ngưa ngứa.
Tuy bọn họ đã nhìn thấy nhau trần trụi, nhưng vào lúc bình thường, bọn họ chưa từng thay quần áo cho nhau, ít nhiều còn giữ lại chút văn minh lịch sự và ngây ngô kín đáo của thiếu niên.
Cho nên ngay lúc Trần Hề bất ngờ không kịp đề phòng lại bị Phương Nhạc cản lại, cô hơi không tưởng tượng nổi, biểu cảm và giọng điệu đều mang theo chút rối rắm: “Anh… muốn chơi tình thú?”
Phương Nhạc: “…”
Màn hình điện thoại trên giường đã tối sầm, dường như tấm ảnh lại bị che giấu, nhưng hai bộ quần áo ở nơi bằng mắt thường của họ cũng có thể thấy, hơn nữa giơ tay là có thể với tới.
Tấm ảnh chụp chung của bọn họ bị phủ bụi ba năm, bởi vì không ai biết cho nên cũng không ai hỏi tới, tấm ảnh gợi lên hồi ức của họ, cũng gợi lên tâm sự thiếu niên, Trần Hề nói muốn sang phòng bên thay đồ, không biết vì sao Phương Nhạc không muốn không nhìn thấy cô, chỉ muốn để cô thành thật đứng dưới mí mắt anh, cho nên anh không hề nghĩ ngợi đã duỗi tay chặn người lại, chỉ là không ngờ tới Trần Hề có thể suy nghĩ viển vông như vậy, hơn nữa còn hỏi đến là thẳng thắng, khiến cảm xúc tích trữ của anh bỗng chốc bị tách ra liên tục.
Phương Nhạc không thể không nhìn cô: “Em biết cái gì mới là chơi trò tình thú không?”
Trần Hề nghiêm túc học hỏi: “Cái gì?”
Tầm mắt của Phương Nhạc khóa trên mặt cô, kéo quần áo trong tay cô, mang ý sâu xa mà nói: “Anh đích thân thay quần áo cho em, như vậy mới gọi là tình thú.”
… Trần Hề lùi về phía sau hai bước.
Phương Nhạc nâng tay lên, Trần Hề xoay người chạy ngay, đáng tiếc lại giẫm lên vết xe đổ, giây tiếp theo cô lại bị Phương Nhạc ôm lấy, lần này cánh tay Phương Nhạc để ngang trước ngực cô, một cái tay khác của anh quyết đoán vén vạt áo của cô, Trần Hề nắm tay Phương Nhạc mà cười ngăn cản, ở trong lồng ngực anh như con cá nhỏ tung tăng nhảy nhót ra sức quẫy đuôi.
Chút sức này của Trần Hề không đáng nhắc tới với Phương Nhạc, Phương Nhạc hơi dùng sức, hai chân Trần Hề rời mặt đất, Trần Hề cũng linh hoạt, hai chân đạp về phía mép giường định mượn lực phá vỡ, nhưng hiển nhiên sức mạnh của hai người cách nhau quá nhiều, Phương Nhạc còn không để chút giày vò này của cô vào mắt, thậm chí anh còn thả lỏng cánh tay ngang ngực cô, hai tay cũng vén vạt áo cô.
Cuối cùng quần áo của Trần Hề bị vén lên một nửa, người nằm bò trên giường, hai cái chân thê thảm treo bên mép giường, cánh tay bị Phương Nhạc nâng lên, ỡm ờ để tùy anh kéo ống tay áo của mình, vừa cười vừa không phục mà nói: “Em không nói sai đúng không, quả nhiên anh muốn chơi tình thú.”
“Phải, em nói không sai, vậy thành thật một chút, phối hợp một chút.” Phương Nhạc nói theo cô, cởi một ống tay áo của cô ra, kéo cổ áo qua đầu cô.
Trần Hề thành thật nằm sấp, sườn mặt áp giường, cánh tay để trên đỉnh đầu, chính giữa là ngọn đèn trần, dưới ánh đèn sáng ngời, mái tóc dài của cô rối tung, một nửa để trên giường, một nữa ở trên sống lưng trắng muốt, Phương Nhạc vừa cầm bộ đồ Mario, lại không mặc lên người cô, anh nhìn tấm lưng trơn bóng của cô, hổ khẩu* chậm rãi hợp với eo cô.
*Hổ khẩu: phần nối giữa ngón cái và ngón trỏ
Trần Hề muốn cuộn đuôi lại lại bị sức nặng của Phương Nhạc đè ép, bả vai cô co chặt, xương bả vai cong lên, khó chịu mà ngửa cổ, Phương Nhạc bắt đầu hôn từ cổ cô, từng tấc một đi xuống, tai Trần Hề nghe thấy hơi thở dần nặng nề của anh, hỏi: “Không thay đồ sao?”
“Lát nữa…” Phương Nhạc khàn giọng: “Lát nữa thay giúp em.”
Trần Hề cười một cái, tầm mắt bắt được ánh trăng lạnh ngoài cửa sổ, tay cô đưa ra phía sau, tùy tiện đè bàn tay đang bóp lấy eo cô của Phương Nhạc: “Rèm chưa kéo.”
Bọn họ đang ở tầng 28, tuy khoảng cách giữa các lầu trong tiểu khu rộng nhưng đèn phòng cô sáng, trong đêm tôi chính là một quả cầu lửa nổi bật.
Phương Nhạc đứng dậy từ trên người cô, đi chân trần đến trước cửa sổ, kéo rèm lại. Xoay người nhìn lại giường, Trần Hề đang nằm bò trên giường, cánh tay cô chống nửa người trên dậy, tóc dài xõa trước ngực, nửa che nửa lộ, trắng phát sáng, ánh mắt nhìn anh vừa dịu dàng vừa trắng trợn.
Tựa như người cá nhảy khỏi mặt biển xanh bạc.
Phương Nhạc không vòng về, anh trực tiếp từ trên đầu giường này vừa đi vừa vén vạt áo của mình lên, lưu loát cởi áo thun dài tay ra, tiện tay quẳng xuống, quỳ gối trên giường, anh cong lưng, khống chế phần sau cổ của Trần Hề, khó dằn nổi mà hút hết hơi thở của cô.
Quả cầu lửa trong đêm sáng quắc bùng cháy, đâu cần mở điều hòa làm ấm gì, chỗ nào của bọn họ cũng nóng bỏng.
Đặc biệt ánh mắt Phương Nhạc nhìn chằm chằm cô mà Trần Hề nhìn thấy, từ nhỏ tới lớn, cảm xúc của Phương Nhạc trước giờ đều không bộc lộ ra ngoài quá nhiều, ánh mắt nhìn cô hiện giờ lại không kiêng nể gì, như biển rộng mãnh liệt, vận sức chờ bắt đầu muốn nuốt hết người.
Ban đầu không phải như vậy, là sau khi họ yêu nhau, trôi qu mỗi ngày gió nổi mây vần, tích lũy từng chút từng chút một rồi nổi lên trận sóng biển không chút kiêng nể này.
Trần Hề bị anh nhìn chằm chằm đến nỗi máu nóng sôi trào, ngay cả ngón chân cũng đang run rẩy, cô nhiệt tình đón nhận đợt sóng này.
Bởi vì sự nhiệt tình thẳng thắn này của cô, máu Phương Nhạc nở mạnh, huyệt thái dương căng chặt, cánh tay nổi từng đường gân xanh, mồ hôi rơi vào mắt anh, anh nhắm mắt lại, nặng nề mà thở gấp, chôn đầu bên cỏ Trần Hề, mút cổ cô, ngọn lửa còn dư vẫn đang thiêu đốt tanh tách.
Trần Hề cũng khép hờ mắt, tay cào lung tung, bắt được vải quần áo, cô nghiêng đầu nhìn thoáng qua, là bộ đồ Mario: “Còn muốn thay đồ không?”
Hơi thở của Trần Hề yếu đi một chút nhưng tinh thần vẫn dồi dào trước sau như một, cô không biết anh vẫn còn có chỗ đè nén, trừ lần đầu tiên của hai bọn họ vào hai tháng trước Phương Nhạc mất khống chế, sau đó anh đều cố hết sức kiềm chế.
Trần Hề không biết, bây giờ vẫn còn sức khiêu khích, Phương Nhạc cười một cái, không so đo với cô, nắm ngón tay anh đan với năm ngón tay của Trần Hề, thưởng thức đầu ngón tay cô rồi bảo: “Hôm qua em nói trước giờ em không ngờ anh sẽ cái đó.”
“Ừm?”
“Trước giờ anh cũng không ngờ em lại như vậy.”
“Như thế nào?”
Phương Nhạc không đánh đố cô: “Nhiệt tình.” Có qua có lại, có cầu có cung, thậm chí còn có chút to gan lớn mật với anh.
Lời này hôm qua Phương Nhạc cũng đã từng nói.
Trong xương cốt Trần Hề, sự to gan và cẩn thận cùng tồn tại, từ lúc cô dám đơn thương độc mã thi chiêu sinh tỉnh là có thể nhìn ra được, nhưng cô cũng không phải có tính tùy tiện, cô làm việc đều có thu có thả, nhưng sau khi yêu đương với Phương Nhạc, Trần Hề vẫn luôn “thả”, gửi cho anh lời đáp nhiệt liệt nhất.
Trần Hề ngân nga một câu có giai điệu quen thuộc, chính là câu “Anh yêu, đợi đến khi đèn xanh vụt tắt, hãy cứ để bản thân điên đi thì hay hơn.”
Ngân nga xong, Trần Hề nhìn Phương Nhạc, “Nhiệt tình không tốt sao?” Cô quấn lấy ngón tay Phương Nhạc, thong thả ung dung mà nói: “Đã yêu đương với anh rồi, em không muốn để lại tiếc nuối.” Vẫn là câu nói kia, đừng để thanh xuân có chút tiếc nuối nào, từng tranh thủ từng nỗ lực từng thất bại, đỡ cho mười hai mươi năm sau ngay cả chút hồi ức cũng không có.
Phương Nhạc như suy tư gì đó mà nhìn cô, sau một lúc lâu, ngón tay anh rút khỏi tay Trần Hề, tay Trần Hề đột nhiên trống trơn, cô hơi sửng sốt.
Phương Nhạc ngồi dậy khỏi người cô, Trần Hề hỏi: “Sao vậy?”
Phương Nhạc cầm chiếc hộp ở tủ đầu giường, cụp mắt lấy một cái ra, một lần nữa nằm lên người cô, mút mát hôn môi cô một cái, không nói lời dư thừa, chỉ trầm giọng nói: “Làm một lần nữa.” Sau đó nặng nề đè xuống.
Đêm nay hai người lăn lộn đến quá nửa đêm, bộ đồ Mario còn chưa mặc thử đã bị bọn họ bỏ vào tủ quần áo một lần nữa. Tấm hình kia, Phương Nhạc cài nó làm hình nền điện thoại, nhìn một lát lại bỏ cài đặt, Trần Hề ngủ rất sâu, ánh sáng điện thoại không hề ảnh hưởng tới cô, Phương Nhạc cúi đầu nhìn người nằm trong khuỷu tay, nhẹ nhàng hôn lên môi cô, đặt điện thoại xuống ôm người đi ngủ.
Triển lãm phim đã qua một tuần, liên hoan phim ngắn của tỉnh công bố danh sách đoạt giải, tác phẩm “Không tan” của Bạch Chỉ và Lâu Minh Lý thành công đạt được giải tác phẩm học sinh sinh viên xuất sắc nhất, tiền thưởng 5000 tệ, kinh phí đầu tư vào phim ngắn của họ vượt xa số tiền thưởng này, nhưng Bạch Chỉ vẫn rất mừng, nói nghỉ đông về sẽ mời mọi người ăn cơm.
Kỳ thi cuối kỳ đang tới gần, Trần Hề và Phương Nhạc ngâm mình trong thư viện mỗi ngày, chuyên ngành của hai người họ hoàn toàn khác nhau, nhưng bọn họ lại có thể kéo ra một chủ đề chung từ trong chuyên môn của mình.
Trần Hề và Phương Nhạc nói đến trường hợp tai nạn giao thông, trong sự cố này dùng từ “tài xế nữ”, bởi vậy Trần Hề nghĩ đến hình ảnh rập khuôn giới tính, kiểu rập khuôn giới tính này thật ra trong cuộc sống họ đã nhìn mãi thành quen, ví dụ nói đến thư ký, giáo viên mầm non, y tá, mọi người sẽ vô thức cho rằng bọn họ là nữ giới, nói đến tài xế xe tải, tổng giáo đốc, lãnh đạo, mọi người sẽ vô thức cho rằng họ là nam giới.
Trần Hề nói với Phương Nhạc, trước kia giới tính của thẩm phán sẽ ảnh hưởng đến mức hình phạt được cân nhắc, bởi vì mọi người quan niệm nữ giới nhẹ nhàng cảm tính, mức hình phạt được cân nhắc có thể sẽ khoan hồng, thẩm phán nữ muốn chứng minh mình công bằng cho nên hình phạt chỉ có thể nghiêm khắc hơn.
Hiện nay kiểu hiện tượng này đương nhiên đang được cải thiện, càng ngày càng nhiều thẩm phán nữ, khi xử lý vụ án bị xâm hại, thẩm phán nữ sẽ càng đồng tình với người bị hại hơn.
Nói đến vụ án xâm hại, chủ đề sẽ khó tránh khỏi kéo tới luận điểm người bị hại có tội, nữ giới mặc hở hang dường như là nguồn gốc của tội ác.
Chuyên ngành nhân học của Phương Nhạc cần phải đọc một lượng sách lớn, ví dụ như “Argonauts của Tây Thái Bình Dương”, “Nho giáo và Đạo giáo”, “Cành vàng”, “Kỷ luật và hình phạt”, “Lịch sử tình dục” vân vân, tác giả của hai cuốn sau là Foucault.
Foucault có một luận điểm vô cùng nổi tiếng, ông cho rằng tri thức là quyền lực, người nắm giữ tri thức sẽ nắm giữ quyền thao túng nó.
Trần Hề cực kỳ đồng ý mà nói: “Cho nên, mọi người chăm chỉ đọc sách vào.”
Phương Nhạc cười.
Foucault và Freud còn có cùng một quan điểm, bọn họ cho rằng khoái cảm có thể thoát ly khỏi hệ sinh dục.
Trần Hề nói luận điểm người bị hại có tội trong án xâm hại cùng với cảm giác xấu hổ của người bị hại nên họ không muốn báo án, số lượng án xâm hại thực tế cùng với số lượng án xâm hại được lập án khác biệt như trời với đất, Phương Nhạc nói đến lý luận của Foucault, chủ đề của hai người được dung hòa với nhau.
Bọn họ đi trong khuôn viên trường đại học Hà, Trần Hề nói: “Trước kia em còn thấy có người trên mạng đánh giá rằng quân tử không đứng dưới bức tường sắp đổ.”
Phương Nhạc nói: “Tào lao.”
Lời này không sai, đừng đứng trên đường toàn xe qua lại, tất nhiên có thể tránh không bị tai nạn giao thông, nhưng quân tư không đứng dưới bức tường sắp đổ không thích hợp cho kỷ luật việc ăn mặc của nữ giới.
Nói đến ăn mặc, Trần Hề ăn mặc rất cá tính, mùa hè cô thích mặc áo thun croptop hơi ôm. Cô có diện mạo trong sáng xinh đẹp, khi cô nói chuyện phiếm với mấy cô bạn cùng phòng nói đến đây, họ còn cho rằng cô sẽ thích mặc váy hơn, váy dài bay bay, tóc đen như thác nước, có vẻ phù hợp với khuôn mặt trong sáng của cô hơn.
Nhưng Trần Hề trời sinh thích mặc áo thun croptop mát mẻ, phong cách quần áo trong tủ đồ cô thật ra không giới hạn ở đó, nhưng bởi vì Phương Mạt làm người mẫu, cô ấy luôn có thể liên tục gom đủ loại quần áo về, Trần Hề dũng cảm mặc thử, ví dụ như hôm nay, cô mặc chân váy bằng len có thắt lưng, bên ngoài mặc áo khoác lông dài, chân đi bốt thấp, cô sợ lạnh, trên cổ còn đeo một chiếc khăn quàng cổ.
Phong cách này là lần đầu cô thử, màu tóc của cô đã sớm từ màu trà đen phai thành thuần đen, cô phù hợp mặc áo thun ngắn, cũng phù hợp với tóc đen váy dài, đi trên đường trong khuôn viên trường có không ít ánh mắt liên tiếp bị cô thu hút.
Trần Hề bị một bạn nam cản lại, đối phương một tay cầm thú bông, một tay cầm điện thoại, mở mã QR, nhiệt tình phổ biến: “Bọn mình là bên nhận order, chuyên nhận order đồ ăn vặt và đồ trang điểm nước ngoài, sắp đến tết rồi, gia đình bạn có muốn đặt mua chút hàng tết nước ngoài không? Bạn có hứng thú thêm Wechat một chút không, thêm Wechat gửi tặng một con thú bông.”
Người nọ là sinh viên đại học Hà, nghỉ đông nên định làm thêm kinh doanh trên Wechat, cậu ta mở một quán nhỏ ven đường, đánh máy một ít truyền đơn, thấy con gái là lên quảng cáo, đưa thú bông.
Trần Hề thấy danh sách đồ ăn vặt trên truyền đơn, có không ít món Phương Mạt cực kỳ thích, giá order cũng rẻ hơn mấy web order khác nhiều, Phương Nhạc thấy cô muốn mua mà lấy điện thoại ra, anh lại đè cổ tay cô.
Trần Hề nhìn về phía Phương Nhạc.
Phương Nhạc lấy điện thoại của mình, quét mã QR của nam sinh, nói với Trần Hề: “Anh thêm cậu ta là được rồi.”
Trần Hề: “……”
Bạn nam: “……”
Bạn nam kia đưa thú bông xong, xoay người đi ngay.
Trần Hề cầm thú bông, mắt cong cong nhìn Phương Nhạc, Phương Nhạc nói: “Đừng tùy tiện thêm Wechat của người lạ.”
“Anh có thể thêm, em không thể thêm sao?”
“Em biết cậu ta là ai không?” Phương Nhạc nói: “Quân tử không đứng dưới tường sắp đổ.”
“Anh vừa mới nói là tào lao mà.”
Đúng, cho nên quân tử là anh, anh không đứng dưới tường sắp đổ.
Danh sách chương