Trước đó Phương Nhạc từng nói, tình yêu có thể khiến con người ta ngốc đi, nhưng Trần Hề là một ngoại lệ, đối với cô lý trí luôn luôn chiếm ưu thế.

Hai người chia chuyên ngành thuận lợi, cùng nhau tiến vào chuyên ngành mình mong muốn, khoa nghệ thuật tự do yêu cầu đọc và ghi nhớ nhiều, đối với hai học sinh đến từ lớp tự nhiên như họ mà nói đây chính là một loại thử thách. Sau khi trở về trường, Trần Hề vội vàng chôn mình trong đống sách vở, không chỉ vì kỳ thi giữa kỳ, mà cô còn quyết tâm muốn giành được học bổng của trường.

Phương Nhạc cũng muốn giành học bổng, nơi hẹn hò cố định của hai người gần như đều ở trong thư viện của đại học Hà, không giống với Phương Nhạc, Trần Hề vừa học tập chăm chỉ vừa phải đi làm thêm.

Lúc ăn cơm trưa, Phương Nhạc nghe cô nhắc đến chuyện này, hỏi: "Việc dạy kèm thì sao, không phải em nói phụ huynh của em học sinh kia muốn em tiếp tục dạy à, em không làm nữa hả?"

"Làm chứ, nhưng dạy kèm tại nhà đều dạy vào cuối tuần, bình thường em vẫn còn chút thời gian rảnh." Lúc vừa mới khai giảng Trần Hề tạm ngừng việc dạy kèm tại nhà hơn một tháng, cô phân biệt rõ cái nào là chính cái nào là phụ, việc phân chia chuyên ngành quan trọng hơn việc kiếm tiền rất nhiều, bây giờ chuyện chia chuyên ngành đã xong, cô cũng thành công tiến vào khoa Luật, đương nhiên cô sẽ tiếp tục làm công việc dạy kèm này, ngoài ra cô còn muốn tìm thêm việc làm khác nữa.

Phương Nhạc nói: "Chắc em cũng biết, năm nhất đại học không thích hợp để đi làm thêm quá nhiều, có thể lo hết được à?"

Trần Hề ăn một muỗng cơm lớn, nhai nhai, chắc chắn nói: "Không có vấn đề gì, em đã lên kế hoạch hết rồi."

Trần Hề thật sự đã viết một bản kế hoạch rất chi tiết, sau đó Phương Nhạc cũng thấy được bảng kế hoạch viết tay của cô.

Sau khi khai giảng năm nhất, Trần Hề trở về lại thói quen thức dậy lúc 5 giờ mỗi ngày, lúc còn học trung học cô đều ngủ lúc 12 giờ đêm, còn bây giờ cô ngủ lúc 11 giờ 30, bởi vì thời gian tắt đèn của đại học Hà là 11 giờ 30. Sau khi thực hiện đúng kế hoạch đã viết ra, ngoại trừ thời gian làm việc và nghỉ ngơi ra thì cô còn bận hơn cả lúc học cấp ba, ngoài lúc đi ngủ thì việc học và việc làm thêm gần như đã lấp đầy thời gian biểu của cô.

Bảng kế hoạch của cô được viết ở hai trang cuối cùng trong cuốn sổ ghi chép, có thể thấy rằng khi cô viết những kế hoạch này, cô đã nghĩ ra gì đó và vui vẻ muốn ghi chép lại, tiện tay mở cuốn sổ ra bắt đầu viết, mấy chữ đầu còn viết ẩu, nhưng càng về sau càng được ghi chép cẩn thận, hơn nữa nội dung cũng rất rõ ràng, lúc nào hoàn thành được bao nhiêu nhiệm vụ học tập, thời gian nào thì kiếm được bao nhiêu tiền, đầy ấp cả hai tờ giấy, rất chi tiết rất phù hợp, kế hoạch này được cô viết cho đến khoảng thời gian nghỉ đông.

Trần Hề sắp xếp mọi thứ rất gọn gàng, ngăn nắp, gần như không muốn để mình dừng lại, cô như đang tự quất roi vào mình, từng chuyện từng chuyện đều được làm rất gấp gáp, trông cô giống như một con ngựa đầu đàn, tiến thẳng về trước không lùi lại.

Ngày hôm đó, Phương Nhạc lật xem hết hai trang giấy, cẩn thận đọc từ đầu đến cuối, sau khi đóng cuốn sổ lại anh không nói gì nhiều, cũng không can thiệp, nhiều nhất chỉ là mỗi ngày đều nhìn chằm chằm việc ăn uống của Trần Hề, sợ cô một ngày ba bữa không đều đặn.

Nhưng chuyện Phương Nhạc lo lắng đều là dư thừa, Trần Hề biết rằng thân thể là tiền vốn của cách mạng, vào năm lớp 12, cô điên cuồng làm đề như vậy mà cuối cùng cô còn khiến mình tăng đến 100 cân, khoảng thời gian đó mẹ Phương không gặp cô nhưng vừa thấy đã nói cô béo lên.

Vì thế sau hai tháng làm việc liên tục đến cuối tháng 12, Trần Hề đã tăng cân, cô phát hiện mình nặng thêm hai cân, khi cân nặng tăng lên thành 102 cân, Trần Hề ngẩn người.

Cân trong nhà thuốc còn có thêm chức năng đo chiều cao, Trần Hề sờ sờ cái bụng nhỏ của mình, cô không hề có cảm giác mình thừa ra miếng thịt nào, cô ấn công tắc bên cạnh, đứng thẳng trên cân, chờ thước đo chiều cao hạ xuống, trên đỉnh đầu có chút nặng nặng, Trần Hề hỏi Phương Nhạc: "Bao nhiêu thế?"

Cô không thể tự mình nhìn thấy số được.

Phương Nhạc nhìn chỉ số xuất hiện trên cân, nói với cô: "1m63."

"Hả?" Trần Hề bước xuống cân muốn tự mình nhìn thử, nhưng số đã không còn, Trần Hề đứng lên cân đo lại chiều cao của mình, lần này không nói Phương Nhạc đọc số nữa, cô nhanh chóng xuống cân nhìn lướt qua con số quả nhiên là 1m63 thật.

"Cân này đo không chuẩn." Trần Hề kết luận: "Trước kia em đo em đã lên 1m63,5 rồi."

"Đúng là không chuẩn thật." Phương Nhạc đồng ý với cô, nhưng Phương Nhạc còn cố ý hỏi lại một câu: "Em đo chiều cao của mình làm gì thế?"

Trần Hề yên lặng, mới nãy cô thấy cân nặng của mình tăng lên, trong đầu bắt đầu nghi ngờ không biết có phải do cô cao lên không, cho nên cô mới muốn đo chiều cao bất ngờ như thế.

Phương Nhạc biết Trần Hề có chấp niệm sâu sắc với chiều cao của mình, từ năm cấp ba cô đã liều mạng ăn cơm để cao lên, nhưng anh không biết bây giờ cô đã lên năm nhất rồi nhưng chấp niệm này của Trần Hề vẫn mãi không thay đổi.

Đôi khi cô thật sự rất ngây thơ, Phương Nhạc không nhịn được cười, anh mặc đồ thể thao mùa đông, một tay đút trong túi quần, tay còn lại cầm áo khoác ngoài của Trần Hề vì sợ lên cân nên mới cởi ra, trên mặt đều là những cảm xúc không hề che giấu với cô.

Trần Hề tức giận xoay người rời khỏi nhà thuốc: "Về thôi!" Hai người họ đến nhà thuốc để mua nhiệt kế và thuốc cảm, gần đây nhiệt độ giảm nên trong trường đã có không ít người cảm mạo, phát sốt rồi, hôm nay Phan Đại Châu cũng ho nhiều, hai ngày trước hai người ăn cơm cùng Phan Đại Châu, vì để phòng ngừa, nên hôm nay vừa từ trường học về, hai người đã đến nhà thuốc gần tiểu khu để mua một chút thuốc về phòng ngừa.

Phương Nhạc đuổi theo phía sau cô, mở áo khoác lông ra khoác lên người cô, nụ cười vẫn treo trên môi.

Hôm nay hai người về muộn, bởi vì Trần Hề còn phải đi làm thêm, Phương Nhạc chờ cô làm thêm xong mới lái xe đưa cô về nhà, bây giờ đã gần chín giờ rồi, bên cạnh nhà thuốc là một con hẻm nhỏ, chín giờ tối mùa đông gió rét căm căm, người thưa thớt, đi đến đầu hẻm nhỏ, Phương Nhạc kéo mũ áo khoác của Trần Hề lên che đầu cô, mũ áo lớn, Phương Nhạc đứng bên cạnh Trần Hề, bàn tay nâng lấy gáy cô, cúi đầu cắn lên môi cô.

Sau khi mùa đông đến hai người họ thường hôn nhau như thế này, bình thường lúc ở trường không có không gian riêng tư, nên hai người hiếm khi gần gũi, một ngày nào đó Trần Hề đổi thành áo khoác mùa đông, ban đêm đi dạo trong khuôn viên trường, cô sợ lạnh nên đội mũ lên, cái mũ che hết nửa gương mặt của cô, vành mũ rủ xuống che đi đôi mắt. Lúc ấy Phương Nhạc đứng đối diện cô, thay cô kéo vành mũ lên, hai người đứng dưới ngọn đèn đường có thể nhìn thấy trong góc tối tăm kia, lác đác vài học sinh đi ngang qua, đi thêm về phía trước là ký túc xá, Phương Nhạc đặt tay lên mũ của Trần Hề, nhìn thẳng vào mắt cô, đó là lần đầu tiên anh ngang nhiên hôn cô trên con đường nhỏ người người qua lại này.

Hai người hôn nhau một chút dưới mũ, không ai phát hiện được cảnh này, sau đó giữa hai người hình thành thói quen.

Gió lạnh không thổi đến người của Trần Hề, Phương Nhạc đưa lưng về phía gió, vai rộng lưng thẳng chắn gió giúp cô. Trần Hề chủ động dây dưa đầu lưỡi với anh, hơi thở Phương Nhạc cứng lại, thả môi cô ra, nhỏ giọng cảnh cáo: "Đừng nghịch."

"Hả?"

"Không phải hôm nay." Phương Nhạc nói.

Trong khoảng thời gian này, Trần Hề bận rộn giữa việc học và làm thêm, thỉnh thoảng sẽ đi ăn cơm dạo phố, đôi mắt cô trợn tròn, trong đầu còn chứa đầy những môn chuyên ngành, thời gian bên cạnh nhau của hai người không nhiều, cũng ít nói chuyện với nhau hơn.

Lần cuối cùng hai người nói chuyện thỏa sức với nhau là tháng trước sau khi kết thúc kỳ thi giữa kỳ, khi đó tinh thần Trần Hề thả lỏng, hôm đó cô không học bài không làm việc, không biết làm gì nên kéo Phương Nhạc đến tâm sự, miệng nói mãi không ngừng, lúc nói chuyện Phương Nhạc cũng đánh giá cô, nói khó trách cô lại thân thiết với Phương Mạt như vậy, ba anh và bà nội cũng rất thích cô, Trần Hề nói: "À, anh chê em phiền à."

Anh ném Trần Hề lên giường, dùng thân thể nói cho cô, rốt cuộc anh có chê cô phiền hay không.

Sau ngày cuối tuần đó, hai người lại áo mũ chỉnh tề, cực kỳ kiềm chế, bình thường chỉ có hôn môi.

Giữa hai người khi nói chuyện đã chẳng còn phải kiêng dè gì nữa, cho nên Trần Hề hỏi thẳng: "Tại sao?"

Phương Nhạc: "... Em muốn làm à?"

Đương nhiên không phải!

"Em chỉ dựa vào câu nói của anh mà nghĩ đến vấn đề đó thôi!" Trần Hề tự nhận mình không phải người còn sót lại của chế độ phong kiến. Trong mối quan hệ với Phương Nhạc, cô quyết tâm không ngại ngùng hay nhút nhát, dành sự nhiệt tình lớn nhất cho Phương Nhạc nhưng cô tạm thời còn chưa đến mức đó, bị Phương Nhạc nghi ngờ nên Trần Hề tức giận mặt cũng nóng bừng bừng.

Phương Nhạc cười, chỉnh lại mũ trên đầu, nói: "Sợ em mệt." Cả ngày cứ xoay như con quay, không được nghỉ ngơi tốt, hôm nay anh không muốn chạm vào cô: "Ngày mai còn phải đi xem liên hoan phim, hôm nay em ngủ một giấc cho thật ngon đi."

Bạch Chỉ và Lâu Minh Lý tham gia liên hoan phim cấp tỉnh, trước đó không lâu đã công bố danh sách vào vòng trong, cách đây không lâu cũng vừa tổ chức họp báo, bộ phim quay suốt kỳ nghỉ hè của hai người họ đã thành công vào vòng trong, hai ngày nữa, ban tổ chức sẽ ở thành phố Hà một trong năm nơi tổ chức liên hoan phim, đến lúc đó sẽ phát hết những bộ phim ngắn đăng ký dự thi, còn có một vài phim ngắn được một vài nước ngoài tiến cử.

Ngày mai phim ngắn của Bạch Chỉ và Lâu Minh Lý được chiếu ở rạp chiếu phim, hai người họ không có cách nào từ nơi khác gấp gáp về được, thứ Hai, Bạch Chỉ gọi điện cho Trần Hề, hào hứng và thúc giục: “Cậu nhất định phải đến xem đó, đấy chính là thành quả ba tháng nghỉ hè của tớ và Lâu Minh Lý, đen hơn tám tông, gầy mất 20 cân đó!"

Trần Hề tò mò: “Mất đi 20 cân không phải sẽ biến thành một bộ xương sao?”

"Cộng vào, cộng lại gầy mất 20 cân! Đừng làm khó tớ, nghe rõ không, nhất định phải xem và livestream cho tớ đó!"

Trần Hề đồng ý, vậy là lịch trình ngày mai của hai người đã được ấn định.

Về nhà, quả nhiên Phương Nhạc không chạm vào cô, còn vô tình yêu cầu Trần Hề tắm xong trở về phòng mình.

Trần Hề nói: "Giường trong phòng em chưa trải." Trước khi về trường cô có thói quen sẽ cất hết chăn ga gối vào tủ.

Phương Nhạc nói: "Anh trải giúp em, em đi tắm đi."

Trần Hề tắm rửa xong đi vào phòng mình, quả nhiên giường đã trải xong hết rồi, Phương Nhạc làm việc đều rất cẩn thận, những nếp nhăn nơi góc giường đều được anh vuốt cực kỳ bằng phẳng.

Cửa nhỏ mở rộng, Trần Hề ngồi trên giường, vừa lau tóc, vừa ngâm nga một bài hát, Phương Nhạc ra khỏi phòng tắm, nghe thấy Trần Hề cứ hát đi hát lại bài hát mà cô yêu thích nhất.

"Trên đời có bao nhiêu thiên đường rực rỡ màu sắc,

Từ khi nào anh cũng học được cách không lạc khỏi đám đông,

Từ khi nào anh cảm thấy không có bạn bè thì không được,

Từ lúc nào anh lại thương tiếc con bướm mắc kẹt trên đào nguyên..."

Phương Nhạc nằm trên giường trong phòng của mình, bình tĩnh, nhắm mắt dưỡng thần, tiếng hát quanh quẩn khắp nơi mãi không tan.

Bây giờ trong nhà không bật máy sưởi âm sàn, bởi vì ông chủ Phương gần như luôn ở bên chỗ mẹ Phương, bà nội Phương lại thường ở nhà cô lớn Phương, mỗi tuần Phương Nhạc và Trần Hề chỉ về nhà ở hai ngày, mở máy sưởi âm sàn không thiết thực lắm.

Máy điều hòa trong nhà cũng có hiệu quả sưởi ấm rất tốt, nhưng con gái có thể hàn, hai chân của Trần Hề bình thường lạnh như băng, che kín trong chăn cũng phải chờ đến sau khi ngủ mới thấy ấm áp.

Phương Nhạc mở mắt ra, gọi: "Qua đây đi."

"Sao thế?"

"Qua chỗ anh ngủ."

"Không được, tối nay em muốn nghỉ ngơi cho khỏe."

"Qua đây."

"Không qua."

"Có qua hay không?"

"Không!"

Phương Nhạc cười một cái, đứng dậy khỏi giường, hai chân đứng trên đất, ngay cả dép cũng lười đi, đi thẳng đến phòng đối diện.

Trần Hề đang ngồi khoanh chân lau tóc, còn chưa chui vào chăn, Phương Nhạc bắt được hai mắt cá chân của cô, kéo một cái, lúc Trần Hề chuẩn bị ngã xuống thì Phương Nhạc ôm lấy sau lưng cô, một tay khác vòng xuống đầu gối của cô, nhanh nhẹn ôm người vào lòng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện