Phan Đại Châu quả thực đã nói Trần Hề không rảnh, trước khi cậu đề cập đến việc này với Liêu Tri Thời, cậu đã hỏi Phương Nhạc, vậy Trần Hề có đến không?

Đó là chuyện xảy ra đêm qua, lúc ấy Phan Đại Châu ngồi trong quán nướng gọi video cho Phương Nhạc.

Mùa mận vàng của Hà Xuyên đã qua, mùa mận vàng năm nay vô cùng qua loa, mưa to chưa được mấy lần, nhiệt độ cao như tên phạm tội vô pháp luật, thấy không có sự uy hiếp của mưa, mỗi ngày nó đều kiêu ngạo lêu lổng trong thành phố này, ai cũng sợ nó.

Quán nướng của Phan Đại Châu nổi lửa gần nửa tháng, không chịu được cái nóng kiêu ngạo này, tối hôm qua buôn bán ế ẩm, đoán chừng khách hàng đều trốn trong phòng điều hòa rồi. Phan Đại Châu rảnh rỗi không có việc gì làm, tay cầm quạt quạt gió gọi video cho Phương Nhạc, cuộc gọi video đầu tiên Phương Nhạc cúp máy, Phan Đại Châu cố gắng không ngừng nghỉ, lại gọi tiếp cuộc thứ hai, lúc này Phương Nhạc mới nhận máy.

“Rảnh quá? Còn gọi video cho tao?” Sườn mặt của Phương Nhạc xuất hiện trong màn hình.

Phan Đại Châu trợn to hai mắt, muốn xem tình hình xung quanh Phương Nhạc, “Tao chỉ muốn kiểm tra bất ngờ, gần đây mày cứ nói bận bận bận, không chơi bóng cũng không tới chỗ tao ăn BBQ, ai biết mày nói thật hay giả, tao chỉ muốn xem xem rốt cuộc mày đang làm gì thôi.”

Lúc ấy Phương Nhạc đang lái xe, điện thoại để trên giá đỡ điện thoại trên xe, màn hình chiếu vào sườn mặt anh, anh nghe vậy mà cạn lời, Trần Hề còn chưa từng điều tra anh, Phan Đại Châu lại không tin tưởng anh như vậy, luôn miệng tới điều tra.

“Tao đang lái xe, mới tan làm.”

“Ồ.” Phan Đại Châu giả vờ giả vịt nói: “Có ảnh hưởng đến việc lái xe của mày không? Hay là tao cúp máy nhé?”

Phương Nhạc không khách sáo mà nói: “Cúp đi.”

“Ha ha, tao vẫn nên nói hết chuyện đã.” Phan Đại Châu nói: “Mày lái xe của mày đi, nhìn đường cẩn thận nhé.”

Phương Nhạc đã biết: “Có việc nói mau.” Anh thúc giục.

“Trước đó không phải nói sẽ tiễn lão Liêu đi sao, mày nghĩ ra sáng kiến gì không? Mấy ngày nay mọi người đều ở Hà Xuyên, muốn tụ tập chút, đỡ cho mấy hôm sau mọi người lại chạy lung tung.”

Lần này Liêu Tri Thời về nước, kế hoạch ban đầu chỉ có hai tuần, giờ nhà cậu ta có việc phải trì hoãn, đã vượt quá thời gian cậu ta ở lại, tháng tám khai giảng, cậu ta sắp phải đi thật rồi.

Mấy hôm trước, đám Liêu Tri Thời, Đại Tráng tụ tập ở quán nướng của Phan Đại Châu, vắt óc bàn bạc nên tiễn Liêu Tri Thời như thế nào, nhiều ý kiến nhất vẫn là ăn cơm và KTV, bạn gái Đại Tráng cảm thấy có chút không mới mẻ, Trương Tiêu Hạ ngược lại cảm thấy không tệ, đến lúc đó còn có thể gọi Trần Hề, cô ấy và Trần Hề đã lâu không gặp.

Sau đó Phan Đại Châu sẽ nói với Phương Nhạc.

Từ sau lần Phương Nhạc và Liêu Tri Thời ở quán nướng tan rã trong không vui, anh cũng không thật sự nghỉ chơi với Liêu Tri Thời. Trong thời gian này anh đúng là bận rộn công việc thật, không ra ngoài ăn cơm chơi bóng cùng với bọn họ.

Ngày hôm sau khi Phan Đại Châu nhắc tới chuyện này, Phương Nhạc ngoài ý muốn đụng mặt Liêu Tri Thời. Ngày đó viện bảo tàng chào đón một đoàn các học sinh tiểu học đến tham gia hoạt động kỳ nghỉ hè, trong đám học sinh tiểu học có em trai ruột của Liêu Tri Thời, Liêu Tri Thời đại diện phụ huynh đến đây.

Liêu Tri Thời thấy Phương Nhạc, cà lơ phất phơ nhướng mày với anh: “Duyên phận.”

Phương Nhạc nhàn nhạt đáp một câu: “Mày ngáp ít thôi.” Quản tốt cái miệng của mình.

Sau khi tham quan xong, Phương Nhạc dẫn Liêu Tri Thời và em trai đến quán bên cạnh viện bảo tàng uống trà chiều, đối với Liêu Tri Thời mà nói là trà chiều, đối với Phương Nhạc mà nói là bữa trưa muộn. Lúc ấy anh còn nhận được Wechat của Trần Hề, Trần Hề đề xuất buổi tối nhân lúc Phương Mạt ngủ thì đi ăn khuya, kết quả bữa khuya này đến bây giờ vẫn chưa ăn được.

Hiện giờ Liêu Tri Thời đã đặt vé máy bay, lần này đi không biết bao giờ mới có thể trở về, mấy người anh em đều muốn làm tiệc đưa tiễn long trọng một chút, tốt nhất khiến Liêu Tri Thời cả đời khó quên.

Phương Nhạc cũng suy nghĩ chuyện này, anh lái xe, đưa ra đề nghị đến thôn Ẩn với Phan Đại Châu ở đầu dây bên kia.

Thôn Ẩn là một khu ngắm cảnh cấp 3A trong Hà Xuyên, thôn xóm ngàn năm cổ kính, nơi này có tiếng, nhưng lại không quá nổi, đám Phương Nhạc trước giờ cũng chưa từng đến chỗ đó, gần đây viện bảo tàng và thôn Ẩn có một hạng mục hợp tác, Phương Nhạc cảm thấy chỗ đó rất đáng để đến chơi một lần.

Phan Đại Châu hứng thú, lần này có thể trở thành chuyến du lịch gần, bọn họ từ thời cấp hai đã bắt đầu chơi bóng chung, chơi đến giờ đã sắp vào đại học, bình thường bọn họ cũng không ít lần đi liên hoan, thỉnh thoảng cũng đi hát, nhưng chưa từng đi du lịch với nhau.

Phan Đại Châu hào hứng bừng bừng: “Tao có thể dẫn Hạ Hạ theo không?”

Phương Nhạc nói: “Tùy mày.”

Phan Đại Châu thuận miệng hỏi một câu: “Trần Hề có đi không?”

Phương Nhạc nói: “Cô ấy phải làm gia sư, rất bận.”

Phan Đại Châu cũng không định chứng thực, trong đầu cậu đều là kế tiếp cậu sẽ cùng Trương Tiêu Hạ trải qua chuyến du lịch đầu tiên của hai người.

Nhiệm vụ tổ chức giao cho Phan Đại Châu, Phan Đại Châu làm một cuộc bình chọn cho mọi người trong nhóm, cơ bản tất cả các phiếu đều đồng ý, nhân vật chính Liêu Tri Thời không trả lời tin nhắn, Phan Đại Châu gọi điện thoại cậu ta cũng không nhận, cho đến vừa rồi, Liêu Tri Thời mới gọi lại cho Phan Đại Châu.

Liêu Tri Thời vừa nghe đã cười: “Bọn mày cũng thú vị ghê, đón tao về thì đưa tao đi chơi bóng rổ, tiễn tao đi thì đưa tao đến thôn cổ chơi, học sinh tiểu học à?”

Phan Đại Châu nói: “Không phải mọi người nói ăn cơm đi hát không mới mẻ sao, ý kiến này của Phương Nhạc mới mẻ quá trời, đây là lần đầu tiên đám chúng ta đi du lịch tập thể.”

“Bọn nó đều rảnh hết chứ?”

“Không rảnh cũng phải rảnh!”

Liêu Tri Thời nghĩ đến điều gì đó, hỏi: “Trần Hề có đi không?”

Phan Đại Châu cảnh giác hỏi: “Mày hỏi cậu ấy làm gì? Cậu ấy không rảnh, phải đi dạy gia sư!”

Liêu Tri Thời cười, thuận tay gửi tin nhắn Wechat cho Trần Hề, mời cô cùng đi.

Phương Nhạc nói chuyện điện thoại với Phan Đại Châu, nghe Phan Đại Châu nói đám Đại Tráng đều sẽ đi, Phương Nhạc đáp biết rồi, lát nữa nói chuyện với cậu sau, rồi ngắt điện thoại.

Trần Hề đọc tin nhắn Wechat của Liêu Tri Thời, chờ Phương Nhạc buông điện thoại, Trần Hề đi thẳng vào vấn đề: “Mọi người định đến thôn Ẩn chơi à?”

Phương Nhạc khựng lại: “Ừ, nghe được à?” Anh nghĩ Phan Đại Châu giọng to, vừa rồi Trần Hề đã nghe thấy cậu nói.

“Không phải, vừa nãy Liêu Tri Thời nói với em.” Trần Hề nói.

Phương Nhạc nhìn về phía điện thoại Trần Hề nắm trong tay: “Nó gửi Wechat cho em?”

“Ừm.”

“Nó nói thế nào?”

“Cậu ta hỏi ngày mai em có rảnh không.” Dừng một chút, Trần Hề nói: “Anh không nói với em là ngày mai anh sẽ đến thôn Ẩn.”

“Bởi vì trước đó còn chưa xác định.” Phương Nhạc nói.

“Nhưng anh cũng chưa từng đề cập đến.” Trần Hề hỏi thẳng: “Anh không muốn dẫn em đi cùng à?”

“… Không phải.” Phương Nhạc hỏi ngược lại cô: “Em rảnh không?”

Trần Hề không rảnh, đúng là ngày mai cô vẫn phải dạy gia sư, nhưng thời gian dạy không phải không thể điều chỉnh. Trần Hề chưa từng ra ngoài đi du lịch, ba năm cấp ba, ông chủ Phương cũng từng đề nghị đi du lịch vài lần, Trần Hề một lòng một dạ tập trung vào việc học hoặc làm thêm, cô không muốn đi chơi, thật ra ông chủ Phương cũng thích tự đi du lịch hơn, không dẫn theo đám nhóc vướng tay vướng chân.

Nhưng Trần Hề thật sự không muốn đi du lịch sao?

Cô cũng nghĩ nếu có cơ hội có thể đi khắp nơi nhìn một chút, chỉ là ở giai đoạn hiện tại, du lịch đối với cô mà nói là thứ xa xỉ.

Nhưng thôn Ẩn ở gần, du lịch trong một ngày là chuyện rất dễ thực hiện, Phương Nhạc có kế hoạch đi chơi, nhưng trước đó lại chưa từng đề cập với cô, Trần Hề khó mà không nghi ngờ căn bản Phương Nhạc không muốn dẫn cô theo.

“Không rảnh, mai còn phải đi dạy gia sư.” Trần Hề nói như vậy, nhìn chằm chằm mặt Phương Nhạc.

Trên mặt Phương Nhạc không nhìn ra được điều gì, Trần Hề lại nói tiếp một câu: “Nhưng em có thể xin nghỉ, điều chỉnh thời gian là được.” Trần Hề tiếp tục chăm chú nhìn chằm chằm vào mặt Phương Nhạc.

Vẻ mặt Phương Nhạc vẫn như thường bảo: “Được, anh sẽ hẹn thời gian cụ thể với bọn nó.”

Trần Hề hỏi: “Không miễn cưỡng chứ?”

“Cái gì không miễn cưỡng?”

“Dẫn em theo cùng, không miễn cưỡng sao?”

“… Em nghĩ cái gì vậy?”

“Em nghĩ có phải anh muốn có không gian riêng không.” Trần Hề nói: “Dù sao cũng là chuyến du lịch của mấy anh em tốt các anh, nếu anh muốn không gian riêng, em cũng có thể hiểu.”

Nếu không Trần Hề nghĩ mãi không hiểu, sao Phương Nhạc lại không muốn dẫn cô theo, họ vừa bắt đầu yêu đương, thời gian riêng ở chung lại ít, một khi có cơ hội bọn họ sẽ giành giật từng giây, không lý nào Phương Nhạc đi du lịch lại muốn bỏ cô ra.

Phương Nhạc nghe xong lời nói này của Trần Hề, vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, hỏi cô: “Nếu anh muốn có không gian riêng, em sẽ cho anh không gian riêng sao?”

“Cho.” Trần Hề cực kỳ rộng lượng.

Phương Nhạc: “…”

“Nếu không còn làm gì bây giờ.” Trần Hề nói thêm một câu.

Hai câu đứt đoạn, tổng cộng tám chữ, tâm trạng của Phương Nhạc hơi giống tàu lượn siêu tốc, anh cảm thấy Trần Hề có một bản lĩnh trời cho, trước thì thử thăm dò câu anh, thủ đoạn của Trần Hề trước nhẹ sau nặng, trước giấu sau rõ, thao tác thành thạo, Phương Nhạc bị cô thăm dò mà tiến thoái lưỡng nan. Hiện giờ cũng vậy, có lẽ Trần Hề còn chưa biết bản lĩnh trời cho này của mình.

Dù sao lòng Phương Nhạc lại bị cô câu lên rồi.

Phương Nhạc có chút cam chịu, cầm điện thoại nói: “Em xin phép nhanh đi, giờ anh sắp xếp.”

Trần Hề thật sự cho rằng nếu Phương Nhạc không muốn dẫn cô theo thì thôi, miễn cưỡng cũng không vui. Cô lại cẩn thận nhìn biểu cảm của Phương Nhạc, Phương Nhạc thật sự không miễn cưỡng, Trần Hề cũng không ra vẻ, cô mong chờ điều chỉnh thời gian dạy gia sư của mình.

Đám anh em của Phương Nhạc tổng cộng chín người, bọn họ xấp xỉ tuổi nhau, hoặc là cùng khối, hoặc là chỉ lớn hơn một tuổi như Đại Tráng, gia đình đều ở cùng khu, bởi vì thích chơi bóng rổ, có qua có lại nên quen thân, chuyện gì cũng gọi nhau một tiếng là được, mấy năm trước Phương Mạt bỏ nhà trốn đi, Phương Nhạc gọi một tiếng, mấy người họ không nói hai lời lập tức đến giúp anh tìm người.

Bởi vì số lượng đông, có bạn gái thì muốn dẫn bạn gái theo, Phương Nhạc dứt khoát tìm một chiếc xe buýt, sáng sớm hôm sau, đoàn người hội hợp ở địa điểm đã hẹn.

Trần Hề mặc áo thun ngắn và quần bò, chân đi đôi giày thể thao màu trắng, đeo một chiếc túi xách đeo chéo thô to vừa phải, mái tóc xoăn màu đen trà xõa sau lưng, cổ tay có một chiếc cột tóc dự phòng, tạo hình thanh xuân hoạt bát.

Mấy cậu trai đều quen Trần Hề, nhìn thấy cô hai mắt đều sáng ngời.

“Đã lâu không gặp.”

“Lần trước ăn BBQ sao cậu không tới?”

“Đã thi đại học xong rồi, cũng không thể trốn trong nhà làm đề chứ?”

Trần Hề thoải mái tự nhiên trả lời, nói với A Khải tháng trước cô còn từng gặp cậu, hỏi Đại Quân lần trước ăn BBQ là khi nào, trả lời Đại Bằng gần đây cô bận dạy gia sư.

Mọi người đều chưa lên xe, đứng cạnh xe buýt cậu một câu tôi một câu mà nói chuyện, ánh mặt trời sáng sớm không đủ dịu dàng, phơi nắng lâu nên trán và cổ đều đổ mồ hôi. Phương Nhạc không nói nhiều với họ, nghe thấy Trần Hề ở đó hỏi đáp tự nhiên với người ta, anh nắm lấy cổ tay Trần Hề, kéo cô đến chỗ có bóng râm, Trần Hề vừa trò chuyện, vừa thuận theo mà dịch vài bước.

Cách đó không xa, Phan Đại Châu và Trương Tiêu Hạ đã đi về phía này, phía sau là Liêu Tri Thời không nhanh không chậm đi theo, ba người họ gặp nhau ở giữa đường.

“Lão Liêu, rùa đen còn nhanh hơn mày!”

“Liêu Tri Thời, sao mày không ngủ thêm một lát đi!”

“Từ từ, tay của Đại Châu là có chuyện gì.”

Tay Phan Đại Châu đang trắng trợn nắm tay Trương Tiêu Hạ, rõ ràng là đang nhân cơ hội tuyên bố với mọi người, mọi người cũng không phụ sự ra sức công khai của Phan Đại Châu.

Trước kia Liêu Tri Thời dẫn con gái tới, bọn họ cũng không ồn ào, bởi vì biết tật xấu này của Liêu Tri Thời, ồn ào sợ con gái người ta khó xử. Phan Đại Châu và Liêu Tri Thời lại khác nhau, mọi người vui vẻ.

“Tiền đồ đó, Đại Châu!”

Phan Đại Châu toét miệng ngẩng đầu phình ngực, Trương Tiêu Hạ mặt đỏ tai hồng.

Phương Nhạc liếc nhìn tay mình, anh còn đang nắm cổ tay Trần Hề, nhưng không ai quan tâm.

Cũng không phải không quan tâm, Đại Tráng biết hai người họ từng có gút mắc tình cảm, nhưng nhân phẩm của Đại Tráng tốt, nam nữ chia tay còn có thể làm bạn tiếp, đây là chuyện tốt, nói ra sợ họ xấu hổ, bí mật này mình anh ta biết là được, miệng Đại Tráng cũng kiên cố như cơ bắp toàn thân của anh ta.

Phan Đại Châu có chút lo lắng cho trạng thái tinh thần người anh em của mình, lúc trước cậu phán đoán chủ quan anh đã yêu đương với Trần Hề, nhưng hiện giờ cậu đắm chìm trong tình yêu của mình, không rảnh quan tâm chuyện khác, Phan Đại Châu nắm chặt tay Trương Tiêu Hạ hơn, chịu đựng chút thẹn thùng này, cậu che trước mặt Trương Tiêu Hạ, đối phó với sự trêu chọc mang ý tốt của các anh em.

Liêu Tri Thời còn buồn ngủ, lười biếng suốt đường đi, tới nơi này rồi, thấy Trần Hề đứng dưới bóng râm, cơn buồn ngủ của cậu ta bay đi hết, nở nụ cười khiến bạn gái của mấy người Đại Quân nhìn mà hưng phấn.

Mọi người vừa cười nói, vừa lục tục lên xe buýt, từ nội thành Hà Xuyên đến thôn Ẩn giao thông thuận lợi, xe đi khoảng một tiếng bốn mươi phút.

Xe chạy từ từ trên đường, ánh mặt trời ngoài xe chói chang, bên trong xe nóng lạnh cùng tấn công.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện