Nhà Trần Hề ở trên đỉnh núi, nhưng nói là đỉnh núi cũng không chính xác lắm, gọi là lưng chừng chừng sườn núi thì thích hợp hơn, bởi vì từ chỗ này lên trên, còn có chỗ cao hơn.

Bọn họ gọi một chiếc minibus ở trấn trên, đi được nửa đường thì xuống xe đi bộ. Đường núi khó đi, đường sau đó không thể đi xe bốn bánh vào, bọn họ còn phải xách hai chiếc vali, Phương Nhạc không cần hai người lớn giúp đỡ, nhưng đi được một nửa, ba Trần và bác Tưởng vẫn thay cho anh.

Hơn hai tiếng sau, Phương Nhạc mồ hôi mướt mát đứng trong nhà Trần Hề, Trần Hề quan sát qua ngôi nhà bằng gạch sống vừa quen thuộc vừa xa lạ này, sau đó vẫy tay với Phương Nhạc: “Đến đây, đi rửa mặt trước đã rồi dẫn anh đi tham quan.”

Đi đường núi lâu như vậy rồi, bọn họ đã sắp không ra hình người, tóc con của Trần Hề đều bết thành lọn, áo thun của Phương nhạc cũng đã ướt đẫm dính vào người.

Ở mảnh đất trống ngoài phòng có một cái vòi nước, đàn ông dùng nước rất tiện, trực tiếp khom người rửa dưới vòi là được, Trần Hề chỉ có thể dùng nước lạnh dội qua cổ và tay mình.

Mát mẻ được một lát, lúc này Trần Hề mới dẫn Phương Nhạc đi tham quan căn nhà của mình. Vách tường bằng gạch sống màu vàng đã nứt nẻ, tường và trần trong nhà đã có rất nhiều dấu vết khói xông để sưởi ấm, vài món gia cụ linh tinh cũ kỹ tàn tạ nhìn qua là thấy.

Khi Trần Hề rời khỏi đây mới chỉ bảy tuổi, giờ đã qua mười năm, thời gian cũng không dừng lại, tất nhiên năm tháng sẽ để lại dấu vết, căn nhà này còn cũ nát hơn cả trong trí nhớ của Trần Hề.

Trong phòng ngủ chỉ có một chiếc giường gỗ hơi mỏng, một tấm ván gỗ đơn giản dựng thành tủ đầu giường, một chiếc tủ quần áo rất nhỏ cực kỳ cũ, trong phòng còn có một chiếc cửa sổ, đây cũng là căn phòng ngủ có cửa sổ duy nhất trong căn nhà gạch sống này.

Trần Hề nói: “Tối nay anh ngủ ở đây.”

Phương Nhạc quan sát sơ qua: “Đây là phòng ngủ chính?”

“Chỗ này là phòng bà nội tôi từng ở, hiện giờ chắc là ba tôi và em trai tôi ở.” Trần Hề cũng không giấu giếm, nói thẳng đây là vì ba Trần biết Phương Nhạc tới, cố tình nhường phòng cho Phương Nhạc.

Phương Nhạc đang định mở miệng, Trần Hề đã giành nói trước: “Anh đừng khách sáo, thật ra ba phòng ngủ nhà tôi đều không khác biệt lắm, chỉ là phòng này thêm cửa sổ mà thôi, ba tôi đã dọn dẹp rồi, chúng ta đừng làm rắc rối.”

Phương Nhạc chỉ có thể “ừ” một tiếng.

Bận một lúc lại đến giờ cơm tối, Trần Hề đến phòng bếp giúp ba Trần nấu cơm, đã lâu cô chưa dùng bếp đất ở nông thôn, tìm cảm giác một hồi lâu, cuối cùng tự khiến mình mặt xám mày tro.

Ba Trần chỉ biết cười ngốc, khua tay với cô, mặt con bẩn rồi.

Trần Hề hồn nhiên không thèm để ý nói, không sao, lát nữa rửa sạch.

Ba Trần nói, con không biết nhóm lửa, vẫn là để ba làm đi.

Trần Hề nói, ba để con làm, con làm quen một chút là biết.

Ba Trần không lay chuyển được cô, vậy con cẩn thận một chút, đừng để bị lửa táp.

Trần Hề gật đầu.

Lửa cháy bùng lên, ba Trần bảo cô đừng thêm củi nữa.

Ba Trần bỏ đồ ăn vào nồi, xào vài cái rồi thêm nước để hầm, lại hỏi Trần Hề, ông chủ Phương khỏe không?

Câu này thật ra lúc ở quán cơm ba Trần đã hỏi đến rồi, lúc ấy Trần Hề trả lời tương đối qua loa, giờ cô kiên nhẫn miêu tả lại mọi người, nói với ba Trần, nhà ông chủ Phương đều khỏe cả, chỉ có một ít bệnh vặt, thỉnh thoảng bà nội Phương sẽ tái phát bệnh thấp khớp, lưng của cô Phương không tốt, giờ ông chủ Phương bị cao huyết áp, nếu không lần này người tới cùng cô là ông chủ Phương.

Ba Trần nói, cơ thể còn khỏe là tốt rồi, con ở nhà ông chủ Phương phải chăm chỉ một chút, giúp họ làm việc nhiều một chút.

Trần Hề đáp, dạ.

Trần Hề hoa tay múa chân không mệt, lấy mấy cái chén ra chuẩn bị đựng đồ ăn, chén sứ đã dùng rất lâu, trong chén bám một chút vết ố vàng do năm tháng.

Trần Hề cầm chén đặt trên bếp, xoay người đột nhiên nhìn thấy Phương Nhạc ngồi trên băng ghế phòng ngoài, cô suy nghĩ, lại im lặng cầm chén ghé dưới vòi nước.

Ba Trần giở nắp nồi nhìn, lại đóng nắp tiếp tục hầm, ông nhìn ra ngoài phòng bếp, Trần Ngôn đang cầm một túi đồ ăn vặt bằng hai tay, đang cúi đầu xem xét bao bì đồ ăn vặt, cũng không có ý muốn xé mở túi. Phương Nhạc ngồi ở băng ghế trên đất trống, một lớn một nhỏ thỉnh thoảng khua tay giao lưu đôi câu.

Ba Trần nói với Trần Hề, con không nên mua đồ ăn vặt, phí tiền.

Trần Hề rửa chén dưới vòi nước, cô buông chén, để tay nói với ba Trần, không tốn bao nhiêu.

Ba Trần nhìn Phương Nhạc, vẻ mặt hơi xấu hổ mà nói, con nên tự về một mình, nhà cửa kiểu này, sao có thể để Phương Nhạc ở.

Trần Hề nói, chú Phương không yên tâm để con về một mình.

Ba Trần không hiểu lắm, Trần Hề nghe được, cũng có thể nói, 17 tuổi đã là người lớn, sao còn không yên tâm với cô?

Hai cha con làm xong đồ ăn trước khi trời tối, rồi gọi người qua ăn.

Sau khi ăn xong không có việc gì làm, mấy người ngồi trên mảnh đất trống hóng mát.

Ba Trần đẩy mâm, trên bàn là dưa hấu đã cắt sẵn, ông ân cần bảo Phương Nhạc ăn.

Phương Nhạc nói cảm ơn, duỗi tay cầm một miếng, cũng bảo ba Trần ăn, ba Trần cười ha ha vẫy tay, tâm trạng tốt mà đi xung quanh nhặt cành cây để nhóm lửa.

Một tay Trần Ngôn còn cầm túi đồ ăn vặt kia, cằm đặt trên đùi Trần Hề, chốc lại nhìn đồ ăn vặt, chốc lại dẫm đá trên đất.

Phương Nhạc hỏi Trần Hề: “Có muốn mở giúp em ấy không?”

Trần Hề xoa đầu em trai bảo: “Cứ để nó cầm chơi trước đi.”

Phương Nhạc ăn hết dưa hấu trên tay, xối nước lên tay, hỏi: “Em ấy hơn 6 tuổi rồi à?”

“Ừ, sắp bảy tuổi rồi.”

“Em ấy bảo tên là do em đặt cho.”

“Đúng vậy, lúc ấy tôi mười tuổi.” Mười tuổi đã biết chữ hiểu chuyện, cô cũng muốn chúc cho Trần Ngôn có thể nói chuyện.

“Ba tôi bảo họ từng gặp ông ấy à?” Phương Nhạc hỏi.

Trần Hề đáp: “Là vào năm kia, lúc ấy ba tôi còn ở trấn tân Lạc, chú Phương đi ngang nhà tôi, nhìn thấy Trần Ngôn.”

Phương Nhạc tính toán thời gian: “Lúc em ấy sinh ra chắc nhà xưởng nhà tôi đã đóng cửa.”

“Ừ.” Trần Hề nói: “Lúc mẹ tôi mang thai em ấy, họ còn làm việc trong xưởng của chú Phương.”

Ba mẹ Trần chưa từng đọc sách, bọn họ chỉ biết nhiều con nhiều phúc, sinh con chắc chắn không phải chuyện xấu, hơn nữa lúc ấy bọn họ có công việc, có thể nuôi con được.

Ai ngờ sau khi Trần Ngôn sinh chưa lâu, ba mẹ Trần thất nghiệp.

Khi nhỏ Trần Hề còn từng được ăn đồ ăn vặt, nhưng khi Trần Ngôn đã mọc răng, có thể chạy nhảy rồi vẫn chưa một lần được ăn đồ ăn vặt.

Trần Ngôn nhìn thấy một con côn trùng có cánh nhỏ, chân ngắn chạy ra từ bên cạnh Trần Hề, Trần Hề tò mò hỏi Phương Nhạc: “Anh học ngôn ngữ người câm điếc từ khi nào vậy?”

“Còn chưa học được.” Bóng đêm lờ mờ, Phương Nhạc chỉnh lại dáng ngồi nói: “Học từ sau ngày 5 tháng 1, tôi tìm giáo trình trên mạng, cũng chỉ có hơn hai tháng, biết sơ sơ thôi.”

Ngôn ngữ người câm điếc là tiếng mẹ đẻ của những người không nghe được, với người bình thường mà nói nó là ngoại ngữ, hiểu rõ một ngoại ngữ không dễ như vậy.

Trần Hề cũng không hỏi vì sao anh muốn học: “Anh muốn học đến trình độ nào?”

“Có thể giao tiếp cơ bản.”

“Hay là tôi dạy cho anh?”

Phương Nhạc không nghĩ ngợi, bật thốt nói: “Được.”

Trần Hề: “… Anh thật đúng là không khách sáo.”

“… Sao nào,” Phương Nhạc liếc cô: “Em khách sáo với tôi?”

“Không có, tôi nói thật.” Trần Hề há miệng nói ngay,

Phương Nhạc cũng không nói tin hay không, anh cười cười, vỗ nhẹ đầu cô: “Được rồi, em trai em gọi em.”

Trần Hề quay đầu, thấy một tay Trần Ngôn còn đang nắm đồ ăn vặt, nhảy nhót chạy về phía cô, sau đó kéo quần áo cô.

Trần Hề bị Trần Ngôn kéo tới cạnh bụi cỏ cao, chỗ đó có một ổ kiến, Trần Hề nói, chắc sắp mưa rồi.

Hai chị em khua khoắng tay, Phương Nhạc học nghệ chưa thạo, chỉ có thể xem hiểu ý sơ sơ, chắc là liên quan đến trời mưa.

Hóng mát kết thúc, trở về phòng ngủ, Trần Hề chú ý đến người khác, bảo Phương Nhạc có việc gì thì gọi cô, Phương Nhạc đứng ở cửa, cảm thấy sau khi đi vào ngọn núi lớn này, nhân vật của họ hình như đã đổi ngược lại.

Buổi tối Trần Hề ôm em trai ngủ, cô bị muỗi chích hai phát, sau khi thức dậy kiểm tra Trần Ngôn một chút, trên người Trần Ngôn không bị gì.

Trần Hề nhẹ tay nhẹ chân không đánh thức em. 5 giờ sáng mặt trời đã mọc, trên núi không khí trong lành, Trần Hề đến phòng bếp làm cơm sáng.

Hôm nay Phương Nhạc cũng dậy rất sớm, cây quạt điện duy nhất trong nhà đặt trong phòng anh, nhưng trong núi rất mát, buổi tối anh không dùng đến quạt điện. Chỉ là tối qua anh cũng không ngủ ngon, muỗi hơi nhiều, trên cẳng chân cánh tay anh đều có rất nhiều nốt đỏ do muỗi chích để lại.

Ăn sáng xong, Phương Nhạc lại đến bãi đất trống rửa mặt, thuận tiện rửa chân tay.

Phương Nhạc nhìn nước chảy từ vòi nước, hỏi Trần Hề: “Trên núi dùng nước máy sao?”

Trần Hề đang trả lời tin nhắn của Phương Mạt, trên núi có thể gọi điện thoại, nhưng internet thì lúc có lúc không, cô vừa đánh chữ vừa nói: “Không có nước máy, ở chỗ này chúng tôi phần lớn đều dùng hầm chứa nước.”

Phương Nhạc hỏi: “Hầm chứa nước? Là cái gì?”

“Chắc chắn anh chưa từng thấy qua.” Trần Hề cất điện thoại, ngồi xổm trên mặt đất cột chắc dây giày hơi lỏng, đứng lên hứng thú bừng bừng mà nói với Phương Nhạc: “Đi cùng tôi, tôi dẫn anh đi dạo xung quanh.”

Sau khi đi vào đây, Phương Nhạc thấy sự mất tự nhiên như tự ti mặc cảm trên mặt ba Trần, có lẽ bởi vì nơi này hẻo lánh, rách nát, không có gì cả, khó có thể đãi khách, ba Trần trước mặt Phương Nhạc luôn bó tay bó chân.

Trần Hề nhìn thấy mọi thứ, nhưng cái gì cô cũng không nói, lúc này cô ngẩng đầu ưỡn ngực, dáng vẻ muốn dẫn Phương Nhạc tuần tra đỉnh núi của mình.

Trong mắt Phương Nhạc mang theo ý cười, không nhanh không chậm đi theo cô.

Hầm chứa nước cách căn nhà gạch sống không xa, nhìn qua giống như một cái giếng nước, nhưng nó hoàn toàn khác giếng nước. Nắp hầm rất nặng, Trần Hề hoàn toàn không chuyển đi được, cô bảo Phương Nhạc tự mở. Phương Nhạc mở nắp đá ra, thấy nước đầy ngập trong hầm.

Trần Hề phổ cập khoa học cho anh: “Khi trời mưa chúng tôi sẽ dẫn nước mưa từ phía trên xuống, thông thường một cái hầm chứa nước này đủ để chúng tôi dùng nước cho sinh hoạt cả một năm, ống dẫn nước phía dưới thông đến nhà.”

Phương Nhạc cẩn thận nhìn nước bên trong, nói: “Thì ra là thế, tôi thấy chỗ này có vòi nước, lúc đầu còn tưởng là nước máy.”

Trần Hề nhắc nhở anh: “Anh đừng cúi xuống nữa, lỡ ngã vào trong đó tôi sẽ không kéo anh nổi.”

Phương Nhạc hỏi: “Cái hầm chứa nước này sâu bao nhiêu?”

Trần Hề nói: “Tôi cũng không rõ lắm, ba bốn mét chăng, ít nhất phải ba mét.”

Phương Nhạc cảm thấy rất hứng thú với thứ này, hai người xem hầm chứa nước xong rồi, Phương Nhạc mới đậy nắp lại một lần nữa, Trần Hề về nhà dẫn em trai theo, rồi đón Phương Nhạc chạy khắp núi.

Trên núi nhà cửa thưa thớt, rất ít hộ dân, nhưng nơi này có bầu trời xanh thẳm cùng rừng xanh rộng lớn, cảnh sắc đẹp hấp dẫn, không khí khoáng đạt hiếm khi nơi thành phố ngựa xe như nêm có.

Đi vòng vòng trên núi non nửa ngày, không trung lất phất mưa phùn, ba người về đến nhà rảnh rỗi, bèn thu dọn một chút rồi tụ tập ở “phòng khách”.

Phương Nhạc nghe phim tài liệu, Trần Hề đùa giỡn với em trai, bên ngoài nước mưa rơi tí tách, đập xuống bãi đất trống không trải nhựa, chỉ lát sau miếng đất trước cửa đã trở nên lầy lội kinh khủng.

Trần Hề ôm em trai trên đùi, đột nhiên hỏi Phương Nhạc: “Tối nay anh vẫn ở đây sao?”

Phương Nhạc bấm dừng phim tài liệu, hỏi cô: “Có ý gì?”

Trần Hề bèn hỏi: “Anh ngủ có quen không?”

Phương Nhạc xụ mặt, chân thành thề thốt: “Rất quen.”

“Được rồi.”

Tới hôm sau, hơn 7 giờ Phương Nhạc dậy, hôm qua không biết mưa dừng khi nào, nửa đêm anh vẫn còn có thể nghe thấy tiếng mưa rơi.

Trong nhà yên tĩnh không một tiếng động, Phương Nhạc ra ngoài phòng, nghe thấy trong bếp có động tĩnh. Anh đánh răng rửa mặt xong, đi vào bếp, lại chỉ thấy ba Trần.

Ba Trần cười khua tay làm mấy động tác với anh, Phương Nhạc xem hiểu được nửa, anh hỏi, Trần Hề xuống núi ạ?

Ba Trần a a gật đầu, nghĩ đến gì đó, lại quay đầu, về phòng lấy một tờ giấy.

Là tờ giấy Trần Hề để lại cho Phương Nhạc ——

“Tôi xuống núi mua chút đồ, mua xong lập tức trở về, cơm sáng đã làm xong cho anh, anh đừng chạy lung tung.”

Phương Nhạc xem giấy xong hỏi ba Trần, em ấy đi một mình?

Ba Trần gật đầu.

Phương Nhạc định nói sao có thể để cô xuống núi một mình, nhưng anh nhìn bộ dạng cười ha ha của ba Trần, bèn không nói gì thêm nữa. Phương Nhạc cất tờ giấy, cùng ăn cơm sáng với ba Trần và Trần Ngôn, sau đó anh ngồi trên băng ghế ở mảnh đất trống, lẳng lặng nhìn con đường lên núi.

Tay áo anh bị người ta kéo, là Trần Ngôn. Trên tay Trần Ngôn là túi đồ ăn vặt đã cầm được hai ngày, hôm nay cuối cùng cũng chịu mở ra, cậu bé bảo Phương Nhạc giúp.

Phương Nhạc giúp cậu bé xé miệng túi, Trần Ngôn nhìn vào túi trước, sau đó ngửi, tiếp đó cậu bé cầm một chiếc bánh tôm, bỏ vào miệng, mắt sáng cả lên, tay nhỏ lại cầm thêm một cái, đưa đến bên miệng Phương Nhạc.

Phương Nhạc ăn miếng này, Trần Ngôn lại đưa cho anh thêm, Phương Nhạc không lấy nữa.

Ngồi đó không biết bao lâu, Phương Nhạc lại chuyển vào phòng trong, bởi vì bầu trời lại có mưa nhỏ. Phương Nhạc đứng cạnh ngạch cửa một lát, hỏi ba Trần, Trần Hề có mang dù che mưa không?

Dù che mưa trong ngôn ngữ người câm điếc anh chưa học, nơi này mạng gần như không có, Phương Nhạc khoa tay múa chân nửa ngày, hai người không thể trao đổi.

Phương Nhạc trở về phòng ngủ, lấy dù che mưa từ vali của mình ra ngoài, anh đi dọc theo con đường nhỏ xuống dưới chân núi, mưa rơi nhanh chóng lớn hơn, anh đi nhanh hơn, không lâu sau anh đọt nhiên thấy một bóng hình đang che dù đi từ con đưởng nhỏ hẻo lánh ít dấu chân người tới.

“Ơ, sao anh lại ở đây, anh định đi đâu?” Trần Hề còn đang xách đồ trong tay, cô ngửa đầu hỏi.

Phương Nhạc nhìn cô che dù, hỏi: “Em muốn mua đồ gì mà sáng sớm đã xuống núi? Còn có mưa nữa..”

“Tôi thấy sáng không có mưa mới tranh thủ xuống núi, nếu không trời mưa thì rất phiền.” May là Trần Hề có mang dù, nếu không trên đường về sẽ thành gà rơi vào nồi canh, cô nói: “Tôi mua mùng, trở về mắc trong phòng anh.”

Trên đùi Phương Nhạc còn mấy nốt đỏ mới, là tối qua bị chích. Anh nhìn chiếc túi Trần Hề xách: “… Em chỉ đi mua mùng?”

Trần Hề nói: “Thuận tiện mua chút thịt.”

“… Ừ.” Phương Nhạc nhận lấy đồ từ tay Trần Hề, cụp mắt nhìn cô dưới dù che mưa, dặn dò: “Đi chậm một chút, nhìn đường.”

“Ừ.”

Hai người về đến nhà, nghiên cứu một lát, rồi mắc mùng lên.

Phương Nhạc hỏi: “Chỉ mua một cái?”

“Ừ.”

Trần Hề hơi keo kiệt, lần này chỉ mua một cái mùng, sau khi họ rời khỏi đây vừa vặn để ba Trần và Trần Ngôn dùng, mua nhiều lãng phí.

Giờ đã hơn 9 giờ rưỡi, Trần Hề đi đi về về 4 tiếng trên đường núi, chỉ là vì để mua một cái mùng. Phương Nhạc nhìn cô một lúc lâu, cuối cùng trái cổ chỉ lăn nhẹ, khụ một tiếng, nói một câu vô nghĩa: “Vừa rồi có phải bị dính mưa không?”

“Không, không phải tôi mang dù sao.”

“Ừ.”

Ba ngày liền đều có mưa, ngày thứ tư cuối cùng trên núi cũng đã trời quang mây tạnh, Phương Nhạc và Trần Hề thỉnh thoảng ra đồng cùng ba Trần, giữa lúc đó bọn họ cũng từng xuống núi hai lần bổ sung hàng hóa dự trữ.

Trừ mấy chuyện đó, vài ngày nay công việc mỗi ngày của Trần Hề đều là ngồi trên băng ghế ngoài bãi đất trống dạy Trần Ngôn nói chuyện.

Trần Ngôn không có khái niệm âm thanh, Trần Hề bèn tùy tiện nói từng chữ từng chữ trước: “Hôm nay thời tiết thật tốt, em cảm thấy thế nào, bữa sáng hôm nay ngon không?”

Cô nắm tay nhỏ của Trần Ngôn, kéo tay cậu bé chạm vào cổ họng cô, để Trần Ngôn cảm nhận được sự rung động khi phát ra tiếng, sau đó để Trần Ngôn bắt chước cô, nói với cậu bé, đây là âm thanh.

Có khái niệm này, Trần Hề thử dạy Trần Ngôn đọc từng chữ.

“Ăn cơm.” Khẩu hình miệng Trần Hề làm rất chậm, để em trai nhìn kỹ, sau đó nắm lấy bàn tay nhỏ của cậu bé, quay mu bàn tay của cậu bé rồi nói âm “chi”, khiến Trần Ngôn có thể cảm nhận rõ ràng luồng hơi dao động.

Trần Ngôn bắt chước cô, cũng thử luyện tập với mu bàn tay mình.

Sau đó Trần Hề lại để Trần Ngôn sờ cánh mũi của mình.

“Be —— e ——” Lúc bắt chước tiếng dê hoặc bò kêu, cánh mũi cũng sẽ rung động theo, Trần Hề theo âm này dạy em trai nói chữ “mẹ”.

Trần Ngôn học vô cùng chậm, tiến triển cực kỳ ít, tình trạng của người khiếm thính bị giới hạn, không thể yêu cầu bọn họ có năng lực hiểu như người thường.

Mỗi ngày Phương Nhạc đều ngồi ở nơi cách hai người họ không xa, anh cũng cảm nhận một chút.

Anh có thể phát âm “chi” với mu bàn tay, ấn cánh mũi học gọi “mẹ”, Trần Hề nhìn về phía anh, buồn cười nói: “Tí nữa tôi lại dạy anh ngôn ngữ người câm điếc.”

“…”

Phương Nhạc làm như không có gì mà “ừ” một tiếng, quay đầu đi, một lát sau anh lại nhịn không được nhìn về phía Trần Hề.

Núi rừng lu mờ, ánh nắng tươi sáng, anh nhìn từ lông mi của cô kéo đến mũi, lại từ mũi nhìn đến miệng, ngày qua ngày, không hề chê phiền.

Hôm rời đi, Trần Hề để lại toàn bộ tiền mà cô kiếm được khi làm gia sư cho ba Trần, ba Trần không muốn cầm, Trần Hề gắng nhét vào tay ông.

Đôi tay gầy đét của ba Trần vân vê tiền, một lúc lâu rồi mới nói, con cũng phải hiếu thuận với ông chủ Phương, sau này phải chăm lo khi họ về già.

Trần Hề gật đầu, con sẽ làm.

Ba Trần nói, còn cả anh trai con nữa, cũng phải đối xử tốt với nó.

Trần Hề quay đầu lại nhìn, Phương Nhạc đã bỏ vali vào gầm xe buýt, làn da của anh cũng coi như là trắng trong đám con trai, mới non nửa tháng anh lại phơi đen đi hai tông, hai tay cũng còn vết dây hằn và trầy da để lại khi làm việc.

Trần Hề lại gật đầu với ba Trần, con sẽ làm theo.

Cuối cùng cũng lên xe, cuối cùng Trần Hề vẫy tay với ba Trần, xe khởi động, người đã dần dần không còn thấy nữa.

“Vừa rồi nói gì với ba em thế?” Lúc Phương Nhạc để vali có chú ý tới Trần Hề và ba Trần đang nhắc tới mình.

Trần Hề vẫn còn đang xúc động, cô chân tình thật lòng nói: “Ba tôi bảo sau này tôi phải hiếu thuận với mọi người, chăm sóc khi mọi người về già.”

“… Cái gì?”

Phương Nhạc rất nghi ngờ mình đã nghe nhầm, lần này ánh mắt của anh không phải mờ mịt, mà là thất thần.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện